Kể về một lần em mắc lỗi: Bỏ học, nói dối, không làm bài - 3 Dàn ý & 29 bài văn mẫu lớp 6 đặc sắc
EduTOPS mang đến cho các bạn học sinh Bài văn mẫu lớp 6: Kể về một lần em mắc lỗi (bỏ học, nói dối, không làm bài...), một tài liệu tham khảo quý giá giúp nâng cao kỹ năng viết văn.

Tài liệu này cung cấp 3 dàn ý chi tiết và 28 bài văn mẫu lớp 6, giúp học sinh trau dồi kỹ năng viết và rút ra những bài học ý nghĩa từ những lỗi lầm của bản thân.
Dàn ý kể về một lần em mắc lỗi - Hành trình nhận ra và sửa chữa sai lầm
1. Mở bài
Dẫn dắt người đọc vào câu chuyện bằng cách giới thiệu khái quát về lần em đã mắc lỗi, tạo sự tò mò và đồng cảm.
2. Thân bài
- Miêu tả hoàn cảnh cụ thể khi em gây ra lỗi lầm: thời gian, địa điểm, và những yếu tố liên quan.
- Kể lại diễn biến chi tiết của sự việc, từ nguyên nhân đến hành động dẫn đến lỗi lầm.
- Phân tích hậu quả mà lỗi lầm đó gây ra cho bản thân và những người xung quanh.
- Chia sẻ cảm xúc và suy nghĩ của em sau khi nhận ra lỗi lầm: sự buồn bã, hối hận, và quyết tâm thay đổi.
- Rút ra bài học quý giá từ trải nghiệm đó, giúp bản thân trưởng thành hơn.
3. Kết bài
Khẳng định lại ý nghĩa sâu sắc của lỗi lầm đối với sự trưởng thành và nhận thức của bản thân, đồng thời nhấn mạnh tầm quan trọng của việc học hỏi từ sai lầm.
Kể về một lần em mắc lỗi - Bài văn ngắn gọn và sâu sắc dành cho học sinh lớp 6
Đoạn văn mẫu số 1 - Kể về một lần em mắc lỗi
Tôi luôn dành tình yêu thương và sự kính trọng sâu sắc cho ông ngoại. Mỗi dịp hè về, tôi lại háo hức được trở về quê thăm ông. Ba tháng hè trôi qua với biết bao kỉ niệm đẹp, nhưng có một kỉ niệm khiến tôi nhớ mãi. Những ngày ở quê, tôi thích nhất là được cùng ông dạo bước trong khu vườn rộng lớn, nơi có những hàng cây trĩu quả như táo, xoài, cam và những luống rau xanh mướt. Tiếng chim hót ríu rít trên ngọn cây như bản nhạc quen thuộc của làng quê. Ông thường hái cho tôi những trái cây ngọt lành. Một ngày nọ, khi ông đi vắng, tôi được giao nhiệm vụ trông nhà. Tôi xin phép ông rủ nhóm bạn hàng xóm sang chơi. Chúng tôi vào vườn, cùng nhau chơi đùa, hái quả và bắn chim. Nhưng rồi, một sự cố xảy ra khi thằng Hùng trèo cây xoài bị trượt chân, ngã vào khóm hoa đồng tiền mà ông rất quý. Tôi lo lắng vô cùng, sợ bị ông mắng. Khi ông về, tôi đã dũng cảm xin lỗi. Ông không trách mắng mà còn khen tôi biết nhận lỗi. Kỉ niệm ấy đã dạy tôi bài học quý giá về trách nhiệm và sự trung thực.
Đoạn văn mẫu số 2 - Kể về một lần em mắc lỗi
Trong cuộc sống, ai cũng từng mắc phải những sai lầm, và tôi cũng không ngoại lệ. Khi còn nhỏ, tôi đã nhiều lần khiến mẹ phải phiền lòng. Một kỉ niệm mà tôi không thể quên xảy ra vào năm tôi học lớp sáu. Lúc đó, tôi ham chơi và lười học đến mức cô giáo chủ nhiệm phải gọi điện cho bố mẹ. Mẹ luôn nhẹ nhàng khuyên nhủ, nhưng tôi chỉ xin lỗi qua loa rồi lại quên ngay. Một buổi tối, sau khi đi chơi với bạn bè, tôi nhận ra đã muộn giờ và vội vã đạp xe về nhà. Trên đường, tôi đâm phải một chiếc xe máy và ngã xuống đường. Khi tỉnh dậy, tôi thấy mình đang nằm trong bệnh viện với mẹ ngồi bên cạnh. Tôi muốn xin lỗi mẹ nhưng không dám nói. Ánh mắt mẹ lúc ấy khiến tôi hiểu rõ nỗi lo lắng và buồn phiền của mẹ. Sau vài ngày, tôi được về nhà. Thấy mẹ đang nấu những món ăn tôi yêu thích, tôi chạy đến ôm mẹ và nói: “Con xin lỗi mẹ!”. Mẹ mỉm cười, nhẹ nhàng đáp: “Không sao đâu con, chỉ cần con nhận ra lỗi lầm và thay đổi là được!”. Khoảnh khắc ấy khiến tôi bật khóc. Từ đó, tôi luôn cố gắng học tập chăm chỉ và ngoan ngoãn hơn, tự hứa sẽ khiến bố mẹ tự hào về mình.
Đoạn văn mẫu số 3 - Kể về một lần em mắc lỗi
Mỗi kỉ niệm trong cuộc đời đều để lại trong tôi những dấu ấn khó phai. Tôi vẫn nhớ như in về lần tôi trốn học cùng nhóm bạn để đi chơi điện tử. Hôm đó, trong giờ sinh hoạt, cô giáo chủ nhiệm yêu cầu cả lớp tự quản vì cô phải đi họp. Hùng rủ tôi trốn ra ngoài cổng trường chơi điện tử. Nhưng cô giáo đã phát hiện ra và nhắc nhở chúng tôi trước cả lớp. Cô còn nói sẽ gặp phụ huynh vào cuối tuần. Điều đó khiến tôi vô cùng lo lắng vì bố tôi rất nghiêm khắc. Cuối tuần, cô đến nhà, nhưng may mắn thay, chỉ có mẹ ở nhà. Cô trò chuyện với mẹ khoảng một tiếng rồi ra về. Tôi thở phào nhẹ nhõm vì bố không có nhà, nhưng trong lòng vẫn đầy lo âu. Sau khi cô đi, mẹ gọi tôi lại để trò chuyện. Trái với sự nhẹ nhàng của mẹ, tôi lại tỏ ra khó chịu và cãi lại. Ánh mắt buồn bã của mẹ khiến tôi day dứt. Mấy ngày sau, bố đi công tác về. Một hôm, tôi phát hiện một bức thư trên bàn. Tôi mở ra và đọc những dòng chữ quen thuộc của bố. Những lời bố viết khiến tôi xúc động sâu sắc. Tôi nhận ra sự hy sinh thầm lặng của mẹ và cảm thấy vô cùng ân hận về hành động của mình. Buổi tối hôm đó, sau bữa cơm, tôi xin phép giúp mẹ rửa bát. Khi bố mẹ ngồi xem tivi, tôi đã chân thành xin lỗi. Bố mẹ ngạc nhiên nhưng rồi xúc động nói: “Không sao đâu, con biết nhận lỗi là tốt rồi!”. Tôi ôm chầm lấy bố mẹ, nước mắt lăn dài trên má. Kỉ niệm ấy đã dạy tôi bài học quý giá về tình yêu thương và sự bao dung của gia đình.
