Kể về ông nội của em - Dàn ý chi tiết và 18 bài văn mẫu đặc sắc dành cho học sinh lớp 6
Những người thân trong gia đình, đặc biệt là ông, luôn giữ một vị trí vô cùng quan trọng trong cuộc sống của mỗi chúng ta. EduTOPS mang đến Bài văn mẫu lớp 6: Kể về ông của em, một tài liệu tham khảo đầy giá trị và ý nghĩa dành cho học sinh.

Tài liệu bao gồm dàn ý chi tiết cùng 18 bài văn mẫu đặc sắc, được biên soạn dành riêng cho học sinh lớp 6. Hãy khám phá ngay những nội dung hấp dẫn dưới đây.
Dàn ý chi tiết kể về người ông kính yêu của em
1. Mở bài
Giới thiệu khái quát về người ông: ông nội hoặc ông ngoại, độ tuổi, nghề nghiệp và vai trò của ông trong gia đình.
2. Thân bài
- Miêu tả ngoại hình của ông: dáng người, khuôn mặt, mái tóc bạc phơ, đôi mắt hiền từ…
- Khắc họa tính cách đáng quý của ông: sự nhân hậu, tình yêu thương dành cho con cháu, và những bài học cuộc sống ông truyền đạt.
- Những kỉ niệm đáng nhớ với ông: những lần về quê, nghe ông kể chuyện ngày xưa, và những lời khuyên quý báu từ ông.
3. Kết bài
Bày tỏ tình cảm sâu sắc dành cho ông: lòng kính trọng, niềm tự hào, và sự yêu thương vô bờ đối với người ông đáng kính.
Kể về người ông kính yêu của em - Bài văn ngắn gọn và súc tích
Đoạn văn mẫu số 1: Kể về người ông kính yêu
Ông nội là người mà tôi luôn dành trọn tình yêu thương và lòng kính trọng sâu sắc. Dù đã bước sang tuổi bảy mươi hai, ông vẫn giữ được sự minh mẫn và khỏe mạnh đáng ngưỡng mộ. Dáng người ông đầy đặn, lưng hơi còng xuống bởi những năm tháng lao động vất vả. Khuôn mặt vuông chữ điền của ông toát lên vẻ phúc hậu, cùng nụ cười hiền từ chan chứa yêu thương. Vầng trán rộng và mái tóc bạc trắng càng tôn lên vẻ cương nghị, đáng kính. Đôi bàn tay nhăn nheo của ông luôn ấm áp và tràn đầy tình yêu thương. Trước khi nghỉ hưu, ông từng là một cán bộ thôn được mọi người kính trọng và yêu mến. Ông không chỉ tốt bụng, gần gũi mà còn dạy tôi nhiều bài học quý giá về cuộc sống. Những lời răn dạy của ông đã khắc sâu vào tâm trí tôi, trở thành động lực để tôi không ngừng cố gắng học tập và làm ông tự hào.
Đoạn văn mẫu số 2: Kể về người ông ngoại đáng kính
Ông ngoại là người mà tôi luôn dành trọn tình yêu thương và lòng kính trọng sâu sắc. Dù đã bước sang tuổi bảy mươi sáu, ông vẫn giữ được sức khỏe dẻo dai và tinh thần minh mẫn. Dáng người đầy đặn cùng khuôn mặt phúc hậu của ông toát lên vẻ hiền từ, nhân hậu. Ông luôn yêu thương và dành những điều tốt đẹp nhất cho con cháu. Không chỉ vậy, ông còn sẵn lòng giúp đỡ, chia sẻ với mọi người xung quanh, khiến tôi càng thêm ngưỡng mộ. Mỗi khi tôi mắc lỗi, ông không trách mắng mà nhẹ nhàng khuyên bảo, dạy tôi những bài học quý giá về cuộc sống. Những buổi cuối tuần, tôi thường ngồi nghe ông kể chuyện về thời kỳ đất nước còn chiến tranh. Những câu chuyện ấy giúp tôi thêm trân trọng cuộc sống hòa bình hôm nay. Ông còn dạy tôi cách chăm sóc cây cối mỗi khi cùng ông ra vườn. Tôi luôn xem ông là tấm gương sáng để học tập và noi theo. Tôi mong ông luôn khỏe mạnh, sống vui vẻ bên con cháu. Tôi yêu ông ngoại rất nhiều!
Kể về người ông nội đáng kính của em - Bài văn giàu cảm xúc
Bài văn mẫu số 1: Kể về người ông nội kính yêu
Trong cuộc đời mỗi người, những người thân luôn là điểm tựa tinh thần vững chắc. Với tôi, ông nội chính là người mà tôi yêu quý và kính trọng nhất.
Năm nay, ông nội của tôi đã bước sang tuổi bảy mươi hai. Dù vậy, ông vẫn giữ được sức khỏe dẻo dai và trí óc minh mẫn. Dáng người ông đầy đặn, khuôn mặt vuông chữ điền toát lên vẻ phúc hậu. Nụ cười hiền từ của ông luôn chan chứa tình yêu thương. Vầng trán rộng và mái tóc bạc trắng khiến tôi liên tưởng đến hình ảnh những ông tiên, ông bụt trong truyện cổ tích. Nhưng có lẽ, điều tôi yêu thích nhất chính là đôi bàn tay nhăn nheo, đầy vết chai sần của ông - đôi bàn tay của một người lao động cần cù.
