Văn Mẫu Lớp 6: Hóa Thân Thành Ông Lão Kể Lại Câu Chuyện Ông Lão Đánh Cá Và Con Cá Vàng (5 Bài Văn Mẫu Đặc Sắc)
Hóa thân thành ông lão kể lại câu chuyện Ông lão đánh cá và con cá vàng là một tài liệu tham khảo đặc biệt giá trị, mang đến góc nhìn sâu sắc và sinh động về tác phẩm văn học kinh điển này.

Dưới đây là 5 bài văn mẫu độc đáo, được trình bày chi tiết và sáng tạo, giúp bạn đọc dễ dàng tiếp cận và cảm nhận sâu sắc hơn về câu chuyện này.
Đóng vai ông lão kể - Mẫu 1
Tôi là một lão chài sống bằng nghề đánh cá. Vợ chồng tôi sống trong một túp lều xiêu vẹo ven biển. Hằng ngày, tôi ra khơi thả lưới, còn vợ tôi ở nhà miệt mài kéo sợi.
Một ngày nọ, tôi ra biển đánh cá. Lần đầu kéo lưới, chỉ thấy toàn bùn đất; lần thứ hai, chỉ vớt được vài cọng rong biển; đến lần thứ ba, tôi bắt được một con cá vàng lấp lánh.
Con cá cất tiếng nói:
- Ông lão ơi! Xin hãy thả tôi về biển, tôi sẽ đền ơn ông, ông muốn gì tôi cũng sẽ đáp ứng.
Tôi vô cùng ngạc nhiên, nhưng rồi cũng thả con cá xuống biển và nói:
- Trời phù hộ cho ngươi! Hãy trở về biển khơi mà tung tăng bơi lội. Ta không cần gì cả, ta cũng chẳng đòi hỏi gì.
Về đến nhà, tôi kể lại câu chuyện cho vợ nghe. Mụ vợ liền quát mắng:
- Đồ ngốc! Sao lại không bắt con cá đền cái gì? Đòi một cái máng lợn mới cũng được chứ! Cái máng nhà đã sắp vỡ rồi!
Thế là tôi lại ra biển. Biển lúc ấy gợn sóng êm đềm. Tôi gọi con cá vàng. Con cá bơi lên hỏi:
- Ông lão ơi! Ông cần gì thế?
Tôi chào con cá và thưa:
- Cá ơi! Xin hãy giúp tôi! Vợ tôi mắng tôi và cằn nhằn mãi khiến tôi không thể yên lòng. Mụ ấy đòi một cái máng lợn mới. Cái máng nhà tôi đã sứt mẻ rồi.
Con cá vàng trả lời:
- Ông lão ơi! Đừng lo lắng nữa. Hãy về nhà đi. Tôi sẽ giúp ông. Ông sẽ có một cái máng mới.
Tôi về đến nhà thì thấy mụ vợ đã có một cái máng mới. Nhưng mụ lại quát to hơn:
- Đồ ngu! Đòi một cái máng thôi à? Một cái máng thì có nghĩa lý gì! Đi tìm lại con cá và đòi một cái nhà rộng lớn ngay!
Thế là tôi lại ra biển. Biển xanh giờ đã nổi sóng. Tôi gọi con cá vàng. Con cá bơi lên hỏi:
- Ông lão ơi! Ông cần gì thế?
Tôi thưa:
- Xin hãy giúp tôi, cá ơi! Vợ tôi mắng nhiều hơn và không để tôi yên. Mụ ấy đòi một ngôi nhà đẹp.
Con cá vàng lại trả lời:
- Ông lão ơi! Đừng lo lắng nữa. Hãy về nhà đi. Trời sẽ phù hộ cho ông, ông sẽ có một ngôi nhà rộng và đẹp.
Tôi trở về chỗ túp lều cũ, nhưng chẳng thấy lều đâu, chỉ thấy một ngôi nhà to và đẹp. Mụ vợ thấy tôi về liền mắng:
- Đồ ngu! Sao ngốc thế không biết! Đòi một cái nhà thôi à? Trời ơi! Đi tìm ngay con cá và bảo nó tao không muốn làm một mụ nông dân quèn nữa, tao muốn làm một bà nhất phẩm phu nhân!
Tôi lại ra biển và gọi con cá vàng. Con cá bơi lên hỏi:
- Ông lão ơi! Ông cần gì thế?
Tôi đáp:
- Xin hãy giúp tôi, cá ơi! Vợ tôi lại nổi giận, nó chẳng để tôi yên. Giờ nó không muốn làm nông dân nữa mà muốn trở thành một bà nhất phẩm phu nhân.
Con cá vàng nói:
- Ông lão ơi! Đừng lo lắng quá. Trời sẽ phù hộ cho ông.
