Văn mẫu lớp 6: Lời tâm sự xúc động của cây bàng non (cây phượng) bị bẻ cành lá - Tuyển tập những bài văn hay nhất

Thông qua những bài văn mẫu này, các bạn sẽ có thêm nhiều tư liệu quý giá để tham khảo, mở rộng vốn từ ngữ và phát triển trí tưởng tượng phong phú, từ đó nắm vững cách viết văn kể chuyện. Bên cạnh đó, các bạn có thể tham khảo thêm bài văn mẫu Tưởng tượng và kể lại cuộc gặp gỡ với thần tượng của mình. Chúc các bạn học tập hiệu quả và đạt nhiều thành tích cao!
Lời tâm sự đầy cảm xúc của cây bàng non bị bẻ cành lá
Bài làm tham khảo mẫu 1
Tôi là một cây bàng non mới lớn, trước đây tôi còn sum suê xanh tốt, mơn mởn những chồi mập mạp và sung sức lắm. Vậy mà giờ đây, tôi không cầm được nước mắt.
Số là mấy ngày trước đây, các cô cậu choai choai đến liên hoan, tiệc tùng gì đó ở gốc bàng tôi. Dưới trời nắng oi bức thế này, tôi nghĩ cũng thương bèn cố vươn rộng tán che chở cho mấy đứa nhỏ. Tự nhiên tôi lại thiếp đi vào giấc ngủ dưới ánh nắng sánh vàng của lão Mặt Trời.
"Rắc! Rắc!" - một tiếng động ghê rợn và cảm giác đau nhói giật lên làm tôi chợt tỉnh. Trời ơi! Còn đâu cành lá mơn mởn! Mới thiếp đi có một tí thôi mà lũ trẻ đã hành hạ cái thân bàng tôi. Oái! Một đứa đu lên cánh tay tôi, tay tôi đã vốn chẳng chắc khỏe được như mấy bác bàng cổ thụ, đã thế còn bị tụi nhỏ giằng, kéo, giật và đu. Cảm giác đau nhói tiếp tục dày vò cái thân bàng khốn khổ này. Thế rồi như cọng bún, cánh tay tôi oặt xuống, gượng mãi tôi cũng chẳng nhấc nổi lên. Thấy tôi lầm lũi, đáng thương thế này mà chúng còn phá lên cười - những điệu cười xem chừng khoái trá lắm!
Chúng như còn chưa thỏa mãn với sự độc ác này bèn dùng con dao chém vào thân mình tôi. Ối! Ái! Cứ mỗi vết chém là người tôi thắt lại, đớn đau vô chừng. Máu tôi ứa ra, nhuộm trắng một phần thân mình.
Rồi ngón tay tôi, những chiếc lá xanh non của tôi cũng rời khỏi tôi, sao chúng nỡ... Tôi nào có làm điều gì độc ác đâu. Mùa hè tôi che chở cho lũ trẻ khỏi cái nắng cái gió, mùa mưa tôi hứng những giọt nước mưa lạnh ngắt cho chúng mà giờ chúng lại mang đến sự đau đớn, chúng giết tôi. Lòng tôi như se lại: "Sẽ chẳng bao giờ, phải chẳng bao giờ tôi che chở cho lũ trẻ vô ơn này nữa!".
Bỗng đâu lại có một lớp nữa kéo đến. Trong cơn sợ hãi, tôi nhắm tịt mắt lại, chuẩn bị cho cái chết đau đớn và dai dẳng. Tôi vừa giận dữ lại vừa lo lắng.
- Các cậu ngừng ngay đi! Đừng làm cái trò ác độc đó nữa. Bàng là bạn của chúng ta mà! Nếu các cậu không dừng lại tôi sẽ đi mách các thầy cô đó!
Tôi ngạc nhiên quá chừng trước câu nói mang đầy sự nhân ái của một cậu học sinh chừng mười hai, mười ba tuổi.
