Tưởng tượng cuộc gặp gỡ đầy cảm xúc với chú bé Lượm trong nhiệm vụ liên lạc (Dàn ý chi tiết và 3 bài văn mẫu xuất sắc)
Lượm, một trong những chiến sĩ liên lạc nhỏ tuổi thời kháng chiến chống Pháp, đã trở thành biểu tượng của lòng dũng cảm khi không ngại hiểm nguy, vượt qua chiến trường khốc liệt để chuyển những bức thư quan trọng của cách mạng.

Hôm nay, EduTOPS mang đến cho bạn dàn ý chi tiết cùng những bài văn mẫu lớp 6: Tưởng tượng cuộc gặp gỡ với chú bé Lượm trong một lần đi liên lạc. Đây là nguồn tài liệu quý giá, giúp các bạn học sinh củng cố kiến thức Ngữ văn lớp 6 một cách hiệu quả. Mời các bạn cùng khám phá và tham khảo!
Dàn ý tưởng tượng cuộc gặp gỡ đầy cảm xúc với chú bé Lượm
I. Mở bài:
- Khung cảnh cuộc gặp gỡ được đặt trong một giấc mơ kỳ lạ.
II. Thân bài:
- Em cùng đám bạn thả diều trên cánh đồng lúa chín vàng.
- Bất ngờ gặp một chú bé với trang phục giản dị nhưng toát lên vẻ dũng cảm, khác biệt so với những đứa trẻ khác.
- Em và các bạn tò mò bắt chuyện với chú bé.
- Ngỡ ngàng khi nhận ra chú bé chính là Lượm, nhân vật trong bài thơ nổi tiếng.
- Lượm chỉ kịp trao đổi vài lời rồi vội vã tiếp tục hành trình liên lạc.
- Em chứng kiến cảnh Lượm bị trúng đạn của quân thù, cố gắng chạy đến cứu nhưng không thể chạm được vào cậu.
III. Kết bài:
- Em tỉnh giấc, lòng đầy xúc động và suy ngẫm về giấc mơ đầy ý nghĩa vừa trải qua.
Tưởng tượng cuộc gặp gỡ với chú bé Lượm - Mẫu 1
Hôm nay, cô giáo dạy văn đã giảng cho tôi nghe bài thơ về chú bé Lượm. Hình ảnh cậu bé dũng cảm ấy cứ hiện lên trong tâm trí tôi suốt buổi học. Trưa hôm đó, trên đường đi học về qua cánh đồng làng, tôi bất ngờ gặp được Lượm.
Cánh đồng làng đang mùa trổ bông, nhưng ruộng nào ruộng nấy gãy rạp từng mảnh, loang lổ những vết cháy đen. Con đường quốc lộ nham nhở hầm hố, cảnh tượng hết sức bi thương. Thỉnh thoảng, từ xa vang lên tiếng súng nổ đì đùng. Tôi nhìn thấy một cậu bé chừng tuổi tôi, hồn nhiên vui tươi, trên đầu đội chiếc mũ ca lô. Nhìn cậu bé dễ thương, tôi trấn tĩnh lại rồi hỏi:
– Chào bạn! Bạn là ai? Và đây là ở đâu hả bạn?
Nụ cười lấp lánh trên đôi môi của người bạn mới gặp:
– Bạn không biết mình đang ở đâu ư? Bạn đang đứng trên mảnh đất Thừa Thiên Huế, nơi bom đạn đang rơi. Còn tôi, tôi tên là Lượm.
– Sao nhìn bạn giống Lượm trong bài thơ tôi vừa học thế?
– Ừ, đúng mình rồi đấy. Chắc gia đình bạn tản cư, bạn bị lạc đường mất rồi. Bạn thấy cái cây cổ thụ phía xa kia không? Hãy đi đến đó hỏi đường các chú cảnh vệ nhé. Mình phải đi bây giờ, mình đang vội lắm!
