Kể về một cuộc gặp gỡ đáng nhớ nhất - Dàn ý chi tiết và 9 bài văn mẫu hay dành cho học sinh lớp 6
Kể về một cuộc gặp gỡ đáng nhớ nhất là tài liệu tham khảo quý giá, mang đến nguồn cảm hứng và ý tưởng phong phú cho bạn đọc.

Tài liệu bao gồm dàn ý chi tiết và 9 bài văn mẫu chất lượng. Hãy khám phá ngay những nội dung hấp dẫn dưới đây.
Đề bài: Kể về một cuộc gặp gỡ (đi thăm các chú bộ đội, gặp các thiếu niên vượt khó,…)
Dàn ý chi tiết kể về một cuộc gặp gỡ đáng nhớ nhất
1. Mở bài
Dẫn dắt và giới thiệu khái quát về cuộc gặp gỡ đáng nhớ, tạo sự tò mò và hấp dẫn cho người đọc.
2. Thân bài
- Miêu tả hoàn cảnh và đối tượng của cuộc gặp gỡ, làm nổi bật bối cảnh và nhân vật chính.
- Kể lại chi tiết những sự kiện diễn ra trong buổi gặp gỡ, từng khoảnh khắc đáng nhớ.
- Cuộc gặp gỡ bắt đầu như thế nào? Cảm xúc ban đầu của em ra sao?
- Diễn biến cuộc gặp gỡ diễn ra như thế nào? (các sự việc, không khí, quang cảnh,…)
- Cuộc gặp gỡ kết thúc trong không khí như thế nào? Cảm xúc lúc đó của em là gì?
- Ý nghĩa sâu sắc mà cuộc gặp gỡ mang lại, những bài học và cảm xúc đọng lại trong em.
3. Kết bài
Cuộc gặp gỡ đã để lại trong em những ấn tượng sâu sắc và những kỷ niệm khó quên.
Kể về một cuộc gặp gỡ đáng nhớ nhất - Mẫu 1
Trong cuộc sống, ai cũng có một thần tượng để ngưỡng mộ, và tôi cũng không ngoại lệ. Thần tượng của tôi là vận động viên bơi lội tài năng Nguyễn Thị Ánh Viên. Được gặp thần tượng là một điều may mắn hiếm có, và tôi đã có cơ hội trải nghiệm điều đó.
Trong một buổi học bơi tại trung tâm huấn luyện bơi lội của thành phố, tôi đã tham gia buổi giao lưu với các vận động viên bơi lội nổi tiếng của Việt Nam. Buổi giao lưu diễn ra vào sáng chủ nhật tại hội trường lớn của trung tâm. Tôi đến từ rất sớm và chọn một chỗ ngồi gần sân khấu để có thể nhìn rõ thần tượng của mình.
Đúng tám giờ sáng, buổi giao lưu bắt đầu. Tôi vô cùng háo hức chờ đợi sự xuất hiện của các vận động viên. Sau các tiết mục văn nghệ và lời phát biểu của trưởng ban tổ chức, phần gặp gỡ thần tượng bắt đầu. Người dẫn chương trình vừa kết thúc lời giới thiệu thì tiếng vỗ tay và hò reo vang khắp hội trường. Chị Nguyễn Thị Ánh Viên là người bước lên sân khấu đầu tiên. Tôi dán mắt theo từng bước đi của chị. Chị mặc trang phục thể thao truyền thống của đoàn thể thao Việt Nam, khuôn mặt xinh đẹp và nụ cười rạng rỡ. Dáng người cân đối của chị toát lên vẻ khỏe khoắn của một vận động viên chuyên nghiệp. Phía sau chị là nhiều vận động viên nổi tiếng khác.
Sau khi các vận động viên ổn định chỗ ngồi, buổi giao lưu chính thức bắt đầu. Các vận động viên lần lượt giới thiệu về bản thân, và mỗi lời giới thiệu đều nhận được những tràng pháo tay nồng nhiệt từ khán giả. Người dẫn chương trình đặt câu hỏi cho các vận động viên, và khi nghe chị Ánh Viên chia sẻ về quá trình tập luyện gian khổ để đạt được thành tích như ngày hôm nay, tôi cảm thấy vô cùng xúc động. Chị đã phải tuân thủ chế độ ăn uống nghiêm ngặt và dành phần lớn thời gian trong ngày để tập luyện. Một năm chị chỉ được về nhà vài ngày. Tôi càng thêm khâm phục ý chí phi thường của chị. Buổi giao lưu tiếp tục trong không khí vui vẻ, và cuối chương trình, người hâm mộ còn được chụp ảnh cùng các vận động viên.
