Văn mẫu lớp 6: Những cảm nhận sâu sắc về đoạn trích Bài học đường đời đầu tiên của nhà văn Tô Hoài (10 bài mẫu chọn lọc)
Đoạn trích Bài học đường đời đầu tiên, một phần mở đầu đầy ấn tượng trong tác phẩm "Dế Mèn phiêu lưu ký" của nhà văn Tô Hoài, mang đến những bài học sâu sắc về cuộc sống và trưởng thành.

EduTOPS xin giới thiệu Bài văn mẫu lớp 6: Cảm nghĩ về Bài học đường đời đầu tiên, với 10 bài mẫu chọn lọc. Mời bạn đón đọc ngay sau đây.
Hãy viết một đoạn văn thể hiện cảm nhận của em về Bài học đường đời đầu tiên.
“Bài học đường đời đầu tiên” trích từ tác phẩm “Dế Mèn phiêu lưu ký” của Tô Hoài đã để lại trong tôi nhiều ấn tượng sâu sắc. Nhân vật Dế Mèn được khắc họa với ngoại hình cường tráng, khỏe mạnh nhưng lại mang tính cách kiêu căng, tự phụ. Đây là đặc điểm tiêu biểu của nhân vật trong truyện đồng thoại - vừa mang đặc điểm của loài vật, vừa phản ánh tính cách con người. Sự kết hợp này khiến câu chuyện trở nên gần gũi và lôi cuốn người đọc. Đặc biệt, tình tiết Dế Mèn trêu chọc chị Cốc dẫn đến hậu quả nghiêm trọng khiến Dế Choắt phải chịu tội thay và bị chị Cốc mổ chết. Trước khi qua đời, Dế Choắt đã để lại cho Dế Mèn lời khuyên đầy ý nghĩa: “Ở đời mà có thói hung hăng bậy bạ, có óc mà không biết suy nghĩ sớm muộn rồi cũng mang họa vào thân”. Cái chết của Dế Choắt đã khiến Dế Mèn nhận ra sai lầm của mình. Sau khi chôn cất Dế Choắt, Dế Mèn “đứng lặng giờ lâu, nghĩ về bài học đường đời đầu tiên của mình”. Chi tiết này đã khắc sâu bài học về sự kiêu căng và hậu quả của nó. Tô Hoài đã khéo léo mượn câu chuyện loài vật để gửi gắm thông điệp nhân văn sâu sắc, khiến người đọc không khỏi suy ngẫm về cuộc sống.
Những suy ngẫm sâu sắc về Bài học đường đời đầu tiên trong tác phẩm của Tô Hoài
Bài văn mẫu số 1
“Bài học đường đời đầu tiên” trích từ tác phẩm “Dế Mèn phiêu lưu ký” của nhà văn Tô Hoài là một trong những đoạn trích đặc sắc, để lại nhiều ấn tượng sâu sắc trong lòng người đọc.
Trong đoạn trích, Tô Hoài đã khắc họa nhân vật Dế Mèn - nhân vật chính của câu chuyện - một cách sinh động và chân thực. Dế Mèn hiện lên là một chàng dế thanh niên cường tráng, khỏe mạnh nhưng lại mang tính cách kiêu căng, tự phụ. Nhân vật này được xây dựng theo phong cách truyện đồng thoại, vừa mang đặc điểm của loài vật, vừa phản ánh những nét tính cách của con người. Điều này khiến câu chuyện trở nên gần gũi và hấp dẫn hơn. Bên cạnh Dế Mèn, nhân vật Dế Choắt - người hàng xóm của Dế Mèn - cũng được miêu tả với ngoại hình “gầy gò, dài lêu nghêu như một gã nghiện thuốc phiện”, tạo nên sự tương phản rõ nét giữa hai nhân vật.
Dế Mèn luôn tỏ ra khinh thường Dế Choắt. Khi sang chơi nhà Choắt, Dế Mèn không ngần ngại chê bai: “Sao chú mày sống cẩu thả quá vậy? Nhà cửa đâu mà tuềnh toàng… Ôi thôi, chú mày ơi! Chú mày có lớn mà chẳng có khôn!”. Thậm chí, khi Dế Choắt đề nghị Dế Mèn đào một cái ngách thông sang nhà để giúp đỡ nhau lúc nguy nan, Dế Mèn đã khinh bỉ đáp lại: “Hức! Thông ngách sang nhà ta? Dễ nghe nhỉ? Chú mày hôi như cú mèo thế này, ta nào chịu được. Thôi, im cái điệu hát mưa dầm sùi sụt ấy đi. Đào tổ nông thì cho chết!”. Rồi chàng ta bỏ về mà chẳng màng suy nghĩ.
