Phân tích khổ 5, 6 và 7 bài thơ Sóng: Sơ đồ tư duy chi tiết cùng 17 bài văn mẫu xuất sắc
Phân tích khổ 5, 6, 7 bài Sóng của Xuân Quỳnh là nguồn tài liệu quý giá, hỗ trợ học sinh củng cố kiến thức và nắm vững nội dung tác phẩm.

Tài liệu bao gồm dàn ý chi tiết và 17 bài văn mẫu chất lượng. Hãy khám phá ngay để có thêm nguồn cảm hứng và kiến thức sâu rộng.
Dàn ý phân tích khổ 5, 6 và 7 bài thơ Sóng: Khám phá chiều sâu cảm xúc và triết lý tình yêu.
I. Mở bài
Bài thơ “Sóng” của Xuân Quỳnh, sáng tác năm 1967, là bản tình ca đầy da diết, thể hiện rõ nét qua khổ 5, 6, 7 với những cảm xúc chân thành và sâu lắng của nhân vật trữ tình.
II. Thân bài
- Nỗi nhớ của người con gái vượt qua mọi không gian, dù biển có rộng lớn đến đâu cũng không thể sánh bằng nỗi nhớ trong trái tim em.
- Mỗi nỗi nhớ là một con sóng lòng dâng trào từ sâu thẳm trái tim người phụ nữ đang yêu.
- Nỗi nhớ ấy luôn hiện hữu, bất chấp sự chảy trôi vô tình của thời gian.
- Dù khoảng cách có xa xôi, lòng chung thủy và nỗi nhớ trong em vẫn mãi vẹn nguyên, không hề phai nhạt.
- Lời thề nguyện của em luôn hướng về anh, giữ trọn tình yêu thiêng liêng và bền vững.
- Tình yêu trở thành sức mạnh giúp “em” và “anh” vượt qua mọi giông tố, thử thách trong cuộc đời.
III. Kết bài
Tiếng thơ Xuân Quỳnh không chỉ là tiếng lòng của riêng tác giả mà còn là tiếng nói chung của những trái tim đang yêu, đặc biệt là thế hệ trẻ với khát khao tình yêu mãnh liệt.
Sơ đồ tư duy khổ 5, 6, 7 bài Sóng: Khám phá chiều sâu cảm xúc và triết lý tình yêu trong thơ Xuân Quỳnh

Phân tích ngắn gọn khổ 5, 6, 7 bài Sóng: Khám phá tình yêu sâu sắc qua thơ Xuân Quỳnh
Bài văn mẫu số 1
Xuân Quỳnh, một trong những nữ thi sĩ tài hoa viết về tình yêu, đã để lại dấu ấn sâu đậm qua bài thơ “Sóng”. Đặc biệt, khổ thơ thứ năm, sáu và bảy là những đoạn thơ nổi bật, thể hiện rõ nét cảm xúc và triết lý tình yêu của tác giả.
“Sóng” không chỉ khắc họa vẻ đẹp tâm hồn người phụ nữ khi yêu, vừa hiện đại lại vừa mang đậm nét truyền thống. Gia vị đẹp đẽ nhất của tình yêu chính là nỗi nhớ, được diễn tả qua những câu thơ đầy cảm xúc:
“Con sóng dưới lòng sâu
Con sóng trên mặt nước
Ôi con sóng nhớ bờ
Ngày đêm không ngủ được
Lòng em nhớ đến anh
Cả trong mơ còn thức”
Xuân Quỳnh đã khắc họa nỗi nhớ trong tình yêu một cách độc đáo. “Sóng” được đặt trong sự đối lập giữa không gian “dưới lòng sâu” và “trên mặt nước”, cùng thời gian “ngày” và “đêm”. Dù vậy, “sóng” vẫn luôn hướng về bờ. Tương tự, “em” cũng như “sóng”, luôn nhớ về “anh”. Nỗi nhớ ấy mãnh liệt đến mức “cả trong mơ còn thức”, một cách diễn tả đầy sáng tạo về sự thường trực của tình yêu.
Trong ca dao xưa, nỗi nhớ da diết của tình yêu cũng từng được diễn tả:
“Nhớ ai ra ngẩn vào ngơ,
Nhớ ai, ai nhớ bây giờ nhớ ai?
Nhớ ai bổi hổi bồi hồi,
Như đứng đống lửa như ngồi đống than?”
Tiếp theo, Xuân Quỳnh khắc họa đức tính thủy chung, son sắt của người phụ nữ trong tình yêu. Giống như những con sóng, dù xa xôi cách trở, cuối cùng vẫn tìm về bờ. Tình yêu của “em” cũng vậy:
“Dẫu xuôi về phương Bắc
Dẫu ngược về phương Nam
Nơi nào em cũng nghĩ
Hướng về anh - một phương”
Cách diễn đạt độc đáo qua việc đảo ngược “xuôi về phương Bắc” và “ngược về phương Nam”, cùng lời khẳng định “Hướng về anh - một phương”, cho thấy dù ở đâu, “em” cũng chỉ hướng về một phương duy nhất - “phương anh”. Đó là biểu tượng của lòng thủy chung không đổi dời.
Ở khổ thơ thứ bảy, Xuân Quỳnh tiếp tục khẳng định niềm tin bất diệt vào tình yêu:
“Ở ngoài kia đại dương
Trăm nghìn con sóng đó
Con nào chẳng tới bờ
Dù muôn vời cách trở”
Đại dương bao la với hàng ngàn con sóng dào dạt, dù gặp muôn vàn cách trở, cuối cùng vẫn tìm được bến bờ bình yên. Cũng như “em” và “anh”, dù trải qua bao thử thách, “em” vẫn tin tưởng vào tình yêu và hướng về “anh”.
Qua những khổ thơ này, Xuân Quỳnh đã gửi gắm nhiều thông điệp sâu sắc về tình yêu. “Sóng” thực sự là một áng thơ tình xuất sắc, để lại ấn tượng khó phai trong lòng người đọc.
