Văn mẫu lớp 6: Hóa thân vào Thạch Sanh kể lại câu chuyện Thạch Sanh (13 bài mẫu chọn lọc)
Truyện cổ tích Thạch Sanh không chỉ là câu chuyện giải trí mà còn ẩn chứa những bài học sâu sắc về đạo đức và lối sống. EduTOPS mang đến Bài văn mẫu lớp 6: Hóa thân vào nhân vật Thạch Sanh kể lại câu chuyện Thạch Sanh, một tài liệu quý giá dành cho học sinh.

Tài liệu này cung cấp 13 bài văn mẫu lớp 6 được chọn lọc kỹ lưỡng. Học sinh có thể tham khảo để khơi nguồn cảm hứng và phát triển ý tưởng cho bài viết của mình.
Hóa thân vào nhân vật Thạch Sanh để kể lại câu chuyện đầy ý nghĩa
Bài văn mẫu số 1
Tại quận Cao Bình, có hai vợ chồng già sống trong cảnh nghèo khó nhưng luôn sẵn lòng giúp đỡ người khác. Cảm động trước tấm lòng nhân hậu của họ, Ngọc Hoàng đã quyết định sai tôi đầu thai xuống làm con.
Tôi chào đời trong cảnh mồ côi cha, và không lâu sau, mẹ tôi cũng qua đời. Tôi sống cô độc dưới gốc đa, được dân làng gọi là Thạch Sanh. Khi lớn lên, thiên thần đã truyền dạy cho tôi võ nghệ và các phép thần thông.
Một ngày nọ, Lí Thông, một người bán rượu, đi ngang qua và đề nghị kết nghĩa anh em với tôi. Vốn là kẻ cô đơn, tôi đồng ý ngay và chuyển đến sống cùng Lí Thông và mẹ già của anh ta.
Một lần, khi tôi đi kiếm củi về, thấy trong nhà có bàn tiệc rượu. Lí Thông nói:
- Đêm nay, anh phải đi canh miếu thờ, nhưng mẻ rượu chưa xong. Em hãy đi thay anh, đến sáng thì về.
Không nghi ngờ, tôi đồng ý. Đêm đó, khi tôi đang ngủ, chằn tinh xuất hiện. Tôi dùng phép thần thông đánh bại con quái vật, nó chết và biến thành một bộ cung tên bằng vàng. Tôi chặt đầu nó và mang về.
Về đến nhà, tôi gõ cửa và nghe tiếng van xin. Tôi kể lại sự việc, mẹ con Lí Thông mới yên lòng. Lí Thông nói:
- Con vật này là của vua nuôi. Em giết nó sẽ bị tội. Hãy trốn đi, mọi chuyện để anh lo.
Tôi trốn về gốc đa. Một ngày, tôi thấy đại bàng khổng lồ quắp cô gái trẻ. Tôi bắn trúng nó, lần theo vết máu tìm ra hang của nó.
Dân làng mở hội, tôi gặp lại Lí Thông. Nghe anh kể chuyện cứu công chúa, tôi nói mình biết hang đại bàng và xin đi theo. Tôi xuống hang cứu công chúa, nhưng Lí Thông lấp cửa hang. Tôi tự tìm đường thoát và cứu con trai Vua Thủy Tề, được tặng cây đàn thần.
Về gốc đa, tôi bị vu oan và bắt vào ngục. Trong ngục, tôi đánh đàn kể nỗi oan. Vua nghe xong, trừng trị Lí Thông và gả công chúa cho tôi.
Thấy lễ cưới tưng bừng, hoàng tử các nước chư hầu đem quân đánh. Tôi gảy đàn khiến quân sĩ xin hàng. Tôi thiết đãi họ bằng niêu cơm thần kỳ. Sau này, vua truyền ngôi cho tôi.
Bài văn mẫu số 2
Ngày xưa, tại quận Cao Bình, có hai vợ chồng già sống trong cảnh nghèo khó nhưng luôn sẵn lòng giúp đỡ người khác. Cha tôi là Ngọc Hoàng, thấy tấm lòng nhân hậu của họ, đã sai tôi đầu thai xuống làm con.
Khi tôi vừa chào đời, cha đã qua đời. Ít lâu sau, mẹ tôi cũng ra đi. Tôi sống cô độc dưới gốc đa, được dân làng gọi là Thạch Sanh. Khi lớn lên, thiên thần đã truyền dạy cho tôi võ nghệ và các phép thần thông.
Một ngày nọ, khi tôi đang nghỉ ngơi dưới gốc đa, một người lạ đến chào hỏi. Anh ta tự xưng là Lí Thông, làm nghề bán rượu. Anh đề nghị kết nghĩa anh em với tôi. Vốn là kẻ cô đơn, tôi đồng ý ngay và chuyển đến sống cùng Lí Thông và mẹ già của anh ta.
Chiều hôm đó, khi tôi đi kiếm củi về, thấy trong nhà có bàn tiệc rượu. Lí Thông nói:
- Đêm nay, anh phải đi canh miếu thờ, nhưng mẻ rượu chưa xong. Em hãy đi thay anh, đến sáng thì về.
Tôi không nghi ngờ mà đồng ý ngay. Đêm đó, khi tôi đang ngủ, chằn tinh xuất hiện. Tôi dùng phép thần thông đánh bại con quái vật, nó chết và biến thành một bộ cung tên bằng vàng. Tôi chặt đầu nó và mang về. Khi tôi gõ cửa, mẹ con Lí Thông hoảng sợ. Tôi kể lại sự việc, Lí Thông nói:
- Con vật này là của vua nuôi. Em giết nó sẽ bị tội. Hãy trốn đi, mọi chuyện để anh lo.
Tôi trốn về gốc đa. Một ngày, tôi thấy đại bàng khổng lồ quắp cô gái trẻ. Tôi bắn trúng nó, lần theo vết máu tìm ra hang của nó.
Vài ngày sau, dân làng mở hội. Tôi gặp lại Lí Thông và nghe anh kể chuyện cứu công chúa. Tôi nói mình biết hang đại bàng và xin đi theo. Tôi xuống hang cứu công chúa, nhưng Lí Thông lấp cửa hang. Tôi tự tìm đường thoát và cứu con trai Vua Thủy Tề, được tặng cây đàn thần.
Về gốc đa, tôi bị vu oan và bắt vào ngục. Trong ngục, tôi đánh đàn kể nỗi oan. Vua nghe xong, trừng trị Lí Thông và gả công chúa cho tôi.
Thấy lễ cưới tưng bừng, hoàng tử các nước chư hầu đem quân đánh. Tôi gảy đàn khiến quân sĩ xin hàng. Tôi thiết đãi họ bằng niêu cơm thần kỳ. Sau này, vua truyền ngôi cho tôi.
Bài văn mẫu số 3
Tôi là Thạch Sanh, con trai của Ngọc Hoàng. Ở quận Cao Bình, có hai vợ chồng già sống trong cảnh nghèo khó nhưng luôn sẵn lòng giúp đỡ người khác. Ngọc Hoàng thấy tấm lòng nhân hậu của họ, đã sai tôi đầu thai xuống làm con.
Khi tôi vừa chào đời, cha đã qua đời. Vài năm sau, mẹ tôi cũng ra đi. Tôi sống cô độc dưới gốc đa, với gia tài duy nhất là lưỡi rìu cha để lại. Khi lớn lên, thiên thần đã truyền dạy cho tôi võ nghệ và các phép thần thông.
