Tả mẹ của em: Dàn ý chi tiết và 8 bài văn mẫu cảm động dành cho học sinh lớp 6
Văn mẫu lớp 6: Tả mẹ của em bao gồm dàn ý chi tiết và 8 bài văn mẫu đặc sắc, giúp học sinh lớp 6 trau dồi vốn từ ngữ, nâng cao kỹ năng viết và hoàn thiện bài văn tả mẹ một cách xuất sắc.

Nội dung chi tiết sẽ được trình bày ngay sau đây. Bạn đọc hãy cùng khám phá và tham khảo để viết nên những bài văn giàu cảm xúc, sâu sắc và lôi cuốn hơn.
Dàn ý chi tiết tả về mẹ của em
1. Mở bài
Giới thiệu về mẹ - người phụ nữ mà em yêu thương và kính trọng nhất trong gia đình.
2. Thân bài
- Giới thiệu khái quát về mẹ (tuổi tác, nghề nghiệp và vai trò trong gia đình).
- Miêu tả ngoại hình của mẹ (dáng người, khuôn mặt, đôi mắt, làn da, nụ cười,…).
- Miêu tả tính cách của mẹ: dịu dàng, kiên nhẫn, tình cảm và mạnh mẽ.
- Kể về sự chăm sóc, yêu thương và hy sinh của mẹ dành cho em trong cuộc sống hàng ngày.
3. Kết bài
Em luôn dành tình yêu thương vô bờ cho mẹ. Em tự nhủ sẽ cố gắng học tập thật tốt và ngoan ngoãn để mẹ luôn tự hào và hạnh phúc.
Bài văn tả mẹ - Mẫu 1
Tình mẫu tử là thứ tình cảm thiêng liêng và cao quý nhất. Đối với tôi, mẹ không chỉ là người gần gũi mà còn là điểm tựa vững chắc trong cuộc đời.
Mẹ tôi tên là Nguyễn Thị Hồng Hạnh. Năm nay mẹ bốn mươi sáu tuổi, nhưng trông mẹ vẫn rất trẻ trung và xinh đẹp. Dáng người mẹ thanh mảnh, khuôn mặt hình trái xoan với làn da hồng hào và mịn màng. Mái tóc dài đen nhánh của mẹ luôn được buộc gọn gàng. Chiếc mũi cao thẳng cùng ánh mắt sáng ngời như sao trời. Đôi bàn tay nhỏ nhắn của mẹ in hằn những vết chai sần, minh chứng cho những năm tháng lao động vất vả.
Mẹ tôi là một bác sĩ tận tâm. Công việc của mẹ bận rộn, đôi khi phải trực đêm ở bệnh viện. Dù vậy, mẹ luôn dành thời gian chăm sóc gia đình. Mẹ vừa dịu dàng, tâm lý lại vừa nghiêm khắc khi cần. Khi tôi còn nhỏ, mẹ luôn nhẹ nhàng khuyên bảo mỗi lúc tôi nghịch ngợm. Mẹ còn là người đảm đang, khéo léo. Mẹ nấu ăn ngon, cắm hoa đẹp và thêu thùa tinh tế. Tôi luôn ngưỡng mộ và tự hào về mẹ.
Cuối tuần, mẹ thường nấu những bữa ăn ngon cho cả nhà. Đôi khi, mẹ đưa tôi đi chơi, tạo nên những kỷ niệm đẹp đẽ. Mẹ cũng dạy tôi nhiều kỹ năng sống, giúp tôi trở nên tự lập hơn. Mẹ không chỉ là người mẹ mà còn là người bạn thân thiết của tôi. Những lúc tâm sự, mẹ luôn lắng nghe, chia sẻ và động viên tôi vượt qua khó khăn.
Tôi yêu mẹ vô cùng và luôn mong mẹ khỏe mạnh, hạnh phúc. Tôi tự hứa sẽ cố gắng học tập và sống tốt để mẹ luôn tự hào về tôi.