Bài văn mẫu số 2
Xuân Quỳnh là một trong những nhà thơ tiêu biểu của thế hệ trẻ trưởng thành trong thời kỳ kháng chiến chống Mỹ. Thơ của bà mang một phong cách riêng biệt, độc đáo, cất lên từ trái tim của một người phụ nữ hồn hậu, chân thành và luôn khao khát yêu thương. Bài thơ “Sóng” là tác phẩm tiêu biểu nhất, thể hiện rõ nét tâm hồn người phụ nữ vừa nặng tình, thủy chung, lại mãnh liệt trong tình yêu, đặc biệt qua ba khổ thơ 5, 6 và 7.
Thơ Xuân Quỳnh chứa đựng nhiều cung bậc cảm xúc, từ hạnh phúc đắm say đến đau khổ, suy tư, được thể hiện qua giọng thơ đằm thắm của một người phụ nữ hiền hậu. “Sóng” như một lời tâm sự, nỗi lòng sâu thẳm của nhà thơ về tình yêu. Trong khổ thơ 5, 6 và 7, với ngôn từ giản dị, hình ảnh đối lập đa chiều, tác giả đã khắc họa rõ nét phẩm chất cao quý của người phụ nữ: nghĩa tình và thủy chung.
Trong “Truyện Kiều”, Nguyễn Du từng viết:
“Cảnh nào cảnh chẳng đeo sầu
Người buồn cảnh có vui đâu bao giờ”
Quả thực, các thi sĩ thường mượn cảnh vật để bày tỏ nỗi lòng. Nỗi lòng ấy hiện hữu trong từng chi tiết nhỏ nhất của cảnh vật. Xuân Quỳnh đã mượn hình ảnh sóng làm biểu tượng cho tâm hồn người phụ nữ, thay họ cất lên tuyên ngôn về tình yêu.
Tình yêu vốn không có công thức nào. Trong thơ Xuân Quỳnh, tình yêu là sự bí ẩn ngọt ngào và quyến rũ:
“Con sóng dưới lòng sâu
Con sóng trên mặt nước
Ôi con sóng nhớ bờ
Ngày đêm không ngủ được
Lòng em nhớ đến anh
Cả trong mơ còn thức”
Con sóng tồn tại ở cả hai không gian “lòng sâu” và “trên mặt nước”, khẳng định tình yêu của người phụ nữ dù ẩn sâu hay hiện rõ đều dạt dào, không ngừng nghỉ.
Thán từ “ôi” vang lên đầy mãnh liệt, thể hiện sự ngạc nhiên và xúc động của tác giả trước nỗi nhớ bờ của sóng, ám ảnh đến mức “ngày đêm không ngủ”. Liệu con sóng có bao giờ ngừng trôi? Liệu nỗi nhớ anh của em có bao giờ chấm dứt?
Trong “Đêm nay Bác không ngủ”, nhà thơ Minh Huệ viết:
“Đêm nay Bác không ngủ
Vì một lẽ thường tình
Bác là Hồ Chí Minh”
Sự “không ngủ” của Bác trong thơ Minh Huệ xuất phát từ trách nhiệm với đất nước. Còn trong thơ Xuân Quỳnh, “ngày đêm không ngủ” lại là nỗi lòng cá nhân, là vẻ đẹp ngọt ngào của người đang yêu, khiến bài thơ trở nên hấp dẫn và ý nghĩa.
Nỗi nhớ được đẩy lên cao trào khi “cả trong mơ còn thức”. Đó là nỗi nhớ cồn cào, không ngừng nghỉ, ngay cả trong giấc ngủ. Tình yêu của tác giả dành cho người thương sâu sắc đến nhường nào.
Để khắc họa vẻ đẹp thủy chung của người phụ nữ, Xuân Quỳnh không dùng lời thề nguyền dưới trăng hay kỷ vật, mà thay vào đó là những lời thủ thỉ tự nhiên, đằm thắm và chân thành:
“Dẫu xuôi về phương Bắc
Dẫu ngược về phương Nam
Nơi nào em cũng nghĩ
Hướng về anh - một phương”
Hai cặp từ đối lập “nam - bắc” và “xuôi - ngược” kết hợp với biện pháp điệp cấu trúc đã khái quát toàn bộ không gian lãnh thổ Việt Nam và vũ trụ, nhấn mạnh ý thơ. Từ “nghĩ” không chỉ thể hiện suy nghĩ mà còn bao hàm cả ý chí, niềm tin và khát vọng.
Trong không gian bao la của trời đất, người con gái vẫn giữ nguyên một bến đỗ duy nhất - “phương anh”. Tác giả đã khám phá ra một phương trời độc đáo, mới lạ, làm cho bài thơ thêm phần dễ thương, chân thật và nữ tính. Khổ thơ làm nổi bật vẻ đẹp thủy chung của người phụ nữ khi yêu, không chỉ riêng Xuân Quỳnh mà còn là vẻ đẹp chung của người Việt Nam.
Cuối cùng, sức mạnh vượt trùng khơi của sóng để tìm đến bờ đã chiến thắng mọi thử thách:
“Ở ngoài kia đại dương
Trăm nghìn con sóng đó
Con nào chẳng tới bờ
Dù muôn vời cách trở”
Dù đại dương rộng lớn, đầy bão tố, sóng vẫn sẽ tìm được bến bờ. Từ chỉ số lượng “trăm nghìn” nhấn mạnh tình cảm dạt dào và đong đầy trong tình yêu. Người phụ nữ trong bài thơ một lần nữa khẳng định triết lý mà ông cha ta từng dạy:
“Yêu nhau tam tứ núi cũng trèo
Ngũ lục sông cũng lội
Thất bát đèo cũng qua”
Qua đây, Xuân Quỳnh đã gửi gắm một chân lý về tình yêu: Dù bao khó khăn, chỉ cần giữ vững trái tim yêu thương, nhất định sẽ có ngày đoàn tụ. Những câu thơ ấy làm ấm lòng những ai từng chịu nỗi đau chia ly. Tình yêu của Xuân Quỳnh vượt qua mọi giới hạn, cháy bỏng mà đầy nữ tính, trở nên thánh thiện và thuần khiết.
