Kể lại một kỷ niệm sâu sắc về tình bạn - 5 dàn ý chi tiết và 35 bài văn mẫu lớp 5 đặc sắc
Tình bạn chính là đôi cánh nâng đỡ những ước mơ, là nguồn sức mạnh giúp ta vượt qua mọi thử thách. Với 35 bài văn mẫu Kể một kỉ niệm khó quên về tình bạn, học sinh lớp 5 sẽ dễ dàng chia sẻ những khoảnh khắc đáng nhớ của mình một cách chân thật và sâu sắc.

Ai trong chúng ta cũng đều có một người bạn thân để sẻ chia niềm vui, nỗi buồn và những khó khăn trong cuộc sống. Những kỉ niệm về tình bạn có thể là những khoảnh khắc vui vẻ, những lần giận hờn, hay thậm chí là những chuyến du lịch đầy kỷ niệm. Hãy cùng khám phá những câu chuyện ý nghĩa về tình bạn qua bài viết dưới đây của EduTOPS.
Kể lại một kỷ niệm đáng nhớ về tình bạn - Bài văn mẫu lớp 5
- Dàn ý chi tiết Kể một kỉ niệm khó quên về tình bạn (5 mẫu)
- Kể một kỉ niệm khó quên về tình bạn ngắn gọn
- Kể một kỉ niệm khó quên về tình bạn
- Kể lại một kỷ niệm đáng nhớ về tình bạn
- Kể một kỉ niệm khó quên về tình bạn đạt điểm cao
- Kể một kỉ niệm khó quên về tình bài chi tiết (31 mẫu)
Dàn ý chi tiết Kể một kỷ niệm đáng nhớ về tình bạn
a) Mở bài: Giới thiệu về kỷ niệm đáng nhớ trong tình bạn.
Gợi ý:
- Kỷ niệm đó diễn ra khi nào? Đó là kỷ niệm vui hay buồn?
- Kỷ niệm ấy liên quan đến người bạn nào của em?
b) Thân bài: Kể lại diễn biến của kỷ niệm đáng nhớ:
- Bối cảnh trước khi xảy ra kỷ niệm:
- Kỷ niệm xảy ra vào thời điểm nào (có sự kiện đặc biệt hay chỉ là một ngày bình thường)?
- Những ai đã tham gia vào sự kiện đó?
- Thời tiết và không khí ngày hôm đó có gì đặc biệt?
- Diễn biến chi tiết của kỷ niệm:
- Em và người bạn đó đã làm gì, đi đâu?
- Điểm nhấn (cao trào) khiến sự việc trở nên đáng nhớ là gì? Ai đã tạo ra tình huống đó?
- Cảm xúc của em và người bạn lúc đó như thế nào? Hai người đã giải quyết tình huống ra sao?
- Kết thúc của sự việc:
- Sau khi sự việc kết thúc, em và bạn có cảm xúc và suy nghĩ gì?
- Mối quan hệ của hai người có trở nên thân thiết hơn không?
- Hai người có thường nhắc lại kỷ niệm đó sau này không?
c) Kết bài:
- Ý nghĩa của kỷ niệm đó đối với em và tình bạn của em
- Cảm xúc của em khi nhớ lại kỷ niệm khó quên đó
Kể một kỷ niệm đáng nhớ về tình bạn ngắn gọn
Kỷ niệm khó quên nhất giữa em và người bạn thân nhất của mình xảy ra vào một chiều hè cách đây hai năm.
Hôm đó, trời dịu mát, em và Khải rủ nhau ra sông tắm. Dưới cái nắng chói chang, dòng sông được bóng cây khế và dừa che mát, trông thật hấp dẫn. Vì quá háo hức, chúng em đã quên khởi động và lao ngay xuống dòng nước mát lạnh. Đang vui vẻ bơi lội, em bỗng cảm thấy bắp chân cứng đờ. Chỉ vài giây sau, em nhận ra mình bị chuột rút. Cơ thể em mất thăng bằng, hai tay vùng vẫy trong hoảng loạn.
May mắn thay, Khải đang ở gần đó và nhanh chóng nhận ra tình huống nguy hiểm của em. Cậu ấy vội bơi lại cứu em. Dù hình thể em to hơn Khải, cậu ấy vẫn kiên trì kéo em vào bờ từng chút một. Xung quanh không có người lớn vì lúc đó đang là giữa trưa. Sau gần hai mươi phút vật lộn, cuối cùng chúng em cũng lên được bờ. Mặt Khải đỏ bừng vì mệt, thở gấp, nhưng vẫn không quên xoa bóp chân cho em để giúp em đỡ đau. Nhờ Khải, em đã thoát khỏi tình huống nguy hiểm đó an toàn.
Từ hôm ấy, tình bạn giữa em và Khải càng trở nên khăng khít hơn. Em xem cậu ấy như người anh trai thân thiết nhất của mình.
Kể một kỉ niệm khó quên về tình bạn
Những kỷ niệm thời học sinh luôn mang đến những cảm xúc khó quên. Trong đó, kỷ niệm đáng nhớ nhất của em là lần cùng người bạn thân dạo chơi dưới cơn mưa rào bất chợt vào một ngày năm ngoái.
Hôm đó, trời đổ mưa rào đột ngột khiến tiết thể dục bị hủy. Em và Minh Quân, người bạn thân nhất, quyết định đạp xe về nhà. Đáng tiếc, Quân lại quên mang theo áo mưa. Cuối cùng, chúng em đã đồng ý tắm mưa cùng nhau, một quyết định vừa ngẫu hứng vừa đáng nhớ.
Chúng em cởi dép, cất vào giỏ xe rồi bắt đầu hành trình về nhà. Thay vì chọn con đường ngắn quen thuộc, chúng em rẽ sang một con đường vòng dài hơn, đi qua một đoạn đường vắng có dòng suối nhỏ. Khi đến đó, chúng em dừng lại, chạy xuống nước và nô đùa thỏa thích. Khoảnh khắc ấy khiến em cảm giác như được trở về thời thơ ấu, khi còn là những đứa trẻ hồn nhiên, lén mẹ ra sân tắm mưa. Tiếng cười giòn tan của hai đứa vang lên giữa tiếng mưa rơi, như một bản nhạc vui tươi của tuổi trẻ. Mãi đến khi mưa tạnh, chúng em mới chịu trở về nhà.
Hậu quả là cả hai đều bị sốt nhẹ và phải nghỉ học hai ngày liền. Mỗi đứa đều bị mẹ mắng một trận nhớ đời. Dù vậy, đó vẫn là kỷ niệm đẹp nhất mà em và Quân cùng chia sẻ, một ký ức mãi mãi khắc sâu trong tâm trí.
Em hãy kể một kỉ niệm khó quên về tình bạn
Thái Hà là người bạn thân nhất của em. Chúng em đã gắn bó với nhau suốt năm năm qua. Kỷ niệm đáng nhớ nhất giữa chúng em chính là ngày đầu tiên gặp gỡ, một ký ức mãi in sâu trong tâm trí.
