Cảm nhận sâu sắc về nhân vật Huấn Cao trong tác phẩm Chữ người tử tù: 2 Dàn ý chi tiết và 12 bài phân tích đặc sắc
Cảm nhận về nhân vật Huấn Cao trong Chữ người tử tù - Tổng hợp 12 bài văn mẫu xuất sắc cùng hướng dẫn viết chi tiết. Qua việc phân tích nhân vật Huấn Cao, học sinh sẽ có thêm nguồn tư liệu phong phú, trau dồi vốn từ và nâng cao kỹ năng viết văn cảm nhận nhân vật một cách sâu sắc và ấn tượng hơn.

TOP 12 mẫu cảm nhận về Huấn Cao siêu hay từ EduTOPS sẽ là nguồn tư liệu quý giá, giúp học sinh tự tin hơn trong việc viết bài văn mà không cần lo lắng quá nhiều. Hãy vận dụng linh hoạt 12 bài văn mẫu này, kết hợp với cách diễn đạt cá nhân để tạo nên một bài viết hoàn chỉnh và độc đáo. Đừng quên khám phá thêm nhiều bài văn hay khác tại chuyên mục Văn 11.
TOP 12 bài cảm nhận về nhân vật Huấn Cao đặc sắc và ấn tượng nhất
- Dàn ý cảm nhận nhân vật Huấn Cao (2 Mẫu)
- Cảm nhận nhân vật Huấn Cao
- Cảm nhận Huấn Cao hay nhất (5 Mẫu)
- Cảm nhận về nhân vật Huấn Cao (6 Mẫu)
Dàn ý chi tiết cảm nhận về nhân vật Huấn Cao trong tác phẩm Chữ người tử tù
Dàn ý chi tiết số 1
I. Mở bài
- Giới thiệu tác giả Nguyễn Tuân và tác phẩm Chữ người tử tù
- Khái quát nội dung chính và hình tượng nhân vật Huấn Cao
- Dẫn dắt vấn đề cần phân tích
II. Thân bài
1. Vẻ đẹp của Huấn Cao trước hết là vẻ đẹp của con người nghệ sĩ tài hoa.
- Huấn Cao sở hữu tài năng viết chữ đẹp hiếm có
- Ông là một nghệ sĩ đích thực trong nghệ thuật thư pháp
2. Huấn Cao là người có “thiên lương” trong sáng, cao đẹp.
- Đối với quản ngục và thơ lại, “thiên lương” thể hiện qua tấm lòng trân trọng cái tài, cái đẹp một cách chân thành. Với Huấn Cao, “thiên lương” là ý thức sâu sắc trong việc sử dụng tài năng của mình.
- Huấn Cao chỉ cho chữ những người xứng đáng, không vì tiền tài hay quyền lực
3. Sự thống nhất của cái tài, cái tâm và khí phách anh hùng ở hình tượng Huấn Cao.
- Trong cảnh cho chữ cuối tác phẩm, Nguyễn Tuân đã khắc họa vẻ đẹp của cái tâm và “thiên lương” tỏa sáng, làm bừng lên vẻ đẹp của tài năng và khí phách anh hùng, tạo nên nhân cách cao quý của Huấn Cao.
III. Kết bài
- Đánh giá tổng quan về nhân vật và tác phẩm
- Những suy ngẫm và cảm nhận cá nhân về hình tượng Huấn Cao
Dàn ý chi tiết số 2
1. Mở bài
- Giới thiệu nhân vật Huấn Cao: “Chữ người tử tù” là một trong những tác phẩm xuất sắc của Nguyễn Tuân. Nhân vật chính Huấn Cao đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng độc giả.
2. Thân bài
a. Con người Huấn Cao
- Huấn Cao là một nhà nho cuối thời, bất đắc chí, nổi tiếng với tài viết chữ đẹp hiếm có.
- Ông còn sở hữu một tâm hồn trong sáng, cao đẹp, khiến nhiều người ngưỡng mộ và kính trọng.
- Là thủ lĩnh của nhóm phản loạn, dám đứng lên chống lại triều đình; một tử tù với tội danh lớn và tài năng vượt ngục đáng kinh ngạc. Không nhà tù nào có thể giam giữ được ông.
b. Khi bị bắt vào ngục
- Ông thể hiện thái độ khinh bỉ bọn lính canh và quản ngục, hành động gỡ gông, coi thường những thủ đoạn tiểu nhân, không khuất phục trước quyền lực hay tiền bạc.
- Khi đối diện với viên quản ngục, ông vẫn ung dung, không để tâm, thản nhiên nhận rượu thịt mà không chút do dự.
- Cảnh cho chữ: Trong không gian tối tăm, chật hẹp, tường đầy mạng nhện, đất bừa bãi phân chuột, Huấn Cao vẫn thảo những nét chữ như rồng bay phượng múa. Viên quản ngục khúm núm mài nghiên mực.
→ Không khí trang nghiêm và linh thiêng. Giá trị nhân phẩm và cái đẹp vượt qua mọi ranh giới, trở nên bất tử, không phân biệt sang hèn, cùng hướng về thiên lương, đạo đức và cái đẹp.
→ Hình tượng Huấn Cao được khắc họa rõ nét qua nhiều chi tiết, đặc biệt nổi bật trong cảnh cho chữ.
3. Kết bài
- Khẳng định lại vẻ đẹp toàn diện của nhân vật Huấn Cao, từ tài năng, nhân cách đến khí phách anh hùng.
Cảm nhận nhân vật Huấn Cao
Nguyễn Tuân là một nhà văn suốt đời đi tìm cái đẹp, tái hiện cái đẹp qua ngòi bút tài hoa của mình. Ông là người kết nối tinh tế giữa quá khứ và hiện tại, sử dụng ngôn ngữ văn chương đạt đến độ hoàn mỹ của chân - thiện - mỹ. Trước Cách mạng tháng Tám, trong sự bất mãn với xã hội đương thời, Nguyễn Tuân tìm về những giá trị xưa cũ, những tinh hoa văn hóa dân tộc, gói gọn trong tập "Vang bóng một thời". Trong đó, "Chữ người tử tù" nổi bật với hình tượng nhân vật Huấn Cao, một con người tài hoa và khí phách.
Nếu Nguyễn Tuân là "kì nhân" của văn học Việt Nam, thì Huấn Cao là "kì nhân" trong vũ trụ văn chương của ông. Nhân vật này là kết tinh của tài năng và phẩm chất người quân tử, mang cốt cách thanh cao, là hình mẫu lý tưởng trong bút pháp xây dựng nhân vật của Nguyễn Tuân. Dù bị coi là kẻ phản nghịch, bị giam cầm và chờ ngày xử chém, Huấn Cao vẫn ung dung, không nao núng. Ông là hiện thân của khí phách anh hùng, tài hoa nghệ sĩ và thiên lương trong sáng.