Sau buổi giao lưu, tôi cảm thấy vô cùng hạnh phúc vì được gặp thần tượng của mình. Cuộc gặp gỡ này đã trở thành một kỷ niệm đẹp và đáng nhớ trong cuộc đời tôi.
Kể về một cuộc gặp gỡ đáng nhớ nhất - Mẫu 2
Trong hành trình cuộc đời, chúng ta sẽ gặp gỡ vô số người. Có người chỉ thoáng qua như cơn gió nhẹ, nhưng cũng có người để lại dấu ấn khó phai, mang đến những bài học quý giá. Với tôi, hình ảnh của An trong buổi chiều hôm ấy mãi khắc sâu trong tâm trí, không thể nào quên.
Chiều hôm đó, thay vì được mẹ đón như thường lệ, tôi tự đi bộ về nhà vì mẹ bận việc đột xuất. Trên đường, tôi vừa đi vừa hát, ngắm nhìn khung cảnh xung quanh. Bỗng tôi bắt gặp An – cậu bé hàng xóm nhỏ hơn tôi hai tuổi, bị khuyết tật mất một cánh tay, đang bán hàng rong. Bố mẹ An là công nhân, nhưng sau một tai nạn thương tâm, bố em qua đời, để lại hai mẹ con tự bươn chải. An phụ mẹ bán hàng để kiếm thêm thu nhập. Cậu bé gầy gò, da đen nhẻm, ánh mắt đầy hy vọng nhưng cũng chất chứa nỗi buồn. Tôi tiến lại gần, bị cuốn hút bởi sự kiên cường của em. Sau nhiều lời mời gọi, cuối cùng một thanh niên cao ráo dừng lại, đưa cho An tờ tiền 50.000 đồng và nói:
- Em bé à, hãy dùng số tiền này mua gì đó ăn nhé. Anh không cần mua gì đâu, anh chỉ muốn giúp em thôi.
Anh mỉm cười rồi đưa tiền cho An. Cậu bé ngập ngừng, đưa hai tay nhận lấy. Khi anh định rời đi, An níu tay anh lại, đưa cho anh năm gói kẹo cao su và nói:
- Anh ơi, anh hãy nhận lấy kẹo của em. Em bán hàng chứ không phải ăn xin. Em vẫn khỏe mạnh và muốn tự kiếm sống. Em cảm ơn anh, nhưng nếu anh không nhận kẹo, em xin trả lại tiền.
Người thanh niên ngạc nhiên, sau đó nhẹ nhàng xoa đầu An, mỉm cười trìu mến. Anh nhận lấy kẹo, còn An thì cười rạng rỡ, cúi đầu cảm ơn.
Chứng kiến cảnh ấy, lòng tôi trào dâng cảm xúc. An đã dạy tôi bài học về sự trung thực và ý chí vượt khó. Dù khuyết tật, cậu bé vẫn kiên cường, không để hoàn cảnh đánh gục tinh thần. Tình yêu thương và sự sẻ chia đã khiến tôi nhận ra giá trị của lòng nhân ái.
Tôi chợt thấy ân hận vì những lúc lười biếng, không chịu học hành, thậm chí còn nói dối và không nghe lời bố mẹ. Được sống trong gia đình hạnh phúc, nhưng đôi khi tôi lại không biết trân trọng. An đã thức tỉnh tôi, giúp tôi nhận ra phải biết yêu thương, quan tâm và giúp đỡ bố mẹ nhiều hơn.
Sau lần gặp ấy, tôi càng thêm quý mến và khâm phục An. Cậu bé không chỉ khiến tôi ngưỡng mộ mà còn thay đổi nhận thức của tôi. Tôi học cách trân trọng gia đình, yêu thương những gì mình đang có, và không ngừng phấn đấu vươn lên.
Kể về một cuộc gặp gỡ đáng nhớ nhất - Mẫu 3
Nhân dịp kỷ niệm Ngày thành lập Quân đội Nhân dân Việt Nam (22/12), trường tôi tổ chức buổi gặp gỡ giữa các cựu chiến binh từng tham gia kháng chiến chống Mỹ với học sinh. Đây là một buổi nói chuyện đầy cảm xúc, và với tôi, nó càng đặc biệt hơn khi tôi được vinh dự đại diện học sinh phát biểu suy nghĩ về tình cảm và trách nhiệm của thế hệ trẻ đối với thế hệ cha anh đi trước.