Đó là buổi tập trung đầu tiên của học sinh lớp 1 toàn trường. Em cùng mẹ đến trường với tâm trạng vừa háo hức vừa lo lắng. Khi mẹ rời đi, em ngồi một mình trên ghế đá, ngại ngùng không dám bắt chuyện với ai. Bỗng nhiên, một cô bé với khuôn mặt tròn trịa, đáng yêu tiến lại gần và chủ động làm quen với em. Đó chính là Thái Hà. Thấy em e dè, cậu ấy ngồi xuống bên cạnh, tự giới thiệu về mình một cách thân thiện. Khi biết chúng em cùng tuổi và được xếp vào một lớp, em cảm thấy thoải mái hơn hẳn. Chỉ một lúc sau, chúng em đã trò chuyện rôm rả về đủ thứ chuyện. Hà còn dẫn em đi tham quan khắp sân trường, chỉ cho em những nơi như nhà vệ sinh, thư viện, sân bóng và căn-tin. Hóa ra, mẹ của Hà là giáo viên trong trường nên cậu ấy rất quen thuộc với nơi này. Có Hà bên cạnh, em cảm thấy tự tin hơn rất nhiều. Chính cậu ấy đã giúp em hòa nhập nhanh chóng với bạn bè và môi trường mới.
Đến tận bây giờ, em vẫn nhớ như in nụ cười rạng rỡ và ánh mắt long lanh của Thái Hà ngày hôm đó. Suốt năm năm qua, cậu ấy luôn là người bạn đồng hành cùng em trong học tập và vui chơi. Dù em đã có thêm nhiều người bạn mới, nhưng không ai có thể thay thế được vị trí của Hà trong trái tim em.
Kể một kỉ niệm khó quên về tình bạn điểm cao
Thu là người bạn thân nhất của em. Kỷ niệm đáng nhớ nhất giữa chúng em là lần đầu tiên gặp nhau vào một buổi chiều mưa lớn. Đó là khoảnh khắc đẹp đẽ và khó quên nhất trong tình bạn của chúng em.
Chiều hôm đó, khi em đang trên đường từ nhà bà ngoại về, trời bất ngờ đổ cơn mưa rào. Không mang theo áo mưa, em cố đạp xe thật nhanh để về nhà. Đến ngã rẽ, em vô tình đâm phải một hòn đá lớn bị nước che khuất và ngã xuống đường. Cú ngã khiến em choáng váng, không thể đứng dậy ngay lập tức. Bỗng nhiên, một cô bé từ ngôi nhà gần đó chạy ra, dìu em đứng dậy và dẫn vào nhà. Đó chính là Thu. Dù là lần đầu gặp mặt, nhưng em lại cảm thấy vô cùng tin tưởng cậu ấy. Em theo Thu vào nhà, còn cậu ấy ra ngoài dắt xe đạp vào. Mẹ của Thu rất ngạc nhiên khi thấy em. Sau khi nghe Thu giải thích, bác ấy liền bảo em đi tắm nước nóng và mặc quần áo của Thu. Bác còn gọi điện cho mẹ em để tạnh mưa thì sang đón. Hóa ra, bác và Thu vừa chuyển đến đây vài ngày, tình cờ lại làm cùng cơ quan với mẹ em. Trong lúc chờ mẹ, em và Thu cùng nhau ăn bánh, xem hoạt hình và trò chuyện rất vui vẻ. Từ hôm đó, Thu chuyển đến học cùng lớp với em, và chúng em nhanh chóng trở thành đôi bạn thân thiết, như hai chị em.
Kỷ niệm về lần gặp đầu tiên ấy, thỉnh thoảng em vẫn kể lại cho Thu nghe. Cả hai đứa cùng nhau nhớ lại cảm xúc của ngày hôm đó, và chẳng bao giờ thấy chán khi nhắc về nó.
Kể lại một kỷ niệm sâu sắc về tình bạn đáng nhớ
Bài văn mẫu 1
Chiều hôm nay, lớp em kết thúc buổi học cuối cùng trước kỳ nghỉ Tết. Sau giờ học, em và Thúy Loan cùng nhau đi chơi và tạo nên một kỷ niệm khó quên.
Lúc đó khoảng 4 giờ chiều, trời âm u, lạnh lẽo và gió thổi mạnh. Dù thời tiết không thuận lợi, nhưng điều đó không ngăn được bước chân của chúng em. Vì cổng trường đông đúc vào giờ tan học, chúng em đã đợi ở hành lang lớp một lúc, chờ mọi người về gần hết rồi mới đạp xe đến điểm hẹn. Đó là một cửa hàng sách cũ nằm cuối con ngõ nhỏ gần trường. Ở đó, một bà cụ lớn tuổi sống một mình và bán sách cũ. Cuối tuần trước, chúng em đã hứa sẽ giúp bà dọn dẹp và trang trí cửa hàng để bà đón Tết vui vẻ hơn. Vừa đến nơi, chúng em đã thấy bà cụ ngồi chờ ở cửa. Chúng em nhanh chóng chào bà rồi bắt tay vào việc. Thúy Loan, cao hơn em, nhận nhiệm vụ bắc thang lên xếp lại những chồng sách trên cao và phủi bụi. Còn em thì sắp xếp lại các kệ sách thấp hơn và quét dọn sàn nhà. Sau đó, Loan lau sàn, còn em lau bụi trên các ô cửa kính. Cuối cùng, chúng em cùng góp tiền mua tặng bà một nhành đào nhỏ để tạo không khí Tết. Khi chúng em chào bà để về, trời đã tối hẳn. Dù chúng em cố từ chối, bà vẫn dúi vào tay hai đứa một chồng sách thơ. Cầm món quà trên tay, cả hai đứa đều cười khúc khích, vui sướng.
Chồng sách đó, Loan mang về nhà và xếp ngay ngắn trên kệ. Chiều mai, em sẽ sang nhà Loan để cùng nhau đọc sách. Kỷ niệm chiều hôm nay thật sự vui vẻ và ý nghĩa đối với cả hai chúng em.
Bài văn mẫu 2
Mỗi khi hè về, lòng em lại dâng trào những cảm xúc khó tả, xen lẫn nỗi nhớ da diết về kỷ niệm khó phai cùng người bạn thân nhất. Những ký ức ấy cứ thế ùa về, sống động như thể mới chỉ xảy ra ngày hôm qua.
Đó là mùa hè cách đây ba năm, khi em còn là cậu học sinh lớp 2 nghịch ngợm và hiếu động. Tính cách bồng bột của em đôi khi vô tình khiến người khác khó chịu. Em nhớ như in ngày hôm ấy, trời nắng như đổ lửa, em sang nhà rủ Tuấn cùng đi bơi tại hồ gần nhà. Mọi việc diễn ra bình thường cho đến khi tính nghịch trong em trỗi dậy. Em đề nghị Tuấn thi lặn xem ai có thể ở dưới nước lâu hơn. Khi Tuấn đang cố gắng nín thở, em bất ngờ trèo lên lưng, đẩy cậu ấy chìm sâu xuống nước. Xong việc, em cười khoái chí, nhưng ngay lúc thấy Tuấn trồi lên với khuôn mặt đau đớn, ho sặc sụa và khó thở, em chợt nhận ra mình đã phạm sai lầm lớn. Sợ hãi và bối rối, em vội vỗ lưng Tuấn, liên tục xin lỗi. May mắn thay, Tuấn nhanh chóng hồi phục và không trách mắng em, chỉ nhẹ nhàng nhắc nhở em không nên tái phạm. Sự bao dung ấy khiến em vô cùng cảm động.
Kể từ đó, tình bạn giữa em và Tuấn càng thêm khăng khít. Em cũng dần thay đổi, bỏ đi tính nghịch ngợm của mình. Mỗi khi nhớ lại kỷ niệm ấy, lòng em vẫn dâng lên cảm giác xấu hổ, nhưng đó cũng là bài học quý giá nhắc nhở em không bao giờ được lặp lại sai lầm tương tự.