Trước hết, Huấn Cao là một nho sĩ tài hoa. Tài năng của ông được thể hiện qua nghệ thuật thư pháp. Chữ Hán, với tính tượng hình, đòi hỏi người viết không chỉ khéo léo mà còn phải có tâm hồn nghệ sĩ. Huấn Cao không chỉ viết chữ đẹp mà còn nổi tiếng khắp vùng tỉnh Sơn. Tài năng của ông được người dân ca tụng, khiến cả viên quản ngục và thầy thơ lại đều kính trọng. Dù là tử tù, chữ của ông vẫn là niềm khao khát của viên quản ngục. Nguyễn Tuân khắc họa tài hoa của Huấn Cao một cách tinh tế, qua lời đồn và sự ngưỡng mộ của những người xung quanh.
Không chỉ là nho sĩ tài hoa, Huấn Cao còn là người văn võ song toàn. Ông có tài "bẻ khóa, vượt ngục", khiến nhà tù không thể giam giữ được. Huấn Cao hiện lên như một kẻ chọc trời khuấy nước, dám đứng lên chống lại triều đình. Dù bị bắt và kết án tử hình, ông vẫn khiến người ta kinh sợ bởi khí phách và tài năng của mình. Nguyễn Tuân đã khắc họa Huấn Cao như một con người phi thường, không dễ bị khuất phục.
Qua hai chi tiết nhỏ, Nguyễn Tuân đã khắc họa thành công hình tượng Huấn Cao - một người tài hoa siêu việt. Ông không chỉ là người có tài năng xuất chúng mà còn là người có khí phách hiên ngang, không dễ bị khuất phục trước bất kỳ thế lực nào. Tài năng của Huấn Cao được công nhận qua lời kể của người dân, viên quản ngục và thầy thơ lại, khiến ông trở thành nhân vật đáng ngưỡng mộ.
Khi xuất hiện, Huấn Cao thể hiện rõ khí phách hiên ngang. Ông không sợ hãi trước lời đe dọa của tên lính áp giải, thậm chí còn dỗ gông một cách ngạo nghễ. Hành động này không chỉ thể hiện sự coi thường đối với nhà tù mà còn là thái độ khinh bỉ đối với triều đình. Huấn Cao xem cái gông như một thứ vô giá trị, và dù phải đeo nó, ông vẫn giữ vững khí phách của mình.
Khí phách của Huấn Cao còn thể hiện qua cách ông tiếp nhận rượu thịt từ viên quản ngục. Ông thản nhiên nhận lấy, coi đó như việc bình thường. Đó không phải là thái độ của một người tù mà là của kẻ làm chủ hoàn cảnh. Huấn Cao hiên ngang đối mặt với cái chết, không hề run sợ trước số phận đã được định đoạt.
Tuy nhiên, Huấn Cao không phải là kẻ cậy tài mà kiêu ngạo. Ông là người có thiên lương trong sáng, sống với tâm hồn lương thiện. Dù khinh bỉ những kẻ tầm thường, ông lại đối xử chân thành với những người lương thiện. Thiên lương của Huấn Cao được thể hiện rõ qua cách ông đối xử với viên quản ngục.
Ban đầu, Huấn Cao xem thường viên quản ngục, nhưng khi biết được tấm lòng của người này, ông đã đồng ý cho chữ. Chữ của Huấn Cao vốn quý giá, chỉ dành cho những người xứng đáng. Việc ông đồng ý cho chữ viên quản ngục cho thấy sự trân trọng đối với tấm lòng chân thành. Huấn Cao không để thù hận triều đình ảnh hưởng đến quyết định của mình, mà hành động vì cảm kích trước tấm lòng biệt nhỡn liên tài.
Thiên lương của Huấn Cao còn thể hiện qua lời khuyên dành cho viên quản ngục. Ông khuyên quản ngục rời khỏi chốn nhà tù để giữ gìn thiên lương và tấm lòng lương thiện. Huấn Cao nhận ra rằng cái đẹp không thể tồn tại cùng cái ác, và cần được bảo vệ trong môi trường thanh sạch. Lời khuyên của ông không chỉ thể hiện sự quan tâm mà còn là mong muốn gìn giữ những giá trị tốt đẹp.
Huấn Cao là nhân vật mang những phẩm chất tuyệt đẹp của người anh hùng, kết tinh tài hoa dưới ngòi bút Nguyễn Tuân. Cái đẹp và cái thiện đã chiến thắng cái xấu và cái ác. Qua hình tượng Huấn Cao, Nguyễn Tuân đã thể hiện tình yêu nước và tinh thần dân tộc một cách tinh tế và sâu sắc.
Cảm nhận sâu sắc về nhân vật Huấn Cao trong tác phẩm Chữ người tử tù
Bài làm mẫu 1
Nguyễn Tuân, một nhà văn tài hoa và giàu cá tính, đã dành cả đời để theo đuổi cái đẹp. Ông từng nói: "Yêu đẹp là quyết tâm bảo vệ đến cùng những gì mình nhận là đẹp". Trong số những cái đẹp mà ông ngưỡng mộ, nổi bật nhất là vẻ đẹp của Huấn Cao - một tử tù với nhân cách cao cả, toát lên giữa cảnh lao tù tăm tối. Cái đẹp ấy không chỉ nằm ở nét chữ tài hoa mà còn ở tâm hồn trong sáng, khí phách hiên ngang của ông.
Huấn Cao là một con người tự trọng, sống hiên ngang và bất khuất. Không quyền lực hay tiền bạc nào có thể khuất phục được ông. Ông là người dám đứng lên chống lại triều đình phong kiến thối nát, dù bị coi là giặc nhưng vẫn kiên định với lý tưởng của mình. Ngay cả khi bị giam cầm và đối mặt với cái chết, ông vẫn thản nhiên, coi thường mọi thứ.
Là người dám chọc trời khuấy nước, Huấn Cao không chấp nhận sự suy thoái của triều đình phong kiến. Dù bị bắt và kết án tử hình, ông vẫn giữ vững khí phách, không hề run sợ. Trong ngục tù, ông thản nhiên nhận rượu thịt từ viên quản ngục, coi đó như việc bình thường. Đó là biểu hiện của một con người làm chủ hoàn cảnh, không để cái chết làm mình nao núng.
Huấn Cao luôn tỏ ra khinh bỉ bọn cầm quyền, coi chúng là lũ tiểu nhân thị oai. Khi viên quản ngục hỏi ông có cần gì thêm, ông đáp một cách đầy khí phách: "Ta chỉ cần một điều, là ngươi đừng đặt chân vào đây". Câu nói ấy thể hiện rõ tư thế hiên ngang của ông, dù đang trong cảnh tù đày.
Dù là người hiên ngang, bất khuất, Huấn Cao lại rất trọng cái đẹp và thiên lương trong sáng của con người. Ông cảm thông với viên quản ngục, người biết trân trọng cái đẹp, và đã cho chữ ông ta. Lời khuyên cuối cùng của Huấn Cao dành cho quản ngục cũng thể hiện tấm lòng nhân hậu: "Thầy quản nên tìm về nhà quê mà ở, ở đây khó giữ được thiên lương lành vững". Ông hiểu rằng cái đẹp không thể tồn tại cùng cái ác.