Tôi đến trường từ sáng sớm, lòng đầy hồi hộp. Sân trường hôm nay được trang trí rực rỡ. Trên khán đài, tấm phông xanh nổi bật dòng chữ trắng: “Chào mừng Ngày thành lập Quân đội Nhân dân Việt Nam 22/12/1944 – 22/12/2009”. Phía dưới là dòng chữ in nghiêng: “Gặp gỡ những chứng nhân lịch sử”. Không khí trang trọng và thiêng liêng bao trùm khắp nơi.
Đúng 7 giờ 30 phút, buổi lễ bắt đầu. Học sinh chúng tôi mặc đồng phục, xếp hàng ngay ngắn. Trên khán đài, thầy hiệu trưởng và các thầy cô đã có mặt đông đủ. Tiếng vỗ tay vang lên giòn giã khi đoàn khách đặc biệt xuất hiện – những người lính từng tham gia chiến đấu bảo vệ Tổ quốc trong cuộc kháng chiến chống Mỹ.
Sau nghi thức chào cờ, thầy hiệu trưởng đọc diễn văn chào mừng. Cả sân trường lắng nghe trong im lặng, thỉnh thoảng vang lên những tràng pháo tay nồng nhiệt. Rồi một sĩ quan quân đội trong bộ quân phục xanh lá cây bước lên. Gương mặt chú đôn hậu, giọng nói ấm áp. Chú kể lại những ký ức hào hùng của thế hệ mình trong cuộc kháng chiến. Phần xúc động nhất là những câu chuyện chân thực và đầy cảm xúc từ thời chiến.
- Với chú, kỷ niệm sâu sắc nhất là trong chiến dịch Nam Lào. Đó là một đêm mưa tầm tã. Đơn vị chú bị địch phát hiện và bắn phá dữ dội. Chú bị thương và lạc đơn vị. Mất máu nhiều, chú ngất đi. Khi tỉnh dậy, chú thấy mình nằm trên chiếc chõng tre, bên cạnh là một bà má đang chăm sóc chú tận tình. Má đã cứu chú cho đến khi chú hồi phục.
Chú dừng lại một chút, rồi xúc động nói tiếp:
- Sau này chú mới biết má cũng có con tham gia quân giải phóng và đã hy sinh. Má xem các chú bộ đội như con của mình, luôn chăm sóc chúng tôi hết lòng. Mấy năm sau, khi trở lại ngôi làng ấy, chú không còn được gặp má nữa. Má đã mất vì tuổi già sức yếu.
Mắt chú nhòa lệ, giọng nghẹn ngào. Cả sân trường im lặng, lòng ai nấy đều xúc động.
Sau đó, chúng tôi được đặt câu hỏi với các chú về thời chiến. Các bạn trong lớp tôi rất hào hứng và sôi nổi. Qua buổi trò chuyện, chúng tôi hiểu thêm về sự gian khổ, hy sinh của thế hệ trước, về cuộc kháng chiến hào hùng và những mất mát đau thương mà dân tộc ta đã trải qua.
Cuối cùng, tôi thay mặt học sinh đứng lên phát biểu. Dù hồi hộp, tôi cảm nhận được ánh mắt khích lệ từ thầy cô và bạn bè. Điều đó giúp tôi tự tin bước lên, nói lên cảm xúc đang trào dâng trong lòng.
- Thưa các bác, các chú!
Chúng cháu là thế hệ may mắn được sinh ra trong hòa bình. Qua buổi gặp gỡ hôm nay, chúng cháu hiểu hơn về sự hy sinh và gian khổ của thế hệ cha anh. Chúng cháu càng thêm khâm phục, tự hào và trân trọng những giá trị tự do mà chúng cháu đang được hưởng. Chúng cháu hứa sẽ học tập chăm chỉ để góp phần xây dựng đất nước ngày càng giàu đẹp. Cuối cùng, cháu xin thay mặt học sinh, kính chúc các bác, các chú và gia đình luôn khỏe mạnh, hạnh phúc. Chúc các bác, các chú có một ngày 22/12 thật ý nghĩa.
Bài phát biểu kết thúc trong tiếng vỗ tay vang dội. Trong tôi dâng lên niềm tự hào về dân tộc, về thế hệ cha anh. Tôi tự nhủ phải sống xứng đáng với truyền thống anh hùng của đất nước.
Kể về một cuộc gặp gỡ đáng nhớ nhất - Mẫu 4
Dân gian có câu: “Một giọt máu đào hơn ao nước lã” – câu nói ấy thật đúng với tình cảm gia đình. Tôi vẫn nhớ như in cuộc gặp gỡ đầy xúc động với người bác thất lạc từ lâu của gia đình. Đó là một kỷ niệm sâu sắc mà tôi không thể nào quên.