Bài văn mẫu 3
Thấy tôi về nhà muộn hơn thường lệ, mẹ tôi liền hỏi: "Hôm nay sao con về trễ thế? Ngày nào cũng tầm 11 giờ hoặc hơn một chút là con về rồi. Hay là ở lớp có hoạt động gì à?" Tôi đáp: "Để lát nữa con kể mẹ nghe nhé." Sau đó, tôi cất cặp sách rồi ra bể nước rửa chân tay, mặt mũi sạch sẽ trước khi ngồi xuống bên cạnh mẹ.
Chuyện là thế này mẹ ạ! Tan học, con và Phương, con nhà dì Tư, đi về sau cùng. Các bạn khác đều đã đạp xe về trước, chỉ còn lại con và Phương đi bộ. Trời nắng gắt, hai đứa nép vào vệ đường để tránh nắng. Khi đến ngã tư đầu làng, vừa bước sang bên kia đường, cả hai đều nghe thấy tiếng rên yếu ớt. Con liền bảo Phương:
"Phương ơi! Hình như có tiếng ai đó đang rên?"
Phương đáp: "Mình cũng nghe thấy tiếng đó."
Chúng con nhìn quanh nhưng không thấy ai. Bỗng nhiên, tiếng rên lại vang lên. Lần này, cả hai đứa đã xác định được hướng phát ra tiếng động. Chúng con bước lại gần gốc cây me tây nằm sâu trong vệ đường.
"Ôi! Một bà cụ!"
Phương phát hiện ra trước và kéo tay con chạy đến. Bà cụ nằm gối đầu lên rễ cây me. Bộ quần áo màu nâu sẫm lấm lem bụi đường. Chiếc gậy tre trơn bóng nằm bên cạnh. Mái tóc bà đã bạc trắng, khuôn mặt nhăn nheo và xanh xao. Con sờ lên trán bà thấy lạnh toát.
"Làm sao bây giờ hả Phương?"
Phương vội đặt cặp xuống, run run nói:
"Cậu có mang theo dầu gió không?"
Lúc này, con mới chợt nhớ ra, vội mở cặp lấy lọ dầu gió Kim mà mẹ mới mua cho con hôm trước. Phương thấm dầu lên trán, mũi và thái dương của bà, rồi xoa mạnh. Khoảng mười lăm phút sau, người bà dần ấm lại, hơi thở cũng đều hơn. Bà mở mắt nhìn chúng con rồi thều thào:
"Cho bà chút nước."
Nghe bà nói xong, Phương quay lại bảo con:
"Cậu ngồi đây với bà nhé, mình chạy đi mua nước đây!"
Phương vội chạy ngược lại khoảng một trăm mét, đến quán cô Lựu, mua một túi nước chanh có ống hút rồi nhanh chóng quay lại đưa cho tôi. Cầm túi nước, tôi từ từ đưa lên miệng bà cụ, giúp bà uống từng ngụm nhỏ. Khi uống được nửa túi, bà bảo muốn nằm nghỉ một chút. Phương ngồi xuống, để bà tựa vào. Một lúc sau, bà uống hết phần nước còn lại rồi nhìn chúng tôi với ánh mắt biết ơn:
Bà bắt đầu kể: "Bà ở làng bên kia, sang đây thăm đứa cháu gái ở xóm Đông. Đi ngang qua đây, thấy nắng quá, bà dừng lại nghỉ dưới gốc me này. Ai ngờ, vừa ngồi xuống một lát thì cảm thấy chóng mặt, xây xẩm mặt mày, mà chẳng có ai xung quanh để gọi giúp."
Tôi hỏi bà: "Bây giờ bà đã thấy đỡ hơn chưa ạ?"
Bà nhẹ nhàng đáp: "Bà đỡ rồi, nhưng vẫn còn thấy mệt lắm."
Sau khi ngồi với bà một lúc, chúng tôi bàn bạc với nhau. Một đứa sẽ ra đường đón xe để đưa bà vào bệnh viện, sau đó liên lạc với người nhà của bà. Tôi chạy ra đường đứng chờ. Từ xa, một chiếc Honda lao tới. Tôi giơ tay ra hiệu xin nhờ. Người đàn ông trạc tuổi bố tôi dừng lại, nhìn tôi hỏi:
"Cháu cần đi đâu à?"
Tôi nhanh nhẹn trả lời: "Thưa bác, chúng cháu không đi đâu, nhưng có một bà cụ bị ngất xỉu ở đây. Chúng cháu đi học về, thấy bà nằm bất tỉnh dưới gốc cây. Nhờ bác giúp đưa bà vào bệnh viện ạ!"
Bác xuống xe, đi cùng tôi đến gốc me. Thấy bà cụ đang nằm tựa vào Phương, bác vội nói:
"Một cháu đứng đợi ở đây. Còn một cháu đi cùng bác đưa bà vào bệnh viện."
Bác nhẹ nhàng bế bà cụ lên rồi cùng Phương lên xe. Khoảng hai mươi phút sau, bác đưa Phương trở lại. Trước khi chia tay, bác ân cần nói:
"Hai cháu thật là ngoan. Bác rất vui vì hành động tốt của hai cháu. Giờ hai cháu yên tâm về nhà đi. Bác sẽ đến xóm Đông báo cho cô cháu gái của bà lên bệnh viện ngay."
Trước khi lên xe, bác còn quay lại mỉm cười với chúng tôi. Đó là lý do hôm nay con về nhà trễ, mẹ ạ!
Giờ đây, Phương - người bạn thân thiết của tôi - đã theo gia đình chuyển về Thành phố Hồ Chí Minh. Chúng tôi vẫn thường xuyên liên lạc với nhau. Câu chuyện ấy mãi là kỷ niệm đẹp trong tình bạn của chúng tôi.
Bài văn mẫu 4
Em có một người bạn thân từ thuở nhỏ, hai đứa luôn gắn bó như hình với bóng, cùng nhau chia sẻ mọi niềm vui và nỗi buồn. Dù Thắm đã theo gia đình về quê sinh sống, nhưng tình bạn đẹp đẽ ấy vẫn mãi in sâu trong trái tim em.
Thắm có dáng người nhỏ nhắn, thon thả nhưng rất khỏe mạnh. Mái tóc dài của bạn thường buông xõa khi ở nhà và được buộc gọn gàng mỗi khi đến trường. Với khuôn mặt sáng sủa cùng chiếc mũi thanh tú, Thắm không chỉ xinh xắn mà còn rất thông minh. Bạn là học sinh giỏi nhiều năm liền, luôn được thầy cô và bạn bè quý mến. Thắm còn nổi tiếng vì sự siêng năng, học đâu hiểu đó và nhớ bài rất lâu. Không chỉ học giỏi, Thắm còn luôn sẵn lòng giúp đỡ những bạn gặp khó khăn trong học tập và cuộc sống.
Em vẫn nhớ như in một kỷ niệm đã khiến em cảm thấy vừa hổ thẹn, vừa biết ơn. Đó là một bài học quý giá về tình bạn mà Thắm đã dạy cho em.