Tôi về nhà và vô cùng ngạc nhiên khi thấy trước mặt một tòa lâu đài nguy nga. Mụ vợ đứng trên thềm cao, khoác áo lông sang trọng, đầu đội mũ đính đầy hoa, cổ đeo chuỗi ngọc trai lấp lánh, tay đeo nhẫn vàng, chân đi giày đỏ chót. Xung quanh mụ, kẻ hầu người hạ tấp nập, còn mụ thì không ngớt quát tháo. Tôi lên tiếng hỏi:
- Kính chào phu nhân, chắc giờ bà đã thỏa lòng rồi chứ?
Mụ vợ mắng tôi một trận rồi bắt tôi xuống quét dọn chuồng ngựa.
Chỉ được vài tuần, mụ lại nổi cơn thịnh nộ, bắt tôi đi tìm con cá:
- Lão đi tìm con cá và bảo nó tao không muốn làm bà phu nhân nữa, tao muốn làm nữ hoàng!
Tôi khuyên nhủ vợ không được, đành lủi thủi ra biển. Biển lúc này nổi sóng dữ dội, mù mịt. Tôi gọi con cá vàng.
- Ông lão ơi! Ông cần gì thế?
Tôi thưa:
- Vợ tôi lại nổi cơn điên rồi. Nó không muốn làm bà nhất phẩm phu nhân nữa, nó muốn làm nữ hoàng.
Con cá trả lời:
- Thôi đừng lo lắng. Cứ về đi. Trời sẽ phù hộ lão. Mụ già sẽ trở thành nữ hoàng.
Tôi trở về và thấy mụ vợ đã trở thành nữ hoàng, xung quanh có đầy kẻ hầu người hạ. Tôi liền quỳ xuống và nói:
- Kính chào nữ hoàng. Chắc giờ nữ hoàng đã thỏa lòng rồi chứ?
Mụ vợ không thèm nhìn, ra lệnh đuổi tôi đi. Bọn thị vệ xô đến đẩy tôi ra ngoài, bọn vệ binh cũng chạy tới tuốt gươm dọa chém.
Chỉ được vài tuần, mụ vợ lại nổi cơn thịnh nộ. Mụ sai người đi bắt tôi đến. Mụ quát:
- Hãy đi tìm con cá, bảo nó tao không muốn làm nữ hoàng nữa, tao muốn làm Long Vương ngự trị trên mặt biển.
Tôi không dám cãi lời mụ. Tôi ra biển và gọi cá vàng. Con cá ngoi lên hỏi:
- Ông lão có việc gì thế? Ông cần gì nữa?
Tôi thưa:
- Cá ơi, xin hãy giúp tôi! Thương tôi với! Tôi không thể sống nổi với mụ vợ độc ác này! Giờ mụ ấy không muốn làm nữ hoàng nữa, mụ muốn làm Long Vương ngự trên mặt biển, để bắt cá vàng phải hầu hạ và làm theo ý mụ.
Con cá vàng không nói gì, chỉ quẫy đuôi rồi lặn sâu xuống biển. Tôi đợi mãi không thấy nó trả lời nên đành trở về. Về đến nơi, tôi ngạc nhiên khi thấy mọi thứ lộng lẫy đều biến mất, chỉ còn mụ vợ ngồi bên túp lều rách nát và chiếc máng lợn cũ kỹ.
Đóng vai ông lão kể - Mẫu 2
Vợ chồng tôi sống bên bờ biển. Ngày ngày tôi ra khơi đánh cá, còn bà lão ở nhà kéo sợi. Cuộc sống tuy nghèo nhưng bình yên và hạnh phúc. Tôi chẳng mong gì hơn khi tuổi già được sống thanh thản. Nhưng số phận chẳng bao giờ chiều lòng người, dù họ có cam chịu đến đâu. Một chuyện xảy ra khiến tôi đến giờ vẫn còn nhớ như in.
Hôm đó, tôi ra biển đánh cá như thường lệ, còn vợ tôi ở nhà kéo sợi. Lần đầu thả lưới, tôi chỉ vớt được rong biển. Lần thứ hai, tôi bắt được một con cá vàng. Đang định bắt nó thì... lạ thay, con cá cất tiếng nói:
- Ông lão ơi! Xin hãy thả tôi về biển, tôi sẽ đền ơn ông, ông muốn gì tôi cũng sẽ đáp ứng!
Tôi vô cùng ngạc nhiên, từ nhỏ đến giờ chưa từng thấy con cá nào biết nói như vậy. Nhưng tôi vẫn thả nó xuống biển và nói:
- Trời phù hộ cho ngươi! Hãy trở về biển khơi mà tung tăng bơi lội. Ta không cần gì cả, ta cũng chẳng đòi hỏi gì.