Tôi chợt hiểu rằng không phải học sinh ai cũng xấu mà chỉ có một số bạn nông nổi đến mức chơi nghịch, chơi ác mà thôi!
Thời gian trôi qua, tôi cũng chẳng còn giận mấy cô cậu đó nữa và cũng khỏe khoắn hơn nhờ bàn tay chăm sóc hiền hậu của bác lao công. Nhưng cái cành dập gãy lủng lẳng thì vẫn không nhấc lên nổi. Các bạn học sinh ơi, đừng có nghịch ác như mấy cô cậu học trò hư kia nhé!
Bài làm tham khảo mẫu 2
Các bạn thân mến! Có bao giờ bạn tự hỏi tại sao mình có thể sống khỏe mạnh mỗi ngày không? Hãy thử tưởng tượng một thế giới không còn cây xanh, nơi chúng tôi biến mất hoàn toàn! Bạn sẽ không còn được hít thở bầu không khí trong lành, không có bóng mát che chở. Và còn nhiều thảm họa khác sẽ ập đến. Trong ngôi trường này, chúng tôi, những cây bàng, đã mang đến cho các bạn những điều tốt đẹp.
Nhân dịp năm mới, tôi được trồng thay thế cho cây bàng năm ngoái bị bão quật đổ. Được sống trong môi trường này, tôi cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Mỗi ngày, tôi được các bạn chăm sóc, yêu thương, được nghe tiếng cười đùa, ca hát của các bạn. Các bạn tưới nước cho tôi, nhặt sâu bọ, và những ngày nắng gắt, các cô, các bạn còn che chắn để tôi không bị héo lá.
Chỉ sau một thời gian ngắn, thân tôi đã lớn hơn, cao hơn, những chiếc lá non bắt đầu nhú lên, tràn đầy sức sống. Tôi tự nhủ rằng chẳng mấy chốc tôi sẽ lớn bằng những anh chị bàng được trồng từ nhiều năm trước. Tôi mơ ước mình sẽ lớn thật nhanh, ra nhiều cành lá để các bạn gái có thể chơi nhảy dây, các bạn nam đá cầu dưới tán lá xanh mát. Tôi muốn vươn cao, tỏa bóng rộng, mang lại nhiều bóng mát cho các bạn.
Mỗi sáng, tôi thức dậy sớm, vươn vai, rung rinh những chiếc lá non xanh mướt để chào đón các bạn nhỏ đến trường. Chiều về, tôi lại nghiêng mình tạm biệt mọi người.
Cuộc sống của tôi cứ êm đềm trôi qua, và có lẽ tôi sẽ lớn nhanh như thổi nếu không có buổi sáng định mệnh đó. Tôi nhớ mãi, đó là một buổi sáng Chủ nhật, tôi đang buồn vì các bạn đều nghỉ học, bỗng nghe tiếng lao xao của vài bạn nhỏ. Tôi mừng thầm vì đã có bạn chơi. Tôi nhận ra đó là các bạn học lớp 6. Sau khi nô đùa ầm ĩ, các bạn dừng lại nghỉ chân ngay cạnh tôi. Tôi đung đưa trong gió, khoe những chiếc lá mỡ màng để chào đón các bạn. Trong tiếng gió, tôi thì thầm: 'Chào các bạn thân yêu!'
Đáp lại sự hiếu khách của tôi, một bạn nam lên tiếng:
- Chơi từ nãy chán rồi, thôi bọn mình thử tìm hiểu cây bàng mới lớn này xem sao.
Nghe vậy, tôi giật mình. Một cậu chạy vòng quanh thân tôi, dùng que vạch vạch như tìm kiếm điều gì đó. Bỗng cậu reo lên:
- Ôi các cậu ơi, cây này nhiều rễ quá, chúng mình thử cắt bỏ vài cái rễ xem nó có sống được không?