Trước khi nghỉ hưu, ông từng là một cán bộ thôn được mọi người kính trọng. Ông luôn sẵn lòng giúp đỡ bất cứ ai cần đến mình. Đối với con cháu, ông dành trọn sự quan tâm và yêu thương. Những câu chuyện ông kể về thời kỳ đất nước còn chiến tranh hay thời bao cấp khó khăn luôn khiến tôi say mê lắng nghe.
Mỗi lần về quê, tôi đều cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Tôi thường theo ông ra cánh đồng, ngắm nhìn những cánh cò bay lả. Ông còn rất yêu thích công việc làm vườn. Khu vườn của ông lúc nào cũng xanh tươi, trĩu quả. Mỗi buổi chiều, ông lại ra vườn chăm sóc từng gốc cây, luống rau. Tôi thường chạy theo, đòi giúp ông tưới nước, bắt sâu. Ông dạy tôi cách nâng niu, chăm chút từng nhánh cây, từng bông hoa. Không chỉ vậy, tôi còn được nghe ông kể rất nhiều câu chuyện ý nghĩa về cuộc sống. Những bài học ấy đã giúp tôi trưởng thành hơn mỗi ngày. Kỉ niệm về ông nội mãi là những khoảnh khắc đẹp đẽ trong tâm trí tôi.
Ông nội chính là cả bầu trời tuổi thơ của tôi. Tôi luôn dành cho ông sự kính trọng và yêu thương vô bờ. Tôi mong ông sẽ luôn khỏe mạnh và sống thật lâu bên con cháu để chúng tôi được yêu thương, chăm sóc ông nhiều hơn nữa.
Bài văn mẫu số 2: Kể về người ông nội - người thầy đáng kính
Ông nội tôi là người thầy cao cả nhất trong cuộc đời tôi. Chính ông đã truyền cho tôi tình yêu với nghề giáo, một nghề cao quý mà tôi luôn ngưỡng mộ.
Đến tận bây giờ, tôi vẫn không thể nhớ rõ đã bao lâu kể từ lần cuối tôi được nhìn thấy khuôn mặt hiền từ và nghe giọng nói ấm áp của ông. Chỉ biết rằng, khoảng thời gian ấy đã quá lâu.
Ông nội tôi đã ở tuổi xế chiều. Dáng người ông tầm thước, hơi gầy với làn da nhăn nheo nhưng vẫn hồng hào. Mái tóc bạc trắng như cước, vầng trán cao in hằn những nếp nhăn của thời gian. Đôi mắt ông vẫn còn tinh anh, ẩn dưới cặp lông mày bạc màu. Hai gò má hơi hóp làm nổi bật khuôn mặt phúc hậu. Dù răng đã rụng nhiều, nhờ hàng răng giả, nụ cười của ông vẫn luôn rạng rỡ. Hằng ngày, ông thường mặc bộ quần áo ta bằng vải mềm, màu sẫm, đi đôi dép nhựa đã mòn. Chỉ khi đọc sách báo, ông mới đeo kính, và mỗi lần ra ngoài, ông thường chống gậy để đi lại dễ dàng hơn.
Ông nội tôi là một thầy giáo dạy Toán. Ông có một lớp dạy thêm tại nhà, nơi ông truyền đạt kiến thức cho nhiều thế hệ học trò. Khi còn nhỏ, tôi thường đứng bên cửa sổ, lén nhìn ông giảng bài. Những lúc ấy, ông thường nhẹ nhàng yêu cầu tôi ra ngoài để không làm các anh chị học sinh mất tập trung. Tôi thường giả vờ giận dỗi, chỉ để sau mỗi buổi học, ông lại mua quà bánh để dỗ dành tôi.
Tôi luôn dành cho ông nội sự yêu mến và kính trọng vô bờ. Tôi tự hứa với lòng mình sẽ sống thật có ích để ông luôn cảm thấy tự hào về tôi.
Bài văn mẫu số 3: Kể về người ông nội đáng kính
Bên cạnh tình yêu thương của cha mẹ và anh chị em, tôi còn được đón nhận tình cảm ấm áp từ ông nội. Đối với tôi, ông chính là tấm gương sáng về phẩm chất và tính cách đáng quý mà tôi luôn mong muốn học hỏi và noi theo.
Năm nay, ông đã bước sang tuổi bảy mươi. Khuôn mặt ông phúc hậu với gò má cao và đôi môi đẹp. Mái tóc bạc phơ như sợi cước, nhưng ông vẫn giữ được sức khỏe dẻo dai. Đôi mắt ông tinh anh, toát lên vẻ hiền từ, ít khi quát mắng con cháu. Ông luôn là người nhẹ nhàng và bao dung.
Những ngày thơ ấu, tôi thường quấn quýt bên ông. Bố mẹ đi làm xa, tôi ở nhà với ông, đòi ông kể chuyện và hát ru. Giọng nói ấm áp của ông như một âm thanh vang vọng mãi trong tâm trí tôi. Tôi nhớ từng lời kể chuyện ngọt ngào mà ông chậm rãi kể, và cả những thao tác tỉ mỉ của ông khi làm việc trong vườn nhà. Những kỉ niệm ấy luôn in đậm trong trái tim tôi.
Đối với tôi, ông nội là người vô cùng quan trọng. Tôi luôn dành cho ông sự yêu quý và kính trọng sâu sắc. Ông không chỉ là người thân mà còn là nguồn động lực để tôi phấn đấu mỗi ngày.
Bài văn mẫu số 4: Kể về người ông nội đáng kính
Trong gia đình, ông nội là người mà em kính trọng và yêu quý nhất. Ông luôn là người chăm sóc, lo lắng cho em mỗi khi bố mẹ bận rộn với công việc.
