Văn mẫu lớp 6: Tưởng tượng lần mắc lỗi và hóa thân thành con vật - Dàn ý chi tiết cùng 10 bài văn mẫu kể chuyện sáng tạo
Văn mẫu lớp 6: Hành trình hóa thân thành con vật sau một lần mắc lỗi - Dàn ý chi tiết cùng 10 bài văn mẫu, giúp học sinh lớp 6 tham khảo và dễ dàng kể chuyện tưởng tượng khi biến thành con lợn, con chó, con mèo, con cóc, con vạc, hay con chuột.
Đề bài: Vì phạm lỗi, em bị biến thành con vật trong vài ngày. Hãy tưởng tượng và kể lại những khó khăn, rắc rối em đã trải qua trong khoảng thời gian đó.

Dàn ý: Hành trình tưởng tượng khi mắc lỗi và hóa thân thành con vật
Dàn ý chi tiết 1: Hành trình hóa thân thành con chuột sau một lần mắc lỗi
1. Mở bài
- Nguyên nhân mắc lỗi khiến em bị biến thành con chuột.
2. Thân bài:
- Cảm giác của em khi bị biến thành con chuột.
- Những điều thú vị và rắc rối em gặp phải.
+ Thú vị
Gặp gỡ và hòa nhập với cộng đồng loài chuột.
Thỏa sức phá phách và gặm nhấm mọi thứ.
Được tự do khám phá và du ngoạn khắp nơi.
+ Gặp những rắc rối nào?
- Bị mèo rượt đuổi, mắc bẫy chuột, và cảm giác sợ hãi khi tìm cách thoát thân.
- Nguyên nhân khiến em mong muốn trở lại làm người.
3. Kết bài
- Tỉnh dậy và nhận ra mình vẫn là một con người bình thường.
- Cảm xúc và suy nghĩ của em khi bất ngờ bị biến thành một chú chuột.
- Lời hứa của em sau khi trải qua những ngày tháng đặc biệt này.
Dàn ý chi tiết 2
1. Mở bài:
Nguyên nhân khiến em bị biến thành một chú mèo
Nói dối mẹ, vi phạm luật giao thông, xem trộm nhật ký của bạn bè, không vâng lời thầy cô, ghét mèo và thường xuyên đánh đuổi chúng.
- Tôi không hiểu tại sao mình lại yêu chó và ghét mèo đến vậy. Có lẽ vì hồi học lớp một, tôi bị một con mèo hoang cắn chảy máu chân nên từ đó tôi luôn sợ hãi và ghét bỏ loài vật hay kêu meo meo này. Hôm đó, chú tôi mang một con mèo lông đen tuyền đến gửi nhà tôi. Con mèo đáng ghét ấy đã ăn mất túi xúc xích của tôi. Khi tôi đi học về, tôi dùng chân đá mạnh khiến nó va vào tường và kêu đau đớn. Tôi hơi áy náy nhưng mặc kệ. Không ngờ tối hôm đó, tôi bị biến thành mèo trong ba ngày.
2. Thân bài:
Tâm trạng khi thức dậy và nhận ra mình đang trong thân xác của một con mèo mun đen
+ Hoang mang, không tin vào những gì mình đang thấy
+ Lo lắng, hoảng sợ, nghĩ rằng mình đang nằm mơ
+ Mọi thứ xung quanh đều khác lạ, khiến tôi muốn khóc òa và tìm mẹ. Tôi gọi mẹ nhưng mẹ không nghe thấy. Tôi chạy vào phòng tìm ba nhưng ba cũng không nhận ra tôi. Tôi cố gắng hét lên nhưng chỉ có những con thằn lằn, chuột và dế để ý đến tôi.
Những điều thú vị khi trở thành một chú mèo
+ Sau một hồi hoảng loạn, tôi bình tĩnh lại và khám phá ra nhiều điều thú vị trong thân xác mèo
+ Tôi không cần phải đi học vào buổi sáng, không phải làm bài tập hay ăn uống đúng giờ. Tôi cũng không cần dắt chú chó già Lucky đi dạo vào sáng sớm.
+ Mọi thứ trong mắt tôi trở nên to lớn hơn, và khắp nơi đều có mùi cá tươi ngon từ tủ lạnh của mẹ.
+ Tôi có thể leo trèo, phá phách và thưởng thức xúc xích, món ăn yêu thích của tôi khi còn là con người.
+ Tôi trở thành một vị mèo chúa tể của khu vực nhờ thân hình cường tráng, sự nhanh nhẹn và trí thông minh của con người mà tôi luôn mong ước khi còn đi học.
