Cảm nhận sâu sắc về bài thơ Tiếng gà trưa của Xuân Quỳnh - Dàn ý chi tiết và 13 bài văn mẫu hay nhất lớp 7
Bài thơ Tiếng gà trưa của Xuân Quỳnh là một tác phẩm nổi bật trong chương trình Ngữ Văn lớp 7, mang đến những cảm xúc sâu lắng và gần gũi với tuổi thơ.

EduTOPS mang đến Bài văn mẫu lớp 7: Cảm nghĩ về bài thơ Tiếng gà trưa của Xuân Quỳnh, bao gồm dàn ý chi tiết và 13 bài văn mẫu chất lượng, giúp học sinh nắm bắt sâu sắc tác phẩm.
Dàn ý cảm nghĩ về bài thơ Tiếng gà trưa
I. Mở bài
Giới thiệu về nhà thơ Xuân Quỳnh, tác phẩm “Tiếng gà trưa” và cảm nhận tổng quan của người viết về bài thơ.
II. Thân bài
1. Tiếng gà trưa trong nỗi niềm thương nhớ của người lính trẻ
- Hoàn cảnh: Trên đường hành quân xa, người lính dừng chân bên xóm nhỏ để nghỉ ngơi.
- Âm thanh tiếng gà trưa đã gợi nhắc về những kỉ niệm tuổi thơ sống cùng bà.
2. Kí ức tuổi thơ gợi nhớ trong tiếng gà trưa
- Những kỉ niệm đặc sắc của tuổi thơ: Hình ảnh con gà quen thuộc, xem trộm gà để trứng bị bà mắng…
- Hình ảnh người bà hiện lên tần tảo, yêu thương và đầy tình cảm: Chắt chiu từng quả trứng…
3. Những suy tư của người cháu từ tiếng gà trưa
- Ý nghĩa của tiếng gà trưa: mang bao nhiêu hạnh phúc, kỉ niệm về người bà
- Mục đích chiến đấu cao cả: vì tổ quốc, xóm làng thân thuộc, bà
III. Kết bài
Đánh giá, cảm nhận về bài thơ “Tiếng gà trưa” và ý nghĩa sâu sắc mà tác phẩm mang lại.
Cảm nhận ngắn gọn và sâu sắc về bài thơ Tiếng gà trưa của Xuân Quỳnh
Đoạn văn mẫu số 1
Bài thơ “Tiếng gà trưa” của Xuân Quỳnh là một tác phẩm xuất sắc, khơi gợi những ký ức tuổi thơ và tình cảm bà cháu thiêng liêng. Âm thanh tiếng gà, vốn quen thuộc với làng quê Việt Nam, đã trở thành cầu nối đưa nhân vật trữ tình trở về với những kỷ niệm ấm áp bên bà. Trên đường hành quân, người cháu dừng chân tại một xóm nhỏ, và tiếng gà trưa vang lên như tiếng gọi của quá khứ, đánh thức những hồi ức đẹp đẽ. Cháu nhớ lại những ngày thơ ấu sống bên bà, từ lần tò mò xem gà đẻ trứng rồi bị bà mắng, đến niềm tin ngây thơ rằng mặt mình sẽ bị lang nếu không nghe lời bà. Hình ảnh người bà hiện lên thật đẹp, tần tảo và đầy yêu thương, chắt chiu từng quả trứng để cuối năm bán đi, mua quần áo mới cho cháu. Tuổi thơ tuy nghèo khó nhưng tràn đầy hạnh phúc, và những ký ức ấy mãi in sâu trong tâm trí người cháu. Tiếng gà trưa không chỉ là âm thanh bình dị mà còn là biểu tượng của quê hương, của tình yêu thương và lý tưởng chiến đấu. Trong khổ thơ cuối, điệp từ “vì” được lặp lại bốn lần, khẳng định mục đích cao cả của người chiến sĩ: chiến đấu vì tổ quốc, vì xóm làng thân thuộc, và vì người bà kính yêu. Mạch cảm xúc của bài thơ chảy trôi tự nhiên, từ tiếng gà trưa gợi nhớ về bà, đến tình yêu thương sâu sắc và lý tưởng chiến đấu cao đẹp. Tình cảm bà cháu trong bài thơ chân thành, sâu lắng, để lại ấn tượng khó phai trong lòng người đọc.
Đoạn văn mẫu số 2
Xuân Quỳnh đã để lại nhiều tác phẩm xuất sắc, trong đó “Tiếng gà trưa” là một bài thơ đầy ấn tượng và sâu sắc. Khi đọc bài thơ, người đọc như được trở về với những ký ức tuổi thơ đẹp đẽ. Nhân vật trữ tình trong bài thơ là một người lính xa nhà, trên đường hành quân xa xôi, dừng chân bên một xóm nhỏ. Bất chợt, tiếng gà trưa vang lên: “Cục... cục tác... cục ta” đã đánh thức trong anh những kỷ niệm thân thương của tuổi thơ. Hình ảnh những ổ rơm hồng đầy trứng, con gà mái mơ, con gà mái vàng trở nên quen thuộc và gần gũi với bất kỳ đứa trẻ nào lớn lên ở thôn quê. Đặc biệt, kỷ niệm về lần xem trộm gà đẻ trứng rồi bị bà mắng khiến người đọc cảm nhận rõ hơn tình yêu thương và sự quan tâm của bà dành cho cháu. Tiếng gà trưa không chỉ gợi nhớ về tuổi thơ mà còn khắc họa hình ảnh người bà tần tảo, đầy đức hy sinh. Những câu thơ của Xuân Quỳnh đã tái hiện một cách chân thực và xúc động hình ảnh bà lo lắng cho đàn gà khi trời sương muối, mong sao thời tiết thuận lợi để gà lớn khỏe, cuối năm bán đi mua quần áo mới cho cháu. Với người cháu, hạnh phúc đơn giản là những điều bình dị ấy. Ở khổ thơ cuối, người cháu khẳng định mục đích chiến đấu của mình: vì quê hương, đất nước, và hơn hết là vì người bà kính yêu. Tiếng gọi “Bà ơi” vang lên trìu mến, thể hiện tình yêu thương sâu sắc. Người cháu chiến đấu không chỉ vì lý tưởng cao cả mà còn vì mong muốn mang lại cuộc sống bình yên cho bà. Bài thơ “Tiếng gà trưa” với ngôn ngữ giản dị, hình ảnh gần gũi, đã khắc họa thành công tình cảm bà cháu thiêng liêng, để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng người đọc.