Ông nội em năm nay đã bảy mươi tuổi. Dáng người ông thấp và hơi gầy, nhưng da dẻ vẫn hồng hào, khỏe mạnh. Mái tóc ông đã bạc nhiều, nhưng nụ cười luôn rạng rỡ. Ông sống rất giản dị, thường mặc bộ quần áo nâu và đi đôi dép xốp vào mùa hè. Mùa đông, ông khoác thêm chiếc áo bông, đội mũ len, nhưng vẫn giữ đôi dép quen thuộc, chỉ thêm đôi tất ấm áp.
Ông có niềm đam mê cắt tỉa cây cảnh. Hiểu được sở thích của ông, bố em thường sưu tầm những cây cảnh đẹp để làm phong phú thêm khu vườn, đồng thời giúp ông vơi đi nỗi cô đơn tuổi già. Em nhớ những ngày thơ ấu, khi bố mẹ bận rộn, ông là người chăm sóc em từng bữa ăn, giấc ngủ. Ông nấu cháo cho em, kể chuyện cổ tích đưa em vào giấc mơ, và quạt mát cho em bằng chiếc quạt nan quen thuộc mỗi khi mất điện.
Khi lớn hơn, em thường theo ông ra vườn tỉa cây cảnh. Ông tỉa cây, còn em thì nhổ cỏ. Ông bảo rằng nhờ có em, ông cảm thấy vui vẻ và bớt đi sự hiu quạnh. Giờ đây, em đã đi học, những lúc bà bận việc, ông thường ở nhà một mình, làm bạn với vườn cây. Biết ông buồn, em luôn cố gắng về nhà sớm để nhổ tóc sâu cho ông và kể những câu chuyện trên lớp. Những ngày nghỉ, em và ông thường cùng nhau đi bộ tập thể dục buổi sáng. Em khuyên ông tập thể dục để tốt cho sức khỏe, nhưng ông bảo rằng chỉ khi có em, ông mới cảm thấy vui để tập. Trong gia đình, ông luôn là người dạy con cháu những điều hay lẽ phải, khuyên răn mọi người sống đúng đạo lý và không làm điều gì sai trái.
Em rất yêu quý và kính trọng ông nội. Em mong ông luôn khỏe mạnh để tiếp tục chăm sóc và dạy dỗ em những bài học quý giá trong cuộc sống.
Bài văn mẫu số 5: Kể về người ông - một Đảng viên gương mẫu
Ông tôi là một cán bộ Đảng. Ông đã ra đi trước khi tôi chào đời, nhưng qua những câu chuyện kể lại của gia đình, tôi luôn cảm thấy tự hào về ông. Dù chưa một lần được gặp mặt, hình ảnh ông vẫn in đậm trong tâm trí tôi như một tấm gương sáng.
Mỗi buổi tối trước khi đi ngủ, cả nhà tôi thường quây quần bên nhau, và tôi luôn đề nghị bố hoặc bà kể về ông nội. Bà kể rằng ngày xưa, ông là một người đàn ông đẹp trai, hiền hậu. Ngay từ lần đầu gặp mặt, bà đã ưng thuận theo ông. Thời đó, hôn nhân thường do cha mẹ sắp đặt, nhưng bà cảm thấy may mắn khi được gặp ông. Hai người kết hôn từ năm mười bốn tuổi, nhưng mãi đến năm mười tám tuổi mới về chung sống.
Thời kỳ đó, đất nước đang trong giai đoạn chống Mỹ cứu nước và bắt đầu xây dựng lại sau chiến tranh. Ông thường xuyên phải đi công tác xa nhà, ít khi có thời gian ở bên gia đình. Việc nhà chủ yếu do bà lo liệu, nuôi nấng bảy người con. Ông không giỏi việc nhà, thường mệt mỏi và đau nhức khi làm việc nặng. Bà nhiều lần bực tức, nhưng ông chỉ cười hiền, thấu hiểu sự vất vả của bà.
Mỗi lần đi công tác về, ông thường mang theo vài gói bánh cho các con. Thời đó, được ăn bánh là một điều xa xỉ, vì nhiều gia đình còn phải ăn cơm độn ngô, độn sắn. Nhờ ông, gia đình tôi luôn có cơm trắng no đủ. Bố tôi kể rằng, khi còn nhỏ, ông đã đưa bố ra Hà Nội chơi. Ở cơ quan, ông được mọi người quý mến, thậm chí được tặng hai miếng đất để xây nhà. Nhưng ông từ chối vì tính liêm khiết của mình. Ông luôn hoàn thành trách nhiệm với Đảng và nhà nước một cách gương mẫu.
Những lần đi xa, ông thường xin giống cây ăn quả về trồng. Đến nay, cây mít ông mang về vẫn còn đó, mỗi năm cho ra những trái ngọt thơm. Mỗi khi ăn những múi mít mật, tôi lại hình dung ra hình ảnh hiền từ của ông. Bà thường chia đều những quả ngon nhất cho các con cháu, coi đó là món quà ông để lại. Mỗi lần nhìn bức chân dung ông, tôi luôn ước ông còn sống để tôi được một lần gặp mặt, được ông ôm vào lòng và nghe ông kể chuyện.
Dù chưa một lần được gặp ông, chưa một lần được chạm tay hay ôm lấy ông, tôi vẫn cảm thấy vô cùng hạnh phúc vì có một người ông như vậy. Cuộc đời ông tuy ngắn ngủi, nhưng ông đã để lại cho đất nước và gia đình những giá trị quý báu, trở thành niềm tự hào của tôi.