Một ngày nọ, khi tôi đi kiếm củi về, một người lạ đến chào hỏi. Anh ta tự xưng là Lí Thông, làm nghề bán rượu và đề nghị kết nghĩa anh em với tôi. Tôi đồng ý và chuyển đến sống cùng Lí Thông. Hằng ngày, tôi lên rừng kiếm củi, còn Lí Thông đi bán rượu.
Một lần, khi tôi đi kiếm củi về, thấy trong nhà có bàn tiệc rượu. Tôi và Lí Thông vừa ăn, vừa trò chuyện. Anh ta nói:
- Đêm nay, anh phải đi canh miếu thờ, nhưng mẻ rượu chưa xong. Em hãy đi thay anh, đến sáng thì về.
Tôi không nghi ngờ mà đồng ý ngay. Đêm đó, khi tôi đang ngủ, chằn tinh xuất hiện. Tôi dùng lưỡi rìu đánh bại con quái vật, nó chết và biến thành một con trăn khổng lồ. Tôi chặt đầu nó và mang về.
Về đến nhà, tôi gõ cửa nhưng không thấy ai mở. Tôi chỉ nghe tiếng van xin. Tôi nói:
- Anh Lí Thông ơi, em là Thạch Sanh đây. Mau mở cửa cho em!
Một lúc sau, Lí Thông mới ra mở cửa. Tôi kể lại sự việc, anh ta nói:
- Đó là con vật của vua nuôi. Em giết nó sẽ bị tội. Hãy trốn đi, mọi chuyện để anh lo.
Tôi trốn về gốc đa. Một ngày, tôi thấy đại bàng khổng lồ quắp cô gái trẻ. Tôi bắn trúng nó, lần theo vết máu tìm ra hang của nó.
Vài ngày sau, dân làng mở hội. Tôi gặp lại Lí Thông và nghe anh kể chuyện cứu công chúa. Tôi nói mình biết hang đại bàng và xin đi theo. Tôi xuống hang cứu công chúa, nhưng Lí Thông lấp cửa hang. Tôi tự tìm đường thoát và cứu con trai Vua Thủy Tề, được tặng cây đàn thần.
Về gốc đa, tôi bị vu oan và bắt vào ngục. Trong ngục, tôi đánh đàn kể nỗi oan. Vua nghe xong, trừng trị Lí Thông và gả công chúa cho tôi.
Thấy lễ cưới tưng bừng, hoàng tử các nước chư hầu đem quân đánh. Tôi gảy đàn khiến quân sĩ xin hàng. Tôi thiết đãi họ bằng niêu cơm thần kỳ. Sau này, vua truyền ngôi cho tôi.
Đến ngày tổ chức lễ cưới, các hoàng tử từ những nước láng giềng đem quân sang gây chiến. Tôi lấy cây đàn thần ra gảy, tiếng đàn vừa cất lên khiến quân sĩ mười tám nước run sợ, xin đầu hàng. Sau đó, tôi sai người nấu cơm thiết đãi họ. Thấy niêu cơm nhỏ bé, họ tỏ vẻ khinh thường, nhưng ăn mãi vẫn không hết, cuối cùng phải kính phục và rút quân về nước. Về sau, vua không có con trai nên đã truyền ngôi lại cho tôi.
Bài văn mẫu số 4
Ngày xưa, tại quận Cao Bình, có hai vợ chồng già sống trong cảnh nghèo khó nhưng luôn sẵn lòng giúp đỡ người khác. Ngọc Hoàng thấy tấm lòng nhân hậu của họ, đã sai tôi đầu thai xuống làm con.
Tôi là Thạch Sanh. Khi tôi vừa chào đời, cha đã qua đời. Ít lâu sau, mẹ tôi cũng ra đi. Tôi sống cô độc dưới gốc đa. Khi lớn lên, thiên thần đã truyền dạy cho tôi võ nghệ và các phép thần thông.
Một ngày nọ, Lí Thông, một người bán rượu, đi ngang qua gốc đa. Anh ta đến chào hỏi và đề nghị kết nghĩa anh em với tôi. Vốn là kẻ cô đơn, tôi đồng ý ngay và chuyển đến sống cùng Lí Thông và mẹ già của anh ta.
Chiều hôm đó, khi tôi đi kiếm củi về, thấy trong nhà có bàn tiệc rượu. Tôi và Lí Thông vừa ăn, vừa trò chuyện. Lí Thông nói:
- Đêm nay, anh phải đi canh miếu thờ, nhưng mẻ rượu chưa xong. Em hãy đi thay anh, đến sáng thì về.
Tôi không nghi ngờ mà đồng ý ngay. Đêm đó, khi tôi đang ngủ, chằn tinh xuất hiện. Tôi dùng phép thần thông đánh bại con quái vật, nó chết và biến thành một con trăn khổng lồ, để lại một bộ cung tên bằng vàng. Tôi chặt đầu nó và mang về. Khi tôi gõ cửa, mẹ con Lí Thông hoảng sợ. Tôi kể lại sự việc, Lí Thông nói:
- Đó là con vật của vua nuôi. Em giết nó sẽ bị tội. Hãy trốn đi, mọi chuyện để anh lo.
Tôi trốn về gốc đa. Một ngày, tôi thấy đại bàng khổng lồ quắp cô gái trẻ. Tôi bắn trúng nó, lần theo vết máu tìm ra hang của nó.
Vài ngày sau, dân làng mở hội. Tôi gặp lại Lí Thông và nghe anh kể chuyện cứu công chúa. Tôi nói mình biết hang đại bàng và xin đi theo. Tôi xuống hang cứu công chúa, nhưng Lí Thông lấp cửa hang. Tôi tự tìm đường thoát và cứu con trai Vua Thủy Tề, được tặng cây đàn thần.
Về gốc đa, tôi bị vu oan và bắt vào ngục. Trong ngục, tôi đánh đàn kể nỗi oan. Vua nghe xong, trừng trị Lí Thông và gả công chúa cho tôi.
Thấy lễ cưới tưng bừng, hoàng tử các nước chư hầu đem quân đánh. Tôi gảy đàn khiến quân sĩ xin hàng. Tôi thiết đãi họ bằng niêu cơm thần kỳ. Sau này, vua truyền ngôi cho tôi.
Bài văn mẫu số 5
Tôi là Thạch Sanh, con trai của Ngọc Hoàng. Ở quận Cao Bình, có hai vợ chồng già sống trong cảnh nghèo khó nhưng luôn sẵn lòng giúp đỡ người khác. Ngọc Hoàng thấy tấm lòng nhân hậu của họ, đã sai tôi đầu thai xuống làm con.
Khi tôi vừa chào đời, cha đã qua đời. Vài năm sau, mẹ tôi cũng ra đi. Tôi sống cô độc dưới gốc đa, với gia tài duy nhất là lưỡi rìu cha để lại. Khi lớn lên, thiên thần đã truyền dạy cho tôi võ nghệ và các phép thần thông.
Một ngày nọ, khi tôi đang ngồi dưới gốc đa, một người lạ đến chào hỏi. Anh ta tự xưng là Lí Thông và đề nghị kết nghĩa anh em với tôi. Vốn là kẻ cô đơn, tôi đồng ý ngay và chuyển đến sống cùng Lí Thông và mẹ già của anh ta. Hằng ngày, tôi lên rừng kiếm củi, còn Lí Thông đi bán rượu.
Một lần, khi tôi đi kiếm củi về, thấy trong nhà có bàn tiệc rượu. Tôi và Lí Thông vừa ăn, vừa trò chuyện. Lí Thông nói:
- Đêm nay, anh phải đi canh miếu thờ, nhưng mẻ rượu chưa xong. Em hãy đi thay anh, đến sáng thì về.