Chỉ với ba khổ thơ ngắn gọn, “Sóng” của Xuân Quỳnh đã truyền tải cảm hứng thiết tha về tình yêu đôi lứa. Tình yêu ấy vẫn sống mãi với thời gian và trong lòng những người biết yêu.
Phân tích khổ 5, 6, 7 bài Sóng: Cảm nhận sâu sắc từ góc nhìn học sinh giỏi
Bài văn mẫu 1
Từ xưa đến nay, tình yêu luôn là nguồn cảm hứng bất tận của thi ca. Mỗi nhà thơ lại có cách thể hiện riêng, từ triết lý sâu sắc như Tagore đến sự cháy bỏng, tha thiết của Xuân Diệu. Với Xuân Quỳnh, tình yêu trong “Sóng” là sự kết hợp giữa những âu lo, trăn trở và khát khao hạnh phúc giản dị của người phụ nữ.
Nếu văn xuôi phản ánh hiện thực qua cốt truyện, nhân vật, thì thơ ca đi sâu vào thế giới nội tâm con người. Như Lê Quý Đôn từng nói: “Thơ ca khởi phát từ lòng người”. Bài thơ “Sóng” của Xuân Quỳnh là minh chứng rõ nét cho điều đó. Sáng tác năm 1967, trong chuyến đi thực tế tại biển Diêm Điền, tác giả đã cảm nhận sự đồng điệu giữa những con sóng biển và cung bậc cảm xúc trong tâm hồn người phụ nữ khi yêu. Bài thơ được in trong tập “Hoa dọc chiến hào”, một tác phẩm tiêu biểu của Xuân Quỳnh trong thời kỳ kháng chiến chống Mỹ. Hình tượng “sóng” và “em” đan xen, hòa quyện, thể hiện vẻ đẹp tâm hồn người phụ nữ và quan niệm nhân văn về tình yêu.
Khổ thơ thứ năm, với sáu câu thơ, là đỉnh điểm của cảm xúc trong bài thơ. Bốn câu đầu khắc họa nỗi nhớ bờ da diết của sóng:
“Con sóng dưới lòng sâu
Con sóng trên mặt nước
Ôi con sóng nhớ bờ
Ngày đêm không ngủ được”
Điệp từ “con sóng” được lặp lại liên tiếp, tạo nhịp điệu sôi nổi, phù hợp với mạch cảm xúc. Hình tượng sóng trở nên sống động, mang hồn người với nỗi nhớ bờ da diết. Biện pháp nhân hóa qua động từ “nhớ” khiến sóng như có tâm hồn, đau đáu hướng về bến đỗ thân thương. Cặp từ đối lập “trên mặt nước” - “dưới lòng sâu”, “ngày” - “đêm” tạo cấu trúc song hành, nhấn mạnh nỗi nhớ khôn nguôi của sóng, dù ở đâu cũng hướng về bờ. Nỗi nhớ ấy bao trùm không gian, kéo dài theo thời gian, khiến sóng “không ngủ được”.
Từ nỗi nhớ của sóng, Xuân Quỳnh bày tỏ nỗi nhớ của “em” một cách trực tiếp, mạnh mẽ:
“Lòng em nhớ đến anh
Cả trong mơ còn thức”
Người phụ nữ trong thơ Xuân Quỳnh không ngần ngại bày tỏ tình cảm. Từ “lòng” diễn tả tình yêu sâu kín, chân thành. Nỗi nhớ không chỉ hiện hữu trong ý thức mà còn thấm sâu vào tiềm thức: “Cả trong mơ còn thức”. Đây là sự vô lý theo logic thông thường, nhưng lại hợp lý trong tình yêu. Xuân Quỳnh đã khắc họa nỗi nhớ mãnh liệt, cháy bỏng của người phụ nữ khi yêu, một nỗi nhớ vượt qua mọi giới hạn.
Khổ thơ thứ sáu khắc họa vẻ đẹp thủy chung của người phụ nữ:
“Dẫu xuôi về phương Bắc
Dẫu ngược về phương Nam
Nơi nào em cũng nghĩ
Hướng về anh - một phương”
Cách diễn đạt “xuôi Bắc ngược Nam” của Xuân Quỳnh khác biệt so với thông thường. Điều này nhấn mạnh sự gian nan, cách trở mà “em” phải đối mặt. Dù cuộc đời đổi thay, lòng người dễ thay đổi, người phụ nữ vẫn một lòng hướng về “phương anh”. Nghệ thuật điệp cấu trúc “dẫu…” khẳng định sự mạnh mẽ, chân thành của người phụ nữ trong tình yêu.
“Dẫu xuôi về phương Bắc
Dẫu ngược về phương Nam”
Xuân Quỳnh phủ nhận mọi khó khăn, trắc trở để khẳng định tình yêu chân thành, thủy chung. Dù phải đối mặt với bao thử thách, người phụ nữ vẫn kiên định với tình yêu của mình. Đây là vẻ đẹp của tình yêu đích thực, vượt qua mọi rào cản.
Khép lại bài thơ là hai câu thơ đầy ám ảnh:
“Nơi nào em cũng nghĩ
Hướng về anh - một phương”
Lời thơ chứa đựng tiếng lòng da diết của người phụ nữ khi yêu. Không phải tiếng sóng, mà là tiếng lòng của “em”. Xuân Quỳnh đã khẳng định một cách chân thành và mạnh mẽ: Dù đi đâu, dù làm gì, dù ở bất cứ nơi nào, em vẫn luôn hướng về anh. Trái tim em chỉ có một phương duy nhất - phương anh. Dấu “-” tách “một phương” thành một vế riêng, tạo điểm nhấn sâu lắng, nồng nàn. Đó là sự tự tin của người phụ nữ dám yêu và dám đi đến tận cùng để đạt được tình yêu đích thực.
