Văn mẫu lớp 8: Phân tích diễn biến tâm trạng Lão Hạc khi bán cậu Vàng - 3 Dàn ý & 9 bài văn mẫu xuất sắc
Truyện ngắn Lão Hạc của Nam Cao là một kiệt tác văn học, được đưa vào giảng dạy trong chương trình Ngữ văn lớp 8, giúp học sinh khám phá chiều sâu nhân văn và nghệ thuật kể chuyện đặc sắc.

EduTOPS mang đến tài liệu Bài văn mẫu lớp 8: Phân tích diễn biến tâm trạng Lão Hạc khi bán cậu Vàng, bao gồm 3 dàn ý chi tiết và 9 bài văn mẫu chất lượng. Hãy cùng khám phá ngay!
Dàn ý phân tích tâm trạng của Lão Hạc khi bán cậu Vàng
1. Mở bài
- Giới thiệu truyện ngắn Lão Hạc của Nam Cao.
- Dẫn dắt vào nội dung chính: phân tích diễn biến tâm trạng Lão Hạc khi bán cậu Vàng.
2. Thân bài
- Tình cảm của Lão Hạc dành cho cậu Vàng:
- Cho cậu Vàng ăn bằng bát lớn, chia sẻ thức ăn như với người thân.
- Dành thời gian tắm rửa, chăm sóc và vui đùa cùng nó.
- Khi uống rượu, lão không quên gắp cho nó miếng ngon, như thể đối xử với con cháu trong nhà.
- Thường xuyên tâm sự, vỗ về và coi nó như người bạn tri kỷ.
=> Cậu Vàng được đối xử như một thành viên trong gia đình.
- Quyết định bán cậu Vàng: Đây là quyết định đầy đau đớn, giống như một bước ngoặt lớn trong cuộc đời lão.
- Diễn biến tâm trạng sau khi bán cậu Vàng:
- Sáng hôm sau, lão Hạc sang nhà ông giáo kể lại toàn bộ sự việc.
- Cố tỏ ra vui vẻ: “Cậu Vàng đi đời rồi ông giáo ạ”, nhưng nụ cười gượng gạo và đôi mắt ngấn lệ.
- “Mặt lão đột nhiên co rúm lại, những nếp nhăn xô lại với nhau, ép cho nước mắt chảy ra”.
- Lão khóc nức nở, không thể kìm nén nỗi đau.
- Tự trách mình: “Khốn nạn... Ông giáo ơi!... như thế này à?”
- Chua chát nói với ông giáo: “Kiếp con chó là kiếp khổ thì ta phải hóa kiếp cho nó…”.
- Lão cười và ho sòng sọc; nụ cười như để che giấu nỗi đau mất đi người bạn thân thiết.
=> Nam Cao đã khắc họa chân thực nỗi đau khổ và sự day dứt của Lão Hạc sau khi bán cậu Vàng.
3. Kết bài
Khẳng định lại ý nghĩa sâu sắc của việc phân tích diễn biến tâm trạng Lão Hạc.
Diễn biến tâm trạng Lão Hạc khi bán cậu Vàng
Mối quan hệ giữa Lão Hạc và cậu Vàng: Cậu Vàng không chỉ là kỉ niệm, mà còn là tín vật của người con trai, đồng thời là người bạn trung thành trong cuộc sống cô đơn, lặng lẽ của lão.
Lão Hạc đau khổ tột cùng khi buộc phải bán cậu Vàng: “Lão cố tỏ ra vui vẻ. Nhưng nụ cười của lão như nụ cười gượng gạo, đôi mắt ngấn lệ... Lão khóc nức nở”, lão cảm thấy đau đớn và day dứt vì “đã lừa dối một con chó”.
=> Hình ảnh người nông dân nghèo khổ nhưng giàu lòng nhân hậu, trái tim trong sáng và đầy tình yêu thương.
Phân tích tâm trạng của Lão Hạc khi bán cậu Vàng - Mẫu 1
Vợ lão Hạc qua đời sớm, con trai lão vì phẫn chí mà bỏ đi đồn điền cao su. Lão chỉ còn lại cậu Vàng, con chó mà lão yêu quý như một đứa con cầu tự. Nhưng hoàn cảnh khắc nghiệt buộc lão phải bán cậu Vàng. Mất đi con chó, lão Hạc đau đớn và day dứt như mất đi một phần máu thịt của chính mình.
Câu chuyện xảy ra sau trận ốm kéo dài hai tháng mười tám ngày của lão. Trận ốm khiến lão suy yếu trầm trọng, không thể đi làm thuê. Thêm vào đó, cơn bão phá hủy hoa màu trong vườn, gạo cạn dần. Lão buộc phải đau đớn bán cậu Vàng.
Tưởng chừng việc bán một con chó chẳng có gì to tát, nhưng với lão Hạc, đó là một quyết định đầy đau đớn. Cậu Vàng không chỉ là gia sản mà còn là kỉ niệm, là tình thương của người con trai. Khi bán chó xong, lão Hạc day dứt khôn nguôi. Lão tìm đến ông giáo để chia sẻ: “Lão cố tỏ ra vui vẻ. Nhưng nụ cười của lão như nụ cười gượng gạo, đôi mắt ngấn lệ”. Lão khóc như một đứa trẻ, cảm giác tội lỗi và đau đớn dâng trào.