Huấn Cao là người tài hoa, nổi tiếng với tài viết chữ đẹp. Chữ của ông được coi là báu vật, nhưng ông chỉ dành tặng cho những người xứng đáng. Ông từng nói: "Đời ta cũng mới viết có bộ tứ bình và một bức trung đường cho ba người bạn thân". Lần cho chữ cuối cùng của ông là một ngoại lệ, một cảnh tượng xưa nay chưa từng có, thể hiện sự cảm thông với tấm lòng của viên quản ngục.
Cảnh cho chữ là một trong những đoạn văn xuất sắc nhất của Nguyễn Tuân. Giữa không gian tù ngục tối tăm, dơ bẩn, ánh sáng của ngọn đuốc, mùi thơm của mực, và màu trắng tinh khiết của lụa đã tạo nên một khung cảnh linh thiêng. Đó là sự đối lập giữa cái đẹp và cái xấu, nhưng cái đẹp đã chiến thắng, tỏa sáng giữa nơi tội ác ngự trị.
Huấn Cao không chỉ là một nhân vật tài hoa mà còn mang khí phách của một người có trách nhiệm với thời cuộc. Đó là điểm khác biệt của ông so với các nhân vật khác trong "Vang bóng một thời". Ông là hiện thân của cái đẹp, cái thiện, và khí phách anh hùng.
Nguyễn Tuân đã sử dụng ngôn ngữ văn xuôi điêu luyện và nghệ thuật miêu tả tinh tế để khắc họa nhân vật Huấn Cao. Qua đó, ông không chỉ tái hiện không khí một thời đã qua mà còn bày tỏ khát khao theo đuổi lý tưởng cao cả của mình. Huấn Cao là biểu tượng của cái đẹp, cái thiện, và khí phách người anh hùng.
Bài làm mẫu 2
Nguyễn Tuân - một nhà văn suốt đời đi tìm cái đẹp, luôn khao khát hướng tới những giá trị chân - thiện - mỹ. Trong tác phẩm “Chữ người tử tù”, nhân vật Huấn Cao hiện lên như một biểu tượng của tài hoa, khí phách hiên ngang và thiên lương trong sáng.
Huấn Cao là một kẻ cầm đầu nhóm phản loạn, dám đứng lên chống lại triều đình. Ngay từ đầu, ông đã xuất hiện với hình ảnh một tử tù, cổ đeo gông, nhưng lại mang trong mình tài năng viết chữ đẹp nổi tiếng khắp vùng. Tài năng ấy khiến viên quản ngục không ngừng khao khát có được chữ của ông.
Với tài bẻ khóa vượt ngục và khả năng viết chữ Hán nhanh, đẹp, Huấn Cao khiến viên quản ngục nhiều lần mong muốn sở hữu chữ của ông. Dù là tử tù, ông vẫn thể hiện khí phách hiên ngang, không khuất phục trước quyền lực hay tiền bạc. Ông khinh bỉ bọn lính canh, thản nhiên gỡ gông và coi thường những thủ đoạn tiểu nhân. Đối mặt với viên quản ngục, ông vẫn ung dung, không hề nao núng.
Huấn Cao thản nhiên chờ ngày ra pháp trường, nhận rượu thịt từ tay viên quản ngục mà không chút do dự. Ngoài tài hoa uyên bác, ông còn sở hữu thiên lương trong sáng, khiến nhiều người ngưỡng mộ. Nhân cách cao đẹp của ông được thể hiện qua cách đối xử với viên quản ngục, một người biết trân trọng cái đẹp.
Huấn Cao không chỉ là người tài hoa mà còn biết trân trọng những người yêu cái đẹp. Ông đánh giá cao tấm lòng của viên quản ngục, người dù ở trong hoàn cảnh tù ngục vẫn giữ được tình yêu với nghệ thuật thư pháp. Điều này cho thấy sự sâu sắc trong nhân cách của Huấn Cao.
Qua hình tượng Huấn Cao, người đọc hiểu thêm về sự tài hoa, uyên bác và niềm đam mê cái đẹp. Tác phẩm “Chữ người tử tù” xứng đáng là một áng văn chương bất hủ, mãi mãi vang bóng trong lòng độc giả nhiều thế hệ.
Bài làm mẫu 3
Nguyễn Tuân là một trong những nhà văn xuất sắc nhất của văn đàn Việt Nam. Ông viết nhiều thể loại, nhưng nổi bật nhất là tùy bút và truyện ngắn. Trong số các tác phẩm của ông, “Chữ người tử tù” nhận được sự chú ý đặc biệt, với nhân vật Huấn Cao được khắc họa một cách xuất sắc.
“Chữ người tử tù” được trích từ tập “Vang bóng một thời”. Nhân vật chính Huấn Cao là một con người có trách nhiệm với thời cuộc, văn võ song toàn và sở hữu thiên lương trong sáng. Ông là hiện thân của khí phách anh hùng và tài hoa vượt trội.
Huấn Cao xuất hiện lần đầu qua cuộc trò chuyện giữa thơ lại và viên quản ngục. Trong tờ phiếu trát về sáu tù nhân chịu án chém, Huấn Cao được nhắc đến như “thủ xướng”. Viên quản ngục từ lâu đã nghe danh Huấn Cao, một người “văn võ toàn tài”. Nhân vật Huấn Cao được giới thiệu một cách gián tiếp nhưng đầy ấn tượng.
Khi xuất hiện trực tiếp, Huấn Cao thể hiện khí phách qua hành động “vỗ cái gông nặng bảy tám tạ xuống thềm đá”, “đánh thuỳnh một cái”. Ông coi thường sự đe dọa của lính áp giải, thản nhiên nhận rượu thịt từ viên quản ngục, coi đó như việc bình thường. Ông cũng thẳng thắn từ chối viết chữ cho viên quản ngục: “Ta nhất sinh không vì vàng ngọc hay quyền thế mà ép mình viết câu đối bao giờ”.
Huấn Cao khinh bỉ những kẻ đại diện cho giai cấp thống trị, coi họ là “tiểu nhân thị oai”. Ông thản nhiên đối mặt với mọi thứ, tự do ngay trong chốn lao tù. Kẻ thù có thể giam cầm thể xác ông, nhưng không thể khuất phục tâm hồn ông. Khi viên quản ngục cung kính đưa rượu thịt, Huấn Cao đáp: “Ngươi hỏi ta muốn gì? Ta chỉ muốn có một điều: Là nhà ngươi đừng đặt chân vào đây”.
Huấn Cao là người tự trọng, không vì tiền bạc hay lợi ích mà sống trái lương tâm. Ông chỉ cho chữ những người tri kỷ, bởi ông quan niệm rằng chỉ thiên lương trong sáng mới xứng đáng được trân trọng. Khi hiểu được tấm lòng “biệt nhỡn nhân tài” của viên quản ngục, Huấn Cao đã đồng ý cho chữ, tạo nên cảnh tượng kinh điển trong tác phẩm.
