Viết bài văn kể lại trải nghiệm đáng nhớ của em: 3 Dàn ý chi tiết & 32 bài văn mẫu lớp 6
EduTOPS mang đến Bài văn mẫu lớp 6: Kể lại một trải nghiệm đáng nhớ của em, một tài liệu vô cùng thiết thực và bổ ích.

Tài liệu bao gồm 3 dàn ý chi tiết và 32 bài văn mẫu lớp 6, hướng dẫn cách kể lại một trải nghiệm một cách sinh động và hấp dẫn. Mời bạn đọc cùng khám phá nội dung chi tiết được chia sẻ ngay sau đây.
Viết bài văn kể lại một trải nghiệm đáng nhớ của em dành cho học sinh lớp 6

Viết bài văn kể lại một trải nghiệm đáng nhớ của bản thân

Dàn ý chi tiết viết bài văn kể lại một trải nghiệm đáng nhớ của em
1. Mở bài
Giới thiệu khái quát về câu chuyện hoặc trải nghiệm mà em muốn chia sẻ.
2. Thân bài
- Mô tả thời gian, địa điểm và các nhân vật liên quan đến câu chuyện.
- Kể lại diễn biến sự việc theo trình tự logic (thời gian, không gian, nguyên nhân - kết quả, hoặc mức độ quan trọng của sự việc).
- Chia sẻ cảm xúc, suy nghĩ của em sau khi trải qua sự việc.
- Rút ra bài học hoặc ý nghĩa sâu sắc từ trải nghiệm đó.
3. Kết bài
Nêu lên cảm xúc của em và tầm quan trọng của trải nghiệm đối với bản thân.
Viết bài văn kể lại một trải nghiệm đáng nhớ của bản thân
Bài văn mẫu số 1
Chắc hẳn, ai trong chúng ta cũng từng mắc phải những sai lầm. Nhưng chính những lỗi lầm ấy đã dạy cho ta những bài học quý giá. Tôi cũng có một kỷ niệm đáng nhớ về một lỗi lầm mà tôi vẫn không thể quên.
Câu chuyện xảy ra vào đầu năm học lớp sáu. Hôm đó, lớp tôi có giờ kiểm tra môn Ngữ văn. Tối hôm trước, vì mải mê xem bộ phim yêu thích, tôi đã không học bài. Sáng hôm sau, tôi chỉ kịp lướt qua tài liệu ôn tập. Tôi liền quay sang hỏi Lan, bạn cùng bàn:
- Lan ơi, cậu đã học bài chưa?
Lan mỉm cười nhìn tôi và trả lời:
- Hôm qua, tớ đã ôn tập rất kỹ rồi!
Giọng nói của Lan đầy tự tin. Tôi liền nói với bạn:
- Chết rồi, mình quên chưa học bài. Lát nữa cậu giúp mình nhé?
Lan vui vẻ gật đầu:
- Được thôi!
Đến giờ kiểm tra, cô giáo yêu cầu chúng tôi cất hết sách vở vào cặp. Khi đọc đề bài, tôi cảm thấy vô cùng lo lắng. Những câu hỏi mà tôi chỉ mới đọc qua, chưa kịp nhớ kỹ. Cô giáo bắt đầu tính giờ làm bài. Lớp học chìm trong sự yên tĩnh. Các bạn xung quanh đều chăm chú làm bài. Cô giáo ngồi trên bàn, tập trung vào công việc của mình.
Thấy vậy, tôi quay sang gọi nhỏ Lan để xin chép bài. Lan đặt bài kiểm tra gần về phía tôi. Bạn làm bài, còn tôi thì chép. Một lúc sau, cô giáo đi xuống dưới lớp. Tôi không thể tiếp tục chép bài của Lan nữa. Những câu hỏi tiếp theo, tôi buộc phải tự làm. Khi tiết kiểm tra kết thúc, tôi thầm nghĩ chắc chắn mình sẽ bị điểm thấp.
Đúng như dự đoán, khi trả bài, tôi chỉ được ba điểm. Lúc đó, tôi cảm thấy vô cùng buồn và hối hận. Cô giáo đã phê bình những bạn bị điểm kém. Cô nói rằng đề kiểm tra không khó, chỉ cần chịu khó ôn tập là có thể đạt điểm cao. Lời nói của cô khiến tôi nhận ra bản thân mình thật đáng trách. Tôi đã lười biếng, không chịu học bài. Không chỉ vậy, tôi còn gian lận bằng cách chép bài của bạn. Dù Lan cũng có phần trách nhiệm khi đồng ý cho tôi chép, nhưng hành động gian lận của tôi mới thực sự đáng phê bình.
Lỗi lầm này đã dạy tôi một bài học lớn. Tôi nhận ra rằng mình cần phải chăm chỉ học tập và trung thực trong thi cử. Từ đó, tôi quyết tâm hoàn thiện bản thân hơn nữa.
Bài văn mẫu số 2
Tết Nguyên Đán là dịp lễ quan trọng nhất trong năm của người Việt Nam. Mọi người đều háo hức chuẩn bị cho ngày Tết. Năm nay, tôi đã có một trải nghiệm đặc biệt: lần đầu tiên được tự tay gói bánh chưng - món bánh truyền thống không thể thiếu trong ngày Tết.
Từ ngày hai mươi sáu Tết, mẹ đã đi chợ mua nguyên liệu để gói bánh. Tôi xin đi cùng mẹ. Chợ Tết nhộn nhịp, đông vui. Mẹ mua đủ thứ: lá dong, gạo nếp, đỗ xanh và thịt mỡ. Sau khi về nhà, mẹ bắt đầu rửa sạch và sơ chế nguyên liệu. Tôi cũng phụ giúp mẹ. Lá dong, gạo nếp, đỗ xanh được rửa sạch sẽ, để ráo nước. Thịt mỡ được thái nhỏ, ướp với muối và hạt tiêu. Chiều hôm đó, cả gia đình quây quần ngoài sân để cùng gói bánh chưng.
Nguyên liệu được bày gọn gàng trên chiếu. Ông nội, bố và mẹ đều bắt tay vào gói bánh. Tôi ngồi cạnh ông nội để học cách gói. Nhìn ông gói, tôi tưởng chừng việc này rất đơn giản. Nhưng khi tự tay làm, tôi mới nhận ra gói bánh chưng không hề dễ dàng. Ông nội vừa làm vừa hướng dẫn tôi từng bước. Lá dong được cắt gọn gàng. Tôi xếp hai chiếc lá vào khuôn theo hướng dẫn của ông. Sau đó, lần lượt cho gạo nếp, đỗ xanh và thịt mỡ vào, rồi phủ thêm một lớp gạo nếp lên trên. Phần khó nhất là gói sao cho bánh vuông vức và chắc chắn. Cuối cùng, tôi dùng lạt tre buộc lại cẩn thận để không làm rách lá.
Sau một lúc cố gắng, tôi cũng hoàn thành chiếc bánh của mình. Dù không đẹp bằng bánh của ông và bố mẹ, tôi vẫn cảm thấy rất tự hào. Ông nội khen tôi làm tốt, khiến tôi vui sướng vô cùng.
Chiều hôm đó, những chiếc bánh chưng được gói xong và đem đi nấu. Tôi háo hức chờ đợi thành quả của mình.
Nhờ trải nghiệm này, tôi đã có những giây phút ấm áp bên gia đình. Tết năm nay thật sự ý nghĩa và đáng nhớ đối với tôi.
Bài văn mẫu số 3
Tết năm nay, tôi được bố mẹ đưa về quê thăm họ hàng. Tại đây, tôi đã có một trải nghiệm đáng nhớ: lần đầu tiên được chứng kiến lễ hội đua thuyền truyền thống.
Hội đua thuyền được tổ chức vào mùng năm Tết hàng năm. Người dân trong làng ai nấy đều háo hức. Từ sáng sớm, mọi người đã tập trung đông đủ bên bờ sông. Năm đội thuyền đại diện cho năm xóm đã sẵn sàng. Mỗi đội gồm mười thành viên, mặc trang phục truyền thống với màu sắc riêng biệt. Xóm của tôi mặc trang phục màu trắng. Tôi nhìn thấy anh Tùng - anh họ của tôi - đang chuẩn bị bước xuống thuyền. Anh là một trong những thành viên tham gia cuộc đua.
Năm chiếc thuyền đã vào vị trí xuất phát. Thuyền đua khá dài nhưng hẹp, được thiết kế để tăng tốc tối đa. Khi tiếng còi báo hiệu cuộc đua bắt đầu, những con thuyền lao vun vút về phía trước. Chặng đua dài khoảng mười ki-lô-mét. Các đội đều dồn hết sức lực để chèo thuyền. Người dân hai bên bờ sông hò reo cổ vũ nhiệt tình. Những tiếng hô: “Đội đỏ cố lên! Đội xanh cố lên! Đội trắng cố lên!” vang lên khắp nơi, khiến không khí càng thêm sôi động.