Lượm toan bước đi, nhưng tôi vì không muốn rời xa người bạn đáng mến vừa quen, lại tò mò (bom đạn thế này sao bạn ấy không đi tản cư mà định đi đâu?) nên vội níu áo bạn:
– Ấy khoan! Cậu đi đâu mà vội thế?
– Mình là liên lạc của Việt Minh! – Cậu bé trả lời, mặt hơi nghênh lên trông rất ngộ. – Mình đi làm nhiệm vụ như mọi ngày thôi, đưa thư cho các cán bộ trong tỉnh, trong huyện…
Tôi vô cùng ngạc nhiên và thán phục tài năng của bạn. Cậu bé nhỏ nhắn mà làm được việc lớn lao đến thế. Tôi hỏi:
– Thế… thế cậu có sợ không?
– Ư… Sợ thì cũng có sợ chứ. Tớ mấy lần suýt bị đạn bắt hụt. Có lần bị thương nặng, nằm liệt mấy ngày liền. Nhưng đất nước có chiến tranh, ai cũng phải góp sức mình. Nghĩ đến những mất mát của đồng bào, sự hy sinh của các chiến sĩ, mình không sợ nữa. Hơn nữa, cứ ở nhà nghe tin tức sốt ruột lắm, chân tay như thừa ra ấy. Mình làm liên lạc, đi lên đồn Mang Cá với các anh chị, vui lắm! Thôi, chào bạn nhé! Mình đi đây!
Tôi ngỡ ngàng nhìn bóng Lượm thoăn thoắt trên con đường đầy thương tích. Cậu ấy đang chữa lành vết thương cho những con đường ấy, để tin tức của ta không bị đứt quãng. Từ xa, tôi chỉ thấy một dáng nhỏ nhắn nhanh nhẹn, chiếc xắc lắc lên xuống theo nhịp chân sáo của Lượm. Chiếc mũ ca lô nhấp nhô thoắt ẩn thoắt hiện giữa những bờ lúa. Nắng nhẹ rải ánh vàng trên con đường Lượm đi…
Bóng Lượm vẫn thấp thoáng giữa cánh đồng, bỗng nhiên tiếng súng vang lên: Đoàng! Đoàng! Đoàng! Tôi giật mình, mắt đau đớn nhìn những tia máu nóng bắn lên và dáng hình nhỏ bé của Lượm đổ gục giữa biển lúa… mảnh đạn của kẻ thù đã cướp đi sinh mạng của cậu bé dũng cảm ấy.
Cuộc gặp gỡ của tôi và Lượm tuy ngắn ngủi nhưng để lại ấn tượng sâu sắc. Tôi được chứng kiến tinh thần lạc quan, thái độ hiên ngang bất khuất của một thiếu niên anh hùng trước bom đạn kẻ thù. Cuộc gặp gỡ ấy giúp tôi thấu hiểu hơn những mất mát, hy sinh mà thế hệ cha ông đã trải qua. Từ đó, tôi càng quyết tâm học tập thật tốt để góp phần xây dựng quê hương ngày càng giàu mạnh.
Tưởng tượng cuộc gặp gỡ với chú bé Lượm - Mẫu 2
"Bỗng lòe chớp đỏ,
Thôi rồi, Lượm ơi!
Chú đồng chí nhỏ,
Một dòng máu tươi!"
Giọng đọc của cô giáo sáng nay vẫn vang vọng bên tai, đưa tôi chìm vào một giấc mơ kỳ lạ...