Lão Hạc tưởng tượng ra cảnh thằng Mục và thằng Xiên bắt chó, cậu Vàng nhìn lão với ánh mắt van xin rồi oán giận. Lão kể lại tỉ mỉ cho ông giáo nghe, như thể cậu Vàng là một con người thực sự. Lão tự trách mình: “A! Lão già tệ lắm! Tôi ăn ở với lão như thế nào mà lão đối xử với tôi như thế này à?”. Với lão, việc lừa bán một con chó đồng nghĩa với việc đánh mất đi sự lương thiện của cả đời người.
Nỗi day dứt của lão Hạc dần nguôi ngoai khi nghe những lời an ủi chân thành từ ông giáo. Nhưng chính lúc này, lão lại nhận ra một chân lý đau đớn: “Kiếp con chó là kiếp khổ như tôi chẳng hạn!”. Câu nói của lão như một lời dự báo về cái chết đầy bi thảm của lão sau này.
Việc bán cậu Vàng chỉ là cái cớ để Nam Cao khắc họa sâu sắc tâm trạng và bản chất của Lão Hạc. Một con người không thể làm điều ác với một con vật thì càng không thể sống xấu xa với đồng loại. Qua đó, nhà văn đã thể hiện trọn vẹn vẻ đẹp nhân cách của người nông dân nghèo khổ nhưng giàu lòng nhân hậu.
Phân tích tâm trạng của Lão Hạc khi bán cậu Vàng - Mẫu 2
Nam Cao, một nhà văn xuất sắc của nền văn học Việt Nam, nổi tiếng với những tác phẩm phản ánh số phận nghèo khó của người nông dân. Truyện ngắn “Lão Hạc” là một trong những tác phẩm tiêu biểu, khắc họa chân thực nhân vật lão Hạc - đại diện cho tầng lớp nông dân nghèo khổ, với tình yêu thương sâu sắc dành cho con người và động vật. Điều này được thể hiện rõ nét qua đoạn trích lão Hạc buộc phải bán cậu Vàng để duy trì sự sống.
Lão Hạc sống trong cảnh cô đơn, vợ mất sớm, con trai bỏ đi đồn điền cao su và bặt vô âm tín. Lão chỉ còn lại cậu Vàng, con chó mà lão yêu quý như con đẻ. Lão thường trò chuyện, vỗ về nó như một đứa trẻ: “À không! À không! Không giết cậu Vàng đâu nhỉ!… Cậu Vàng của ông ngoan lắm! Ông không cho giết… Ông để cậu Vàng ông nuôi…”. Với lão, cậu Vàng không chỉ là người bạn mà còn là niềm hy vọng, mong ngày con trai trở về. Lão chưa từng nghĩ đến việc bán nó, dù cuộc sống có khó khăn đến đâu.
Nhưng số phận không chiều lòng người. Lão Hạc lâm bệnh nặng suốt hai tháng mười tám ngày, tiền bạc tích cóp cạn kiệt. Khi khỏe lại, lão không có việc làm, hoa màu bị bão phá sạch. Mỗi ngày, lão và cậu Vàng tiêu hết ba hào gạo. Lão lo sợ nếu cho Vàng ăn ít, nó sẽ gầy yếu và bán không được giá. Cuối cùng, trước hoàn cảnh cùng cực và lời khuyên của ông giáo, lão đành đau đớn bán cậu Vàng.
Sáng hôm sau, lão chạy sang nhà ông giáo báo tin đã bán cậu Vàng. Lão cố tỏ ra vui vẻ vì có chút tiền, nhưng thực chất lão đang đau khổ tột cùng. Khi ông giáo hỏi thêm, mặt lão đột nhiên co rúm lại, nước mắt lão trào ra. Lão tự trách mình đã nhẫn tâm lừa một con chó. Bán cậu Vàng, lão mất đi người bạn duy nhất, cuộc sống cô độc càng thêm tăm tối. Số tiền bán chó và tiền tích cóp, lão gửi ông giáo nhờ trông coi mảnh vườn và lo tang lễ sau này. Từ đó, lão sống trong đói khổ, và cuối cùng chọn cái chết để giải thoát khỏi cuộc đời đầy đau thương.
Với ngòi bút tinh tế và ngôn từ giản dị nhưng sâu sắc, Nam Cao đã khắc họa thành công nhân vật lão Hạc - một người nông dân nghèo khổ nhưng giàu lòng nhân hậu. Qua đó, tác giả phản ánh chân thực xã hội bất công và đầy uất ức thời bấy giờ.