Bài văn tả mẹ - Mẫu 2
“Sinh con ra trong bao nhiêu khó nhọc, mẹ yêu thương con hơn yêu cuộc sống”
Mỗi lần nghe câu hát này, em chỉ muốn chạy thật nhanh đến bên mẹ, ôm chặt lấy mẹ và thơm lên má, lên trán mẹ để cảm ơn mẹ đã sinh ra và yêu thương em vô điều kiện.
Mẹ em năm nay ba mươi tuổi, nhưng trông mẹ trẻ trung như mới ngoài hai mươi. Dáng người mẹ cao ráo, thanh thoát, làn da trắng hồng như da em bé. Khuôn mặt mẹ hình trái xoan, nhỏ nhắn với đôi mắt đen láy, biết nói. Mỗi khi mẹ cười, đôi mắt ấy lấp lánh như sao trời. Ai cũng khen em có đôi mắt giống mẹ, điều đó khiến em vô cùng tự hào. Mũi mẹ cao thẳng, đôi môi hồng tự nhiên không cần son, và nụ cười tỏa sáng với hàm răng trắng muốt.
Mẹ thích để mái tóc ngắn ngang vai màu hạt dẻ, trông rất trẻ trung và năng động. Khi ở nhà, mẹ mặc những bộ đồ đơn giản, nhưng khi đi tiệc, mẹ thường diện những chiếc váy liền màu trắng hoặc xanh – hai màu mẹ yêu thích. Mẹ nấu ăn rất ngon, bố thường nói rằng đồ mẹ nấu còn hấp dẫn hơn cả nhà hàng. Mỗi sáng, mẹ đều dậy sớm chuẩn bị bữa sáng đầy dinh dưỡng cho cả nhà.
Khi rảnh rỗi, mẹ dạy em nấu ăn, dù em còn phải học nhiều mới có thể nấu ngon như mẹ. Mẹ không chỉ là người mẹ mà còn là người thầy của em. Giọng nói dịu dàng, truyền cảm của mẹ khiến mỗi bài học trở nên sinh động và dễ hiểu. Em luôn bị cuốn hút vào những lời mẹ giảng, như thể mẹ có phép thuật biến mọi thứ trở nên thú vị.
Đôi bàn tay mẹ mũm mĩm, trắng ngần với những ngón tay búp măng. Đôi tay ấy đã chải tóc cho em mỗi ngày, cầm tay em dạy viết, chăm sóc em khi ốm đau, và nấu những bữa cơm ngon lành. Em yêu đôi bàn tay mẹ vô cùng. Mẹ đã hi sinh thanh xuân và tình yêu thương vô bờ cho em, và em biết mình không thể làm mẹ thất vọng.
Trong trái tim em, mẹ là tất cả, không ai có thể thay thế được. Em tự hứa sẽ học tập thật giỏi và ngoan ngoãn để mẹ luôn tự hào và hạnh phúc.
Bài văn tả mẹ - Mẫu 3
Không hiểu sao mỗi khi nhắc đến hình ảnh người phụ nữ Việt Nam, tôi lại nghĩ ngay đến mẹ. Hình ảnh mẹ tôi mỗi sáng đội chiếc nón lá đi chợ đã khắc sâu trong tâm trí tôi tự thuở nào. Ngày nay tôi ít thấy có ai đội nón lá ra đường.
Các bà các cô thường đội những chiếc nón kiểu đầy hoa văn và màu sắc, nhất là các cô gái trẻ thì càng không muốn đội chiếc nón lá quê mùa này. Ấy vậy mà ngày ngày mẹ tôi đều đội nó ra chợ, thậm chí cho đến cả bây giờ. Hồi nhỏ, tôi hay nghịch nón của mẹ và rất thích cái dây quai nón. Mẹ có tổng cộng 3 cái dây để thay đổi. Quai nón là do mẹ tự may lấy, những sợi dây mảnh có hoa văn rất đẹp.