+ Những con vật như chuột, gián, dế, thậm chí cả chú cún nhà hàng xóm cũng phải e dè và nể sợ tôi.
Những bất lợi và khó khăn
+ Sau một ngày tự do, tôi chợt nhớ đến bạn bè, muốn được trở lại trường học, muốn được nằm trên chiếc giường ấm áp của mình. Tôi bắt đầu lo sợ khi nghĩ đến việc người thân không nhận ra mình.
+ Nếu loài mèo là kẻ thù của lũ chuột thì lũ chó đáng ghét lại là mối đe dọa khiến tôi phải chạy trốn.
+ Tôi lặn lội tìm thức ăn trong đêm tối và gặp phải con chó già của nhà mình. Nó không nhận ra tôi nên đã cắn tôi rất đau. Tôi chạy đi thật xa và bị lạc đường, sống lay lắt trong những góc chợ bẩn thỉu, đầy chuột gián, không dám ra ngoài vì sợ chó.
+ Tôi bị con người bẫy bằng mồi ngon và suýt nữa rơi vào tay họ.
+ Bị một đứa bé trạc tuổi tôi dụ dỗ bằng thức ăn ngon rồi dùng cây đánh tôi.
- Hối hận và sợ hãi
3. Kết bài:
Tưởng tượng một lần em mắc lỗi và biến thành con chuột
Sau ba ngày hóa thân thành mèo, tôi thấu hiểu những khó khăn mà loài mèo phải đối mặt và cảm thấy thương chúng hơn. Tôi nhận ra bài học quý giá cho cuộc sống của mình.
Thế là tôi thoát khỏi móng vuốt sắc nhọn của ông Miu mập. Suýt nữa tôi đã trở thành bữa ăn của ông ấy. Tôi thấy tội nghiệp cho bản thân vì tính kiêu ngạo và thói phá phách của mình. Có lẽ sự nghịch ngợm của tôi đã đến tai ông Bụt, nên tôi bị trừng phạt bằng cách biến thành chuột trong ba ngày.
Từ một cô bé xinh đẹp, tôi trở thành một con chuột xấu xí và bẩn thỉu. Nằm trong hang tối, tôi run lên vì lạnh và sợ hãi. Tôi ân hận về những việc mình đã làm và chỉ mong thời gian trôi nhanh để trở lại làm người. Tôi bò ra khỏi hang, nhìn xung quanh không thấy gì, rồi nghe tiếng kêu 'chút chít' từ bụi tre. Tôi làm quen với những chú chuột khác, kể cho chúng nghe câu chuyện của mình. Chúng tôi cùng nhau đi kiếm ăn, nhưng bất ngờ một con mèo xuất hiện khiến tôi hoảng loạn chạy trốn. Tôi lọt vào một cống nước đen ngòm, hôi thối, và cố gắng tìm đường thoát. Cuối cùng, tôi trở về hang, đói khát và sợ hãi. Đêm đó, tôi may mắn kiếm được thức ăn và ngủ yên. Sáng hôm sau, tiếng chó sủa và cào bới hang khiến tôi hoảng loạn bỏ chạy. Tôi nhớ ra hôm nay là ngày cuối cùng làm chuột và mong đợi được trở lại làm người. Ông Bụt hiện ra, biến tôi trở lại thành cô bé và dặn dò tôi những lời quý giá.
Tôi cảm thấy hạnh phúc khi được trở lại làm người sau ba ngày phiêu lưu đầy ý nghĩa và nguy hiểm. Từ đó, tôi càng trân trọng cuộc sống của con người. Tôi mong các bạn đừng kiêu ngạo và phá phách như tôi đã từng. Giờ đây, tôi vô cùng ân hận và tự hứa sẽ thay đổi. Cảm ơn các bạn đã lắng nghe câu chuyện của tôi.
Tưởng tượng một lần em mắc lỗi và biến thành con vạc
Tôi là một cô bé ham chơi nhưng lại lười học và lười làm việc. Mọi việc bố mẹ giao, tôi đều đùn đẩy cho anh trai. Anh trai tôi chăm chỉ và chiều chuộng tôi nên tôi ngày càng ỷ lại. Một hôm, anh trai bị ốm, mẹ bảo tôi quét nhà và học bài. Tôi chạy vào phòng, đánh thức anh và nhờ anh làm hộ. Mẹ nghe thấy, mắng tôi một trận rồi bỏ đi. Tôi khóc và nghĩ: 'Giá như mình biến thành con vạc thì tốt biết mấy, chẳng phải làm việc hay học hành gì cả, chỉ việc ăn và chơi thôi!' Không ngờ, Bụt nghe thấy và biến tôi thành một con vạc trắng muốt, xinh đẹp. Tôi vui mừng vì điều ước đã thành hiện thực.