Phân tích tâm trạng của Lão Hạc khi bán cậu Vàng - Mẫu 3
Truyện Lão Hạc được kể qua những tâm sự của nhân vật chính và những người xung quanh. Đó là tâm sự của Lão Hạc về cậu Vàng, về người con trai, về kiếp người, về cái chết, và về mảnh vườn. Đó cũng là tâm sự của ông giáo, vợ ông giáo, và Binh Tư về thân phận lão Hạc. Nam Cao miêu tả ngoại hình nhân vật bằng những từ tượng hình ấn tượng, phản ánh nỗi đau quặn thắt trong tâm hồn: “cười như mếu, mắt ầng ậng nước, mặt đột nhiên co rúm lại, những vết nhăn xô lại với nhau, ép cho nước mắt chảy ra…”. Đây là tâm sự đau đớn nhất của một tâm hồn trong trẻo, chân thật: “Thì ra tôi già bằng này tuổi rồi còn đánh lừa một con chó, nó không ngờ tôi nỡ tâm lừa nó”.
Các nhân vật khác trong truyện không được miêu tả ngoại hình, mà chỉ hiện diện qua tâm sự về lão Hạc và tâm sự của nhà văn về thân phận họ. Có tâm sự hoài nghi, miệt thị của Binh Tư: “làm nghề ăn trộm nên vốn không ưa lão Hạc bởi vì lão lương thiện quá”. Có tâm sự của người con trai lão Hạc, thương cha nhưng phải bỏ làng ra đi, mang trong lòng niềm u uất.
Nhân vật ông giáo trong truyện là một mạch tâm sự có sự biến động, từ thái độ “dửng dưng” đến “ái ngại”, rồi “muốn ôm choàng lấy lão mà oà lên khóc”, và cuối cùng là sự kính trọng sâu sắc.
Sự bàng hoàng: “Hỡi ôi lão Hạc… con người đáng kính ấy”. Cuối cùng là thái độ vững tin thầm lặng, bền bỉ vào nhân cách của lão Hạc. Lão Hạc kết thúc đời mình trong khung cảnh “nhốn nháo”, “chẳng ai hiểu” của dư luận, nhưng câu chuyện truyền đi một thông điệp cuối cùng, thống thiết và son sắt như một lời thề: “Lão Hạc ơi! Lão Hạc ơi! Lão hãy yên lòng mà nhắm mắt… Đến khi con trai lão về, tôi sẽ trao lại cho hắn và bảo hắn: “Đây là cái vườn mà ông cụ thân sinh ra anh đã cố để lại cho anh trọn vẹn”.
Cốt truyện Lão Hạc thể hiện trực tiếp tấm lòng của nhà văn về con người, một quan niệm nghệ thuật được thể hiện qua mạch tâm sự rung động, làm nổi bật tâm thế của người nông dân.
Lão Hạc là chân dung của một tâm hồn lão nông Việt Nam “đáng kính”, như cách nhân vật ông giáo trong truyện nhận xét. Phần đáng kính ấy là cõi lòng của lão, một khối tâm sự nhức nhối bởi sự vò xé, xô đẩy không nguôi giữa cảnh đời túng quẩn và tấm lòng đôn hậu, trong sáng của lão.
Cảm hứng nổi bật của Nam Cao trong truyện ngắn Lão Hạc là khẳng định mãnh liệt về tình thương và niềm tin vào con người. Lão Hạc tin vào đứa con trai của mình, tin rằng nó sẽ trở về.
Có lần lão nói một câu khiến người nghe phải rùng mình: “Nếu kiếp con chó là kiếp khổ thì ta hoá kiếp cho nó để nó làm kiếp người… kiếp người như kiếp tôi chẳng hạn!…”. Lão hồn nhiên, trung thực, và tự trọng đến mức trong trẻo: “tôi già bằng này tuổi đầu rồi mà còn đánh lừa một con chó, nó không ngờ tôi nỡ tâm lừa nó”. Ngay cả khi chết, lão cũng tính toán kĩ lưỡng với ý thức trung thực và tự trọng.
Đặc sắc của Nam Cao trong việc diễn đạt về người nông dân lao khổ nằm ở chỗ đó. Đây là một “dụng công” nghệ thuật của nhà văn. Con chó gắn liền với kỉ niệm đau buồn và khát vọng hạnh phúc của lão Hạc về đứa con, đồng thời gắn với nỗi ân hận cao thượng về đức tính trung thực và triết lý chua chát về kiếp người.
Truyện ngắn Lão Hạc vút cao một niềm tin sâu sắc của Nam Cao vào con người.
Phân tích tâm trạng của Lão Hạc khi bán cậu Vàng - Mẫu 4
Truyện ngắn Lão Hạc của Nam Cao ra mắt năm 1943, kể về số phận bi thảm của người nông dân Việt Nam trong bối cảnh đói nghèo và cuộc sống cùng cực. Tác phẩm tập trung khắc họa tâm trạng nhân vật chính - lão Hạc - xoay quanh việc bán chó, qua đó làm nổi bật tấm lòng của một người cha đáng thương, một nhân cách đáng quý và sự thật phũ phàng về cuộc đời của những con người lương thiện.