Bạn Dung trong lớp đã nghỉ học hai ngày liền mà không rõ lý do, khiến cô giáo và cả lớp lo lắng. Được cô phân công, Thắm đã tìm đến nhà Dung để tìm hiểu. Gia đình Dung rất khó khăn, bố mất sớm, mẹ đi lấy chồng xa, chỉ còn Dung sống với bà ngoại già yếu. Những ngày qua, bà không thể ra chợ bán rau củ được vì sức khỏe yếu. Lúc đó, em nghĩ Thắm chỉ cần báo lại với cô giáo là xong, nhưng Thắm đã không làm thế. Bạn ấy ngày hai buổi đến nhà Dung, có hôm tối mịt mới về. Em cảm thấy rất giận Thắm, nghĩ rằng bạn ấy không còn thân thiết với em nữa. Em tỏ thái độ lạnh nhạt, thậm chí không thèm đến nhà Dung dù Thắm và các bạn nhiều lần khuyên nhủ.
Khi Dung trở lại lớp, cô giáo thông báo rằng bạn ấy vẫn đủ sức để dự thi học kỳ. Cô đã kiểm tra và nhận xét rất tốt về những kiến thức mà Dung đã bù đắp được trong thời gian nghỉ học. Thành tích ấy có công rất lớn của Thắm. Cô giáo khen ngợi Thắm không ngớt, và bà của Dung cũng gửi lời cảm ơn chân thành đến bạn ấy.
Em cảm thấy rất ngại ngùng khi Thắm rủ em vào thư viện đọc truyện trong giờ ra chơi. Em lấy hết can đảm hỏi Thắm có giận mình không. Câu trả lời của Thắm khiến em nhớ mãi: "Giận về điều gì chứ? Tình bạn là thứ quý giá nhất trong quãng đời học sinh. Nếu chưa hiểu, ta sẽ không hài lòng, nhưng khi hiểu rồi, ta sẽ càng trân trọng nhau hơn."
Em rất nhớ Thắm, người bạn tốt nhất của em. Em luôn cố gắng học tập thật tốt để xứng đáng với tình bạn ấy. Thắm chính là tấm gương sáng để em noi theo.
Bài văn mẫu 5
Thời gian trôi qua nhanh như gió thoảng, đã ba năm rồi mà tôi vẫn nhớ như in kỷ niệm ấy. Hồi học lớp Hai, tôi và Quỳnh thường rủ nhau ra vườn hoa trong trường chơi vào giờ giải lao.
Buổi sáng hôm đó là một ngày mùa xuân ấm áp, không khí trong lành, dễ chịu. Vườn trường rực rỡ sắc màu của đủ loài hoa. Tôi đặc biệt thích cây hoa cúc vàng với những cánh hoa mềm mại, xếp đều quanh nhụy, tỏa hương thơm thoang thoảng. Sắc vàng rực rỡ của hoa khiến tôi không khỏi trầm trồ:
"Quỳnh ơi, nhìn kìa, hoa cúc đẹp quá!"
Quỳnh bĩu môi, đáp lại:
"Ừ, đẹp thật! Nhưng làm sao so được với hoa hồng. Hoa hồng mới là bà chúa của các loài hoa."
Chúng tôi mải mê tranh cãi, ai cũng cho rằng ý kiến của mình là đúng. Quỳnh kiên quyết bảo vệ quan điểm của mình, và tôi cũng không chịu thua. Cuộc tranh luận khiến Quỳnh giận tôi thật sự. Đúng lúc đó, bác bảo vệ từ góc vườn bước lại gần và nói:
"Này hai cháu, bác đã nghe hai cháu tranh cãi từ nãy đến giờ. Bác nói cho hai cháu nghe nhé: 'Hoa nào cũng đẹp, mỗi loài hoa đều có vẻ đẹp riêng. Điều quan trọng là chúng ta phải biết chăm sóc để hoa thêm tươi đẹp và nở rộ hơn.'" Nghe lời bác, tôi và Quỳnh chợt hiểu ra. Chúng tôi nhìn nhau, ánh mắt vui vẻ trở lại. Vườn hoa trước mắt dường như càng thêm rực rỡ.
Giờ đây, chúng tôi đã lớn khôn, nhưng kỷ niệm thời thơ ấu ấy vẫn mãi in sâu trong tâm trí tôi: một tình bạn đẹp và một kỷ niệm khó quên.
Bài văn mẫu 6
Trong ký ức của mỗi người đều lưu giữ những kỷ niệm đẹp, và em cũng không ngoại lệ. Kỷ niệm khó quên nhất của em là chuyến đi biển Nha Trang cùng My - người bạn thân thiết từ thuở nhỏ.
Chuyến đi ấy thật tuyệt vời! Chúng em chuẩn bị hành lý gọn gàng rồi lên máy bay đến Nha Trang. Biển Nha Trang đẹp như một bức tranh sống động. Những rặng dừa đung đưa trong gió, tiếng lá xào xạc như bản nhạc êm dịu. Sóng biển lúc thì hiền hòa, êm ả, lúc lại cuồn cuộn, vỗ vào bờ tung bọt trắng xóa. Đứng trên bờ, em có thể nhìn thấy những con thuyền đánh cá thấp thoáng ngoài khơi, mang về những mẻ cá tươi ngon. Trên bãi biển, người tắm biển đông vui, nhộn nhịp. Em và My cùng nhau xây những lâu đài cát và thu nhặt vô số vỏ sò, ốc biển, san hô đủ màu sắc. Sau khi thỏa thích tắm biển, hai gia đình chúng em cùng nhau đến một nhà hàng sang trọng, thưởng thức những món đặc sản Nha Trang thơm ngon. Buổi tối, chúng em lại ra biển hóng mát, đi dạo và kể cho nhau nghe những câu chuyện vui không có thật. Tiếng cười đùa của chúng em hòa cùng tiếng dế đêm, tạo nên một khung cảnh yên bình khó quên.
Đã ba năm trôi qua kể từ chuyến đi ấy, nhưng em vẫn nhớ như in từng khoảnh khắc. Kỷ niệm đó đã khắc sâu vào tâm trí em, trở thành một phần không thể quên trong tình bạn đẹp giữa em và My.
Bài văn mẫu 7
Tôi sinh ra trong một gia đình nghèo khó, nơi mà từ thuở nhỏ, bố mẹ đã luôn nhắc nhở tôi phải nỗ lực học hành, không được thua kém bất kỳ ai. Họ tin rằng chỉ có con đường học vấn mới giúp tôi thoát khỏi cảnh nghèo khó mà họ đang phải chịu đựng. Tôi nghe lời, dành phần lớn thời gian để học và đọc sách, ít khi giao tiếp với bạn bè vì tôi nghĩ rằng điều đó sẽ làm lãng phí thời gian quý báu. Trên lớp, ngoài giờ học chính, tôi thường đắm mình trong những trang sách, ít quan tâm đến những gì đang diễn ra xung quanh. Kết quả là tôi luôn đứng đầu lớp, nhưng cũng vì thế mà tôi không có nhiều bạn bè. Tôi luôn nghĩ rằng nhiệm vụ duy nhất của mình là học tập.
Mọi chuyện thay đổi khi một học sinh mới chuyển đến lớp tôi. Cô giáo giới thiệu bạn ấy tên là Trang, đến từ lớp A2. Trông Trang hiền lành, tôi không khỏi tò mò không biết bạn ấy học có giỏi không, vì tôi không muốn ai vượt mặt mình. Thật bất ngờ, cô giáo yêu cầu Trang ngồi cạnh tôi và dặn tôi phải giúp đỡ bạn ấy trong học tập.