Nghe xong, tôi cảm thấy bủn rủn cả người. Chưa kịp định thần, một cậu đã vặt luôn hai chiếc rễ nhỏ phía ngoài của tôi. Tôi thét lên đau đớn, nhựa chảy ra, cả thân cây như muốn đổ gục. Nhưng tôi cố gắng đứng vững, cắn răng chịu đựng, và thốt lên:
- Tôi đau lắm các bạn ơi. Các bạn chỉ mất một chút máu đã khóc rồi, thế mà các bạn lại hành hạ tôi. Tôi oà khóc nức nở, nhưng chẳng ai thấy những giọt nước mắt của tôi. Họ vẫn thản nhiên trêu đùa. Trước khi đi, một bạn còn bẻ luôn ngọn non vừa nhú của tôi. Tôi hoảng hốt hét lên:
- Trời ơi, đau quá! Các bạn thật độc ác. Các bạn giết tôi rồi. Tôi ngất đi, cả thân rủ xuống. Phải mất một ngày sau tôi mới tỉnh lại và nhận ra mình vẫn còn sống. Nhìn vết thương vẫn rỉ nhựa, tôi đau đớn nhận ra mình sẽ không thể vươn cao được nữa. Tôi phải mang vết thương này suốt đời. Tôi gắng gượng đứng thẳng, hít khí trời.
Sáng hôm sau, các bạn nữ chạy đến chăm sóc tôi. Họ rất bực tức khi thấy tôi bị hành hạ. Nhờ sự chăm sóc của các bạn, tôi thấy đỡ đau hơn. Và thật may mắn, sau một thời gian, tôi đã hồi phục hoàn toàn.
Từ đó, dù không cao lớn được, nhưng tán lá của tôi mọc ra rất nhiều và khỏe mạnh. Hàng ngày, các bạn vẫn quây quần bên tôi, có lẽ ân hận vì hành động trước đây, những bạn từng bẻ cành non của tôi giờ rất yêu quý tôi, thỉnh thoảng mang nước tưới cho tôi, và trong giờ ra chơi, các bạn còn ngồi dựa vào thân tôi để học bài, hóng mát.
Tôi không còn giữ mãi sự oán giận với các bạn ấy, nhưng tôi muốn nhắn nhủ rằng chúng tôi cũng là những sinh thể sống, cũng biết đau đớn, cũng biết buồn phiền và giận hờn.
Tuy nhiên, nỗi buồn vẫn còn đọng lại trong tôi khi thỉnh thoảng tôi chứng kiến những hành động thiếu ý thức của một số bạn. Các bạn vô tư bẻ cành, vặt lá, gây tổn thương đến họ hàng nhà cây chúng tôi.
Các bạn thân mến! Hãy chung tay bảo vệ chúng tôi, bởi việc làm đó không chỉ giúp chúng tôi mà còn đang bảo vệ chính cuộc sống của các bạn.
Bài làm tham khảo mẫu 3
Tôi đứng trước giếng nước đầu làng, một cây bàng non mới mọc được vài tháng. Sự sống trong tôi đang bắt đầu sinh sôi, phát triển. Tôi cảm thấy hạnh phúc khi được hiện diện trên cuộc đời này. Thế nhưng, một ngày kia, tôi phải chịu đựng những trò chơi nghịch ngợm của lũ trẻ trong làng. Chúng làm tổn thương cả thể xác lẫn tinh thần của tôi.
Lúc đó, tôi chỉ cao khoảng hai mét, tán lá còn thưa thớt, thân cây chưa lớn. Sự sống của tôi chỉ vừa bắt đầu. Dù vậy, tôi cũng góp phần mang lại bóng mát cho cảnh vật nơi giếng nước mái đình này. Màu xanh và bóng mát của tôi tuy chưa nhiều, nhưng tôi cũng có những đóng góp riêng. Tôi đứng đây, chứng kiến mọi hoạt động của người dân làng quê, từ sinh hoạt hàng ngày đến những khoảnh khắc tinh thần. Người dân vẫn thường ra đây gánh nước, những đôi trai gái hẹn hò bên giếng. Cuộc sống của tôi hạnh phúc cho đến một ngày định mệnh.