Cuộc đời lão Hạc là chuỗi ngày đau khổ và bất hạnh. Vợ lão mất sớm, lão một mình nuôi con. Khi con trai đến tuổi lấy vợ, nhà nghèo không đủ tiền thách cưới, anh bỏ đi đồn điền cao su. Lão sống trong nỗi cô đơn, chỉ có cậu Vàng - con chó vàng, kỷ vật của con trai - làm bạn. Lão yêu quý nó như người thân, nhưng hoàn cảnh túng quẫn buộc lão phải bán nó đi. Lão đau đớn, day dứt vì đã lừa một con chó trung thành.
Lão coi cậu Vàng như con, như cháu, đối xử với nó bằng tình yêu thương vô bờ. Lão gọi nó là “cậu Vàng”, chăm sóc nó từng miếng ăn, giấc ngủ. Khi bán cậu Vàng, lão đau khổ tột cùng. Lão kể lại cho ông giáo với giọng nghẹn ngào: “Mặt lão đột nhiên co rúm lại. Những vết nhăn xô lại với nhau, ép cho nước mắt chảy ra... Lão hu hu khóc”. Lão không thể tha thứ cho mình vì đã lừa một con chó. Sau đó, lão sắp xếp mọi thứ: gửi mảnh vườn cho ông giáo, nhờ lo ma chay, và quyết định tìm đến cái chết để bảo toàn tài sản cho con. Lão Hạc là hình ảnh của người nông dân “đói cho sạch, rách cho thơm”, coi trọng nhân phẩm hơn cả mạng sống.
Những trang viết về lão Hạc thấm đẫm tình yêu thương và lòng trắc ẩn của Nam Cao dành cho người nông dân. Qua tác phẩm, nhà văn khẳng định tên tuổi của mình bằng cách “khơi những nguồn chưa ai khơi”, để lại trong lòng độc giả những xúc cảm sâu sắc và tình yêu thương chân thành.
Phân tích tâm trạng của Lão Hạc khi bán cậu Vàng - Mẫu 5
Nam Cao xứng đáng là một nhà văn hiện thực xuất sắc của nền văn học Việt Nam. Trong bối cảnh kháng chiến chống Pháp, nhiều nhà văn đã viết về nỗi khổ của người nông dân, nhưng Nam Cao đã khắc họa một cách độc đáo số phận của Lão Hạc - một người nông dân nghèo khổ, cô đơn, chỉ có con chó làm bạn. Đoạn văn miêu tả tâm trạng Lão Hạc khi bán cậu Vàng là một trong những phần ấn tượng nhất của tác phẩm.
Lão Hạc là một người nông dân già, sống cô độc một mình. Vợ lão mất sớm, con trai vì nghèo không cưới được vợ nên bỏ vào Nam làm đồn điền cao su, bặt vô âm tín. Lão chỉ có cậu Vàng làm bạn, và luôn nuôi hi vọng con trai sẽ trở về. Nhưng cuộc sống khắc nghiệt buộc lão phải bán cậu Vàng. Sau khi bán, lão day dứt khôn nguôi, hình ảnh cậu Vàng luôn ám ảnh trong tâm trí lão.
Trước khi bán cậu Vàng, lão nhìn nó với ánh mắt đầy xót xa. Nó khôn lắm, biết chủ không có gì ăn nên khi lão cho nó ăn, nó đều ăn và quẫy đuôi như cảm ơn. Lão từng hứa sẽ không bán nó, nhưng cuộc sống đã đẩy lão vào bước đường cùng. Lão đau đớn vì đã phá vỡ lời hứa, và càng đau hơn khi mất đi người bạn duy nhất.
Lão Hạc chạy sang nhà ông giáo, khóc lóc và tự trách mình. Nam Cao miêu tả tâm trạng lão một cách xúc động: “Lão cố làm ra vui vẻ, nhưng trông lão cười như mếu và đôi mắt lão ầng ậng nước. Mặt lão đột nhiên co rúm lại, những vết nhăn xô lại với nhau, ép cho nước mắt chảy ra… Lão hu hu khóc”. Những giọt nước mắt của lão, tưởng như không thể có ở tuổi già, đã rơi vì lão cảm thấy mình có lỗi với cậu Vàng. Lão yêu thương con chó như một người thân, không chỉ là một con vật.
Lão mất đi người bạn duy nhất, và lão tự chửi mình: “Khốn nạn... Ông giáo ơi… nó có biết gì đâu”. Điều này cho thấy lão đang vô cùng ân hận và day dứt. Lão là người có lòng tự trọng, và việc lừa một con chó khiến lão cảm thấy mình đã làm điều sai trái. Ánh mắt cậu Vàng khi bị bán như đang oán trách lão: “A! Lão già tệ lắm! Tôi ăn ở với lão như thế mà lão đối xử tôi thế này à?”.
Từ nỗi đau vì mất cậu Vàng, lão Hạc chuyển sang sự chua chát về kiếp người. Lão nói về việc hóa kiếp cho con chó, nhưng qua đó, ta thấy được kiếp người trong xã hội lúc bấy giờ chẳng khác gì kiếp chó. Và dù sao, cái chết cũng là lối thoát cuối cùng.
Qua đây, ta thấy được tâm trạng đau đớn, day dứt của Lão Hạc khi bán cậu Vàng. Đối với nhiều người, bán một con chó có thể là chuyện bình thường, nhưng với lão, đó là mất đi người bạn duy nhất. Qua đó, ta cũng thấy được phẩm chất đáng quý của người nông dân: giàu lòng tự trọng và tình yêu thương.