Câu chuyện trở nên kịch tính khi Dế Mèn bày trò trêu chọc chị Cốc, dẫn đến hậu quả nghiêm trọng. Chị Cốc nổi giận và Dế Choắt - người vô tội - đã phải chịu tội thay, bị chị Cốc mổ đến chết. Trước khi qua đời, Dế Choắt đã để lại cho Dế Mèn lời khuyên đầy ý nghĩa: “Ở đời mà có thói hung hăng bậy bạ, có óc mà không biết suy nghĩ sớm muộn rồi cũng mang họa vào thân”. Cái chết của Dế Choắt đã khiến Dế Mèn nhận ra sai lầm của mình. Sau khi chôn cất Dế Choắt, Dế Mèn “đứng lặng giờ lâu, nghĩ về bài học đường đời đầu tiên của mình”. Chi tiết này đã gửi gắm bài học nhân văn sâu sắc về sự kiêu căng và hậu quả của nó. Tô Hoài đã khéo léo mượn câu chuyện loài vật để truyền tải thông điệp ý nghĩa đến người đọc.
Câu chuyện trong đoạn trích mang đậm tính chân thực và gần gũi với cuộc sống thường ngày. “Bài học đường đời đầu tiên” không chỉ là một câu chuyện hấp dẫn mà còn đem đến cho người đọc những bài học quý giá về cách sống và ứng xử. Có thể nói, đây là một trong những đoạn trích đặc sắc nhất của tác phẩm, để lại dấu ấn khó phai trong lòng độc giả.
Bài văn mẫu số 2
“Bài học đường đời đầu tiên” trích từ tác phẩm “Dế Mèn phiêu lưu ký” của nhà văn Tô Hoài là một đoạn trích đầy ý nghĩa, mang đến cho người đọc nhiều suy ngẫm sâu sắc về cuộc sống và cách ứng xử.
Trước hết, Tô Hoài đã khắc họa hình ảnh Dế Mèn - nhân vật chính của câu chuyện - một cách sinh động và chân thực. Dế Mèn hiện lên với đôi càng “mẫm bóng”, những móng vuốt “cứng dần và nhọn hoắt”, cùng thân hình “rung rinh một màu nâu bóng mỡ soi gương được”. Không chỉ vậy, cậu ta còn có cái đầu “to ra và nổi từng tảng”, hai cái răng đen nhánh “nhai ngoàm ngoạp như hai lưỡi liềm máy”, và sợi râu “dài và uốn cong một vẻ rất đỗi hùng dũng”. Qua ngòi bút tinh tế của Tô Hoài, hình ảnh một chàng dế trẻ trung, đầy sức sống và tự tin hiện lên thật rõ nét.
Tuy nhiên, đằng sau vẻ ngoài khỏe khoắn ấy là một tính cách kiêu căng, tự phụ. Dế Mèn luôn nghĩ mình “có thể sắp đứng đầu thiên hạ rồi” và thường xuyên cà khịa với mọi người xung quanh. Cậu ta “quát mấy chị Cào Cào”, “ghẹo anh Gọng Vó”, và tỏ ra khinh thường Dế Choắt - người bạn hàng xóm gầy gò, ốm yếu. Khi Dế Choắt nhờ vả, Dế Mèn không những không giúp đỡ mà còn chế giễu, mắng mỏ: “Chú mày sinh sống quá cẩu thả”, “chú mày có lớn mà chẳng có khôn”, “chú mày hôi như cú mèo”. Thậm chí, Dế Mèn còn ngông cuồng trêu chọc chị Cốc để chứng tỏ bản thân: “Sợ gì? Mày bảo tao sợ cái gì? Mày bảo tao còn biết sợ ai hơn tao nữa!”. Nhưng khi chị Cốc nổi giận, Dế Mèn lại hèn nhát trốn tránh, để mặc Dế Choắt chịu tội thay.
Hậu quả là Dế Choắt đã phải trả giá bằng chính mạng sống của mình. Sau khi chị Cốc bay đi, Dế Mèn mới dám chui ra khỏi hang. Cảm giác hụt hẫng và bất lực bao trùm lấy cậu ta khi nhận ra Dế Choắt đã chết và không thể cứu vãn được nữa. Dế Mèn đứng lặng người, suy nghĩ nghiêm túc về cách sống của mình và tự hứa sẽ thay đổi, sống chan hòa hơn với mọi người.
Đoạn trích “Bài học đường đời đầu tiên” không chỉ là một câu chuyện hấp dẫn mà còn mang đến bài học sâu sắc về sự khiêm nhường và cách ứng xử trong cuộc sống. Qua đó, chúng ta cần biết trân trọng những người xung quanh và sống một cách có trách nhiệm hơn.