Đội trắng ban đầu dẫn đầu, nhưng sau đó bị đội đen và hồng vượt lên. Tôi cảm thấy lo lắng vô cùng. Khi chỉ còn vài mét nữa là tới đích, đội trắng bất ngờ tăng tốc. Tiếng hò reo cổ vũ càng lớn hơn. Tôi hét to: “Đội trắng cố lên!”. Cuối cùng, đội trắng về đích đầu tiên, tiếp theo là đội đen, hồng, vàng và cam.
Các đội lần lượt lên nhận giải thưởng. Tôi cảm thấy vô cùng tự hào khi đội xóm mình giành giải Nhất. Cuộc đua thuyền quả thực là một trải nghiệm đầy kịch tính và đáng nhớ.
Bài văn mẫu số 4
Có người từng nói: “Dù bạn đang ở đâu trong hành trình cuộc đời, hãy luôn đón nhận thử thách. Vượt qua chúng, bạn sẽ tiến lên từng bước, leo lên ngọn núi của cuộc sống, biết rằng đỉnh cao vẫn còn phía trước. Mỗi trải nghiệm đều là một người thầy quý giá.” Tôi cũng đã có một trải nghiệm như thế, đem lại cho tôi nhiều bài học sâu sắc.
Kỳ nghỉ hè năm nay, tôi về quê ngoại chơi. Mỗi lần về quê, tôi đều có những trải nghiệm thú vị tại nơi yên bình này, khác hẳn với sự ồn ào của thành phố. Sáng chủ nhật hôm đó, tôi dậy sớm cùng mẹ ra bến xe, bắt chuyến xe về nhà ông bà ngoại. Đúng 6 giờ 30, xe khởi hành. Gần trưa, chúng tôi mới đến nơi. Từ xa, tôi đã thấy ông bà đứng đợi ngoài cổng. Tôi vội chạy đến chào ông bà. Buổi trưa, cả nhà quây quần bên mâm cơm với những món ăn đặc sản quê hương mà tôi chưa từng được thưởng thức. Mẹ chỉ ở lại một ngày rồi về thành phố đi làm, còn tôi được ở lại với ông bà suốt một tháng.
Những ngày tiếp theo thật tuyệt vời. Mỗi sáng, tôi dậy sớm đi dạo cùng ông nội. Không khí trong lành, tiếng gà gáy vang vọng, những hạt sương đọng trên lá dần tan biến. Gió nhẹ lướt qua, cành lá rung rinh. Bầu trời trong xanh, vài chú chim hót líu lo chào ngày mới.
Sau khi tập thể dục, hai ông cháu về nhà ăn sáng. Rồi tôi cùng các bạn trong xóm ra cánh đồng chơi. Chúng tôi chơi ô ăn quan, cướp cờ, thả diều… Những trò chơi dân gian mà ở thành phố tôi chưa từng được trải nghiệm.
Khi mặt trời lên cao, cả nhóm trở về nhà. Tôi được thưởng thức những món ăn thôn quê do bà ngoại nấu. Chiều xuống, nắng dịu dần, gió mát thổi qua xua tan cái nóng oi ả. Tôi lại theo ông ngoại ra vườn. Vườn cây của ông rộng lớn, trồng nhiều loại cây ăn quả. Tôi giúp ông tưới nước, rồi được ông hái cho nhiều quả ngon.
Tối hôm đó, tôi ngồi ngoài sân nghe bà kể chuyện. Những câu chuyện cổ tích tôi đã đọc nhiều lần trong sách, nhưng khi nghe bà kể lại, chúng trở nên thú vị và mới mẻ. Chuyện về cô Tấm ở hiền gặp lành, chàng Thạch Sanh dũng cảm, hay cậu bé thông minh giúp nhà vua. Giọng kể của bà nhẹ nhàng, thoảng hương trầu. Lúc đó, tôi cảm thấy yêu bà vô cùng.
Nhưng có lẽ, trải nghiệm đáng nhớ nhất là lần đầu tiên tôi được bơi dưới sông. Dù là một kỷ niệm buồn, nó đã dạy tôi nhiều bài học quý giá. Ở thành phố, tôi chỉ được bơi trong bể bơi, nên khi được hòa mình vào dòng nước mênh mông, tôi cảm thấy vô cùng thích thú. Hôm đó, chúng tôi còn tổ chức một cuộc thi bơi. Với năm năm học bơi, tôi rất tự tin vào khả năng của mình.
Nhóm thi đấu gồm năm người. Trọng tài là Tuấn, bạn hàng xóm thân thiết của tôi. Sau tiếng còi bắt đầu, hai tuyển thủ lao vào cuộc đua. Tiếng cổ vũ vang dội khắp sông. Các đối thủ ngang sức, bơi song song nhau. Vòng loại kết thúc, tôi và Đức là hai người vào chung kết.
Trận chung kết quyết định người chiến thắng. Tôi tự nhủ sẽ đánh bại Đức. Sau tiếng còi, chúng tôi bắt đầu cuộc đua. Tiếng cổ vũ vang lên khắp nơi. Cả hai bơi song song, không ai chịu kém ai. Tôi rất tự tin sẽ giành chiến thắng. Khi gần về đích, tôi cảm thấy mệt. Nhìn thấy Đức sắp vượt qua, tôi cố tăng tốc. Bỗng nhiên, chân tôi bị chuột rút, không cử động được. Tôi dần tụt lại, chỉ còn biết vùng vẫy, uống phải rất nhiều nước. Trong đầu tôi chỉ còn sợ hãi và lo lắng. Có tiếng ai đó hoảng hốt kêu lên:
- Hình như thằng Cường bị chuột rút rồi!
Tôi vùng vẫy trong nước, không thể bơi tiếp. Không biết mình đã uống bao nhiêu nước. Trong lúc mê man, tôi nghe thấy giọng nói quen thuộc:
- Cường ơi, cậu có sao không? Tỉnh lại đi!
Khi tỉnh lại, tôi thấy Đức trước mặt. Khuôn mặt cậu đầy lo lắng. Đức chính là người đã cứu tôi thoát chết trong gang tấc.
Tôi dần tỉnh táo. Mọi người xung quanh thở phào nhẹ nhõm. Có tiếng nói vang lên:
“Đức thật tài giỏi, từ khoảng cách xa như vậy mà đã cứu được Cường một cách thần kỳ!”
Có tiếng hưởng ứng vang lên:
- Đúng vậy!”, “Đúng vậy!”
Tôi dần tỉnh táo hơn, đứng dậy và nói với Đức:
- Cảm ơn cậu rất nhiều!
Cuộc thi kết thúc với màn cứu người đầy ngoạn mục của Đức. Ai nấy đều ngưỡng mộ tinh thần nghĩa hiệp của cậu ấy. Mọi người tin rằng, nếu theo đuổi đam mê, Đức sẽ trở thành một vận động viên bơi lội tài năng trong tương lai.
Nhờ trải nghiệm đó, tình bạn giữa tôi và Đức càng thêm khăng khít. Chúng tôi trở thành những người bạn thân thiết. Đó là một kỷ niệm đáng nhớ, giúp tôi học được bài học quý giá và có thêm một người bạn tri kỷ.
Sau này, mỗi lần về quê, tôi và Đức lại cùng nhau tập luyện bơi lội. Cả hai đều nuôi ước mơ trở thành vận động viên chuyên nghiệp. Chúng tôi đã hứa sẽ cùng nhau theo đuổi ước mơ đó. Tôi tin rằng cả hai sẽ thành công.
Những trải nghiệm luôn mang đến cho ta bài học quý giá trong cuộc sống. Dù vui hay buồn, chúng đều đáng trân trọng. Tôi luôn xem những trải nghiệm của mình là hành trang quý báu trên hành trình trưởng thành.
Bài văn mẫu số 5
Em rất yêu thích môn Ngữ văn. Môn học này không chỉ mang lại kiến thức văn học mà còn dạy em nhiều bài học quý giá về cuộc sống.
Em vẫn nhớ như in tiết học Ngữ văn đầu tiên dưới mái trường cấp hai. Đó là một buổi sáng thứ ba. Khi tiếng trống vang lên, lớp trưởng yêu cầu cả lớp ổn định chỗ ngồi. Năm phút sau, cô giáo bước vào lớp. Chúng em đứng dậy chào cô, rồi ngồi xuống nghe cô giới thiệu về bản thân và khái quát chương trình Ngữ văn lớp 6. Sau đó, cô yêu cầu cả lớp mở sách và bắt đầu bài học đầu tiên: đoạn trích “Bài học đường đời đầu tiên” của nhà văn Tô Hoài.