Bài văn mẫu số 6: Kể về người ông nội đáng kính
Trong gia đình, ông nội là người mà em gắn bó nhất. Ông không chỉ là người thân mà còn là người thầy dạy em những bài học quý giá về cuộc sống.
Ông nội của em năm nay đã ngoài tám mươi tuổi, nhưng ông vẫn còn rất minh mẫn và khỏe mạnh. Trước đây, ông từng là cán bộ xã, luôn được mọi người kính trọng. Ông có dáng người đầy đặn, khuôn mặt vuông chữ điền phúc hậu, và nụ cười hiền từ. Đôi bàn tay ông in hằn những nếp nhăn của thời gian, và đôi mắt cũng đã kém đi so với ngày xưa. Với em, ông giống như ông bụt trong truyện cổ tích, luôn yêu thương và chăm sóc con cháu.
Tuổi thơ của em gắn liền với những kỉ niệm bên ông nội. Em nhớ nhất lần được đi câu cá cùng ông. Sáng sớm hôm đó, hai ông cháu cùng nhau ra bờ sông. Em đứng nhìn ông chuẩn bị đồ câu: ông lấy tờ báo cũ trải xuống đất, cầm chiếc cần câu bằng tre do chính tay ông làm. Khuôn mặt ông chăm chú nhìn vào chiếc phao, chờ đợi cá cắn câu. Mái tóc và chòm râu bạc trắng của ông khiến em liên tưởng đến hình ảnh ông tiên trong những câu chuyện cổ tích mẹ thường kể. Khoảnh khắc ấy mãi in đậm trong tâm trí em.
Đối với em, ông nội là một người vô cùng đặc biệt. Em luôn dành cho ông sự yêu quý và kính trọng sâu sắc. Ông không chỉ là người thân mà còn là nguồn động lực để em phấn đấu mỗi ngày.
Bài văn mẫu số 7: Kể về người ông nội đáng kính
Gia đình tôi gồm ông, bà, cha mẹ và hai chị em. Trong đó, ông nội là người được mọi thành viên trong nhà kính trọng và yêu quý nhất.
Ông nội tôi năm nay đã ngoài bảy mươi tuổi, nhưng ông vẫn giữ được sức khỏe dẻo dai. Chòm râu dài, trắng như cước của ông khiến tôi liên tưởng đến hình ảnh Bác Hồ. Mỗi lần ông bế bé Bi, cháu thích thú vuốt ve chòm râu ấy. Mái tóc ông bạc trắng, làn da ngăm đen in hằn dấu vết thời gian. Khuôn mặt hiền từ với ánh mắt trìu mến toát lên vẻ phúc hậu. Mỗi khi ông cười, những chiếc răng thưa thớt lộ ra, và đôi tai dài, to như tai Phật càng làm ông thêm đáng kính.
Dù tuổi cao, bước đi của ông vẫn nhanh nhẹn. Ông thường đi ngủ sớm và dậy lúc năm giờ sáng để tập thể dục dưỡng sinh. Ông rất yêu thích trồng cây, và khu vườn của ông lúc nào cũng rực rỡ sắc hoa. Mỗi dịp xuân về, cây cối đâm chồi nảy lộc, hoa nở từng chùm đủ màu sắc, biến khu vườn thành một bức tranh tuyệt đẹp. Những lúc rảnh rỗi, ông thường kể chuyện cho chúng tôi nghe, và mỗi câu chuyện của ông đều cuốn hút, đưa chúng tôi vào những giấc mơ kỳ diệu.
Với hàng xóm, ông luôn đối xử tốt bụng. Khi gia đình ai có chuyện buồn, ông đều đến hỏi thăm và động viên ân cần. Chính vì vậy, mọi người trong khu phố đều rất kính trọng và yêu quý ông.
Dù đã cao tuổi, ông vẫn luôn yêu thương con cháu, cởi mở và hòa thuận với mọi người. Tôi luôn mong ông khỏe mạnh, sống lâu để chúng tôi được yêu thương và học hỏi từ ông. Tôi sẽ cố gắng học tập thật tốt để làm ông vui lòng và tự hào.
Bài văn mẫu số 8: Kể về người ông nội đáng kính
Gia đình là nơi bình yên nhất, là điểm tựa vững chắc của mỗi người. Ở đó, chúng ta luôn nhận được tình yêu thương và sự che chở từ những người thân. Với em, ông nội là người mà em gắn bó và yêu quý nhất.
Ông nội của em năm nay đã bảy mươi tư tuổi, nhưng ông vẫn còn khỏe mạnh và minh mẫn. Dáng người ông đầy đặn, khuôn mặt vuông chữ điền toát lên vẻ phúc hậu. Nụ cười hiền từ và vầng trán rộng khiến ông trông thật cương nghị. Mái tóc ông đã bạc trắng, và đôi bàn tay nhăn nheo với những vết chai sần là dấu ấn của một đời lao động vất vả. Trước khi nghỉ hưu, ông từng là cán bộ thôn, được mọi người yêu mến bởi sự nhân hậu và nhiệt tình của mình.
Mỗi lần về quê, em luôn cảm thấy vui sướng khi được ở bên ông. Ông thường dẫn em ra cánh đồng, dạy em cách câu cá và thả diều. Những buổi chiều cùng ông trên cánh đồng lộng gió là những kỉ niệm đẹp đẽ nhất trong tuổi thơ của em. Ông không chỉ dạy em những kỹ năng mà còn truyền cho em nhiều bài học quý giá về cuộc sống.