Giờ ra chơi hôm đó, tôi vẫn giữ thói quen ngồi đọc sách. Điều làm tôi ngạc nhiên là Trang cũng không ra chơi mà ngồi bên cạnh, lặng lẽ quan sát tôi. Cuối cùng, tôi quay sang hỏi: "Bạn nhìn gì vậy?" Trang mỉm cười đáp: "Đó là cuốn sách tớ yêu thích nhất, tớ từng mơ ước được đọc nó dù chỉ một lần." Hóa ra Trang cũng rất thích cuốn sách tôi đang đọc. Tôi liền đề nghị: "Nếu bạn thích, tớ sẽ cho bạn mượn khi tớ đọc xong." Trang cười nhẹ và gật đầu đồng ý. Cuối giờ, tôi đưa sách cho Trang, bạn ấy cảm ơn tôi rồi vui vẻ cất sách vào cặp. Sáng hôm sau, Trang kể cho tôi nghe về cuốn sách và cả hoàn cảnh gia đình bạn ấy. Tôi mới biết Trang mồ côi cha mẹ, sống với bà nội và chỉ có sách vở nhờ sự giúp đỡ của hàng xóm. Trang rất yêu sách nhưng không có tiền để mua. Nghe Trang tâm sự, tôi cảm thấy vừa thương cảm vừa khâm phục bạn ấy.
Từ đó, tôi và Trang trở thành bạn thân. Chúng tôi cùng nhau học tập, tôi dạy lại cho Trang những kiến thức mình biết và cho bạn ấy mượn sách. Cuối tuần, tôi thường sang nhà Trang chơi và giúp bà nội bạn ấy nhổ tóc sâu. Chúng tôi có nhiều điểm chung, từ sở thích đọc sách đến âm nhạc và ẩm thực. Trang là một người bạn tốt và đáng mến. Từ khi có Trang, tôi cảm thấy cuộc sống của mình trở nên nhẹ nhàng hơn, tôi biết lắng nghe và chia sẻ nhiều hơn. Trang đã thay đổi tôi, bạn ấy nói: "Dù cuộc sống có khó khăn đến đâu, chúng ta vẫn phải luôn mỉm cười." Tôi thấy mình sống thoải mái hơn, cười nhiều hơn, và biết ơn vì có Trang là bạn.
Trong cuộc đời, ai cũng cần có những người bạn. Gặp được một người bạn tốt là điều vô cùng may mắn. Tôi luôn trân trọng tình bạn giữa tôi và Trang, và chúng tôi sẽ cùng nhau nỗ lực học tập, giữ gìn tình bạn này mãi bền vững và hạnh phúc.
Tình bạn giữa tôi và Trang đã dạy tôi nhiều bài học quý giá. Tôi hiểu rằng, ngoài việc học tập, chúng ta cần biết chia sẻ, lắng nghe và quan tâm đến những người xung quanh. Trang không chỉ là một người bạn, mà còn là người đã giúp tôi thay đổi cách nhìn về cuộc sống.
Bài văn mẫu 8
Trong ký ức của mỗi người, đặc biệt là với những người học sinh như tôi, một người bạn thân luôn giữ một vị trí quan trọng. Đối với tôi, Đan – người bạn thân từ năm lớp 1 đến nay – là một phần không thể thiếu trong cuộc sống học đường của tôi.
Đan có dáng người nhỏ nhắn với làn da trắng mịn, khuôn mặt trái xoan cùng ánh mắt ngây thơ, trong sáng. Chỉ cần một ánh nhìn của Đan cũng đủ làm tan chảy trái tim của bất kỳ ai. Đôi môi đỏ mọng luôn nở nụ cười tươi, để lộ hàm răng trắng như ngọc trai. Dáng đi của Đan uyển chuyển, nhẹ nhàng, còn giọng nói thì ngọt ngào, dịu dàng. Chính vì vậy, Đan luôn là gương mặt không thể thiếu trong các cuộc thi hát của trường. Giọng hát "cây nhà lá vườn" của bạn ấy đã mang về cho lớp và trường nhiều giải thưởng cao quý.
Trong lớp, Đan là một cô bé hiền lành, dễ mến, nhưng khi học tập lại vô cùng nghiêm túc. Bạn ấy luôn dẫn đầu trong các hoạt động ngoại khóa của trường, nhưng vẫn luôn coi việc học là ưu tiên hàng đầu. Với trí thông minh và khả năng tư duy nhanh nhạy, Đan học giỏi môn Toán và luôn được thầy cô, bạn bè yêu quý vì sự nhiệt tình giúp đỡ mọi người. Ở nhà, ngoài giờ học, Đan luôn dành thời gian phụ giúp bố mẹ. Ngoài sở thích đọc sách, Đan còn có một sở thích khá đặc biệt – xem phim ma. Mỗi khi rảnh rỗi, chúng tôi thường chia sẻ với nhau về chuyện học hành, tâm sự những niềm vui, nỗi buồn trong cuộc sống. Có lần tôi bị ốm, phải nghỉ học hai tuần, Đan đã đến nhà giảng bài cho tôi từng môn Toán, môn Văn. Điều đó khiến tôi vô cùng cảm động. Khi tôi khỏi bệnh, chúng tôi lại cùng nhau bước đi trên con đường đến trường, nơi in dấu biết bao kỷ niệm vui buồn của đôi bạn thân.
Đan không chỉ là một người bạn tốt với tôi mà còn với tất cả mọi người xung quanh. Tôi sẽ cố gắng học tập thật tốt để chúng tôi mãi là đôi bạn cùng tiến, cùng nhau vượt qua mọi khó khăn trong cuộc sống.
Bài văn mẫu 9
Những năm tháng học tiểu học, tôi có nhiều bạn bè, nhưng người bạn mà tôi quý mến nhất là Phương Thảo. Tôi vẫn nhớ mãi câu chuyện giữa chúng tôi, khi Phương Thảo không cho tôi mượn bộ đồ dùng học tập, suýt chút nữa đã khiến chúng tôi giận nhau.
Chuyện xảy ra vào năm lớp 3. Đầu năm học, cô giáo kiểm tra việc chuẩn bị đồ dùng học tập của cả lớp. Tổ 1 của Phương Thảo đã được kiểm tra tuần trước, và tuần sau đến lượt tổ 3 của tôi. Do chủ nhật tôi về quê chơi, sáng thứ hai bố mẹ đưa tôi thẳng đến lớp nên tôi không kịp về nhà lấy đồ dùng. Khi cô giáo kiểm tra, tôi đã cầu cứu Phương Thảo cho mượn, nhưng bạn ấy từ chối. Kết quả là tôi bị cô phê bình, và tôi cảm thấy xấu hổ vô cùng. Tôi nghĩ Phương Thảo thật đáng ghét và quyết định không chơi với bạn ấy nữa.
- Thu Hằng giận mình à? - Phương Thảo hỏi.
- Ừ. Sao cậu không cho tớ mượn đồ? Cậu muốn tớ bị phê bình đúng không? - Tôi trả lời với vẻ bực bội.
- Không phải vậy. Cậu hiểu sai mình rồi. Cô giáo luôn dạy chúng ta phải trung thực. Nếu mình cho cậu mượn, có thể cô sẽ không biết cậu có lỗi, nhưng thực chất cả hai chúng ta đều sai vì đã không trung thực. Bố mẹ mình luôn nhắc nhở rằng muốn trở thành người tốt, trước hết phải là người trung thực. - Phương Thảo giải thích một cách chân thành. Tôi nghe thấy có lý nhưng vẫn tỏ ra chưa hài lòng.