Hôm ấy là một ngày đông lạnh giá giữa tháng mười hai. Ông ngoại tôi đến nhà và báo tin vui: bác Hồng – người con trai cả của ông đã liên lạc được và sẽ đến thăm gia đình. Một năm trước, bố tôi đã đưa ông về Nam Định để tìm bác nhưng không thành. Vài tháng sau, họ trở lại và lần này, ông đã tìm được bác. Ông kể, bác đã khóc khi gặp lại ông sau bao năm xa cách và hứa sẽ sớm ra thăm.
Tôi chưa từng nghe về bác trước đó. Mẹ tôi kể, bác là con trai cả của ông ngoại. Thời trẻ, bác phải đi làm xa, đúng vào lúc xã hội loạn lạc. Ông ngoại vì hoàn cảnh khó khăn phải chuyển nhà, từ đó bác và ông thất lạc nhau. Sau mấy chục năm, cuối cùng bác cũng tìm được gia đình.
Bác đến vào một ngày lạnh nhưng trời quang đãng. Nhà ông bà tôi hôm ấy rất đông người, toàn là họ hàng sang để gặp bác. Khi bác bước vào, tôi cảm nhận ngay sự ấm áp từ bác. Bác giống ông ngoại đến lạ, và tôi thấy mình gần gũi với bác ngay từ cái nhìn đầu tiên. Bác gặp lại mẹ tôi, vừa khóc vừa cười. Cuộc hội ngộ ấy không thể diễn tả bằng lời – đó là niềm vui, hạnh phúc, và cả nỗi tủi hờn vì bao năm xa cách. Bác nắm tay từng người, hỏi thăm sức khỏe và chuyện học hành của chúng tôi.
Bác ngồi nghe ông bà kể về những năm tháng vắng bác, về nỗi nhớ thương và trống vắng trong gia đình. Bác cũng chia sẻ về cuộc sống cơ cực nơi đất khách, về nỗi nhớ quê hương và gia đình khôn nguôi. Bác kể, bác đã làm đủ thứ công việc để mưu sinh, từng tìm về quê cũ nhưng không gặp được người thân. Tôi nghe mà thương bác vô cùng, cảm phục ý chí và nghị lực vượt lên hoàn cảnh của bác.
Sau câu chuyện, cả nhà cùng nhau dùng bữa. Mẹ tôi và các chị đã chuẩn bị một bữa cơm đậm chất quê hương, như món quà tinh thần dành cho bác sau bao năm xa cách. Dù không phải là cao lương mỹ vị, bác vẫn ăn rất ngon miệng và khen ngợi.
Sau bữa ăn, cả nhà quây quần bên tách trà nóng. Bác kể về nỗi nhớ cái lạnh miền Bắc, nhớ kỷ niệm thời thơ ấu bên gia đình. Tôi ngồi cạnh bác, lắng nghe từng lời. Bác xoa đầu tôi, đôi mắt ánh lên sự hiền từ và lương thiện. Bác hỏi thăm chuyện học hành, dặn tôi phải chăm chỉ và không nản lòng trước khó khăn. Những lời dạy của bác khiến tôi ghi nhớ mãi.
Bác cùng gia đình lên kế hoạch đi du lịch dịp Tết. Bác ở lại chơi vài ngày rồi trở về miền Nam làm việc.
Cuộc gặp gỡ ngày hôm ấy đã để lại trong tôi những ấn tượng sâu sắc. Tôi càng thêm yêu thương và trân trọng những người thân xung quanh mình.
Kể về một cuộc gặp gỡ đáng nhớ nhất - Mẫu 5
Gần đây, em đã có một chuyến đi đầy ý nghĩa và một cuộc gặp gỡ đáng nhớ, để lại trong em nhiều cảm xúc sâu sắc.
Khi xe dừng lại, cả doanh trại bộ đội hiện ra trước mắt với vẻ rộng lớn, ngăn nắp và sạch sẽ. Hội trường được trang trí lộng lẫy, các bác, các chú mặc quân phục chỉnh tề, gương mặt rạng rỡ và đầy tự hào. Chúng em vây quanh những người lính áo xanh, ai nấy đều hớn hở và tràn đầy niềm hãnh diện.