Bài văn mẫu số 3
Tô Hoài là một trong những nhà văn tiêu biểu của nền văn học Việt Nam. Tác phẩm “Dế Mèn phiêu lưu ký” của ông, đặc biệt là đoạn trích “Bài học đường đời đầu tiên”, đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng người đọc.
Ngay từ những dòng đầu tiên, Tô Hoài đã khắc họa vẻ đẹp ngoại hình của Dế Mèn với “đôi càng mẫm bóng”, “những cái vuốt ở chân, ở khoeo cứ cứng dần và nhọn hoắt”. Nhận thức được sức mạnh của mình, Dế Mèn bắt đầu phô diễn bằng những “cú đạp phanh phách vào ngọn cỏ”. Sự trưởng thành của Dế Mèn còn được thể hiện qua đôi cánh, từ “ngắn hủn hoẳn” đã trở thành “tấm áo choàng dài phủ đến tận kín đuôi”. Câu văn “cả người tôi rung rinh một màu nâu bóng mỡ soi gương được và rất ưa nhìn” càng làm nổi bật sự cường tráng, khỏe mạnh của Dế Mèn.
Nhà văn tiếp tục miêu tả chi tiết về Dế Mèn với “đầu to ra và nổi từng tảng, rất bướng”, “hai răng đen nhánh lúc nào cũng nhai ngoàm ngoạp”, “sợi râu dài và uốn cong một vẻ rất đỗi hùng dũng”. Qua đó, người đọc cũng cảm nhận được tính cách ngạo mạn, tự do nhưng còn non nớt của Dế Mèn. Tô Hoài đã sử dụng sự quan sát tinh tế và trí tưởng tượng phong phú để tạo nên một nhân vật vừa mang nét đặc trưng của loài dế, vừa phản ánh tính cách của con người, đặc biệt là giới trẻ. Điều này khiến nhân vật trở nên gần gũi và thu hút độc giả.
Bên cạnh ngoại hình, Tô Hoài còn khắc họa tính cách kiêu căng, hống hách của Dế Mèn. Cậu ta đi đứng “oai vệ” như một ông tướng, luôn tỏ ra hung tợn và thường xuyên cà khịa với mọi người trong xóm. Dế Mèn nghĩ rằng mọi người sợ hãi mình vì sức mạnh và sự hùng dũng, nhưng thực chất họ chỉ nhịn vì nể nang. Cậu ta không biết điểm dừng, càng được nước càng lấn tới, bắt nạt những người yếu thế như chị Cào Cào, trêu ghẹo anh Gọng Vó hiền lành, và ảo tưởng rằng mình sắp trở thành kẻ đứng đầu thiên hạ. Sự kiêu ngạo đó đã dẫn đến hậu quả nghiêm trọng.
Chính tính cách kiêu căng đã khiến Dế Mèn phải trả giá bằng một bài học đau đớn - cái chết của Dế Choắt. Một ngày nọ, khi đang đứng ở cửa hang ngắm hoàng hôn, Dế Mèn nhìn thấy chị Cốc đang rỉa lông rỉa cánh. Cậu ta đã bày trò trêu chọc chị Cốc, dẫn đến hậu quả nghiêm trọng khi Dế Choắt bị vạ lây và bị chị Cốc mổ đến chết. Trước khi qua đời, Dế Choắt đã để lại lời khuyên chân thành: “Thôi tôi ốm yếu quá rồi, chết cũng được. Nhưng trước khi nhắm mắt tôi khuyên anh: Ở đời mà có thói hung hăng bậy bạ, có óc mà không biết nghĩ, sớm muộn rồi cũng mang vạ vào mình đấy”. Lời khuyên này khiến Dế Mèn vô cùng ân hận và nhận ra sai lầm của mình.
Đoạn trích “Bài học đường đời đầu tiên” là một trong những phần đặc sắc nhất của tác phẩm “Dế Mèn phiêu lưu ký”. Qua câu chuyện, người đọc có thể rút ra những bài học quý giá về cách sống và ứng xử trong cuộc đời.
Bài văn mẫu số 4
“Dế Mèn phiêu lưu ký” là một trong những tác phẩm nổi tiếng của nhà văn Tô Hoài, kể về những cuộc phiêu lưu kỳ thú của Dế Mèn trong thế giới loài vật. Đoạn trích “Bài học đường đời đầu tiên” đã khắc họa rõ nét vẻ đẹp ngoại hình và tính cách của Dế Mèn, để lại nhiều ấn tượng sâu sắc trong lòng người đọc.