Về nhà, tôi kể lại chuyện cho vợ nghe. Không ngờ, bà lão liền mắng tôi:
- Đồ ngốc! Sao không bắt con cá đền cái gì? Đòi một cái máng lợn mới cũng được chứ! Cái máng nhà đã sắp vỡ rồi!
Tôi nghĩ cũng phải, liền ra biển. Biển lúc ấy gợn sóng êm đềm. Tôi gọi con cá vàng. Con cá bơi lên hỏi:
- Ông lão ơi! Ông cần gì thế?
Tôi chào con cá và nói:
- Vợ tôi muốn một cái máng mới. Cái máng nhà tôi đã sứt mẻ cả rồi. Con cá trả lời:
- Ông lão ơi! Đừng lo lắng nữa. Hãy về nhà đi. Tôi sẽ giúp ông. Ông sẽ có một cái máng mới.
Tôi về đến nhà, thấy vợ tôi đã có một cái máng mới. Nhưng vừa thấy tôi, mụ liền quát to:
- Đồ ngu! Đòi một cái máng thôi à? Một cái máng thì có nghĩa lý gì! Đi tìm lại con cá và đòi một cái nhà to và đẹp ngay!
Thế rồi mụ vợ cằn nhằn, mắng mỏ không ngừng, tôi đành phải ra biển. Biển xanh giờ đã nổi sóng. Tôi cất tiếng gọi cá, con cá bơi lên hỏi:
- Ông lão ơi! Ông cần gì thế?
Tôi cúi đầu và thưa:
- Cá ơi, xin hãy giúp tôi! Vợ tôi mắng nhiều hơn, chẳng để tôi yên. Mụ ấy đòi một tòa nhà đẹp.
Cá vàng đáp ngay:
- Ông lão đừng lo lắng quá! Hãy về nhà đi! Ông sẽ có một tòa nhà to và đẹp.
Trở về nhà, tôi thấy mụ vợ đang ngồi chễm chệ trong căn nhà mới như lời cá vàng hứa.
Nhưng ngay lập tức, mụ nổi trận lôi đình, bắt tôi quay lại đòi cho mụ được làm nhất phẩm phu nhân.
“Mụ thì làm sao có thể thành nhất phẩm phu nhân được chứ”, tôi thầm nghĩ. Nhưng vốn đã quen chịu đựng, tôi vẫn ra biển. Không ngờ, theo yêu cầu của tôi, cá vàng đã làm cho mụ được như ý.
Khổ nỗi, tôi bị đuổi ra khỏi dinh thự, trở thành người quét chuồng ngựa cho vợ từ ngày mụ chán làm nhất phẩm phu nhân mà đòi tôi xin cá vàng cho mụ làm nữ hoàng.
Được vài tuần làm nữ hoàng, mụ lại chán và gọi tôi đến bảo:
- Mày đi tìm con cá vàng và bảo nó là tao không muốn làm nữ hoàng nữa, tao muốn làm Long Vương ngự trên biển, để bắt con cá vàng hầu hạ theo ý muốn của tao!
Lúc này, tôi đã ở vào thế không dám trái lời. Tôi đành lủi thủi ra biển. Một cơn giông tố kinh hoàng kéo đến, mặt biển nổi sóng ầm ầm. Tôi run rẩy gọi con cá vàng. Con cá bơi lên hỏi:
- Ông lão có việc gì thế? Ông cần gì nữa?
Tôi cúi đầu chào con cá và nói:
- Cá ơi, xin hãy giúp tôi! Hãy thương xót tôi. Tôi không thể sống nổi với người vợ độc ác này nữa. Giờ đây, bà ta không còn muốn làm Nữ hoàng, mà muốn trở thành Long Vương để bắt cá vàng phải phục tùng mọi ý muốn của mình.
Vừa nghe xong, cá vàng lặng lẽ biến mất dưới làn nước. Tôi chờ đợi mãi nhưng chẳng thấy cá vàng quay trở lại. Thời gian trôi qua, tôi đành phải quay về, lòng đầy lo lắng khi nghĩ đến cơn thịnh nộ còn đáng sợ hơn cả bão biển.
Nhưng thật kỳ lạ, khi trở về, tất cả những lâu đài nguy nga mà tôi đã cầu xin cá vàng đều biến mất. Trước mắt tôi chỉ còn là túp lều tranh rách nát ngày xưa, và người vợ đang ngồi quay sợi bên cái máng lợn cũ kỹ.
Tôi chợt bừng tỉnh. Tất cả là do lòng tham vô đáy của người vợ, còn tôi, từ một người chồng nhu nhược, đã trở thành kẻ nô lệ, dẫn đến kết cục này.