Chúng em được nghe kể về những chiến công oanh liệt của các anh hùng thời chiến, về những năm tháng gian khổ chống giặc ngoại xâm, và cả những hy sinh thầm lặng không thể kể hết bằng lời. Ngay cả trong thời bình, các chú bộ đội vẫn phải đối mặt với nhiều nguy hiểm: những đêm tuần tra lạnh giá, những lần đối mặt với tội phạm hay thiên tai. Nhìn những gương mặt rắn rỏi, đen sạm vì nắng gió, lắng nghe những câu chuyện kể, em cảm thấy vô cùng xúc động và tự hào. Trong giây phút ấy, em được vinh dự thay mặt các bạn phát biểu: “Kính thưa các bác, các chú, chúng cháu may mắn được sinh ra trong hòa bình. Chúng cháu biết rằng, để có được ngày hôm nay, dân tộc ta đã phải đánh đổi bằng máu và nước mắt của bao thế hệ. Chúng cháu hứa sẽ học tập và rèn luyện để trở thành những công dân có ích, góp phần xây dựng đất nước, xứng đáng với sự hy sinh của cha anh.” Em ngồi xuống, tay vẫn còn run, trái tim tràn ngập cảm xúc khó tả.
Khi ánh nắng chiều dần tắt, chúng em chia tay các bác, các chú trong sự lưu luyến. Buổi gặp gỡ ấy đã khơi dậy trong em những ước mơ và thêm quyết tâm để hướng tới một tương lai tươi sáng.
Kể về một cuộc gặp gỡ đáng nhớ nhất - Mẫu 6
Nhân dịp kỷ niệm Ngày thành lập Quân đội Nhân dân Việt Nam (22/12), trường em tổ chức chuyến thăm các chú bộ đội hải quân đóng quân tại quần đảo Trường Sa, tỉnh Khánh Hòa. Chuyến đi này giúp chúng em hiểu rõ hơn về nhiệm vụ và cuộc sống của những người lính nơi đây.
Sau hai giờ lênh đênh trên biển, chúng em đặt chân đến Trường Sa. Ấn tượng đầu tiên là sự yên tĩnh, trang nghiêm và vắng vẻ, khác hẳn với sự nhộn nhịp của thành phố. Không gian nơi đây mang một vẻ đẹp bình yên nhưng đầy kiêu hãnh.
Trước cổng đảo, hai chú bộ đội mặc quân phục trắng, cổ áo điểm xanh dương, đội mũ trắng, đeo súng dài đứng nghiêm trang canh gác. Các chú như những bức tượng đồng, kiên cường và bất khuất.
Khi thấy thầy giáo dẫn đoàn chúng em vào, các chú bước lên, giơ tay chào theo nghi thức quân đội. Không khí trang nghiêm khiến chúng em cũng nghiêm túc hơn, đồng loạt giơ tay chào lại. Lúc ấy, em cảm thấy mình như một người lính thực thụ. Sau khi được đồng ý, chúng em được dẫn vào hội trường. Nơi đây rộng lớn, trang trí đơn giản nhưng đầy ý nghĩa với ảnh Bác Hồ, ngôi sao năm cánh và cờ đỏ búa liềm. Chúng em háo hức nhìn ngắm mọi thứ với ánh mắt tò mò và thích thú.
Người trò chuyện với chúng em là một bác đại úy, cựu chiến binh của binh đoàn hải quân Trường Sa. Bác cao lớn, giọng nói hào sảng và đầy uy nghi. Bác kể về những ngày tháng gian khổ trong chiến tranh và ý nghĩa của ngày 22/12. Chúng em chăm chú lắng nghe, ghi nhớ từng lời. Nhiều bạn đã đặt câu hỏi như: “Vì sao phải thành lập Quân đội Nhân dân Việt Nam?” hay “Ai là người chủ trương thành lập?”. Bác giải đáp cặn kẽ, giúp chúng em hiểu sâu hơn về lịch sử và ý nghĩa của ngày này.
Khác với vẻ nghiêm trang ban đầu, khi kể về những kỷ niệm vui, giọng bác trở nên sôi nổi, hóm hỉnh. Bác chia sẻ rằng đời lính tuy vất vả nhưng cũng đầy niềm vui, mọi người sống bên nhau như anh em, cùng nhau vượt qua khó khăn. Những câu chuyện của bác khiến chúng em hiểu hơn về tình đồng đội và tinh thần chiến đấu kiên cường. Sau buổi trò chuyện, bác dẫn chúng em đến nơi các chiến sĩ đang làm nhiệm vụ canh gác. Đó là một chòi cao, nơi các chú hải quân đứng nghiêm trang, bảo vệ biên giới biển đảo.