Trong thế giới loài vật, tôi có một người anh là Cò. Anh Cò rất chăm chỉ, học giỏi và yêu thương tôi hết mực, giống như anh trai tôi ở thế giới loài người. Tôi vẫn giữ thói quen cũ, chỉ ăn và chơi, không giúp anh Cò bắt tôm cá. Một hôm trời mưa to, anh Cò đang ốm nặng vẫn lo lắng hỏi tôi: 'Em có đi kiếm mồi được không?' Tôi lắc đầu: 'Em không đi đâu, anh đi đi!' Anh Cò yếu ớt nói: 'Anh sẽ đi kiếm mồi cho em.' Rồi anh bay đi, đôi cánh nặng trĩu. Tôi ở nhà, đóng kín cửa ngủ say, không quan tâm đến anh. Khi tỉnh dậy, không thấy anh về, tôi bay đi tìm và thấy anh mắc bẫy của bác nông dân. Tôi cố gắng cứu anh nhưng anh đã ra đi mãi mãi, để lại cho tôi một bài học đau lòng. Tôi ân hận vì sự vô tâm của mình.
Khi trở lại thế giới loài người, tôi vội chạy đến ôm chầm lấy anh trai và xin lỗi. Từ đó, mỗi khi nhớ lại câu chuyện với anh Cò, tôi lại khóc và cảm thấy ân hận sâu sắc. Đó là động lực giúp tôi trưởng thành và trở thành một người biết quan tâm, yêu thương người khác.
Tưởng tượng một lần em mắc lỗi và biến thành con cóc
Ai cũng từng phạm phải sai lầm, có những lỗi lầm có thể sửa chữa, nhưng cũng có những lỗi lầm khiến ta day dứt suốt đời. Tôi cũng đã từng rơi vào hoàn cảnh đó và nhận một hình phạt nặng nề.
Cách đây vài tuần, trên đường đi học về, tôi bắt gặp một con cóc. Tôi liền bắt nó, bỏ vào túi ni lông, rồi buộc dây cước treo lên cành cây. Tôi dùng súng đạn nhựa bắn vào nó suốt buổi chiều, sau đó ném nó xuống ao. Mẹ tôi về thấy vậy, trách tôi: 'Con chơi ác quá, cóc là loài có ích đấy.' Nghe mẹ nói, tôi thoáng chút băn khoăn nhưng rồi quên ngay. Đêm đó, tôi mơ thấy mình biến thành một con cóc. Giấc mơ ấy như sau:
Sáng hôm sau, tôi thức dậy và kinh hoàng nhận ra mình đang nằm trong một góc tối, biến thành một con cóc xấu xí. Tôi cố gắng nhảy ra tìm mẹ nhưng không thể kêu thành tiếng người. Mẹ nhìn thấy tôi, tưởng là cóc thật, liền dùng chổi đuổi tôi ra vườn. Tôi lang thang cả ngày, đói khát, phải ăn kiến để sống. Đến tối, tôi thấy bố mẹ lo lắng tìm kiếm tôi, mẹ khóc sưng cả mắt. Tôi muốn hét lên: 'Con đang ở đây!' nhưng không thể. Tôi ân hận vô cùng và cầu xin được trở lại làm người, hứa sẽ không bao giờ nghịch ác nữa. Sáng hôm sau, tôi tỉnh dậy và thấy mình đã trở lại thành người. Tôi kể lại câu chuyện cho cả nhà nghe, nhưng không ai tin.
Tôi sẽ không bao giờ quên bài học này và tự nhủ sẽ không bao giờ chơi những trò độc ác với động vật nữa.
Tưởng tượng một lần em mắc lỗi và hóa thân thành chú lợn nhỏ
Tưởng tượng biến thành con lợn - Mẫu 1
Có bao giờ bạn nghĩ rằng con người có thể biến thành con vật chưa? Nghe có vẻ nực cười, nhưng chuyện đó đã xảy ra với tôi. Tôi không ngờ tai họa này lại ập xuống đầu mình. Giờ nghĩ lại, tôi vô cùng hối hận. Đáng lẽ tôi không nên ham chơi đến thế. Tuy xấu hổ, nhưng tôi vẫn muốn kể lại câu chuyện này để các bạn cùng biết.