Tôi không nghi ngờ mà đồng ý ngay. Đêm đó, khi tôi đang ngủ, chằn tinh xuất hiện. Tôi dùng lưỡi rìu đánh bại con quái vật, nó chết và biến thành một con trăn khổng lồ. Tôi chặt đầu nó và mang về.
Về đến nhà, tôi gõ cửa nhưng không thấy ai mở. Tôi chỉ nghe tiếng van xin. Tôi nói:
- Anh Lí Thông ơi, em là Thạch Sanh đây. Mau mở cửa cho em!
Một lúc sau, Lí Thông mới ra mở cửa. Tôi kể lại sự việc, anh ta nói:
- Đó là con vật của vua nuôi. Em giết nó sẽ bị tội. Hãy trốn đi, mọi chuyện để anh lo.
Tôi trốn về gốc đa. Một ngày, tôi thấy đại bàng khổng lồ quắp cô gái trẻ. Tôi bắn trúng nó, lần theo vết máu tìm ra hang của nó.
Vài ngày sau, dân làng mở hội. Tôi gặp lại Lí Thông và nghe anh kể chuyện cứu công chúa. Tôi nói mình biết hang đại bàng và xin đi theo. Tôi xuống hang cứu công chúa, nhưng Lí Thông lấp cửa hang. Tôi tự tìm đường thoát và cứu con trai Vua Thủy Tề, được tặng cây đàn thần.
Về gốc đa, tôi bị vu oan và bắt vào ngục. Trong ngục, tôi đánh đàn kể nỗi oan. Vua nghe xong, trừng trị Lí Thông và gả công chúa cho tôi.
Thấy lễ cưới tưng bừng, hoàng tử các nước chư hầu đem quân đánh. Tôi gảy đàn khiến quân sĩ xin hàng. Tôi thiết đãi họ bằng niêu cơm thần kỳ. Sau này, vua truyền ngôi cho tôi.
Trong ngày lễ cưới được tổ chức long trọng, các hoàng tử từ những nước chư hầu, những người trước đây đã bị công chúa từ chối lời cầu hôn, đã kéo quân sang gây chiến. Tôi đã mang cây đàn của mình ra và gảy lên những khúc nhạc. Ngay khi tiếng đàn vang lên, quân lính từ mười tám nước đã cảm thấy chân tay bủn rủn, không còn sức chiến đấu và xin đầu hàng. Tôi liền ra lệnh chuẩn bị cơm để thiết đãi binh sĩ. Thoạt nhìn niêu cơm nhỏ bé, họ tỏ ra khinh thường. Nhưng kỳ lạ thay, dù họ ăn mãi, niêu cơm vẫn không hết. Cuối cùng, họ phải kính phục và rút quân về nước. Sau này, vì nhà vua không có con trai nối dõi, ngai vàng đã được truyền lại cho tôi.
Bài văn mẫu số 6
Tôi là Thạch Sanh. Từ khi chào đời, tôi đã không may mất cha. Vài năm sau, mẹ tôi cũng qua đời, để lại tôi sống cô đơn dưới gốc đa. Gia tài duy nhất tôi có là chiếc rìu cha để lại. Khi trưởng thành, tôi may mắn được một vị thiên thần truyền dạy nhiều môn võ thuật tinh thông.
Một ngày nọ, sau khi gánh củi về, tôi đang nghỉ ngơi dưới gốc đa thì có người đến làm quen. Anh ta tự xưng là Lí Thông, ngỏ ý muốn kết nghĩa anh em với tôi. Vốn sống một mình không nơi nương tựa, tôi liền đồng ý. Từ đó, tôi chuyển đến sống cùng Lí Thông và mẹ già của anh. Hằng ngày, tôi lên rừng kiếm củi, còn Lí Thông đi bán rượu. Mọi việc trong nhà, tôi đều tự nguyện giúp đỡ.
Một hôm, tôi đi kiếm củi về thì thấy trong nhà đã bày sẵn rượu thịt. Tôi và Lí Thông vừa ăn uống, vừa trò chuyện vui vẻ. Anh ta nói với tôi:
- Đêm nay đến lượt anh đi canh miếu thờ, nhưng còn mẻ rượu chưa xong. Em có thể đi thay anh một đêm được không? Sáng mai sẽ về ngay.
Tôi nghe vậy, chẳng chút nghi ngờ mà đồng ý ngay. Đêm đó, tôi đang lim dim ngủ thì bỗng một con chằn tinh khổng lồ xuất hiện, định vồ lấy tôi. Tôi nhanh tay cầm rìu đánh nhau với con quái vật. Nó dùng đủ phép thần thông, nhưng tôi vẫn bình tĩnh đối phó. Cuối cùng, lưỡi rìu của tôi xé xác con chằn tinh làm đôi. Nó hiện nguyên hình là một con trăn khổng lồ, để lại một bộ cung tên bằng vàng. Tôi nhặt bộ cung tên, chặt đầu quái vật rồi mang về nhà.
Về đến nhà, tôi gọi anh Lí Thông. Nhưng anh ta và mẹ lại tỏ ra sợ hãi, van xin tôi tha mạng. Khi tôi kể rõ sự việc, Lí Thông mới nói:
- Con vật này vốn là của nhà vua nuôi, em giết nó là phạm tội lớn. Nhân lúc trời chưa sáng, em hãy trốn đi. Mọi việc cứ để anh lo.
Tôi cảm kích, từ biệt Lí Thông rồi trốn về gốc đa cũ. Một hôm, tôi đang ngồi dưới gốc đa thì thấy một con đại bàng khổng lồ quắp một cô gái bay qua. Tôi liền dùng cung tên bắn trúng nó, rồi lần theo vết máu tìm ra hang của đại bàng.
Mấy ngày sau, dân làng mở hội linh đình. Tôi tò mò đến xem, tình cờ gặp lại Lí Thông. Anh ta kể đang tìm hang đại bàng để cứu công chúa. Tôi liền kể lại mọi chuyện và xin được đi cùng. Đến nơi, tôi xin xuống hang cứu công chúa. Sau một trận đánh ác liệt, tôi đã cứu được nàng. Khi đưa công chúa lên, tôi sai người lấp kín cửa hang. Biết mình bị lừa, tôi đành đi sâu vào hang tìm lối thoát. Cuối hang, tôi thấy một chàng trai bị nhốt trong cũi sắt. Tôi dùng cung tên bắn tan cũi, cứu chàng trai. Hóa ra đó là con trai vua Thủy Tề. Tôi được mời xuống thủy phủ, tiếp đãi chu đáo rồi được đưa về nhà. Vua Thủy Tề tặng nhiều vàng bạc, nhưng tôi chỉ xin một cây đàn.
Về đến trần gian, tôi trở về gốc đa. Chưa kịp hiểu chuyện gì, tôi đã bị bắt vào ngục vì tội ăn cắp. Trong ngục, tôi lấy đàn ra gảy. Nghe tiếng đàn, nhà vua cho gọi tôi đến. Tôi kể rõ mọi chuyện, nhà vua tức giận, giao Lí Thông cho tôi trừng trị và hứa gả công chúa cho tôi. Nể tình xưa, tôi tha cho Lí Thông được về quê.