Huấn Cao là người khẳng khái, sẵn sàng nhận sai và bày tỏ tâm tư với tri kỷ. Khi biết tấm lòng của viên quản ngục, ông thốt lên: “Thiếu chút nữa ta phụ mất một tấm lòng trong thiên hạ”. Ông còn khuyên viên quản ngục: “Thầy quản nên tìm về quê nhà mà ở, thoát khỏi cái nghề này đi rồi mới nghĩ tới việc chơi chữ. Ở đây, khó giữ được thiên lương lành vững”. Lời khuyên này thể hiện sự chân thành và coi viên quản ngục như tri kỷ.
Qua phân tích, Huấn Cao hiện lên là một nhân vật phi thường, mang vẻ đẹp của khí phách, tài hoa và thiên lương. Dù trong chốn lao tù, đối mặt với cái chết, ông vẫn tìm thấy tri kỷ và giữ vững nhân cách. Hình tượng Huấn Cao để lại ấn tượng sâu sắc, phản ánh tư tưởng của Nguyễn Tuân về giai cấp thống trị và bị trị.
Bài làm mẫu 4
“Chữ người tử tù” kể về nhân vật Huấn Cao - một người cầm đầu nhóm phản loạn dám đứng lên chống lại triều đình. Ngay từ đầu, Huấn Cao đã hiện lên với hình ảnh một tử tù, cổ đeo gông, nhưng lại sở hữu tài năng viết chữ đẹp nổi tiếng khắp vùng.
Với tài bẻ khóa vượt ngục và khả năng viết chữ Hán nhanh, đẹp, Huấn Cao khiến viên quản ngục không ngừng khao khát có được chữ của ông. Dù là tử tù, ông vẫn thể hiện khí phách hiên ngang, văn võ song toàn và nghĩa khí hơn người.
Huấn Cao luôn tỏ ra khinh bỉ bọn lính canh và quản ngục, thể hiện qua hành động giỗ gông và thái độ coi thường những thủ đoạn tiểu nhân. Ông không khuất phục trước quyền lực hay tiền bạc, thản nhiên đối mặt với viên quản ngục và nhận rượu thịt mà không chút do dự. Dù đang chờ ngày ra pháp trường, ông vẫn giữ vững khí phách của mình.
Ngoài tài hoa uyên bác, Huấn Cao còn sở hữu thiên lương trong sáng, khiến nhiều người ngưỡng mộ. Nhân cách của ông được thể hiện qua cách đánh giá tài đức của viên quản ngục. Ông là người yêu cái đẹp, trân trọng cái đẹp, và biết quý mến những người cùng chung niềm đam mê nghệ thuật.
Qua hình tượng Huấn Cao, người đọc hiểu thêm về sự tài hoa, uyên bác và niềm đam mê cái đẹp. Tác phẩm “Chữ người tử tù” xứng đáng là một áng văn chương bất hủ, mãi mãi vang bóng trong lòng độc giả nhiều thế hệ.
Bài làm mẫu 5
Nguyễn Tuân, một nhà văn tài hoa và đầy khí phách, ngay từ trước Cách mạng tháng Tám, đã biết hướng đến cái thiện và cái đẹp, lưu giữ lại cho đời những giá trị văn hóa của một thời đã qua. Trong tác phẩm 'Vang bóng một thời' xuất bản năm 1940, nổi bật lên hình tượng nhân vật Huấn Cao trong truyện ngắn 'Chữ người tử tù', một nhân vật với vẻ đẹp chói lòa và rực rỡ.
Huấn Cao được xây dựng từ nguyên mẫu có thật là nhà thơ Cao Bá Quát, một người anh hùng với khí phách và tài năng viết chữ đẹp nổi tiếng. Khi đi vào tác phẩm, nhân vật này được điển hình hóa, trở thành một hình tượng nghệ thuật với ba vẻ đẹp rực rỡ: tài hoa, khí phách hiên ngang, và tâm hồn trong sáng. Ba yếu tố này hòa quyện với nhau, tạo nên một nhân vật lý tưởng trong văn học của Nguyễn Tuân.
Huấn Cao không chỉ là một nghệ sĩ thư pháp tài hoa mà còn là một người có nhân cách cao đẹp. Ông coi trọng chữ tâm hơn chữ tài, và chỉ dành tặng chữ của mình cho những người thực sự tri âm. Khi nhận ra tấm lòng của viên quản ngục, ông đã quyết định cho chữ, một hành động thể hiện sự cảm thông và trân trọng đối với người biết yêu cái đẹp.
Những lời khuyên của Huấn Cao dành cho viên quản ngục không chỉ thể hiện quan điểm thống nhất giữa cái tâm và cái tài mà còn là lời nhắn nhủ về sự trong sạch của tâm hồn. Ông khuyên viên quản ngục nên rời bỏ chốn lao tù để giữ gìn cái thiên lương, một lời khuyên chân thành và đầy tính nhân văn.
Huấn Cao còn là một người anh hùng với khí phách hiên ngang, không khuất phục trước bạo lực và uy quyền. Dù bị giam cầm và chờ ngày xử chém, ông vẫn giữ vững tinh thần và thái độ bất khuất, coi thường những kẻ nắm quyền lực trong tay.
Lòng yêu cái đẹp và cái thiện của Huấn Cao được thể hiện qua việc ông cảm thông và cho chữ viên quản ngục. Ông tin rằng cái đẹp và cái thiện không thể tách rời, và đó cũng là lý do ông khuyên viên quản ngục nên rời bỏ nghề nghiệp hiện tại để giữ gìn sự trong sạch của tâm hồn.
Cảnh cho chữ diễn ra trong một không gian tối tăm và chật hẹp của nhà tù, tạo nên một sự tương phản mạnh mẽ giữa cái đẹp của nghệ thuật và sự tăm tối của nơi chốn. Sự đối lập này không chỉ làm nổi bật vẻ đẹp của nghệ thuật mà còn khẳng định sức mạnh của cái đẹp và cái thiện trước cái ác.
Qua hình tượng Huấn Cao, Nguyễn Tuân đã gửi gắm quan niệm của mình về cái đẹp: cái tài phải đi đôi với cái tâm, và cái đẹp không thể tách rời khỏi cái thiện. Đây là một quan niệm thẩm mỹ tiến bộ, thể hiện tầm nhìn sâu sắc của tác giả về nghệ thuật và cuộc sống.
Cảm nhận sâu sắc về hình tượng Huấn Cao - nhân vật lý tưởng trong 'Chữ người tử tù' của Nguyễn Tuân
Bài làm mẫu 1
Tập truyện 'Vang bóng một thời' của Nguyễn Tuân gồm 11 truyện ngắn, phản ánh một thời đã qua với những giá trị văn hóa và đạo đức còn vang bóng. Qua tác phẩm, nhà văn bày tỏ sự bất mãn với xã hội hỗn loạn cuối thế kỷ XIX, đầu thế kỷ XX, đồng thời ca ngợi những nhà nho tài hoa, giữ vững thiên lương giữa thời buổi danh lợi. Nhân vật Huấn Cao trong truyện ngắn 'Chữ người tử tù' là hiện thân tiêu biểu cho tư tưởng này, với hình tượng cuốn hút bởi khí phách, tâm hồn thanh cao và tài năng xuất chúng.