Tôi không biết phải bắt đầu tả mẹ từ đâu. Có lẽ là khuôn mặt. Mẹ tôi không xấu nhưng cũng chẳng đẹp, nói chung là không có nét gì nổi bật. Bây giờ mẹ tôi đã già nên khuôn mặt có nếp nhăn. Nhìn hình của mẹ lúc còn trẻ, tôi bỗng giật mình. Mẹ thay đổi nhiều quá! Không phải thời gian đã làm thay đổi mẹ tôi đâu. Mà chính sự cực nhọc đã khiến mẹ gầy mòn. Nhìn vào đôi mắt của mẹ, tôi thấy sự mệt mỏi đằng sau đôi mắt ấy, và cảm nhận rằng mẹ có nhiều nỗi buồn hơn là niềm vui.
Tôi còn nhớ hồi lớp 5 có thi tập đọc. Có 4 đề và tôi bốc trúng đề “Đôi bàn tay của mẹ”. Tôi không nhớ mình được bao nhiêu điểm, chỉ nhớ rằng tôi đã đọc bằng cả tấm lòng. “Em yêu nhất là đôi bàn tay mẹ, những ngón tay gầy gầy xương xương”. Khi tôi cầm tay mẹ, có cảm giác như cầm một khúc gỗ. Tay mẹ thô quá, cứng quá, dường như chỉ có da bọc xương. Và tay mẹ cũng không hề ấm áp chút nào, lúc nào cũng mát rười rượi. Bởi vậy mà tôi rất thích khi mẹ đặt tay lên trán lúc tôi bị nóng sốt. Bàn tay của mẹ lúc nào cũng mạnh mẽ. Bất cứ thứ gì tôi không mở được chỉ cần đưa mẹ là mở được ngay. Những lúc đó mẹ hay cười, chọc tôi sao yếu quá.
Tôi cao 1m60, một chiều cao trung bình nhưng khi đứng với mẹ, tôi vẫn cao hơn mẹ một chút. Thế mà chưa bao giờ tôi thấy mẹ thấp cả. Trong mắt tôi, mẹ lúc nào cũng là người hoàn hảo nhất.
Có một hôm đi học về, thấy mẹ đang nằm ngủ. Tôi lặng lẽ tới gần và ngồi xuống. Tôi cứ nhìn mẹ chăm chú suốt 15 phút cho đến khi mẹ thức dậy và nhìn tôi mỉm cười. Cô giáo tôi từng bảo “Các em thử nhìn gương mặt cha mẹ mình lúc ngủ, sẽ thấy được nỗi nhọc nhằn trên khuôn mặt họ”. Tôi nhìn mẹ nhưng chỉ có một cảm giác duy nhất: đó là sự yên bình.
Khi nhìn đôi chân của mẹ, tôi cảm thấy xót xa vô cùng. Có quá nhiều vết nứt, và vết nứt nào cũng sâu, sâu lắm. Tôi chưa từng thấy ai bị nứt chân sâu như vậy, dù là quảng cáo trên tivi. Bước chân của mẹ cũng thật là nặng nhọc. Vì thế mà đôi dép của mẹ rất mau mòn. Phần gót của đôi dép cao su mòn gần sát đất và dép trái mòn hơn dép phải chứng tỏ khi đi mẹ đặt trọng tâm về phía sau và nghiêng về bên trái. Hễ có người gọi thì lúc nào mẹ cũng hối hả chạy ra, có lúc còn xém bị vấp ngã. Người ta nói những người đi nhanh và bước chân nặng nhọc thì sống không được sung sướng. Có lẽ là vậy nhỉ.
Ngay chỗ xương vai của mẹ có 2 cái hốc thật sâu. Và da của mẹ thì bủng beo, không săn chắc như người khác. Thương mẹ quá.
Mẹ tôi bị viêm xoang. Đó là do ngày xưa mẹ hít bụi than quá nhiều. Bây giờ, căn bệnh này cứ hành mẹ tôi mãi. Mẹ hay bị nhức đầu, còn sổ mũi là chuyện như cơm bữa. Thế nhưng không ngày nào mẹ tôi nghỉ ngơi. Trong khi tôi hễ bệnh một chút là chẳng làm gì cả, chỉ nằm đó để mẹ chăm sóc.