Ông nội còn rất yêu thích công việc làm vườn. Khu vườn của ông lúc nào cũng xanh tươi, trĩu quả. Em thường theo ông ra vườn, phụ ông tưới cây, nhặt lá vàng. Em học được từ ông cách chăm sóc từng loại cây một cách tỉ mỉ và cẩn thận. Những buổi trò chuyện vui vẻ giữa hai ông cháu dưới bóng mát của khu vườn là những khoảnh khắc em không bao giờ quên. Ông kể cho em nghe nhiều câu chuyện thú vị, giúp em hiểu thêm về cuộc sống và con người.
Những kỉ niệm bên ông nội luôn là điều quý giá nhất với em. Dù ông đã ra đi mãi mãi, nhưng những lời dạy dỗ và kỉ niệm về ông vẫn sống mãi trong lòng em. Chúng sẽ là hành trang quý báu để em bước tiếp trên con đường đời.
Em tự nhủ sẽ cố gắng học tập thật tốt, ngoan ngoãn nghe lời bố mẹ. Tương lai, em mong muốn trở thành một người có ích cho xã hội, để ông có thể tự hào về em từ nơi xa. Em sẽ mãi yêu quý và kính trọng người ông đáng kính của mình.
Kể về người ông ngoại đáng kính của em - Bài văn giàu cảm xúc
Bài văn mẫu số 1: Kể về người ông ngoại đáng kính
Mỗi kỳ nghỉ hè, điều tuyệt vời nhất với em là được về quê thăm ông ngoại. Năm nào cũng vậy, bố mẹ đều cho em về quê sống cùng ông trong một tháng. Đó là khoảng thời gian em được đón nhận trọn vẹn tình yêu thương và sự chăm sóc chu đáo từ ông. Không có gì ngạc nhiên khi ông là người em yêu quý và kính trọng nhất trong gia đình.
Ông ngoại em năm nay đã tám mươi ba tuổi. Những nếp nhăn trên khuôn mặt ngày càng nhiều, nhưng chúng không thể làm mờ đi nụ cười hiền từ của ông. Mái tóc ông bạc trắng, dáng đi chậm rãi bên chiếc gậy tre khiến em liên tưởng đến hình ảnh ông Bụt trong truyện cổ tích. Dù tuổi cao, đôi mắt ông vẫn còn tinh tường, ông có thể đọc báo mỗi sáng mà không cần đeo kính. Ông thường dạy em rằng, đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, phải biết giữ gìn và cho chúng nghỉ ngơi. Nhờ lời khuyên của ông, đến giờ mắt em vẫn rất tốt, dù nhiều bạn bè đã bị cận thị.
Ông em nuôi một chú chim chích chòe tên Ki, hót rất hay. Mỗi khi ông đi đâu về, Ki nhảy nhót, hót vang cả nhà, trông thật đáng yêu. Ông còn có một chú chó ta tên Vện, rất khôn và luôn quấn quýt bên ông như một vệ sĩ trung thành. Sau nhà, ông có một khu vườn trồng nhiều loại cây ăn quả như na, chuối tây. Ông thường nói đùa rằng, “trẻ trồng na, già trồng chuối”, nhưng ông trồng cả hai để con cháu có trái ngọt mà ăn. Mọi người trong xóm đều kính trọng ông không chỉ vì tuổi tác mà còn vì cách sống gương mẫu, luôn nhắc nhở mọi người giữ gìn vệ sinh chung.
Ông em là một người tuyệt vời như thế đấy. Em yêu ông vô cùng và luôn mong ngóng đến hè để được về thăm ông, khoe với ông thành tích học tập của mình. Em ước sao ông luôn khỏe mạnh và sống lâu bên cạnh cháu, ông ơi!
Bài văn mẫu số 2: Kể về người ông ngoại đáng kính
Trong gia đình, người mà tôi yêu mến và kính trọng nhất chính là ông ngoại. Hình ảnh của ông luôn hiện lên trong tâm trí tôi như một người thân thương, ngọt ngào và ấm áp.
Ông tôi năm nay đã ngoài bảy mươi tuổi, nhưng ông vẫn còn khỏe mạnh và tràn đầy sức sống. Dáng người ông tầm thước, khuôn mặt in hằn những nếp nhăn của thời gian. Nước da sạm nắng với những chấm đồi mồi, đuôi mắt hằn sâu những vết chân chim. Dù vậy, ông vẫn toát lên vẻ đẹp lão, với chòm râu dài điểm bạc và đôi mắt ấm áp, hiền từ.
Tôi rất thích nắm tay ông, cảm nhận hơi ấm từ bàn tay ông truyền sang, thật ấm áp và yên bình. Bố mẹ bận rộn với công việc, nên ông và tôi trở nên thân thiết hơn bao giờ hết. Giọng nói trầm ấm của ông luôn khiến tôi cảm thấy dễ chịu. Mỗi khi ông ru hoặc kể chuyện, tôi và các cháu khác thường chìm vào giấc ngủ một cách nhanh chóng. Ông có nhiều con cháu, nhưng ông yêu thương tất cả như nhau. Ông thường nói: “Khi có cháu, ông lại thấy yêu cháu hơn cả con!”. Và tôi, đứa cháu “đích tôn” như ông vẫn gọi, luôn cảm nhận được tình yêu thương vô bờ ấy.
Ông rất yêu thích cây cối. Khu vườn trên tầng thượng là niềm tự hào của ông. Ở đó, ông trồng đủ loại cây và hoa, mỗi loại đều gắn liền với một kỷ niệm đáng nhớ. Nào là cây kỷ niệm ngày ông trở về từ chiến trường, cây kỷ niệm chuyến thăm Điện Biên Phủ, hay cây kỷ niệm ngày sinh của đứa cháu đầu tiên. Ông chăm sóc khu vườn tỉ mỉ, từ việc tưới nước, bắt sâu đến việc tạo dáng cho từng cây.