Từ nhỏ, tôi đã nổi tiếng nghịch ngợm. Lớn lên, tôi vẫn thế, chỉ thích trêu chọc và đánh bạn. Tôi chẳng quan tâm đến việc học. Trên lớp, tôi thường xuyên ngủ gật, và thầy giáo đã ghi lại khuyết điểm này vào sổ liên lạc, yêu cầu bố mẹ ký xác nhận. Sợ bị mẹ đánh, tôi giấu sổ vào giá sách. Một hôm, mẹ dọn dẹp nhà cửa, tình cờ phát hiện ra sổ liên lạc. Tôi đứng sau cánh cửa, thấy mặt mẹ đỏ bừng vì giận. Tôi biết một trận “đại chiến” sắp xảy ra. Mẹ gọi tôi lại và mắng:
– Đức, con có định học hành tử tế không? Bố mẹ đã nhắc bao nhiêu lần rồi?
Biết mình sai, nhưng tôi vẫn cãi lại rồi lén đi chơi với đám bạn đang đợi ngoài cổng. Tôi chơi đến tối mới về, tránh mặt mẹ. Sau bữa cơm, tôi ngồi vào bàn học nhưng chẳng hiểu sao, vừa nhìn sách vở là ngáp ngắn ngáp dài. Chẳng mấy chốc, tôi ngủ thiếp đi. Trong giấc ngủ, tôi nghe thấy một giọng nói lạ vang lên:
– Ngươi không xứng đáng làm người. Bố mẹ ngươi vất vả kiếm tiền lo cho ngươi ăn học, vậy mà ngươi lại ngủ gật trong lớp. Ta sẽ trừng phạt ngươi bằng cách biến ngươi thành con lợn.
Ngay lập tức, tôi cảm thấy ngứa ngáy khắp người. Đưa tay lên gãi, tôi phát hiện tay mình đã biến thành chân lợn. Cơ thể tôi phình ra, chân tay ngắn lại. Tôi soi gương và suýt ngất xỉu. Tôi hét lên:
– Không, tôi không thể thành lợn được! Mũi tôi bè ra, lưng mọc lông, đuôi dài và cong. Tôi đã trở thành con lợn thật sự. Đúng lúc đó, mẹ tôi mở cửa vào. Không thấy tôi đâu, chỉ thấy một con lợn, mẹ kêu lên: 'Sao con lợn lại chui vào đây?' Mẹ gọi anh Nam đi tìm tôi và dùng chổi đuổi tôi ra chuồng. Tôi la lên: 'Mẹ ơi, là con đây mà!' Nhưng tiếng tôi chỉ còn là tiếng kêu 'ủn ỉn'.
Mẹ tôi không ngừng tay, tiếp tục đánh và đuổi tôi ra chuồng. Nằm giữa đám lợn, tôi sợ hãi. Khi không ai ở nhà, tôi trốn ra đường. Sáng hôm sau, thấy mấy đứa bạn đi qua, tôi chạy lại cầu xin giúp đỡ. Nhưng chúng không hiểu, chỉ reo lên: 'Ném chết con lợn bẩn thỉu này đi!' Tôi rơm rớm nước mắt.
Tôi cố gắng lẻn về nhà, nhưng vừa mở cửa đã thấy một con chó to đứng chắn lối. Nó nhìn tôi với ánh mắt dữ tợn, như muốn xé xác tôi. Tôi hoảng hốt bỏ chạy.
Tôi la hét, vùng vẫy và tỉnh dậy, trán đẫm mồ hôi, tay run rẩy. Hóa ra đó chỉ là một giấc mơ, nhưng là giấc mơ kinh khủng nhất đời tôi. Tôi hoảng sợ nghĩ: 'Nếu mình thật sự biến thành lợn thì sao?' Từ đó, tôi chăm chỉ học hành và sửa đổi thói quen ngủ gật.
Tưởng tượng biến thành con lợn - Mẫu 2
Vì em quá ảo tưởng về sức mạnh của mình, một vị thần đã xuất hiện và bắt em phải biến thành một con vật trong ba ngày. Em không biết chọn con gì, nhưng nghĩ rằng mình béo như vậy mà biến thành một con vật năng động thì chắc mệt lắm.
Em liền nghĩ đến một con vật lười biếng. Trong đầu em chợt lóe lên ý tưởng, và em quyết định chọn con lợn (giọng đọc ngọng 'Lợn' thành 'Nợn'). Vị thần gật đầu rồi biến mất.
Sáng hôm sau, em vừa mở mắt đã tưởng muộn học, vội vàng chuẩn bị nhưng bỗng nhận ra mình đang đi bằng bốn chân. Em nhìn quanh và thấy đây không phải là nhà mình.
Lúc này, em mới nhận ra mình đã biến thành... lợn. Xung quanh em, những con lợn to lớn đang nằm ngủ say. Em hoảng hốt, kêu lên 'ụt ịt ụt ịt'. Tiếng kêu của em khiến đám lợn thức giấc và nhìn em chằm chằm.