Tôi nhớ có một kỷ niệm rất trẻ con: anh tôi khóc. Trong suốt 23 năm sinh sống, đó là lần đầu tiên và cũng là lần duy nhất anh tôi khóc. Tôi không nhớ chuyện bắt đầu như thế nào, chỉ nhớ rằng anh tôi vừa khóc vừa nói “Sao mẹ lúc nào cũng bênh nó, cưng chiều nó? Thậm chí nó lớp 5 rồi mà rót nước mẹ cũng rót cho nó”. Lí do là vậy đó. Anh tôi ghen tị vì mẹ thương tôi hơn. Trẻ con ai cũng muốn dành tình thương của mẹ nhỉ. Lúc nhỏ mẹ thương tôi nhất nhưng lớn lên mẹ lại thương chị cả nhất. Tôi hiểu mẹ không hề thiên vị mà rất công bằng. Mẹ dành tình thương cho ai cần nó nhất. Lúc nhỏ, tôi bé nhất nên mẹ quan tâm chăm sóc tôi nhiều nhất. Nhưng giờ lớn rồi, anh chị tôi đều đã đi làm thì mẹ thương chị nhất. Đơn giản vì chị tôi làm việc rất cực khổ nhưng lương lại thấp và mẹ nghĩ rằng cần bù đắp cho chị bằng tình thương của mẹ. Có những việc không cần phải nói ra nhưng ta cũng hiểu, phải không nào?
Bài văn tả mẹ - Mẫu 4
Mẹ em góa chồng từ năm 32 tuổi. Bố em là bộ đội, hy sinh trong một tai nạn giao thông khi đang làm nhiệm vụ, để lại mẹ với hai đứa con thơ: chị Lý lên tám và em chưa đầy 20 tháng. Gánh nặng gia đình cùng nỗi đau mất chồng đã khiến mẹ gần như suy sụp. Không nhận được sự giúp đỡ từ nội ngoại, mẹ phải tự mình gồng gánh, vượt qua mọi khó khăn.
Mẹ là con gái làng hoa Đằng Hải, ngoại thành Hải Phòng. Sau khi nhờ các đồng đội của bố xin được tiền trợ cấp, mẹ nhận được 24 triệu đồng từ Công ty Công viên. Với số tiền ít ỏi đó, mẹ cải tạo khu vườn nhà để trồng rau, hoa và đào một ao nhỏ nuôi cá.
Năm 20 tuổi, mẹ chỉ có bằng Trung cấp nông nghiệp, nhưng sau đó mẹ đã học lên Đại học Tại chức và trở thành kỹ sư trồng trọt. Mẹ từng được cử đi Đà Lạt sáu lần để học hỏi kỹ thuật trồng rau và hoa giống mới. Những kiến thức này đã trở thành hành trang quý giá giúp mẹ vượt qua khó khăn sau này.
Mẹ là người phụ nữ táo bạo và đảm đang. Để có vốn làm vườn, mẹ quyết định thế chấp khu vườn để vay ngân hàng 50 triệu đồng. Mẹ đầu tư vào máy bơm, giống hoa và rau mới, thuê người làm giàn che nắng mưa. Nhờ trời, năm 2001, mẹ thu hoạch được một vụ hoa và rau bội thu, kiếm được một khoản tiền kha khá. Chị Lý trở thành trợ thủ đắc lực của mẹ, giúp mẹ quản lý kế toán.
Khu vườn của ba mẹ con bốn mùa xanh tươi, rực rỡ sắc hoa và rau quả. Những luống bắp cải, súp lơ xanh mướt, những khóm hoa tulip vàng óng, hoa lan đỏ rực, tím biếc… Mỗi loài hoa, mỗi luống rau đều mang lại giá trị kinh tế và niềm vui cho mẹ.
