Phân tích nhân vật 'tôi' trong truyện Cái kính và chứng bệnh tưởng qua 6 đoạn văn mẫu dành cho học sinh lớp 8
Tài liệu Bài văn mẫu lớp 8: Phân tích nhân vật 'tôi' trong truyện Cái kính và chứng bệnh tưởng sẽ được EduTOPS chia sẻ chi tiết.

Dưới đây là 6 đoạn văn mẫu chi tiết, giúp học sinh lớp 8 hiểu sâu hơn về nhân vật và chủ đề của tác phẩm.
Nhân vật “tôi” trong Cái kính và chứng bệnh tưởng - Mẫu phân tích số 1
Truyện cười Cái kính không chỉ mang lại tiếng cười mà còn ẩn chứa nhiều bài học sâu sắc. Nhân vật “tôi” trong truyện là một ví dụ điển hình của chứng “bệnh tưởng” – một trạng thái tâm lý khi con người tự ám ảnh rằng mình mắc bệnh dù thực tế không hề có. Nhân vật này, vì muốn tỏ ra mình là người có học thức, đã quyết định đeo kính dù không hề bị cận thị. Khi bác sĩ đầu tiên chẩn đoán anh ta bị cận, nhân vật “tôi” tin tưởng và cắt kính để đeo. Tuy nhiên, việc đeo kính không giúp anh ta nhìn rõ hơn mà ngược lại, còn khiến anh cảm thấy chóng mặt, buồn nôn. Không từ bỏ, nhân vật này tiếp tục đi khám nhiều bác sĩ khác nhau, thay đổi nhiều loại kính nhưng tình trạng vẫn không cải thiện. Đến cuối truyện, khi chiếc kính bị vỡ tròng do một cú ngã, nhân vật “tôi” bất ngờ nhận ra mọi thứ xung quanh trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết. Chi tiết này không chỉ gây cười mà còn là lời châm biếm sâu sắc về sự tự ám ảnh và thói học đòi của con người.
Nhân vật “tôi” trong Cái kính và chứng bệnh tưởng - Mẫu phân tích số 2
“Bệnh tưởng” là một trạng thái tâm lý khi con người tự ám ảnh rằng mình mắc bệnh dù thực tế không hề có. Nhân vật “tôi” trong truyện Cái kính là một minh chứng rõ ràng cho chứng bệnh này. Ban đầu, anh ta quyết định đeo kính chỉ để thể hiện mình là người có học thức, có tri thức. Anh ta đã không ngần ngại tìm đến nhiều bác sĩ khác nhau, được giới thiệu từ người này sang người khác, để cắt kính. Tuy nhiên, dù thay đổi nhiều loại kính, tình trạng của anh ta vẫn không được cải thiện, mắt vẫn không nhìn rõ. Đến cuối truyện, một tình huống bất ngờ xảy ra khi nhân vật “tôi” bị ngã, làm chiếc kính văng ra khỏi mặt. Khi anh ta đeo lại kính, mọi thứ bỗng trở nên rõ ràng và sáng tỏ. Hóa ra, tròng kính đã bị vỡ từ lúc nào. Kết thúc này không chỉ mang tính hài hước mà còn khẳng định rõ ràng rằng nhân vật “tôi” đã rơi vào trạng thái ảo tưởng, tự tạo ra vấn đề cho chính mình.
Nhân vật “tôi” trong Cái kính và chứng bệnh tưởng - Mẫu phân tích số 3
Nhân vật “tôi” trong truyện Cái kính là một ví dụ điển hình của chứng “bệnh tưởng” – một trạng thái tâm lý khi con người tự ám ảnh rằng mình mắc bệnh dù thực tế không hề có. Ban đầu, nhân vật này quyết định đeo kính chỉ để thể hiện mình là người có học thức, có tri thức, dù hoàn toàn không gặp vấn đề về thị lực. Tuy nhiên, sau nhiều lần đi khám và nhận được các chẩn đoán khác nhau từ các bác sĩ, nhân vật “tôi” dần tin rằng mình thực sự mắc bệnh. Anh ta liên tục thay đổi kính, từ loại này sang loại khác, nhưng tình trạng vẫn không được cải thiện. Điều đáng nói là dù nhận ra sự vô lý trong hành động của mình, nhân vật này vẫn kiên trì đi khám và đeo kính, như thể đó là cách duy nhất để chứng minh bản thân. Chi tiết này không chỉ phản ánh sự tự ám ảnh mà còn là lời phê phán nhẹ nhàng về thói học đòi và sự thiếu tự tin của con người.