Tấm lòng thủy chung là vẻ đẹp truyền thống của người phụ nữ Việt Nam, đồng thời là phẩm chất không thể thiếu của tình yêu chân chính. Ca ngợi sự thủy chung, Xuân Quỳnh đã khẳng định giá trị nhân văn cao đẹp trong thơ mình.
Để có được tình yêu mãnh liệt và thủy chung, con sóng phải vượt qua đại dương bao la để tìm đến “bờ anh”.
“Ở ngoài kia đại dương
….
Dù muôn vời cách trở”
Người phụ nữ đang yêu tin rằng tình yêu sẽ vượt qua mọi thử thách để đến bến bờ hạnh phúc. Dù gió có thổi xa đến đâu, nó vẫn tìm về bãi cát. Tình yêu của em cũng vậy, dù gặp bao trở ngại, em vẫn vượt qua để đến bên anh, như Chế Lan Viên từng viết:
“Cây nối đầu cây chạy đến em
Đếm cây hoài lại mọc cây thêm
Tình anh làm cái cây sau chót
Về tới quê em mọc tận thềm”
Ba khổ thơ với nỗi nhớ, sự trăn trở và lòng thủy chung, cùng phép lặp, nhân hóa, ẩn dụ, đã khẳng định niềm tin mãnh liệt vào tình yêu. Tình yêu đẹp sẽ vượt qua mọi thử thách. Nhưng bên cạnh sự tha thiết, vẫn có nỗi lo âu về sự chảy trôi của thời gian:
“Cuộc đời tuy dài thế
Năm tháng vẫn đi qua
Như biển kia dẫu rộng
Mây vẫn bay về xa”
Đời người dù dài nhưng thời gian vẫn trôi qua nhanh chóng. Nhà thơ nhận ra sự hữu hạn của đời người trước vũ trụ vĩnh hằng.
“Cuộc đời tuy dài thế
Năm tháng vẫn đi qua”
Lo lắng tình yêu sẽ phai nhạt trước sự chảy trôi của thời gian, nhưng người phụ nữ vẫn tin vào tương lai của tình yêu.
“Như biển kia dẫu rộng
Mây vẫn bay về xa”
“Sóng” là tác phẩm thành công của Xuân Quỳnh, thể hiện mọi cung bậc tình yêu: từ sự thủy chung, tha thiết đến nỗi nhớ thương và niềm tin vào tình yêu cao cả. Bài thơ là tiếng sóng đẹp đẽ, góp phần làm tươi thắm thi đàn Việt Nam.
Bài văn mẫu 2
Tình yêu luôn là chủ đề bất tận trong sáng tác của các nhà thơ, nhà văn. Mỗi tác giả lại mang đến một góc nhìn riêng, một màu sắc riêng cho tác phẩm của mình. Xuân Diệu với tình yêu mãnh liệt, nồng cháy; Anh Thơ với nét e ấp, dịu dàng của người con gái khi yêu. Dù ở bất kỳ cung bậc cảm xúc nào, tình yêu vẫn luôn đẹp đẽ và chân thành. Xuân Quỳnh, qua những sáng tác của mình, đã khắc họa rõ nét tâm tư, tình cảm của người phụ nữ. Tình yêu trong thơ bà không chỉ là nỗi nhớ, niềm thương mà còn là lòng thủy chung son sắt, được thể hiện rõ nét qua bài thơ 'Sóng'.
Con sóng dưới lòng sâu
…
Dù muôn vời cách trở
Xuân Quỳnh đã khéo léo sử dụng hình ảnh con sóng để diễn tả tình yêu của người phụ nữ. Sóng lúc dữ dội, lúc dịu êm, cũng như cảm xúc của người con gái khi yêu: có lúc ngọt ngào, lãng mạn, có lúc lại mãnh liệt, cuồng nhiệt.
Con sóng dưới lòng sâu
Con sóng trên mặt nước
Ôi con sóng nhớ bờ
Ngày đêm không ngủ được
Nỗi nhớ trong tình yêu của Xuân Quỳnh không đơn thuần là nỗi nhớ thoáng qua, mà là nỗi nhớ da diết, mãnh liệt. Nỗi nhớ ấy bao trùm cả không gian và thời gian, từ 'con sóng dưới lòng sâu' đến 'con sóng trên mặt nước', từ ngày đến đêm, cả trong mơ lẫn khi thức. Nỗi nhớ ấy như những con sóng biển không ngừng vỗ, không ngừng dâng trào, không thể nào nguôi ngoai.
Lòng em nhớ đến anh
Cả trong mơ còn thức
Nỗi nhớ không chỉ tồn tại trong ý thức mà còn len lỏi vào cả giấc mơ, xóa nhòa mọi ranh giới giữa thực và ảo. Nỗi nhớ ấy trở thành nhịp đập của trái tim, thành hơi thở của tình yêu, dai dẳng và không thể dứt.
Dù có những lo âu, bất an trước sự vô tận của thời gian, người phụ nữ vẫn giữ vững niềm tin vào sức mạnh của tình yêu:
Dẫu xuôi về phương bắc
Dẫu ngược về phương nam
Nơi nào em cũng nghĩ
Hướng về anh – một phương
Xuân Quỳnh sử dụng cách nói giả định để diễn tả dự cảm về những khó khăn, trắc trở trong tình yêu. Dù cuộc đời có đưa đẩy, dù có xuôi về phương Bắc hay ngược về phương Nam, trái tim người phụ nữ vẫn chỉ hướng về một phương duy nhất - phương anh. Đó là sự thủy chung, là lời khẳng định cho tình yêu bất diệt giữa dòng đời vạn biến.