Tôi đang đứng giữa cánh đồng cùng đám trẻ con gần nhà bà ngoại. Trên tay chúng tôi là những chiếc diều đủ hình thù ngộ nghĩnh. Bầu trời hôm nay không xanh trong như thường lệ mà phủ một lớp mây trắng bồng bềnh. Ánh nắng vàng rực rải khắp cánh đồng, hòa quyện với màu lúa chín tạo nên một khung cảnh rực rỡ của ngày mùa. Đang mải mê chạy theo những cánh diều trên con đường nhỏ ven ruộng, tôi bỗng thấy một cậu bé chừng tuổi chúng tôi đang bước nhanh ngược hướng. Cậu bé không giống như đang đi chơi. Trên người cậu là bộ quần áo giản dị, đầu đội chiếc mũ ca lô hơi nghiêng, trông rất giống các chiến sĩ trong tranh ảnh. Khi lại gần, tôi nhận ra vẻ mặt hồn nhiên, vui tươi của cậu. Một đứa trong nhóm chúng tôi lên tiếng:
- Cậu đi đâu thế?
Cậu bé dừng lại, mỉm cười đáp:
- Tớ đang đi làm nhiệm vụ. Còn các cậu?
Tôi liền nói:
- Nhìn thế này còn hỏi? Bọn tớ đang chơi thả diều đây.
Cậu bé suy nghĩ một chút rồi mỉm cười:
- Thế à? Vui nhỉ?
- Tớ thấy cậu quen lắm! - Tôi bất chợt nói, trong đầu thoáng nghĩ mình đã từng gặp cậu ở đâu đó.
- Tớ là Lượm. Tớ thường đi qua cánh đồng này. - Cậu bé trả lời.
"Lượm? Chú bé Lượm trong bài thơ tôi vừa học ư? Thật không thể tin được!" - Tôi thầm nghĩ, lòng đầy ngạc nhiên.
- Thôi nhé! Các cậu chơi vui! Tớ phải đi rồi! - Cậu bé vẫy tay chào tạm biệt chúng tôi.
Tôi dõi theo bóng dáng chú Lượm. Đúng là cậu bé ấy rồi! Đôi chân thoăn thoắt, vừa đi vừa huýt sáo vang. Chiếc mũ ca lô nhấp nhô giữa biển lúa vàng rồi dần khuất sau đám lúa chín. Tôi đứng ngẩn người nhìn theo. Bỗng nhiên, trên bầu trời xanh thẳm xuất hiện những chiếc máy bay khổng lồ. Như linh cảm điều gì chẳng lành, tôi hét lên gọi Lượm, nhưng cậu vẫn bước đi không ngừng. Từ trên cao, những quả bom rơi xuống cánh đồng. Một tiếng nổ kinh hoàng vang lên. Chiếc mũ ca lô tinh nghịch biến mất. Tôi chỉ thấy Lượm nằm đó, giữa biển lúa vàng, những giọt máu đỏ tươi thấm vào lá lúa. Miệng cậu vẫn nở nụ cười vui tươi. Tôi cố chạy về phía cậu, nhưng dù chạy bao xa, khoảng cách vẫn không thu ngắn lại.
"Ai xôi lạc, bánh khúc đi..." - Tiếng rao vang dưới lòng đường đánh thức tôi khỏi giấc mơ. Ánh đèn ngủ mờ ảo chiếu xuống chiếc đồng hồ: 11 giờ đêm. Thì ra tất cả chỉ là một giấc mơ. Một giấc mơ kỳ lạ nhưng đầy ý nghĩa. Hình ảnh Lượm trong bài giảng của cô giáo đã in sâu vào tâm trí tôi, để lại ấn tượng khó phai.
Tưởng tượng cuộc gặp gỡ với chú bé Lượm - Mẫu 3
Chiều qua, lớp tôi tổ chức buổi ngoại khóa môn Lịch sử. Cô giáo cho chúng tôi xem một đoạn phim tư liệu về các cuộc kháng chiến chống giặc ngoại xâm của dân tộc. Lần đầu tiên, tôi được chứng kiến những hình ảnh chân thực nhất về sự hy sinh anh dũng của những người hùng nhỏ tuổi như Lượm, Lê Văn Tám… Tôi vô cùng xúc động trước tinh thần quả cảm của họ.
Tối về, tâm trí tôi vẫn miên man theo những hình ảnh ban chiều. Tôi không thể tập trung học bài được. Mệt mỏi, tôi gục xuống bàn và thiếp đi lúc nào không hay.