Đoạn văn mẫu số 3
Bài thơ “Tiếng gà trưa” của Xuân Quỳnh đã khơi gợi những ký ức tuổi thơ đẹp đẽ và tình cảm bà cháu sâu sắc. Nhân vật trữ tình trong bài là một người lính xa nhà, trên đường hành quân xa xôi, dừng chân bên một xóm nhỏ và nghe tiếng gà trưa vang lên. Âm thanh ấy đã đánh thức trong anh những kỷ niệm thân thương về tuổi thơ. Anh nhớ đến hình ảnh những ổ rơm hồng đầy trứng, những con gà mái mơ, gà mái vàng với màu sắc rực rỡ và độc đáo. Đặc biệt, kỷ niệm về lần xem trộm gà đẻ trứng rồi bị bà mắng khiến người đọc cảm nhận rõ hơn tình yêu thương và sự quan tâm của bà dành cho cháu. Tiếng gà trưa không chỉ gợi nhớ về tuổi thơ mà còn khắc họa hình ảnh người bà tần tảo, đầy đức hy sinh. Bà hiện lên với đôi bàn tay chai sần, luôn lo lắng khi trời sương muối, mong sao thời tiết thuận lợi để đàn gà lớn khỏe, cuối năm bán đi mua quần áo mới cho cháu. Tiếng gà trưa còn gợi lên trong cháu những giấc mơ về hạnh phúc giản dị. Khi trưởng thành, cháu tham gia chiến đấu vì lòng yêu tổ quốc, yêu quê hương, và hơn hết là vì bà - người mà cháu luôn kính yêu. Tiếng gọi “Bà ơi” vang lên trìu mến, thể hiện tình cảm sâu sắc. Cháu chiến đấu không chỉ vì lý tưởng cao cả mà còn vì mong muốn mang lại cuộc sống bình yên cho bà. Bài thơ “Tiếng gà trưa” với ngôn ngữ giản dị, hình ảnh gần gũi, đã khắc họa thành công tình cảm bà cháu thiêng liêng, để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng người đọc và giúp chúng ta hiểu hơn về vẻ đẹp của người chiến sĩ trong thời chiến.
Cảm nhận sâu sắc về bài thơ Tiếng gà trưa của Xuân Quỳnh
Bài văn mẫu số 1
Xuân Quỳnh (1942 - 1988) là một nhà thơ nữ được nhiều người yêu mến. Thơ của chị trẻ trung, sôi nổi và giàu chất trữ tình. Xuất thân từ nông thôn, Xuân Quỳnh thường viết về những đề tài bình dị, gần gũi như tình mẹ con, bà cháu, tình yêu, và tình quê hương đất nước. Ngay từ tập thơ đầu tay “Tơ tằm - Chồi biếc” (in chung - 1963), chị đã thu hút sự chú ý của độc giả bởi phong cách thơ mới mẻ. Trong hơn hai mươi năm cầm bút, chị đã sáng tác nhiều tập thơ giá trị, để lại ấn tượng khó phai trong lòng người đọc. Bài thơ “Tiếng gà trưa” thể hiện tình cảm sâu sắc về gia đình, quê hương và đất nước.
Tác phẩm được viết trong những năm đầu của cuộc kháng chiến chống Mỹ. Sau thất bại ở miền Nam, đế quốc Mỹ điên cuồng mở rộng chiến tranh phá hoại miền Bắc bằng máy bay và bom đạn, nhằm tàn phá hậu phương lớn của tiền tuyến. Trong bối cảnh cam go ấy, hàng triệu thanh niên đã lên đường với khí thế:
“Xẻ dọc Trường Sơn đi cứu nước
Mà lòng phơi phới dậy tương lai”
Nhân vật trữ tình trong bài thơ là một người lính trẻ đang cùng đồng đội hành quân vào miền Nam chiến đấu.
“Tiếng gà trưa” gợi nhớ về những kỷ niệm đẹp đẽ của tuổi thơ và tình bà cháu. Tình cảm gia đình và quê hương đã làm sâu sắc thêm tình yêu đất nước. Bao trùm bài thơ là nỗi nhớ da diết. Đó là tâm trạng tất yếu của những người lính trẻ vừa rời ghế nhà trường đã phải cầm súng ra trận. Nỗi nhớ ở đây thật giản dị và cụ thể. Chỉ một tiếng gà trưa bất chợt nghe thấy khi dừng chân bên xóm nhỏ đã gợi lên cả một trời thương nhớ. Tiếng gà nhảy ổ làm xao động nắng trưa và cũng làm xao xuyến lòng người. Điệp từ “nghe” được lặp lại ba lần, thể hiện sự rung cảm mạnh mẽ trong tâm hồn người lính:
“Trên đường hành quân xa
Dừng chân bên xóm nhỏ
Tiếng gà ai nhảy ổ
Cục… cục tác cục ta
Nghe xao động nắng trưa
Nghe bàn chân đỡ mỏi
Nghe gọi về tuổi thơ”
Quê nhà hiện lên rõ nét trong tâm trí người lính, và những kỷ niệm tuổi thơ lần lượt sống dậy qua những hình ảnh thân thương. Tiếng gà trưa gợi nhớ đến “Ổ rơm hồng những trứng” của những chị gà mái mơ, mái vàng xinh xắn. Tiếng gà cũng khiến người cháu nhớ đến người bà kính yêu, một đời tần tảo. Cháu nhớ cảnh mình tò mò xem gà đẻ, bị bà mắng: “Gà đẻ mà mày nhìn/Rồi sau này lang mặt”. Cháu tin lời bà, lo lắng chạy về lấy gương soi. Giờ đây, cháu ước được trở lại tuổi thơ để nghe tiếng mắng yêu của bà, được thấy bóng dáng quen thuộc của bà khum tay soi trứng, chắt chiu từng mầm hy vọng.
Suốt đời lam lũ, bà chẳng nghĩ đến bản thân mà chỉ lo cho cháu. Bà mong đàn gà thoát khỏi dịch bệnh mỗi mùa đông: “Để cuối năm bán gà/Cháu được quần áo mới”.