Phân tích tâm trạng của Lão Hạc khi bán cậu Vàng - Mẫu 6
Nam Cao, một tượng đài văn chương hiện thực trước Cách mạng, là một trong những cây bút tiêu biểu nhất thế kỷ 20 với thể loại truyện ngắn và tiểu thuyết. Các tác phẩm của ông, như Tắt đèn, Chí Phèo, và Lão Hạc (ra đời năm 1943), đã phơi bày hiện thực xã hội Việt Nam trước Cách mạng tháng Tám - một xã hội tàn bạo, chà đạp con người đến cùng cực. Trong đó, diễn biến tâm trạng nhân vật Lão Hạc trước và sau khi bán chó là một chi tiết đắt giá, gây ám ảnh sâu sắc cho người đọc.
Lão Hạc là một nông dân già, nghèo đói, vợ mất sớm, con trai bỏ đi đồn điền cao su. Lão chỉ còn lại cậu Vàng, con chó mà người con trai để lại trước khi đi. Lão chăm sóc cậu Vàng như con đẻ, yêu thương nó hết mực. Nhưng vì đói nghèo cùng cực, lão buộc phải bán cậu Vàng. Tuy nhiên, lương tâm và tình thương con mãnh liệt đã khiến lão chọn cái chết bằng bả chó. Đối với nhiều người, việc bán một con chó là chuyện bình thường, nhưng với lão Hạc, đó là bán đi mối liên kết duy nhất giữa lão và con trai. Chính vì thế, tâm trạng lão luôn day dứt, khổ sở, dằn vặt.
Trước khi bán cậu Vàng, lão Hạc đối xử với nó như con, nên việc quyết định bán hay không khiến lão không thể dứt khoát. Năm lần bảy lượt, lão tâm sự với ông giáo: “Có lẽ tôi bán con chó đấy, ông giáo ạ!”. Đến mức ông giáo cảm thấy “nhàm” vì nghĩ lão chỉ nói cho vui. Nhưng qua lời tâm sự, ta hiểu rằng cậu Vàng là kỷ vật của người con trai, là “đứa cháu” mà lão yêu thương, chăm sóc từng miếng ăn, giấc ngủ. Lão đau đớn vì phải bán nó, nhưng hoàn cảnh nghèo đói không cho lão lựa chọn nào khác.
Sau khi bán cậu Vàng, tâm trạng lão Hạc trở nên đau khổ tột cùng. Lão chạy sang nhà ông giáo, báo tin: “Cậu Vàng đi đời rồi, ông giáo ạ!”. Lão cố tỏ ra vui vẻ, nhưng “nụ cười như mếu và đôi mắt ầng ậng nước”. “Mặt lão đột nhiên co rúm lại, những vết nhăn xô lại với nhau, ép cho nước mắt chảy ra… Lão hu hu khóc”. Lão tự trách mình: “Khốn nạn... Ông giáo ơi! Nó có biết gì đâu!”. Lão kể lại cảnh cậu Vàng bị bắt, ánh mắt nó như trách móc lão: “A! Lão già tệ lắm! Tôi ăn ở với lão như thế mà lão xử với tôi như thế này?”. Lòng tự trọng và tính cách lương thiện khiến lão không thể ngừng hối hận.
Xót thương cho cậu Vàng, lão Hạc chuyển sang xót thương cho chính mình. Nghe lời an ủi của ông giáo, lão chua chát nói: “Ông giáo nói phải! Kiếp con chó là kiếp khổ thì ta hóa kiếp cho nó để nó làm kiếp người, may ra có sung sướng hơn một chút... kiếp người như kiếp tôi chẳng hạn!”. Lão nhìn lại kiếp người của mình, một kiếp sống cô độc, nghèo khổ, bị xã hội đẩy vào bước đường cùng. Sự chiêm nghiệm của lão khiến người đọc cảm thấy đau lòng cho số phận của những người nông dân nghèo khổ.
Diễn biến tâm trạng lão Hạc xung quanh việc bán chó đã để lại ấn tượng sâu sắc về tình người, tình thương yêu, và tấm lòng lương thiện. Qua việc miêu tả chi tiết tâm lý nhân vật, Nam Cao đã khắc họa thành công phẩm chất cao quý của con người, đồng thời phê phán hiện thực tàn ác đã đẩy con người vào bước đường cùng.
Sau khi tìm hiểu về diễn biến tâm trạng lão Hạc khi bán cậu Vàng, các em có thể tham khảo thêm các bài viết khác như: Phân tích nhân vật Lão Hạc, Giá trị nhân đạo trong truyện ngắn Lão Hạc, Vẻ đẹp con người của lão Hạc, và Tình cảnh người nông dân qua truyện ngắn Lão Hạc.