Mở đầu tiết học, cô yêu cầu cả lớp đọc đoạn trích trong sách giáo khoa trong vòng mười lăm phút. Sau đó, cô tổ chức một trò chơi tập thể. Ba tổ được chia thành ba đội, thi đua tìm nhanh các danh từ, động từ và tính từ trong đoạn trích. Đội nào tìm được nhiều từ nhất sẽ thắng cuộc.
Kết thúc trò chơi, cô bắt đầu giảng bài. Chúng em chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng cô đặt câu hỏi để cả lớp thảo luận. Nhiều bạn giơ tay phát biểu, tiết học diễn ra sôi nổi. Những câu trả lời xuất sắc được cô khen thưởng bằng điểm tốt. Bốn mươi lăm phút trôi qua nhanh chóng, để lại trong em sự yêu thích và hứng thú với môn Ngữ văn.
Ngữ văn là môn học quan trọng trong chương trình. Chúng ta cần chăm chỉ học tập để mở rộng kiến thức và xây dựng tương lai tươi sáng hơn.
Bài văn mẫu số 6
Tết năm nay, tôi được bố mẹ đưa về quê thăm họ hàng. Tại đây, tôi đã có một trải nghiệm đáng nhớ: lần đầu tiên được chứng kiến lễ hội đua thuyền truyền thống.
Hội đua thuyền được tổ chức vào mùng năm Tết hàng năm. Người dân trong làng ai nấy đều háo hức. Từ sáng sớm, mọi người đã tập trung đông đủ bên bờ sông. Năm đội thuyền đại diện cho năm xóm đã sẵn sàng. Mỗi đội gồm mười thành viên, mặc trang phục truyền thống với màu sắc riêng biệt. Xóm của tôi mặc trang phục màu trắng. Tôi nhìn thấy anh Tùng - anh họ của tôi - đang chuẩn bị bước xuống thuyền. Anh là một trong những thành viên tham gia cuộc đua.
Năm chiếc thuyền đã vào vị trí xuất phát. Thuyền đua khá dài nhưng hẹp, được thiết kế để tăng tốc tối đa. Khi tiếng còi báo hiệu cuộc đua bắt đầu, những con thuyền lao vun vút về phía trước. Chặng đua dài khoảng mười ki-lô-mét. Các đội đều dồn hết sức lực để chèo thuyền. Người dân hai bên bờ sông hò reo cổ vũ nhiệt tình. Những tiếng hô: “Đội đỏ cố lên! Đội xanh cố lên! Đội trắng cố lên!” vang lên khắp nơi, khiến không khí càng thêm sôi động.
Đội trắng ban đầu dẫn đầu, nhưng sau đó bị đội đen và hồng vượt lên. Tôi cảm thấy lo lắng vô cùng. Khi chỉ còn vài mét nữa là tới đích, đội trắng bất ngờ tăng tốc. Tiếng hò reo cổ vũ càng lớn hơn. Tôi hét to: “Đội trắng cố lên!”. Cuối cùng, đội trắng về đích đầu tiên, tiếp theo là đội đen, hồng, vàng và cam.
Các đội lần lượt lên nhận giải thưởng. Tôi cảm thấy vô cùng tự hào khi đội xóm mình giành giải Nhất. Cuộc đua thuyền quả thực là một trải nghiệm đầy kịch tính và đáng nhớ.
Bài văn mẫu số 7
Nhân dịp kỷ niệm 75 năm Ngày Quốc khánh mùng 2 tháng 9, khu phố em đã tổ chức một chương trình văn nghệ đặc sắc. Em đã có trải nghiệm thú vị khi tham gia biểu diễn trong chương trình này.
Tiết mục em tham gia là nhảy hiện đại trên nền nhạc bài hát “Việt Nam ơi”. Nhóm nhảy gồm mười thành viên, trong đó có bảy nữ và ba nam. Chúng em đã dành hơn một tuần để tập luyện. Trang phục biểu diễn là quần jean và áo phông in cờ đỏ sao vàng. Chiều hôm đó, cả nhóm đến sớm để tập lại bài nhảy và trang điểm.
Đúng 8 giờ 30 tối, chương trình bắt đầu. Khán giả đến xem rất đông. Tiết mục của chúng em mở đầu chương trình. Sau phần giới thiệu của MC Lan Anh, chúng em bước lên sân khấu. Em cảm thấy hồi hộp, nhưng khi nhạc vang lên, cả nhóm bắt đầu nhảy theo giai điệu. Em quên đi sự lo lắng và hòa mình vào từng động tác. Tiết mục diễn ra suôn sẻ. Khi kết thúc, khán giả vỗ tay nhiệt liệt. Nhiều người khen ngợi: “Hay lắm!”, “Nhảy đẹp lắm!”. Điều đó khiến em vui sướng vì cả nhóm đã hoàn thành xuất sắc.
Sau đó, em cùng các bạn xuống hàng ghế khán giả để xem các tiết mục tiếp theo. Tiết mục song ca của Minh Hà và Long Nhật với bài “Sống như những đóa hoa” khiến mọi người say mê. Tiếp theo là màn múa dân gian của các anh chị thanh niên tình nguyện, họ thật đẹp trong trang phục áo dài truyền thống. Đặc biệt, tiểu phẩm hài của các ông bà mang lại tiếng cười sảng khoái. Mỗi tiết mục kết thúc đều nhận được tràng pháo tay nồng nhiệt. Chúng em ngồi xem mà quên cả thời gian. Đến 10 giờ tối, chương trình mới kết thúc.
Đối với em, đây là một trải nghiệm đáng nhớ, giúp em khám phá niềm đam mê nghệ thuật. Em sẽ cố gắng theo đuổi niềm đam mê này trong tương lai.
Bài văn mẫu số 8
Cuộc sống không chỉ có niềm vui mà còn cả nỗi buồn. Đôi khi, chúng ta phải trải qua những khoảnh khắc khó khăn để rút ra bài học quý giá cho bản thân.
Tôi cũng đã có một trải nghiệm buồn như thế. Hôm đó là chủ nhật, tôi đến nhà Minh Phương để cùng ôn tập cho bài kiểm tra học kỳ. Khi đến nơi, tôi thấy bạn đang tưới cây trong vườn giúp ông nội. Tôi lên phòng Phương ngồi đợi. Tôi đặt cặp sách xuống bàn và tìm trên giá sách một cuốn truyện để đọc. Bỗng nhiên, tôi thấy một cuốn sổ tay trên bàn, tò mò mở ra xem. Thì ra đó là nhật ký của Minh Phương. Tranh thủ lúc bạn chưa lên, tôi lén đọc.
Bỗng nhiên, tôi nghe tiếng Phương vang lên:
- Sao cậu lại đọc trộm nhật ký của tớ? Cậu thật quá đáng!
Tôi vội vàng gấp cuốn nhật ký lại, đặt xuống bàn. Khi quay lại, tôi thấy khuôn mặt Phương đầy tức giận. Tôi ấp úng:
- Tớ… xin… lỗi…
Chưa kịp nói hết câu, Phương đã đi xuống nhà. Tôi cảm thấy vô cùng hối hận. Tôi muốn xin lỗi, nhưng khi xuống nhà thì không thấy Phương đâu. Tôi đành chào bố mẹ Phương rồi ra về.
Về đến nhà, tôi suy nghĩ rất nhiều. Tôi gọi điện cho Phương, nhưng mẹ bạn nói Phương không muốn nghe máy. Lúc đó, tôi cảm thấy buồn và hối hận vô cùng. Tôi tự nhủ ngày mai sẽ đến xin lỗi bạn. Sáng hôm sau, tôi đến thật sớm. Khi thấy Phương, tôi chạy đến:
- Minh Phương ơi, cho tớ xin lỗi cậu nhé!
- Thu này, tớ cũng xin lỗi vì hôm qua đã quát cậu!
- Không đâu, tớ mới là người có lỗi. Tớ đã đọc trộm nhật ký của cậu. Ai cũng có quyền tức giận khi gặp tình huống này. Tớ mong cậu tha thứ và chúng ta vẫn là bạn tốt của nhau.
Phương mỉm cười nhìn tôi:
- Ừ, vậy chúng mình làm hòa nhé?
Tôi và Minh Phương bắt tay nhau làm hòa. Từ đó, chúng tôi càng trở nên thân thiết hơn.
Một trải nghiệm buồn đã dạy tôi bài học quý giá và giúp tình bạn của tôi thêm gắn bó, khăng khít hơn.
Bài văn mẫu số 9
Đối với mỗi học sinh, khoảng thời gian dưới mái trường thật đáng quý. Đến giờ, em vẫn nhớ như in tiết học Ngữ văn đầu tiên dưới mái trường Trung học cơ sở.