Ao ước của cháu có được quần áo mới còn nguyên vẹn lần hồ sột soạt và thơm mùi vải mới được nhân lên gấp bội trong lòng bà. Hạnh phúc gia đình giản dị mà thiêng liêng cùng bao khát vọng tuổi thơ dường như gói gọn trong tiếng gà trưa:
“Tiếng gà trưa
Mang bao nhiêu hạnh phúc
Đêm cháu về nằm mơ
Giấc ngủ hồng sắc trứng”
Thông qua nỗi nhớ được khơi dậy từ tiếng gà trưa, Xuân Quỳnh đã miêu tả tâm hồn trong sáng, hồn nhiên và tình cảm yêu thương, kính trọng bà của một đứa trẻ nông thôn. Tình bà cháu đã trở thành một phần quan trọng trong đời sống tinh thần của người lính hôm nay đang chiến đấu bảo vệ quê hương:
“Cháu chiến đấu hôm nay
Vì tình yêu tổ quốc
Vì xóm làng thân thuộc
Bà ơi, cũng vì bà
Vì tiếng gà cục tác
Ổ trứng hồng tuổi thơ”
Khổ thơ cuối là lời tâm sự chân thành của người lính gửi về bà. Từ tình cảm cụ thể là tình bà cháu đến tình yêu tổ quốc, tất cả đều được thể hiện qua ngôn ngữ giản dị, mộc mạc như lời ăn tiếng nói hàng ngày, nhưng lại gây xúc động sâu sắc bởi nó chạm đến những điều thiêng liêng nhất trong tâm hồn.
Bài thơ “Tiếng gà trưa” của Xuân Quỳnh một lần nữa khẳng định chân lý mà nhà văn Nga I-li-a Ê-ren-bua đã đúc kết: “Dòng suối đổ vào sông, sông đổ vào dải trường giang Vôn-ga, con sông Vôn-ga đi ra bể. Lòng yêu nhà, yêu làng xóm, yêu miền quê trở nên lòng yêu Tổ quốc”.
Bài văn mẫu số 2
“Bà” - một tiếng gọi bình dị nhưng chứa đựng biết bao tình yêu thương. Hình ảnh người bà hiền hậu, luôn ân cần chỉ bảo con cháu về đạo lý và cuộc sống. Người bà ấy luôn yêu thương, quan tâm và lo lắng cho những đứa cháu nghịch ngợm. Trong bài thơ “Tiếng gà trưa” của Xuân Quỳnh, ta bắt gặp hình ảnh người bà như thế. Bài thơ đã để lại trong tôi nhiều ấn tượng sâu sắc, đặc biệt là vẻ đẹp giản dị của tình bà cháu.
Bài thơ năm chữ tự do đã khắc họa những kỷ niệm đẹp đẽ của tuổi thơ, tình cảm bà cháu nồng ấm và lòng yêu nước sâu sắc của người chiến sĩ. Trên đường hành quân xa, người lính dừng chân bên một xóm nhỏ. Tiếng gà “cục tác… cục ta” vang lên khiến anh xúc động vô cùng. Dòng cảm xúc từ hiện tại trôi về quá khứ, đánh thức bao kỷ niệm xúc động.
“Nghe xao động nắng trưa
Nghe bàn chân đỡ mỏi
Nghe gọi về tuổi thơ”
Tác giả sử dụng điệp từ “nghe” để nhấn mạnh nỗi xúc động của người chiến sĩ khi nghe tiếng gà trưa. Từ “nghe” ở đây không chỉ bằng thính giác mà còn bằng cảm giác, sự tưởng tượng và hồi tưởng. Tiếng gà trưa gợi nhớ về những kỷ niệm đẹp thời thơ ấu được sống trong tình yêu thương của bà, giúp anh vơi đi mệt mỏi trên chặng đường hành quân. Qua đó, ta cảm nhận được tình yêu quê hương tha thiết của người lính trẻ.
Trong năm khổ thơ giữa, tiếng gà trưa đã gợi nhớ về những kỷ niệm sâu sắc thời thơ ấu sống bên bà. Lời mắng yêu của bà chân thật, giản dị mà đầy tình thương:
“Gà đẻ mà mày nhìn
Rồi sau này lang mặt”
Sợ bị lang mặt, “cháu về lấy gương soi, lòng dại thơ lo lắng”. Kỷ niệm ấy tuy bình dị nhưng sâu sắc và chân thật.
Bà luôn chịu thương chịu khó, chắt chiu từng quả trứng:
“Tay bà khum soi trứng
Dành từng quả chắt chiu
Cho con gà mái ấp”
Mỗi mùa đông, bà lại lo lắng cho đàn gà: “mong trời đừng sương muối để cuối năm bán gà” và mua quần áo mới cho cháu.
“Ôi cái quần chéo go
Ống rộng dài quét đất
Cái áo cánh chúc bâu
Đi qua nghe sột soạt”
Khi được quần áo mới, cháu vui sướng vô cùng. Cháu không hề chê ống quần rộng hay áo trúc bâu, vì hiểu được sự vất vả và tình yêu thương của bà.
“Cháu chiến đấu hôm nay
Vì lòng yêu Tổ quốc
Vì xóm làng thân thuộc
Bà ơi, cũng vì bà
Vì tiếng gà cục tác
Ổ trứng hồng tuổi thơ”
Tác giả sử dụng điệp từ “vì” để nhấn mạnh lý do người chiến sĩ ra đi chiến đấu. Không phải vì những lý do to lớn nào khác, mà chính là vì bà, vì quê hương thân thuộc với tiếng gà cục tác và ổ trứng hồng tuổi thơ.
Âm thanh tiếng gà trưa bình dị nhưng thiêng liêng được lặp lại bốn lần xuyên suốt bài thơ, như một lời nhắc nhở và lay gọi những tình cảm đẹp đẽ. Qua đó, ta thấy được tình cảm gia đình đã làm sâu sắc thêm tình yêu quê hương, đất nước rộng lớn của người chiến sĩ. Tình bà cháu trong bài thơ hiện lên thật đẹp, nồng ấm và chan chứa yêu thương.
“Tiếng gà trưa” không chỉ là âm thanh quen thuộc của làng quê mà còn là tiếng vọng của ký ức, của những hồi ức đẹp đẽ. Hình ảnh người bà trong bài thơ khiến cảm xúc trong tôi dâng trào, nhớ về người bà đã khuất của mình. Có thể khẳng định, “Tiếng gà trưa” là một bài thơ xuất sắc, đầy cảm xúc và ý nghĩa.