Làm lợn thật khổ, em chỉ muốn trở lại thành người. Tuy nhiên, đến tối, em lại thấy làm lợn cũng khá sướng. Cứ ăn no rồi ngủ, ngủ dậy lại ăn, chẳng phải lo nghĩ gì.
Những chú lợn cùng chuồng rất tốt bụng. Sáng hôm sau, đang ngủ say, em bị một quả bóng tennis rơi trúng đầu. Mấy chú lợn xung quanh vội đến, xuýt xoa và băng bó vết thương cho em.
Rắc rối bắt đầu khi con lợn thứ ba bị thịt. Tối hôm đó, con thứ hai cũng bị đưa đi. Ngày hôm sau, đến lượt em. Em vô cùng hoảng sợ, chỉ mong được trở lại thành người. May mắn thay, ngay trước giờ lên bàn mổ, em đã trở lại hình dáng con người. Hóa ra, chuồng lợn em ở chính là chuồng lợn nhà mình. Em kể lại toàn bộ câu chuyện cho mẹ. Mẹ đã quyết định tha cho tất cả số lợn và để chúng sống yên ổn đến già. Nếu thấy hay, hãy xem phim '6 chú lợn hồng' để ủng hộ những chú lợn đáng yêu nhé!
Tưởng tượng biến thành con lợn - Mẫu 3
Có bao giờ bạn nghĩ rằng con người có thể biến thành con vật chưa? Nghe có vẻ nực cười, nhưng chuyện đó đã xảy ra với tôi. Tôi không ngờ tai họa này lại ập xuống đầu mình. Giờ nghĩ lại, tôi vô cùng hối hận. Tuy xấu hổ, nhưng tôi vẫn muốn kể lại câu chuyện này để các bạn cùng biết.
Từ nhỏ, tôi đã nổi tiếng nghịch ngợm. Lớn lên, tôi vẫn thế, chỉ thích trêu chọc và đánh bạn. Tôi chẳng quan tâm đến việc học. Trên lớp, tôi thường xuyên ngủ gật, và thầy giáo đã ghi lại khuyết điểm này vào sổ liên lạc, yêu cầu bố mẹ ký xác nhận. Sợ bị mẹ đánh, tôi giấu sổ vào giá sách. Một hôm, mẹ dọn dẹp nhà cửa, tình cờ phát hiện ra sổ liên lạc. Tôi đứng sau cánh cửa, thấy mặt mẹ đỏ bừng vì giận. Mẹ gọi tôi lại và mắng:
- Đức, con có định học hành tử tế không? Bố mẹ đã nhắc bao nhiêu lần rồi?
Biết mình sai, nhưng tôi vẫn cãi lại rồi lén đi chơi với đám bạn đang đợi ngoài cổng. Tôi chơi đến tối mới về, tránh mặt mẹ. Sau bữa cơm, tôi ngồi vào bàn học nhưng chẳng hiểu sao, vừa nhìn sách vở là ngáp ngắn ngáp dài. Chẳng mấy chốc, tôi ngủ thiếp đi. Trong giấc ngủ, tôi nghe thấy một giọng nói lạ vang lên:
- Ngươi không xứng đáng làm người. Bố mẹ ngươi vất vả kiếm tiền lo cho ngươi ăn học, vậy mà ngươi lại ngủ gật trong lớp. Ta sẽ trừng phạt ngươi bằng cách biến ngươi thành con lợn.
Ngay lập tức, tôi cảm thấy ngứa ngáy khắp người. Đưa tay lên gãi, tôi phát hiện tay mình đã biến thành chân lợn. Cơ thể tôi phình ra, chân tay ngắn lại. Tôi soi gương và suýt ngất xỉu. Tôi hét lên:
- Không, tôi không thể thành lợn được! Mũi tôi bè ra, lưng mọc lông, đuôi dài và cong. Tôi đã trở thành con lợn thật sự. Đúng lúc đó, mẹ tôi mở cửa vào. Không thấy tôi đâu, chỉ thấy một con lợn, mẹ kêu lên: 'Sao con lợn lại chui vào đây?' Mẹ gọi em trai tôi đi tìm tôi và dùng chổi đuổi tôi ra chuồng. Tôi la lên: 'Mẹ ơi, là con đây mà!' Nhưng tiếng tôi chỉ còn là tiếng kêu 'ủn ỉn'.
Mẹ tôi không ngừng tay, tiếp tục đánh và đuổi tôi ra chuồng. Nằm giữa đám lợn, tôi sợ hãi. Khi không ai ở nhà, tôi trốn ra đường. Sáng hôm sau, thấy mấy đứa bạn đi qua, tôi chạy lại cầu xin giúp đỡ. Nhưng chúng không hiểu, chỉ reo lên: 'Ném chết con lợn bẩn thỉu này đi!' Tôi rơm rớm nước mắt.