Đoạn văn mẫu số 4 - Kể về một lần em mắc lỗi
Trong cuộc sống, ai cũng từng mắc phải những sai lầm, và tôi cũng không ngoại lệ. Khi còn nhỏ, tôi đã nhiều lần khiến mẹ phải phiền lòng. Một kỉ niệm mà tôi không thể quên xảy ra vào năm tôi học lớp sáu. Lúc đó, tôi ham chơi và lười học đến mức cô giáo chủ nhiệm phải gọi điện cho bố mẹ. Mẹ luôn nhẹ nhàng khuyên nhủ, nhưng tôi chỉ xin lỗi qua loa rồi lại quên ngay. Một buổi tối, sau khi đi chơi với bạn bè, tôi nhận ra đã muộn giờ và vội vã đạp xe về nhà. Trên đường, tôi đâm phải một chiếc xe máy và ngã xuống đường. Khi tỉnh dậy, tôi thấy mình đang nằm trong bệnh viện với mẹ ngồi bên cạnh. Tôi muốn xin lỗi mẹ nhưng không dám nói. Ánh mắt mẹ lúc ấy khiến tôi hiểu rõ nỗi lo lắng và buồn phiền của mẹ. Sau vài ngày, tôi được về nhà. Thấy mẹ đang nấu những món ăn tôi yêu thích, tôi chạy đến ôm mẹ và nói: “Con xin lỗi mẹ!”. Mẹ mỉm cười, nhẹ nhàng đáp: “Không sao đâu con, chỉ cần con nhận ra lỗi lầm và thay đổi là được!”. Khoảnh khắc ấy khiến tôi bật khóc. Từ đó, tôi luôn cố gắng học tập chăm chỉ và ngoan ngoãn hơn, tự hứa sẽ khiến bố mẹ tự hào về mình.
Kể lại một lần em mắc lỗi - Bài học quý giá từ sai lầm
Bài văn mẫu số 1 - Kể về một lần em mắc lỗi
Trong cuộc sống, ai cũng từng mắc phải những sai lầm. Nhưng chính những lỗi lầm ấy giúp chúng ta nhận ra bài học quý giá, từ đó trưởng thành hơn mỗi ngày.
Em vẫn nhớ như in về một lần mắc lỗi khi còn học lớp năm. Lần đó, lớp em có một bài kiểm tra nhỏ để chọn ra những bạn xuất sắc tham gia cuộc thi “Rung chuông vàng” của trường. Đây là cuộc thi bổ ích và thú vị mà bất kỳ học sinh nào cũng mong muốn được tham gia. Tuy nhiên, mỗi lớp chỉ có tối đa mười bạn được chọn. Vì vậy, cô giáo đã yêu cầu chúng em ôn tập kỹ lưỡng để làm bài kiểm tra tuyển chọn. Bài kiểm tra bao gồm các câu hỏi tổng hợp từ môn Tiếng Việt, Toán và Tiếng Anh. Trước đó, em đã chuẩn bị rất nhiều, nhưng chủ yếu tập trung vào những câu hỏi khó mà cô giáo đã giao. Những câu hỏi dễ, em nghĩ rằng chỉ cần xem lại trước ngày thi là nhớ.
Nhưng vì mải chơi, em đã không ôn lại bài. Đến buổi kiểm tra, em không thể làm được những câu hỏi đơn giản. Trong lúc hoang mang, em đã nhờ bạn Lan nhắc bài. Không may, cô giáo đã phát hiện ra. Cô nhắc nhở chúng em và yêu cầu em tự hoàn thành bài thi. Sau giờ kiểm tra, cô yêu cầu em và Lan ở lại để nói chuyện. Cô chia sẻ rằng cô rất thất vọng khi em không tự giác làm bài. Những lời cô nói khiến em cảm thấy vô cùng hối hận. Kết quả bài kiểm tra của em cũng không được như mong đợi.
Lỗi lầm đó đã khiến em mất đi cơ hội tham gia cuộc thi “Rung chuông vàng”. Nhưng quan trọng hơn, em đã nhận ra bài học về sự chủ quan và tầm quan trọng của tính trung thực trong học tập. Từ đó, em cố gắng chăm chỉ hơn và tin rằng mình sẽ trở thành một người có ích trong tương lai.
Mỗi lỗi lầm đều là một bài học quý giá giúp chúng ta trưởng thành. Điều quan trọng là biết nhận lỗi, sửa lỗi và không ngừng hoàn thiện bản thân.
Bài văn mẫu số 2 - Kể về một lần em mắc lỗi
Chắc hẳn, ai cũng từng mắc phải những lỗi lầm trong đời. Nhưng chính những sai lầm ấy đã dạy cho chúng ta những bài học quý giá. Bản thân tôi cũng có một kỉ niệm đáng nhớ về lần mắc lỗi mà tôi không thể nào quên.
Chuyện xảy ra vào đầu năm học lớp sáu. Hôm đó, lớp tôi có giờ kiểm tra môn Ngữ văn. Tối hôm trước, vì mải xem bộ phim yêu thích, tôi đã không học bài. Sáng hôm sau, tôi chỉ kịp lướt qua tài liệu ôn tập. Tôi liền quay sang hỏi Lan, bạn cùng bàn của mình:
- Lan ơi, cậu đã học bài chưa?
Lan mỉm cười nhìn tôi:
- Hôm qua, tớ đã ôn tập rất kĩ rồi!
Giọng nói của Lan đầy tự tin. Tôi liền nói với bạn:
- Chết rồi, mình quên chưa học bài. Lát cậu có thể giúp mình được không?
Lan vui vẻ đáp:
- Được thôi!
Đến giờ kiểm tra, cô giáo yêu cầu chúng tôi cất toàn bộ sách vở vào cặp. Khi đọc đề bài, tôi vô cùng lo lắng. Những câu hỏi mà tôi chỉ mới đọc qua, chưa kịp nhớ câu trả lời. Cô giáo bắt đầu tính thời gian làm bài. Lớp học chìm trong sự yên tĩnh. Các bạn xung quanh đều tập trung làm bài, còn cô giáo ngồi trên bàn giáo viên, chăm chú viết gì đó.
Thấy vậy, tôi quay sang gọi nhỏ Lan để bạn cho tôi chép bài. Lan để bài gần về phía tôi. Tôi chép bài của bạn trong khi Lan tiếp tục làm bài. Một lúc sau, cô giáo đi xuống dưới lớp, khiến tôi không thể chép bài được nữa. Những câu hỏi tiếp theo, tôi đành phải tự làm. Khi tiết kiểm tra kết thúc, tôi thầm nghĩ chắc chắn mình sẽ bị điểm thấp.
Đúng như dự đoán, khi trả bài kiểm tra, tôi chỉ được ba điểm. Tôi cảm thấy vô cùng buồn và ân hận. Cô giáo đã phê bình những bạn bị điểm kém. Cô nói rằng bài kiểm tra không khó, chỉ cần chịu khó ôn tập là có thể đạt điểm cao. Lời nói của cô khiến tôi nhận ra mình thật đáng trách. Tôi đã lười học và còn chép bài của bạn. Dù Lan cũng có phần trách nhiệm khi đồng ý cho tôi chép bài, nhưng hành động gian lận của tôi mới thực sự đáng phê bình.
Lỗi lầm này đã dạy tôi một bài học lớn. Tôi cần chăm chỉ học tập và luôn trung thực trong thi cử. Từ đó, tôi sẽ cố gắng hoàn thiện bản thân mỗi ngày.
Bài văn mẫu số 3 - Kể về một lần em mắc lỗi
Tuổi thơ của mỗi người đều chứa đựng những kỉ niệm đáng nhớ. Những kỉ niệm ấy tạo nên một tuổi thơ đầy màu sắc và ý nghĩa. Bản thân em cũng có một kỉ niệm mà em nhớ mãi, đó là lần em nói dối mẹ.
Chuyện xảy ra khi em đang học lớp năm. Em vốn được nhận xét là một cô bé thông minh nhưng lười biếng và hay nói dối. Hôm đó, sau khi thức dậy, em cảm thấy chán nản và không muốn đi học. Vì vậy, em đã giả vờ đau bụng. Khi thấy em muộn mà chưa xuống ăn sáng, mẹ liền lên phòng kiểm tra. Mẹ rất lo lắng, ngay lập tức đi tìm dầu nóng để xoa bụng cho em. Trong giây phút ấy, em cảm thấy hối hận vì đã lừa dối mẹ, nhưng vẫn im lặng và lắc đầu. Một lát sau, thấy em không đỡ, mẹ bảo em nằm nghỉ và gọi điện xin cô giáo cho em nghỉ học.