Nhà thơ còn nhấn mạnh thêm qua hình ảnh sóng:
Ở ngoài kia đại dương
Trăm nghìn con sóng đó
Con nào chẳng tới bờ
Dù muôn vời cách trở
Sóng khao khát tìm đến bờ như em khao khát được ở bên anh. Sóng vượt qua mọi trở ngại để đến đích, như em sẵn sàng vượt qua mọi khó khăn để đến với hạnh phúc. Tình yêu, như sóng, luôn phải đối mặt với thử thách, nhưng chính những thử thách ấy làm cho tình yêu thêm sâu sắc và bền chặt.
Tình ta như hàng cây
Đã qua mùa bão gió
Tình ta như dòng sông
Đã yên ngày thác lũ
(Thơ tình cuối mùa thu)
Tình yêu chân chính nào cũng phải trải qua những thử thách, không phải lúc nào cũng ngập tràn hoa hồng. Để đến được với nhau, hai người phải vượt qua biết bao gian nan, trắc trở trong cuộc sống. Với em, những khó khăn ấy chẳng là gì cả, chúng không đủ sức mạnh để ngăn cản em đến bên anh. Với tình yêu nồng cháy trong tim, em sẽ vượt qua tất cả để được ở cạnh anh. Dù thời gian có trôi đi, dù không gian có ngăn cách, cuối cùng sóng vẫn tìm về bờ, và em cũng sẽ tìm về bên anh. Tình yêu đẹp nhất là tình yêu đã vượt qua bão giông, nhưng dù cao đẹp đến đâu, nó vẫn mong manh trước sự vô tận của thời gian.
Qua ba khổ thơ này, Xuân Quỳnh đã khắc họa thành công nỗi nhớ da diết và lòng thủy chung son sắt trong tình yêu. Dù có đi đâu, về đâu, dù cuộc đời có bao sóng gió, trái tim người phụ nữ vẫn luôn hướng về người mình yêu. Tác giả còn làm nổi bật vẻ đẹp của người phụ nữ trong tình yêu thông qua hình tượng sóng – một tình yêu tha thiết, nồng nàn, đầy khát vọng vượt lên trên những giới hạn tầm thường của cuộc sống. Ba khổ thơ nói riêng và toàn bộ bài thơ nói chung đã để lại trong lòng người đọc những ấn tượng sâu sắc, khó phai. Trong đại dương mênh mông của tình yêu, biết bao con sóng vẫn không ngừng tìm về bờ. Tình yêu mãi mãi là đề tài hấp dẫn, thu hút mọi thế hệ, khiến con người không ngừng đi tìm lời giải cho ẩn số tình yêu trong hành trình gian nan nhưng đầy ý nghĩa. Sống là yêu, và yêu là sống hết mình với cuộc đời đầy yêu thương này.
Bài văn mẫu 3
Voltaire từng nói: “Thơ là âm nhạc của tâm hồn, nhất là những tâm hồn cao cả và đa cảm.” Điều này khẳng định rằng thơ ca chính là tiếng lòng sâu thẳm, thấm đẫm trong từng câu chữ. Qua bài thơ “Sóng” của Xuân Quỳnh, chúng ta được gặp gỡ điệu hồn sâu lắng của người con gái trong tình yêu. Đặc biệt, khổ thơ năm, sáu và bảy là sự kết tinh tài hoa của nhà thơ, thể hiện tiếng lòng phong phú và đa chiều.
Sau chuyến đi thực tế đến biển Diêm Điền, nguồn cảm hứng dâng trào trong lòng Xuân Quỳnh khi bắt gặp hình ảnh những con sóng giữa đại dương mênh mông. Bài thơ được trích từ tập “Hoa dọc chiến hào” (1967). Trong bối cảnh cả nước đang hòa mình vào cuộc kháng chiến trường kỳ, nhiều nhà thơ thường lấy tình yêu đôi lứa làm cầu nối để hướng đến tình yêu Tổ quốc. Thế nhưng, thơ Xuân Quỳnh lại thuần túy nói về tình yêu lứa đôi, khiến “Sóng” trở thành một bông hoa lạ giữa vườn thơ đương thời.
Việc mượn hình tượng sóng để diễn tả tâm tư của người con gái khi yêu không phải là điều mới mẻ. Nguyễn Thị Hồng Ngát cũng từng gửi gắm tình yêu mãnh liệt vào biển cả:
“Biển yêu đất đến điên cuồng rộng lượng
Muốn xô bờ nhưng lại sợ bờ đau
…
Anh biết không, biển chính là em đấy”
Tuy nhiên, Xuân Quỳnh đã tạo nên sự độc đáo khi sử dụng phép ẩn dụ không hoàn toàn giữa “em” và sóng, tạo nên sự hòa quyện tinh tế giữa sóng biển và sóng lòng. Nếu những khổ thơ trước, sóng tự nhận thức về nguồn cội và bản chất của tình yêu, thì đến khổ năm, sóng trở thành nhân vật trữ tình, thức nhận những đặc tính sâu sắc của tình yêu đôi lứa:
“Con sóng dưới lòng sâu
Con sóng trên mặt nước
Ôi, con sóng nhớ bờ
Ngày đêm không ngủ được
Lòng em nhớ đến anh
Cả trong mơ còn thức”
Biện pháp nhân hóa biến sóng thành chủ thể của nỗi nhớ, niềm thương da diết. Điệp từ “con sóng” gợi lên hình ảnh những đợt sóng liên tiếp, trào dâng không ngừng, vừa thể hiện sự mãnh liệt, vừa thể hiện sự lắng sâu của nỗi nhớ. Nỗi nhớ ấy trải dài trong không gian “lòng sâu, mặt nước” và thời gian “ngày, đêm”, mang chiều kích vô tận trong tâm hồn người con gái. Nhà thơ không chỉ gửi gắm nỗi nhớ vào sóng mà còn trực tiếp bộc lộ tiếng lòng: “Lòng em nhớ đến anh”. Nỗi nhớ không chỉ khiến “em” thao thức mà còn chiếm trọn cả tiềm thức, vô thức, phá vỡ mọi giới hạn để đưa người đọc vào thế giới vô biên của tâm hồn.