Cuối tuần, bố tôi hỏi về kết quả học tập. Tôi thú nhận và kể lại chuyện giữa tôi và Phương Thảo. Bố tôi nghe xong, nhẹ nhàng vuốt tóc tôi và nói: "Phương Thảo nói đúng đấy con ạ. Trung thực là đức tính tốt, là điều Bác Hồ dạy thiếu nhi. Ngay cổng trường con cũng có khẩu hiệu 'Tiên học Lễ - hậu học văn' đấy thôi." Nghe bố nói, tôi nhận ra mình đã sai. Sáng hôm sau, tôi đến lớp sớm và xin lỗi Phương Thảo.
Đã hai năm trôi qua kể từ sự việc đó, giờ chúng tôi đã lên lớp 5. Từ sau lần ấy, tôi và Phương Thảo càng hiểu nhau hơn và trở nên thân thiết hơn. Chúng tôi luôn nhắc nhở nhau cùng cố gắng học tập, giành nhiều điểm tốt để không phụ lòng thầy cô và gia đình.
Bài văn mẫu 10
Tôi bước đi trên con đường quen thuộc. Bầu trời hôm nay thật đẹp, xanh ngắt không một gợn mây. Ánh nắng vàng nhẹ nhàng lan tỏa khắp nơi, khiến tôi nhớ đến Mai – người bạn đặc biệt của tôi.
Mai không phải là bạn cùng trường hay cùng lớp, mà là người tôi quen trong một hoàn cảnh rất đặc biệt.
Vào mỗi buổi chiều đi học về, tôi thường thấy một cô bé ăn mặc đơn sơ, bán bỏng ngô ven đường. Một hôm, trời đổ mưa lớn, nhưng cô bé vẫn kiên trì bán hàng. Nhìn thấy cô bé ướt sũng, tôi liền tiến lại gần, kéo áo mưa của mình che cho bạn. Trên đường đi, tôi hỏi:
- Bạn tên gì vậy? Sao ngày nào bạn cũng đi bán bỏng thế?
Cô bé mỉm cười trả lời:
- Mình tên là Mai. Nhà mình nghèo nên mình phải đi bán bỏng để kiếm tiền mua quần áo và đồ dùng học tập.
Nhà tôi cũng không khá giả gì hơn. Chợt nhớ đến chiếc áo ông nội tặng năm ngoái, tôi liền đề nghị tặng lại cho Mai. Nhưng Mai từ chối:
- Cảm ơn bạn, nhưng mình muốn tự lao động để kiếm tiền mua những thứ mình cần.
Từ ngày đó, tôi không còn thấy Mai đi bán bỏng nữa. Rồi một hôm, tôi bất ngờ gặp lại Mai trong kỳ thi học sinh giỏi. Chúng tôi ôm chầm lấy nhau, vui mừng khôn xiết, rồi cùng nhau bước vào phòng thi. Tôi ngồi ngay dưới bàn của Mai. Khi tiếng trống vang lên, tôi bắt đầu làm bài. Phần đầu bài thi khá dễ, nhưng đến một bài toán khó, tôi loay hoay mãi không giải được. Nhìn lên, tôi thấy Mai đang viết rất nhanh. Trán tôi lấm tấm mồ hôi. Bỗng, một cục giấy vo tròn được ném đến trước mặt tôi. Mai nháy mắt như muốn nhắn gì đó. Tôi định nhặt lên xem, nhưng chợt nhớ lời Mai từng nói:
- Cảm ơn bạn, nhưng mình muốn tự lao động để mua mọi thứ.
Tôi quyết định không mở tờ giấy ra xem, mà tập trung đọc kỹ đề bài. Cuối cùng, tôi cũng tìm ra cách giải và hoàn thành bài thi. Khi hết giờ, Mai tiến lại gần tôi và nói:
- Lúc nãy mình thấy bạn lúng túng nên muốn giúp, nhưng giờ mình thấy thật sự ân hận. Tốt nhất là chúng ta hãy tự đi trên đôi chân của mình và lao động bằng trí óc của chính mình.
Tôi và Mai cùng bước đi bên nhau. Bầu trời dường như trong xanh hơn, tươi sáng hơn.
Bài văn mẫu 11
Sau khi cha tôi qua đời, mẹ đưa tôi về sống cùng bà ngoại. Năm đó, tôi bước vào lớp Ba. Bà ngoại, một công nhân nhà máy dệt đã nghỉ hưu gần hai thập kỷ. Mẹ tôi làm việc tại Công ty công viên thị xã, thường xuyên ra khỏi nhà từ sáng sớm và trở về khi trời đã tối mịt.
Gần nhà bà ngoại có một trường tiểu học, nhưng vì tôi là học sinh ngoại tuyến nên phải đi học xa, cách nhà hơn hai cây số. Những ngày mưa gió, việc đi học trở nên vất vả hơn bao giờ hết. Mẹ thường động viên tôi: "Gia đình ta có nhiều khó khăn, con hãy cố gắng, mẹ con ta cùng cố gắng." Lời nói của mẹ khiến tôi xúc động, nước mắt lăn dài trên má. Tôi thương mẹ, thương bà vô cùng. Nhờ sự nỗ lực, tôi đã đạt danh hiệu học sinh giỏi trong học kỳ I lớp Ba.
Một buổi sáng chủ nhật, khi tôi đang chăm chú học bài, cô bạn hàng xóm sang chơi. Dù đã gặp nhau nhiều lần, tôi vẫn e dè không dám bắt chuyện. Cô bạn ấy cao hơn tôi nửa cái đầu, với khuôn mặt bầu bĩnh và làn da trắng mịn. Đôi bàn tay nhỏ nhắn như búp măng, bạn lật từng trang vở của tôi, mỉm cười và khen: "Chữ cậu đẹp quá!"
Tuổi thơ luôn hồn nhiên và trong sáng. Bạn tự giới thiệu tên mình là Lê Thị Hương Lan, rồi khẽ hỏi: "Cậu tên gì nhỉ?" Nghe tôi trả lời, bạn nhắc lại tên tôi: "Nguyễn Thị Quỳnh." Chúng tôi cùng nhau cười khúc khích...
Từ đó, hầu như chủ nhật nào Hương Lan cũng sang nhà tôi chơi. Có khi chúng tôi trò chuyện vui vẻ, có khi cùng nhau giải những bài tập Tiếng Việt và Toán khó. Hương Lan nhiều lần mời tôi sang nhà chơi, nhưng tôi chỉ hứa suông. Hoàn cảnh gia đình khó khăn, mẹ dặn tôi: "Không được thấy người sang bắt quàng làm họ." Bố mẹ Lan đều là giáo viên: bố dạy Toán tại trường Trung học cơ sở Chu Văn An, mẹ là Hiệu phó trường Tiểu học Kim Đồng. Ngày 1-6, khi tôi từ trường về, bố mẹ Lan đang ngồi nói chuyện với bà ngoại. Tôi cúi đầu chào hỏi lễ phép.
- Cháu chào hai ông bà.
- Chào cháu. Cháu đi dự lễ 1-6 ở trường về à?
- Vâng ạ!
Bố mẹ Lan xem giấy khen và phần thưởng của tôi, rồi nói với bà: "Cháu ngoan và học giỏi. Thương cháu vất vả quá!" Họ tặng tôi một số món quà, trong đó có một bộ quần áo đẹp, sách vở, và một chiếc ba-lô màu xanh mà tôi hằng mong ước. Tôi cảm ơn, tay run run nhận quà. Bà nhẹ nhàng vuốt tóc tôi và nói: "Thỉnh thoảng cháu sang nhà bác chơi. Cháu và Lan cùng tuổi, cùng lớp đó..."