Chờ mẹ ra khỏi cổng, em vui mừng bật dậy, chạy ra phòng khách ngồi chơi. Em mở tủ lạnh, lấy bánh kẹo ra, vừa xem phim vừa ăn trong sung sướng. Đúng lúc đó, em nghe tiếng mở cửa, nhìn sang thì thấy mẹ đứng đó. Khuôn mặt mẹ đỏ bừng, trên tay là túi thuốc và lồng cháo ấm. Mẹ đứng sững người, chỉ thốt lên: “Sao con…”. Nhưng rồi mẹ hiểu ra vấn đề, khuôn mặt trở nên buồn bã, ánh mắt thất vọng nhìn em. Mẹ im lặng đặt cháo và thuốc lên bàn rồi trở về phòng. Em cảm thấy vô cùng hối hận, liền lên phòng xin lỗi mẹ:
- Con xin lỗi mẹ ạ, con đã nói dối mẹ để được nghỉ học hôm nay. Hành động đó thật sai lầm, nhưng con mong mẹ hãy tha thứ cho con. Con hứa từ nay sẽ không bao giờ nói dối nữa. Nếu con phạm lỗi, mẹ cứ đánh con thật đau.
Mẹ vẫn im lặng, khiến em nghĩ rằng mình không được tha thứ. Nước mắt em cứ thế lăn dài trên má. Cuối cùng, mẹ cũng phản ứng. Mẹ đưa tay lau nước mắt cho em, vuốt nhẹ lên trán và nói:
- Con biết nhận lỗi như thế này mẹ rất vui. Hãy nhớ mãi lời hứa này của con nhé. Mẹ sẽ giám sát con thật kĩ.
- Vâng ạ - Em trả lời với niềm hạnh phúc khôn tả.
Từ sau lần đó, em đã thay đổi hoàn toàn. Em không còn lười biếng và nói dối nữa, mà trở nên chăm chỉ và trung thực hơn. Sự thay đổi tích cực này chính nhờ tình thương và cách giáo dục của mẹ. Bài học này em sẽ ghi nhớ suốt đời.
Bài văn mẫu số 4 - Kể về một lần em mắc lỗi
Bị điểm kém đối với nhiều người có lẽ không phải là điều quá nghiêm trọng, nhưng với một học sinh luôn đứng đầu lớp như tôi, đó là một sự xấu hổ lớn với bạn bè, thầy cô và cả nỗi sợ hãi nếu bố mẹ biết. Vì vậy, tôi đã làm một việc ngớ ngẩn và đáng cười.
Lúc đó là năm lớp 5, khi những đứa trẻ bắt đầu có suy nghĩ riêng và nhận thức được tầm quan trọng của sĩ diện. Lớp chúng tôi có sự cạnh tranh lớn giữa những học sinh giỏi nhất lớp. Tôi luôn là người đứng đầu và là lớp trưởng, nên mẹ tôi rất tự hào về tôi, cô giáo chủ nhiệm cũng thường khen ngợi tôi trong các buổi họp phụ huynh. Rồi một ngày, trong bài kiểm tra thường xuyên, tôi đã làm sai hai trong ba câu hỏi và chỉ được ba điểm. Khi nhận bài, tôi sốc đến mức mặt nóng bừng. Tôi vội cất bài kiểm tra đi và cả buổi học hôm đó không thể vui vẻ nổi. Tôi nghĩ đến mẹ và quyết định giấu bài kiểm tra, vì sợ mẹ sẽ thất vọng và buồn lòng.
Tôi giấu bài kiểm tra trong ngăn trong cùng của cặp sách và khóa lại, vì nghĩ rằng mẹ sẽ không bao giờ lục cặp của tôi. Nhưng tôi đã lầm. Mẹ tìm thấy bài kiểm tra, nhưng thay vì mắng tôi, mẹ chỉ lắc đầu cười và nói: “Mẹ chưa thấy đứa nào dốt như mày, ai đời lại giấu bài kiểm tra trong cặp sách, tưởng mẹ không xem chắc. Ít nhất ngày xưa mẹ còn biết thủ tiêu nó đi. Sao mẹ sinh ra mày mà mày lại chẳng thông minh được như mẹ gì cả”. Tôi đứng hình trước câu nói hóm hỉnh của mẹ, nhận ra mình thật ngốc nghếch. Sau đó, mẹ nhẹ nhàng nói: “Con người cũng có lúc sai lầm, có lúc thất bại. Nhìn xem, bố mẹ trồng cà phê đâu phải chưa từng có cây bị chết, nhưng chính từ những cây chết đó, bố mẹ mới rút được kinh nghiệm để trồng thành công cả vườn cà xanh tốt như bây giờ. Học tập cũng vậy, điểm kém là để con phấn đấu và không lơ là. Đó là tiếng chuông cảnh tỉnh, chứ không việc gì phải xấu hổ. Người có bản lĩnh là người đứng lên từ thất bại để thành công, con ạ”.
Những lời mẹ nói ngày ấy, tôi vẫn nhớ mãi đến hôm nay. Tôi không biết đó là bài học thứ bao nhiêu mẹ dạy, nhưng mỗi lời mẹ nói đều quý giá vô cùng. Nghĩ vậy, tôi càng yêu mẹ hơn. Tuổi thơ của tôi lại có thêm một ký ức về lần phạm lỗi ngớ ngẩn nhưng đầy ý nghĩa.
Bài văn mẫu số 5 - Kể về một lần em mắc lỗi
Trong cuộc đời, ai cũng có những lúc mắc sai lầm. Điều quan trọng là chúng ta biết hối hận và sửa chữa những lỗi lầm đó. Tôi cũng đã từng mắc một lỗi lớn với người bạn thân của mình, và suýt nữa, tôi đã tự tay phá hủy một tình bạn đẹp.
Tôi và Hoa chơi với nhau từ nhỏ, nhà lại ở cạnh nhau nên chúng tôi càng thân thiết hơn. Đi đâu chúng tôi cũng dính lấy nhau như hai chị em. Mọi người thường nói tôi và Hoa giống như hai thỏi nam châm trái dấu. Hoa hiền lành, ít nói và trầm tính, còn tôi thì năng động, hoạt bát và dễ dàng kết bạn với mọi người. Hàng ngày, ngoài việc đi học cùng nhau, Hoa còn giúp tôi rất nhiều trong học tập. Nhờ Hoa, tôi đã tiến bộ lên rất nhiều. Một hôm, cô giáo gọi một số bạn lên kiểm tra bài cũ, trong đó có tôi. Vì đã học bài kỹ, tôi trả lời rất tự tin và nhận được điểm 10 đỏ chói. Bạn bè trong lớp nhìn tôi đầy ngưỡng mộ. Tối hôm đó, vì mải xem chương trình yêu thích trên tivi và chủ quan nghĩ mình đã có điểm, tôi không học lại bài. Ai ngờ hôm sau, cô giáo bất ngờ cho kiểm tra 15 phút. Tôi ngồi vò đầu bứt tai mà không nhớ nổi một chữ. Trong khi đó, Hoa đã làm xong bài từ lâu. Chỉ còn 5 phút, tôi cuống quýt giật bài của Hoa và chép vội. Tiết học sau, cô trả bài và nói:
- Cô rất buồn vì trong lớp có hiện tượng chép bài của nhau. Đó là của Lan và Hoa. Cô cho cả hai bạn 3 điểm. Nếu có thắc mắc, các em hãy lên gặp cô sau giờ học.