Không thể lang thang mãi, tôi cố gắng lẻn về nhà. Vừa mở cửa, tôi giật mình khi thấy con chó béc-giê nhà tôi đứng chắn lối. Nó nhìn tôi với ánh mắt dữ tợn, như muốn xé xác tôi. Tôi hoảng hốt bỏ chạy.
Tôi la hét, vùng vẫy và tỉnh dậy, trán đẫm mồ hôi, tay run rẩy. Hóa ra đó chỉ là một giấc mơ, nhưng là giấc mơ kinh khủng nhất đời tôi. Tôi hoảng sợ nghĩ: 'Nếu mình thật sự biến thành lợn thì sao?' Từ đó, tôi chăm chỉ học hành và sửa đổi thói quen ngủ gật.

Tưởng tượng một lần em mắc lỗi và biến thành con chó
Trời ơi! Đó là kỷ niệm đáng nhớ nhất trong đời tôi. Tôi đã lười biếng, nhận điểm kém, và còn cãi lại mẹ. Mẹ buồn lòng đến mức khóc.
Đêm đó, tôi chợt tỉnh giấc và thấy mình biến thành một chú chó con. Tôi kêu lên: 'Mẹ ơi!' nhưng chỉ phát ra tiếng 'gâu gâu'. Tôi buồn bã bỏ nhà ra đi, lang thang khắp nơi. Mệt mỏi, tôi ngất đi.
Tôi tỉnh dậy và thấy mình nằm trong một ổ rơm ấm áp. Bên cạnh là bát sữa nhỏ. Căn phòng có một cô bé đang ngồi học. Thấy tôi tỉnh, cô bé mỉm cười và bế tôi lên. Dù được yêu thương, tôi vẫn nhớ nhà da diết. Đêm xuống, tôi cảm thấy lạnh lẽo và cô đơn. Tôi nhớ những lúc mẹ ôm tôi trong cái lạnh của gió thu, những đêm mẹ đắp chăn ấm cho tôi. Tôi thèm được ăn món mẹ nấu, thèm được thấy nụ cười của mẹ. Mẹ là tất cả đối với tôi.
Bình minh lên, tia nắng gọi tôi đón ngày mới. Tôi gặp những chú chó khác và cùng chơi đùa. Bỗng một chiếc xe máy xuất hiện, phá tan sự yên tĩnh. Đó là hai tên chuyên bắt chó. Chúng vung lưới, bắt những con chó kia. Tôi cố chạy thoát, nhưng cuối cùng dừng lại trước một bức tường. Một người phụ nữ đứng đó. Tôi ngẩng lên và nhận ra đó là mẹ!
Tôi muốn kêu lên: 'Mẹ! Mẹ ơi!' nhưng chỉ phát ra tiếng 'gâu gâu'. Tôi thấy bố mẹ đang lo lắng tìm tôi, khuôn mặt hốc hác, mắt thâm quầng. Nước mắt tôi rơi xuống chân mẹ. Mẹ cúi xuống, ngạc nhiên ôm tôi vào lòng. Bỗng một bà Tiên xuất hiện và nói:
Con đã biết hối lỗi chưa? Ta biết con yêu bố mẹ nhiều lắm. Từ nay đừng làm bố mẹ buồn nữa nhé!
Tôi lại trở thành một cô bé xinh xắn. Mẹ vui mừng ôm hôn tôi. Nước mắt mẹ làm tim tôi đau nhói. 'Mẹ ơi! Con yêu mẹ!'
Tưởng tượng một lần em mắc lỗi và hóa thân thành chú mèo nhỏ
Tưởng tượng biến thành con mèo - Mẫu 1
Trong đời, ai cũng từng mắc lỗi và phải trả giá cho sai lầm của mình. Nhưng sự trừng phạt như thế nào mới khiến con người thực sự ăn năn? Tôi không thể quên cảm giác khi biến thành một con mèo trong ba ngày vì lỗi lầm của mình. Những ngày ấy đầy rắc rối và bài học quý giá.
Một hôm, tôi đang chơi đùa trong nhà thì nghe tiếng 'cheng'. Mẹ bước vào và hỏi: 'Hai chị em đang làm gì thế này?' Một chiếc bình pha lê quý giá đã vỡ tan. Tôi sợ hãi vì biết mình là người làm vỡ nó, nhưng tôi đổ lỗi cho em gái. Mẹ mắng em tôi một trận, còn tôi thở phào nhẹ nhõm. Tối đó, khi đang ngủ say, tôi nghe thấy một giọng nói lạ vang lên:
- Này cháu, cháu không phải là đứa con ngoan, cũng không phải người chị tốt. Ta sẽ phạt cháu biến thành mèo cho đến khi cháu nhận ra lỗi lầm của mình!