Buổi sáng thứ hai, lớp em có tiết Ngữ văn vào tiết cuối. Cô Anh Thư là giáo viên dạy môn này. Ấn tượng ban đầu của em về cô rất tốt. Cô vừa xinh đẹp, lại dịu dàng. Khi tiếng trống vang lên, cả lớp ổn định chỗ ngồi. Năm phút sau, cô bước vào lớp. Chúng em đứng dậy chào cô. Cô mỉm cười, yêu cầu cả lớp ngồi xuống và giữ trật tự. Cô giới thiệu về bản thân và chương trình Ngữ văn lớp 6. Sau khoảng mười lăm phút, tiết học bắt đầu với truyền thuyết “Thánh Gióng”.
Đầu tiên, cô cho chúng em mười lăm phút đọc tác phẩm. Sau đó, cô bắt đầu giảng bài. Cách giảng của cô hấp dẫn và dễ hiểu. Cả lớp chăm chú lắng nghe. Ở mỗi phần, cô đặt câu hỏi để chúng em thảo luận. Nhiều bạn giơ tay phát biểu. Bốn mươi lăm phút trôi qua nhanh chóng. Tiết học đã mang lại cho em nhiều kiến thức bổ ích.
Em mong sẽ có thêm nhiều tiết học Ngữ văn thú vị và ý nghĩa hơn nữa dưới mái trường này. Đây là một trải nghiệm vô cùng quý giá của em.
Bài văn mẫu số 10
Jack Ma - tỉ phú người Trung Quốc từng nói: “Chúng ta sinh ra để sống và trải nghiệm cuộc sống.” Quả thật, những trải nghiệm mang lại nhiều giá trị cho con người.
Kỳ nghỉ hè năm nay, em được bố mẹ cho về quê. Suốt ba tháng hè, em có nhiều trải nghiệm thú vị và học được nhiều bài học quý giá. Nhưng kỷ niệm đáng nhớ nhất là lần đầu tiên em ra đồng gặt lúa cùng bác Sáu và chị Thu. Bác Sáu là anh trai bố em, làm nghề nông và sống cùng ông bà nội. Chị Thu là con gái út của bác. Em và chị rất thân thiết. Nhờ công việc này, em hiểu được ý nghĩa của lao động, cảm nhận được nỗi vất vả của người nông dân và trân trọng hơn những thành quả mình đang có.
Cánh đồng lúa quê em đang vào vụ thu hoạch. Từ sáng sớm, các bác nông dân đã ra đồng làm việc. Khuôn mặt ai cũng rạng rỡ vì vụ mùa năm nay bội thu. Dưới cái nắng oi ả của mùa hè, họ vẫn miệt mài làm việc. Đôi tay thoăn thoắt cắt lúa, xếp thành từng bó. Em đội nón che nắng rồi bước xuống ruộng. Chị Thu hướng dẫn em cách cầm liềm và cắt lúa. Chiếc liềm là công cụ quen thuộc của người nông dân. Lúc đầu, em còn lóng ngóng, phải làm thật cẩn thận vì liềm rất sắc. Nhưng dần dần, em đã quen tay hơn. Công việc thật vất vả và mệt nhọc!
Thỉnh thoảng, mọi người dừng lại nghỉ ngơi, uống nước và trò chuyện. Sau buổi sáng lao động, em cảm thấy hài lòng với thành quả của mình. Bác Sáu còn khen ngợi em, điều đó tiếp thêm động lực để em cố gắng hơn.
Đó là một trải nghiệm đáng nhớ trong kỳ nghỉ hè của em. Từ đó, em thêm trân trọng cuộc sống và hiểu hơn về sự vất vả của người nông dân.
Kể lại một trải nghiệm đáng nhớ của bản thân
Bài văn mẫu số 1
Trải nghiệm mang lại nhiều giá trị quý báu trong cuộc sống. Em cũng đã có nhiều trải nghiệm như thế, đặc biệt là dịp Tết vừa qua.
Tết là dịp để gia đình sum vầy. Năm nay, gia đình em về quê ngoại ăn Tết. Khác với mọi năm, khi Tết thường được đón ở quê nội - nơi thành phố nhộn nhịp, năm nay em được trải nghiệm không khí Tết ở vùng nông thôn. Đó là một trải nghiệm tuyệt vời và đáng nhớ.
Những ngày giáp Tết, quê hương em như khoác lên chiếc áo mới. Các con đường trong thôn được trang trí cờ hoa rực rỡ. Xe cộ đi lại tấp nập hơn ngày thường. Lần đầu tiên, em được theo mẹ đi chợ Tết. Khu chợ nào cũng đông đúc, nhộn nhịp. Các mặt hàng như thịt cá, rau củ, bánh kẹo… được bày bán đầy ắp. Không khí vui tươi khiến em cảm thấy háo hức và rộn ràng.
Hai mươi tám Tết, cả nhà cùng nhau gói bánh chưng. Mẹ đã chuẩn bị sẵn nguyên liệu: lá dong, lạt mềm, gạo nếp, đỗ xanh và thịt mỡ. Lần đầu tiên, em được xem và tham gia gói bánh chưng. Mọi người vừa gói bánh, vừa trò chuyện vui vẻ. Công đoạn gói bánh khá khó khăn. Ông ngoại vừa gói, vừa hướng dẫn em từng bước. Sau ba mươi phút, em đã hoàn thành chiếc bánh đầu tiên. Dù chưa đẹp, nhưng em cảm thấy rất vui. Sau hơn hai tiếng, công việc gói bánh đã xong.
Bố chuẩn bị một chiếc nồi lớn, xếp từng chiếc bánh vào và đổ nước luộc. Chiếc bánh của em cũng được cho vào nồi. Bố nói phải mất hơn một ngày bánh mới chín. Em và chị gái háo hức ngồi canh nồi bánh. Giữa tiết trời se lạnh, ngồi bên bếp lửa hồng, em cảm thấy ấm áp và hạnh phúc.
Đêm giao thừa, cả nhà quây quần bên mâm cơm Tất niên. Những món ăn truyền thống được bà và mẹ chuẩn bị công phu. Mọi người vừa ăn, vừa trò chuyện vui vẻ. Không khí ấm cúng và thiêng liêng. Khoảnh khắc năm mới đang đến rất gần.
Đó là một trải nghiệm đáng nhớ, giúp em thêm yêu quê hương và trân trọng những nét đẹp truyền thống của đất nước.
Bài văn mẫu số 2
Tôi là một đứa trẻ ham chơi và đã từng gây ra nhiều lỗi lầm. Câu chuyện xảy ra khi tôi học lớp 5, nhưng đến giờ vẫn là một trải nghiệm tôi không thể quên.
Vì là con trai, tôi rất mê chơi game. Hôm đó là buổi tối thứ năm. Tôi đang ngồi học bài nhưng không thể tập trung vì nghĩ về trận đấu game chiều nay. Tôi thua Hoàng - cậu bạn cùng lớp mới chơi game nhưng đã đánh bại tôi. Càng nghĩ, tôi càng cảm thấy không phục và quyết tâm luyện tập để phục thù. Nghĩ vậy, tôi thu dọn sách vở rồi xuống nhà. Thấy mẹ đang ở trong bếp, tôi nói:
- Mẹ ơi, con có bài tập khó quá không làm được. Con mang sang nhà Tuấn nhờ bạn giảng giúp nhé?
Mẹ đồng ý và dặn tôi về sớm vì bố sắp đi làm về. Tôi chỉ vâng dạ rồi nhảy lên xe đạp đi ngay. Nhưng tôi không đến nhà Tuấn mà đến quán điện tử gần trường. Ngồi vào bàn, tôi cảm thấy phấn chấn và mải chơi đến quên cả thời gian. Bỗng có một bàn tay đập vào vai tôi:
- Muộn quá rồi, về cho bác còn đóng cửa!
Bác chủ quán nhắc nhở rồi chỉ tay lên đồng hồ. Đã 11 giờ 30 phút. Tôi nhanh chóng trả tiền rồi dắt xe ra về. Vừa đạp xe, tôi vừa nghĩ cách giải thích với bố mẹ. Chắc chắn bố mẹ sẽ rất tức giận. Bỗng tôi nghe tiếng xe máy quen thuộc đang đến gần, một giọng nói nghiêm nghị vang lên:
- Đức, con đi đâu mà giờ mới về nhà?
Hai đầu gối tôi bủn rủn, đứng như trời trồng, miệng lắp bắp:
- Bố… bố… đi tìm con ạ?
- Đúng vậy! Mẹ nói con đến nhà Tuấn nhờ bạn giảng bài, nhưng bố sang nhà bạn thì không thấy con ở đó nên đã đi tìm.