Nhân dịp sinh nhật vừa rồi, ông tặng tôi một chiếc kèn nhỏ xinh. Tôi đã tự mày mò học thổi và giờ đây có thể chơi được bài “Nhạc rừng” – bài hát mà ông yêu thích. Ông rất tự hào về tôi, thường khoe với mọi người về tài năng của cháu mình. Nhưng tôi biết, đó không phải vì tôi giỏi, mà vì ông yêu tôi quá nhiều.
Tôi yêu quý và kính trọng ông vô cùng. Đôi khi tôi tự hỏi, liệu ông có phải là ông Bụt trong truyện cổ tích không? Tôi luôn tự nhủ sẽ cố gắng học tập và sống tốt để làm ông vui lòng. “Ông ơi, cháu sẽ không bao giờ làm ông thất vọng!” – đó là lời tôi luôn khắc ghi trong lòng.
Bài văn mẫu số 3: Kể về người ông nội đáng kính
Mỗi dịp nghỉ hè, bố mẹ lại cho tôi về quê thăm ông nội. Ông là người mà tôi yêu quý nhất trong gia đình, người luôn dành cho tôi tình yêu thương và sự quan tâm vô bờ.
Năm nay, ông tôi đã chín mươi hai tuổi, nhưng ông vẫn còn minh mẫn và tỉnh táo. Dù sức khỏe không còn được như xưa, ông vẫn giữ được nét hiền từ và phúc hậu trên khuôn mặt. Đôi mắt ông đã mờ đi nhiều, mỗi khi đọc báo phải đeo kính, nhưng ánh mắt ấy vẫn luôn nhìn tôi với sự trìu mến. Mái tóc bạc trắng như cước khiến ông giống như ông Bụt trong truyện cổ tích. Đôi bàn tay gầy guộc, rám nắng, luôn run run mỗi khi làm việc. Nước da ông đen sạm vì nắng gió, và nụ cười vẫn tươi dù hàm răng đã rụng nhiều. Ông ăn mặc giản dị, thường mặc những bộ quần áo vải thô màu sẫm và đi đôi dép cao su màu nâu của bộ đội.
Mỗi buổi sáng, khi mặt trời vừa nhô lên sau dãy núi, màn sương đêm còn chưa tan hết, ông đã thức dậy và là người dậy sớm nhất nhà. Ông bước ra sân, hít căng lồng ngực tận hưởng không khí trong lành. Dù tuổi đã cao, ông vẫn duy trì thói quen tập thể dục mỗi sáng. Những động tác xoay người, cúi xuống của ông khiến tôi nhớ lại thời ông còn trẻ, dẻo dai và nhanh nhẹn biết bao. Sau khi tập thể dục, ông thường vào bếp chuẩn bị bữa sáng cho cả nhà.
Dù đã chín mươi hai tuổi, ông vẫn rất chăm chỉ và tích cực tham gia các hoạt động xã hội. Ông thường nói với tôi rằng từ nhỏ ông đã yêu thiên nhiên, vì vậy ông rất thích trồng cây và chăm sóc khu vườn nhỏ của mình. Những chú sâu nào dám quấy phá khu vườn đều bị ông bắt ngay. Khi rảnh rỗi, ông thường ngồi vót tre hoặc cho gà ăn. Những buổi trưa hè nóng bức, ông thường mắc võng dưới bóng cây, tay phe phẩy chiếc quạt nan, tai lắng nghe tiếng đài phát thanh. Vào những đêm trăng sáng, ông thường kể chuyện cổ tích cho tôi và lũ trẻ trong làng nghe. Ông không bao giờ quát mắng khi con cháu làm sai, mà nhẹ nhàng giảng giải và khuyên bảo. Ông cũng rất nhiệt tình giúp đỡ hàng xóm, vì vậy ai trong làng cũng kính trọng và yêu quý ông.
Mọi người thường chúc thọ ông, nhưng riêng tôi, tôi sẽ cố gắng học tập chăm chỉ và ngoan ngoãn để làm ông vui lòng. Tôi mong ông sống lâu trăm tuổi, mãi mãi là người thân yêu nhất của tôi. Tôi yêu quý và kính trọng ông nội vô cùng.
Bài văn mẫu số 4: Kể về người ông ngoại đáng kính
Trong gia đình, người mà em yêu quý nhất chính là ông ngoại. Tình cảm giữa hai ông cháu luôn gắn bó và thân thiết như những người bạn thân.
Năm nay, ông em đã bảy mươi tư tuổi, nhưng ông vẫn còn khỏe mạnh và minh mẫn. Ông là người của công việc, ít khi ngồi yên trong nhà. Khách đến tìm ông chỉ cần ra vườn là gặp. Khu vườn hoa và cây cảnh không chỉ là nguồn thu nhập mà còn là niềm vui và lẽ sống của ông.
Em thường ra vườn xem ông làm việc. Đôi tay khéo léo của ông uốn từng nhánh cây, tỉa từng chiếc lá, nâng niu từng gốc hoa. Ông giải thích cho em ý nghĩa sâu xa đằng sau mỗi hình dáng mà ông tạo nên. Cây si bonsai với năm tầng lá so le tượng trưng cho năm đức tính cốt yếu: nhân, nghĩa, lễ, trí, tín. Hai gốc đinh lăng được ông tỉa thành dáng phụ tử tình thâm, còn những cây đào bích mang dáng rồng bay, phượng múa.