Bài văn mẫu số 3
Xuân Quỳnh, một trong những nhà thơ nữ tiêu biểu của nền văn học hiện đại, thường khai thác những đề tài giản dị, gần gũi với cuộc sống hàng ngày. Thơ của bà mang đậm chất trữ tình, với giọng điệu sôi nổi, trẻ trung và mạnh mẽ. Bài thơ “Tiếng gà trưa” được sáng tác trong giai đoạn đầu của cuộc kháng chiến chống Mỹ, thể hiện tình yêu quê hương, đất nước, đặc biệt là tình cảm sâu nặng giữa bà và cháu.
Bài thơ được viết theo thể thơ năm chữ, với cách gieo vần linh hoạt, kết hợp giữa vần liền và vần cách. Thể thơ này phù hợp để kể lại những ký ức và kỷ niệm:
“Trên đường hành quân xa
Dừng chân bên xóm nhỏ
Tiếng gà ai nhảy ổ:
“Cục... cục tác cục ta”
Tiếng gà trưa vang lên đã khắc sâu vào tâm trí người chiến sĩ, gợi nhớ về những kỷ niệm tuổi thơ. Trong muôn vàn âm thanh của làng quê, tiếng gà cục tác trở nên nổi bật, đánh thức những ký ức xưa. Trên đường hành quân, giữa trưa hè yên tĩnh, tiếng gà trưa đã tiếp thêm sức mạnh cho người lính:
“Nghe xao động nắng trưa
Nghe bàn chân đỡ mỏi
Nghe gọi về tuổi thơ”
Điệp từ “nghe” được lặp lại ba lần, nhấn mạnh cảm xúc mà tiếng gà trưa mang lại. Tác giả sử dụng phép ẩn dụ chuyển đổi cảm giác, từ thính giác sang thị giác, khiến tiếng gà không chỉ lay động không gian mà còn đánh thức tâm hồn. Câu thơ “Nghe xao động nắng trưa” và “Nghe gọi về tuổi thơ” mang ý nghĩa biểu tượng, trong khi “Nghe bàn chân đỡ mỏi” lại thiên về nghĩa đen. Sự đảo trật tự câu thơ tạo nên sự đa dạng trong âm điệu, tránh sự đơn điệu và diễn tả sự xao xuyến trong lòng người.
Những câu thơ mở đầu đơn giản như một bài đồng dao, nhưng lại mang đến cảm giác nhẹ nhàng, trong trẻo và gần gũi.
Mỗi câu thơ “Tiếng gà trưa” lại gợi lên những kỷ niệm tuổi thơ:
“Tiếng gà trưa
Ổ rơm hồng những trứng
Này con gà mái tơ
Khắp mình hoa đốm trắng
Này con gà mái vàng
Lông óng như màu nắng”
Tác giả kết hợp giữa kể và tả, sử dụng từ “này” để chỉ dẫn và thu hút sự chú ý của người đọc. Các tính từ như “hồng”, “trắng”, “óng” tạo nên bức tranh đàn gà rực rỡ. Phép so sánh “Lông óng như màu nắng” càng làm nổi bật vẻ đẹp của chúng. Điều bất ngờ trong bài thơ là không miêu tả tiếng gà mà lại nói đến sự xuất hiện của “ổ rơm hồng những trứng”, một phép lạ mà tiếng gà trưa mang lại.
Bức tranh đàn gà được Xuân Quỳnh miêu tả một cách độc đáo, với ổ rơm vàng óng và những quả trứng hồng. Con gà mái mơ với bộ lông đa sắc, trông như một tác phẩm nghệ thuật. Ánh nắng vàng rực rỡ phủ lên con gà mái vàng, tạo nên một khung cảnh đẹp như tranh vẽ. Bà và cháu cùng nhau cho gà ăn, đếm từng chú gà trong vườn, tạo nên một kỷ niệm đẹp đẽ.
“Tiếng gà trưa” vang lên nơi xóm nhỏ, đánh thức trong lòng người chiến sĩ hình ảnh người bà thân yêu. Tuổi thơ bên bà chứa đựng biết bao kỷ niệm, từ sự tò mò của trẻ thơ khi quan sát gà đẻ trứng, đến nỗi lo lắng khi bị bà mắng:
“Tiếng gà trưa
Có tiếng bà vẫn mắng
Gà đẻ mà mày nhìn
Rồi sau này lang mặt
Cháu về lấy gương soi
Lòng dại thơ lo lắng”
Hình ảnh “Tay bà khum soi trứng” gợi lên sự chăm chỉ, tần tảo của người bà. Mỗi quả trứng hồng là kết quả của sự chắt chiu, yêu thương. Khi mùa đông đến, nỗi lo của bà càng thêm sâu sắc, khiến cháu không khỏi xúc động.
“Khi gió mùa đông tới
Bà lo đàn gà toi
Mong trời đừng sương muối
Để cuối năm bán gà
Cháu được quần áo mới”
Đoạn thơ mang vẻ giản dị nhưng chứa đựng sự gần gũi, thân thuộc với cuộc sống làng quê. Những chi tiết tác giả miêu tả không chỉ gắn bó với quê hương mà còn là những kỷ niệm khó phai trong tâm trí tuổi thơ. Nỗi lo của bà về đàn gà trong mùa đông giá lạnh thật cảm động, bởi nếu sương muối ập đến, đàn gà sẽ chết, và cháu bà sẽ chẳng có quần áo mới.
“Ôi cái quần chéo go,
Ống rộng dài quết đất
Cái áo cánh chúc bâu
Đi qua nghe sột soạt”
Cháu nhớ mãi hình ảnh bà ra chợ mua quần áo mới sau mỗi lần bán gà. Tình yêu thương nồng ấm của bà dành cho cháu thật vô bờ bến. Tuổi thơ sống bên bà là khoảng thời gian đong đầy những kỷ niệm đẹp đẽ và khó quên.