Lễ cưới của tôi và công chúa được tổ chức long trọng. Các hoàng tử từng bị công chúa từ hôn tức giận, kéo quân sang đánh. Tôi đem đàn ra gảy, tiếng đàn khiến quân sĩ mười tám nước bủn rủn chân tay, xin hàng. Tôi còn sai người nấu cơm thiết đãi họ. Thấy niêu cơm bé xíu, họ tỏ ý coi thường, nhưng ăn mãi không hết. Cuối cùng, họ cúi đầu tạ lỗi rồi rút quân. Về sau, nhà vua không có con trai nên truyền ngôi cho tôi.
Lễ cưới của tôi và công chúa được tổ chức linh đình. Thấy vậy, các hoàng tử từng bị công chúa từ hôn tức giận, kéo quân sang gây chiến. Tôi đem đàn ra gảy, tiếng đàn khiến quân sĩ mười tám nước bủn rủn chân tay, xin đầu hàng. Tôi còn sai người nấu cơm thiết đãi họ. Thấy niêu cơm nhỏ bé, họ tỏ ý khinh thường, nhưng ăn mãi không hết. Cuối cùng, họ cúi đầu tạ lỗi rồi rút quân. Về sau, nhà vua không có con trai nên truyền ngôi cho tôi.
Bài văn mẫu số 7
Tôi tên là Thạch Sanh. Từ khi sinh ra, tôi đã không may mất cha. Vài năm sau, mẹ tôi cũng qua đời, để lại tôi sống cô đơn dưới gốc đa. Gia tài duy nhất tôi có là chiếc rìu cha để lại.
Một ngày nọ, tôi đang ngồi dưới gốc đa thì có người tên Lí Thông đến làm quen. Anh ta ngỏ ý muốn kết nghĩa anh em với tôi. Vốn sống một mình không nơi nương tựa, tôi liền đồng ý. Từ đó, tôi chuyển đến sống cùng mẹ con Lí Thông. Hằng ngày, tôi lên rừng kiếm củi, còn Lí Thông đi bán rượu. Mọi việc trong nhà, tôi đều tự nguyện giúp đỡ.
Một hôm, tôi đi kiếm củi về thì thấy trong nhà đã bày sẵn rượu thịt. Hai anh em tôi vừa ăn uống, vừa trò chuyện vui vẻ. Anh Lí Thông nói với tôi:
- Đêm nay làng sai anh đi canh miếu thờ, vậy em chịu khó đi thay cho anh một đêm, sáng mai sẽ về ngay.
Tôi chẳng chút nghi ngờ mà đồng ý ngay. Đêm đó, tôi đang lim dim ngủ thì bỗng một con chằn tinh lao đến định ăn thịt tôi. Tôi nhanh tay cầm rìu đánh nhau với con quái vật. Chẳng bao lâu, lưỡi rìu của tôi đã xé xác con chằn tinh làm đôi. Tôi chặt đầu con quái vật rồi mang về nhà.
Về đến nhà, tôi gọi anh Lí Thông. Nhưng anh ta tỏ ra sợ hãi, van xin tôi tha mạng. Tôi liền nói:
- Anh ơi, em là Thạch Sanh đây mà!
Rồi tôi kể rõ mọi việc cho anh Lí Thông nghe. Sau đó, anh ta nói với tôi:
- Đó là con vật nuôi của vua, giết nó là phạm tội lớn. Nhân lúc trời chưa sáng, em hãy trốn đi. Mọi việc cứ để anh lo.
Tôi cảm kích, từ biệt Lí Thông rồi trốn về gốc đa cũ. Một hôm, tôi đang ngồi dưới gốc đa thì thấy một con đại bàng khổng lồ quắp một cô gái bay qua. Tôi liền dùng cung tên bắn trúng nó, rồi lần theo vết máu tìm ra hang của đại bàng.
Mấy ngày sau, dân làng mở hội. Tôi tò mò đến xem, tình cờ gặp lại Lí Thông. Biết được việc anh ta đang tìm đại bàng để cứu công chúa, tôi liền nói rằng mình biết nơi ở của nó và xin được đi cùng. Đến hang, tôi xin xuống trước. Sau một trận đánh ác liệt, tôi đã cứu được công chúa. Nhưng Lí Thông đã ra lệnh cho quân sĩ lấp kín cửa hang, rồi kéo nhau về.
Lúc này, tôi nhận ra mình đã bị Lí Thông lừa. Tôi đành đi khắp hang để tìm lối thoát. Đến cuối hang, tôi thấy một chàng trai bị nhốt trong cũi sắt. Tôi dùng cung tên bắn tan cũi, cứu chàng trai. Hóa ra đó là con trai vua Thủy Tề. Tôi được mời xuống thủy phủ, tiếp đãi chu đáo rồi được đưa về nhà. Vua Thủy Tề tặng tôi một cây đàn thần.
Về đến trần gian, chưa kịp hiểu chuyện gì, tôi đã bị bắt vào ngục vì tội ăn cắp. Trong ngục, tôi lấy đàn ra gảy để bày tỏ nỗi oan khuất. Nghe tiếng đàn, nhà vua cho gọi tôi đến. Tôi kể rõ mọi chuyện, nhà vua tức giận, giao Lí Thông cho tôi trừng trị và hứa gả công chúa cho tôi. Nể tình xưa, tôi tha cho Lí Thông được về quê.
Lễ cưới của tôi và công chúa đang được tổ chức thì các hoàng tử từng bị công chúa từ hôn kéo quân sang đánh. Tôi đem đàn ra gảy, tiếng đàn khiến quân sĩ mười tám nước bủn rủn chân tay, xin đầu hàng. Tôi còn sai người nấu cơm thiết đãi họ. Thấy niêu cơm nhỏ bé, họ tỏ ý khinh thường, nhưng ăn mãi không hết. Cuối cùng, họ cúi đầu tạ lỗi rồi rút quân. Về sau, nhà vua không có con trai nên truyền ngôi cho tôi.
Đóng vai Thạch Sanh kể lại câu chuyện Thạch Sanh: Hành trình từ gốc đa đến ngai vàng
Bài văn mẫu số 1
Tôi là con trai của Ngọc Hoàng. Biết dưới trần gian có hai vợ chồng già tốt bụng mà chưa có con, Ngọc Hoàng liền cho tôi xuống đầu thai để làm con của họ. Khi tôi ra đời, cha tôi lâm bệnh rồi qua đời.
Khi tôi lớn khôn thì mẹ tôi cũng mất. Tôi sống lủi thủi trong túp lều cũ dựng dưới gốc đa. Cả gia tài của tôi chỉ có chiếc rìu của cha tôi để lại. Khi còn sống, cha tôi dùng chiếc búa ấy để chặt củi bán kiếm sống qua ngày. Khi tôi biết dùng búa thì Ngọc Hoàng sai thiên thần xuống dạy cho tôi đủ các môn võ nghệ và mọi phép thần thông.
Một hôm, có người hàng rượu tên là Lí Thông đi qua chỗ tôi. Thấy tôi gánh về một gánh củi lớn, Lí Thông lân la gợi chuyện và ngỏ ý muốn kết nghĩa anh em với tôi. Vốn mồ côi cha mẹ, tôi vui vẻ nhận lời. Lí Thông là anh, còn tôi là em. Tôi từ giã gốc đa, đến sống chung với mẹ con Lí Thông.
Một lần, tôi đi kiếm củi về, thấy mâm cơm có nhiều thức ăn ngon. Chưa kịp hiểu chuyện gì, anh Lí Thông nói với tôi: “Đêm nay, đến phiên anh canh miếu thờ, nhưng còn dở cất mẻ rượu, em chịu khó thay anh, đến sáng thì về”. Tôi vui lòng nhận lời ngay.