Trước hết, Tô Hoài đã miêu tả vẻ đẹp ngoại hình của Dế Mèn với đôi càng “mẫm bóng”, những móng vuốt “cứng dần và nhọn hoắt”. Toàn thân chú “rung rinh một màu nâu bóng mỡ soi gương được và rất ưa nhìn”. Đầu của Dế Mèn “to ra và nổi từng tảng, rất bướng”, hai cái răng đen nhánh “lúc nào cũng nhai ngoàm ngoạp như hai lưỡi liềm máy”, và sợi râu “dài và uốn cong một vẻ rất đỗi hùng dũng”. Chỉ với vài chi tiết, hình ảnh Dế Mèn hiện lên thật sống động và đầy sức sống.
Tô Hoài đã khéo léo sử dụng các biện pháp tu từ để khắc họa Dế Mèn như một chàng trai trẻ đầy tự tin và kiêu hãnh. Không chỉ ngoại hình, hành động của Dế Mèn cũng được miêu tả sinh động. Chú ta thường “co cẳng lên đạp phanh phách vào các ngọn cỏ” để thử sức mạnh của mình, hay “trịnh trọng và khoan thai đưa cả hai chân lên vuốt râu”, thậm chí “ngứa chân đá một cái” khi cảm thấy bồn chồn. Qua đó, người đọc cảm nhận được tính cách kiêu ngạo và tự phụ của Dế Mèn.
Tô Hoài đã sử dụng những từ ngữ giàu hình ảnh như “mẫm bóng”, “nhọn hoắt”, “hủn hoẳn”, “dài bóng mỡ”, “ngoàm ngoạp” để miêu tả ngoại hình và hành động của Dế Mèn. Điều này cho thấy khả năng quan sát tinh tế và tài năng sử dụng ngôn từ của nhà văn. Tuy nhiên, đằng sau vẻ ngoài cường tráng ấy là một tính cách kiêu căng, tự phụ đến mức Dế Mèn nghĩ rằng mình “có thể sắp đứng đầu thiên hạ rồi”.
Chính sự kiêu ngạo đó đã dẫn đến hậu quả đáng tiếc. Dế Mèn tỏ ra coi thường Dế Choắt - người bạn hàng xóm gầy gò, ốm yếu. Khi Dế Choắt nhờ vả, Dế Mèn không những không giúp đỡ mà còn chế giễu, mắng mỏ: “Chú mày sinh sống quá cẩu thả”, “chú mày có lớn mà chẳng có khôn”, “chú mày hôi như cú mèo”. Thậm chí, Dế Mèn còn ngông cuồng trêu chọc chị Cốc để chứng tỏ bản thân: “Sợ gì? Mày bảo tao sợ cái gì? Mày bảo tao còn biết sợ ai hơn tao nữa!”. Tô Hoài đã khéo léo xây dựng sự đối lập giữa Dế Mèn và Dế Choắt, làm nổi bật tính cách kiêu căng của nhân vật chính.
Hậu quả của sự kiêu ngạo là cái chết thương tâm của Dế Choắt. Khi chị Cốc nổi giận vì bị trêu chọc, Dế Mèn đã hèn nhát trốn tránh, để mặc Dế Choắt chịu tội thay. Cái mỏ của chị Cốc giáng xuống thân hình gầy gò của Dế Choắt, khiến chú ta không thể qua khỏi. Trước khi chết, Dế Choắt đã để lại lời khuyên chân thành: “Ở đời mà có thói hung hăng bậy bạ, có óc mà không biết nghĩ, sớm muộn rồi cũng mang vạ vào mình đấy”. Cái chết của Dế Choắt là bài học đắt giá đầu tiên trong cuộc đời Dế Mèn, khiến chú ta vô cùng ân hận và nhận ra sai lầm của mình.
Qua đoạn trích “Bài học đường đời đầu tiên”, người đọc có thể rút ra bài học quý giá về sự khiêm tốn và cách ứng xử trong cuộc sống. Chúng ta cần biết trân trọng, yêu thương và giúp đỡ những người xung quanh, tránh xa sự kiêu ngạo và tự phụ.
Bài văn mẫu số 5
“Bài học đường đời đầu tiên” trích từ tác phẩm “Dế Mèn phiêu lưu ký” của nhà văn Tô Hoài kể về chú Dế Mèn khỏe mạnh nhưng kiêu căng, coi thường người khác. Chính tính cách này đã dẫn đến cái chết đau lòng của Dế Choắt. Bài học mà Dế Mèn rút ra cũng là lời nhắc nhở sâu sắc dành cho mỗi chúng ta.