Có lẽ Hương Lan đã kể với bố mẹ về hoàn cảnh của tôi nên họ đã giúp tôi chuyển về học tại trường Tiểu học Kim Đồng, chỉ cách nhà bà nửa cây số. Mọi thủ tục chuyển trường đều được bố mẹ Lan lo liệu chu đáo.
Lên lớp Bốn, cả tôi và Lan đều đạt danh hiệu học sinh giỏi và tham gia kỳ thi học sinh giỏi Toán toàn quận. Lan giành giải Nhì, còn tôi đạt giải Ba. Chúng tôi trở thành đôi bạn thân thiết. Bố mẹ Lan yêu quý tôi như con cháu trong nhà.
Từ đó, tôi không còn phải đi học xa. Những ngày mưa gió, tôi lại bồi hồi nhớ về kỷ niệm ngày đầu gặp Hương Lan.
Bài văn mẫu 12
Tôi có rất ít bạn bè vì gia đình tôi thường xuyên phải di chuyển do công việc của bố không ổn định. Năm ngoái, trên chuyến tàu về thăm bà ngoại, tôi đã có một kỷ niệm vô cùng đáng nhớ và thú vị.
Chuyện xảy ra như thế này: tôi đi cùng anh trai và một đứa em họ. Chúng tôi khởi hành từ nhà từ sớm để kịp chuyến tàu đầu tiên. Nhà ga ồn ào, tấp nập người qua lại. Chúng tôi thoải mái lên tàu vì đã mua vé trước. Trong buồng ngồi của chúng tôi, ngoài ba anh em, còn có một nhân vật bí ẩn. Khi tàu chuẩn bị chạy, người đó cũng xuất hiện. Tôi không để ý nhiều vì mải mê đọc cuốn truyện Conan. Anh trai và em họ của tôi thì chìm đắm trong thế giới trò chơi điện tử, chẳng thèm ngẩng đầu lên.
Khi tàu bắt đầu chuyển bánh, tôi tạm gác cuốn truyện sang một bên và thả hồn ngắm nhìn cảnh vật trôi qua cửa sổ. Tôi thong thả bóc một gói bim bim và ăn một cách ngon lành. Đến miếng thứ ba, tôi chợt nhận ra có ánh mắt đang dõi theo mình. Tôi tỏ ra khó chịu, nhưng người bạn ngồi cạnh vẫn tiếp tục nhìn tôi với vẻ mặt khó hiểu. Rồi, bất ngờ, cô ấy chộp lấy bim bim của tôi và ăn một cách ngon lành. Tôi cảm thấy bực mình nhưng vẫn giữ bình tĩnh, nhớ lời mẹ dạy về sự lịch sự và rộng lượng.
Sau khi ăn xong gói bim bim, tôi tiếp tục đọc truyện và cố gắng quên đi sự việc kỳ lạ vừa xảy ra. Khi tàu dừng ở ga, anh trai đánh thức tôi dậy. Tôi mệt mỏi tìm kính và thu dọn đồ đạc. Cô bạn ngồi cạnh đã xuống tàu trước chúng tôi. Tôi không quan tâm lắm, chỉ nghĩ sẽ kể lại câu chuyện buồn cười này trong bữa trưa. Nhưng khi đứng dậy, tôi giật mình khi thấy gói bim bim của mình vẫn còn nguyên, nằm rúm ró dưới chiếc khăn. Tôi chợt nhận ra mình đã nhầm lẫn và vô tình ăn nhầm bim bim của cô ấy. Tôi vội vàng xuống tàu tìm kiếm cô bạn tóc đuôi ngựa nhưng không thấy đâu.
Trên đường về nhà bà, tôi kể lại câu chuyện đáng xấu hổ cho anh trai và em họ. Cả hai cười nghiêng ngả, còn tôi thì đỏ mặt vì ngượng. Về đến nhà bà, tôi vẫn cảm thấy ái ngại về sự việc đó. Tối hôm đó, tôi đang ngồi hối hận thì nghe tiếng động ngoài sân. Tôi sững sờ khi nhìn thấy mái tóc đuôi ngựa quen thuộc và ánh mắt tinh nghịch của cô bạn trên tàu. Hóa ra, cô ấy tên là Hiền và là hàng xóm của bà tôi. Bà tôi nghe xong câu chuyện cũng bật cười, gọi tôi là đứa cháu ngốc nghếch.
Sau chuyến tàu đặc biệt ấy, tôi đã có thêm một người bạn mới ở quê. Chúng tôi càng chơi càng thấy hợp nhau, đặc biệt là cùng sở thích ăn bim bim. Tình bạn của chúng tôi bắt đầu từ một tình huống dở khóc dở cười như thế đấy.
Bài văn mẫu 13
Tình bạn là một trong những điều quý giá nhất trong cuộc đời mỗi người. Nó đồng hành cùng ta qua bao thăng trầm, và giờ đây, khi đã trưởng thành, tôi mới thấm thía hết giá trị mà tình bạn mang lại. Đối với tôi, tình bạn đẹp nhất là tình bạn thời học sinh, khi chúng ta còn là những đứa trẻ ngây thơ, trong sáng, không vướng bận toan tính. Tình bạn ấy xuất phát từ trái tim chân thành, không vụ lợi. Và tôi cũng có vô số kỷ niệm khó quên với Linh - người bạn thân suốt những năm tháng đi học.
Linh và tôi trở thành bạn thân từ năm lớp bốn. Chúng tôi luôn sánh bước bên nhau trên mọi nẻo đường, cùng đi học, cùng ăn quà vặt, thậm chí cùng nhau trốn bố mẹ để đi chơi. Kỷ niệm đáng nhớ nhất có lẽ là lần chúng tôi tụ tập ở nhà một người bạn cả ngày cùng hai bạn cùng bàn. Sáng hôm đó, tôi và Linh cùng đạp xe, mỗi người mang một thứ: tôi mang khoai lang, còn Linh mang bột mì. Đến nơi, hai người bạn kia đã có mặt từ trước. Chúng tôi cùng nhau bật đĩa nhạc mới, nhảy theo những vũ điệu trên màn hình và thu âm những bài hát yêu thích. Khoảnh khắc ấy thật vui vẻ và đáng nhớ, bởi chỉ khi có những người bạn thân bên cạnh, chúng ta mới có thể thoải mái thể hiện bản thân.
Sau khi hát hò, chúng tôi cùng nhau vào bếp nấu ăn. Vì còn là những đứa trẻ, chúng tôi chỉ làm những món đơn giản như khoai lang tẩm bột và bánh đa chấm tương ớt. Những món ăn giản dị ấy đã gắn kết chúng tôi lại gần nhau hơn. Đó cũng là lần đầu tiên chúng tôi chia sẻ với nhau về ước mơ của mình. Những ước mơ tuy giản dị nhưng không phải lúc nào cũng dễ dàng nói ra với cha mẹ, mà chỉ có thể tâm sự cùng bạn bè. Đến bây giờ, dù có người đã theo đuổi ước mơ đó, có người thì không, nhưng mỗi lần nhớ lại, tôi vẫn cảm thấy xúc động.
Tình bạn đẹp nhất là khi nó xuất phát từ trái tim chân thành. Thời gian trôi qua, con người lớn lên, nhưng những kỷ niệm vẫn mãi in sâu trong tâm trí. Vì vậy, chúng ta cần biết trân trọng và nâng niu những kỷ niệm ấy, để không phải hối tiếc vì đã để thời gian trôi qua một cách vô nghĩa.