- Con… con…
- Thôi, muộn rồi, mau về nhà đi con!
Tôi đi bên cạnh bố mà lòng cảm thấy vô cùng có lỗi. Khi bước vào nhà, tôi thấy mẹ vẫn đang ngồi chờ ở phòng khách. Tôi chỉ biết im lặng chờ đợi những lời mắng của bố. Nhưng không, tôi chỉ nghe thấy mẹ hỏi:
- Đức, con đi đâu mà giờ này mới về? Đã ăn cơm chưa?
Khi nghe mẹ nói vậy, tôi òa khóc. Tôi liền xin lỗi bố mẹ và thành thật kể lại mọi chuyện. Bố nhìn tôi và nói:
- Tuổi trẻ thường hiếu thắng, thích hơn thua với bạn bè. Điều đó không sai, nhưng việc con nói dối mẹ để đi chơi là không đúng. Bố mẹ không phản đối việc con chơi game, nhưng nếu chơi quá nhiều sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe và việc học. Bố mong con hiểu được điều đó.
Tôi nhìn bố, ánh mắt nghiêm nghị của bố khiến tôi nhận ra sai lầm của mình. Tôi hứa với bố mẹ sẽ không tái phạm và cố gắng học hành chăm chỉ hơn. Nhờ trải nghiệm này, tôi nhận ra tình yêu thương vô bờ mà bố mẹ dành cho mình.
Bài văn mẫu số 3
Kỳ nghỉ hè năm nay, em đã có một trải nghiệm bổ ích cùng các anh chị trong đoàn thanh niên. Đó là chuyến du lịch nghỉ ngơi sau một năm học tập căng thẳng.
Điểm đến của chuyến đi là bãi biển Cửa Lò xinh đẹp. Tối hôm trước, mẹ giúp em chuẩn bị đồ đạc cần thiết và dặn dò em phải cẩn thận, nghe lời các anh chị trong đoàn. Đây là lần đầu tiên em đi xa, nên mẹ lo lắng là điều dễ hiểu.
Chuyến xe khởi hành từ sáng sớm. Đến nơi, mọi người đều mệt nên quyết định nhận phòng khách sạn trước. Em ở cùng phòng với chị Lan Anh - chị họ của em. Sau khi thu dọn đồ đạc, chúng em cùng nhau đi ăn uống rồi nghỉ ngơi. Buổi chiều, cả đoàn sẽ ra biển tắm.
Khoảng năm giờ chiều, mọi người cùng nhau ra biển. Em phải đi bộ khoảng bốn ki-lô-mét từ khách sạn đến bãi biển. Trước mắt em là bãi biển Cửa Lò rộng mênh mông. Gió biển lồng lộng, tiếng sóng vỗ ào ạt. Bãi cát vàng trải dài, bầu trời trong xanh không một gợn mây. Ông mặt trời như quả cầu lửa khổng lồ tỏa ánh nắng chói chang. Em cùng các bạn thỏa thích vui đùa trên bãi cát, nghịch nước biển mát lạnh.
Chiều hôm đó, sau khi tắm biển, chúng em thấy một nhóm thanh niên tình nguyện đang dọn dẹp vệ sinh gần biển. Các anh chị trong đoàn đề nghị tham gia giúp đỡ. Nhóm thanh niên rất vui vẻ đón nhận. Chúng em chia thành các nhóm với công việc cụ thể. Một nhóm nhặt rác trên bờ, một nhóm ra xa hơn để thu gom rác, đặc biệt là đồ nhựa. Sau nhiều giờ lao động, bờ biển trở nên sạch sẽ hơn. Chúng em còn làm quen được nhiều bạn mới. Họ nói rằng rất vui khi thấy khách du lịch như chúng em có ý thức bảo vệ môi trường.
Chuyến du lịch này là một trải nghiệm đẹp với em. Em mong sẽ có thêm nhiều chuyến đi thú vị và ý nghĩa như vậy.
Bài văn mẫu số 4
Cuối tuần trước, gia đình em đã có một chuyến du lịch đáng nhớ. Đó là phần thưởng bố mẹ dành cho em vì đạt thành tích học tập tốt cuối học kỳ I. Đây là lần đầu tiên em được đến biển chơi.
Đúng năm giờ sáng, xe xuất phát từ Hà Nội. Đến gần trưa, chúng em đã đến Sầm Sơn. Em và các bạn nhỏ cùng tuổi cảm thấy vô cùng phấn khích sau hành trình dài. Sau khi nhận phòng khách sạn và cất đồ đạc, mọi người cùng nhau đi ăn trưa rồi nghỉ ngơi.
Buổi chiều, cả đoàn cùng ra biển tắm. Thật kỳ diệu! Em đang đứng trước một bãi biển rộng mênh mông. Nước biển xanh trong, từng đợt sóng vỗ vào bờ. Nhìn ra xa, bầu trời và biển như hòa làm một. Gió biển lồng lộng, tiếng sóng vỗ nghe thật vui tai.
Bờ biển lúc này rất đông người. Tiếng cười nói rộn ràng khắp nơi. Người lớn thích thú bơi lội, trẻ em nghịch cát, xây những tòa lâu đài đẹp mắt. Em và các bạn nhỏ mỗi người một chiếc phao, nhảy xuống biển tắm. Nước biển mát lạnh khiến em cảm thấy vô cùng dễ chịu. Sau khi tắm biển, mọi người cùng nhau thưởng thức hải sản nướng thơm ngon, đậm vị biển.
Chuyến du lịch ba ngày hai đêm của gia đình em đã kết thúc. Em cảm thấy rất hạnh phúc vì những trải nghiệm thú vị tại đây. Em mong sẽ có thêm nhiều chuyến đi như vậy cùng gia đình.
Bài văn mẫu số 5
Kỳ nghỉ hè năm nay, tôi có cơ hội trở về quê thăm ông bà ngoại. Đó là một hành trình đầy ắp những kỷ niệm khó quên.
Mỗi buổi sáng, tôi cùng ông ngoại dạo bước trên cánh đồng lúa bát ngát, hít thở không khí trong lành và cảm nhận hương thơm ngọt ngào của lúa chín. Bữa cơm bà ngoại nấu tuy đơn sơ nhưng ấm áp tình thương. Những buổi chiều, tôi cùng lũ bạn trong xóm thả diều, bắt cá ngoài đồng. Những hoạt động này đã mang đến cho tôi những trải nghiệm mới lạ, chưa từng có trong cuộc sống thường ngày.
Tuy nhiên, kỷ niệm đáng nhớ nhất của tôi lại đến từ một buổi chiều bên bờ sông. Hôm đó, tôi và anh Tùng - anh trai của tôi - ngồi câu cá, trong khi các bạn khác rủ nhau xuống sông thi bơi. Không khí cuộc thi vô cùng sôi động. Dù đang câu cá, tôi vẫn không ngừng nghĩ về trận đấu cách đó không xa. Cuối cùng, tôi quyết định tham gia cùng nhóm bạn, và mọi người đều hào hứng đồng ý.
Sơn, trọng tài của cuộc thi, hô to bắt đầu hiệp đấu. Tôi và Hoàng được xếp vào cùng một cặp. Trong tư thế sẵn sàng, chúng tôi lao vào cuộc đua. Ánh mắt Hoàng đầy thách thức, vì trước đó cậu đã đánh bại hầu hết các đối thủ. Tôi cũng tự tin vào khả năng của mình. Tiếng cổ vũ vang dội khắp bờ sông. Chúng tôi bơi song song, không ai chịu kém ai. Đột nhiên, Hoàng chậm lại rồi dần tụt phía sau. Một tiếng kêu hoảng hốt vang lên: “Hình như Hoàng bị chuột rút!”. Mọi người trên bờ lo lắng dõi theo. Không chần chừ, tôi bơi nhanh đến cứu Hoàng.
Cuộc thi kết thúc với màn cứu người đầy kịch tính. Khi tôi đưa Hoàng lên bờ, mọi người vỗ tay tán thưởng. Tôi cảm thấy nhẹ nhõm vì đã kịp thời giúp đỡ bạn. Hoàng chân thành cảm ơn tôi, và điều đó khiến tôi hạnh phúc hơn cả chiến thắng.
Trải nghiệm này đã dạy tôi bài học quý giá về tình bạn. Tôi sẽ mãi khắc ghi kỷ niệm này như một phần đẹp đẽ trong hành trình cuộc đời mình.
Bài văn mẫu số 6
Trong cuộc sống, mỗi người đều có những trải nghiệm đáng nhớ, mang lại những bài học sâu sắc. Đối với tôi, kỷ niệm về bài kiểm tra đầu tiên dưới mái trường Trung học cơ sở là một trong những khoảnh khắc như thế.