Dế Mèn từ nhỏ đã sống tự lập. Khi trưởng thành, thân hình chú trở nên cường tráng, khỏe mạnh. Dế Mèn thích phiêu lưu khắp nơi và thường khiến các con vật nhỏ bé phải khiếp sợ. Hàng xóm của chú - Dế Choắt - lại là một chú dế gầy gò, ốm yếu. Vì thế, Dế Mèn luôn tỏ ra khinh thường bạn hàng xóm của mình. Nhưng chính sự kiêu ngạo đó đã khiến Dế Mèn phải nhận một bài học đắt giá đầu tiên trong cuộc đời.
Câu chuyện bắt đầu từ thái độ coi thường của Dế Mèn đối với Dế Choắt. Dế Mèn luôn cho rằng mình là người mạnh nhất, có tầm nhìn xa trông rộng. Khi Dế Choắt ngỏ ý muốn đào một cái ngách thông sang nhà Dế Mèn để hỗ trợ nhau lúc nguy nan, Dế Mèn đã tỏ thái độ khinh bỉ và từ chối. Hành động này thể hiện sự ích kỷ và ngạo mạn của Dế Mèn.
Mọi chuyện trở nên nghiêm trọng khi Dế Mèn trêu chọc chị Cốc. Chú ta đã dùng những lời lẽ khiêu khích khiến chị Cốc nổi giận. Sự hung hăng ban đầu của Dế Mèn nhanh chóng biến thành sợ hãi và hèn nhát. Dế Mèn vội vàng chui vào hang, bỏ mặc Dế Choắt một mình đối mặt với chị Cốc. Dế Choắt tội nghiệp đã phải chịu oan ức, bị chị Cốc mổ đến kiệt sức. Tuy nhiên, Dế Mèn vẫn không dám ra nhận lỗi và chịu trách nhiệm cho hành động của mình.
Hậu quả là Dế Choắt đã chết. Trước khi qua đời, Dế Choắt đã để lại lời khuyên chân thành cho Dế Mèn: “Ở đời mà có thói hung hăng bậy bạ, có óc mà không biết suy nghĩ sớm muộn rồi cũng mang họa vào thân”. Chỉ đến lúc đó, Dế Mèn mới cảm thấy ân hận. Sau khi chôn cất Dế Choắt, Dế Mèn “đứng lặng giờ lâu, nghĩ về bài học đường đời đầu tiên của mình”. Đó là bài học đắt giá đầu tiên mà Dế Mèn phải trả giá.
Dế Mèn cảm thấy vô cùng ân hận về cách đối xử của mình với Dế Choắt. Chú ta hối hận vì đã gián tiếp gây ra cái chết của người bạn hàng xóm. Dế Mèn tự trách mình là kẻ có sức mạnh nhưng lại hèn nhát, chỉ biết trốn tránh trách nhiệm. Sau khi chôn cất Dế Choắt, Dế Mèn cảm thấy hụt hẫng và bất lực vì không thể cứu vãn được nữa. Chú ta đứng lặng người, suy ngẫm nghiêm túc về cách sống của mình và tự hứa sẽ thay đổi, sống chan hòa hơn với mọi người.
Qua đoạn trích “Bài học đường đời đầu tiên”, người đọc có thể rút ra bài học ý nghĩa về cách sống. Chúng ta cần biết yêu thương, chia sẻ và giúp đỡ những người xung quanh, tránh xa sự kiêu ngạo và ích kỷ.
Bài văn mẫu số 6
Tô Hoài là một nhà văn nổi tiếng với nhiều tác phẩm dành cho thiếu nhi, trong đó nổi bật nhất là “Dế Mèn phiêu lưu ký”. Đoạn trích “Bài học đường đời đầu tiên” trong tác phẩm này đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng người đọc.
Trước hết, người đọc sẽ bị thu hút bởi vẻ đẹp ngoại hình của Dế Mèn. Tô Hoài đã khéo léo miêu tả chi tiết hình ảnh của Dế Mèn: “đôi càng mẫm bóng, những cái vuốt ở chân, ở khoeo cứng và nhọn hoắt chẳng khác nào thanh kiếm”. Đôi cánh của Dế Mèn cũng được miêu tả một cách sinh động: “dài xuống tận chấm đuôi, thân hình mang một màu nâu bóng mỡ, rắn chắc, khỏe mạnh…”. Dế Mèn rất tự hào về vẻ đẹp và sức mạnh của mình.