Huấn Cao không chỉ là một nghệ sĩ thư pháp tài hoa mà còn là người am hiểu sâu sắc nghệ thuật viết chữ Hán. Thư pháp, một trong tứ nghệ 'cầm, kỳ, thi, họa', là thú vui tao nhã của giới nho sĩ xưa, thể hiện cái tâm và cái chí của người viết. Tài năng của Huấn Cao được thể hiện qua nét chữ 'rất nhanh và rất đẹp', khiến chữ của ông trở thành báu vật được nhiều người khao khát. Viên quản ngục, dù chỉ là một viên chức nhỏ, cũng mong muốn có được chữ của ông để treo trong nhà. Điều này cho thấy sức hút mãnh liệt của tài năng và nhân cách Huấn Cao.
Khí phách hiên ngang của Huấn Cao được thể hiện qua hành động dám đứng lên chống lại triều đình thối nát. Dù bị bắt và đối mặt với án tử hình, ông vẫn giữ vững tinh thần bất khuất, không run sợ trước gông cùm hay cường quyền. Thái độ coi thường quyền lực của ông được thể hiện rõ qua cách ứng xử với viên quản ngục, khi ông thẳng thắn từ chối mọi sự mua chuộc. Ngay cả khi biết mình sắp bị xử chém, Huấn Cao vẫn giữ được sự bình thản và phong thái ung dung, chứng tỏ ông là một trang anh hùng thực thụ.
Thiên lương trong sáng của Huấn Cao thể hiện qua cách ông trân trọng và bảo vệ cái đẹp. Ông không bao giờ vì tiền bạc hay quyền lực mà ép mình cho chữ, chỉ dành tặng chữ cho những người thực sự tri âm. Khi nhận ra tấm lòng chân thành của viên quản ngục, ông đã đồng ý cho chữ và dành những lời khuyên chân thành: 'Ta cảm cái lòng biệt nhỡn liên tài… Thiếu chút nữa ta đã phụ mất một tấm lòng trong thiên hạ'. Điều này cho thấy sự vị tha và tấm lòng cao cả của ông.
Nguyễn Tuân đã thành công trong việc xây dựng hình tượng Huấn Cao, một nhân vật vừa tài hoa, khí phách, lại có tâm hồn cao đẹp. Qua nhân vật này, tác giả gửi gắm thông điệp về sự gắn kết giữa cái tài và cái tâm, giữa cái đẹp và cái thiện. Đọc 'Chữ người tử tù', độc giả không khỏi ngưỡng mộ và yêu mến một con người toàn diện như Huấn Cao.
Bài làm mẫu 2
Nguyễn Tuân, một trong những cây bút xuất sắc của nền văn học Việt Nam hiện đại, đã để lại dấu ấn sâu đậm qua những tác phẩm giàu tính nhân văn và tư tưởng. Ông đặc biệt yêu thích cái đẹp và những giá trị truyền thống, điều này được thể hiện rõ qua nhân vật Huấn Cao trong truyện ngắn 'Chữ người tử tù'. Huấn Cao không chỉ là một nhân vật văn học mà còn là hiện thân của những khát vọng và quan niệm sống cao đẹp của Nguyễn Tuân.
Huấn Cao được miêu tả là một con người tài hoa và có thiên lương trong sáng. Ông không chỉ sở hữu tài năng xuất chúng mà còn có khả năng cảm hóa cái xấu, cái ác bằng chính nhân cách cao cả của mình. Qua nhân vật này, Nguyễn Tuân khẳng định quan điểm về sự gắn kết giữa cái tài và cái tâm, giống như lời dạy của Bác Hồ: 'Tài và đức phải song hành, không thể tách rời.'
Nguyễn Tuân đã xây dựng nhân vật Huấn Cao dựa trên nguyên mẫu là Cao Bá Quát, một nhân vật lịch sử nổi tiếng với tài năng và khí phách. Cao Bá Quát không chỉ là một nhà thơ tài hoa mà còn là một nhà cách mạng dám đứng lên chống lại triều đình phong kiến thối nát. Qua đó, Nguyễn Tuân thể hiện sự trân trọng đối với những người tài và những anh hùng dám hy sinh vì nghĩa lớn, đồng thời bộc lộ tình yêu nước thương dân sâu sắc của mình.
Trong truyện, Huấn Cao là một người anh hùng thất thế, từng lãnh đạo cuộc khởi nghĩa chống lại triều đình và bị kết án tử hình. Dù bị giam cầm và chờ ngày hành hình, ông vẫn giữ vững khí phách hiên ngang, không hề run sợ trước cái chết.
Huấn Cao không chỉ là một người anh hùng mà còn là một nghệ sĩ tài hoa. Ông nổi tiếng với tài viết chữ đẹp, được coi là 'báu vật trên đời'. Chữ của ông không chỉ là nghệ thuật mà còn là biểu tượng của cái đẹp và sự thanh cao.
Khí phách hiên ngang của Huấn Cao được thể hiện qua thái độ bất khuất trước uy quyền và bạo lực. Dù là tử tù, ông vẫn ung dung, bình thản, thậm chí còn tỏ thái độ khinh bạc với viên quản ngục. Khi bị hỏi về nhu cầu của mình, ông thẳng thắn trả lời: 'Ta chỉ muốn một điều là nhà ngươi đừng đặt chân vào đây.' Điều này cho thấy sự kiên cường và lòng tự trọng của ông.
Huấn Cao còn là người có thiên lương trong sáng và nhân cách cao đẹp. Ông không bao giờ vì tiền bạc hay quyền lực mà bán rẻ giá trị của mình. Khi nhận ra tấm lòng chân thành của viên quản ngục, ông đã đồng ý cho chữ và dành những lời khuyên chân thành: 'Thầy hãy thoát khỏi cái nghề này đi đã rồi hãy nghĩ đến chuyện chơi chữ.' Điều này thể hiện sự vị tha và tấm lòng cao cả của ông.
Dưới ngòi bút của Nguyễn Tuân, Huấn Cao hiện lên như một nhân vật lý tưởng, kết hợp giữa tài năng và đạo đức. Ông luôn đặt chữ 'tâm' lên trên chữ 'tài' và tin rằng cái đẹp phải đi đôi với cái thiện. Đây chính là thông điệp mà Nguyễn Tuân muốn gửi gắm qua nhân vật này.
Nguyễn Tuân đã đầu tư rất nhiều vào việc xây dựng nhân vật Huấn Cao, biến ông thành biểu tượng của sự chiến thắng của cái đẹp và cái thiện trước cái xấu và cái ác. Cảnh cho chữ giữa Huấn Cao và viên quản ngục là một trong những chi tiết đắt giá nhất, thể hiện sự đối lập giữa ánh sáng và bóng tối, giữa cái cao cả và cái phàm tục.
Huấn Cao là một nhân vật đáng kính, người phải chết vì tội yêu nước và thương dân. Qua nhân vật này, Nguyễn Tuân đã gửi gắm nhiều tâm sự và tình cảm của mình. Đó là hình ảnh của những con người tài hoa, dám sống và chết vì lý tưởng cao đẹp, để lại tiếng thơm muôn đời.