Nhìn thấy tôi, người vợ chẳng nói gì, chỉ cúi đầu tiếp tục kéo sợi. Tôi cầu nguyện trời cao để bà ta trở lại hiền lành như xưa, để tôi có thể làm người chồng tốt và chúng tôi lại được sống bình yên như thuở nào.
Đóng vai ông lão kể - Mẫu 3
Hai vợ chồng tôi sống bằng nghề đánh cá. Chúng tôi cư ngụ trong một túp lều ọp ẹp ven biển. Hằng ngày, tôi ra khơi thả lưới, còn vợ tôi ở nhà se sợi. Dù cuộc sống nghèo khó, nhưng chúng tôi luôn sống trong hạnh phúc và ấm êm.
Một ngày nọ, tôi ra biển đánh cá. Lần đầu kéo lưới lên chỉ toàn bùn đất; lần thứ hai chỉ vớ được rong biển. Tôi thở dài chán nản và quyết định kéo lưới lần thứ ba. Thật may mắn, lần này tôi bắt được một con cá vàng to và lộng lẫy. Tôi nghĩ thầm, chắc chắn sẽ bán được một món tiền kha khá, và định bắt lấy nó.
Bỗng nhiên, con cá cất tiếng kêu xin tha:
- Ông lão ơi! Xin ông hãy thả tôi về biển cả, tôi sẽ đền ơn ông, ông muốn gì tôi cũng sẽ đáp ứng.
Tôi vô cùng ngạc nhiên, nhưng rồi cũng quyết định thả con cá trở về biển. Tôi nói với nó:
- Trời phù hộ cho ngươi! Hãy trở về biển khơi mà tự do bơi lội. Ta không cần gì cả, ta cũng chẳng đòi hỏi gì từ ngươi.
Về đến nhà, tôi kể lại câu chuyện về con cá vàng cho vợ nghe. Ai ngờ, mụ ta nổi giận và mắng tôi:
- Đồ ngốc! Sao lại không bắt con cá đòi một thứ gì đó? Ít nhất cũng xin một cái máng mới cho lợn ăn chứ! Cái máng nhà ta sắp vỡ rồi.
Thấy lời mụ vợ cũng có lý, tôi liền quay lại biển. Biển lúc này êm đềm, sóng gợn nhẹ nhàng. Tiếng sóng vỗ rì rào như đang hát khúc ca vui tươi. Tôi cất tiếng gọi cá vàng. Con cá lập tức bơi đến và hỏi tôi:
- Ông lão ơi! Ông cần gì thế?
Tôi chào con cá và nói:
- Cá ơi! Giúp tôi với. Vợ tôi mắng tôi và bắt tôi xin cá một cái máng lợn mới. Cái máng nhà tôi đã hỏng rồi.
Con cá vàng mỉm cười và đáp:
- Ông lão ơi! Đừng lo lắng gì cả. Ông cứ về đi, rồi ông sẽ có một cái máng mới.
Khi tôi trở về nhà, mụ vợ đã có một cái máng mới thật sự. Tôi thở phào nhẹ nhõm. Nhưng không ngờ, mụ lại quát lớn hơn:
- Đồ ngốc! Đòi một cái máng thôi sao? Một cái máng thì có nghĩa lý gì? Hãy đi tìm con cá và đòi một ngôi nhà rộng lớn ngay!
Tôi lắc đầu nhìn mụ, nhưng rồi cũng đành ra biển. Biển xanh dường như không hài lòng, sóng bắt đầu nổi lên. Tôi gọi con cá vàng, và nó bơi lên hỏi:
- Ông lão ơi! Ông cần gì thế?
Tôi chào con cá và nói:
- Giúp tôi với, cá ơi! Mụ vợ tôi lại mắng tôi nhiều hơn và không để tôi yên. Mụ đòi một ngôi nhà đẹp.
Con cá ôn tồn đáp:
- Ông lão ơi, đừng lo lắng quá. Hãy về đi. Vợ ông sẽ có một ngôi nhà rộng và đẹp.
Tôi trở về và không thể tin vào mắt mình. Túp lều tranh rách nát đã biến mất, thay vào đó là một ngôi nhà đẹp đẽ, có cổng gỗ lim, tường quét vôi trắng tinh, và mụ vợ tôi đang ngồi bên cửa sổ. Tôi thầm nghĩ: Chắc lần này mụ sẽ hài lòng. Nhưng khi thấy tôi, mụ lại quát:
- Đồ ngu! Sao ngốc thế? Đòi một cái nhà thôi sao? Trời ơi! Hãy đi tìm con cá ngay và bảo nó rằng: Tao không muốn làm một mụ nông dân quèn, tao muốn làm một bà nhất phẩm phu nhân!