Nửa đêm, tôi đang lim dim mắt thì một con chằn tinh hiện ra. Nó nhe răng, giơ vuốt định vồ lấy tôi. Tôi nhanh tay vớ lấy búa đánh lại. Chằn tinh hóa phép, thoắt biến, thoắt hiện. Tôi không nao núng, dùng nhiều võ thuật đánh con quái vật. Cuối cùng, tôi giết được chằn tinh. Nó hiện nguyên hình là một con trăn khổng lồ, để lại bên mình bộ cung tên bằng vàng. Tôi chặt đầu quái vật và nhặt bộ cung tên rồi xách đầu quái vật về nhà. Tôi gọi cửa mãi, anh Lí Thông mới ra mở cửa. Không hiểu sao mẹ con anh Lí Thông cứ van lạy tôi rối rít.
Khi vào nhà, tôi kể đầu đuôi câu chuyện. Nghe xong, anh Lí Thông nói với tôi: “Con trăn ấy là của vua nuôi đã lâu. Nay em giết nó, tất không khỏi bị tội chết. Thôi, bây giờ nhân trời chưa sáng, em hãy trốn đi ngay đi. Có chuyện gì để anh ở nhà lo liệu”. Tôi tin ngay và trở về túp lều dưới gốc đa ngày nào. Tôi lại sống bằng nghề kiếm củi.
Một hôm, tôi đang ngồi dưới gốc đa thì trông thấy một con đại bàng quắp một người con gái. Tôi liền lấy cung tên vàng ra bắn con đại bàng. Mũi tên trúng vào cánh làm nó bị thương. Nhưng nó vẫn cố bay về hang trong núi. Theo vết máu, tôi tìm được chỗ ở của con đại bàng.
Nghe có lễ hội đông vui, tôi liền tìm đến xem. Nào ngờ, tôi gặp anh Lí Thông. Anh ấy đã kể cho tôi nghe việc tìm công chúa. Tôi thật thà kể cho anh nghe về việc tôi bắn đại bàng và biết được chỗ ở của nó. Anh Lí Thông liền nhờ tôi dẫn đến chỗ đại bàng.
Tôi xin được xuống hang cứu công chúa. Quân sĩ lấy dây buộc ngang lưng tôi rồi dòng xuống hang. Xuống tới đáy hang, tôi thấy đại bàng hiện nguyên hình là một con yêu tinh ở trên núi. Tuy bị thương nặng nhưng con quái vật vẫn rất hung dữ. Nó giơ vuốt và lao vào tôi. Tôi dùng cung tên vàng bắn mù hai mắt nó. Tôi chặt đứt vuốt sắc, bổ vỡ đầu con quái vật. Tôi lấy dây buộc ngang người công chúa và ra hiệu cho quân sĩ của Lí Thông kéo lên.
Tôi chờ quân sĩ thả dây xuống kéo tôi lên, nào ngờ cửa hang đã bị lấp lại. Lúc đó, tôi mới biết là Lí Thông hại tôi. Tôi cố tìm lối lên. Đi đến cuối hang, tôi thấy một chàng trai khôi ngô tuấn tú bị nhốt trong cũi sắt. Tôi dùng cung tên vàng bắn tan cũi sắt và cứu chàng ra. Chàng trai cho biết mình là thái tử con vua Thủy Tề.
Thái tử thoát nạn, cám ơn tôi và mời tôi xuống thủy phủ chơi. Vua Thủy Tề vui mừng được gặp lại con. Biết tôi là người cứu con trai mình, vua Thủy Tề cảm ơn tôi và biếu tôi rất nhiều vàng bạc châu báu. Tôi không lấy vàng bạc châu báu mà chỉ xin một cây đàn, rồi tôi trở về gốc đa.
Một hôm, tôi bị quân lính của nhà vua tới và bắt giam tôi vào ngục. Lúc đó, tôi mới biết của cải của nhà vua bị mất trộm và được giấu ở gốc đa nơi tôi ở. Trong ngục tối, tôi đem đàn vua Thủy Tề cho ra gảy. Không ngờ tiếng đàn của tôi vẳng đến hoàng cung. Nàng công chúa được tôi cứu đòi vua cha cho được gặp người đánh đàn. Nhà vua cho đưa tôi đến. Trước mặt mọi người, tôi kể hết đầu đuôi câu chuyện của mình, từ chuyện kết bạn với Lí Thông, đến chuyện chém chằn tinh, giết đại bàng, cứu công chúa và cuối cùng bị bắt oan vào ngục thất.
Cho đến lúc này tôi mới biết chằn tinh không phải vua nuôi mà Lí Thông đã nham hiểm lừa tôi đi chết thay cho hắn. Và lúc này, tôi cũng mới biết, nàng công chúa đã bị câm sau khi được tôi cứu khỏi hang. Nàng chỉ vui cười trở lại khi nghe tiếng đàn của tôi.
Nhà vua cho bắt mẹ con Lí Thông giam lại và giao cho tôi xét xử. Tôi tha cho mẹ con họ nhưng trời chẳng tha. Về đến nửa đường, mẹ con Lí Thông bị sét đánh chết, rồi bị hóa kiếp thành bọ hung. Tôi được nhà vua gả công chúa cho. Lễ cưới tưng bừng nhất kinh kì. Hoàng tử các nước chư hầu trước kia bị công chúa từ hôn lấy làm tức giận, họ hội binh lính của mười tám nước sang đánh. Tôi xin nhà vua đừng động binh.
Tôi cầm cây đàn thần lên và bắt đầu gảy. Những âm thanh phát ra từ cây đàn không chỉ là giai điệu mà còn là sự phân minh rõ ràng giữa đúng và sai, giữa thiện và ác. Nghe tiếng đàn, quân lính từ mười tám nước đều cảm thấy chân tay bủn rủn, không còn tâm trí nào để nghĩ đến chuyện giao chiến nữa. Cuối cùng, các hoàng tử đành phải cởi giáp, quy hàng.
Tôi ra lệnh chuẩn bị một bữa tiệc để thết đãi những kẻ thua trận. Chỉ một niêu cơm nhỏ được mang ra, khiến hàng vạn tướng lính nhìn thấy đều bĩu môi, tỏ vẻ khinh thường. Tôi liền tuyên bố sẽ ban thưởng hậu hĩnh cho ai ăn hết niêu cơm đó. Thế nhưng, dù quân lính mười tám nước ăn mãi, ăn mãi, niêu cơm vẫn không hết. Cơm vơi đi lại đầy lên một cách kỳ lạ. Cuối cùng, tất cả đều cúi đầu lạy tạ vợ chồng tôi rồi rút quân về nước.
Vì nhà vua không có con trai nối dõi, ngai vàng đã được trao lại cho tôi. Kể từ đó, tôi trở thành một vị vua nhân từ, đem lại cuộc sống ấm no và bình yên cho muôn dân.
Bài văn mẫu số 2
Tôi là Thạch Sanh, sinh ra trong một gia đình nghèo khó. Khi tôi vừa chào đời, cha tôi đã qua đời. Vài năm sau, mẹ tôi cũng lìa xa cõi đời, để lại tôi một mình cô đơn giữa vùng núi đá hoang vu. Gia tài duy nhất mà bố mẹ để lại cho tôi chỉ là một túp lều nhỏ và một chiếc rìu để tôi có thể kiếm sống qua ngày. Dù cuộc sống đầy khó khăn và bất hạnh, tôi không bao giờ từ bỏ hy vọng. Ngược lại, tôi luôn nỗ lực vươn lên, trở thành một chàng trai khỏe mạnh, cao lớn và đầy nghị lực.