Mẹ thức khuya dậy sớm, đặc biệt là vào mùa hè nắng gắt hay những ngày mưa bão. Mùa thu hoạch rau và hoa, mẹ dành cả ngày trong vườn. Nhiều đêm khuya, mẹ vẫn đi lại giữa những luống hoa, chăm sóc từng gốc cây.
Năm nay, chị Lý đã học lớp 12, còn em là học sinh lớp 5. Sau tám năm góa chồng, tóc mẹ đã điểm vài sợi bạc, gương mặt in hằn nếp nhăn. Nhưng mẹ vẫn cười cùng mùa rau, mùa hoa tươi tốt. Cả hai chị em đều đạt học sinh tiên tiến. Mẹ nói: “Sang năm, chị Lý thi đỗ Đại học Nông nghiệp, em Nhàn lên lớp 6, mẹ con ta sẽ sửa lại ngôi nhà…”. Mẹ nhìn ảnh bố, cầm tờ giấy khen của hai con, nước mắt lăn dài. Những lúc ấy, em chỉ mong mình học thật giỏi để mẹ vui lòng.
Mỗi chiều đi học về, từ xa nhìn thấy bóng mẹ lặng lẽ giữa những luống rau xanh, những khóm hoa rực rỡ, em thấy lòng tràn đầy yêu thương. Em chạy ào đến, gọi lớn: “Mẹ ơi! Mẹ ơi!”.
Bài văn tả mẹ - Mẫu 5
Năm nay, mẹ em đã gần bốn mươi mốt tuổi. Với dáng người mảnh mai, thanh thoát, mẹ toát lên vẻ đẹp dịu dàng và hiền từ. Mái tóc đen óng mượt, dài ngang lưng, mẹ thường buộc gọn gàng khi ra đường. Đôi mắt mẹ đen láy, ánh lên sự trìu mến và gần gũi. Khuôn mặt hình trái xoan với làn da trắng hồng, đôi môi mỏng đỏ tươi dưới chiếc mũi cao thanh tú càng tôn lên vẻ đẹp của mẹ. Khi mẹ cười, trông mẹ như đóa hoa hồng vừa nở trong nắng sớm. Đôi bàn tay mẹ tròn trịa, trắng trẻo, đã nuôi nấng và dìu dắt em từ thuở lọt lòng. Giọng nói của mẹ truyền cảm, khi mượt mà như tiếng ru, khi ngân nga như tiếng chim họa mi buổi sớm. Mẹ em may vá và thêu thùa rất đẹp, đặc biệt là những chiếc áo dài mẹ tự may, khiến mẹ trông thật duyên dáng và sang trọng.
Ở nhà, mẹ là người đảm nhận công việc nội trợ. Mẹ giao cho em những việc nhẹ nhàng như quét nhà, gấp quần áo, còn ba thì phụ giúp mẹ giặt đồ và dọn dẹp nhà cửa. Thỉnh thoảng, mẹ mua hoa về cắm trong phòng khách, khiến ngôi nhà thêm tươi mát. Mỗi khi có khách đến, mẹ luôn niềm nở đón tiếp, mời khách trái cây và nước mát. Sáng sớm, mẹ là người thức dậy đầu tiên để chuẩn bị bữa sáng cho cả nhà, đảm bảo hai anh em em kịp giờ đến trường. Khi em ốm đau, mẹ thức suốt đêm để chăm sóc. Buổi tối, mẹ dành thời gian giảng bài cho em, sau đó ngồi chấm bài và soạn giáo án cho ngày hôm sau. Mẹ là người nhân hậu, hiền từ, luôn yêu thương học trò như con đẻ, nên được rất nhiều học sinh quý mến. Khi em phạm lỗi, mẹ chỉ nhẹ nhàng nhắc nhở chứ không bao giờ mắng mỏ hay đánh đập.
