Văn mẫu lớp 6: Kể lại chuyến thăm gia đình liệt sĩ neo đơn - Dàn ý chi tiết và 5 bài văn mẫu xuất sắc

Dàn ý kể về chuyến thăm gia đình liệt sĩ neo đơn
a. Mở bài
- Lý do tham gia chuyến thăm (dịp kỷ niệm, hoạt động tình nguyện, v.v.)
- Đoàn thăm gồm những ai? Ai là người tổ chức?
- Gia đình liệt sĩ được thăm nằm ở đâu? Thông tin cơ bản về họ.
b. Thân bài
- Những món quà và đồ dùng chuẩn bị cho chuyến thăm (quà tặng, đồ ăn, nhu yếu phẩm).
- Cảm xúc của em trước chuyến đi (hồi hộp, háo hức, hoặc lo lắng).
- Hành trình đến nhà liệt sĩ: con đường, khung cảnh, và ấn tượng về ngôi nhà (giản dị, đơn sơ nhưng ấm áp).
- Cuộc gặp gỡ và trò chuyện với gia đình liệt sĩ: nghe kể về cuộc đời hy sinh của người liệt sĩ, chia sẻ về việc học tập của bản thân.
- Trao quà và những lời động viên, hứa hẹn phấn đấu từ phía em.
- Thái độ và lời nói của các thành viên trong gia đình liệt sĩ (biết ơn, xúc động).
c. Kết bài
- Cảm nhận và ấn tượng sâu sắc sau chuyến thăm.
- Chuyến đi như một nguồn động lực để em cố gắng hơn trong học tập và cuộc sống.
- Những lời hứa và quyết tâm của bản thân sau chuyến thăm đầy ý nghĩa.
Kể về chuyến thăm gia đình liệt sĩ neo đơn - Mẫu 1
Uống nước nhớ nguồn là đạo lý truyền thống quý báu của dân tộc ta. Những hoạt động đền ơn đáp nghĩa, giúp đỡ các gia đình thương binh liệt sĩ, những người có công với cách mạng, là minh chứng sống động cho đạo lý ấy. Nhân dịp ngày Thương binh Liệt sĩ 27/7, cô giáo chủ nhiệm đã dẫn chúng tôi đến thăm một gia đình liệt sĩ neo đơn tại một ngôi làng nhỏ yên bình ven thành phố. Đó là gia đình của liệt sĩ Nguyễn Thanh Sơn.
Từ sáng sớm, cả lớp đã tập trung đầy đủ trước sân trường. Cô giáo làm trưởng đoàn. Chúng tôi di chuyển bằng xe đạp. Dù đông người nhưng ai nấy đều trật tự và nghiêm túc. Dường như mọi người đều ý thức được ý nghĩa thiêng liêng của chuyến đi này.
Ngôi nhà nhỏ của liệt sĩ ẩn mình sau lũy tre xanh mát. Chúng tôi nhẹ nhàng đẩy cánh cổng tre, bước vào khoảng sân nhỏ lát gạch Bát Tràng. Rêu phong phủ xanh góc sân, khu vườn thoang thoảng hương hoa dại. Cây vối khẳng khiu đối diện với cây khế trĩu quả. Lá vàng rơi rải rác, tiếng chim sâu lích tích vang lên. Khung cảnh gợi lên nỗi buồn man mác. Một bà cụ tóc bạc trắng, chống gậy trúc bước ra. Bà mỉm cười hiền hậu, mời chúng tôi vào nhà. Gian nhà đơn sơ, giản dị. Trên bàn thờ, hai bức chân dung người lính trẻ với nụ cười rạng rỡ hiện lên qua làn khói hương. Bà cụ mời chúng tôi uống nước vối, thứ nước thơm ngon mà tôi chưa từng được nếm thử.