Không chỉ có ngoại hình đẹp đẽ, Dế Mèn còn mang một tính cách kiêu ngạo. Điều này thể hiện qua hành động của chú: “cặp râu rất đỗi hùng dũng, những bước đi luôn trịnh trọng khoan thai cho ra kiểu cách con nhà võ”. Dế Mèn thường xuyên cà khịa với hàng xóm và luôn nghĩ mình “sắp đứng đầu thiên hạ”. Qua đó, Dế Mèn hiện lên như một chàng thanh niên trẻ tuổi, tự tin, yêu đời nhưng còn xốc nổi, kiêu ngạo và ngông cuồng.
Chính tính cách kiêu ngạo đã dẫn Dế Mèn đến một hành động sai lầm, khiến Dế Choắt - người bạn hàng xóm - phải chịu cái chết thương tâm. Sự đối lập giữa Dế Mèn và Dế Choắt được Tô Hoài khắc họa rõ nét. Nếu Dế Mèn cường tráng, khỏe mạnh thì Dế Choắt lại “gầy gò, ốm yếu, trông hệt một gã nghiện thuốc phiện”. Khi Dế Choắt ngỏ ý muốn đào hang thông sang nhà Dế Mèn để hỗ trợ nhau, Dế Mèn đã khinh thường và từ chối. Đỉnh điểm là khi Dế Mèn trêu chọc chị Cốc, nhưng khi chị nổi giận, chú ta lại hèn nhát chui tót vào hang, bỏ mặc Dế Choắt đối mặt với chị Cốc. Cái mỏ của chị Cốc giáng xuống thân hình gầy gò của Dế Choắt, khiến chú ta kiệt sức. Dế Mèn chỉ dám ra khỏi hang khi chị Cốc đã đi xa, nhưng lúc đó đã quá muộn. Tô Hoài đã sử dụng các biện pháp tu từ và cách kể chuyện hấp dẫn để làm nổi bật sự đối lập và kịch tính của câu chuyện.
“Bài học đường đời đầu tiên” nói riêng và “Dế Mèn phiêu lưu ký” nói chung là những tác phẩm đặc sắc, mang đến những bài học ý nghĩa về cách sống và ứng xử trong cuộc đời.
Bài văn mẫu số 7
Tô Hoài là một trong những nhà văn nổi tiếng với nhiều tác phẩm dành cho thiếu nhi. Trong đó, “Dế Mèn phiêu lưu ký” là tác phẩm tiêu biểu, và đoạn trích “Bài học đường đời đầu tiên” đã khắc họa rõ nét vẻ đẹp cường tráng nhưng tính cách kiêu căng, xốc nổi của Dế Mèn - nhân vật chính của câu chuyện.
Đoạn trích “Bài học đường đời đầu tiên” được trích từ chương I của tác phẩm “Dế Mèn phiêu lưu ký”. Dế Mèn từ nhỏ đã sống tự lập, và khi trưởng thành, chú ta sở hữu một thân hình khỏe khoắn, cường tráng. Dế Mèn thích phiêu lưu khắp nơi và thường khiến các con vật nhỏ bé phải khiếp sợ. Hàng xóm của chú là Dế Choắt - một chú dế gầy gò, ốm yếu. Vì thế, Dế Mèn luôn tỏ ra trịch thượng và coi thường Dế Choắt. Chính thái độ kiêu ngạo đó đã khiến Dế Mèn phải nhận một bài học đắt giá đầu tiên trong cuộc đời.
Ban đầu, Dế Mèn luôn coi thường Dế Choắt, cho rằng mình là kẻ mạnh nhất và có tầm nhìn xa trông rộng. Khi Dế Choắt ngỏ ý muốn đào một cái ngách thông sang nhà Dế Mèn để hỗ trợ nhau lúc nguy nan, Dế Mèn đã tỏ thái độ khinh bỉ và từ chối. Đó là biểu hiện của sự ích kỷ, thiếu sự đồng cảm và không biết đặt mình vào vị trí của người khác. Chỉ đến khi xảy ra một sự việc đáng tiếc, Dế Mèn mới nhận ra sai lầm của mình. Chú ta đã trêu chọc chị Cốc, nhưng khi chị nổi giận, Dế Mèn lại hèn nhát chui tót vào hang, bỏ mặc Dế Choắt đối mặt với chị Cốc. Dế Choắt tội nghiệp đã phải chịu oan ức, bị chị Cốc mổ đến kiệt sức. Trong lúc đó, Dế Mèn không hề đứng ra bảo vệ người bạn hàng xóm của mình. Đó là sự hèn nhát và ích kỷ đáng trách. Cuối cùng, Dế Choắt đã chết, và trước khi qua đời, chú ta đã để lại lời khuyên chân thành: “Ở đời mà có thói hung hăng bậy bạ, có óc mà không biết suy nghĩ sớm muộn rồi cũng mang họa vào thân”. Dế Mèn chôn cất Dế Choắt và đứng trước mộ hàng giờ, tự kiểm điểm những lỗi lầm của mình. Chú ta tự hứa sẽ sống chan hòa và tôn trọng mọi người xung quanh.