Tôi chưa kịp phản ứng thì cả người bỗng nóng lên, cơ thể co lại. Tôi sờ lên người và thấy một cái đuôi, đôi tai vểnh lên, mũi tẹt xuống, và vài sợi râu mọc quanh mép. Tôi chạy đến gương và hét lên: 'Mẹ ơi!' Nhưng tiếng tôi chỉ còn là tiếng 'meo meo'. Mẹ bước vào phòng, nhìn thấy tôi và kêu lên: 'Con mèo bẩn thỉu này từ đâu đến? Thủy Tiên đâu rồi?' Rồi mẹ đuổi tôi ra ngoài. Tôi vừa khóc vừa kêu gào, nhưng mẹ không nhận ra tôi. Đói khát và lạnh lẽo, tôi lê bước đến một bụi cây góc phố. Sáng hôm sau, tôi thấy mẹ mở cửa, liền chạy lại kêu 'Mẹ ơi!', nhưng chỉ phát ra tiếng 'meo meo'. Mẹ lại xua đuổi tôi. Trên đường, tôi thấy hai người bạn thân Hoàng và Quế Giang đang đi học. Tôi chạy đến, cào nhẹ vào chân họ và hỏi: 'Các cậu ăn sáng chưa?' Nhưng thay vì trả lời, họ lại bực bội xua đuổi tôi. Tôi nhận ra mình chỉ là một con mèo xấu xí. Đến tối thứ ba, vừa lạnh vừa đói, tôi bật khóc: 'Mẹ ơi! Con hiểu lỗi của con rồi! Con nhớ ba mẹ quá!' Bỗng giọng nói kia lại vang lên: 'Cháu đã nhận ra lỗi lầm thì hãy cố gắng chăm ngoan, vâng lời cha mẹ và trở thành người con ngoan nhé!' Rồi tôi rùng mình, trở lại thành người. Tất cả như một giấc mơ!
Ba ngày lang thang ngoài đường, tôi thấm thía nỗi khổ khi không được bố mẹ chăm sóc, không được bạn bè yêu mến. Từ đó, tôi hiểu ra rằng phải biết nhận lỗi khi làm sai. Tôi luôn cố gắng chăm ngoan, học giỏi để trở thành tấm gương tốt cho em gái và làm bố mẹ vui lòng.
Tưởng tượng biến thành con mèo - Mẫu 2
Một buổi sáng đẹp trời, ánh nắng mùa hè trong vắt chiếu rọi trên hiên nhà. Tôi mở mắt trong sự bình yên, ngáp một tiếng: 'Meo'. 'Gì thế này?': 'Meo… Meo…' Tôi đã biến thành mèo ư?
Tôi không thể tin nổi chuyện này. Tôi cố thử lại, nhưng chỉ phát ra tiếng 'meo'. Nhìn xung quanh, mọi thứ đều quen thuộc, nhưng sao lại to lớn đến thế? Cả nơi tôi đang ngồi cũng vậy, chẳng phải là ổ của con Mi Mi sao? Mi Mi đâu rồi? Chuyện gì đã xảy ra?
Cố gắng trấn tĩnh, tôi tự nhủ: 'Mình phải tìm hiểu sự thật.' Tôi đứng lên, nhưng lại đi bằng bốn chân. Tôi có bốn chân để di chuyển, nâng cái thân béo tròn của mình. Mỗi bước đi, thân hình uyển chuyển lắc lư. 'Cũng thú vị đấy chứ,' tôi nghĩ. Bỗng tôi lùi lại, vừa đi qua một tấm gương. Trước mặt tôi là hình dáng của Mi Mi. Hay nói đúng hơn, tôi đang là Mi Mi. Tôi đang là con mèo mà tôi luôn ghét bỏ. Nó không nghe lời, ăn uống bẩn thỉu, không bắt chuột. Tôi ít khi tiếp xúc với nó, và phòng tôi là cấm địa với Mi Mi.
Lại một chuyện kinh hoàng nữa xảy ra. Tôi cố trấn tĩnh và đi quanh nhà. Bố mẹ đã đi làm, chỉ còn ông ngoại ở nhà. Ông đang hát những bài hát yêu thích và tỉa cây cảnh. Tôi chạy đến: 'Ông ơi, cháu là cháu gái của ông đây, ông giúp cháu với.' Nhưng chỉ phát ra tiếng 'meo'. Ông quay lại, mỉm cười:
Mi Mi đói rồi à? Ông đi lấy cơm cho Mi Mi ăn nhé!