Lần thứ tư, “Tiếng gà trưa” lại vang lên, đánh thức những giấc mơ của người lính trẻ:
“Tiếng gà trưa
Mang bao nhiêu hạnh phúc
Đêm cháu về nằm mơ
Giấc ngủ hồng sắc trứng”
Tiếng gà trưa, dù bình dị nhưng lại mang ý nghĩa thiêng liêng, khơi gợi tình yêu quê hương trong lòng người chiến sĩ. Âm thanh ấy như tiếng gọi của quê hương, của đất mẹ thân yêu:
“Cháu chiến đấu hôm nay
Vì lòng yêu tổ quốc
Vì xóm làng thân thuộc
Bà ơi, cũng vì bà
Vì tiếng gà cục tác
Ổ trứng hồng tuổi thơ”
Bài thơ có ba câu thơ đặc sắc: “Ổ rơm hồng những trứng”, “Giấc ngủ hồng sắc trứng”, và “Ổ trứng hồng tuổi thơ”. Cả ba câu đều nói về hạnh phúc tuổi thơ, hạnh phúc gia đình và làng xóm. Hình ảnh người bà hiện lên trong tâm trí người chiến sĩ thật đẹp, như một nguồn động lực lớn lao. Lưu Trọng Lư từng nhớ về mẹ qua tiếng gà trưa, Bằng Việt nhớ về bà qua bếp lửa ấm áp, và Xuân Quỳnh gợi nhớ về bà qua tiếng gà xao xác.
“Tiếng gà trưa” là một bài thơ đẹp, ngọt ngào và tha thiết. Tiếng gà không chỉ là âm thanh quen thuộc mà còn là tiếng gọi của bà, của mẹ, của quê hương. Đó là nguồn động lực, niềm tin để người chiến sĩ chiến đấu bảo vệ quê hương yêu dấu.
Bài văn mẫu số 4
“Tiếng gà trưa” của Xuân Quỳnh là một trong những tác phẩm xuất sắc viết về tình cảm bà cháu. Bài thơ thể hiện tình yêu quê hương, đất nước một cách chân thành và sâu lắng, qua đó khắc họa rõ nét tình cảm thiêng liêng giữa hai thế hệ.
Xuyên suốt bài thơ, tiếng gà trưa là âm thanh chủ đạo, gợi nhớ về những kỷ niệm tuổi thơ. Trên chặng đường hành quân xa, người chiến sĩ dừng chân bên một xóm nhỏ. Bỗng tiếng gà vang lên: “Cục… cục tác cục ta” – âm thanh quen thuộc của làng quê Việt Nam. Tiếng gà ấy đã khơi dậy trong lòng người chiến sĩ biết bao cảm xúc. Điệp từ “nghe” được lặp lại ba lần, kết hợp với hình ảnh “xao động nắng trưa”, “bàn chân đỡ mỏi” và “gọi về tuổi thơ”, tạo nên một bức tranh sống động, vừa xoa dịu mệt mỏi, vừa đánh thức ký ức tuổi thơ bên bà.
Tiếp theo, người cháu nhớ lại những năm tháng gian khó nhưng ấm áp khi sống bên bà:
“Tiếng gà trưa
Ổ rơm hồng những trứng
Này con gà mái mơ
Khắp mình hoa đốm trắng
Này con gà mái vàng
Lông óng như màu nắng”
Hình ảnh đàn gà quen thuộc trong cuộc sống nông thôn được Xuân Quỳnh khắc họa một cách thơ mộng. Đó là chị gà mái mơ với những đốm trắng lấm tấm, hay chú gà mái vàng với bộ lông óng ánh như nắng. Tất cả đều tràn đầy sức sống và gợi nhớ về bà, người đã chăm sóc chúng từng ngày.
Không chỉ vậy, ký ức tuổi thơ còn gắn liền với lần bị bà mắng:
“Tiếng gà trưa
Có tiếng bà vẫn mắng
- Gà đẻ mà mày nhìn
Rồi sau này lang mặt!
Cháu về lấy gương soi
Lòng dại thơ lo lắng”
Đứa cháu ngây thơ tin lời bà, vội vàng lấy gương soi, lòng đầy lo lắng. Tiếng gà còn gợi nhớ về hình ảnh bà tần tảo sớm hôm, chăm sóc từng quả trứng, mong trời không sương muối để đàn gà khỏe mạnh. Cuối năm, bà bán gà để mua quần áo mới cho cháu:
“Tiếng gà trưa
Tay bà khum soi trứng
Dành từng quả chắt chiu
Cho con gà mái ấp
Cứ hàng năm hàng năm
Khi gió mùa đông tới
Bà lo đàn gà toi
Mong trời đừng sương muối
Để cuối năm bán gà
Cháu được quần áo mới”
Cả đời bà hy sinh vì con, vì cháu, quên đi những vất vả của bản thân. Bà chăm sóc đàn gà, nâng niu từng quả trứng để cuối năm bán đi, mua quần áo mới cho cháu. Tình yêu thương ấy thật đáng trân trọng.
Khổ thơ cuối cùng là lời bộc bạch chân thành của người chiến sĩ:
“Tiếng gà trưa
Mang bao nhiêu hạnh phúc
Đêm cháu về nằm mơ
Giấc ngủ hồng sắc trứng
Cháu chiến đấu hôm nay
Vì lòng yêu Tổ quốc
Vì xóm làng thân thuộc
Bà ơi, cũng vì bà
Vì tiếng gà cục tác
Ổ trứng hồng tuổi thơ”
Tiếng gà trưa mang đến cho cháu những kỷ niệm đẹp đẽ, nhất là những năm tháng sống bên bà. Giờ đây, khi đã trưởng thành và tham gia kháng chiến, người cháu chiến đấu vì “lòng yêu Tổ quốc”, vì “xóm làng thân thuộc”, và trên hết là “vì bà” – người đã nuôi dưỡng và yêu thương cháu. Đó là một mục đích chiến đấu cao cả và đầy ý nghĩa.
Khi đọc “Tiếng gà trưa”, người đọc không chỉ cảm nhận được tình cảm bà cháu đậm sâu mà còn thấy được sự gắn kết giữa ký ức tuổi thơ và tình yêu quê hương. Tiếng gà trưa không chỉ là âm thanh quen thuộc mà còn là cầu nối đánh thức những kỷ niệm ấm áp bên bà. Tình cảm gia đình, qua đó, đã làm sâu sắc thêm tình yêu đất nước, tạo nên một mạch nguồn cảm xúc dạt dào và chân thành.