Bài làm mẫu 3
Nguyễn Tuân, một tác giả lừng danh của nền văn học Việt Nam, nổi tiếng với ngòi bút tài hoa và uyên bác. Quan điểm sáng tác của ông đã trải qua nhiều biến chuyển, tạo nên những thành công vang dội. Trong số các tác phẩm tiêu biểu của ông, 'Chữ người tử tù' trích từ tập 'Vang bóng một thời' là một tác phẩm để lại ấn tượng sâu sắc, đặc biệt qua hình tượng nhân vật Huấn Cao.
Huấn Cao, một nhà nho yêu nước cuối mùa, nổi tiếng với tài viết chữ đẹp, được coi như báu vật. Ông không chỉ tài hoa mà còn sở hữu thiên lương trong sáng, luôn hướng đến cái thiện. Tuy nhiên, thời thế đẩy ông vào cảnh phải đứng lên chống lại triều đình để đòi lại công bằng cho dân lành. Chính nghĩa khí này đã biến ông thành một tử tù, nhưng cũng khiến ông trở thành biểu tượng của lòng dũng cảm và sự bất khuất.
Trong nhà tù, Huấn Cao thể hiện rõ khí phách hiên ngang của mình. Ông khinh thường bọn lính canh, thản nhiên đối mặt với cái chết, và không hề run sợ trước quyền lực hay tiền bạc. Tuy nhiên, khi nhận ra tấm lòng chân thành của viên quản ngục, ông đã thay đổi thái độ, thể hiện sự cảm thông và trân trọng đối với người biết yêu cái đẹp.
Cảnh cho chữ là điểm nhấn làm nổi bật hình tượng Huấn Cao. Trong không gian tối tăm, chật hẹp của nhà tù, ông vẫn ung dung viết chữ như rồng bay phượng múa, trong khi viên quản ngục khúm núm mài mực. Đây là một cảnh tượng hiếm có, nơi cái đẹp và cái thiện chiến thắng cái xấu và cái ác. Qua đó, Huấn Cao không chỉ là một nghệ sĩ tài hoa mà còn là một nhân cách cao cả, vượt lên trên mọi ranh giới của số phận.
Qua hình tượng Huấn Cao, Nguyễn Tuân đã khắc họa thành công vẻ đẹp của tài năng, khí phách và tâm hồn cao thượng. Tác phẩm 'Chữ người tử tù' không chỉ là một áng văn chương xuất sắc mà còn là lời nhắn nhủ về sự bảo vệ và trân trọng cái đẹp. Với bút pháp tinh tế và ngôn ngữ giàu hình ảnh, tác phẩm xứng đáng là một kiệt tác văn học mãi mãi vang bóng trong lòng độc giả.
Bài làm mẫu 4
Nguyễn Tuân, một trong những cây bút lớn của nền văn học Việt Nam hiện đại, nổi tiếng với những tác phẩm giàu chiều sâu tư tưởng và nhân vật mang phẩm chất phi thường. Ông đặc biệt yêu thích cái đẹp và những giá trị truyền thống, điều này được thể hiện rõ qua nhân vật Huấn Cao trong tác phẩm 'Chữ người tử tù'. Huấn Cao không chỉ là một nhân vật văn học mà còn là hiện thân của những khát vọng và quan niệm sống cao đẹp của Nguyễn Tuân.
Huấn Cao được miêu tả là một con người tài hoa và có thiên lương trong sáng. Ông không chỉ sở hữu tài năng xuất chúng mà còn có khả năng cảm hóa cái xấu, cái ác bằng chính nhân cách cao cả của mình. Qua nhân vật này, Nguyễn Tuân khẳng định quan điểm về sự gắn kết giữa cái tài và cái tâm, giống như lời dạy của Bác Hồ: 'Tài và đức phải song hành, không thể tách rời.'
Nguyễn Tuân đã xây dựng nhân vật Huấn Cao dựa trên nguyên mẫu là Cao Bá Quát, một nhân vật lịch sử nổi tiếng với tài năng và khí phách. Cao Bá Quát không chỉ là một nhà thơ tài hoa mà còn là một nhà cách mạng dám đứng lên chống lại triều đình phong kiến thối nát. Qua đó, Nguyễn Tuân thể hiện sự trân trọng đối với những người tài và những anh hùng dám hy sinh vì nghĩa lớn, đồng thời bộc lộ tình yêu nước thương dân sâu sắc của mình.
Trong truyện, Huấn Cao là một người anh hùng thất thế, từng lãnh đạo cuộc khởi nghĩa chống lại triều đình và bị kết án tử hình. Dù bị giam cầm và chờ ngày hành hình, ông vẫn giữ vững khí phách hiên ngang, không hề run sợ trước cái chết.
Huấn Cao không chỉ là một người anh hùng mà còn là một nghệ sĩ tài hoa. Ông nổi tiếng với tài viết chữ đẹp, được coi là 'báu vật trên đời'. Chữ của ông không chỉ là nghệ thuật mà còn là biểu tượng của cái đẹp và sự thanh cao.
Khí phách hiên ngang của Huấn Cao được thể hiện qua thái độ bất khuất trước uy quyền và bạo lực. Dù là tử tù, ông vẫn ung dung, bình thản, thậm chí còn tỏ thái độ khinh bạc với viên quản ngục. Khi bị hỏi về nhu cầu của mình, ông thẳng thắn trả lời: 'Ta chỉ muốn một điều là nhà ngươi đừng đặt chân vào đây.' Điều này cho thấy sự kiên cường và lòng tự trọng của ông.
Huấn Cao còn là người có thiên lương trong sáng và nhân cách cao đẹp. Ông không bao giờ vì tiền bạc hay quyền lực mà bán rẻ giá trị của mình. Khi nhận ra tấm lòng chân thành của viên quản ngục, ông đã đồng ý cho chữ và dành những lời khuyên chân thành: 'Thầy hãy thoát khỏi cái nghề này đi đã rồi hãy nghĩ đến chuyện chơi chữ.' Điều này thể hiện sự vị tha và tấm lòng cao cả của ông.
Dưới ngòi bút của Nguyễn Tuân, Huấn Cao hiện lên như một nhân vật lý tưởng, kết hợp giữa tài năng và đạo đức. Ông luôn đặt chữ 'tâm' lên trên chữ 'tài' và tin rằng cái đẹp phải đi đôi với cái thiện. Đây chính là thông điệp mà Nguyễn Tuân muốn gửi gắm qua nhân vật này.
Nguyễn Tuân đã đầu tư rất nhiều vào việc xây dựng nhân vật Huấn Cao, biến ông thành biểu tượng của sự chiến thắng của cái đẹp và cái thiện trước cái xấu và cái ác. Cảnh cho chữ giữa Huấn Cao và viên quản ngục là một trong những chi tiết đắt giá nhất, thể hiện sự đối lập giữa ánh sáng và bóng tối, giữa cái cao cả và cái phàm tục.