Qua đoạn trích “Bài học đường đời đầu tiên”, Tô Hoài đã khắc họa rõ nét vẻ đẹp ngoại hình và tính cách của Dế Mèn. Từ đó, nhà văn gửi gắm những bài học sâu sắc về cách sống và ứng xử trong cuộc đời.
Bài văn mẫu số 8
“Dế Mèn phiêu lưu ký” là một trong những tác phẩm nổi tiếng dành cho thiếu nhi. Đoạn trích “Bài học đường đời đầu tiên” đã giúp người đọc hiểu rõ hơn về nhân vật chính - Dế Mèn, với những đặc điểm nổi bật cả về ngoại hình lẫn tính cách.
Dế Mèn được Tô Hoài miêu tả một cách sinh động, vừa mang đặc điểm của loài dế, vừa có những nét tính cách của con người. Chú ta là một chàng dế khỏe mạnh, cường tráng với đôi càng “mẫm bóng” và những móng vuốt “cứng dần và nhọn hoắt”. Nhà văn đã dùng những câu văn miêu tả đầy hình ảnh: “rung rinh một màu nâu bóng mỡ soi gương được và rất ưa nhìn”. Đầu của Dế Mèn “to ra và nổi từng tảng, rất bướng”, hai cái răng đen nhánh “lúc nào cũng nhai ngoàm ngoạp như hai lưỡi liềm máy”, và sợi râu “dài và uốn cong một vẻ rất đỗi hùng dũng”. Không chỉ ngoại hình, hành động của Dế Mèn cũng thể hiện sự khỏe mạnh, cường tráng. Chú ta thường “co cẳng lên đạp phanh phách vào các ngọn cỏ” để thử sức mạnh của mình, hay “trịnh trọng và khoan thai đưa cả hai chân lên vuốt râu”, thậm chí “ngứa chân đá một cái” khi cảm thấy bồn chồn. Qua đó, người đọc cảm nhận được sự tự tin và kiêu hãnh của Dế Mèn.
Không chỉ có ngoại hình đẹp đẽ, Dế Mèn còn mang một tính cách kiêu ngạo, luôn cho mình là nhất và thường xuyên trêu chọc mọi người xung quanh. Đặc biệt, thái độ của Dế Mèn đối với Dế Choắt - người bạn hàng xóm gầy gò, ốm yếu - thể hiện rõ sự hống hách. Khi sang chơi nhà Dế Choắt, Dế Mèn đã chê bai: “Sao chú mày sinh sống cẩu thả quá như thế. Nhà cửa đâu mà tuềnh toàng… Ôi thôi, chú mày ơi! Chú mày có lớn mà chẳng có khôn!”. Khi Dế Choắt ngỏ ý muốn đào một cái ngách thông sang nhà Dế Mèn để hỗ trợ nhau lúc nguy nan, Dế Mèn đã khinh bỉ đáp lại: “Hức! Thông ngách sang nhà ta? Dễ nghe nhỉ? Chú mày hôi như cú mèo thế này, ta nào chịu được. Thôi, im cái điệu hát mưa dầm sùi sụt ấy đi. Đào tổ nông thì cho chết!”. Thái độ này khiến người đọc không khỏi bức xúc trước sự kiêu ngạo của Dế Mèn.
Cao trào của câu chuyện xảy ra khi Dế Mèn trêu chọc chị Cốc, khiến chị nổi giận. Lúc này, sự hung hăng ban đầu của Dế Mèn nhanh chóng biến thành sợ hãi và hèn nhát. Chú ta vội vàng chui vào hang, bỏ mặc Dế Choắt một mình đối mặt với chị Cốc. Dế Choắt tội nghiệp đã phải chịu oan ức, bị chị Cốc mổ đến kiệt sức. Tuy nhiên, Dế Mèn vẫn không dám ra nhận lỗi và chịu trách nhiệm cho hành động của mình. Cuối cùng, Dế Choắt đã chết, và trước khi qua đời, chú ta đã để lại lời khuyên chân thành: “Ở đời mà có thói hung hăng bậy bạ, có óc mà không biết suy nghĩ sớm muộn rồi cũng mang họa vào thân”. Lời khuyên này như một hồi chuông cảnh tỉnh, giúp Dế Mèn nhận ra bài học đắt giá đầu tiên trong cuộc đời.