Bài văn mẫu 14
Tôi và Hân đã là bạn thân từ thuở còn học mẫu giáo. Chúng tôi cùng nhau trưởng thành, chia sẻ bao kỷ niệm đáng nhớ. Mối quan hệ của chúng tôi không chỉ thân thiết mà còn rất gắn bó. Một trong những kỷ niệm khó quên nhất là lần chúng tôi cãi nhau trong giờ giải lao tại trường.
Dù đã năm năm trôi qua, tôi vẫn nhớ như in sự việc đó. Đó là một buổi sáng mùa xuân ấm áp, chúng tôi dạo bước trong vườn hoa của trường. Vườn hoa rực rỡ với những bông cúc vàng tỏa hương thơm nhẹ nhàng. Tôi không thể không thốt lên:
- Hân ơi, nhìn kìa, hoa cúc đẹp quá!
Hân liền bĩu môi:
- Trông cũng bình thường thôi. Hoa hồng mới là chúa tể của các loài hoa.
Chúng tôi bắt đầu tranh luận, ai cũng bảo vệ quan điểm của mình. Từ tranh luận, chúng tôi chuyển sang cãi nhau, giọng nói ngày càng to. Bác bảo vệ nghe thấy liền đến gần và nói:
Hai cháu ơi, bác đã nghe hai cháu tranh cãi về vẻ đẹp của hoa rồi. Bác nghĩ thế này: “Mỗi loài hoa đều có vẻ đẹp riêng, không thể so sánh hoa nào đẹp hơn. Chúng ta hãy cùng nhau chăm sóc để hoa luôn tươi đẹp”.
Nghe lời bác, chúng tôi im lặng. Cả hai đều nhận ra lỗi của mình nhưng lại ngại ngùng không biết nói gì. Hân quay sang tôi, cười nhẹ:
- Mình xin lỗi nhé! Mình hơi nóng tính.
Tôi cũng vội đáp:
- Không, mình cũng có lỗi. Đáng lẽ mình nên suy nghĩ kỹ hơn trước khi nói.
Trước mắt chúng tôi là vườn hoa rực rỡ sắc màu. Chúng tôi lại cười đùa vui vẻ. Qua sự việc này, tôi nhận ra rằng dù bạn bè thân thiết đến đâu cũng không tránh khỏi những lúc mâu thuẫn. Điều quan trọng là chúng ta biết kiềm chế và học cách bao dung để giữ gìn tình bạn đẹp.
Bài văn mẫu 15
Tuổi thơ của mỗi người đều chứa đựng những kỷ niệm đáng nhớ, vui có, buồn có. Với tôi, kỷ niệm về tình bạn với Mai trong một lần tôi không làm bài tập về nhà năm lớp 3 là điều tôi sẽ không bao giờ quên.
Tôi vẫn nhớ rõ sự việc ngày hôm đó. Cô giáo giao bài tập về nhà là viết một đoạn văn miêu tả không khí ngày hội ở quê. Vì mải chơi, cả buổi chiều tôi đã cùng đám bạn trong khu phố tham gia những trò chơi như nhảy dây, bịt mắt bắt dê… Đến tối, khi về nhà, tôi chợt nhớ đến bài tập nhưng vì mệt và buồn ngủ nên tôi quyết định không làm. Ngay lúc đó, tôi nghĩ đến Mai, người bạn thân nhất của tôi trên lớp. Mai luôn chăm chỉ và cẩn thận trong học tập. Tôi tự nhủ: “Sáng mai mình sẽ mượn vở của Mai chép là xong”.
Sáng hôm sau, tôi đến lớp sớm và gặp Mai vừa bước vào. Tôi liền mượn vở của bạn để chép. Thấy Mai có chút ngập ngừng, tôi nhanh chóng trấn an:
- Cậu yên tâm đi, nếu cô kiểm tra thì chắc chỉ chấm vài bài thôi. Nếu gọi tớ thì chắc sẽ không gọi cậu nữa đâu.
Mai đưa vở cho tôi. Tôi vội vàng chép bài trước khi tiếng trống trường vang lên. Cô giáo bước vào lớp với nụ cười dịu dàng. Khi cô gọi tên tôi và Mai lên bảng kiểm tra bài cũ, cả hai chúng tôi đều lo lắng.
Sau khi đọc xong bài của chúng tôi, cô nghiêm nghị hỏi:
- Hai em hãy cho cô biết, ai là người chép bài của bạn?
Mai quay sang nhìn tôi, ánh mắt như muốn tôi nói ra sự thật. Nhưng nỗi sợ bị bố mẹ biết chuyện khiến tôi im lặng. Bỗng Mai lên tiếng: “Thưa cô, là em ạ!”.
Cô giáo nhìn Mai và nói:
- Em hãy về viết bản kiểm điểm và xin chữ ký phụ huynh cho cô.
Suốt tiết học, Mai im lặng. Trong lòng tôi dâng lên bao cảm xúc, tôi hối hận vì sự ích kỷ của mình. Tôi đã khiến Mai phải chịu hậu quả. Cuối giờ, tôi quyết định lên gặp cô và nói ra sự thật. Cô gọi cả hai chúng tôi lên và nhắc nhở: “Trong học tập, giúp đỡ nhau là tốt, nhưng cho bạn chép bài sẽ khiến bạn ỷ lại. Vy đã dũng cảm nhận lỗi. Lần này cô bỏ qua, nhưng các em hãy rút kinh nghiệm”.
Tôi quay sang xin lỗi Mai. Tình bạn gắn bó suốt ba năm của chúng tôi suýt nữa đã tan vỡ vì sự ích kỷ của tôi. Chúng tôi nhìn nhau và cười. Kỷ niệm đó là bài học quý giá về sự trung thực và nỗ lực.
Từ đó, tình bạn của chúng tôi ngày càng thân thiết. Tôi và Mai cùng nhau học tập, thảo luận những bài khó và tự làm bài của mình. Mỗi lần nhớ lại kỷ niệm đó, tôi tự nhủ phải sống trung thực và nỗ lực hơn.
**Lời khuyên dành cho học sinh:** Để tránh rơi vào tình huống tương tự, hãy luôn hoàn thành bài tập đúng hạn. Nếu gặp khó khăn, hãy nhờ sự giúp đỡ từ thầy cô hoặc bạn bè, nhưng tuyệt đối không chép bài. Học tập là quá trình tự nỗ lực, và sự trung thực sẽ giúp bạn tiến bộ hơn.
- Văn mẫu lớp 11: Phân tích 13 câu đầu Vội vàng - Xuân Diệu (Kèm sơ đồ tư duy & 20 bài mẫu đặc sắc)
- Văn Mẫu Lớp 11: Phân Tích Tác Phẩm Ai Đã Đặt Tên Cho Dòng Sông - 3 Dàn Ý & 20 Bài Văn Mẫu Đặc Sắc
- Văn mẫu lớp 6: Ghi lại cảm xúc về bài thơ tự sự và miêu tả - Dàn ý chi tiết cùng 32 đoạn văn mẫu đặc sắc
- Sống chết mặc bay - Kiệt tác văn học của nhà văn Phạm Duy Tốn
- Văn mẫu lớp 9: Phân tích khổ 4, 5 bài Mùa xuân nho nhỏ - Thanh Hải (Kèm sơ đồ tư duy) - 4 Dàn ý & 11 bài văn mẫu xuất sắc