Mẹ em thật đáng quý, em luôn yêu thương mẹ và tự hào vì được làm con của mẹ. Mỗi khi được mẹ ôm ấp, nằm trong vòng tay ấm áp của mẹ, em cảm thấy bình yên và hạnh phúc vô cùng. Trong trái tim em, mẹ là tất cả, là cô tiên tuyệt vời nhất trong cuộc đời em. Em mong mình lớn thật nhanh để giúp mẹ đỡ vất vả. Em hứa sẽ chăm chỉ học tập, cố gắng đạt thành tích tốt để đền đáp công ơn của mẹ và thầy cô, những người đã dạy dỗ và nuôi nấng em nên người. Mẹ ơi, con yêu mẹ nhiều lắm!
Bài văn tả mẹ - Mẫu 6
Chúng ta thường cảm ơn tạo hóa, cảm ơn chúa trời vì đã ban cho đôi mắt để nhìn ngắm cuộc sống và một cuộc đời để sống. Nhưng đôi khi, chúng ta lại quên mất người đã trực tiếp trao cho ta sự sống, người luôn hiểu ta hơn bất kỳ ai khác – đó chính là mẹ. Với tôi, mẹ là ý nghĩa lớn nhất trong cuộc đời này.
Nhiều người tự hào vì mẹ họ là cô giáo hay một người phụ nữ xinh đẹp. Còn tôi, tôi tự hào vì mẹ tôi là một người nông dân chân chất, không có gì nổi bật. Mẹ tôi không có làn da hồng hào, đôi mắt bồ câu hay chiếc mũi dọc dừa. Nước da mẹ đen sạm vì nắng gió, khuôn mặt bình thường như bao người phụ nữ khác. Mái tóc dài của mẹ thường được búi gọn bằng chiếc đũa để tiện cho công việc đồng áng. Mẹ không biết cách ăn nói nhã nhặn hay đi đứng tế nhị như tiêu chuẩn của một người phụ nữ. Mẹ sống thật thà, chân chất, nghĩ gì nói nấy, không giấu giếm.
Những người nông dân như mẹ tôi không quen nói những lời yêu thương ngọt ngào. Họ thể hiện tình yêu qua hành động. Mẹ tôi chưa bao giờ nói “Mẹ yêu con”, nhưng tôi biết mẹ yêu tôi nhiều lắm. Mẹ dành cho tôi những món ăn ngon nhất, những thứ tốt đẹp nhất. Mẹ không nói thương tôi, nhưng mẹ xót xa khi thấy tôi bị thương, không để tôi làm việc nặng nhọc. Mẹ luôn cố gắng để tôi không thiếu thốn so với bạn bè, dù nhà không khá giả. Những lời mắng mỏ của mẹ nhiều hơn lời yêu thương, nhưng hành động của mẹ lại nói lên tất cả. Mẹ là người nông dân hiền lành, chân chất, nhưng tình yêu thương và sự hy sinh của mẹ thì vô bờ bến.
Tôi yêu nhất là đôi bàn tay của mẹ. Đôi bàn tay không mềm mại như của những cô giáo, cũng không uyển chuyển như của những người phụ nữ truyền thống. Đôi bàn tay ấy thô ráp, nứt nẻ vì công việc đồng áng và những ngày gánh hàng ra chợ bán. Có những lớp da bong tróc, trông chẳng dễ nhìn chút nào. Nhưng đôi bàn tay ấy lại ấm áp đến lạ kỳ. Đó là đôi bàn tay đã nuôi tôi lớn, tết tóc cho tôi mỗi sáng, nấu cho tôi những món ăn ngon nhất. Đôi bàn tay ấy đã quạt mát cho tôi những trưa hè nắng gắt, đắp chăn cho tôi khi tôi ngủ quên. Đôi bàn tay ấy đã đánh đòn tôi, rồi lại nhẹ nhàng thoa thuốc cho tôi. Mỗi khi áp má vào tay mẹ, tôi cảm thấy một sự bình yên khó tả. Tình yêu thương của mẹ chính là lá chắn vững chắc nhất cho tôi suốt cuộc đời.