Tôi không thể hiểu nổi mụ. Thật là được voi đòi tiên. Nhưng thấy mụ giận dữ quá, tôi cũng đâm ra sợ hãi, không dám nói gì, đành quay lại biển. Biển xanh giờ đã nổi sóng dữ dội. Tôi run rẩy gọi con cá vàng, và nó bơi lên hỏi:
- Ông lão ơi! Ông cần gì thế?
Tôi chào con cá và lắp bắp nói:
- Giúp tôi với, cá ơi! Mụ vợ tôi lại nổi điên lên, nó chẳng để tôi yên. Bây giờ nó không muốn làm nông dân nữa mà muốn làm một bà nhất phẩm phu nhân.
Con cá vàng an ủi tôi:
- Ông lão ơi! Đừng lo lắng quá. Trời sẽ phù hộ cho ông.
Tôi trở về và không thể tin vào mắt mình. Trước mặt tôi là một lâu đài nguy nga tráng lệ, xung quanh được bao bọc bởi những thảm hoa rực rỡ sắc màu, tỏa hương thơm ngào ngạt. Mụ vợ tôi đứng trên thềm cao, khoác áo lông sang trọng, đầu đội mũ nhiễu hoa, cổ đeo ngọc trai lấp lánh, tay đeo nhẫn vàng, chân đi giày đỏ bóng loáng. Trông mụ thật quý phái. Xung quanh mụ, kẻ hầu người hạ tấp nập, còn mụ thì không ngừng quát tháo, mắng nhiếc họ. Tôi lên tiếng:
- Kính chào phu nhân, chắc giờ bà đã hài lòng rồi chứ?
Không cần giữ thể diện cho tôi trước mặt đám gia nhân, mụ quay sang mắng tôi một trận rồi bắt tôi xuống quét dọn chuồng ngựa. Sao mụ có thể đối xử với tôi như vậy? Nhưng tôi không dám cãi lời mụ.
Tôi tưởng lần này mụ đã thỏa mãn lắm rồi. Nào ngờ, chỉ vài tuần sau, mụ lại giận dữ gọi tôi đến và bắt tôi đi tìm cá vàng:
- Lão đi tìm con cá và bảo nó rằng: Tao không muốn làm phu nhân nữa, tao muốn làm nữ hoàng!
Tôi hoảng sợ kêu lên:
- Mụ nói gì thế? Mụ có điên không? Mụ không có học hành gì, lại còn đanh đá chua ngoa, mà giờ đòi làm nữ hoàng? Mụ không sợ người đời chê cười sao?
Mụ vợ tôi nổi trận lôi đình, tát vào mặt tôi:
- Mày dám cãi lời một bà nhất phẩm phu nhân à? Đi ra biển ngay, nếu không tao sẽ cho người lôi cổ mày đi!
Tôi không dám trái lời, đành lủi thủi ra biển. Trời ơi, biển động sóng dữ dội, mù mịt. Tôi lo sợ không dám gọi cá vàng. Nhưng nghĩ đến cơn thịnh nộ của mụ vợ, tôi đành phải kêu gọi con cá. Con cá bơi lên hỏi:
- Ông lão ơi! Ông cần gì thế?
Tôi chào con cá và nói:
- Cá vàng ơi, mụ vợ tôi đã phát điên rồi, giờ mụ lại muốn làm nữ hoàng.
Con cá lạnh lùng đáp:
- Được rồi, tôi sẽ giúp lão. Mụ già sẽ trở thành nữ hoàng.
Tôi trở về và vô cùng kinh ngạc. Trước mắt tôi là một cung điện lộng lẫy. Mụ vợ tôi, giờ đã là nữ hoàng, đang ngồi dự tiệc. Xung quanh mụ, bọn thị vệ hầu hạ, rót rượu quý và dâng lên những món bánh ngon lành mà tôi chưa từng thấy bao giờ. Một đội vệ binh trang nghiêm, gươm giáo sáng loáng, đứng hầu hai bên. Nhìn thấy cảnh tượng ấy, tôi hoảng sợ, cúi rạp xuống đất và nói:
- Kính chào nữ hoàng. Chắc giờ nữ hoàng đã thỏa lòng rồi chứ?
Mụ vợ tôi thậm chí không thèm nhìn tôi, ra lệnh đuổi tôi đi. Bọn thị vệ xông tới đẩy tôi ra ngoài, còn bọn vệ binh tuốt gươm dọa chém. Tôi kinh hãi vô cùng. Dân chúng không rõ chuyện gì cũng chạy lại chế giễu tôi: “Đáng đời! Có thế mới sáng mắt ra, lần sau đừng có thấy người sang mà bắt quàng làm họ nữa!”
Tôi bỏ đi khỏi cung điện, lòng đầy xấu hổ và buồn bã. Tôi quay về với nghề đánh cá để kiếm sống qua ngày.