Đó là tiết kiểm tra môn Ngữ Văn - một môn học hoàn toàn mới mẻ so với chương trình Tiểu học. Cô giáo đã giao đề bài trước: Cảm nghĩ về ngày đầu tiên bước chân vào trường Trung học cơ sở. Cả lớp tôi đều cố gắng ôn tập tài liệu để đạt kết quả tốt nhất. Tuy nhiên, không khí căng thẳng bao trùm, hiện rõ trên từng khuôn mặt học sinh. Tiếng trống báo hiệu vào lớp vang lên, và cô Hồng - giáo viên dạy Ngữ Văn - bước vào, viết đề bài lên bảng. Đề bài nằm trong số bốn đề mà cô đã yêu cầu chúng tôi ôn tập. Cô nhẹ nhàng hỏi:
- Các em đã chuẩn bị xong chưa? Chúng ta bắt đầu tính giờ nhé.
Cô yêu cầu chúng tôi cất tất cả tài liệu, chỉ để lại giấy kiểm tra và bút. Thời gian làm bài là chín mươi phút. Không gian lớp học trở nên yên tĩnh lạ thường. Hầu hết các bạn đều tập trung làm bài. Dù đã ôn tập kỹ, một số bạn vẫn loay hoay không biết bắt đầu từ đâu. Riêng tôi, nhờ chuẩn bị kỹ lưỡng, tôi nhanh chóng lập dàn ý và bắt đầu viết. Tôi gạch ra những ý chính trên giấy nháp, sau đó phát triển thành bài văn hoàn chỉnh. Hai phần ba thời gian trôi qua, cả lớp vẫn miệt mài viết. Cô giáo ngồi trên bàn giáo viên, quan sát từng học sinh. Không gian im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng bút lướt trên giấy.
Thời gian trôi nhanh, chỉ còn khoảng hai mươi phút cuối. Tôi gần như hoàn thành bài viết của mình. Nhiều bạn cũng đã sắp xong. Khoảng mười lăm phút cuối, tôi tập trung viết nốt những ý quan trọng. Tiếng xôn xao bắt đầu nổi lên khi một số bạn đứng lên nộp bài. Cô Hồng nhắc nhở những bạn đã nộp bài giữ trật tự để không ảnh hưởng đến các bạn khác. Tiếng trống hết giờ vang lên. Bạn lớp trưởng được cô yêu cầu thu bài. Sau khi kiểm tra đủ số lượng, cô cho cả lớp nghỉ.
Đó là bài kiểm tra đầu tiên của tôi ở ngôi trường mới. Sau khi hoàn thành, tôi cảm thấy vui vẻ và hài lòng. Tôi cũng rút ra được nhiều kinh nghiệm quý giá từ trải nghiệm này.
Bài văn mẫu số 7
Cuộc đời mỗi người là một chuỗi những trải nghiệm đa dạng, mỗi trải nghiệm lại mang đến những cảm xúc và bài học riêng biệt.
Quê hương tôi là một thành phố biển thơ mộng. Gia đình tôi chuyển đến Hà Nội từ trước khi tôi chào đời. Đây là lần thứ hai tôi được trở về thăm quê. Xe khởi hành từ Hà Nội lúc năm giờ sáng. Trên suốt chặng đường, tôi háo hức ngắm nhìn khung cảnh hai bên đường. Những con đường cao tốc mới xây hiện đại và rộng rãi. Đến gần trưa, xe đã tới Sầm Sơn. Tôi vui mừng khôn xiết khi cuối cùng cũng được đặt chân đến vùng đất này. Gia đình tôi dừng chân tại nhà ông bà nội, cất đồ đạc và nghỉ ngơi. Tôi còn được thưởng thức những món ăn đặc sản do chính tay bà nội nấu, mang đậm hương vị quê nhà.
Buổi chiều, cả gia đình rủ nhau ra biển. Đứng trước biển rộng mênh mông, tôi cảm nhận được sự bao la của thiên nhiên. Bầu trời trong xanh, không một gợn mây. Ánh nắng mặt trời chiếu rọi xuống mặt biển, khiến bãi cát vàng lấp lánh như được dát vàng. Nước biển trong vắt, từng đợt sóng nhẹ nhàng vỗ vào bờ. Nhìn ra xa, trời và biển như hòa làm một, tạo nên một khung cảnh đẹp đến nao lòng.
Bãi biển lúc này thật nhộn nhịp. Tiếng cười nói rộn rã vang khắp không gian. Người lớn thích thú bơi lội trong làn nước mát, trong khi trẻ em say sưa xây những lâu đài cát đầy sáng tạo. Nước biển mát lạnh khiến tôi cảm thấy thư thái. Sau khi tắm biển, cả nhà cùng nhau thưởng thức các món hải sản nướng thơm ngon, đậm đà hương vị biển cả.
Chuyến đi này đã giúp tôi thêm yêu quê hương mình. Tôi tự nhủ sẽ cố gắng học tập thật tốt để sau này góp phần xây dựng quê hương ngày càng giàu đẹp hơn.
Những trải nghiệm luôn mang đến cho ta những bài học quý giá. Tôi luôn trân trọng từng khoảnh khắc và coi đó là hành trang không thể thiếu trong cuộc đời mình.
Bài văn mẫu số 8
Nhân dịp kỷ niệm ngày giải phóng miền Nam thống nhất đất nước, xóm tôi đã tổ chức một chương trình văn nghệ đặc sắc. Tôi đã tham gia biểu diễn một tiết mục nhảy hiện đại cùng các anh chị đoàn viên trong xóm. Đây là lần đầu tiên tôi đứng trên sân khấu trước đông đảo khán giả. Tiết mục của chúng tôi được trình diễn trên nền nhạc bài “Hát lên Việt Nam”. Cả nhóm đã dành hơn một tuần để tập luyện chăm chỉ.
Đúng 8 giờ 30 phút, chương trình văn nghệ chính thức bắt đầu. Nhà văn hóa xóm chật kín người đến xem. Tiết mục của chúng tôi được chọn để mở màn cho đêm diễn. Chị Minh Thu, người dẫn chương trình, xuất hiện trong bộ áo dài duyên dáng. Chị giới thiệu ngắn gọn về chương trình và sau đó là tiết mục của nhóm chúng tôi.
Sau lời giới thiệu, cả nhóm bước lên sân khấu theo hai hàng, chào khán giả với nụ cười rạng rỡ. Mỗi thành viên đứng vào vị trí đã được sắp xếp từ trước. Tôi cảm thấy hồi hộp và lo lắng, nhưng khi tiếng nhạc vang lên, tôi dần lấy lại bình tĩnh. Nhìn xung quanh, khuôn mặt các anh chị đều toát lên sự tự tin, điều đó giúp tôi cảm thấy thoải mái hơn. Cả nhóm cùng nhau nhảy theo điệu nhạc sôi động. Khi tiết mục kết thúc, khán giả vỗ tay nhiệt liệt, không ít người còn khen ngợi: “Hay lắm!”, “Nhảy đẹp lắm!”. Tràng pháo tay giòn giã vang lên khiến tôi cảm thấy vô cùng tự hào.
Sau khi biểu diễn xong, tôi cùng các bạn xuống hàng ghế khán giả để thưởng thức các tiết mục tiếp theo. Đêm văn nghệ diễn ra với nhiều tiết mục hấp dẫn, khiến chúng tôi quên cả thời gian. Mãi đến 10 giờ tối, chương trình mới kết thúc trong niềm hân hoan của mọi người.
Chương trình văn nghệ đã thành công rực rỡ. Đối với tôi, đây là một trải nghiệm đáng nhớ, bởi lần đầu tiên tôi được tham gia biểu diễn trước đông đảo khán giả. Tôi cảm thấy vô cùng tự hào và hạnh phúc.
Viết bài văn ngắn kể lại một trải nghiệm đáng nhớ của bản thân
Bài văn mẫu số 1
Cuộc sống là một chuỗi những trải nghiệm quý giá, giúp ta rút ra những bài học sâu sắc. Tôi cũng có một kỷ niệm như thế, một trải nghiệm đã thay đổi cách nhìn của tôi về bản thân và cuộc sống.
Tôi đã thi đỗ vào một trường cấp 2 chuyên của huyện, điều khiến gia đình vô cùng tự hào. Niềm vui này khiến tôi trở nên chủ quan và lơ là việc học. Tôi nghĩ rằng mình thông minh, chỉ cần ôn bài cuối kỳ là đủ. Trong lớp, tôi kết thân với nhiều bạn bè, và chúng tôi thường xuyên bày trò nghịch ngợm. Một lần, tôi và nhóm bạn đã bỏ học, giả mạo chữ ký phụ huynh để đi chơi. Nhưng cô giáo chủ nhiệm đã phát hiện và đe dọa sẽ gọi điện cho phụ huynh.