Tôi sững sờ, còn Hoa mắt nhòe đi khi nhận bài kiểm tra. Tôi vô tâm nghĩ rằng chỉ là một bài kiểm tra nhỏ, sau giờ học sẽ xin lỗi Hoa. Lúc tan học, Hoa không đợi tôi mà đi trước. Mấy đứa bạn thì thầm:
- Sao hôm nay Hoa lại không học bài nhỉ? Mọi khi cậu ấy chăm lắm mà.
Lúc đó, tôi mới nhận ra lỗi lầm của mình. Vì sự vô tâm, tôi đã làm tổn thương Hoa. Không biết làm gì khác, tôi vội vàng chạy theo Hoa để xin lỗi. Bắt kịp Hoa, tôi nói trong hơi thở hổn hển:
- Hoa ơi, mình xin lỗi nhé. Tại mình mà cậu bị điểm kém.
Hoa mỉm cười dịu dàng:
- Thôi, không sao đâu. Mình cũng không giận cậu nữa.
Lúc ấy, tôi mới thở phào nhẹ nhõm. Nếu không kịp thời nhận ra và sửa lỗi, có lẽ tôi đã đánh mất một người bạn tốt như Hoa.
Mỗi lần nhớ lại kỉ niệm ấy, tôi cảm thấy xấu hổ và tự nhủ phải chú ý hơn đến cảm xúc của người khác. Nếu không, tôi sẽ đánh mất những người luôn yêu thương và giúp đỡ mình trong cuộc sống.
Bài văn mẫu số 6 - Kể về một lần em mắc lỗi
Giờ đây, sau nhiều năm trôi qua, tôi mới có đủ dũng khí để nhớ về trường Marie Curie, nhớ về những năm tháng êm đềm của tuổi học trò qua kỉ niệm về một lần mắc lỗi – lần đầu tiên và cũng là duy nhất, nhưng đủ để khiến tôi hổ thẹn đến tận bây giờ. Ngày đó, tôi chỉ là một cô bé lớp 5 ngốc nghếch và dại dột.
Hằng ngày, tôi đạp xe đến trường và nhận từ tay chú Thành bảo vệ một tấm vé xe. Tôi rất sợ bị mất vé vì nếu làm mất, tên tôi sẽ bị ghi vào sổ “đen”. Bây giờ nghĩ lại, tôi không khỏi bật cười vì sự ngớ ngẩn của mình. Cuốn sổ bìa da màu đen đó thực ra chỉ là sổ ghi công tác của chú bảo vệ, nhưng tôi cứ ngỡ đó là sổ đen ghi tên học sinh cá biệt, và nếu bị ghi tên nhiều lần, tôi sẽ bị phạt nặng, thậm chí bị đuổi học. Một buổi chiều tan học, tôi lục khắp túi áo, túi quần, đổ tung mọi thứ trong cặp sách nhưng vẫn không tìm thấy vé xe của ngày hôm ấy. Tôi hoảng hốt thực sự vì đây là lần thứ hai tôi làm mất vé trong cùng một tuần. Tôi lục lại cặp sách một lần nữa, và thay vì tìm thấy tấm vé hôm đó, tôi lại tìm thấy tấm vé mà tôi ngỡ đã đánh mất buổi trước. Một ý nghĩ vụt lóe lên trong đầu: tôi có thể dùng tấm vé này để thay thế, chỉ cần sửa ngày tháng là xong.
- Cháu này đứng lại – tiếng chú Thành làm tôi giật nảy mình, mặt cắt không còn hạt máu.
- Cháu đem xe lại kia, lát nữa nói chuyện. Tôi dựng xe trong một góc lán, từng phút trôi qua dài như hàng thế kỉ với bao nỗi sợ hãi và hối hận. Người cuối cùng lấy xe ra là tôi. Tôi lếch thếch dắt chiếc xe đạp lại phía chú, không dám ngẩng đầu như mọi ngày. Cô Thơ – Phó trưởng ban quản lý học sinh đi lại hỏi:
- Có chuyện gì thế? - Học sinh này dùng vé giả!
Chú Thành đáp, giọng không giấu nổi bực mình rồi đưa tấm vé cho cô Thơ xem. Tôi muốn khóc, không phải vì sợ nữa mà vì thẹn. Cô Thơ nhìn tôi, tôi không dám ngẩng mặt nhìn cô nhưng tôi biết thế vì ánh mắt cô như đốt cháy da thịt tôi.
- Đây là em Phương Thu, lớp 5 của cô Liên. Cô bảo chú Thành, giọng buồn buồn.
- Tôi bảo lãnh cho em ấy.
Rồi cô bảo tôi:
- Em về làm bản tường trình gửi cô chủ nhiệm và đừng bao giờ tái phạm nữa. Dối trá là xấu lắm. Cô nói nhẹ nhàng nhưng từng từ, từng chữ như cứa sâu vào lòng tôi. Tôi lí nhí:
- Vâng ạ.
Chiều hôm đó, tôi không đi chơi như mọi khi mà chui vào phòng, trùm chăn kín mít. Tôi nhắm mắt nhưng không thể ngủ được, nỗi sợ hãi và hối hận lấn át tâm hồn tôi. Tôi nghĩ, chỉ nay mai thôi, chuyện này sẽ được nêu ra trước toàn trường, ai ai cũng sẽ biết tôi là một kẻ dối trá. Bố mẹ tôi sẽ ra sao khi biết mình sinh ra một đứa con như vậy? Và còn lớp tôi nữa, tôi có làm cô chủ nhiệm và bạn bè phải xấu hổ vì tôi không? “Phải cứu vãn cái gì còn có thể cứu vãn! Mình là người bỏ đi rồi nhưng không được làm ảnh hưởng thêm tới ai nữa!”. Tôi vùng dậy, bắt đầu viết ba bản kiểm điểm, một gửi cô Thơ, một gửi cô chủ nhiệm và một gửi chú Thành, trong đó tôi tường trình lại toàn bộ sự việc.
Tôi nhận lỗi nhưng không xin tha thứ vì trong thâm tâm tôi hiểu tội của mình quá lớn. Tôi chỉ xin đừng nêu việc này trước toàn trường để cô giáo chủ nhiệm và bạn bè không phải xấu hổ vì tôi, để danh dự của một tập thể lớp đứng đầu khối không bị bôi bẩn. Còn về phần mình, tôi sẵn sàng nhận án kỉ luật cao nhất: buộc thôi học. Những ngày tiếp theo, tôi sống trong sự thấp thỏm chờ đợi án kỉ luật, nhưng mãi không thấy. Dường như mọi người đã quên hẳn lỗi lầm của tôi. Một ngày cuối năm, khi chia tay với chúng tôi, cô Thơ nói:
- Tập thể lớp của các em tuy rất hiếu động, nghịch ngợm nhưng cô nhận thấy sự đoàn kết yêu thương nhau và sự hết lòng với tập thể lớp của mỗi cá nhân. Cô ngừng lời ở đó và mỉm cười với tôi. Nụ cười kín đáo chứa đựng thông điệp: các thầy cô và chú Thành đã tha thứ cho tôi rồi.
Đã ba năm trôi qua, mỗi khi nghĩ lại, tôi vẫn tự hỏi nếu ngày đó không có sự bao dung và rộng lượng của cô Thơ, cô chủ nhiệm và cả chú Thành, thì tôi sẽ ra sao? Có lẽ tôi chỉ phải chịu một án kỉ luật nhẹ, hoặc bị nêu tên trước toàn trường – chỉ thế thôi cũng đủ để đánh dấu một dấu chấm hết cho một học sinh ngoan ngoãn. Ai đó đã từng nói: “Đình chỉ học, buộc thôi học – án kỉ luật nặng nhẹ khác nhau, nhưng đều khiến một học sinh tuột dốc nhanh hơn mà thôi”. Sự bao dung của các cô và chú đã ngăn tôi tự coi mình là người bỏ đi, để rồi tự do tuột dốc. Giờ đây, tôi luôn cố gắng phấn đấu trở thành một con người trung thực, và câu chuyện này mãi là lần mắc lỗi đầu tiên và duy nhất của tôi.