Bỗng một hôm, bọn thị vệ đến bắt tôi vào cung. Tôi nghĩ thầm: “Chắc mụ vợ mình muốn giết mình rồi.”
Nhìn thấy tôi, mụ nổi cơn thịnh nộ, trừng mắt và quát:
- Mày hãy đi tìm con cá, bảo nó rằng tao không muốn làm nữ hoàng nữa, tao muốn làm Long Vương ngự trị trên biển, để cá vàng phải hầu hạ tao và làm theo ý muốn của tao.
Tôi há hốc miệng kinh ngạc, nhưng không dám cãi lời mụ. Tôi đành phải ra biển. Một cơn giông tố dữ dội kéo đến, biển động sóng ầm ầm. Tôi gọi cá vàng và khẩn thiết van xin:
- Cá ơi, cứu tôi với! Thương tôi với! Tôi không thể sống nổi với mụ vợ độc ác này! Mụ không muốn làm nữ hoàng nữa, mụ muốn làm Long Vương ngự trị trên biển, để cá vàng phải hầu hạ mụ và làm theo ý muốn của mụ.
Con cá vàng nhìn tôi, chỉ lắc đầu không nói gì. Rồi nó quẫy đuôi lặn sâu xuống đáy biển. Tôi đứng trên bờ đợi mãi không thấy cá vàng trở lại, đành quay về. Về đến nơi, tôi sửng sốt khi thấy lâu đài, cung điện đã biến mất. Trước mắt tôi chỉ còn là túp lều tranh rách nát ngày xưa. Trên bậc cửa, mụ vợ tôi, mặc bộ quần áo cũ rách, đang ngồi bên cái máng lợn sứt mẻ. Nước mắt mụ chảy dài.
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Đóng vai ông lão kể - Mẫu 4
Mỗi khi nhớ lại quá khứ, lòng tôi lại trào dâng nỗi hối hận khôn nguôi. Giá như lúc ấy, tôi không quá tham lam, không nuôi những ảo tưởng điên rồ, thì giờ đây tôi đã không trở về tay trắng và làm mất lòng tin của chồng mình. Chắc hẳn các cháu đã đoán ra tôi là ai rồi, tôi chính là mụ vợ đáng ghét trong câu chuyện Ông lão đánh cá và con cá vàng.
Hồi đó, cuộc sống của hai vợ chồng tôi rất yên bình. Tôi ở nhà vá lưới, làm việc nhà và chăm sóc một con lợn béo tốt. Ông lão nhà tôi thì ngày ngày ra khơi đánh cá, hôm được nhiều, hôm được ít. Dù sống trong cảnh nghèo khó, trong một túp lều xiêu vẹo bên bờ biển, nhưng cuộc sống của chúng tôi vẫn đầm ấm. Cho đến một ngày...
Tôi đang loay hoay với cái máng lợn vừa bị sứt mẻ một miếng lớn thì ông lão đi đánh cá về. Ông ấy vui vẻ kể cho tôi nghe về chuyện gặp một con cá vàng biết nói, nó hứa sẽ đáp ứng mọi yêu cầu nhưng ông lão không đòi hỏi gì. Ban đầu, tôi không tin, nghĩ ông ấy đùa, nhưng khi thấy ông nói nghiêm túc, tôi tin là thật. Một cơn giận dữ bùng lên, trong đầu tôi nảy ra ý nghĩ: "Nếu con cá vàng thật sự có phép màu, sao lão ngốc nghếch đến mức không xin gì cả?" Tôi liền nói với chồng:
- Ông thật quá ngu ngốc! Ông nhìn xem nhà cửa chúng ta thế nào, ngay cả cái máng lợn cũng tả tơi. Ông hãy ra biển ngay và xin con cá vàng một cái máng lợn mới đi!
Thế là chồng tôi ra biển. Tôi không biết ông ấy có xin được con cá hay không, nhưng lòng đầy háo hức muốn chứng kiến phép màu. Tôi đợi một phút, hai phút rồi năm phút mà chẳng thấy gì. Bỗng nhiên, một luồng ánh sáng bao quanh cái máng lợn.
Khi ánh sáng biến mất... Trời ơi! Trước mắt tôi, một cái máng lợn mới toanh, không một vết sứt mẻ, hiện ra. Chồng tôi chạy về đến túp lều và vô cùng thích thú khi thấy cái máng mới. Tôi nhìn quanh và tự hỏi: "Có con cá có phép thuật như vậy, tại sao mình phải sống trong một túp lều tồi tàn này?" Tôi liền nói với chồng:
- Đã có máng lợn mới rồi. Nhưng ông có thấy chúng ta đang sống trong một cái lều rách nát không? Hãy đi ngay ra biển và xin con cá một ngôi nhà mới. Nhanh lên!