Bà cụ kể về chồng và con trai mình, liệt sĩ Nguyễn Thanh Sơn. Chồng bà hy sinh tại chiến trường Điện Biên Phủ. Bà một mình nuôi con trai khôn lớn. Năm 1970, anh Sơn tình nguyện nhập ngũ, dù đủ điều kiện đi học nước ngoài. Trước khi lên đường, anh trồng cây vối và cây khế trong vườn. Anh nói, cây vối để pha nước cho mẹ uống, còn cây khế để dành cho lũ trẻ trong xóm. Anh hy sinh năm 1975 tại cửa ngõ Sài Gòn. Bà nghẹn ngào: 'Cây thì còn, người thì mất.' Đám trẻ trong xóm thường sang chơi, hái khế và nụ vối giúp bà. Bà coi chúng như con cháu của mình.
Chúng tôi tặng quà và xin phép ra về. Trên đường về, cả lớp im lặng, ai nấy đều mang trong lòng những suy nghĩ riêng. Riêng tôi, lòng trào dâng cảm xúc khó tả. Tôi nhận ra sự hy sinh thầm lặng của những người vợ, người mẹ liệt sĩ. Một niềm cảm phục và biết ơn sâu sắc dành cho những người đã ngã xuống vì Tổ quốc.
Được hưởng nền hòa bình từ sự hy sinh của thế hệ cha anh, chúng ta hôm nay cần có những hành động thiết thực để đền ơn đáp nghĩa, giúp đỡ các gia đình liệt sĩ. Đó là cách để chúng ta tri ân và giữ gìn đạo lý 'Uống nước nhớ nguồn' của dân tộc.
Kể về chuyến thăm gia đình liệt sĩ neo đơn - Mẫu 2
Chiều thứ năm tuần trước, lớp chúng tôi đã tổ chức một chuyến thăm đầy ý nghĩa đến gia đình thương binh chú Trí tại một xóm nhỏ. Chuyến đi này đã để lại trong tôi những ấn tượng sâu sắc khó phai.
Theo sự phân công của Ban Giám hiệu nhân dịp kỷ niệm ngày Giải phóng miền Nam 30/4, lớp tôi đến thăm gia đình chú Trí, một thương binh bị mù cả hai mắt và liệt nửa người. Đây là một trong những hoạt động tri ân đầy ý nghĩa mà chúng tôi được tham gia.
Chiều hôm đó, chúng tôi tập trung tại nhà bạn Hương, lớp trưởng, rồi cùng nhau đến nhà chú Trí. Ngôi nhà lá đơn sơ nằm ở cuối xóm. Thím Trí, một người phụ nữ nhỏ nhắn, da sạm đen vì công việc bán vé số, ra đón chúng tôi. Bước vào nhà, chúng tôi được giới thiệu với chú Trí, người thương binh với làn da tái nhợt, đeo kính đen, ngồi trên xe lăn. Bạn Hương thay mặt lớp trao tặng gia đình chú món quà nhỏ mà cả lớp đã quyên góp trong suốt tháng qua. Dù chỉ là những món đồ đơn giản như đường, sữa, mì gói, nhưng chú Trí rất xúc động.
Khi chúng tôi hỏi về những ngày tháng chiến đấu, chú Trí không nói nhiều. Chú kể rằng mình bị thương nặng trong một trận bom B52 trên đường Trường Sơn. Khi chúng tôi bày tỏ lòng biết ơn và sự thương cảm, chú chỉ nói: 'Nước có giặc thì phải đánh thôi. Cá nhân mình không may thì cố chịu. Biết bao đồng đội đã hy sinh nơi chiến trường. Mong sao từ đây đất nước được bình yên.' Những lời ấy, chắc hẳn chú đã suy ngẫm qua hơn hai mươi năm sống trong bóng tối, thể hiện ý chí kiên cường và tinh thần bất khuất của người lính Cụ Hồ.
Rời nhà chú Trí, chúng tôi ai nấy đều trầm ngâm suy nghĩ. Sau chiến tranh, đất nước còn biết bao gia đình thương binh, liệt sĩ như gia đình chú Trí. Sự hy sinh của quân và dân ta thật lớn lao biết bao! Chuyến thăm của chúng tôi chỉ là một hành động nhỏ để bày tỏ lòng biết ơn. Tôi nhận ra rằng, mỗi người, trong đó có bản thân tôi, cần nỗ lực hơn nữa để góp phần xoa dịu những nỗi đau mà chiến tranh để lại.