Bài văn mẫu số 7
Đã bao giờ bạn tự hỏi: "Mình đã làm thầy cô vui lòng hay chỉ khiến họ thêm mệt mỏi?" Riêng tôi, một học sinh bình thường, đã không ít lần khiến cô giáo của mình buồn lòng. Dù đã nhiều năm trôi qua, tôi vẫn không thể quên được lỗi lầm đó, lỗi lầm mà tôi đã gây ra khiến cô phải phiền lòng.
Đó là một buổi sáng đẹp trời, tôi đến lớp sớm như thường lệ. Nhưng hôm nay, vừa bước vào lớp, tôi đã thấy Thuận đang đợi sẵn. Thấy tôi, nó chạy đến vỗ vai và nói: "Ê! Hôm nay sao đi muộn thế?" "Tao không đi muộn, tại tụi mày đi sớm thôi" - tôi đáp. Thuận thở dài nói tiếp: "Thôi dù sao cũng vào rồi. Buồn quá! Hay là chúng ta tổ chức một cuộc thi vẽ đi. Phần thưởng sẽ là một chuyến tham quan phòng thí nghiệm của cô Bích. Tụi mày đồng ý không?" "Có, nhưng tao không cung cấp giấy đâu nhé!" - Tâm tiếp lời. Tôi nói: "Tường trắng, bàn gỗ mới "tin" đây này, cần gì giấy chứ!"
Thế là cuộc thi bắt đầu. Sau vài phút căng thẳng, cả đám ùa ra xem thành quả của mình. Ôi! Cái gì thế này - tôi thốt lên. Những bức hình trông thật kinh khủng. Thế là chẳng có đứa nào thắng cuộc. Nhưng chúng tôi vẫn quyết định đi tham quan phòng thí nghiệm của cô Bích. Cả đám leo vào phòng. Đi một vòng quanh phòng, tôi lấy một lọ nước, đổ vào một cái gì đó. Bỗng dưng một tiếng nổ vang lên, cả đám hoảng hốt bỏ chạy. Chạy một mạch ra đến bờ sông mới dám dừng lại. Tôi nói: "Thôi, quay lại học đi". Thuận ngắt lời: "Thôi đi mày. Lỡ ra đây rồi, không tắm thì uổng lắm". Thế là cả đám lao xuống sông tắm. Có đứa leo lên cầu, làm bộ vận động viên bơi lội rồi nhảy xuống. Tắm sông xong, chúng tôi ra đồng chơi đánh trận giả, sau đó qua nhà Ông Sáu, trốn trong vườn ăn ổi.
Ôi! Hương ổi chín khiến chúng tôi không thể cưỡng lại. Thấm thoát đã xế chiều, chúng tôi trở về trường lấy cặp vở. Vừa tới cổng trường, tôi đã thấy cô Thu - cô chủ nhiệm của tôi, đang đứng đợi sẵn. Nước mắt cô rưng rưng nhìn thẳng về phía chúng tôi mà không nói gì. Tôi bước đến, cô ghì chặt lấy tay tôi thét lên trong tiếng nấc: "Em có biết hôm nay lớp chúng ta dự giờ không? Em có biết lọ chất hóa học mà em đổ là dùng cho buổi dự giờ hôm nay không? Chỉ vì việc làm của bọn em mà cả lớp phải chịu thiệt thòi vì buổi dự giờ hôm nay". Nói xong cô quay đi, để lại trong tôi nỗi nghẹn ngào khôn xiết. Bỗng Thuận nói: "Thằng Minh chứ không ai vào đây. Chắc chắn nó là thằng mách với cô, hồi sáng chạy ra tao thấy nó đây mà. Để ông gặp mày, ông cho mày ốm đòn con à!" "Thôi đi, bây giờ mà mày còn nói thế nữa hả Thuận!" - tôi hét lên.
Sáng hôm sau, chúng tôi đến gặp cô xin lỗi một lần nữa. Lúc này cô đã bớt giận rồi. Vì chúng tôi đã biết lỗi, đến xin lỗi cô Bích, lau sạch những hình vẽ kinh dị. Cô tôi có nói: "Siêu nhân vẫn là người, không ai mà không mắc lỗi, không ai là hoàn hảo cả. Quan trọng là làm lỗi mà có biết lỗi và sửa lỗi hay không!"
Sau kỷ niệm lần này, tôi nhận ra rất nhiều bài học bổ ích. Tôi sẽ cố gắng để bản thân ngày càng sống đẹp hơn.
Bài văn mẫu số 8
Cuối năm học vừa qua, tôi đã vinh dự nhận được danh hiệu Học sinh xuất sắc. Mặc dù được thầy cô và bạn bè khen ngợi, nhưng chính những lời khen ấy lại khiến tôi cảm thấy vô cùng xấu hổ. Sự thật đằng sau danh hiệu ấy là một câu chuyện mà tôi không thể nào quên.
Tôi vốn là một học sinh giỏi Toán. Hầu như bài kiểm tra nào tôi cũng đạt điểm 9 hoặc 10. Mỗi lần thầy giáo yêu cầu xướng điểm, tôi luôn trả lời rõ ràng, khiến các bạn trong lớp phải thán phục. Tuy nhiên, có một hôm, trong giờ ôn tập, tôi đã chủ quan không học bài cũ. Tôi nghĩ rằng mình đã có điểm kiểm tra miệng nên thầy sẽ không gọi tôi lên bảng. Vì vậy, tôi ung dung ngồi ngắm trời qua khung cửa sổ và mơ màng về trận đá bóng chiều nay giữa lớp tôi và lớp 6B.
Nhưng một chuyện bất ngờ đã xảy ra. Thầy giáo đột ngột yêu cầu cả lớp lấy giấy ra làm bài kiểm tra. Tôi hoàn toàn bất ngờ và không biết phải làm sao. Thông thường, thầy sẽ thông báo trước khi có bài kiểm tra một tiết, nhưng hôm nay lại khác. Trong lớp, tiếng xì xào thắc mắc của các bạn vang lên. Tôi ngơ ngác nhìn quanh, không biết phải làm gì. Bạn Hoa ngồi cạnh huých nhẹ vào sườn tôi và nhắc: “Chép đề đi chứ!”
Cảm giác thời gian trong tiết kiểm tra như kéo dài vô tận. Tôi loay hoay viết rồi lại xóa, đầu óc rối bời vì mất bình tĩnh. Khi hết giờ, tôi nộp bài với tâm trạng lo lắng và bất an. Tôi không biết mình đã làm bài như thế nào, chỉ cảm thấy tim đập nhanh và tay run rẩy.
Một tuần sau, thầy giáo trả bài kiểm tra. Như thường lệ, tôi nhận bài từ tay thầy để phát cho các bạn. Khi liếc qua bài của mình, tôi thấy điểm 3 hiện lên rõ ràng. Tim tôi như thắt lại. Tôi cố giữ nét mặt bình thản, nhưng trong lòng lại vô cùng bối rối. Làm sao tôi có thể giải thích với thầy, với bạn bè, và với bố mẹ về điểm số này? Trong lúc hoang mang, một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu tôi...
Khi thầy giáo gọi điểm vào sổ, đến lượt tôi, tôi bình tĩnh xướng to: “Tám ạ!”. Thầy tiếp tục gọi tên các bạn khác. Tôi thở phào nhẹ nhõm và tự nhủ rằng thầy sẽ không để ý vì có gần chục bài bị điểm kém. Tuy nhiên, trong lòng tôi vẫn không khỏi lo lắng.
Để xóa bỏ mọi dấu vết, tối hôm đó tôi đã làm lại bài kiểm tra và dùng bút đỏ ghi điểm 8 theo nét chữ của thầy. Ngày qua ngày, cứ nghĩ đến việc thầy giáo có thể yêu cầu xem lại bài, tôi lại cảm thấy lạnh cả người. May mắn thay, mọi chuyện dần trôi qua và tôi tưởng chừng đã quên đi sự việc đó.