Ngày hôm đó, tôi ngồi trong lớp với tâm trạng lo lắng và ân hận. Lời cô giáo vẫn văng vẳng bên tai. Khi về nhà, tôi tưởng mình sẽ bị mẹ mắng, nhưng thay vào đó, mẹ chỉ nhẹ nhàng hỏi han. Sau bữa tối, mẹ vào phòng tôi và kể về thời trẻ của mình. Mẹ nói: “Mỗi đứa trẻ đều từng mắc sai lầm. Khi bằng tuổi con, mẹ cũng nghịch ngợm, nhưng nhờ sự bao dung của bà ngoại mà mẹ đã thay đổi.”
Những lời của mẹ khiến tôi cảm thấy vô cùng hối hận. Tôi nhận ra lỗi lầm của mình và quyết tâm thay đổi. Trải nghiệm đó đã dạy tôi bài học quý giá về trách nhiệm và sự nỗ lực. Từ đó, tôi chăm chỉ học tập hơn và trân trọng những cơ hội mình có được.
Bài văn mẫu số 2
Cuộc sống là một chuỗi những trải nghiệm quý giá, giúp ta rút ra những bài học ý nghĩa. Những trải nghiệm đó không chỉ là kỷ niệm mà còn là hành trang để ta trưởng thành.
Minh Hà là người bạn thân nhất của tôi. Chúng tôi không chỉ là hàng xóm mà còn là bạn cùng lớp. Sự gắn kết này khiến tình bạn của chúng tôi ngày càng thân thiết. Minh Hà là một cô gái hiền lành, ít nói, còn tôi lại năng động và hướng ngoại. Chúng tôi thường xuyên giúp đỡ nhau trong học tập và trở thành đôi bạn cùng tiến.
Tôi vẫn nhớ như in một lần, vì mải xem phim mà tôi quên học bài. Hôm sau, cô giáo bất ngờ cho cả lớp làm bài kiểm tra mười lăm phút. Tôi ngồi loay hoay mà không thể làm được câu nào. Thấy vậy, Minh Hà đã lén đập nhẹ vào tay tôi. Hóa ra, Hà muốn tôi chép bài của bạn. Không suy nghĩ nhiều, tôi đã chép lại bài của Hà.
Tiết học tiếp theo, khi nhận xét về bài kiểm tra, cô giáo nghiêm nghị nói:
- Cô rất buồn vì trong lớp vẫn còn hiện tượng chép bài. Minh Hà và Thu Trang, hai em có điều gì muốn nói với cô không?
Nghe cô giáo nhắc đến tên mình, tôi và Hà đều cảm thấy lo lắng. Cả lớp bắt đầu xôn xao bàn tán. Cô giáo tiếp tục:
- Cô luôn dạy các em phải trung thực trong thi cử. Nếu bài kiểm tra không tốt, cô có thể cho các em gỡ điểm. Nhưng gian lận là điều cô không thể chấp nhận.
Nghe cô nói vậy, tôi nhận ra lỗi lầm của mình. Tôi đứng lên và thú nhận:
- Thưa cô… em là người đã chép bài của bạn Minh Hà ạ!
- Không… cô ơi, là em đã để bạn Thu Trang chép bài của mình ạ!
Cô giáo nhìn cả hai và nói:
- Thu Trang đã biết nhận lỗi, điều đó rất đáng khen. Nhưng Minh Hà để bạn chép bài cũng là sai. Lần này, cô sẽ cho hai em làm lại bài kiểm tra khác. Nếu có lần sau, cô sẽ xử lý nghiêm khắc hơn.
Cả hai chúng tôi đều thở phào nhẹ nhõm và đồng thanh đáp:
- Vâng ạ.
Đó thực sự là một trải nghiệm đáng nhớ, giúp tôi nhận ra giá trị của sự chăm chỉ và trung thực. Từ đó, tôi luôn nỗ lực học tập để không lặp lại sai lầm. Tình bạn giữa tôi và Minh Hà cũng trở nên khăng khít hơn.
Bài văn mẫu số 3
Cuộc sống là một chuỗi những trải nghiệm quý giá, mỗi trải nghiệm đều mang lại cho ta những bài học sâu sắc và ý nghĩa.
Gia đình tôi không mấy hạnh phúc, bố mẹ thường xuyên cãi vã. Điều đó khiến tôi luôn cảm thấy buồn bã. Nhưng nhờ có anh trai, tôi luôn được yêu thương và che chở. Anh cũng là người dạy tôi nhiều điều thú vị trong cuộc sống.
Tôi vẫn nhớ như in một buổi chiều mùa hè, anh trai rủ tôi ra đồng câu cá. Tôi háo hức đồng ý ngay. Hai anh em tôi, một người xách giỏ, một người cầm cần câu, vừa đi vừa trò chuyện vui vẻ. Cánh đồng làng nằm cạnh con sông nhỏ. Anh trai dạy tôi cách làm mồi câu và kỹ thuật câu cá. Đây là một công việc đòi hỏi sự kiên nhẫn. Chỉ một lúc sau, tôi đã bắt đầu cảm thấy bồn chồn.
Thấy vậy, anh trai mỉm cười nhìn tôi và hỏi:
- Bây giờ em thích gì nào? Anh sẽ làm cho em.
Tôi liền nói với anh:
- Anh ơi, em rất thích có một con thuyền lớn.
Nghe xong, anh dắt tôi đi hái những chiếc lá tre to để gấp thuyền. Anh chọn một chiếc lá lớn nhất, gấp thành một con thuyền xinh xắn tặng tôi. Tôi cũng đòi anh dạy mình cách gấp thuyền. Nhờ sự chỉ dạy tận tình của anh, tôi đã làm được một chiếc thuyền lá. Tôi thả thuyền xuống dòng sông, chiếc thuyền nhẹ nhàng trôi theo dòng nước. Hai anh em tôi cùng nhìn theo nó.
Tôi nói với anh:
- Anh ơi, em ước mình có thể đi xa như chiếc thuyền này. Em buồn lắm vì chuyện của bố mẹ.
Anh lắc đầu và nói:
- Không, em sẽ giống chiếc thuyền này, nhưng là ở cách nó mạnh mẽ tiến về phía trước. Chúng ta sẽ cùng giúp bố mẹ hiểu nhau hơn. Gia đình mình sẽ lại hạnh phúc như xưa.
Tôi mỉm cười nhìn anh và nói:
- Em cảm ơn anh nhiều lắm!
Trải nghiệm đó thật sự vui vẻ và đáng quý, giúp tôi trở nên mạnh mẽ hơn. Tôi luôn mong rằng tôi và anh trai sẽ mãi bên nhau, cùng nhau vượt qua mọi khó khăn.
Bài văn mẫu số 4
Trải nghiệm là những hành trang quý giá trong cuộc sống, giúp ta tích lũy những bài học ý nghĩa và sâu sắc.
Tôi vẫn nhớ như in một trải nghiệm thời thơ ấu, khi bố dạy tôi đi xe đạp. Đó là vào dịp nghỉ hè năm tôi mười tuổi. Bố quyết định dạy tôi cách đi xe, và tôi vừa háo hức lại vừa lo lắng. Sáng chủ nhật, bố đưa tôi ra một con đường vắng trong làng để tập luyện. Đầu tiên, bố hướng dẫn tôi cách giữ thăng bằng - một kỹ năng không hề dễ dàng. Bố ngồi phía sau, chống chân để xe không đổ, giúp tôi cảm thấy an tâm hơn.
Hai bố con tôi miệt mài tập luyện đến gần trưa. Tôi loay hoay nhiều lần nhưng vẫn chưa thành công. Chiếc xe cứ nghiêng bên này rồi đổ sang bên kia, khiến tôi cảm thấy nản lòng. Sau giờ nghỉ trưa, chúng tôi tiếp tục tập. Ngày đầu tiên dường như dài vô tận. Trên đường về, bố kể cho tôi nghe về quá trình tự học đi xe đạp của mình, khi không có ông nội bên cạnh. Câu chuyện của bố khiến tôi có thêm động lực. Tôi hứa với bố ngày mai sẽ cố gắng hơn nữa.
Những ngày tiếp theo, tôi dần đi được những quãng đường ngắn. Trong quá trình tập, tôi đã bị ngã một lần, đầu gối bị thương và đau đớn. Nhưng tôi không bỏ cuộc. Cuối cùng, tôi đã đi được một quãng đường dài mà không cần bố hỗ trợ. Cảm giác lúc đó thật khó tả - một niềm vui và hạnh phúc vỡ òa. Nhân dịp sinh nhật, bố mẹ đã tặng tôi một chiếc xe đạp mới, đẹp và xinh xắn.