Bài văn mẫu số 5
Xuân Quỳnh, một trong những nhà thơ tiêu biểu của thế hệ trẻ trưởng thành trong cuộc kháng chiến chống Mỹ, đã để lại dấu ấn sâu sắc qua bài thơ “Tiếng gà trưa”. Sáng tác vào những năm đầu của cuộc kháng chiến, bài thơ không chỉ là tiếng gọi của quê hương, gia đình mà còn là hành trang tinh thần của người lính trẻ trên đường ra trận:
“Trên đường hành quân xa
Dừng chân bên xóm nhỏ
Tiếng gà ai nhảy ổ:
“Cục... cục tác cục ta”
Nghe xao động nắng trưa
Nghe bàn chân đỡ mỏi
Nghe gọi về tuổi thơ”
Trên chặng đường hành quân đầy gian khổ, người chiến sĩ dừng chân nghỉ ngơi bên một xóm nhỏ. Bỗng tiếng gà vang lên “Cục… cục tác cục ta” – âm thanh quen thuộc của làng quê Việt Nam. Tiếng gà ấy đã đánh thức những ký ức tuổi thơ, những năm tháng sống bên bà. Nhà thơ khéo léo sử dụng điệp từ “nghe” kết hợp với hình ảnh ẩn dụ “xao động nắng trưa”, “bàn chân đỡ mỏi”, “gọi về tuổi thơ” để nhấn mạnh cảm xúc dâng trào trong lòng người chiến sĩ.
Những kỷ niệm tuổi thơ bên bà lần lượt hiện lên qua dòng hồi tưởng của người cháu:
“Tiếng gà trưa
Ổ rơm hồng những trứng
Này con gà mái mơ
Khắp mình hoa đốm trắng
Này con gà mái vàng
Lông óng như màu nắng”
Hình ảnh “con gà mái mơ” với những đốm trắng lấm tấm, hay “con gà mái vàng” với bộ lông óng ánh như nắng, đã khắc họa một cách sinh động cuộc sống bình dị của làng quê Việt Nam.
Đặc biệt, ký ức về lần cháu tò mò xem gà đẻ trứng và bị bà mắng cũng hiện lên rõ nét:
“Gà đẻ mà mày nhìn
Rồi sau này lang mặt”
Lời mắng yêu của bà khiến đứa cháu lo lắng, một nỗi lo hồn nhiên và đáng yêu của tuổi thơ.
Hình ảnh người bà tần tảo, chắt chiu từng quả trứng cũng được khắc họa đầy xúc động:
“Tiếng gà trưa
Tay bà khum soi trứng
Dành từng quả chắt chiu
Cho con gà mái ấp”
Đôi bàn tay gầy guộc của bà “khum soi trứng”, nâng niu từng quả trứng để con gà mái ấp. Cả cuộc đời bà hy sinh vì con, vì cháu, chẳng màng đến bản thân. Mỗi khi mùa đông đến, bà lại lo lắng đàn gà sẽ chết, không có gì để bán lấy tiền mua quần áo mới cho cháu:
“Cứ hàng năm hàng năm
Khi gió mùa đông tới
Bà lo đàn gà toi
Mong trời đừng sương muối
Để cuối năm bán gà
Cháu được quần áo mới”
Khổ thơ cuối cùng là lời bộc bạch chân thành của người cháu dành cho bà. Tiếng gà trưa không chỉ là ký ức tuổi thơ mà còn là nguồn động lực để cháu chiến đấu hôm nay. Khi trưởng thành, cháu đã trở thành người lính, mang trong mình tình yêu quê hương, gia đình và đặc biệt là tình cảm sâu nặng dành cho bà.
“Cháu chiến đấu hôm nay
Vì lòng yêu Tổ quốc
Vì xóm làng thân thuộc
Bà ơi, cũng vì bà
Vì tiếng gà cục tác
Ổ trứng hồng tuổi thơ”
Điệp từ “vì” được sử dụng để nhấn mạnh mục đích chiến đấu của người cháu. Trước hết, đó là tình yêu đất nước – “vì lòng yêu Tổ quốc”, tiếp đến là tình yêu quê hương – “vì xóm làng thân thuộc”. Và trên hết, đó là tình cảm sâu nặng dành cho bà – người đã nuôi dưỡng và yêu thương cháu. Những mục đích ấy đều cao cả và thiêng liêng, thể hiện lý tưởng sống đẹp đẽ của người chiến sĩ.
Xuyên suốt bài thơ, âm thanh “tiếng gà trưa” không chỉ là tiếng gọi của ký ức tuổi thơ mà còn là biểu tượng của tình yêu thương, sự hy sinh và niềm tự hào về quê hương, gia đình. Đó là nguồn động lực để người cháu chiến đấu và bảo vệ những gì thân thương nhất.
Bài văn mẫu số 6
Xuân Quỳnh, một trong những nữ thi sĩ xuất sắc của nền văn học Việt Nam hiện đại, đã để lại dấu ấn sâu sắc qua bài thơ “Tiếng gà trưa”. Sáng tác vào những năm đầu của cuộc kháng chiến chống Mỹ, bài thơ không chỉ là tiếng gọi của quê hương, gia đình mà còn trở thành hành trang tinh thần của người lính trẻ trên đường ra trận.