Tôi tự hào về mẹ, về một người phụ nữ bình thường nhưng mang trong mình tình yêu phi thường. Dù cuộc đời có thay đổi thế nào, chữ “Mẹ” trong tim tôi vẫn mãi không đổi. Mãi mãi…
Bài văn tả mẹ - Mẫu 7
"Lòng mẹ bao la như biển Thái Bình dạt dào
Tình mẹ tha thiết như dòng suối hiền ngọt ngào."
Quả thật, tình yêu thương mẹ dành cho ta là vô bờ bến. Mẹ là người sinh thành, nuôi dưỡng ta khôn lớn, sẵn sàng chia sẻ ngọt bùi cùng con. Hình ảnh mẹ luôn chiếm một vị trí thiêng liêng trong trái tim nhỏ bé của tôi.
Năm nay mẹ tôi đã bước sang tuổi bốn mươi, cái tuổi không còn trẻ trung nữa. Mẹ không cao lắm, dáng người dong dỏng, hơi gầy vì phải lo toan vất vả cho gia đình. Khuôn mặt mẹ hình trái xoan, nước da ngăm đen vì dãi dầu nắng mưa, nhưng vẫn toát lên vẻ khỏe khoắn. Chiếc mũi dọc dừa hài hòa với gương mặt, và đôi mắt mẹ là điểm nhấn đẹp nhất. Đôi mắt ấy ánh lên niềm vui mỗi khi tôi đạt điểm cao, nhưng lại trĩu nặng nỗi buồn khi tôi làm điều gì sai trái. Mỗi lần nhìn vào đôi mắt mẹ, tôi thấy cả một bầu trời yêu thương. Mẹ có hàm răng trắng đều như hạt bắp, và nụ cười hiền từ luôn làm tôi cảm thấy ấm áp.
Mỗi khi mẹ cười, chiếc răng khểnh lộ ra, khiến mẹ trông thật duyên dáng. Nụ cười ấy như truyền cho tôi hơi ấm của tình thương. Mái tóc mẹ không còn đen nhánh như xưa, mà đã điểm những sợi bạc vì bao năm vất vả. Đôi tay mẹ cũng không còn mềm mại như thời con gái, mà giờ đã thô ráp, nứt nẻ. Mỗi khi áp má vào đôi tay ấy, tôi cảm nhận được nỗi vất vả của mẹ, và chỉ mong mình có thể giúp mẹ nhiều hơn.
Mẹ là người luôn quan tâm đến gia đình. Ban ngày mẹ đi làm, tối về lại chăm lo việc nhà. Dù bận rộn, mẹ vẫn dành thời gian dạy tôi học, giảng giải từng bài toán, từng câu văn một cách ân cần. Mẹ hiền lành nhưng cũng rất nghiêm khắc. Tôi nhớ có lần mắc lỗi, mẹ không mắng mỏ mà nhẹ nhàng chỉ ra điều đúng sai, giúp tôi nhận thức và sửa chữa. Mẹ như ngọn gió ấm áp sưởi ấm lòng tôi mỗi khi đông về, như vầng mặt trời soi sáng cuộc đời tôi. Mỗi tối, mẹ thường kể cho tôi nghe những câu chuyện thú vị và hát ru tôi bằng giọng ngọt ngào, trìu mến. Qua lời ru của mẹ, tôi cảm nhận được tình yêu thương vô bờ bến mẹ dành cho tôi.
Tình mẫu tử là thứ tình cảm thiêng liêng nhất, nuôi dưỡng ta khôn lớn và trưởng thành. Mẹ chính là nguồn động lực, là điểm tựa vững chắc trên chặng đường đời của tôi. Tôi tự nhủ sẽ cố gắng học tập thật tốt để không phụ lòng mẹ, để mẹ luôn tự hào về tôi.
Bài văn tả mẹ - Mẫu 8
"Xa mẹ mười năm đi khắp nước
Trăm quê chưa dễ thực quê nhà
Sáng nay mới thực về quê nhỉ
Bóng mẹ già ai giống mẹ ta?"