Trải nghiệm này đã dạy tôi bài học về sự kiên trì. Tôi nhận ra rằng không gì là không thể nếu ta đủ quyết tâm và nỗ lực.
Bài văn mẫu số 5
Có người từng nói: “Chúng ta sinh ra để sống và trải nghiệm cuộc đời”. Mỗi trải nghiệm đều mang đến cho ta những bài học quý giá và ý nghĩa sâu sắc.
Nghỉ hè năm nay, tôi được về quê thăm ông bà ngoại. Đây là lần đầu tiên tôi có cơ hội ở lại quê lâu để khám phá mọi ngóc ngách. Ba tháng hè trôi qua với vô vàn trải nghiệm thú vị, giúp tôi học hỏi được nhiều điều mới mẻ.
Buổi sáng hôm đó, tôi dậy từ sớm. Sau bữa sáng, tôi tạm biệt ông bà và theo gia đình bác Sáu ra đồng thu hoạch lúa. Tôi háo hức vì đây là lần đầu tiên tôi được tham gia công việc này. Ánh nắng ấm áp xua tan những giọt sương sớm còn đọng trên lá. Cánh đồng lúa vàng óng trải dài bất tận. Gió thổi nhẹ khiến những hàng lúa đung đưa như đang nhảy múa. Từ xa, tiếng cười nói của các bác nông dân vang lên rộn rã. Không khí buổi sáng trên cánh đồng thật trong lành và thanh bình.
Chẳng mấy chốc, mặt trời đã lên cao. Tiếng chim ríu rít hòa cùng tiếng gió thổi qua đồng. Cánh đồng như được phủ một lớp vàng rực rỡ dưới nắng. Những bông lúa trĩu nặng, tỏa hương thơm ngào ngạt. Đàn trâu thung thăng gặm cỏ trên đồi, trong khi đàn cò trắng chao lượn vài vòng rồi đáp xuống nghỉ ngơi.
Bác Sáu cùng gia đình bắt đầu công việc. Tôi đi theo chị Hạnh - con gái bác Sáu, đang học lớp chín. Chị dạy tôi cách cầm liềm và cắt lúa. Tôi làm theo hướng dẫn nhưng không hề dễ dàng. Sau mười lăm phút loay hoay, tôi cũng cắt được bó lúa đầu tiên. Tôi cầm bó lúa mà reo lên sung sướng. Bác Sáu khen tôi học hỏi nhanh. Mọi người tiếp tục công việc, tôi nhìn đôi tay bác Sáu thoăn thoắt cắt lúa. Dưới cái nắng hè, tôi đã thấm mệt, nhưng mọi người vẫn miệt mài làm việc. Tôi càng thêm khâm phục những người nông dân.
Sau buổi sáng, chúng tôi đã cắt được nửa ruộng lúa. Đôi tay tôi mỏi nhừ, nhưng tôi cảm thấy vui vì lần đầu được trải nghiệm công việc này. Buổi trưa, tôi ăn ngon miệng và ngủ một giấc thật sâu đến chiều.
Trải nghiệm này giúp tôi hiểu rõ hơn giá trị của lao động. Tôi càng thêm trân trọng những người nông dân và những sản phẩm họ làm ra.
Bài văn mẫu số 6
Cuộc sống là một chuỗi những trải nghiệm quý giá, giúp ta rút ra những bài học ý nghĩa. Tôi cũng có một trải nghiệm như thế, một kỷ niệm đã thay đổi cách nhìn của tôi về bản thân và cuộc sống.
Tôi đã thi đỗ vào một trường cấp 2 chuyên của huyện, điều khiến gia đình vô cùng tự hào. Niềm vui này khiến tôi trở nên chủ quan và lơ là việc học. Tôi nghĩ rằng mình thông minh, chỉ cần ôn bài cuối kỳ là đủ.
Trong lớp học mới, tôi kết thân với nhiều bạn bè, và chúng tôi thường xuyên bày trò nghịch ngợm. Một lần, tôi và Hùng rủ nhau trốn học đi chơi game. Hôm đó, chúng tôi có tiết học của cô Lan Hạ - giáo viên chủ nhiệm. Chúng tôi đã giả mạo giấy phép và nhờ các bạn trong lớp nộp lên bàn cô, rồi trốn đi chơi.
Nhưng cô Hạ đã phát hiện ra. Trong giờ sinh hoạt cuối tuần, cô gọi chúng tôi lên. Khuôn mặt cô toát lên vẻ buồn bã, ánh mắt thất vọng. Tôi cảm thấy vô cùng ân hận. Những lời cô nói khiến tôi nhớ mãi, và tôi bắt đầu nhận ra lỗi lầm của mình.
Trải nghiệm đó đã dạy tôi bài học quý giá về trách nhiệm và sự nỗ lực. Từ đó, tôi chăm chỉ học tập hơn và trân trọng những cơ hội mình có được.
Bài văn mẫu số 7
Câu chuyện xảy ra cách đây hai tháng, nhưng mỗi lần nhớ lại, tôi vẫn cảm thấy như nó vừa mới diễn ra. Đó là lần đầu tiên tôi có một trải nghiệm tuyệt vời đến vậy.
Nhân dịp ngày 8 tháng 3, bố, tôi và em Thu quyết định tặng mẹ một món quà đặc biệt - một bữa tiệc thịnh soạn do chính tay ba bố con chuẩn bị. Tôi đã lên kế hoạch nhờ cô Hòa - đồng nghiệp của mẹ, rủ mẹ đi mua sắm sau giờ làm để chúng tôi có thời gian chuẩn bị.
Buổi chiều hôm đó, sau khi tan học, tôi về nhà sớm. Bố cũng xin công ty cho về sớm. Khi về đến nhà, tôi thấy trên bàn đã có một bó hoa hồng nhung tuyệt đẹp - loài hoa tượng trưng cho tình yêu. Tôi thầm nghĩ, mẹ sẽ rất hạnh phúc khi nhận được món quà này.
Sau khi cất sách vở, tôi vào bếp giúp bố. Tôi phụ trách rửa rau, thái thịt và nấu cơm, còn bố đảm nhận việc chế biến món ăn. Em Thu dọn bàn và chuẩn bị bát đũa. Hơn hai tiếng đồng hồ trôi qua, ba bố con hoàn thành những món ăn mẹ yêu thích: sườn xào chua ngọt, đậu kho thịt, canh cá chua ngọt… Những món ăn hấp dẫn, đẹp mắt được bày lên bàn, cùng lọ hoa hồng do tôi tự cắm. Sau khi hoàn thành, chúng tôi đều nhận ra công việc nội trợ thật sự vất vả.
Đến 7 giờ tối, tôi nhắn tin báo cô Hòa mọi việc đã xong. Khoảng 15 phút sau, mẹ về đến nhà. Em Thu đón mẹ, và khi mẹ bước vào bếp, bố cầm bó hoa hồng tặng mẹ. Khuôn mặt mẹ lúc đó ngạc nhiên, rồi nở nụ cười hạnh phúc. Cả gia đình cùng ngồi vào bàn ăn. Mẹ ngạc nhiên khi nghe tôi kể về quá trình nấu ăn của ba bố con. Bữa cơm tràn ngập tiếng cười, và mẹ khen các món ăn rất ngon. Buổi tối hôm đó, gia đình tôi ngập tràn hạnh phúc.
Đó là lần đầu tiên tôi trải nghiệm công việc nấu ăn. Nhờ vậy, tôi nhận ra mẹ đã vất vả thế nào để nấu những bữa cơm ngon cho gia đình. Từ đó, tôi càng thêm yêu thương và trân trọng mẹ hơn.
.........Mời tham khảo thêm tại file dưới đây.........
- Phân tích nhân vật bé Thu trong truyện Chiếc lược ngà (Sơ đồ tư duy) - 5 Dàn ý & 27 bài văn mẫu lớp 9 đặc sắc nhất
- Tập làm văn lớp 5: Tả cơn mưa với sơ đồ tư duy chi tiết và 42 bài văn mẫu đặc sắc
- Phân tích bài thơ Đồng chí của Chính Hữu: 6 dàn ý chi tiết và 25 bài văn mẫu xuất sắc kèm sơ đồ tư duy
- Phân tích nhân vật Phương Định trong tác phẩm Những ngôi sao xa xôi: 5 dàn ý chi tiết và 27 bài văn mẫu đặc sắc kèm sơ đồ tư duy
- Phân tích nhân vật ông Hai trong tác phẩm "Làng" của Kim Lân (Kèm sơ đồ tư duy) - 6 dàn ý chi tiết và 25 bài văn mẫu đặc sắc dành cho học sinh lớp 9