Chồng tôi lại chạy ra biển. Tôi đứng nhìn theo bóng ông khuất dần và lòng đầy mong đợi. Quả nhiên, chỉ một lát sau, tôi bàng hoàng khi thấy mình không còn ngồi trong túp lều tối tăm nữa mà là một ngôi nhà khang trang, đầy đủ tiện nghi và sáng sủa. Tôi sung sướng ngắm nhìn mái nhà sơn đỏ với ống khói cao vút. Tôi chưa bao giờ dám mơ mình sẽ có được một ngôi nhà đẹp như vậy.
Nhưng niềm vui chẳng kéo dài. Chỉ vài ngày sau, tôi lại cáu kỉnh vì ý nghĩ: "Khi đã có nhà mới rồi, mình vẫn phải làm những công việc nhà ư? Không! Không thể như thế! Tôi muốn có người hầu kẻ hạ." Thế là tôi đanh mặt lại và nghiêm giọng nói với ông lão:
- Tại sao tôi lại lấy ông cơ chứ? Ông chỉ là một gã đàn ông ngu ngốc. Tôi không muốn làm một mụ nông dân quèn nữa, tôi muốn trở thành nhất phẩm phu nhân. Ông hãy đi ngay ra biển và xin con cá. Nhanh lên!
Chồng tôi kêu lên:
- Bà có điên không vậy? Đã có nhà mới rồi mà còn muốn làm nhất phẩm phu nhân ư?
Lúc đầu, ông ta còn lên giọng, nhưng tôi chỉ cần dọa nạt một hồi là ông phải đi. Trong chốc lát, tôi choáng váng khi thấy mình đang ở trong một tòa nhà tráng lệ. Trên người tôi là bộ váy áo mềm mại, lấp lánh. Nhìn quanh, những cô gái đang quỳ dưới chân tôi. Một cô gần tôi nhất hỏi: "Thưa nhất phẩm phu nhân! Phu nhân còn cần gì nữa không ạ?" Thì ra điều tôi mong muốn đã thành hiện thực. Từ giờ, tôi có thể thoải mái hưởng thụ rồi!
Tôi đứng trên thềm cao, sai bảo gia nhân việc này việc nọ. Tôi cảm thấy mình thật cao quý. Bỗng tôi nhìn thấy chồng mình, vẻ mặt nhếch nhác, quần áo tồi tàn khiến tôi phát ghét. Tôi liền đuổi ông ta xuống chăm sóc ngựa.
Sau vài ngày vui vẻ, tôi chợt nghĩ: "Dù có trở thành nhất phẩm phu nhân, tôi vẫn phải cúi đầu trước các bậc vua chúa! Tôi muốn trở thành nữ hoàng để cả thiên hạ phải quỳ lạy dưới chân mình!". Ngay lập tức, tôi gọi chồng đến và yêu cầu ông ta đi xin con cá vàng giúp tôi đạt được ngôi vị nữ hoàng. Ông lão phản đối kịch liệt:
- Xin mụ đừng làm thế! Mụ chẳng biết ăn nói cho đúng cách mà lại đòi làm nữ hoàng sao?
Tức giận đến mức không thể kiềm chế, tôi tát ông ta một cái đầy uy lực. Đây là lần đầu tiên tôi dám đánh chồng mình. Tôi quát lớn:
- Mày dám cãi lại một nhất phẩm phu nhân à? Đi ngay không ta sẽ sai người lôi mày đi!
Nhìn ông lão lủi thủi bước đi, lòng tôi tràn ngập sự hả hê. Chỉ trong chớp mắt, tôi đã trở thành nữ hoàng, điều mà tôi chưa từng dám mơ tới. Đội vương miện lên đầu, tôi thưởng thức những món ngon từ phương xa do thị nữ dâng lên. Ông lão trở về, nhìn tôi và cười khẽ:
- Tâu nữ hoàng, giờ ngài đã hài lòng chưa ạ?
Tôi không thèm đáp lại, chỉ ra lệnh đuổi ông ta đi.
Nhưng chỉ vài ngày sau, tôi cảm thấy chán ngán với ngôi vị nữ hoàng. Tôi liền sai người tìm chồng, bắt ông ta đòi con cá vàng giúp tôi trở thành vua của biển cả. Ông lão không dám phản đối, lặng lẽ ra đi. Tôi mơ màng tưởng tượng cảnh mình ngự trị trên biển, con cá vàng hầu hạ bên cạnh và thực hiện mọi ý muốn của tôi. Đột nhiên, đầu óc tôi quay cuồng, lâu đài biến mất, kẻ hầu người hạ tan biến, vàng bạc cũng không còn. Tất cả trở về như cũ, tôi lại là một bà lão nghèo khổ, mặc chiếc váy vá chằng vá đụp, ngồi trước cái máng lợn sứt mẻ trước túp lều xiêu vẹo.