Các chú phải trực 24/24 giờ, luân phiên nhau canh gác mà không một phút lơ là. Công việc tưởng chừng đơn giản nhưng đòi hỏi sự kiên nhẫn và sức chịu đựng lớn. Thời tiết khắc nghiệt, gió biển lạnh buốt, hơi nước mặn làm cay mắt, nhưng các chú vẫn hiên ngang đứng vững. Điều này khiến em vô cùng khâm phục.
Khi thăm nơi ở của các chú, em mới thấy cuộc sống nơi đây thật giản dị. Mỗi phòng nhỏ chứa từ bảy đến tám người, giường tầng chật hẹp. Dù thiếu thốn, các chú vẫn tự trồng rau, nuôi lợn để cải thiện đời sống. Tinh thần tự lực và ý chí chiến đấu của các chú khiến em cảm động.
Dù thời tiết khắc nghiệt, các chú bộ đội hải quân vẫn ngày đêm bảo vệ sự bình yên của Tổ quốc. Chuyến đi này giúp em hiểu sâu sắc hơn về sự hy sinh thầm lặng của các chú, càng thêm yêu quý và kính trọng những người lính biển.
Kể về một cuộc gặp gỡ đáng nhớ nhất - Mẫu 7
Việt Nam, đất nước với truyền thống yêu nước và đấu tranh kiên cường, luôn tự hào về những người lính áo xanh dũng cảm, ngày đêm bảo vệ Tổ quốc. Nhân ngày 22/12, ngày thành lập Quân đội Nhân dân Việt Nam, trường tôi tổ chức buổi giao lưu với các cựu chiến binh để chúng tôi hiểu hơn về sự hy sinh của thế hệ cha anh.
Hôm đó, hội trường được trang hoàng lộng lẫy với cờ hoa. Các bác, các chú mặc quân phục chỉnh tề, ngực đầy huân chương lấp lánh, gương mặt rạng rỡ và đầy tự hào. Chúng tôi vây quanh các chiến sĩ, ai nấy đều háo hức. Sau lời giới thiệu của cô hiệu phó, tiếng vỗ tay vang lên rộn rã. Mai Lan, hội trưởng học sinh, đứng lên hỏi thăm sức khỏe các bác. Nhìn những tấm huân chương, tôi thấy được phần nào công lao to lớn của họ. Các bác kể cho chúng tôi nhiều câu chuyện về những năm tháng chiến đấu gian khổ. Bác Tâm, người có nhiều năm kinh nghiệm nhất, bắt đầu kể:
- Các cháu có biết ngày 22/12 ra đời như thế nào không?
Cả hội trường im lặng, chăm chú lắng nghe. Bác Tâm tiếp tục:
- Ngày 7/5/1944, Tổng bộ Việt Minh ra chỉ thị chuẩn bị khởi nghĩa, kêu gọi nhân dân “sắm vũ khí đuổi thù chung”. Không khí lúc đó sôi sục. Tháng 10/1944, Bác Hồ gửi thư nhấn mạnh: “Cơ hội giải phóng dân tộc chỉ trong một năm hoặc năm rưỡi nữa. Thời gian rất gấp!”. Theo chỉ thị của Người, Đội Việt Nam Tuyên truyền Giải phóng quân được thành lập ngày 22/12/1944, đánh thắng hai trận Phay Khắt và Nà Ngần. Từ đó, ngày 22/12 trở thành ngày truyền thống của Quân đội Nhân dân Việt Nam.
Bác Tâm mỉm cười hiền từ. Càng nghe, tôi càng thấy trân trọng và khắc ghi những năm tháng hào hùng ấy. Chúng tôi còn được nghe kể về những chiến công oanh liệt, về những hy sinh thầm lặng không thể diễn tả bằng lời. Ngay cả trong thời bình, các chú bộ đội vẫn đối mặt với nguy hiểm: những đêm tuần tra lạnh giá, giúp dân chống thiên tai... Bác Tâm chợt nhìn xa xăm, kể:
- Bác nhớ nhất lần hành quân ở rừng Trường Sơn. Đại đội ban đầu có chín chục người, sau ba tháng chỉ còn sáu mươi lăm. Nhiều người hy sinh vì bom đạn, số khác bị thương hoặc mắc bệnh sốt rét. Thằng Tâm, út nhất đơn vị, bị sốt rét ác tính. Nó nhất định không để đồng đội khiêng, nói: “Các anh đã mệt rồi, hãy để em nằm lại”. Nhưng nó đã ra đi ngay trên cáng. Đơn vị dừng lại chôn cất nó. Chỉ một km sau, B52 rải thảm bom. Nếu không dừng lại, cả đơn vị đã hy sinh. Mọi người bảo: “Thằng Tâm linh thiêng thật, cứu cả đơn vị”.