Em cảm động khi được ông cầm tay, dạy cách uốn những sợi dây thép thành hình những chú nai, chú hươu xinh xắn. Ông bảo rằng nghề làm vườn đòi hỏi sự kiên trì, tỉ mỉ và tình yêu thiên nhiên sâu sắc. Ông dạy em rằng cây cối cũng có cảm xúc, có tiếng nói riêng, và nếu chịu khó quan sát, ta sẽ hiểu được chúng. Em thích nghe ông giải thích ý nghĩa của những loài cây quý như tùng, cúc, trúc, mai, sen – biểu tượng của cốt cách thanh cao và khí tiết hiên ngang.
Tình yêu thiên nhiên của ông dần thấm vào em. Ông thường dẫn em đi chợ hoa ngày Tết hoặc tham quan Hội chợ hoa ở Thủ đô. Em còn được chụp ảnh cùng ông bên những cây cảnh mà ông mang đi dự thi và giành được huy chương.
Những kỉ niệm vui buồn bên ông ngoại thật khó kể hết. Ông đã truyền cho em ngọn lửa đam mê cuộc sống và những bài học quý giá. Em nhớ mãi lời ông dạy: “Không gì sung sướng bằng được hưởng thành quả từ chính bàn tay mình làm ra, cháu ạ!”. Được ông yêu thương, em cảm thấy mình thật hạnh phúc.
Bài văn mẫu số 5: Kể về người ông ngoại đáng kính
Từ thuở ấu thơ, mỗi chúng ta đều được sống trong vòng tay yêu thương của gia đình. Với em, bên cạnh bố mẹ, ông ngoại là người vô cùng quan trọng, người đã dạy em nhiều bài học quý giá trong cuộc sống.
Ông ngoại kính yêu của em đã ra đi tròn một năm, nhưng những kỉ niệm về ông vẫn sống mãi trong lòng em. Ông là một cựu chiến binh, từng tham gia kháng chiến chống Mỹ. Khi em lên sáu tuổi, ông đã bước sang tuổi bảy mươi. Dù không còn nhanh nhẹn như xưa, bước chân ông vẫn vững chắc, chỉ cần chiếc gậy chống, ông có thể đi khắp làng trên xóm dưới, gặp gỡ bạn bè.
Trong ký ức của em, khuôn mặt ông vuông chữ điền, chất phác. Hai gò má hơi gầy, nhưng đôi mắt đen vẫn sáng ngời. Ông có thể nhận ra từng đứa cháu dù ở xa. Mái tóc ông bạc trắng như cước, chỉ còn thưa thớt vài sợi đen. Nụ cười hiền từ của ông khiến em liên tưởng đến hình ảnh ông Tiên, ông Bụt trong truyện cổ tích.
Xuất thân từ một người lính, ông luôn nghiêm khắc trong việc dạy dỗ mẹ và các cậu. Mẹ em là con gái duy nhất, nhưng ông vẫn yêu cầu mẹ phải tuân thủ kỷ luật như trong quân đội. Nhờ vậy, các cậu của em đều trở thành những người chính trực, được mọi người kính trọng. Khi cháu chắt ra đời, ông trở nên dịu dàng hơn, thường ôn tồn giảng giải ý nghĩa sau mỗi câu chuyện, khuyên bảo em và các anh chị phải sống đàng hoàng, liêm khiết.
Ông đặc biệt yêu thương cháu chắt. Đồ ngon, hiếm lạ mà bạn bè biếu tặng, ông đều để phần cho chúng em. Những anh chị lớn thì ông cho tiền mỗi khi về thăm, còn bánh kẹo, đồ ăn vặt thì dành hết cho lũ nhỏ. Mẹ kể rằng, khi em còn bé, bố mẹ bận làm ăn, một mình ông chăm sóc em suốt thời gian dài. Vì thế, em luôn quấn quýt bên ông, xem ông tỉa cây, theo ông đi thăm bạn bè và nghe ông kể chuyện về những ngày kháng chiến.
Nhờ ông, em hiểu được phần nào những năm tháng gian khổ của cuộc kháng chiến, những hi sinh, mất mát mà bao người đã trải qua để giành lấy độc lập tự do. Ông dạy em sống nhân hậu, biết ơn các anh hùng, liệt sĩ, và sống sao cho xứng đáng với công ơn của họ.
Dù ông đã đi xa, tình yêu thương của ông vẫn mãi trong lòng em. Em luôn kính trọng và yêu quý ông, tự nhủ sẽ cố gắng sống tốt như lời ông dạy để ông tự hào về cháu gái yêu quý của mình.
Bài văn mẫu số 6: Kể về người ông ngoại đáng kính
Đối với em, điều tuyệt vời nhất là được về quê, nơi có ông ngoại – người mà em vô cùng yêu quý và kính trọng.
Ông ngoại em năm nay đã tám mươi tuổi, cái tuổi đáng lẽ phải được nghỉ ngơi, nhưng ông không cho phép mình ngồi yên. Hàng ngày, ông vẫn ra đồng làm việc, dù tuổi cao nhưng vẫn hăng say lao động. Làn da ông nhăn nheo, mái tóc bạc phơ theo năm tháng, nhưng dáng đi của ông vẫn còn vững chắc, chậm rãi mà kiên cường.
Mỗi ngày, em được ông dẫn ra ruộng làm việc. Chiều đến, hai ông cháu lại cùng nhau thả diều, bắt cá. Ông thường kể cho em nghe những câu chuyện xa xưa, về thời ông còn trẻ. Ở bên ông, em cảm thấy mình như được trẻ lại, luôn nhận được sự quan tâm và yêu thương vô bờ.