Sóng cùng “em” suy ngẫm về lòng thủy chung trong tình yêu:
“Dẫu xuôi về phương bắc
Dẫu ngược về phương nam
Nơi nào em cũng nghĩ
Hướng về anh một phương”
Biện pháp đối lập “ngược và xuôi” tái hiện hình ảnh cô gái luôn lấy tình yêu làm điểm tựa trong hành trình cuộc sống. Điệp ngữ “dẫu” nhấn mạnh sự bất biến của trái tim yêu trước những biến động của đời sống. Nhà thơ đặt “phương anh” bên cạnh “phương bắc, phương nam” để khẳng định rằng, dù không gian địa lý có bốn phương tám hướng, thì trong tình yêu, “em” chỉ hướng về một phương duy nhất – “phương anh”. Đó chính là bản chất của tình yêu chân thành, thủy chung. Lòng son sắt ấy giúp “em” vượt qua mọi trắc trở để tìm đến bến bờ hạnh phúc, như sóng luôn hướng về bờ.
Con sóng và “em” cất lên niềm tin vào tương lai tình yêu trọn vẹn:
“Ở ngoài kia đại dương
Trăm nghìn con sóng đó
Con nào chẳng tới bờ
Dù muôn vời cách trở”
Hình ảnh “trăm ngàn con sóng” vượt qua mọi khoảng cách để tìm về bờ khơi dậy trong lòng nhà thơ niềm tin mãnh liệt vào tình yêu. Đó không phải là sự ngây thơ hay bồng bột, mà là nhận thức sâu sắc về quy luật và chân lý của đời sống. Tình yêu, như sóng, sẽ vượt qua mọi trở ngại để đến được bến bờ hạnh phúc.
Bài thơ “Sóng” của Xuân Quỳnh vừa nhẹ nhàng, sâu lắng, vừa sục sôi, mãnh liệt. Cách xây dựng hình tượng sóng tài tình, kết hợp với ngôn từ sống động và thể thơ năm chữ linh hoạt, đã giúp người đọc cảm nhận được tiếng lòng phức tạp của người con gái trong tình yêu. Qua đó, nhà thơ không chỉ khám phá quy luật của tình yêu mà còn ngợi ca tiếng nói nhân văn, nhân bản của con người.
Phân tích khổ 5, 6, 7 bài thơ Sóng của Xuân Quỳnh: Tình yêu và nỗi nhớ da diết
Bài văn mẫu 1
Xuân Quỳnh, một trong những nhà thơ nữ xuất sắc của nền thơ hiện đại Việt Nam, đã khắc họa tình yêu một cách chân thực, mãnh liệt và đầy cảm xúc. Thơ bà là tiếng lòng da diết, dạt dào, nhưng cũng không kém phần quyết liệt và mạnh mẽ. Vào năm 1967, khi đất nước đang trong giai đoạn kháng chiến chống Mỹ cứu nước, bên cạnh những bản hùng ca ca ngợi tinh thần cách mạng, Xuân Quỳnh đã viết nên bài thơ “Sóng” – một tác phẩm độc đáo, thể hiện vẻ đẹp tâm hồn người phụ nữ và khẳng định tài năng của bà trong việc diễn tả những cảm xúc tinh tế, sâu lắng.
“Sóng” đưa độc giả đến với những cung bậc cảm xúc đa dạng: niềm vui, nỗi buồn, sự lo âu, hạnh phúc, và đặc biệt là lòng thủy chung trong tình yêu. Những cảm xúc ấy được thể hiện rõ nét nhất qua ba khổ thơ 5, 6 và 7:
"Con sóng dưới lòng sâu
Con sóng trên mặt nước
Ôi con sóng nhớ bờ
Ngày đêm không ngủ được
Lòng em nhớ đến anh
Cả trong mơ còn thức”
Xuân Quỳnh đã khéo léo sử dụng hình ảnh sóng để diễn tả nỗi nhớ da diết của người con gái khi yêu. Dù là dưới đáy sâu đại dương hay trên mặt biển mênh mông, con sóng vẫn luôn hướng về bờ, cũng như em luôn nhớ về anh. Nỗi nhớ ấy không chỉ vượt qua không gian rộng lớn mà còn xuyên thấu cả thời gian, khiến em thao thức cả ngày lẫn đêm, thậm chí trong giấc mơ vẫn không nguôi ngoai. Tiếng “ôi” vang lên như một tiếng thở dài đầy tha thiết, thể hiện sự trào dâng của cảm xúc. Tình yêu trong thơ Xuân Quỳnh chân thành, sâu sắc và mãnh liệt đến nhường nào.
Nỗi nhớ ấy khiến ta liên tưởng đến tình yêu trong ca dao:
"Nhớ ai bổi hồi bồi hồi
Như đứng đống lửa, như ngồi đống rơm"
Tình yêu của Xuân Quỳnh không chỉ nồng cháy mà còn đầy sự thủy chung, son sắt. Dù khoảng cách địa lý có xa xôi, dù anh ở phương Bắc lạnh giá hay phương Nam nắng ấm, em vẫn luôn hướng về anh. Điệp từ “dẫu” kết hợp với các cụm từ “ngược về phương Nam”, “xuôi về phương Bắc” như một lời khẳng định về sự vượt qua mọi thử thách để giữ vững tình yêu. Lời thơ của Xuân Quỳnh không chỉ dịu dàng, đáng yêu mà còn đầy sự quyết liệt, dứt khoát, thể hiện một tình yêu bình đẳng và chủ động.