Bác kể thêm nhiều câu chuyện khác, tái hiện lại những năm tháng chiến tranh khốc liệt. Dù nguy hiểm luôn rình rập, người lính vẫn giữ nụ cười và tinh thần lạc quan. Trong dòng cảm xúc dâng trào, tôi được vinh dự thay mặt các bạn phát biểu:
- Thưa các bác, các chú! Chúng cháu may mắn được sinh ra trong hòa bình. Qua buổi gặp gỡ hôm nay, chúng cháu hiểu hơn về sự hy sinh của thế hệ cha anh. Chúng cháu hứa sẽ học tập, rèn luyện để trở thành công dân có ích, góp phần xây dựng đất nước.
Những tràng pháo tay vang lên giòn giã. Tôi nói bằng cả trái tim mình. Chiến tranh đã lấy đi bao sinh mạng, nhưng họ đã hy sinh vì Tổ quốc. Chúng tôi, thế hệ trẻ, phải có trách nhiệm xây dựng đất nước ngày càng giàu mạnh, xứng đáng với sự hy sinh của các chiến sĩ.
Kể về một cuộc gặp gỡ đáng nhớ nhất - Mẫu 8
Nhân ngày thành lập Quân đội Nhân dân Việt Nam, học sinh trường em được vinh dự đón tiếp các anh bộ đội cụ Hồ. Đã từ lâu, hình ảnh người lính anh dũng chỉ hiện lên qua thơ ca, tranh ảnh, nhưng hôm nay, chúng em được tận mắt nhìn thấy các anh trong bộ quân phục xanh lá đầy ý nghĩa. Là liên đội trưởng, em may mắn được thay mặt các bạn phát biểu cảm nghĩ về thế hệ cha anh đã hy sinh vì Tổ quốc. Trước toàn thể học sinh, thầy cô và các anh bộ đội, em bước lên bục phát biểu với tất cả sự xúc động và lòng biết ơn.
Kính thưa các thầy cô, các anh bộ đội và các bạn học sinh thân mến! Để có cuộc sống hòa bình hôm nay, để trẻ em được cắp sách đến trường, để nhân dân được sống trong tự do, biết bao thế hệ cha anh đã ngã xuống. Họ không ngần ngại hy sinh tính mạng để đổi lấy độc lập, tự do. Nhân ngày 22/12, em xin gửi lời tri ân sâu sắc đến những người anh hùng của đất nước. Thế hệ cha anh đã trải qua bao gian khổ, từng bị nô lệ, đàn áp, sống trong cảnh nghèo đói. Thực dân Pháp, đế quốc Mỹ đã trút xuống mảnh đất này biết bao bom đạn, cướp đi sinh mạng của hàng triệu người. Những người mẹ mất con, người vợ mất chồng, những đứa trẻ mồ côi, và những người lính mất đồng đội. Họ không chỉ hy sinh hạnh phúc cá nhân mà còn quyết tử cho Tổ quốc. Những cái tên như Phan Đình Giót, Nguyễn Văn Cừ, Võ Thị Sáu, Nguyễn Văn Trỗi mãi mãi là biểu tượng của lòng yêu nước.
Chiến tranh đã lùi xa, nhưng nỗi đau vẫn còn đó. Chất độc da cam để lại di chứng cho bao thế hệ. Vì sao thế hệ cha anh lại dũng cảm hy sinh đến vậy? Vì đất nước, vì nhân dân. Chúng ta không thể sống hèn, sống kém, không thể sống mà không tự do. Bác Hồ, người tiêu biểu cho ý chí sắt đá, đã đi khắp thế giới để tìm đường cứu nước.
Chúng ta phải “uống nước nhớ nguồn”, “ăn quả nhớ kẻ trồng cây”. Thế hệ cha anh đã đổ máu xương để giành lại độc lập, chúng ta, những người sống trong hòa bình, phải tiếp tục xây dựng đất nước ngày càng giàu mạnh. Em xin thay mặt học sinh gửi lời cảm ơn chân thành đến thế hệ cha anh đã làm nên đất nước hôm nay.
Kể về một cuộc gặp gỡ đáng nhớ nhất - Mẫu 9
Uống nước nhớ nguồn là truyền thống quý báu của dân tộc Việt Nam từ xưa đến nay. Trong dịp kỷ niệm Ngày thành lập Quân đội nhân dân Việt Nam (22/12) năm nay, tôi đã có cơ hội gặp gỡ các chú bộ đội và vinh dự được đại diện các bạn phát biểu suy nghĩ của thế hệ trẻ về thế hệ cha anh đã hy sinh để bảo vệ Tổ quốc. Khoảnh khắc ấy khiến tôi vô cùng xúc động.