Kể về chuyến thăm gia đình liệt sĩ neo đơn - Mẫu 3
Hàng năm, vào dịp kỷ niệm Ngày Thương binh Liệt sĩ, trường tôi lại tổ chức thăm hỏi các Mẹ Việt Nam Anh hùng và gia đình thương binh liệt sĩ. Lớp tôi được phân công đến thăm gia đình Mẹ Việt Nam Anh hùng Nguyễn Thị Lan, một chuyến đi đầy ý nghĩa và xúc động.
Mẹ Lan quê ở xã Tịnh Long, huyện Sơn Tịnh, tỉnh Quảng Ngãi. Sinh ra trong một gia đình nông dân nghèo nhưng giàu lòng yêu nước, mẹ đã tiếp nối truyền thống ấy. Chồng và hai người con của mẹ đều tham gia cách mạng, mang trong mình tinh thần 'quyết tử cho Tổ quốc quyết sinh'. Họ đã hy sinh trong một trận đánh ác liệt tại Tây Nguyên, để lại cho mẹ nỗi đau mất mát khôn nguôi. Năm 1994, mẹ được Chủ tịch nước phong tặng danh hiệu Bà mẹ Việt Nam Anh hùng.
Năm nay đã ngoài 80 tuổi, mẹ sống một mình trong căn nhà tình nghĩa do xã xây tặng. Dù mái tóc đã bạc trắng, mẹ vẫn minh mẫn và khỏe mạnh. Có lẽ, linh hồn của chồng và các con đã tiếp thêm sức mạnh để mẹ tiếp tục sống, lan tỏa tình yêu thương và lòng biết ơn đến mọi người.
Vừa đến đầu ngõ, mẹ đã tươi cười ra đón chúng tôi. Bạn Uyên, Chi đội trưởng, thay mặt cả lớp kính cẩn đặt lên bàn thờ một bó hoa huệ trắng tinh khôi. Chúng tôi lần lượt thắp hương với lòng thành kính, biết ơn sâu sắc. Sau đó, chúng tôi tặng quà và ngồi quây quần bên mẹ, lắng nghe mẹ kể về cuộc đời cách mạng của gia đình. Khi nhắc đến chồng và các con, mẹ nghẹn ngào, nước mắt lặng lẽ rơi. Chúng tôi cũng không cầm được lòng, cảm nhận sâu sắc sự hy sinh lớn lao của những người đã ngã xuống vì Tổ quốc. Mẹ nói: 'Mẹ không còn chồng con, nhưng có tình thương của các cháu, của nhân dân, mẹ cũng an lòng. Mẹ mong các cháu học giỏi, thành tài, tiếp bước cha ông.' Mẹ cũng gửi lời cảm ơn đến ngành giáo dục và các đoàn thể đã luôn quan tâm, chăm sóc mẹ chu đáo.
Chúng tôi ngồi bên mẹ rất lâu, lắng nghe từng câu chuyện mẹ kể. Không gian im lặng, chỉ có tiếng mẹ trầm ấm và tiếng thở dài đầy xúc động. Đến lúc phải ra về, mẹ tiễn chúng tôi ra tận cổng, không quên nhắn nhủ: 'Các cháu nhớ chăm học, học thật giỏi nhé!'
Chuyến thăm gia đình mẹ Lan đã khắc sâu trong tâm trí tôi. Càng hiểu về sự hy sinh của thế hệ cha anh, tôi càng thêm quyết tâm học tập, rèn luyện để trở thành người có ích, góp phần xây dựng quê hương, đền đáp công ơn những người đã ngã xuống vì nền độc lập tự do của Tổ quốc.
Kể về chuyến thăm gia đình liệt sĩ neo đơn - Mẫu 4
Sáng chủ nhật tuần trước, lớp tôi tổ chức thăm hỏi các gia đình thương binh, liệt sĩ tại địa phương. Tổ tôi được phân công thăm bà Phan, mẹ của một liệt sĩ, và chú Hiển, một thương binh nặng đã mất cả hai chân trong chiến dịch giải phóng Sài Gòn năm 1975.