Trong cuộc sống, mỗi tình yêu đều có những thử thách riêng, nhưng nếu cả hai cùng nỗ lực, thấu hiểu và bao dung, tình yêu ấy sẽ đơm hoa kết trái, đưa họ đến bến bờ hạnh phúc:
"Ở ngoài kia đại dương
Trăm ngàn con sóng đó
Con nào chẳng tới bờ
Dù muôn vời cách trở"
Sóng biển dù phải vượt qua bao giông tố, bão bùng, cuối cùng vẫn tìm về bờ cát bình yên. Tình yêu cũng vậy, chỉ cần hai người cùng nhau vượt qua những khó khăn, thử thách, họ sẽ tìm thấy hạnh phúc đích thực. Ca dao xưa có câu:
"Yêu nhau mấy núi cũng trèo
Mấy sông cũng lội, mấy đèo cũng qua"
Tình yêu chính là sức mạnh giúp con người vượt qua mọi trở ngại.
Ba khổ thơ tuy ngắn gọn nhưng đã thể hiện trọn vẹn một tâm hồn yêu hết mình, sống hết mình vì tình yêu của Xuân Quỳnh. Tiếng thơ ấy không chỉ là nỗi lòng của riêng bà mà còn là tiếng lòng của biết bao người đang yêu, đặc biệt là những bạn trẻ giàu khát vọng. “Sóng” đã chạm đến trái tim người đọc bằng những cảm xúc chân thật nhất, khiến họ rung động và đồng cảm với từng câu chữ, giai điệu của bài thơ.
Bài văn mẫu 2
Xuân Quỳnh, một trong những nhà thơ tiêu biểu của thế hệ trẻ trưởng thành trong cuộc kháng chiến chống Mỹ, mang đến một phong cách thơ độc đáo. Thơ của bà là tiếng lòng của một trái tim phụ nữ đầy nhân hậu, chân thành và khát khao yêu thương. Bài thơ “Sóng” là một trong những tác phẩm tiêu biểu, thể hiện rõ nét tâm hồn người phụ nữ với tình yêu mãnh liệt, thủy chung, đặc biệt qua các khổ thơ 5, 6 và 7.
Thơ Xuân Quỳnh chứa đựng nhiều cung bậc cảm xúc, từ hạnh phúc ngọt ngào đến nỗi đau và suy tư, tất cả được thể hiện qua giọng thơ đằm thắm của một người phụ nữ hiền hậu. “Sóng” không chỉ là bài thơ tình mà còn là tâm sự sâu kín của nhà thơ về tình yêu. Các khổ thơ 5, 6 và 7, với ngôn từ giản dị và hình ảnh đối lập, đã khắc họa rõ nét phẩm chất cao đẹp của người phụ nữ: nghĩa tình và thủy chung.
Nguyễn Du từng viết trong “Truyện Kiều”:
“Cảnh nào cảnh chẳng đeo sầu
Người buồn cảnh có vui đâu bao giờ”
Thật vậy, nhà thơ thường mượn cảnh để bày tỏ nỗi lòng. Tâm trạng của thi nhân luôn được phản ánh qua từng chi tiết nhỏ nhất của cảnh vật. Xuân Quỳnh đã sử dụng hình ảnh con sóng như một biểu tượng cho tâm hồn người phụ nữ và thay họ nói lên tiếng lòng về tình yêu.
Tình yêu không có công thức cố định. Trong thơ Xuân Quỳnh, tình yêu là một bí ẩn ngọt ngào và quyến rũ:
“Con sóng dưới lòng sâu
Con sóng trên mặt nước
Ôi con sóng nhớ bờ
Ngày đêm không ngủ được
Lòng em nhớ đến anh
Cả trong mơ còn thức”
Con sóng tồn tại ở cả “lòng sâu” và “trên mặt nước” thể hiện tình yêu của người phụ nữ, dù ở bất kỳ không gian nào, đều dạt dào và không ngừng nghỉ.
Thán từ “ôi” được sử dụng một cách mạnh mẽ và kỳ diệu. Chính tác giả cũng phải thốt lên vì nỗi nhớ bờ của con sóng ám ảnh đến mức “ngày đêm không ngủ”. Liệu con sóng có bao giờ ngừng trôi? Liệu nỗi nhớ của em về anh có bao giờ chấm dứt?
Trong bài thơ “Đêm nay Bác không ngủ”, nhà thơ Minh Huệ viết:
“Đêm nay Bác không ngủ
Vì một lẽ thường tình
Bác là Hồ Chí Minh”
Sự “không ngủ” của Bác trong thơ Minh Huệ là vì nặng lòng với đất nước. Còn trong thơ Xuân Quỳnh, sự “không ngủ” lại xuất phát từ tình cảm cá nhân. Đó là nỗi lòng chung của nhiều người phụ nữ khi phải xa cách người thương, và cũng là vẻ đẹp ngọt ngào của tình yêu, khiến bài thơ trở nên hấp dẫn và ý nghĩa.
Nỗi nhớ nhung đạt đến đỉnh điểm khi “cả trong mơ còn thức” để nhớ về người thương. Nỗi nhớ không ngừng nghỉ, ngay cả trong giấc ngủ. Điều này cho thấy tình yêu của tác giả dành cho người thương sâu sắc đến nhường nào.
Để khắc họa vẻ đẹp thủy chung của người phụ nữ khi yêu, Xuân Quỳnh không dùng đến những lời thề nguyền dưới trăng hay những kỷ vật, mà thay vào đó là những lời thủ thỉ chân thành, đằm thắm và tự nhiên.
“Dẫu xuôi về phương Bắc
Dẫu ngược về phương Nam
Nơi nào em cũng nghĩ
Hướng về anh - một phương”
Hai cặp từ đối lập “nam - bắc” và “xuôi - ngược” cùng biện pháp điệp cấu trúc đã khái quát toàn bộ không gian đất nước và vũ trụ, đồng thời nhấn mạnh ý thơ. Từ “nghĩ” không chỉ dừng lại ở suy nghĩ thông thường mà còn thể hiện ý chí, niềm tin và khát vọng sâu sắc.