Nhân vật “tôi” trong Cái kính và chứng bệnh tưởng - Mẫu phân tích số 4
“Bệnh tưởng” là một trạng thái tâm lý khi con người tự ám ảnh rằng mình mắc bệnh dù thực tế không hề có. Trong truyện Cái kính, nhân vật “tôi” là một minh chứng rõ ràng cho chứng bệnh này. Ban đầu, nhân vật này quyết định đeo kính chỉ để thể hiện mình là người có học thức, có tri thức. Lần đầu tiên, khi bác sĩ chẩn đoán anh ta bị cận thị, nhân vật “tôi” ngay lập tức tin tưởng và cắt kính để đeo. Tuy nhiên, việc đeo kính không giúp anh ta nhìn rõ hơn mà ngược lại, còn khiến anh cảm thấy chóng mặt, buồn nôn. Không từ bỏ, nhân vật này tiếp tục đi khám nhiều bác sĩ khác nhau. Lần thứ hai, một bác sĩ khác chẩn đoán anh bị viễn thị và cắt kính mới, nhưng kết quả vẫn không khả quan, thậm chí còn khiến anh chảy nước mắt. Đến lần thứ ba, một giáo sư được giới thiệu lại cho rằng anh bị loạn thị. Chiếc kính thứ ba khiến mọi thứ xung quanh trở nên méo mó, nhỏ bé và xa xôi. Dù vậy, nhân vật “tôi” vẫn kiên trì tin rằng mình có bệnh và tiếp tục đi khám. Đến cuối truyện, khi chiếc kính bị vỡ do một cú ngã, nhân vật này nhìn thấy mọi thứ bình thường nhưng vẫn không nhận ra sự thật. Chỉ khi người vợ nói ra, anh ta mới biết mình đã sống trong ảo tưởng suốt thời gian qua.
Nhân vật “tôi” trong Cái kính và chứng bệnh tưởng - Mẫu phân tích số 5
Khi đọc truyện Cái kính, người đọc dễ dàng nhận ra rằng nhân vật “tôi” mắc chứng “bệnh tưởng” – một trạng thái tâm lý khi con người tự ám ảnh rằng mình mắc bệnh dù thực tế không hề có. Ban đầu, nhân vật này quyết định đeo kính chỉ để thể hiện mình là người có học thức, có tri thức. Lần đầu tiên, khi bác sĩ chẩn đoán anh ta bị cận thị, nhân vật “tôi” ngay lập tức tin tưởng và cắt kính để đeo. Tuy nhiên, việc đeo kính không giúp anh ta nhìn rõ hơn mà ngược lại, còn khiến anh cảm thấy chóng mặt, buồn nôn. Không từ bỏ, nhân vật này tiếp tục đi khám nhiều bác sĩ khác nhau, thay đổi nhiều loại kính nhưng tình trạng vẫn không được cải thiện. Đến cuối truyện, khi chiếc kính bị vỡ tròng do một cú ngã, nhân vật “tôi” bất ngờ nhận ra mọi thứ xung quanh trở nên rõ ràng và bình thường. Chi tiết này không chỉ mang tính hài hước mà còn là lời phê phán nhẹ nhàng về sự tự ám ảnh và thói học đòi của con người.
Nhân vật “tôi” trong Cái kính có mắc bệnh tưởng - Mẫu 6
Bệnh tưởng là một trạng thái tâm lý đặc biệt, khi một người luôn lo lắng và tin rằng mình mắc phải một căn bệnh nào đó, dù thực tế không hề tồn tại. Trong truyện ngắn Cái kính, nhân vật “tôi” là một minh chứng rõ ràng cho hội chứng này. Ban đầu, anh ta quyết định đeo kính chỉ để thể hiện hình ảnh của một người trí thức. Lần đầu tiên đi khám, bác sĩ chẩn đoán anh bị cận thị và khuyên nên đeo kính. Tuy nhiên, sau khi đeo kính, thị lực của anh không những không cải thiện mà còn trở nên tồi tệ hơn, khiến anh cảm thấy chóng mặt và buồn nôn.
Không từ bỏ hy vọng, nhân vật “tôi” tiếp tục tìm đến một bác sĩ khác. Lần này, anh được chẩn đoán mắc viễn thị và được kê một loại kính mới. Nhưng kết quả vẫn không khả quan, thậm chí còn khiến anh chảy nước mắt liên tục. Đến lần thứ ba, một người bạn giới thiệu anh đến gặp một giáo sư nổi tiếng, người này lại khẳng định anh bị loạn thị. Chiếc kính thứ ba khiến mọi vật xung quanh anh trở nên méo mó, biến dạng, và thu nhỏ đến mức khó tin.
Dù vậy, nhân vật “tôi” vẫn kiên quyết tin rằng mình có bệnh và tiếp tục đi khám hết bác sĩ này đến bác sĩ khác. Chỉ đến khi một tai nạn nhỏ xảy ra, chiếc kính văng ra khỏi mặt, anh mới nhận ra sự thật: mắt kính đã vỡ, và thị lực của anh hoàn toàn bình thường. Kết thúc truyện không chỉ khẳng định sự ám ảnh của nhân vật “tôi” mà còn để lại cho người đọc nhiều suy ngẫm về cách chúng ta đối mặt với những nỗi lo vô hình trong cuộc sống.
- Kể lại một việc làm ý nghĩa thể hiện tình yêu thương của em dành cho người thân (3 bài mẫu) - Nói và nghe lớp 4 - Bộ sách Chân trời sáng tạo
- Soạn bài: Trình bày ý kiến về thói xấu trong xã hội hiện đại - Ngữ văn lớp 8, trang 118, sách Kết nối tri thức tập 1
- KHTN 8 Bài 14: Khối lượng riêng - Hướng dẫn giải chi tiết sách Cánh diều trang 73 đến 76
- KHTN 8 Bài 11: Oxide - Hướng Dẫn Giải Chi Tiết Trang 59, 60, 61 Sách Cánh Diều
- Soạn bài Trao duyên - Kết nối tri thức sâu sắc trong Ngữ văn lớp 11, trang 14, sách Kết nối tri thức tập 2