Phân tích tâm trạng của Lão Hạc khi bán cậu Vàng - Mẫu 7
Lão Hạc sống trong cô đơn từ ngày con trai bỏ đi đồn điền cao su. Vợ lão đã mất từ lâu, giờ đứa con cũng bỏ đi, lão chỉ còn lại cậu Vàng - con chó, kỷ vật duy nhất của người con để lại. Nhưng ngay cả niềm an ủi cuối cùng ấy, lão cũng không thể giữ được. Mất cậu Vàng, lão đau đớn như mất đi một người thân yêu.
Lão Hạc yêu quý cậu Vàng vô cùng. Nó không chỉ là một con vật mà còn là kỷ vật của người con trai. Vợ lão mất sớm, tình yêu thương của lão dồn hết cho đứa con. Nhưng nhà nghèo, không đủ tiền cưới vợ, con trai lão bỏ đi. Cậu Vàng lúc này trở thành người bạn, người con tinh thần của lão. Lão chăm sóc nó chu đáo, chia sẻ từng miếng ăn. Nhưng rồi những trận ốm liên miên khiến lão tiêu hết tiền bạc, buộc lão phải bán cậu Vàng. Với lão, việc bán chó không đơn giản như bán một con vật, mà là bán đi một phần tâm hồn.
Sau khi bán cậu Vàng, lão Hạc chạy sang nhà ông giáo báo tin. Lão “cố làm ra vui vẻ nhưng trông lão cười như mếu và đôi mắt ầng ậng nước”. Nỗi đau của lão khiến ông giáo cảm thấy xót xa. Khi ông giáo hỏi: “Thế nó cho bắt à?”, lão không kìm được nước mắt. “Mặt lão đột nhiên co rúm lại, những vết nhăn xô lại với nhau, ép cho nước mắt chảy ra… Lão hu hu khóc”. Lão khóc như một đứa trẻ, đau đớn vì cảm thấy mình có lỗi với cậu Vàng.
Ông giáo ngồi nghe lão kể chuyện, lòng đầy bùi ngùi. Lão kể về việc bán chó, nhưng thực chất là để tự trách mình. Lão nói: “Khốn nạn… Ông giáo ơi!... Nó có biết gì đâu”. Lão tưởng tượng ánh mắt cậu Vàng lúc bị bắt là lời trách móc: “A! Lão già tệ lắm! Tôi ăn ở với lão như thế mà lão đối xử tôi thế này à?”. Lời tự vấn của lão cho thấy sự dằn vặt khôn nguôi trong lòng.
Nhờ sự động viên của ông giáo, lão Hạc dần nguôi ngoai. Lão chua chát nói: “Kiếp con chó là kiếp khổ, thì ta hóa kiếp cho nó làm kiếp người, may ra có sung sướng hơn một chút… Kiếp người như kiếp tôi chẳng hạn”. Câu nói của lão chứa đựng nỗi đau thấm thía. Kiếp người của lão cũng chẳng hơn gì kiếp chó, thậm chí còn nhục nhã hơn. Cái chết của lão sau này cũng chẳng nhẹ nhàng hơn cái chết của cậu Vàng.
Tình yêu của lão Hạc dành cho cậu Vàng không đơn thuần là tình cảm với một con vật. Cậu Vàng là kỷ niệm, là người bạn duy nhất lão có thể tâm sự. Khi nói chuyện với cậu Vàng, lão cảm thấy như đang được gần gũi với đứa con trai yêu quý. Chính vì thế, việc bán cậu Vàng khiến lão đau đớn và day dứt khôn nguôi. Đoạn truyện ngắn nhưng đã khắc họa rõ nét phẩm chất cao quý của lão Hạc - một con người giàu lòng yêu thương và vị tha.
Phân tích tâm trạng của Lão Hạc khi bán cậu Vàng - Mẫu 8
Nam Cao là một nhà văn có biệt tài miêu tả và phân tích tâm lý nhân vật. Các nhân vật của ông hiện lên với những nét tâm trạng chân thực, sống động. Tâm trạng của lão Hạc sau khi bán cậu Vàng trong truyện ngắn Lão Hạc giúp ta hiểu rõ hơn về phẩm chất và tính cách của lão, đồng thời làm nổi bật nghệ thuật xây dựng nhân vật tài tình của Nam Cao.
Trong truyện, cậu Vàng không chỉ là một con vật nuôi mà còn là người bạn, người cháu tinh thần của lão Hạc. Nó là sợi dây kết nối lão với người con trai bất hạnh đang ở nơi xa. Lão yêu quý cậu Vàng như yêu chính đứa con của mình: “Lão gọi nó là cậu Vàng như một bà hiếm hoi gọi đứa con cầu tự”; “Lão cho nó ăn cơm trong một cái bát như nhà giàu”; “Lão ăn gì cũng chia cho nó cùng ăn”. Nhưng cuộc sống nghèo khổ đã cướp đi của lão đứa con trai, và giờ đây lại cướp nốt cậu Vàng. Lão buộc phải bán nó vì: “Cứ mãi thế này thì tôi lấy tiền đâu mà nuôi được?”; “Bây giờ tiêu một xu cũng là tiêu vào tiền của cháu. Tiêu lắm chỉ chết nó”.