Bạn gì ơi! Bạn gì ơi!
Tôi giật mình tỉnh giấc, nhìn quanh mà không biết mình đang ở đâu. Khung cảnh hoang tàn, đổ nát khắp nơi. Thỉnh thoảng, tiếng súng vang lên đì đùng. Cánh đồng lúa xanh bị thiêu rụi, con đường quốc lộ đầy hầm hố. Đang bàng hoàng, tôi thấy một cậu bé tiến lại gần. Cậu trạc tuổi tôi, tôi liền hỏi:
Bạn là ai? Và bạn có biết tôi đang ở đâu không?
Tôi là Lượm, và bạn đang đứng trên mảnh đất Thừa Thiên Huế quê tôi, cậu bé trả lời.
À! Tôi nhớ ra rồi, bạn là Lượm, nhân vật trong bài thơ của Tố Hữu phải không?
Thế bạn là ai mà đứng ngơ ngác thế này? Lượm hỏi.
Tôi là Cường.
À, chắc gia đình bạn đang tản cư, bạn bị lạc đường rồi. Thế này nhé, bạn ra hỏi chú cảnh vệ đằng kia, cậu bé vừa nói vừa chỉ tay, chú ấy sẽ chỉ đường cho bạn. Còn mình thì đang vội lắm.
Thế bây giờ cậu đi đâu vậy? Tôi tò mò hỏi. Mình đi làm nhiệm vụ như mọi ngày thôi, đưa thư từ nhà lên tỉnh và nhận công văn từ tỉnh mang về cho các bác, các chú trong làng.
Thế cậu có sợ không?
Sợ chứ! Nhưng đất nước có chiến tranh, ai cũng phải góp sức mình. Ai cũng có ước mơ, nhưng để ước mơ thành hiện thực, chúng ta phải đánh đuổi thực dân Pháp và đế quốc Mỹ trước đã. Thôi, chào bạn nhé, mình phải đi rồi.
Chưa kịp nghe tôi chào, Lượm đã bước đi nhanh nhẹn. Từ xa, tôi chỉ thấy một dáng người nhỏ nhắn nhưng nhanh nhẹn. Đôi chân cậu thoăn thoắt như chim nhảy trên con đường vàng. Vẳng từ xa, tôi nghe tiếng huýt sáo trong trẻo của cậu. Bỗng nhiên, tiếng súng vang lên: Đoàng! Đoàng! Đoàng!
Tiếng súng nổ vang lên khiến tôi giật mình tỉnh giấc! Tôi ngơ ngác nhận ra mình đang ngồi trong phòng học. Ồ! Hóa ra tất cả chỉ là một giấc mơ. Tôi chạy vội ra phòng khách, reo lên: Bố mẹ ơi! Con đã gặp được Lượm rồi! Con đã gặp cậu bé anh hùng ấy rồi! Bằng tuổi con mà sao có người dũng cảm đến thế!
Cả nhà tuy không hiểu chuyện gì nhưng đều cười vang, không khí tràn ngập tiếng cười và niềm vui.
- Soạn bài Con chào mào - Ngữ văn lớp 6 trang 75 sách Kết nối tri thức tập 1: Hướng dẫn chi tiết và sâu sắc
- Viết: Hướng dẫn trả bài văn miêu tả cây cối - Tiếng Việt 4 Chân trời sáng tạo, Tập 2 Bài 7
- Ôn tập giữa kỳ 2 Tiết 3 môn Tiếng Việt lớp 4 sách Chân trời sáng tạo Tập 2 trang 74, 75
- Bản đăng ký Học tập và noi gương đạo đức Hồ Chí Minh năm 2024 - Kế hoạch học tập và làm theo tấm gương Bác
- Luyện tập viết đoạn văn biểu đạt tình cảm và cảm xúc - Tiếng Việt 4 Chân trời sáng tạo, Tập 2, Bài 6