Ông em đơn giản nhưng vô cùng tuyệt vời. Em yêu quý và kính trọng ông vô cùng, luôn mong ông khỏe mạnh để sống lâu bên cạnh con cháu, vui vầy cùng gia đình.
Bài văn mẫu số 7: Kể về người ông ngoại đáng kính
Trong cuộc đời mỗi người, ai cũng có những kỉ niệm đẹp về một người thân yêu. Với tôi, người mà tôi luôn nhớ đến chính là ông ngoại – người đã để lại trong tôi những ký ức không thể phai mờ.
Ông ngoại tôi giờ đã đi xa, nhưng hình ảnh của ông vẫn sống mãi trong trái tim tôi. Ông có dáng người thanh mảnh, khuôn mặt hiền hậu với làn da ngăm đen. Mái tóc ông vẫn còn đen nhánh, dù tuổi đã cao. Ông sống giản dị, thân thiện, và được mọi người trong làng yêu mến.
Tôi vẫn nhớ như in một kỉ niệm về ông. Một buổi sáng, ông đạp xe từ quê lên thành phố thăm tôi. Lúc đó, tôi còn đang ngủ say. Khi biết ông đến, tôi vội vàng thức dậy, chạy ra ôm chầm lấy ông.
“Cháu gái cưng của ông không ngủ nữa à?” – Giọng ông dịu dàng vang lên.
“Dạ không, ông ngoại lên chơi, cháu phải dậy gặp ông ạ!” – Tôi trả lời đầy háo hức.
Ông mỉm cười rồi hứa sẽ đưa tôi đi chơi. Ba mươi phút sau, tôi đã sẵn sàng. Ông đèo tôi trên chiếc xe đạp cũ, đưa tôi đến thăm vườn bách thú. Khoảng thời gian bên ông khiến tôi cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Đối với tôi, ông ngoại là một người vô cùng quan trọng. Tôi luôn yêu mến và kính trọng ông, người đã dành cho tôi tình yêu thương vô bờ và những kỉ niệm đẹp đẽ không thể nào quên.
Kể về ông ngoại - Mẫu 8: Người thân yêu nhất trong gia đình
Gia đình là nơi bình yên nhất, là điểm tựa vững chắc của mỗi người. Ở đó, chúng ta luôn nhận được tình yêu thương và sự che chở từ những người thân. Với tôi, ông ngoại là người gắn bó và thân thiết nhất, người đã dành cho tôi tình yêu thương vô bờ.
Năm nay, ông ngoại của tôi đã sáu mươi tư tuổi, nhưng ông vẫn còn khỏe mạnh và minh mẫn. Dáng người ông đầy đặn, khuôn mặt vuông chữ điền toát lên vẻ phúc hậu. Nụ cười hiền từ của ông luôn chan chứa tình yêu thương. Vầng trán rộng và mái tóc điểm bạc khiến ông trông thật đáng kính. Tôi đặc biệt yêu thích đôi bàn tay to lớn, đầy vết chai sần của ông – dấu ấn của một đời lao động vất vả.
Ông là người hiền từ và nhân hậu. Trước khi nghỉ hưu, ông từng là cán bộ thôn, luôn sẵn lòng giúp đỡ mọi người. Ai có việc gì nhờ cậy, ông đều vui vẻ hỗ trợ. Đối với con cháu, ông luôn dành sự quan tâm và lo lắng. Cuối tuần, tôi thường ở nhà trò chuyện với ông. Ông hay kể cho tôi nghe những câu chuyện về thời kỳ đất nước còn chiến tranh. Sau mỗi câu chuyện, ông lại dạy tôi những bài học quý giá về lòng biết ơn và trân trọng cuộc sống hòa bình ngày nay.
Thỉnh thoảng, tôi theo ông ra vườn chăm sóc cây cối. Khu vườn của ông trồng rất nhiều loại cây ăn quả, mỗi mùa đều sai trĩu quả nhờ sự chăm sóc tỉ mỉ của ông. Tôi thường giúp ông tưới nước, bắt sâu, và cùng ông ngồi ngoài vườn thưởng thức trái cây thơm ngon. Những khoảnh khắc ấy luôn là kỷ niệm đẹp trong lòng tôi.
Ông ngoại là tấm gương sáng để tôi học tập và noi theo. Tôi luôn yêu quý và kính trọng ông, mong ông mãi khỏe mạnh và sống hạnh phúc bên con cháu. Để viết tốt bài văn kể về người thân, các bạn nên tập trung vào những kỷ niệm đáng nhớ, sử dụng ngôn ngữ giàu cảm xúc và kết hợp các yếu tố miêu tả để bài văn thêm sinh động.
- Soạn bài: Thảo luận ý kiến về vấn đề đời sống - Ngữ văn 8, trang 93, sách Chân trời sáng tạo tập 1
- Bài đọc: Hành trình đến Sa Pa - Tiếng Việt 4 Tập 2 Cánh diều, Bài 17: Khám phá thế giới
- Hướng dẫn Soạn bài Tự tình (bài 2) - Ngữ văn lớp 10 trang 47 sách Cánh diều tập 1 chi tiết và sâu sắc
- Hướng dẫn viết báo cáo - Bài 16 Tiếng Việt lớp 4 Cánh diều Tập 2
- Chia sẻ và cảm nhận: Bài đọc 'Chẳng phải chuyện đùa' - Tiếng Việt 4 Cánh diều, Tập 2, Bài 17