Nhà bà Phan nằm sâu trong con hẻm nhỏ trên đường Bàn Cờ. Bà là mẹ của liệt sĩ Trương Tấn Quang, người đã hy sinh anh dũng trong chiến dịch biên giới Tây Nam. Bản thân bà cũng từng là một cơ sở cách mạng nội thành, bị địch bắt và tra tấn dã man.
Tuổi già sức yếu, bà Phan sống nhờ vào tiền trợ cấp gia đình liệt sĩ và sự giúp đỡ của nhân dân trong phường. Cách đây hơn một tháng, phòng Giáo dục quận 3 đã xây tặng bà một ngôi nhà tình nghĩa, thay thế cho căn nhà cũ dột nát và chật chội.
Khi thấy chúng tôi đến, bà vui mừng khôn xiết: 'Các cháu đến thăm bà đấy ư?' Khuôn mặt nhăn nheo của bà bừng sáng với nụ cười đôn hậu. Bạn Thu Hương thay mặt tổ hỏi thăm sức khỏe của bà. Bạn Tiến Thành cắm một bó hoa tươi vào bình và kính cẩn đặt lên bàn thờ. Mùi nhang trầm tỏa khắp gian nhà. Từ trong bức ảnh, đôi mắt trong sáng của chú Quang nhìn chúng tôi trìu mến. Chúng tôi biếu bà một ít đường, sữa, trứng gà, cam và thuốc bổ. Bà xúc động cảm ơn, khiến tôi thầm nghĩ rằng không gì có thể đền đáp xứng đáng công lao của những người mẹ đã hi sinh đứa con ruột thịt vì Tổ quốc.
Chúng tôi ngồi quây quần bên cánh võng, lắng nghe bà kể về những kỷ niệm trong đời hoạt động cách mạng của mình và về chú Quang, người con trai yêu quý. Khung cảnh bà cháu sum vầy thật ấm áp và vui vẻ.
Tạm biệt bà Phan, chúng tôi đến thăm chú Hiển. Chú ngồi trên xe lăn, nở nụ cười tươi chào đón chúng tôi. Dù là một thương binh nặng, chú Hiển vẫn luôn lạc quan và là tấm gương sáng về nghị lực vượt khó.
Theo lời Bác Hồ dạy: 'Thương binh tàn nhưng không phế', chú Hiển vẫn miệt mài làm việc bằng đôi tay tài hoa của mình. Chú hướng dẫn vợ con đan lát những sản phẩm thủ công mỹ nghệ từ mây, tre, lá. Bàn tay từng cầm súng năm xưa giờ đây thoăn thoắt tạo nên những chiếc khay, giỏ xinh xắn, làm đẹp cho đời.
Chúng tôi đã giúp đỡ gia đình chú Hiển hơn nửa năm nay, nên mỗi lần đến nhà, ai nấy đều tự giác làm việc. Các bạn nữ giúp cô Hồng dọn dẹp nhà cửa. Bạn Thủy và Dung hướng dẫn hai con chú Hiển giải những bài toán khó. Chúng tôi còn quyên góp tiền mua sách vở và đồ dùng học tập cho các em. Chú Hiển chia sẻ ước nguyện nuôi các con ăn học đến nơi đến chốn. Dù hoàn cảnh khó khăn, chúng tôi tin rằng với nghị lực của chú, ước mơ ấy sẽ thành hiện thực.
Buổi thăm hỏi kết thúc trong niềm vui và sự xúc động. Trên đường về, chúng tôi bàn bạc cách giúp đỡ các gia đình thương binh, liệt sĩ hiệu quả hơn. Đạo lý 'Uống nước nhớ nguồn' nhắc nhở chúng tôi sống có nghĩa, có tình với những người đã hy sinh vì đất nước. Tôi càng thấm thía hơn giá trị của lòng biết ơn – nền tảng đạo đức truyền thống của dân tộc.