Buổi sáng sớm, không khí tràn đầy sức sống, những hạt sương long lanh như tắm mát cho tôi. Cây lá say sưa hấp thụ dưỡng chất từ sương mai và ánh nắng đầu ngày. Tôi ngắm mình, thấy mình thật đẹp với màu xanh non mỡ màng. Bỗng nhiên, lũ trẻ trong làng kéo đến. Những chú bò được thả trên triền đê, còn chủ nhân của chúng thì tập trung quanh tôi với vẻ hào hứng lạ thường. Chúng bắt đầu bẻ cành, hái lá của tôi. Tôi nghe một đứa nói: 'Hái nhiều vào thì mới để được nhiều sỏi.' Hóa ra, chúng dùng lá của tôi để chơi trò chơi. Tôi đau đớn, cảm giác như mình mất đi những cánh tay. Tôi cố gắng chống cự, nhưng một mình tôi làm sao chống lại được cả đám trẻ nghịch ngợm ấy.
Tôi còn bé nhỏ, yếu ớt, vậy mà lũ trẻ kia lại nỡ lòng hái lá, bẻ cành của tôi. Những vết thương túa ra nhựa, như máu chảy. Ngày hôm ấy, nắng chang chang, tôi đau đớn đến héo hon. Thân hình tôi không còn vẻ đẹp ban đầu, thay vào đó là sự tàn tạ thê lương. Tôi buồn, buồn vì những người tôi yêu mến lại làm tôi đau đến thế.
Chiều xuống, có người nhận ra sự tàn tạ của tôi. Đó là bác trưởng thôn. Bác biết thủ phạm và bắt chúng phải tưới nước, chăm sóc tôi. Lũ trẻ dường như cũng nhận ra lỗi lầm của mình, chúng thay nhau chăm sóc tôi như một cách chuộc lỗi. Lòng tôi dần tha thứ và yêu thương chúng như trước.
Bài làm tham khảo mẫu 4
Tôi là một loài cây thân gỗ, tán lá rộng, thường được trồng để lấy bóng mát, đặc biệt trong các trường học. Hình ảnh của chúng tôi gần gũi và thân thiết với mọi người, nhất là các bạn học sinh. Bạn đã đoán ra tôi là loài cây nào chưa? Tôi là một cây bàng non, được trồng tại một ngôi trường cấp hai để mang lại bóng mát. Khi mới về đây, tôi còn yếu ớt, được sự chăm sóc tận tình của những người bảo vệ và các cô lao công. Khi đã cứng cáp hơn, cành lá xanh tươi, tôi lại đau lòng khi bị các bạn nhỏ vin cành, bẻ lá, khiến tôi trở nên xơ xác và đau đớn.
Trước khi được trồng ở trường, tôi là một trong những cây bàng non được nuôi dưỡng trong một khu đất rộng. Ở đó, chúng tôi được chăm sóc chu đáo, bón phân và tưới nước hàng ngày. Từ những cây nhỏ bé, chỉ cao bằng gang tay, chúng tôi đã vươn lên hơn một mét. Tôi luôn mong ước được ai đó đón đi, trồng ở nơi thoáng mát để phát triển xanh tốt, mang lại bóng râm cho mọi người.
Ngày ấy đã đến, một người đàn ông trung niên đã đưa tôi và năm cây bàng khác về trồng tại một ngôi trường. Nơi này không phải là khuôn viên nhà ở hay công trình công cộng, mà là một ngôi trường rộng rãi và xinh đẹp. Tôi và các bạn của mình vui mừng vì được trồng cố định tại đây, nơi chúng tôi có thể phát triển tự do, vươn rộng tán lá, mang lại bóng mát và không gian nghỉ ngơi lý tưởng cho mọi người.