Meo, không phải thế. Ông lại nghĩ tôi cảm ơn nên cười vui vào bếp. Giờ tôi mới hiểu cảm giác của Mi Mi khi nó kêu 'meo' mà tôi luôn mắng nó vô nghĩa. Nó có biết kêu gì khác đâu!
Ông đem ra một bát cơm nhỏ với vài con cá kho. Tôi sẽ phải ăn cái này? Cơm thừa và cá mặn? Không, tôi không ăn đâu. Tôi quay đi. Ông không hiểu: 'Vừa đòi ăn giờ lại không ăn, là sao?' Ông làm sao hiểu được.
Tôi trở về giường của Mi Mi. Bỗng thấy một con chuột đang ăn vụng. Nó nhìn tôi, tay cầm miếng bánh cắn dở. Tôi hét lên: 'Meoooo'. Con chuột giật mình chạy mất, tôi cũng chạy theo. Tôi chạy đến chỗ ông: 'Meo meo meo' - 'Ông ơi! Có chuột trong bếp, ông bắt nó đi!' Ông vẫn ngơ ngác. Tôi đành bất lực đi ra ngoài, vì không thể về giường nữa. Trước mặt tôi là một con chó hung dữ nhà hàng xóm. 'Meoooo' Tôi lại hét lên. Con chó lao tới...
Tôi bừng tỉnh. 'Thì ra chỉ là mơ, sợ chết mất.' Tôi chạy đến gương kiểm tra, tôi vẫn là tôi. Và tôi thấy Mi Mi đứng gần đó, nhìn tôi sợ sệt. Lần đầu tiên, tôi đến gần ôm nó. Vì tôi đã hiểu cảm giác của nó như thế nào.
Tưởng tượng biến thành con mèo - Mẫu 3
Hôm nay, tôi đã phạm lỗi khi nói dối mẹ. Mẹ hỏi: 'Con có nói dối mẹ không?' Tôi vội chối: 'Không, con không nói dối, nếu con nói dối con sẽ biến thành mèo.' Đêm khuya, tôi tỉnh dậy và thấy người nhẹ bẫng, tầm nhìn thấp hơn. Tôi chạy đến gương và kinh ngạc nhận ra mình đã biến thành mèo.
Lo sợ bị phát hiện, tôi bỏ đi. Tôi nhảy qua cửa sổ, đứng trên mái nhà, kêu cứu nhưng chỉ phát ra tiếng 'meo meo'. Tôi lang thang trên đường, sợ hãi dù loài mèo không sợ bóng tối. Nghe tiếng chó sủa, tôi hoảng loạn trốn vào cống. Mùi hôi thối bốc lên, tôi chạy nhanh nhưng gặp một con chuột cống to lớn. Sợ hãi, tôi trượt chân rơi xuống sông. Không biết bơi, tôi lịm đi trong làn nước lạnh, chỉ kịp nghĩ: 'Mẹ ơi, con xin lỗi, cứu con!'
Khi tỉnh lại, tôi thấy mình nằm trên bờ bùn, đã trở lại thành người. Tôi chạy về nhà, thấy bố mẹ và hàng xóm đang lo lắng. Tôi ôm chặt mẹ, khóc nức nở xin lỗi. Tôi kể lại mọi chuyện, hứa sẽ không bao giờ nói dối nữa. Mẹ gạt nước mắt, tha thứ cho tôi. Tôi run rẩy ôm mẹ, tự nhủ sẽ cố gắng hoàn thiện bản thân.
Qua sự việc này, tôi nhận ra rằng mỗi lỗi lầm đều có cái giá phải trả. Tôi hối hận và tự nhủ sẽ không bao giờ tái phạm, luôn cố gắng hoàn thiện mình từng ngày.
- Đọc hiểu: Bức mật thư - Bài 17 trong sách Tiếng Việt lớp 4 Cánh diều tập 2
- Luyện từ và câu: Khám phá trạng ngữ chỉ thời gian và nơi chốn - Bài 7 Tiếng Việt 4 Tập 2 Chân trời sáng tạo
- Hướng dẫn viết đoạn mở bài và kết bài cho bài văn miêu tả con vật - Tiếng Việt 4 Chân trời sáng tạo Tập 2 Bài 6
- Soạn bài Vẻ đẹp của một bài ca dao - Ngữ văn lớp 6 trang 76 sách Cánh Diều tập 1: Hướng dẫn chi tiết và sâu sắc
- Bài đọc: Bầu trời trong quả trứng - Sách Tiếng Việt lớp 4 Tập 1 Kết nối tri thức, Bài 9