Kể về chuyến thăm gia đình liệt sĩ neo đơn - Mẫu 5
Chiều thứ năm tuần trước, sau giờ học, chúng tôi đến thăm gia đình thương binh Lê Văn Trí, người bị hỏng cả hai mắt và liệt nửa người. Chuyến thăm này đã để lại trong tôi những ấn tượng sâu sắc khó phai.
Nhân dịp kỷ niệm ngày 30/4, hưởng ứng chủ trương của Ban Giám hiệu, lớp tôi phân công đi thăm các gia đình thương binh, liệt sĩ. Chúng tôi được phân công đến thăm gia đình chú Trí, một thương binh nặng với hai người con, một bị di chứng chất độc da cam và một đang học lớp 5. Cả lớp đã góp tiền mua quà để biếu gia đình chú. Bạn Hương, lớp trưởng, là người lo liệu mọi việc.
Chiều hôm đó, chúng tôi tập trung tại nhà Hương rồi cùng nhau đến nhà chú Trí. Thím Trí đón chúng tôi vào nhà và giới thiệu với chú, một người đàn ông cao lớn, da xanh, đeo kính đen, ngồi trên xe lăn. Chú Trí khẽ chào chúng tôi bằng giọng trầm ấm. Trong khi thím Trí đi lấy nước, chúng tôi quan sát ngôi nhà cũ kỹ, xuống cấp. Thím kể rằng chính quyền địa phương đang có kế hoạch giúp đỡ gia đình. Bạn Hương thay mặt cả lớp trao tặng món quà nhỏ gồm áo, đường, sữa và giấy vở. Thím cảm ơn và chia sẻ về những khó khăn gia đình đang gặp phải.
Khi chúng tôi hỏi về những ngày tháng chiến đấu, chú Trí không nói nhiều. Chú kể rằng mình từng phục vụ tại một binh trạm trên đường Trường Sơn và bị thương nặng do bom B.52. Chú điều trị nhiều năm mới có thể trở về cuộc sống bình thường. Chú nói: 'Nước có giặc thì phải đánh thôi. Cá nhân mình không may thì cố chịu. Mong sao từ đây đất nước được bình yên.' Những lời ấy thể hiện ý chí kiên cường và tinh thần bất khuất của người lính Cụ Hồ.
Chúng tôi đề nghị giúp đỡ gia đình chú, và cuối cùng thím Trí đồng ý để chúng tôi dọn dẹp sân vườn. Với cuốc, chổi và xẻng, chúng tôi nhanh chóng làm sạch sẽ khu vực xung quanh nhà. Chỉ trong nửa giờ, sân vườn đã gọn gàng, tinh tươm.
Rời nhà chú Trí, chúng tôi ai nấy đều trầm ngâm suy nghĩ. Sau chiến tranh, đất nước còn biết bao gia đình thương binh, liệt sĩ như gia đình chú Trí. Sự hy sinh của quân và dân ta thật lớn lao biết bao! Chuyến thăm của chúng tôi chỉ là một hành động nhỏ để bày tỏ lòng biết ơn. Tôi nhận ra rằng, mỗi người, trong đó có bản thân tôi, cần nỗ lực hơn nữa để góp phần xoa dịu những nỗi đau mà chiến tranh để lại.
- Viết giấy mời tham dự buổi thi hùng biện tiếng Việt - Hướng dẫn chi tiết và sáng tạo dành cho học sinh lớp 4 theo chương trình KNTT
- Cảm nhận sâu sắc về bài thơ Quê hương qua 6 đoạn văn mẫu đặc sắc dành cho học sinh lớp 9
- Viết đoạn văn miêu tả con vật - Hướng dẫn chi tiết bài tập Tiếng Việt 4 Chân trời sáng tạo Tập 2 Bài 4
- Luyện từ và câu: Rèn kỹ năng sử dụng dấu câu - Tiếng Việt 4 Tập 2 Chân trời sáng tạo, Bài 4
- Nói và nghe: Vai trò quan trọng của cây xanh - Tiếng Việt 4 Chân trời sáng tạo Tập 2 Bài 2