Cuối năm, tôi đạt danh hiệu Học sinh xuất sắc. Những tràng vỗ tay, lời khen ngợi chân thành, và niềm tự hào của cha mẹ khiến tôi cảm thấy vô cùng day dứt. Tôi biết mình không xứng đáng với danh hiệu này. Tôi muốn nói ra sự thật, nhưng lại không đủ can đảm.
Thời gian đã trôi qua, nhưng nỗi ân hận vẫn còn nguyên vẹn trong tôi. Giờ đây, khi kể lại câu chuyện này, tôi vẫn cảm thấy day dứt. Tôi mong thầy cô, cha mẹ và các bạn có thể tha thứ cho tôi. Tôi hứa sẽ không bao giờ tái phạm lỗi lầm đó nữa.
Bài văn mẫu số 9
Tôi rất tâm đắc với câu nói của một nhà văn người Úc: "Không có gì là hoàn hảo, có chăng chỉ là sự đề cao mà thôi". Đúng vậy, trong cuộc sống, ai dám khẳng định mình chưa từng mắc lỗi dù chỉ một lần? Tôi cũng không ngoại lệ. Có một lỗi lầm mà tôi không thể nào quên, đó là khi tôi làm mẹ - người tôi yêu quý nhất, phải buồn lòng.
Hôm ấy, trời trong xanh, nắng vàng rải nhẹ trên mặt đất, gió khẽ lướt qua mang theo chút mát lành. Nhưng ngày đẹp trời ấy đã trở thành một ngày đáng nhớ theo cách không mong muốn, vì tôi đã làm bài kiểm tra khoa học một cách tệ hại. Nguyên nhân là do tôi không chịu ôn bài. Về nhà, bước chân tôi nặng trĩu như chì, lòng đầy lo lắng và buồn bã. Tôi nhớ lại lời hứa với mẹ tối qua: "Con đã học bài kỹ lắm rồi". Mẹ đâu biết rằng khi mẹ lên nhà ông bà, ba đi công tác, tôi chỉ dán mắt vào máy tính chứ chẳng buồn ngó ngàng đến sách vở. Tôi đinh ninh rằng cô giáo sẽ không kiểm tra, vì tôi đã được điểm mười bài trước. Nhưng tôi đã lầm. Cô cho làm bài kiểm tra mười lăm phút. Giờ đây, tôi phải đối mặt với sự thật phũ phàng. Chẳng lẽ lại nói với mẹ: "Con chưa học bài"? Không, tôi không thể. Trước cửa nhà, một ý nghĩ chợt lóe lên: "Mình thử nói dối mẹ xem sao". Nghĩ vậy, tôi mở cửa bước vào. Mẹ từ trong bếp bước ra, nhìn tôi với ánh mắt đầy quan tâm: "Có chuyện gì thế con?". Tôi đưa mẹ bài kiểm tra, giả vờ ấm ức: "Con bị đau tay, không tập trung làm bài được nên viết không kịp". Mẹ nhìn tôi, tôi cố tránh ánh mắt của mẹ. Bỗng mẹ thở dài: "Con thay quần áo rồi tắm rửa đi!". Tôi "dạ" khẽ rồi vội vã vào phòng tắm, nghĩ thầm: "Mọi chuyện thế là xong". Nhưng tôi đã lầm. Sau ngày hôm đó, mẹ tôi trở nên khác lạ. Mẹ như người mất hồn, có lúc rửa bát chưa sạch, quên cắm nồi cơm điện, thậm chí quên tắt đèn - điều mà mẹ luôn nhắc nhở tôi. Mẹ ít cười và nói chuyện hơn. Đêm đêm, mẹ trằn trọc không ngủ được. Tôi cảm nhận rõ ràng rằng mẹ đã biết tôi nói dối. Lòng tôi tràn ngập hối hận, nhưng vẫn chưa đủ can đảm để xin lỗi mẹ. Sáng hôm sau, tôi dậy rất sớm, sớm đến nỗi sương đêm vẫn còn đọng trên lá.
Nhìn mẹ đang ngủ say, tôi lặng lẽ lấy cuốn sách "Truyện về con người" để đọc. Phải chăng ông trời đã dẫn lối tôi đến với câu chuyện này? "...Khi Thượng đế tạo ra con người, Ngài đã gắn cho họ hai cái túi vô hình. Một túi đeo trước ngực chứa lỗi lầm của người khác, còn túi kia đeo sau lưng chứa lỗi lầm của chính mình. Vì thế, con người thường không nhìn thấy lỗi của mình". Tôi suy ngẫm mãi về câu chuyện ấy. Bỗng mẹ tỉnh giấc, bước xuống giường. Nhìn mẹ, tôi quyết định viết một mảnh giấy nhỏ: "Con xin lỗi mẹ". Tôi đặt mảnh giấy lên bàn rồi vội vã vào phòng tắm. Khi trở ra, tôi thấy mảnh giấy đã biến mất, thay vào đó là một chiếc khăn thơm và cốc nước cam mẹ để sẵn. Tôi mỉm cười, lòng tràn ngập hạnh phúc vì mẹ đã tha thứ cho tôi.
Ba năm đã trôi qua, mảnh giấy ngày ấy vẫn được mẹ cất giữ cẩn thận trong tủ. Tôi yêu mẹ vô cùng và tự nhủ sẽ không bao giờ để mẹ buồn lòng nữa. Qua câu chuyện này, tôi rút ra một bài học quý giá: Khi bạn biết xin lỗi bố mẹ, bạn sẽ nhận được nhiều hơn tình yêu thương vô bờ mà họ dành cho bạn.
"Từ thuở sinh ra tình mẫu tử
Trao con ấm áp tựa nắng chiều".
Bài văn mẫu số 10
Trong hành trình cuộc sống, ai cũng từng một lần vấp ngã, phạm sai lầm. Nhưng chính những sai lầm ấy đã trở thành bài học quý giá, giúp chúng ta trưởng thành và sống tốt hơn mỗi ngày.
Đó là một kỉ niệm khó quên khi tôi còn học lớp năm. Dù là con gái, nhưng tôi lại có tính cách nghịch ngợm, hiếu động. Một lần, trong giờ thể dục, tôi và nhóm bạn thân rủ nhau trốn tiết để ra ngoài cổng trường mua quà vặt. Không may, chúng tôi đã bị cô giáo chủ nhiệm bắt gặp. Tuy nhiên, cô không quát mắng hay trách phạt. Cô chỉ nhẹ nhàng yêu cầu chúng tôi trở lại lớp. Đến tiết sinh hoạt cuối tuần, cô nghiêm túc phê bình chúng tôi trước cả lớp và thông báo sẽ gặp phụ huynh để trao đổi. Lúc đó, vì còn nhỏ, tôi chỉ cảm thấy lo lắng và sợ hãi, không biết chuyện gì sẽ xảy ra.
Vài ngày sau, cô giáo đến nhà tôi nói chuyện với mẹ. Sau khi cô ra về, mẹ gọi tôi lại để nhắc nhở. Nhưng lúc đó, tôi đã có thái độ và lời nói thiếu lễ phép với mẹ. Tối hôm ấy, khi bố đi làm về, có vẻ như bố đã biết chuyện. Bố gọi tôi vào phòng đọc sách để trò chuyện. Bố nghiêm khắc phê bình thái độ của tôi và kể lại những kỉ niệm khi tôi còn nhỏ. Bố nhắc đến những đêm mẹ thức trắng chăm sóc tôi khi tôi bị ốm. Những lời bố nói khiến tôi nhận ra lỗi lầm của mình. Sáng hôm sau, khi mẹ đi làm về, tôi ngập ngừng chạy đến ôm lấy mẹ và nói: "Mẹ ơi, con xin lỗi vì đã vô lễ với mẹ. Con hứa từ nay sẽ chăm chỉ học tập, không ham chơi nữa!". Nước mắt tôi rơi lúc nào không hay. Mẹ cũng khóc và ôm tôi, an ủi: "Không sao đâu con. Chỉ cần con nhận ra lỗi lầm của mình là được".