Cuộc sống của tôi có lẽ sẽ tiếp tục đơn điệu như vậy nếu không có cuộc gặp gỡ định mệnh với Lí Thông, một tay buôn rượu lọc lừa. Khi thấy tôi khỏe mạnh, hắn đã nảy ra ý định lợi dụng tôi để làm giàu cho mẹ con hắn. Hắn giả vờ kết nghĩa huynh đệ với tôi, khiến tôi vô cùng cảm động vì từ nhỏ tôi đã sống trong cô đơn, không có ai quan tâm. Không chút nghi ngờ, tôi theo hắn về nhà. Với sức khỏe của tôi, công việc làm ăn của Lí Thông ngày càng phát đạt. Hắn luôn dùng lời ngon ngọt để lừa gạt tôi, khiến tôi tin rằng hắn thực sự coi tôi như anh em.
Năm đó, trong làng xuất hiện một con xà tinh hung dữ, thường xuyên quấy nhiễu dân làng. Cứ ba tháng một lần, dân làng phải dâng lên nó một thanh niên khỏe mạnh để nó tu luyện. Đến lượt Lí Thông, hắn và mẹ đã lập mưu đẩy tôi ra thế chỗ. Hắn nhờ tôi canh miếu thay hắn một đêm, và tôi ngây thơ đồng ý ngay. Đêm đó, khi tôi đang thiu thiu ngủ, con xà tinh khổng lồ xuất hiện, quấn lấy tôi và siết chặt. Không chút sợ hãi, tôi vung rìu lên chiến đấu, cuối cùng chặt đứt đầu nó và mang về nhà. Mẹ con Lí Thông vô cùng ngạc nhiên vì tưởng tôi đã chết. Họ nói dối rằng xà tinh là vật nuôi của nhà vua, và khuyên tôi trốn đi để tránh tội chết. Trong khi đó, Lí Thông mang đầu xà tinh đi nhận thưởng.
Tôi trở về túp lều cũ của mình, tiếp tục cuộc sống bình thường. Một buổi sáng, khi đang chẻ củi, tôi nghe thấy tiếng kêu cứu của một cô gái. Ngẩng đầu lên, tôi thấy một con đại bàng khổng lồ đang quắp cô gái bay đi. Tôi lần theo dấu vết của đại bàng đến một hang núi. Khi tôi định xông vào cứu người, đại bàng tấn công tôi. Như lần trước, tôi đã giết được con quái vật. Đúng lúc đó, Lí Thông xuất hiện và lừa tôi xuống hang cứu công chúa. Khi công chúa được đưa lên, hắn lấp cửa hang lại, để mặc tôi ở dưới đó. Lúc này, tôi mới nhận ra sự độc ác của Lí Thông.
Trong lúc tìm đường ra khỏi hang, tôi vô tình cứu được con trai của vua thủy tề. Để đền ơn, vua thủy tề tặng tôi cây đàn thần. Tôi mang đàn về túp lều của mình. Đêm đó, oan hồn của xà tinh và đại bàng đã lấy trộm bảo vật trong cung, vu oan cho tôi. Tôi bị bắt giam vào ngục. Trong lúc buồn chán, tôi mang đàn ra gảy. Tiếng đàn vang lên, khiến nhà vua phải triệu tôi đến. Công chúa nhận ra tôi chính là người đã cứu nàng. Nhà vua lập tức chọn tôi làm phò mã, còn mẹ con Lí Thông bị trừng phạt thích đáng.
Không lâu sau, mười tám nước chư hầu kéo quân xâm lược. Nhà vua giao cho tôi trọng trách cầm quân đánh giặc. Trên chiến trường, tôi dùng cây đàn thần để làm tê liệt ý chí chiến đấu của quân địch. Sau khi giành chiến thắng, tôi còn mang niêu cơm thần ra thiết đãi quân chư hầu. Ban đầu, chúng tỏ ra coi thường vì niêu cơm quá nhỏ so với số lượng quân đông đảo. Nhưng niêu cơm ăn mãi không hết, khiến chúng phải tâm phục khẩu phục. Từ đó, chúng không dám xâm phạm bờ cõi nước ta nữa. Tôi và công chúa Quỳnh Nga sống hạnh phúc bên nhau từ đó về sau.
Bài văn mẫu số 3
Tôi tên là Thạch Sanh. Hôm nay, tôi xin kể lại câu chuyện cuộc đời mình. Khi tôi vừa chào đời, cha tôi đã qua đời. Không lâu sau, mẹ tôi cũng lìa xa cõi đời, để lại tôi một mình cô đơn. Gia tài duy nhất tôi có là chiếc rìu của cha để lại. Khi tôi lớn lên, một vị thiên thần đã dạy tôi võ nghệ và các phép thần thông.
Một ngày nọ, có người hàng rượu tên Lí Thông đi ngang qua chỗ tôi. Hắn gợi chuyện và đề nghị kết nghĩa anh em với tôi. Vốn là đứa trẻ mồ côi, tôi vui vẻ nhận lời. Tôi đến sống cùng Lí Thông và mẹ của hắn.
Một lần, tôi thấy trên mâm cơm có rất nhiều món ngon. Đang thắc mắc thì Lí Thông nói với tôi:
- Đêm nay đến phiên anh canh miếu thờ, nhưng đang dở cất mẻ rượu. Em chịu khó thay anh, đến sáng thì về.
Tôi không nghi ngờ gì mà nhận lời ngay. Đến nửa đêm, khi tôi đang lim dim ngủ, một con chằn tinh xuất hiện. Nó nhe nanh, giơ vuốt định vồ lấy tôi. Tôi nhanh tay vớ lấy búa đánh lại. Con quái vật dùng phép thuật, thoắt ẩn thoắt hiện. Tôi không hề nao núng, dùng võ nghệ đánh bại nó. Cuối cùng, tôi giết được chằn tinh, nó hiện nguyên hình là một con trăn khổng lồ. Tôi chặt đầu nó và nhặt bộ cung tên bằng vàng rồi mang về nhà. Khi tôi gọi cửa, Lí Thông mãi mới ra mở. Mẹ con hắn nhìn thấy tôi thì van lạy rối rít.
Vào nhà, tôi kể lại đầu đuôi câu chuyện. Nghe xong, Lí Thông nói với tôi:
- Con trăn đó là của vua nuôi đã lâu. Nay em giết nó, chắc chắn sẽ bị tội chết. Thôi, nhân trời chưa sáng, em hãy trốn đi ngay đi. Có chuyện gì để anh ở nhà lo liệu.
Tôi tin lời hắn và trở về túp lều dưới gốc đa. Tôi tiếp tục sống bằng nghề kiếm củi. Một hôm, đang ngồi dưới gốc đa, tôi nghe tiếng la hét trên cao. Ngước nhìn, tôi giật mình thấy một con đại bàng khổng lồ đang quắp một cô gái. Không chần chừ, tôi rút tên bắn vào cánh nó. Con đại bàng bị thương, bỏ chạy. Tôi lần theo dấu máu đến tận hang của nó. Hang quá sâu, tôi không thể xuống ngay được. Nghĩ rằng đại bàng cần thời gian trị thương, tôi quyết định trở về nhà nhờ Lí Thông giúp đỡ.