Trước khi bán cậu Vàng, lão Hạc đắn đo, day dứt: “Có lẽ tôi bán con chó đấy, ông giáo ạ!”. Sự đắn đo này xuất phát từ tình yêu thương sâu sắc dành cho cậu Vàng, người bạn duy nhất của lão trong những ngày cô đơn. Lão tâm sự với ông giáo về lý do phải bán chó, nhưng trong lòng lão đầy những nỗi khổ tâm, dằn vặt.
Tâm trạng của lão Hạc đạt đến đỉnh điểm sau khi bán cậu Vàng. Nam Cao đã khéo léo sử dụng hàng loạt từ ngữ, hình ảnh để diễn tả nỗi đau đớn, hối hận của lão: “Lão cố làm ra vẻ vui vẻ. Nhưng trông lão cười như mếu và đôi mắt lão ầng ậng nước”. Đối với một người bình thường, việc bán chó có thể là chuyện nhỏ, nhưng với lão Hạc, đó là một vết thương lòng sâu sắc. Lão khóc như một đứa trẻ, nỗi đau dồn nén bấy lâu nay bùng vỡ: “Mặt lão đột nhiên co rúm lại. Những vết nhăn xô lại với nhau, ép cho nước mắt chảy ra. Cái đầu lão ngoẹo về một bên và cái miệng móm mém của lão mếu như con nít”.
Nghệ thuật miêu tả tâm lý của Nam Cao thật tinh tế. Ông đã thể hiện chân thực diễn biến tâm trạng đau đớn của lão Hạc, từ sự dằn vặt, ân hận đến nỗi xót xa tột cùng. Lão tự trách mình đã phản bội cậu Vàng, tưởng tượng ra ánh mắt trách móc của nó: “A! Lão già tệ lắm! Tôi ăn ở với lão như thế mà lão xử với tôi như thế này à?”. Sự ân hận này là biểu hiện cao nhất của tình yêu thương và lòng tự trọng của lão Hạc.
Theo dòng câu chuyện, tâm trạng lão Hạc chuyển sang sự chua chát, ngậm ngùi. Lão nói: “Kiếp con chó là kiếp khổ thì ta hóa kiếp cho nó để nó làm kiếp người, may ra có sung sướng hơn một chút… kiếp người như kiếp tôi chẳng hạn!”. Những câu nói này mang màu sắc triết lý dân gian, phản ánh nỗi buồn và sự bất lực của người nông dân trước số phận nghiệt ngã.
Tâm trạng của lão Hạc sau khi bán cậu Vàng là sự đau khổ tột cùng, ân hận, và cuối cùng là nỗi ngậm ngùi cho kiếp người khốn khổ. Nam Cao đã khắc họa chiều sâu nội tâm nhân vật một cách tinh tế, qua đó làm nổi bật phẩm chất cao quý của lão Hạc - một người nông dân nghèo khổ nhưng giàu lòng nhân hậu và tự trọng.
Truyện ngắn Lão Hạc của Nam Cao để lại trong lòng người đọc hình ảnh một ông già nghèo khổ, yêu thương cậu Vàng như đứa cháu nhỏ. Người đọc mãi day dứt với cảnh lão Hạc khóc “hu hu” như một đứa trẻ vì cảm thấy mình đã lừa một con chó. Câu chuyện về lão Hạc và cậu Vàng là một ám ảnh khôn nguôi về tình người và số phận con người.
Phân tích tâm trạng của Lão Hạc khi bán cậu Vàng - Mẫu 9
Nam Cao là một nhà văn lớn của nền văn học Việt Nam, đặc biệt là khi viết về người nông dân trước Cách mạng tháng Tám 1945. Ông đã khám phá và khắc họa những vẻ đẹp cao quý trong tâm hồn họ, dù họ phải đối mặt với cái đói, cái nghèo. Truyện ngắn Lão Hạc là một tác phẩm tiêu biểu, với nhân vật chính - lão Hạc - dù sống trong hoàn cảnh bất hạnh nhưng vẫn giữ được tình yêu thương và lòng tự trọng cao cả. Qua nhân vật này, Nam Cao đã thể hiện tư tưởng nhân đạo sâu sắc và tiến bộ.
Lão Hạc, như bao người nông dân khác, phải đối mặt với cái nghèo, cái đói của cuộc sống cơ cực trước Cách mạng. Nhưng lão còn có những nỗi đau riêng: vợ mất sớm, con trai phẫn chí vì nghèo không lấy được vợ nên bỏ đi đồn điền cao su. Lão chỉ còn lại cậu Vàng, con chó mà người con để lại. Lão phải đối mặt với cái đói, sự cô đơn, và tuổi già bệnh tật. Cuối cùng, lão buộc phải bán cậu Vàng trong nỗi đau tột cùng: “Mặt co rúm lại, những nếp nhăn xô lại với nhau, ép cho nước mắt chảy ra, cái đầu ngoẹo về một bên, cái miệng móm mém mếu như con nít”, “lão hu hu khóc”.