Trong cuộc đời mỗi người, không có gì quý giá hơn tình yêu thương của mẹ. Mẹ là người đã sinh thành, nuôi dưỡng ta trưởng thành. Tôi cũng có một người mẹ, người mà tôi luôn coi là quan trọng nhất trên đời.
"Hạnh phúc của con là được nhìn thấy nụ cười của mẹ mỗi ngày." Đúng vậy, là một người con, tôi luôn mong mẹ được hạnh phúc và vui vẻ, bởi cả đời mẹ đã vất vả vì tôi. Năm nay mẹ tôi đã ngoài 40 tuổi, không còn trẻ trung nhưng toát lên vẻ dịu dàng, đảm đang của một người phụ nữ vì gia đình. Mẹ có làn da trắng, mái tóc đen uốn xoăn sóng ở đuôi, trông rất duyên dáng. Khuôn mặt tròn phúc hậu với đôi mắt đen lấp lánh như sao, dù đuôi mắt đã in hằn dấu vết thời gian. Mẹ tôi rất khéo léo, từ nhỏ đã phụ giúp bà ngoại bán hàng, thêu khăn, pha trà. Những năm tháng gian khó ấy đã rèn giũa mẹ trở nên chín chắn và mạnh mẽ hơn.
Tôi biết những gì mình có được hôm nay là nhờ công lao của cha mẹ. Mẹ tôi là giáo viên cấp 2, luôn bận rộn với bài giảng và giáo án, nhưng vẫn dành thời gian chăm sóc tôi chu đáo. Mỗi tối, mẹ dạy tôi học và kể cho tôi nghe những câu chuyện lịch sử, văn hóa đậm đà bản sắc dân tộc. Mẹ cũng là người nuôi dưỡng tình yêu văn chương trong tôi, cho tôi những cảm xúc và trải nghiệm quý giá. Đêm đêm, khi tôi đã ngủ, mẹ vẫn miệt mài bên bàn làm việc, soạn giáo án để mang đến những bài giảng hay cho học sinh. Tôi thương mẹ vô cùng và luôn tự nhủ phải cố gắng để không phụ lòng mẹ.
Năm tháng trôi qua, tôi dần trưởng thành nhờ sự dạy dỗ của mẹ. Có những lúc tôi phạm sai lầm, tôi lo lắng và tự trách mình, nhưng mẹ luôn nhẹ nhàng an ủi: "Trên đời không có gì là hoàn hảo, ngay cả những bức tượng đẹp nhất cũng có vết rạn. Con còn trẻ, cuộc đời cho con cơ hội sửa sai và trưởng thành." Những lời ấy tiếp thêm động lực để tôi phấn đấu.
Mẹ là người quan trọng nhất trong cuộc đời tôi, dù hiện tại hay tương lai. Dù tôi có lớn khôn thế nào, trong mắt mẹ, tôi vẫn là đứa trẻ cần được che chở và yêu thương.
Các em học sinh có thể tham khảo thêm các bài văn mẫu tả người lớp 5 để tìm cảm hứng và học hỏi cách viết văn hay và sáng tạo.
- Hướng dẫn viết bài văn miêu tả con vật - Tiếng Việt 4 Chân trời sáng tạo Tập 2 Bài 7
- Hướng dẫn viết đoạn mở bài và kết bài cho bài văn miêu tả con vật - Tiếng Việt 4 Chân trời sáng tạo Tập 2 Bài 6
- Luyện từ và câu: Khám phá trạng ngữ chỉ thời gian và nơi chốn - Bài 7 Tiếng Việt 4 Tập 2 Chân trời sáng tạo
- Thuyết minh về buổi lễ chào cờ tại trường em - Dàn ý chi tiết và 3 bài văn mẫu lớp 6
- Viết đoạn văn kể lại cuộc trò chuyện của em với bà tiên, ông bụt - Luyện tập viết đoạn văn tưởng tượng sáng tạo trong chương trình Tiếng Việt 4 CTST