Sau khi chôn cất Dế Choắt, Dế Mèn cảm thấy hụt hẫng và bất lực vì không thể cứu vãn được nữa. Chú ta đứng lặng người, suy ngẫm nghiêm túc về cách sống của mình. Bài học đường đời đầu tiên mà Dế Mèn phải trả giá quá đắt đã giúp người đọc nhận ra tác hại của thói hung hăng và kiêu ngạo trong cuộc sống.
Đoạn trích “Bài học đường đời đầu tiên” đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng người đọc. Qua câu chuyện, Tô Hoài đã gửi gắm những bài học ý nghĩa về cách sống và ứng xử trong cuộc đời.
Bài văn mẫu số 9
Tô Hoài, một nhà văn nổi tiếng với nhiều tác phẩm dành cho thiếu nhi, trong đó nổi bật là truyện “Dế Mèn phiêu lưu ký”. Đoạn trích “Bài học đường đời đầu tiên” kể về bài học đầu tiên của nhân vật Dế Mèn, một câu chuyện đầy ý nghĩa và được yêu thích.
Đoạn trích “Bài học đường đời đầu tiên” được trích từ chương I của truyện, giới thiệu chi tiết về Dế Mèn - nhân vật chính. Tô Hoài đã khéo léo miêu tả ngoại hình của Dế Mèn với đôi càng “mẫm bóng”, những cái móng vuốt “cứng dần và nhọn hoắt”. Thân hình “rung rinh một màu nâu bóng mỡ”, đầu “to ra và nổi từng tảng”, hai cái răng “đen nhánh” và sợi râu “dài và uốn cong”. Dế Mèn không chỉ có ngoại hình cường tráng mà còn rất khỏe mạnh, thường xuyên thử sức lực của mình bằng cách đạp phanh phách vào các ngọn cỏ.
Tính cách của Dế Mèn cũng được khắc họa rõ nét. Một chàng dế hung hăng, ngang ngược và kiêu ngạo, luôn nghĩ mình là nhất. Dế Mèn thường xuyên cà khịa với mọi người trong xóm, quát mắng chị Cào Cào, đá ghẹo anh Gọng Vó, và đặc biệt là coi thường Dế Choắt - người hàng xóm yếu ớt. Khi Dế Choắt đề nghị đào một cái ngách sang nhà Dế Mèn để giúp đỡ nhau, Dế Mèn đã khinh khỉnh từ chối. Qua đó, Tô Hoài đã xây dựng nhân vật vừa mang đặc điểm của loài vật, vừa mang đặc điểm của con người, tạo nên một thế giới loài vật sinh động và gần gũi.
Tô Hoài đã đặt Dế Mèn vào một tình huống để người đọc có thêm đánh giá về nhân vật. Dế Mèn ngông cuồng trêu chị Cốc, khiến chị ta tức giận, còn mình thì chui tọt vào hang. Dế Choắt, đang loay hoay ở cửa hang, bị hiểu nhầm và bị chị Cốc mổ đến chết. Dế Mèn chỉ biết sợ hãi nằm im trong hang, không dám ra cứu bạn. Trước khi chết, Dế Choắt đã đưa ra lời khuyên chân thành: “Ở đời mà có thói hung hăng bậy bạ, có óc mà không biết suy nghĩ sớm muộn rồi cũng mang họa vào thân”. Câu nói này không chỉ dành cho Dế Mèn mà còn là bài học cho mỗi chúng ta.
“Bài học đường đời đầu tiên” đã gửi gắm một bài học sâu sắc, đồng thời khơi gợi hứng thú để độc giả tìm đọc toàn bộ tác phẩm. Qua đó, Tô Hoài đã thành công trong việc xây dựng một câu chuyện vừa hấp dẫn, vừa giàu ý nghĩa giáo dục.
- Văn mẫu lớp 6: Cảm nhận sâu sắc về nhân vật cô Gió trong tác phẩm Cô Gió mất tên - 2 đoạn văn mẫu đặc sắc
- Cảm nhận sâu sắc về đoạn thơ yêu thích trong tác phẩm 'Mùa xuân nho nhỏ' - Tuyển tập 12 bài văn mẫu lớp 7
- Tự đánh giá: Trời mưa - Bài 7 Tiếng Việt lớp 4 Cánh diều tập 1 - Hướng dẫn chi tiết và sáng tạo
- Văn mẫu lớp 6: Cảm nhận sâu sắc về bài thơ Chuyện cổ nước mình (6 bài phân tích)
- Câu chuyện diễn ra trong những không gian nào? Soạn bài 'Đường vào trung tâm vũ trụ' - KNTT