Ban đầu, lão Hạc chỉ ăn khoai, rồi khi khoai hết, lão ăn củ chuối, sung luộc, rau má, thậm chí củ ráy và ốc. Cuối cùng, lão không còn gì để ăn, không còn đường sinh sống. Lão chọn cái chết bằng cách ăn bả chó tự tử. Cái chết của lão dữ dội: “lão sùi bọt mép, lão co giật phải hai người đàn ông lực lưỡng đè lên”. Cái chết này khiến người đọc liên tưởng đến cái chết của cậu Vàng, và nhận ra rằng kiếp người của lão cũng chẳng khác gì kiếp chó.
Dù đói nghèo, lão Hạc vẫn giữ được nhân phẩm. Binh Tư tưởng lão xin bả chó để ăn trộm, ông giáo cũng nghi ngờ. Nhưng không, lão vẫn giữ được tâm hồn trong sáng và lòng tự trọng cao đẹp.
Lão Hạc yêu thương con trai vô cùng. Trong văn học Việt Nam, tình phụ tử được ngợi ca qua nhiều tác phẩm như Cha con nghĩa nặng của Hồ Biểu Chánh, Chiếc lược ngà của Nguyễn Quang Sáng. Và Lão Hạc của Nam Cao cũng là một tác phẩm như thế. Lão yêu quý cậu Vàng không chỉ vì nó là con chó khôn, mà vì nó là kỷ vật duy nhất của con trai lão. Nhìn cậu Vàng, lão như thấy được hình bóng của con mình.
Lão thương con đến mức chấp nhận cái đói, thậm chí cái chết, chứ không bán mảnh vườn của con. Lão lo rằng nếu bán vườn, con trai lão sẽ không có đất sinh sống khi trở về. Lão đã chọn cái chết để giữ lại mảnh vườn cho con. Tình yêu thương của lão thật cảm động và sâu sắc.
Lão Hạc không chỉ yêu thương con mà còn sống đầy tự trọng. Trong hoàn cảnh khốn cùng, nhiều người có thể ăn trộm, ăn cắp, nhưng lão thì không. Lão từ chối sự giúp đỡ của ông giáo một cách kiên quyết. Binh Tư ngỡ rằng lão xin bả chó để ăn trộm, nhưng thực chất lão đã chọn cái chết để giữ lòng tự trọng.
Lòng tự trọng của lão Hạc tỏa sáng ngay cả trong những giây phút đau đớn nhất. Lão chọn cái chết để giữ tâm hồn trong sạch, trọn vẹn tình nghĩa với mọi người, kể cả với cậu Vàng. Lão còn tính toán để khi chết đi, không làm phiền đến hàng xóm: lão gửi ông giáo tiền để lo ma chay. Hỡi ôi lão Hạc!
Nam Cao đã khắc họa nhân vật lão Hạc bằng nghệ thuật miêu tả tâm lý tinh tế. Điều này thể hiện qua đoạn văn miêu tả bộ dạng, cử chỉ của lão khi kể chuyện bán cậu Vàng, và cảnh lão vật vã trước khi chết. Ngôn ngữ của Nam Cao sinh động, giàu tính tạo hình và gợi cảm.
Nam Cao đồng cảm sâu sắc với nỗi khổ của người nông dân trong nạn đói 1945. Thời cuộc đã đẩy họ vào đường cùng, và cái chết trở thành lối thoát nhanh chóng nhất.
Nhưng trên hết, Nam Cao đã trân trọng vẻ đẹp tâm hồn của người nông dân, ngay cả khi họ bước vào đường cùng. Lão Hạc không chỉ giàu tình yêu thương mà còn giữ được lòng tự trọng cao cả. Trong cái đói, lòng tự trọng là thứ quý giá nhất.
Qua nhân vật lão Hạc, Nam Cao đã chiêm nghiệm: “Cuộc đời chưa hẳn đáng buồn”. Câu nói này thể hiện niềm tin của nhà văn vào phẩm cách tốt đẹp của người nông dân Việt Nam. Điều này đáng quý vô cùng, bởi trước Cách mạng, người nông dân thường bị coi thường. Tư tưởng của Nam Cao thật đáng trân trọng.
Nhân vật lão Hạc là một hình tượng đẹp, đáng trân trọng trong văn học Việt Nam. Qua lão Hạc, Nam Cao đã khẳng định giá trị nhân đạo sâu sắc, đồng thời làm nổi bật phẩm chất cao quý của người nông dân.
- Văn mẫu lớp 10: Tổng hợp dàn ý chi tiết và sâu sắc cho bài thơ Nắng mới - Hướng dẫn lập dàn ý bài Nắng mới đầy đủ nhất
- Hiệu Hai Lập Phương: Khám Phá Công Thức và Bài Tập Chi Tiết Thuộc Hằng Đẳng Thức Số 7
- Soạn bài Thảo luận ý kiến về hiện tượng đời sống - Ngữ văn 8 trang 105 sách Cánh diều tập 1
- Hướng dẫn chi tiết các bước làm đồ chơi yêu thích dành cho học sinh lớp 4 (6 mẫu sáng tạo)
- Văn mẫu lớp 7: Phân tích hình tượng người phụ nữ trong bài thơ Bánh trôi nước - Dàn ý chi tiết và 9 bài văn mẫu đặc sắc