Huấn Cao là một nhân vật đáng kính, người phải chết vì tội yêu nước và thương dân. Qua nhân vật này, Nguyễn Tuân đã gửi gắm nhiều tâm sự và tình cảm của mình. Đó là hình ảnh của những con người tài hoa, dám sống và chết vì lý tưởng cao đẹp, để lại tiếng thơm muôn đời.
Bài làm mẫu 5
Vườn văn học Việt Nam, đặc biệt là phong trào văn học lãng mạn (1930-1945), đã nở rộ với muôn vàn sắc màu. Trong khu vườn ngàn hoa ấy, nổi bật lên một bông hoa tỏa hương thơm ngát: 'Vang bóng một thời' của Nguyễn Tuân - tác phẩm viết về một thời đã qua, nay chỉ còn vang bóng. Trong đó, truyện ngắn 'Chữ người tử tù' mang một giá trị thiêng liêng và nổi bật. Ai đã từng đọc 'Chữ người tử tù' đều không khỏi rung động, cảm phục và sùng kính trước vẻ đẹp của người anh hùng sa cơ lỡ vận nhưng vẫn hiên ngang, bất khuất, tài năng và tâm hồn cao cả. Đó chính là Huấn Cao - một nhân vật kết tinh những phẩm chất nhân, dũng, trí, hội tụ tất cả những gì tinh túy và cao đẹp nhất của con người.
Huấn Cao không chỉ là một hình tượng thẩm mỹ mà còn là một nét đẹp trong đời thường, một nhân cách toàn vẹn với tài văn, tài võ và nghĩa khí. Ông phảng phất hình bóng của Cao Bá Quát - một người từng sống cuộc đời tung hoành ngang dọc, tài đức vẹn toàn, văn hay chữ tốt, sống trong thời Nguyễn, dám đứng lên chống lại thực dân phong kiến và xã hội thối nát. Có lẽ, Nguyễn Tuân đã mượn hình tượng Huấn Cao để ca ngợi Cao Bá Quát, đồng thời khái quát lên một nhân vật mà cái đẹp của tài năng hòa quyện với khí phách hiên ngang, dù chí lớn không thành nhưng vẫn coi thường hiểm nguy và cái chết. Tư thế của Huấn Cao sừng sững giữa chốn lao tù, tỏa sáng trên nền đen tối của ngục thất.
Khi nhắc đến vẻ đẹp của Huấn Cao, không thể không nhắc đến tài năng viết chữ của ông. Trong quan niệm thẩm mỹ của người xưa, từ Trung Quốc đến Việt Nam, viết chữ đẹp là một nghệ thuật cao quý, biểu hiện của trí tuệ và vẻ đẹp hoàn mỹ trong văn hóa truyền thống. Chữ của Huấn Cao không chỉ là nghệ thuật mà còn là biểu tượng của khát vọng tự do và tinh thần đấu tranh chống lại triều đình phong kiến mục nát.
Huấn Cao còn là một người có dũng khí phi thường. Dù sa cơ lỡ vận, ông vẫn kiên cường, bất khuất, hiên ngang trước cường quyền và cái chết treo lơ lửng. Nguyễn Tuân không chỉ ca ngợi tài năng của Huấn Cao mà còn trân trọng tâm hồn cao đẹp của ông. Như Nguyễn Du từng nói: 'Cái tâm kia mới bằng ba chữ tài'.
Tâm hồn của Huấn Cao cũng vuông vức và cao khiết như nét chữ của ông. Dù sống trong thời đại phong kiến, ông không chịu khuất phục trước quyền lực, không chấp nhận sống trong cảnh nhung lụa mà chọn con đường đấu tranh cho chính nghĩa. Dù bị kết án tử hình, ông vẫn ung dung, không hề run sợ hay hối hận.
Thái độ hiên ngang của Huấn Cao khiến cho quản ngục và những người xung quanh phải kính nể. Ông không chỉ là một người tài năng mà còn là một nhân cách lý tưởng, một con người dám sống và dám chết vì lý tưởng của mình.
Huấn Cao còn là một người có trái tim nhân hậu. Khi biết được thiện ý của quản ngục, ông đã cảm động và trân trọng tấm lòng biệt nhỡn liên tài của người này. Điều đó cho thấy Huấn Cao không chỉ là một người tài năng mà còn là một con người có tấm lòng bao dung, độ lượng.
Cảnh Huấn Cao cho chữ là một trong những cảnh tượng đẹp nhất trong tác phẩm. Dưới ngòi bút của Nguyễn Tuân, cảnh tượng này trở nên sống động và đầy kịch tính. Đó là sự tương phản giữa bóng tối của nhà tù và ánh sáng của văn hóa, giữa cái xấu xa và cái đẹp, cái ác và cái thiện.
Trong cảnh cho chữ, Huấn Cao đã dồn hết tâm linh và sinh lực vào từng nét chữ. Ông không quan tâm đến sự xấu xa xung quanh mà hoàn toàn tập trung vào việc tạo ra những con chữ tuyệt tác. Đó là biểu tượng của sự chiến thắng của cái đẹp trước cái xấu, của ánh sáng trước bóng tối.
Cái đẹp trong tác phẩm không chỉ là nghệ thuật mà còn là sức mạnh tinh thần, là chân lý tồn tại vĩnh hằng. Nó không khuất phục con người bằng bạo lực mà chinh phục bằng chính bản chất của nó. Cái đẹp đã nâng đỡ và cứu rỗi con người, như Dostoevsky từng nói: 'Cái đẹp sẽ cứu rỗi thế giới'.
Huấn Cao là biểu tượng của cái đẹp trong một thời đại đầy rẫy những cái xấu xa và tội lỗi. Ông là người sống vượt lên trên hiện thực tầm thường, tỏa sáng và truyền cảm hứng cho người đời về phẩm giá và đạo lý làm người.
Qua hình tượng Huấn Cao, Nguyễn Tuân đã gửi gắm quan niệm thẩm mỹ của mình: cái đẹp phải gắn liền với cái thiện, không thể tồn tại cùng cái xấu và cái ác. Sự chân thành và cao thượng của Huấn Cao đã khiến cho quản ngục cảm động và kính phục.
Tóm lại, Huấn Cao là một con người tích tụ những phẩm chất tốt đẹp nhất. Dù bị giam cầm về thể xác, tâm hồn ông vẫn tự do và cao cả. Huấn Cao là biểu tượng của cái đẹp và thiên lương trong một thời đại đầy biến động, truyền cảm hứng cho người đời về phẩm giá và đạo lý làm người.
Hình tượng Huấn Cao trong 'Chữ người tử tù' của Nguyễn Tuân không chỉ là một nhân vật văn học mà còn là một biểu tượng văn hóa, một tấm gương về nhân cách và khí phách. Ông là người đã vượt lên trên mọi hoàn cảnh để tỏa sáng, để lại dấu ấn sâu đậm trong lòng độc giả.