Hàng ngày, chúng tôi được chứng kiến không khí học tập nghiêm túc nhưng cũng đầy tiếng cười của các bạn học sinh. Tôi nghĩ rằng, được trồng ở trường học là điều kiện tốt nhất để phát triển lâu dài, không lo bị chặt bỏ hay thay thế. Hơn nữa, các bạn học sinh ở đây rất dễ thương, nên chúng tôi tin rằng mình sẽ được đối xử công bằng. Khi mới về, chúng tôi được trồng trong những bồn hoa lớn ngay giữa sân trường.
Lúc còn non, chúng tôi khá yếu ớt, nhưng người chủ đã chăm sóc chúng tôi rất chu đáo. Không chỉ trồng chúng tôi trên đất tơi xốp, màu mỡ, mà còn làm những chiếc nạng chống đỡ xung quanh thân cây. Nhờ vậy, dù có gió lớn hay bão bùng, chúng tôi vẫn đứng vững. Hàng ngày, chúng tôi được tưới nước đều đặn, nhờ đó mà phát triển nhanh chóng, lá xanh mơn mởn.
Khi đã cứng cáp, những chiếc nạng được tháo bỏ, chúng tôi tự đứng vững. Tưởng rằng mọi chuyện sẽ tốt đẹp, nhưng một biến cố lớn đã xảy ra. Các bạn học sinh vô tư bứt hết lá trên thân cây của tôi. Những chiếc lá mà tôi đã cố gắng vươn lên, nay bị bứt đi, khiến tôi đau đớn vô cùng. Nhựa cây chảy ra đầm đìa, thân thể tôi yếu ớt, khó lòng phục hồi.
Lúc bị bứt lá, tôi đau đớn cả thể xác lẫn tinh thần. Tôi muốn nói với các bạn học sinh đừng làm vậy, nhưng tôi không thể. Tôi buồn và thất vọng, vì luôn tin tưởng rằng các bạn sẽ không làm hại chúng tôi. Giờ đây, tôi chỉ biết ôm nỗi đau và khóc trong im lặng.
Chúng tôi cố gắng quang hợp, phát triển, mong một ngày sẽ trưởng thành, mang lại bóng mát cho các bạn học sinh. Nhưng khi mạng sống bị đe dọa, nỗi thất vọng càng lớn. Tôi sợ mình sẽ không thể chống đỡ nổi, thân thể ngày càng yếu ớt. May mắn thay, các bác bảo vệ đã phát hiện kịp thời, ngăn chặn hành động phá hoại của các bạn nhỏ. Từ đó, chúng tôi không còn bị đau đớn nữa.
Tôi biết các bạn học sinh không có ý xấu, chỉ do sự hiếu động của tuổi nhỏ. Tôi tin rằng khi lớn hơn, các bạn sẽ nhận thức được hành động của mình. Tôi không còn giận hay trách các bạn, chỉ hi vọng các bạn có ý thức hơn trong việc bảo vệ chúng tôi, để chúng ta có thể trở thành những người bạn thân thiết.
Kể lại lời tâm sự của cây phượng bị bẻ cành lá
Chào tất cả các bạn thân yêu! Những người bạn thiên nhiên đã sống cùng tôi trong mái trường này suốt bao năm qua. Và cả các bạn nữa, những học sinh đã gắn bó với biết bao kỉ niệm tuổi học trò. Tôi là Phượng, người bạn lâu năm và thân thuộc nhất của mỗi chúng ta. Ai đã từng trải qua tuổi học trò mà không một lần xao xuyến khi họ hàng chúng tôi thắp lên những bông hoa đỏ rực như ngọn lửa? Thế nhưng, trong số các bạn, vẫn có những người chưa biết trân trọng cây xanh, bóng mát trong trường. Hôm nay, tôi sẽ kể cho các bạn nghe một kỉ niệm buồn từ thời thơ ấu của tôi.