Dù chồng tôi đã tha thứ cho tôi, nhưng tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho chính mình. Đây là bài học đắt giá xứng đáng dành cho tôi. Mong rằng không ai phạm phải sai lầm như tôi. Xin chào tạm biệt mọi người.
Đóng vai ông lão kể - Mẫu 5
Tôi vô cùng phẫn nộ trước lòng tham vô đáy của mụ vợ khi mụ ta đòi làm Long Vương, ngự trị trên biển và bắt tôi phải hầu hạ. Không thể dung thứ cho kẻ vô ơn, tôi quyết định để mụ ta trở về với chiếc máng lợn cũ kỹ, sứt mẻ…
Sinh ra và lớn lên giữa biển cả bao la, tôi là chú cá vàng thần kỳ, tự do và hạnh phúc. Tôi chưa từng nghĩ mình sẽ mất đi sự tự do ấy, nên ngày ngày vẫn tung tăng bơi lội, ngắm nhìn trời đất và khám phá mọi ngóc ngách của đại dương. Một ngày nọ, vì mải mê rong chơi, tôi vướng vào lưới của một ông lão đánh cá hiền lành. Tôi van xin và được ông thả ra. Cảm kích trước tấm lòng nhân hậu của ông, tôi muốn đền đáp. Nhưng ông lão chẳng đòi hỏi gì, chỉ cầu chúc tôi bình an dù cả ngày ông chẳng bắt được gì ngoài bùn và rong biển. Tôi tự nhủ, nếu ông có bất kỳ ước nguyện nào, tôi sẽ sẵn lòng giúp đỡ. Gặp được người như ông lão quả là điều may mắn với tôi.
Nhưng thật không may cho ông lão, khi kể lại câu chuyện với vợ, ông bị mụ ta mắng nhiếc thậm tệ và bắt ông ra biển đòi tôi một cái máng lợn mới. Thương ông lão, tôi đáp ứng ngay yêu cầu của mụ. Thế nhưng, lòng tham của mụ không dừng lại ở đó. Lần thứ hai, mụ đòi một ngôi nhà rộng lớn. Ngay lập tức, túp lều của ông lão biến thành một ngôi nhà đẹp đẽ, có cổng gỗ lim, lò sưởi ấm áp, tường quét vôi trắng tinh. Nhưng mụ vẫn không hài lòng. Lần thứ ba, mụ muốn trở thành bà nhất phẩm phu nhân. Tôi lại đồng ý. Mụ ta khoác lên mình áo lông quý giá, đầu đội mũ nhiễu hoa, cổ đeo ngọc trai, tay lấp lánh nhẫn vàng. Ông lão tưởng rằng mụ đã thỏa mãn, nhưng tôi biết lòng tham của mụ không có điểm dừng. Lần thứ tư, mụ đòi làm nữ hoàng. Tôi vẫn chấp nhận. Mụ ta ngồi trên ngai vàng, xung quanh là bàn tiệc lộng lẫy, quên hẳn người chồng tốt bụng của mình. Vài tuần sau, ông lão lại tìm đến tôi. Lần này, mụ vợ đòi làm Long Vương, ngự trị trên biển và bắt tôi hầu hạ. Tôi không thể chấp nhận sự vô ơn và lòng tham vô độ ấy. Tôi lặng lẽ lặn sâu xuống đáy biển, để mụ ta trở về với chiếc máng lợn cũ kỹ và túp lều nát.
Làm điều này, tôi cũng đau lòng lắm. Nhưng đạo lý không cho phép tôi dung túng lòng tham và sự bội ơn. Mụ vợ đã nhận được bài học xứng đáng cho sự tham lam và ích kỷ của mình.
- Đọc hiểu: Bác sĩ của nhân dân - Bài học trong sách Tiếng Việt 4 tập 2 Chân trời sáng tạo
- Ôn tập Tiết 6 và Tiết 7 học kỳ 1 môn Tiếng Việt lớp 4 - Chân trời sáng tạo Tập 1 trang 148, 149
- Nghị luận sâu sắc về tính tiết kiệm trong cuộc sống con người (Kèm dàn ý chi tiết và 9 bài văn mẫu) - Tài liệu Văn lớp 8
- Soạn bài Thực hành đọc: Ngôi nhà trên cây - Kết nối tri thức 7 Ngữ văn lớp 7 trang 33 sách Kết nối tri thức tập 1
- Bài văn mẫu lớp 4: Kể về một cây cầu mà em biết - Tác phẩm kết nối tri thức và cảm xúc