Nguyễn Tuân đã khắc họa hình tượng Huấn Cao với vẻ đẹp lộng lẫy, rực rỡ giữa chốn lao tù tăm tối và chật hẹp. Qua ngòi bút tài hoa, nhà văn bày tỏ lòng ngưỡng mộ sâu sắc đối với những con người anh hùng, sẵn sàng hy sinh vì nghĩa lớn. Bằng bút pháp tả thực đầy kịch tính, kết hợp với nghệ thuật khắc họa tính cách nhân vật và miêu tả cảnh vật vừa hiện thực vừa lãng mạn, Nguyễn Tuân đã tạo nên một kiệt tác văn chương. 'Chữ người tử tù' với ngôn ngữ văn xuôi sắc sảo, giàu hình ảnh, cùng hình tượng Huấn Cao tuyệt mỹ, xứng đáng là một áng văn chương vượt thời gian, mãi mãi in đậm trong tâm trí độc giả qua nhiều thế hệ.
Bài làm mẫu 6
Nhà văn Pauxtopxki từng khẳng định: “Nhà văn là người dẫn đường đến xứ sở của cái đẹp. Bước vào thế giới văn chương nghệ thuật là bước vào thế giới của cái đẹp”. Tuy nhiên, mỗi nhà văn lại mang trong mình một lý tưởng riêng. Nếu Thạch Lam đưa độc giả đến với vẻ đẹp dịu dàng, êm đềm nhưng đượm buồn, thì Nguyễn Tuân – người nghệ sĩ dành cả đời tôn thờ cái đẹp – lại dẫn ta vào một thế giới thanh cao, sang trọng, lịch lãm mà đầy cổ kính. Trong thế giới nghệ thuật độc đáo ấy của Nguyễn Tuân, nổi bật lên hình tượng Huấn Cao – nhân vật chính của “Chữ người tử tù”, một nét son chói lọi trong sự nghiệp văn chương của ông.
Là một nghệ sĩ coi cái đẹp như một tôn giáo, giàu lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, Nguyễn Tuân đã quay về quá khứ để tìm kiếm và nâng niu những giá trị đẹp đẽ còn sót lại. Trong hành trình đi tìm cái đẹp “vang bóng một thời”, ông nhận ra rằng không gì đẹp hơn những con người tài hoa, tài tử. Nổi bật trong số đó là danh sĩ Cao Bá Quát – một nhà Nho uyên bác, nhà thơ lớn của dân tộc, và là bậc thầy thư pháp kiệt xuất. Dựa trên nguyên mẫu này, Nguyễn Tuân đã sáng tạo nên hình tượng Huấn Cao – một nhân vật đẹp đẽ và cao quý nhất trong sự nghiệp của ông. Không chỉ là một nghệ sĩ tài hoa, Huấn Cao còn là một anh hùng với sự kết hợp hoàn hảo giữa vẻ đẹp tâm hồn nghệ sĩ và khí phách của một trang hào kiệt.
Nghệ thuật thư pháp là một bộ môn cổ xưa, đòi hỏi người nghệ sĩ phải có tay bút điêu luyện, học vấn uyên thâm, và cốt cách thanh cao. Huấn Cao không chỉ đáp ứng những yêu cầu khắt khe ấy mà còn vượt lên, trở thành một nghệ sĩ thư pháp tài hoa bậc nhất. Những nét chữ của ông không chỉ đẹp mà còn chứa đựng hoài bão và khát vọng lớn lao. Danh tiếng của Huấn Cao lan đến tận chốn ngục tù, khiến cả những kẻ chỉ biết đến đòn roi cũng phải kính nể. Quản ngục, từ lâu đã ngưỡng mộ tài năng và nhân cách của Huấn Cao, đã có những hành động đặc biệt chưa từng thấy đối với một tử tù. Sự cảm hóa mạnh mẽ từ những con chữ của Huấn Cao đã chứng minh sức mạnh kỳ diệu của nghệ thuật chân chính.
Không chỉ là một nghệ sĩ tài hoa, Huấn Cao còn là một anh hùng với khí phách phi thường. Nếu vẻ đẹp tài hoa của ông được thể hiện gián tiếp, thì khí phách hiên ngang lại được khắc họa trực tiếp qua hành động và lời nói. Là một nhà Nho chính trực, Huấn Cao không chấp nhận sống trong cảnh cá chậu chim lồng, làm ngơ trước sự thối nát của xã hội. Ông đứng lên chống lại triều đình vì công bằng và hạnh phúc của dân lành. Dù sự nghiệp không thành, Huấn Cao vẫn hiên ngang đối mặt với cái chết, không một chút sợ hãi hay hối tiếc. Hành động dỗ gông khi nhập ngục của ông như một cái tát vào mặt bọn cai ngục, thể hiện rõ khí phách bất khuất của một đại trượng phu.
Nhà văn V.Hugo từng nói: “Trước bộ óc vĩ đại, ta phải cúi đầu, nhưng trước trái tim vĩ đại, ta phải quỳ gối”. Trước hình tượng Huấn Cao, mỗi người đọc chúng ta cũng phải cúi đầu và quỳ gối. Ông không chỉ là một nghệ sĩ tài hoa, một anh hùng khí phách, mà còn là hiện thân của nhân cách cao đẹp và thiên lương trong sáng. Những con chữ của Huấn Cao là báu vật đối với nhiều người, nhưng ông chỉ tặng chữ cho những ai thực sự xứng đáng. Khi hiểu được tấm lòng của quản ngục, Huấn Cao đã không ngần ngại cho chữ, đồng thời day dứt vì suýt nữa đã phụ một tấm lòng chân thành. Đó là biểu hiện của một nhân cách cao quý, luôn tự vấn và hướng tới sự hoàn thiện.
Cảnh cho chữ trong “Chữ người tử tù” là một cảnh tượng độc đáo, xưa nay chưa từng có. Nó không chỉ làm nổi bật hình tượng Huấn Cao mà còn khắc họa rõ nét tư tưởng chủ đề của tác phẩm. Qua cảnh này, ta thấy được tài năng, khí phách và nhân cách cao đẹp của Huấn Cao. Bằng tài năng và tâm huyết, Nguyễn Tuân đã xây dựng thành công hình tượng Huấn Cao – biểu tượng của cái đẹp kỳ diệu. “Chữ người tử tù” không chỉ “vang bóng một thời” mà sẽ mãi mãi in đậm trong tâm trí người đọc như một kiệt tác vượt thời gian.
- Soạn bài Cô bé bán diêm - Ngữ văn lớp 6 trang 61 sách Kết nối tri thức tập 1: Hướng dẫn chi tiết và sâu sắc
- Soạn bài Thực hành tiếng Việt trang 43 - Kết nối tri thức 6 | Hướng dẫn chi tiết Ngữ văn lớp 6 tập 1
- Tả mẹ của em: Dàn ý chi tiết và 8 bài văn mẫu cảm động dành cho học sinh lớp 6
- Ôn tập cuối năm Tiết 5 môn Tiếng Việt lớp 4 - Sách Kết nối tri thức Tập 2
- Soạn bài Thực hành tiếng Việt trang 104 - Chân trời sáng tạo 7: Hướng dẫn chi tiết Ngữ văn lớp 7 tập 2