Ngày ấy, tôi được các thầy cô đem về trồng khi ngôi trường này mới xây dựng được một năm. Đặt chân đến đây, tôi thích nghi ngay với mảnh đất mới, hơn nữa, tôi còn được các thầy cô nâng niu chăm sóc, tưới nước đều đặn nên chẳng mấy chốc tôi đã lớn nhanh một cách đáng kể. Hàng ngày, những chiếc lá giúp tôi hít thở khí trời, và chẳng bao lâu, thân tôi đã to bằng ngón tay cái của một học sinh. Tôi chưa có ý định ra cành sớm, vì tôi muốn vươn cao hơn nữa. Nếu ra cành thấp quá, tôi sợ mình sẽ trở thành chiếc "ghế đá" cho các cậu học trò vô tư ngồi lên, và biết đâu, tôi lại gây ra những tai nạn đáng tiếc. Nhưng thật buồn, ước mơ tốt đẹp đó của tôi đã không bao giờ thành hiện thực.
Câu chuyện xảy ra vào một ngày Chủ nhật, khi một nhóm học sinh lớp 6 đi lao động. Các bạn nhổ cỏ và vun xới đất cho những cây non. Chẳng biết các bạn chăm sóc những cây khác thế nào, nhưng đến chỗ tôi, mấy bạn nữ vô tình dùng cuốc rạc cỏ và vô tình làm đứt mấy chiếc rễ phụ của tôi. Tôi đau điếng nhưng vẫn chịu được vì đó chỉ là những rễ phụ. Thế nhưng, một lúc sau, tôi thấy một nhóm bạn nam thì thầm bàn tán rồi quay lại chỗ tôi. Chưa kịp hiểu chuyện gì, tôi nghe tiếng "khực" và cảm thấy đau đớn tột cùng. Nhựa trắng chảy ra ướt đẫm thân tôi. Lúc đó, tôi nghĩ mình chắc chết rồi. May mắn thay, hơn một ngày sau, nhờ sự chăm sóc của mẹ đất, tôi dần hồi phục, nhưng nỗi đau vẫn còn đó khi tôi nhận ra mình đã vĩnh viễn mất đi phần ngọn.
Gần một tháng trôi qua trong đau đớn, cuối cùng vết thương của tôi cũng lành lại, và từ đó, hai nhánh non mọc lên, trở thành hai cành to khỏe và rắn chắc của tôi ngày nay.
Giờ đây, tôi đã vững vàng hơn, nhưng vẫn không nguôi nỗi buồn về cậu bạn ngày xưa. Tiếc là tôi không nhớ rõ khuôn mặt của người đó. Các bạn ạ, nếu các bạn đặt mình vào vị trí của chúng tôi, các bạn sẽ hiểu được nỗi đau mà chúng tôi phải chịu đựng. Dù vậy, chúng tôi vẫn không dám kêu ca, vẫn âm thầm phục vụ các bạn học sinh. Nhưng chúng tôi buồn lắm. Nhiều bạn vẫn còn vô tư bẻ cành, vặt lá, khắc chữ lên thân cây, hái hoa để rồi vứt chúng khô héo khắp sân trường. Tôi không dám kêu ca, chỉ mong các bạn hãy suy nghĩ về những hành động của mình. Xin chào và hy vọng các bạn sẽ trở thành những người tốt.
- Bài đọc: Trở về Gò Công - Tiếng Việt 4 Chân trời sáng tạo Tập 2 Bài 8
- Bài 13: Đọc hiểu Con vẹt xanh - Sách Tiếng Việt lớp 4 tập 1 bộ Kết nối tri thức với cuộc sống
- Ôn tập giữa kỳ 2 Tiết 1 môn Tiếng Việt lớp 4 sách Chân trời sáng tạo Tập 2 trang 72, 73
- Soạn bài Thực hành đọc: Nàng Ờm nhắn nhủ - Kết nối tri thức Ngữ văn lớp 11, trang 122 sách Kết nối tri thức tập 1
- Quan niệm về người anh hùng: So sánh giữa văn hóa Hy Lạp cổ đại và dân tộc Ê-đê qua tác phẩm 'Đăm Săn đi bắt Nữ Thần Mặt Trời' - Kết nối tri thức 10