Kỉ niệm về lỗi lầm ngày ấy đã dạy tôi một bài học quý giá. Tôi hiểu rằng, dù thế nào đi nữa, bố mẹ luôn bao dung và yêu thương tôi vô điều kiện. Dù lỗi lầm có lớn đến đâu, bố mẹ vẫn luôn sẵn sàng tha thứ và dang tay đón nhận tôi trở về.
Bài văn mẫu số 11
Trong cuộc đời, ai cũng từng một lần mắc sai lầm. Tôi cũng không ngoại lệ. Nhưng chính những lỗi lầm ấy đã giúp tôi nhận ra những bài học quý giá, giúp tôi trưởng thành hơn.
Sau khi thi đỗ vào một trường cấp hai chuyên của huyện, tôi cảm thấy vô cùng tự hào. Gia đình tôi cũng hãnh diện về thành tích của tôi. Tuy nhiên, chính sự tự mãn đó đã khiến tôi trở nên chủ quan, lơ là việc học hành.
Ở lớp, tôi kết thân với nhiều bạn mới. Chúng tôi thường xuyên bày trò nghịch ngợm, khiến các thầy cô rất bực mình. Một lần, tôi đã bỏ học theo đám bạn đi chơi. Hôm đó, chúng tôi có tiết học. Chúng tôi đồng loạt viết giấy phép, giả mạo chữ ký phụ huynh rồi để lên bàn cô giáo, sau đó rủ nhau ra suối chơi. Nhưng cô giáo đã phát hiện ra sự việc. Cô nói sẽ gọi điện trao đổi với phụ huynh.
Buổi tối, tôi trở về nhà với tâm trạng lo lắng, sợ hãi. Nhưng thật bất ngờ, mẹ không hề quát mắng mà lại ân cần hỏi han tôi. Điều đó khiến tôi vừa ngạc nhiên vừa xúc động. Sau bữa cơm tối, tôi lên phòng ngồi học bài. Bỗng nhiên, tôi nghe tiếng gõ cửa. Mẹ bước vào và trò chuyện với tôi. Mẹ kể rằng đã nhận được cuộc gọi từ cô giáo chủ nhiệm. Tôi lo lắng chờ đợi lời trách mắng, nhưng mẹ lại nhẹ nhàng nói: "Mỗi đứa trẻ đều từng mắc sai lầm. Khi bằng tuổi con, mẹ cũng rất nghịch ngợm, khiến bà ngoại phải phiền lòng. Nhưng nhờ sự bao dung của bà mà mẹ đã thay đổi...". Mẹ còn kể cho tôi nghe nhiều kỉ niệm thời thơ ấu của mình. Tôi chăm chú lắng nghe, lòng tràn ngập cảm xúc.
Những lời mẹ nói khiến tôi cảm thấy vô cùng hối hận về hành động thiếu suy nghĩ của mình. Tôi ôm chặt lấy mẹ và nói lời xin lỗi. Những câu chuyện mẹ kể đã giúp tôi nhận ra lỗi lầm của bản thân và quyết tâm thay đổi.
Sau lần đó, tôi đã trở nên ngoan ngoãn và chăm chỉ hơn. Giờ đây, tôi đã trở thành một học sinh ngoan, một đứa con biết nghe lời để mẹ luôn tự hào về tôi.
Bài văn mẫu số 12
Không ai trên đời này là hoàn hảo. Ai cũng có thể mắc sai lầm, nhưng điều quan trọng là cách chúng ta đối mặt với những lỗi lầm đó và bài học mà chúng ta rút ra được.
Tôi cũng từng phạm phải lỗi lầm, và chính điều đó đã dạy tôi nhiều bài học quý giá. Vào tiết sinh hoạt tuần trước, cô giáo bận việc nên giao cho lớp tự quản. Nhân cơ hội đó, chúng tôi rủ nhau trốn tiết để ra ngoài cổng trường chơi điện tử. Quán điện tử không xa trường lắm, và vì tiết sinh hoạt là tiết cuối của buổi chiều nên cả nhóm chẳng lo lắng gì. Nhưng thật không may, cô giáo đã tình cờ đi ngang qua và phát hiện ra chúng tôi. Cô yêu cầu chúng tôi trở lại lớp ngay lập tức. Ngày hôm sau, cô nghiêm khắc phê bình chúng tôi trước cả lớp và thông báo sẽ gặp phụ huynh để trao đổi. Tôi cảm thấy vô cùng hối hận và lo lắng.
Cuối tuần, cô giáo đến nhà tôi nói chuyện với mẹ. Tôi ở trên nhà mà lòng đầy bất an. Sau khi cô ra về, mẹ gọi tôi lại để nhắc nhở. Nhưng khi nghe lời mẹ, tôi lại cảm thấy bực bội và có thái độ, lời nói thiếu lễ phép. Tôi giận dỗi mẹ suốt mấy ngày. Mọi chuyện chỉ thay đổi khi tôi đọc được bức thư bố để lại trên bàn. Trong thư, bố nghiêm khắc phê bình thái độ của tôi và kể về mẹ. Bố nhắc lại khi tôi còn nhỏ, tôi rất nghịch ngợm. Một lần, tôi trèo cây trong vườn và bị ngã. Lúc đó, bố đi công tác xa, chỉ có mẹ một mình chăm sóc tôi. Mẹ đã lo cho tôi từng bữa ăn, giấc ngủ, và tắm rửa cho tôi. Đọc xong bức thư, tôi cảm thấy vô cùng xúc động.
Chiều hôm đó, khi mẹ đi làm về, tôi ngập ngừng chạy đến ôm lấy mẹ và xin lỗi. Nước mắt tôi rơi lúc nào không hay. Mẹ cũng khóc và ôm tôi, an ủi tôi. Bố vừa đi làm về, thấy hai mẹ con ôm nhau khóc, chỉ đứng nhìn và mỉm cười. Tôi thầm cảm ơn bức thư của bố đã giúp tôi nhận ra sai lầm của mình. Từ đó, tôi học hành chăm chỉ hơn và biết giúp đỡ mẹ những công việc nhà. Bố mẹ rất vui trước sự thay đổi của tôi.
Lỗi lầm mà chúng ta phạm phải có thể mang đến những bài học ý nghĩa. Điều quan trọng là chúng ta biết nhận ra sai lầm, sửa chữa và sống tốt hơn mỗi ngày. Tôi tự hứa sẽ cố gắng trở thành một người có ích cho xã hội.
Bài văn mẫu số 13
Trong cuộc sống, ai cũng từng mắc phải sai lầm. Nhưng chính những lỗi lầm ấy đã giúp chúng ta rút ra những bài học quý giá, từ đó trưởng thành hơn mỗi ngày.
Tôi vẫn nhớ như in một lần mắc lỗi khi còn học lớp năm. Lúc đó, lớp tôi có một bài kiểm tra nhỏ để chọn ra những bạn xuất sắc tham gia cuộc thi “Rung chuông vàng” của trường. Đây là một cuộc thi bổ ích và thú vị mà bất kỳ học sinh nào cũng mong muốn được tham gia. Tuy nhiên, mỗi lớp chỉ có tối đa mười bạn được chọn. Vì vậy, cô giáo đã yêu cầu chúng tôi ôn tập kỹ lưỡng để làm bài kiểm tra tuyển chọn. Bài kiểm tra bao gồm các câu hỏi tổng hợp từ môn Tiếng Việt, Toán và Tiếng Anh. Trước đó, tôi đã chuẩn bị rất nhiều, nhưng chủ yếu tập trung vào những câu hỏi khó mà cô giáo đã ôn. Những câu hỏi dễ hơn, tôi nghĩ chỉ cần xem lại trước ngày thi là nhớ.