Tiếng gà vốn là âm thanh quen thuộc của làng quê Việt Nam, gợi nhớ về cuộc sống bình yên của người nông dân quanh năm bên lũy tre làng. Với cảm xúc tinh tế, Xuân Quỳnh đã thổi vào âm thanh ấy dòng ký ức tuổi thơ. Tiếng gà trưa đã làm xao động không gian yên tĩnh, tiếp thêm sức mạnh cho người lính, khiến đôi chân bớt mỏi và lòng dâng trào cảm xúc. Tiếng gà như tiếng gọi thiêng liêng của quê hương:
“Cục...cục tác cục ta
Nghe xao động nắng trưa
Nghe bàn chân đỡ mỏi
Nghe gọi về tuổi thơ”
Cụm từ “tiếng gà trưa” được lặp lại ba lần, đánh thức trong lòng người cháu hình ảnh người bà tần tảo, chắt chiu từng quả trứng hồng:
“Tiếng gà trưa
Ổ rơm hồng những trứng
Này con gà mái mơ
Khắp mình hoa đốm trắng
Này con gà mái vàng
Lông óng như màu nắng”
Những năm tháng tuổi thơ bên bà là khoảng thời gian đong đầy kỷ niệm. Cháu nhớ nhất là lần tò mò xem gà đẻ trứng, bị bà mắng yêu. Lòng cháu ngây thơ tin lời bà, vội vàng lấy gương soi, lo lắng mặt mình sẽ bị lang:
“Tiếng gà trưa
Có tiếng bà vẫn mắng
Gà đẻ mà mày nhìn
Rồi sau này lang mặt
Cháu về lấy gương soi
Lòng dại thơ lo lắng
…
Khi gió mùa đông tới
Bà lo đàn gà toi
Mong trời đừng sương muối
Để cuối năm bán gà
Cháu được quần áo mới”
Nổi bật nhất trong ký ức của cháu là hình ảnh người bà tần tảo, hy sinh cả đời vì con, vì cháu. Bà chăm sóc đàn gà, nâng niu từng quả trứng để cuối năm bán đi, mua quần áo mới cho cháu. Cả cuộc đời bà là những lo toan, vất vả:
“Ôi cái quần chéo go,
Ống rộng dài quết đất
Cái áo cánh trúc bâu
Đi qua nghe sột soạt”
Tuổi thơ sống bên bà là quãng thời gian đẹp đẽ, in đậm trong tâm trí cháu. Tiếng gà trưa không chỉ là âm thanh quen thuộc mà còn gợi nhớ về những giấc mơ của người lính:
“Tiếng gà trưa
Mang bao nhiêu hạnh phúc
Đêm cháu về nằm mơ
Giấc ngủ hồng sắc trứng”
Âm thanh tiếng gà không chỉ gợi nhớ kỷ niệm tuổi thơ mà còn là tiếng gọi của quê hương thân thuộc. Nó không đơn thuần là âm thanh bình thường mà đã trở thành nỗi ám ảnh, khơi gợi ước mơ trong lòng người cháu. Cuối cùng, bài thơ khẳng định mục đích chiến đấu của người chiến sĩ:
“Cháu chiến đấu hôm nay
Vì lòng yêu tổ quốc
Vì xóm làng thân thuộc
Bà ơi, cũng vì bà
Vì tiếng gà cục tác
Ổ trứng hồng tuổi thơ”
Điệp từ “vì” được lặp lại bốn lần, nhấn mạnh mục đích chiến đấu của người cháu. Cháu chiến đấu vì tình yêu Tổ quốc, vì xóm làng thân thuộc, và trên hết là vì bà – người đã nuôi dưỡng và yêu thương cháu. Hai tiếng “bà ơi” vang lên thật xúc động, như một lời hứa, một niềm tin để cháu chiến đấu bảo vệ quê hương yêu dấu.
Bài thơ “Tiếng gà trưa” của Xuân Quỳnh không chỉ khắc họa tình cảm bà cháu thiêng liêng mà còn thể hiện tình yêu quê hương, đất nước sâu sắc.
Bài văn mẫu số 7
Xuân Quỳnh, nhà thơ của những cảm xúc đời thường, đã mang đến cho người đọc bài thơ “Tiếng gà trưa” – một tác phẩm chứa đựng tình cảm bà cháu sâu sắc và đầy xúc động.
Mở đầu bài thơ, hình ảnh người cháu trên đường hành quân xa xôi, đầy gian khổ hiện lên rõ nét. Khi dừng chân bên một xóm nhỏ, cháu bỗng nghe thấy âm thanh quen thuộc vang lên:
“Trên đường hành quân xa
Dừng chân bên xóm nhỏ
Tiếng gà ai nhảy ổ:
“Cục... cục tác cục ta”
Nghe xao động nắng trưa
Nghe bàn chân đỡ mỏi
Nghe gọi về tuổi thơ”
Âm thanh tiếng gà “Cục… cục tác cục ta” đã đánh thức những ký ức tuổi thơ, những ngày tháng sống bên bà dù vất vả nhưng đầy ấm áp. Biện pháp điệp ngữ với từ “nghe” kết hợp với hình ảnh ẩn dụ “xao động nắng trưa”, “bàn chân đỡ mỏi”, “gọi về tuổi thơ” đã nhấn mạnh cảm xúc dâng trào trong lòng người chiến sĩ. Tiếng gà không chỉ làm xao động không gian yên tĩnh mà còn gọi về những kỷ niệm đẹp đẽ của tuổi thơ.
Tiếp theo, những kỷ niệm tuổi thơ lần lượt hiện lên qua dòng hồi tưởng:
“Tiếng gà trưa
Ổ rơm hồng những trứng
Này con gà mái mơ
Khắp mình hoa đốm trắng
Này con gà mái vàng
Lông óng như màu nắng”
Trong ký ức của cháu, hình ảnh “con gà mái mơ” với những đốm trắng lấm tấm và “con gà mái vàng” với bộ lông óng ánh như nắng hiện lên rõ nét. Đặc biệt, kỷ niệm về lần cháu tò mò xem gà đẻ trứng và bị bà mắng cũng được khắc họa sinh động:
“Gà đẻ mà mày nhìn
Rồi sau này lang mặt”
Lời mắng yêu của bà khiến đứa cháu tin là thật, vội vàng lấy gương soi vì sợ bị lang mặt. Đó là kỷ niệm ngây thơ và đáng nhớ của tuổi thơ. Không chỉ vậy, tiếng gà còn gợi nhớ về sự vất vả, nhọc nhằn của người bà:
“Tiếng gà trưa
Tay bà khum soi trứng
Dành từng quả chắt chiu
Cho con gà mái ấp”
Người bà đã dành cả cuộc đời vất vả để nuôi lớn cháu. Đôi bàn tay gầy guộc của bà nâng niu từng quả trứng, chắt chiu từng đồng để cuối năm bán gà, mua quần áo mới cho cháu. Bà hiện lên với phẩm chất tiêu biểu của người phụ nữ Việt Nam – đức hy sinh, luôn vì con, vì cháu mà quên đi bản thân. Mỗi khi mùa đông đến, bà lại lo lắng đàn gà sẽ chết:
“Cứ hàng năm hàng năm
Khi gió mùa đông tới
Bà lo đàn gà toi
Mong trời đừng sương muối
Để cuối năm bán gà
Cháu được quần áo mới”
Tiếng gà trưa không chỉ là ký ức tuổi thơ mà còn là nơi lưu giữ những ước mơ, hạnh phúc của cháu:
“Cháu chiến đấu hôm nay
Vì lòng yêu Tổ quốc
Vì xóm làng thân thuộc
Bà ơi, cũng vì bà
Vì tiếng gà cục tác
Ổ trứng hồng tuổi thơ”
Nhà thơ đã tinh tế sử dụng biện pháp tu từ điệp từ “vì” để làm nổi bật mục đích chiến đấu cao cả của người cháu. Khi trưởng thành, cháu đã dũng cảm tham gia chiến đấu để bảo vệ Tổ quốc thân yêu. Trước hết, đó là vì lòng yêu nước nồng nàn - “vì lòng yêu Tổ quốc”, tiếp theo là tình yêu tha thiết với quê hương - “yêu xóm làng thân thuộc”. Và trên hết, đó cũng chính là vì người bà kính yêu - “Bà ơi, cũng vì bà”. Tiếng gọi “Bà ơi” vang lên đầy trìu mến, thể hiện tình cảm sâu sắc và sự biết ơn vô bờ. Cháu mong muốn được cống hiến, mang lại cuộc sống bình yên cho bà và những người thân yêu của mình.