Buổi gặp gỡ diễn ra tại hội trường trường tôi. Từ sáng sớm, chúng tôi đã có mặt để chuẩn bị mọi thứ chu đáo. Tôi cùng vài bạn khác mang khăn trải bàn, đặt lọ hoa, chuẩn bị nước uống, hoa quả và bánh trái bày biện đẹp mắt. Buổi lễ bắt đầu lúc 7 giờ 30 phút. Các thầy cô giáo đều có mặt đông đủ. Học sinh chúng tôi háo hức chờ đợi. Cuối cùng, các chú bộ đội xuất hiện trong bộ quân phục màu xanh lá, với quân hàm và huy chương đầy vinh dự.
Sau nghi thức chào cờ, thầy hiệu trưởng đọc diễn văn chào mừng Ngày thành lập Quân đội nhân dân Việt Nam. Kết thúc bài phát biểu, một chú bộ đội đại diện lên chia sẻ với chúng tôi. Chú có giọng nói sang sảng và khuôn mặt đầy nếp nhăn thời gian. Đôi mắt chú ánh lên sự mạnh mẽ, cứng cỏi nhưng cũng rất bình tĩnh. Chú kể về những trận chiến ác liệt và sự hy sinh của đồng đội. Tôi cảm thấy vô cùng khâm phục và thấu hiểu hơn về những người lính đã chiến đấu vì Tổ quốc.
Chú trò chuyện với chúng tôi rất lâu, giải đáp mọi thắc mắc về cuộc sống và chiến đấu trong quá khứ. Tôi cảm thấy chú thật gần gũi, như một người thân quen từ lâu. Cuối cùng, tôi được chọn đại diện học sinh phát biểu. Dù hồi hộp, nhưng ánh mắt khích lệ của thầy cô và bạn bè giúp tôi tự tin hơn. Tôi bước lên bục, hít một hơi thật sâu và chia sẻ cảm xúc chân thành của mình:
- Thưa các bác, các chú, các thầy cô và các bạn, cháu là Ngân, học sinh lớp 6A2. Cháu rất vinh dự được đại diện toàn trường phát biểu cảm nghĩ. Chúng cháu may mắn sinh ra trong thời bình, nhưng qua câu chuyện của các chú, cháu hiểu hơn về sự hy sinh và mất mát trong chiến tranh. Chúng cháu sẽ mãi biết ơn và trân trọng những gì mình đang có. Nhân ngày 22/12, cháu chúc các chú, các bác một ngày kỷ niệm ý nghĩa. Xin cảm ơn!
Hội trường vang lên tiếng vỗ tay. Tôi cảm thấy mình vừa làm được điều gì đó thật ý nghĩa. Buổi gặp gỡ kết thúc trong niềm vui và sự thấu hiểu sâu sắc.
Ánh nắng chiều dần tắt, chúng tôi chia tay các chú trong lưu luyến. Buổi gặp gỡ hôm nay để lại trong tôi không chỉ lòng biết ơn mà còn là niềm tự hào về thế hệ cha anh và quyết tâm xây dựng tương lai tươi sáng.
- Soạn bài Muối của rừng - Ngữ văn lớp 11 | Trang 16 sách Chân trời sáng tạo tập 2
- Văn mẫu lớp 9: Phân tích và nghị luận về bài thơ Mùa xuân nho nhỏ (Kèm dàn ý chi tiết và 4 bài văn mẫu)
- Bảng Nguyên Tử KhốiTrong chương trình Hóa học lớp 8, việc nắm vững bảng nguyên tử khối là nền tảng quan trọng giúp học sinh hiểu sâu hơn về cấu trúc và tính chất của các nguyên tố. Bảng này không chỉ liệt kê khối lượng nguyên tử của từng nguyên tố mà còn là công cụ hỗ trợ đắc lực trong việc giải các bài toán hóa học, cân bằng phương trình và phân tích phản ứng. Hãy cùng khám phá chi tiết để nâng cao kiến thức và đạt thành tích xuất sắc trong học tập!
- Văn mẫu lớp 7: Tuyển tập 24 mẫu mở bài độc đáo cho bài thơ Cảnh khuya | Hướng dẫn chi tiết và sáng tạo
- Hướng Dẫn Viết Bài Văn Kể Lại Truyền Thuyết Hoặc Cổ Tích: Dàn Ý Chi Tiết & 86 Bài Mẫu Đặc Sắc Dành Cho Học Sinh Lớp 6