Nhưng vì mải chơi, tôi đã không ôn lại bài. Đến buổi kiểm tra, tôi không thể làm được những câu hỏi đơn giản. Trong lúc hoang mang, tôi đã nhờ bạn Lan giúp đỡ. Lan đã nhắc bài cho tôi. Nhưng không may, cô giáo đã phát hiện ra. Cô nhắc nhở chúng tôi và yêu cầu tôi tự hoàn thành bài thi. Sau giờ kiểm tra, cô gọi tôi và Lan ở lại để nói chuyện. Cô bày tỏ sự thất vọng khi tôi không tự giác làm bài. Nghe những lời cô nói, tôi cảm thấy vô cùng hối hận. Kết quả bài kiểm tra của tôi cũng không được như mong đợi.
Lỗi lầm đó đã khiến tôi mất đi cơ hội tham gia cuộc thi “Rung chuông vàng”. Từ đó, tôi nhận ra bài học về sự chủ quan và tầm quan trọng của tính trung thực trong thi cử. Kể từ ngày đó, tôi cố gắng chăm chỉ học tập hơn và tin rằng mình sẽ trở thành một người có ích trong tương lai.
Mỗi lỗi lầm đều mang đến cho chúng ta cơ hội để trưởng thành. Điều quan trọng là chúng ta biết nhận lỗi, sửa lỗi và không ngừng hoàn thiện bản thân.
Bài văn mẫu số 14
Con người không phải lúc nào cũng hoàn hảo. Trong hành trình cuộc đời, ai cũng từng một lần mắc sai lầm. Điều quan trọng là sau những lỗi lầm đó, chúng ta biết rút ra bài học quý giá để hoàn thiện bản thân.
Tôi cũng không ngoại lệ. Thuở nhỏ, tôi là một đứa trẻ nghịch ngợm, thường xuyên khiến bố mẹ phải phiền lòng. Năm lớp sáu, vì mải chơi mà tôi lơ là việc học. Cô giáo chủ nhiệm đã phải gọi điện về nhà để trao đổi với bố mẹ. Mẹ tôi nhẹ nhàng khuyên nhủ, nhưng tôi chỉ nghe qua rồi để đấy, chẳng mấy bận tâm.
Tôi còn nhớ như in một lần, sau giờ tan học, nhóm bạn rủ tôi đi chơi. Mải mê vui đùa, đến khi nhận ra thì trời đã tối mịt. Tôi vội vàng đạp xe về nhà. Trên đường, vì vội và không để ý, tôi đâm phải một chiếc xe máy. Tôi ngã xuống đường, chân tay đau nhức, rồi ngất đi lúc nào không hay.
Khi tỉnh lại, tôi thấy mẹ đang ngồi bên cạnh. Tôi nằm trên giường bệnh, xung quanh là mùi thuốc sát trùng. Tôi muốn nói lời xin lỗi mẹ nhưng không đủ can đảm. Mẹ nhìn tôi bằng ánh mắt dịu dàng, nhưng tôi biết trong lòng mẹ đang rất buồn. May mắn thay, người đi xe máy đã kịp phanh gấp nên tôi chỉ bị xây xát nhẹ. Sau vài ngày, tôi được về nhà. Bố đưa tôi về, và khi bước vào nhà, tôi thấy mẹ đang bận rộn trong bếp. Trên bàn ăn là những món tôi yêu thích. Tôi chạy đến ôm lấy mẹ, nghẹn ngào nói: “Con xin lỗi mẹ!”. Mẹ quay lại, mỉm cười và nói: “Không sao đâu con, chỉ cần con nhận ra lỗi lầm và quyết tâm thay đổi là được!”. Lúc ấy, nước mắt tôi trào ra. Tôi hiểu rằng mình đã khiến bố mẹ lo lắng rất nhiều. Từ đó, tôi chăm chỉ học hành và thường xuyên giúp đỡ bố mẹ việc nhà.
Kỉ niệm ấy đã trở thành một bài học quý giá, giúp tôi trưởng thành hơn. Từ đó, tôi càng thêm hiểu và trân trọng tình yêu thương của bố mẹ, cũng như giá trị của gia đình.
Bài văn mẫu số 15
Trong cuộc sống, đôi khi chúng ta không tránh khỏi những sai lầm. Nhưng chính những lỗi lầm ấy lại trở thành bài học quý giá, giúp ta trưởng thành hơn.
Năm lớp sáu, tôi đã từng phạm phải một sai lầm với người bạn thân nhất của mình. Tôi và Ngân Khánh chơi với nhau từ nhỏ, tình bạn của chúng tôi luôn gắn bó và thân thiết. Thế nhưng, một sự việc đã xảy ra khiến tình bạn ấy bị ảnh hưởng.
Chủ nhật tuần đó, chúng tôi đã hẹn nhau sẽ cùng đi mua quà sinh nhật cho bố của Khánh. Tôi hẹn Khánh lúc tám giờ sáng trước cổng trường. Tối thứ bảy, bố tôi bất ngờ đề nghị cả nhà đi xem phim vào sáng chủ nhật. Đó là bộ phim tôi mong chờ từ lâu. Vì quá háo hức, tôi đã quên khuấy lời hẹn với Khánh.
Sáng hôm sau, tôi cùng bố mẹ đi xem phim mà không hề nhớ đến cuộc hẹn với Khánh. Đến gần giờ hẹn, tôi nhận được tin nhắn của Khánh nhắc nhở. Lúc này, tôi mới chợt nhớ ra và cảm thấy vô cùng áy náy. Dù lo sợ Khánh sẽ giận, tôi vẫn quyết định gọi điện xin lỗi bạn.
Khánh vui vẻ hỏi tôi:
- Thu à, cậu gọi tớ có chuyện gì vậy?
Tôi ngập ngừng:
- Khánh ơi... tớ xin lỗi. Tớ đã quên mất lời hẹn với cậu. Bây giờ, tớ không thể đi mua quà cùng cậu được. Tớ đang đi chơi cùng bố mẹ.
Im lặng một lúc, Khánh mới nói:
- Không sao, Thu ạ. Vậy tớ sẽ đi mua một mình.
Tôi liền nói:
- Cậu đừng giận tớ nhé. Hay để ngày mai đi học về, tớ sẽ cùng cậu đi mua?
Khánh đáp:
- Vậy cũng được! Mai nhé!
Tôi cúp máy và thở phào nhẹ nhõm. Dù Khánh nói rằng không sao, nhưng tôi biết trong lòng bạn ấy vẫn còn chút buồn. Tôi tắt điện thoại, lòng đầy áy náy và tự trách mình vì đã quên mất lời hứa với Khánh.
Sáng hôm sau, khi đến lớp, tôi liền đến xin lỗi Khánh. Nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của bạn, tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Cuối buổi học, chúng tôi cùng nhau đi mua quà cho bố của Khánh. Sau một hồi lựa chọn, chúng tôi đã tìm được một chiếc đồng hồ rất ưng ý.
Kỉ niệm này đã dạy tôi một bài học quý giá về sự quan trọng của việc giữ lời hứa, đặc biệt là với những người bạn thân thiết. Tôi nhận ra rằng, sự tin tưởng và tôn trọng lẫn nhau là nền tảng của mọi mối quan hệ bền vững.
........Mời tham khảo chi tiết tại file tải dưới đây........
- Bài Văn Mẫu Lớp 6: Kể Lại Truyện Sơn Tinh, Thủy Tinh Với Phong Cách Diễn Đạt Sinh Động Và Hấp Dẫn
- Hướng dẫn Soạn bài Thực hành tiếng Việt trang 113 - Ngữ văn lớp 6 Tập 1 sách Kết nối tri thức
- Soạn bài Bức tranh của em gái tôi - Ngữ văn lớp 6 trang 48 sách Kết nối tri thức tập 1: Hướng dẫn chi tiết và sâu sắc
- Hướng dẫn Soạn bài Củng cố, mở rộng trang 127 - Sách Kết nối tri thức 6, Ngữ văn lớp 6, Tập 1
- Tuyển Tập Những Bài Văn Mẫu Lớp 6 Đặc Sắc - Nguồn Tài Liệu Tham Khảo Hữu Ích