Qua bài thơ, người đọc có thể cảm nhận được những tình cảm thiêng liêng, sâu lắng. “Tiếng gà trưa” thực sự là một tác phẩm xuất sắc của nhà thơ Xuân Quỳnh, để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng độc giả.
Bài văn mẫu số 8
Tiếng gà trưa, một kiệt tác của nữ thi sĩ Xuân Quỳnh, đã khắc họa sống động những ký ức tuổi thơ và tình cảm thiêng liêng giữa bà và cháu. Tình cảm gia đình ấy đã làm sâu sắc thêm lòng yêu nước.
Tiếng gà, một âm thanh quen thuộc của làng quê Việt Nam, trong bài thơ “Tiếng gà trưa” đã trở thành cầu nối đưa nhân vật trở về với những kỷ niệm tuổi thơ. Trên đường hành quân, người cháu dừng chân tại một xóm nhỏ, nơi tiếng gà vang lên đã đánh thức những ký ức xưa:
“Trên đường hành quân xa
Dừng chân bên xóm nhỏ
Tiếng gà ai nhảy ổ:
Cục... cục tác cục ta”
Làm xao động cả nắng trưa
Làm dịu đi những mệt mỏi
Gọi về những ngày thơ ấu”
Những kỷ niệm đẹp đẽ, ấm áp lần lượt hiện lên trong tâm trí người cháu:
“Tiếng gà trưa
Ổ rơm hồng những trứng
Này con gà mái mơ
Khắp mình hoa đốm trắng
Này con gà mái vàng
Lông óng như màu nắng”
Người cháu nhớ nhất là lần tò mò xem bà đẻ trứng và bị bà mắng. Tin lời bà, cháu lo sợ mặt mình sẽ bị lang và vội vàng lấy gương soi:
“Tiếng gà trưa
Có tiếng bà vẫn mắng
Gà đẻ mà mày nhìn
Rồi sau này lang mặt
Cháu về lấy gương soi
Lòng dại thơ lo lắng
…
Khi gió mùa đông tới
Bà lo đàn gà toi
Mong trời đừng sương muối
Để cuối năm bán gà
Cháu được quần áo mới”
Hình ảnh người bà hiện lên thật hiền hậu, tần tảo. Bà luôn ân cần, hi sinh và chịu thương chịu khó để nuôi đàn gà, mong cuối năm bán được gà mua quần áo mới cho cháu. Cả đời bà là những chuỗi ngày lo toan cho con cháu:
“Ôi cái quần chéo go,
Ống rộng dài quết đất
Cái áo cánh trúc bâu
Đi qua nghe sột soạt”
Tuổi thơ bên bà tuy nghèo khó nhưng tràn đầy hạnh phúc. Những ký ức ấy in sâu trong tâm trí người cháu:
“Tiếng gà trưa
Mang bao nhiêu hạnh phúc
Đêm cháu về nằm mơ
Giấc ngủ hồng sắc trứng”
Tiếng gà trưa không chỉ là âm thanh quen thuộc mà còn là tiếng gọi của quê hương. Nó ám ảnh tâm trí người cháu, gợi nhớ về những ước mơ thuở nhỏ. Bài thơ kết thúc bằng mục đích chiến đấu của người lính:
“Cháu chiến đấu hôm nay
Vì lòng yêu tổ quốc
Vì xóm làng thân thuộc
Bà ơi, cũng vì bà
Vì tiếng gà cục tác
Ổ trứng hồng tuổi thơ”
Trong khổ thơ cuối, điệp từ “vì” được lặp lại bốn lần, nhấn mạnh mục đích chiến đấu cao cả của người lính. Người cháu không chỉ yêu thương, kính trọng bà mà còn nhớ về bà với lòng biết ơn sâu sắc. Bà chính là một trong những động lực để cháu chiến đấu, không chỉ vì hòa bình đất nước mà còn vì chính bà.
Mạch cảm xúc của bài thơ được dẫn dắt một cách tự nhiên, từ tiếng gà trưa gợi nhớ về người bà tần tảo, đến tình yêu thương dành cho bà và cuối cùng là lời khẳng định mục đích chiến đấu cao cả.
Tình cảm bà cháu trong bài thơ được thể hiện một cách chân thành và đầy xúc động. Bài thơ không chỉ mang đến cho người đọc những cảm xúc dạt dào mà còn khơi gợi nhiều suy tư sâu sắc.
..........Xem chi tiết tại file tải dưới đây...........
- Hướng dẫn Soạn bài Thực hành tiếng Việt trang 42 - Ngữ văn lớp 8, sách Kết nối tri thức tập 1
- Soạn bài Chị sẽ gọi em bằng tên - Ngữ văn lớp 6 trang 32 sách Chân trời sáng tạo tập 2 | Hướng dẫn chi tiết và sáng tạo
- Soạn bài Một năm ở tiểu học - Ngữ văn lớp 6 trang 122 sách Chân trời sáng tạo tập 1: Hướng dẫn chi tiết và sáng tạo
- Soạn bài Con gái của mẹ - Ngữ văn lớp 6 trang 16 sách Chân trời sáng tạo tập 2: Hướng dẫn chi tiết và sáng tạo
- Văn mẫu lớp 8: Đoạn văn xúc động về hình ảnh và chi tiết người mẹ khiến em yêu thương nhất - 7 mẫu hay