Tôi nghe dân làng nói Lí Thông đang làm quan và mở hội mười ngày gần làng. Hôm đó là ngày cuối cùng. Tôi đến hội, gặp hắn và kể hết mọi chuyện. Lí Thông mừng rỡ, nói rằng cô gái bị đại bàng bắt chính là công chúa. Tôi đề nghị được cùng hắn đi cứu công chúa.
Khi đến nơi, Lí Thông và bọn lính sợ chết nên không dám xuống hang. Tôi bảo hắn ở trên giữ dây thừng để tôi trèo xuống. Sau khi cứu được công chúa lên, Lí Thông lập tức cho người lấp cửa hang lại. Biết mình bị lừa, tôi liền tìm lối thoát khác. Trong lúc đi sâu vào hang, tôi vô tình cứu được con trai vua thủy tề. Để đền ơn, vua thủy tề tặng tôi cây đàn thần. Tôi mang đàn về túp lều của mình.
Nhưng rồi tôi bị vu oan là kẻ trộm. Khi bị giam trong ngục, tôi lấy đàn ra gảy. Tiếng đàn vang lên, khiến nhà vua phải triệu tôi vào diện kiến. Tôi kể rõ sự tình. Lí Thông bị trừng trị, còn tôi được kết hôn với công chúa.
Bài văn mẫu số 4
Tôi là Thạch Sanh, từ nhỏ đã mồ côi cha. Không lâu sau, mẹ tôi cũng qua đời, để lại tôi một mình sống dưới gốc đa. Gia tài duy nhất tôi có là chiếc rìu của cha để lại. Khi trưởng thành, tôi được thần tiên dạy cho nhiều môn võ nghệ và phép thần thông.
Một ngày nọ, khi tôi đang ngồi dưới gốc đa, có người tên Lí Thông đến hỏi chuyện và đề nghị kết nghĩa anh em với tôi. Vốn sống cô đơn, tôi đồng ý ngay và về sống cùng mẹ con Lí Thông. Một hôm, đi kiếm củi về, tôi thấy trong nhà đã bày sẵn rượu thịt. Hai anh em vừa ăn vừa trò chuyện. Lí Thông nói với tôi:
- Đêm nay làng sai anh đi canh miếu thờ, vậy em chịu khó đi thay anh một đêm, đến sáng lại về.
Tôi không chút nghi ngờ mà đồng ý ngay. Nửa đêm hôm đó, khi tôi đang ngủ, một con chằn tinh xuất hiện định vồ lấy tôi. Tôi cầm rìu chiến đấu với con quái vật. Sau một hồi giao tranh, tôi đã chặt đứt đầu con chằn tinh và mang về nhà. Thấy tôi, Lí Thông tỏ ra sợ hãi. Tôi kể lại mọi chuyện, và hắn bảo tôi:
- Đó là con vật nuôi của vua, giết nó là mang tội. Thôi, nhân trời chưa sáng, em hãy trốn ngay đi.
Tôi nghe lời, trốn về gốc đa cũ. Một hôm, khi đang ngồi dưới gốc đa, tôi thấy một con đại bàng khổng lồ quắp một cô gái. Tôi lấy cung tên bắn nó bị thương. Lần theo vết máu, tôi tìm ra hang của đại bàng. Tại đây, tôi gặp lại Lí Thông, biết được hắn đang tìm đại bàng để cứu công chúa. Tôi đề nghị cùng hắn đi cứu người. Đến hang, tôi xin xuống trước. Sau khi đánh bại đại bàng và cứu được công chúa, Lí Thông lập tức ra lệnh cho quân lính lấp kín cửa hang, bỏ mặc tôi ở dưới đó.
Biết mình bị lừa, tôi đi khắp hang tìm lối thoát. Ở cuối hang, tôi thấy một chàng trai bị nhốt trong cũi sắt. Tôi dùng cung tên bắn tan cũi, cứu chàng trai. Hóa ra đó là con trai vua Thủy Tề. Tôi được mời xuống thủy phủ, tiếp đãi chu đáo và được tặng một cây đàn thần trước khi trở về.
Về nhà, tôi bị vu oan là kẻ trộm bảo vật của vua và bị bắt giam. Trong ngục, tôi lấy đàn thần ra gảy để bày tỏ nỗi oan khuất. Nhà vua cho người đưa tôi đến, và tôi kể lại mọi chuyện. Lí Thông bị trừng trị, còn tôi được vua gả công chúa cho.
Thấy lễ cưới tưng bừng, các hoàng tử chư hầu từng bị công chúa từ hôn đem quân sang đánh. Tôi dùng đàn thần gảy lên, khiến quân sĩ mười tám nước bủn rủn chân tay, xin hàng. Sau đó, tôi còn thiết đãi họ bằng niêu cơm thần, ăn mãi không hết. Quân chư hầu kéo nhau về nước. Về sau, vua không có con trai nên nhường ngôi cho tôi.
Bài văn mẫu số 5
Tôi tên là Thạch Sanh, vốn là con trai của Ngọc Hoàng, được phái xuống trần gian làm con một gia đình nông dân hiền lành. Từ khi mới sinh ra, cha tôi đã qua đời. Vài năm sau, mẹ tôi cũng mất, để lại tôi một mình sống dưới gốc đa. Gia tài duy nhất của tôi là chiếc rìu cha để lại. Tôi còn được thiên thần dạy cho nhiều môn võ nghệ cao cường.
Một hôm, khi tôi đang ngồi dưới gốc đa, có người tên Lí Thông đến hỏi chuyện. Hắn làm nghề bán rượu và đề nghị kết nghĩa anh em với tôi. Vốn mồ côi từ nhỏ, thiếu thốn tình thương, tôi liền đồng ý ngay. Tôi dọn đến sống cùng mẹ con Lí Thông. Hằng ngày, tôi lên rừng kiếm củi, còn Lí Thông đi bán rượu. Tôi thường xuyên giúp đỡ việc nhà mà không hề tính toán.
Một lần, tôi đi kiếm củi về thì thấy trong nhà đã bày sẵn rượu thịt. Hai anh em vừa ăn vừa trò chuyện. Lí Thông nói với tôi:
- Đêm nay đến lượt anh đi canh miếu thờ, nhưng còn mẻ rượu chưa xong. Vậy em chịu khó đi thay anh một đêm, đến sáng lại về.
Tôi nghe vậy liền đồng ý. Đêm đó, khi tôi đang lim dim ngủ, một con chằn tinh lao đến định ăn thịt tôi. Tôi cầm rìu chiến đấu với con quái vật. Chẳng mấy chốc, lưỡi rìu của tôi đã xé xác con chằn tinh làm đôi. Nó hiện nguyên hình là một con trăn khổng lồ. Tôi chặt đầu nó và mang về nhà.
Khi về đến nhà, tôi gọi Lí Thông nhưng không thấy ai ra mở cửa. Chỉ nghe tiếng mẹ con hắn van xin tha mạng. Tôi lấy làm lạ, liền nói:
- Anh Lí Thông ơi, em là Thạch Sanh đây. Mau mở cửa cho em!
Lúc này, Lí Thông mới ra mở cửa. Tôi kể lại mọi chuyện, và hắn nói với tôi:
- Đó là con vật nuôi của vua, giết nó là mang tội. Nhân lúc trời chưa sáng, em hãy trốn đi. Mọi việc để anh lo liệu.
Tôi từ biệt Lí Thông và trốn về gốc đa cũ. Một hôm, khi đang ngồi dưới gốc đa, tôi thấy một con đại bàng khổng lồ quắp một cô gái. Tôi lấy cung tên bắn nó bị thương, rồi lần theo vết máu tìm ra hang của đại bàng.
Vài ngày sau, dân làng mở hội rất đông vui. Tôi đến xem thì tình cờ gặp Lí Thông. Hắn kể cho tôi nghe việc đang tìm đại bàng để cứu công chúa. Tôi kể lại mọi chuyện và cùng hắn đến hang. Tôi xin xuống trước, đánh bại đại bàng và cứu được công chúa. Nhưng Lí Thông lập tức ra lệnh cho quân lính lấp kín cửa hang, bỏ mặc tôi ở dưới đó.
Nhận ra mình bị lừa, tôi đi khắp hang tìm lối thoát. Ở cuối hang, tôi thấy một chàng trai bị nhốt trong cũi sắt. Tôi dùng cung tên bắn tan cũi, cứu chàng trai. Hóa ra đó là con trai vua Thủy Tề. Tôi được mời xuống Thủy cung chơi và được tặng một cây đàn thần trước khi trở về.
Về đến nơi, tôi bị vu oan là kẻ trộm và bị bắt giam. Trong ngục, tôi lấy đàn thần ra gảy. Nhà vua nghe được tiếng đàn, cho người giải tôi đến. Tôi kể lại mọi chuyện, và Lí Thông cũng có mặt. Nhà vua giao Lí Thông cho tôi trừng trị, còn tôi được hứa gả công chúa. Nể tình xưa, tôi tha cho Lí Thông được trở về quê cũ.
Lễ cưới được tổ chức linh đình, nhưng các hoàng tử chư hầu từng bị công chúa từ hôn đem quân sang đánh. Tôi dùng đàn thần gảy lên, khiến quân sĩ mười tám nước bủn rủn chân tay, xin hàng. Tôi còn thiết đãi họ bằng niêu cơm thần, ăn mãi không hết. Quân chư hầu kéo nhau về nước. Về sau, nhà vua không có con trai nên truyền ngôi cho tôi.
Bài văn mẫu số 6
Tôi tên là Thạch Sanh, vốn là thái tử con của Ngọc Hoàng. Ở quận Cao Bình, có hai vợ chồng già tốt bụng nhưng mãi không có con. Ngọc Hoàng thương tình, bèn sai tôi đầu thai xuống làm con của họ.
Tôi vừa chào đời thì cha qua đời. Khi tôi lớn lên, mẹ cũng mất, để lại tôi một mình sống trong túp lều dưới gốc đa. Gia tài duy nhất của tôi là chiếc rìu cha để lại. Khi tôi biết dùng rìu, Ngọc Hoàng sai thiên thần xuống dạy tôi võ nghệ và các phép thần thông.
Một hôm, có người hàng rượu tình cờ đi ngang qua gốc đa. Anh ta đến hỏi chuyện rồi đề nghị kết nghĩa anh em với tôi. Vốn mồ côi từ nhỏ, tôi cảm động và vui vẻ nhận lời. Sau đó, tôi dọn về sống cùng mẹ con Lí Thông.
Một lần, tôi đi kiếm củi về thì thấy trong nhà đã bày sẵn rượu thịt. Lí Thông gọi tôi lại. Hai anh em vừa ăn uống vừa trò chuyện. Anh ta nói với tôi:
- Đêm nay đến lượt anh đi canh miếu thờ, nhưng anh còn mẻ rượu chưa cất xong. Vậy em chịu khó thay anh một đêm, sáng mai lại về.
Tôi không chút nghi ngờ mà đồng ý ngay. Nửa đêm hôm đó, khi tôi đang lim dim ngủ, một con chằn tinh xuất hiện, giơ nanh vuốt định vồ lấy tôi. May mắn, tôi kịp lấy chiếc búa và dùng võ nghệ đánh bại con quái vật. Chằn tinh hiện nguyên hình là một con trăn khổng lồ, chết để lại bộ cung tên bằng vàng. Tôi chặt đầu nó mang về. Khi về đến nhà, tôi gọi cửa thì nghe tiếng van xin của mẹ con Lí Thông. Sau khi tôi giải thích, hắn mới ra mở cửa. Nghe tôi kể xong, Lí Thông nói:
- Con trăn đó là vật nuôi của nhà vua. Nay em giết nó là mang tội. Thôi, nhân trời chưa sáng, em hãy trốn ngay đi. Mọi chuyện để anh lo liệu.
Tôi không nghi ngờ, vội vàng từ biệt mẹ con Lí Thông, trở về gốc đa cũ, tiếp tục kiếm củi nuôi thân. Một hôm, khi đang ngồi dưới gốc đa, tôi thấy một con đại bàng khổng lồ quắp một cô gái. Tôi giương cung bắn trúng con vật, nhưng nó vẫn cố bay đi. Tôi lần theo vết máu, tìm ra hang của đại bàng nhưng không thấy gì, đành trở về.
Trong một lần đi xem hội, tôi gặp lại Lí Thông. Nghe hắn kể về việc tìm công chúa, tôi kể lại chuyện bắn trúng đại bàng. Lí Thông mừng rỡ nhờ tôi đưa đến hang của đại bàng. Tôi vui vẻ nhận lời. Đến nơi, tôi xin xuống hang cứu công chúa. Sau khi đánh bại đại bàng và cứu được công chúa, Lí Thông lập tức ra lệnh lấp kín cửa hang. Biết mình bị lừa, tôi cố tìm lối thoát. Ở cuối hang, tôi thấy một chàng trai bị nhốt trong cũi sắt. Tôi dùng cung tên bắn tan cũi, cứu chàng trai. Hóa ra đó là con trai vua Thủy Tề. Tôi được mời xuống thủy phủ chơi, tiếp đãi chu đáo và được tặng một cây đàn thần trước khi trở về.
Vừa về đến nơi, tôi bị vu oan là kẻ trộm và bị bắt giam. Trong ngục, tôi lấy đàn ra gảy. Nhà vua nghe được tiếng đàn, cho gọi tôi vào hỏi chuyện. Tôi kể lại mọi sự tình. Nhà vua tức giận, nhưng tôi nể tình tha cho mẹ con Lí Thông. Trên đường về quê, họ bị sét đánh chết và hóa kiếp thành bọ hung.
Nhà vua gả công chúa cho tôi. Thấy lễ cưới tưng bừng, các hoàng tử chư hầu từng bị công chúa từ hôn đem quân sang đánh. Tôi dùng đàn thần gảy lên, khiến quân sĩ mười tám nước bủn rủn chân tay, xin hàng. Tôi còn thiết đãi họ bằng niêu cơm thần, ăn mãi không hết. Quân chư hầu kéo nhau về nước. Về sau, nhà vua không có con trai nên truyền ngôi cho tôi.
- Cảm xúc và suy ngẫm của em sau khi đọc đoạn trích Trong lòng mẹ - Tuyển tập 12 bài văn mẫu lớp 6
- Bài văn tả người hay nhất (327 mẫu) – Những bài văn đặc sắc dành cho học sinh lớp 5 giúp phát triển kỹ năng viết
- Soạn bài Con hổ có nghĩa - Ngữ văn lớp 7 trang 14 sách Kết nối tri thức tập 2: Hướng dẫn chi tiết và sâu sắc
- Soạn bài Người thầy đầu tiên - Kết nối tri thức 7: Hướng dẫn chi tiết Ngữ văn lớp 7 trang 65 tập 1
- Văn mẫu lớp 7: Thuyết minh về quy tắc và luật lệ trong trò chơi cướp cờ - Dàn ý chi tiết và 3 bài văn mẫu đặc sắc