Trong không gian bao la của trời đất, người con gái vẫn giữ vững bến đỗ duy nhất - “phương” anh. Tác giả đã khám phá ra một phương trời độc đáo, mới lạ, đó là phương anh. Điều này khiến bài thơ trở nên chân thật, dễ thương và đậm chất nữ tính. Khổ thơ làm nổi bật vẻ đẹp thủy chung của người phụ nữ trong tình yêu, không chỉ riêng Xuân Quỳnh mà còn là vẻ đẹp chung của con người Việt Nam.
Cuối cùng, sức mạnh vượt trùng khơi của con sóng để tìm về bờ đã chiến thắng mọi trở ngại:
“Ở ngoài kia đại dương
Trăm nghìn con sóng đó
Con nào chẳng tới bờ
Dù muôn vời cách trở”
Sóng ngàn năm vẫn vỗ bờ. Dù đại dương rộng lớn và đầy bão tố, sóng vẫn sẽ tìm được đường về đích. Từ chỉ số lượng “trăm nghìn” nhấn mạnh tình cảm dạt dào, đong đầy của tình yêu. Người phụ nữ trong thơ một lần nữa khẳng định triết lý mà ông cha ta từng nhắc nhở:
“Yêu nhau tam tứ núi cũng trèo
Ngũ lục sông cũng lội
Thất bát đèo cũng qua”
Qua đây, Xuân Quỳnh gửi gắm một chân lý về tình yêu: Dù bao khó khăn, chỉ cần giữ vững trái tim yêu thương, đoàn tụ sẽ đến. Những câu thơ ấm áp này an ủi biết bao người đang chịu nỗi đau chia ly. Tình yêu của Xuân Quỳnh vượt qua mọi giới hạn, luôn cháy bỏng và đầy nữ tính, trở nên thánh thiện và thuần khiết hơn.
Chỉ với ba khổ thơ năm chữ ngắn gọn, “Sóng” của Xuân Quỳnh đã truyền cảm hứng sâu sắc về tình yêu đôi lứa. Tình yêu ấy mãi trường tồn cùng thời gian và trong trái tim những người biết yêu thương.
Bài văn mẫu 3
Xuân Quỳnh, một trong những nữ thi sĩ nổi bật nhất của nền thơ ca Việt Nam hiện đại, luôn mang trong mình ngọn lửa tình yêu cháy bỏng. Hầu hết các tác phẩm của bà đều tràn đầy cảm xúc mãnh liệt về tình yêu, và “Sóng” là một trong những bài thơ tiêu biểu cho phong cách ấy. Đoạn thơ sau đây, trích từ bài thơ, thể hiện sâu sắc nỗi nhớ da diết của một người con gái trong tình yêu.
Con sóng dưới lòng sâu
…
Dù muôn vời cách trở
Nỗi nhớ bao trùm cả không gian, từ “sóng dưới lòng sâu” đến “sóng trên mặt nước”, và thao thức suốt thời gian: “ngày đêm không ngủ được”.
Giọng thơ dạt dào, sôi nổi, mãnh liệt, diễn tả nỗi nhớ không thể nguôi, cuồn cuộn như sóng biển không ngừng nghỉ. Sóng nhớ bờ tha thiết, còn em nhớ anh còn đắm say hơn gấp bội:
“Lòng em nhớ đến anh
Cả trong mơ còn thức”
Cách nói cường điệu nhưng hợp lý, nhằm nhấn mạnh nỗi nhớ và bày tỏ tình yêu một cách chân thành, tha thiết mà mạnh mẽ. Lời khẳng định: Dù xuôi về phương Bắc hay ngược về phương Nam, em vẫn “hướng về anh một phương” là lời thề thủy chung tuyệt đối trong tình yêu. Dù cuộc đời có nghịch lý, trái ngang đến đâu, em vẫn chỉ hướng về một phương duy nhất - phương anh.
Mượn hình ảnh sóng biển, tác giả khẳng định quy luật tất yếu: sóng ngoài đại dương dù cách trở cũng sẽ tới bờ. Ở khổ thơ này, Xuân Quỳnh sử dụng lối nói giả định để diễn tả hoàn cảnh khó khăn, cách trở. Dù phải bươn trải ngược xuôi trong cuộc đời rộng lớn để mưu sinh, trái tim người con gái vẫn luôn hướng về người mình yêu. Đó chính là lòng chung thủy, sự bất biến trước mọi biến động của cuộc đời.
Xuân Quỳnh không chỉ mượn sóng để nói về tình yêu của người con gái mà còn dùng lối đối sánh giữa sóng và em để nhấn mạnh nỗi nhớ, khiến nỗi nhớ ấy càng thêm sâu sắc và mãnh liệt.
Sóng vượt qua mọi cách trở để tới bờ, cũng như tình yêu là sức mạnh giúp em và anh vượt qua gian lao, thử thách để đến với hạnh phúc. Xuân Quỳnh thể hiện niềm tin mãnh liệt vào sức mạnh của tình yêu.
Bài thơ mang nhan đề “Sóng”, vừa là sóng biển, vừa là sóng lòng trong tâm hồn người phụ nữ khi yêu. Cùng với hình tượng “sóng”, hình tượng “em” cũng xuất hiện xuyên suốt. Sóng là ẩn dụ cho tâm hồn người con gái khi yêu, là sự hóa thân của cái “tôi” trữ tình. “Sóng” và “em” tuy hai mà một, có lúc phân đôi để soi chiếu, có lúc hòa làm một, tạo nên âm vang cộng hưởng. Hai hình ảnh đan xen, quấn quýt, thể hiện khát vọng tình yêu mãnh liệt trong tâm hồn người phụ nữ.
“Dẫu xuôi về phương bắc
Dẫu ngược về phương nam
Nơi nào em cũng nghĩ
Hướng về anh – một phương”.
Ở khổ thơ này, tác giả sử dụng lối nói giả định để diễn tả hoàn cảnh khó khăn, cách trở. Dù phải bươn trải ngược xuôi trong cuộc đời rộng lớn để mưu sinh, trái tim người con gái vẫn luôn hướng về người mình yêu. Đó chính là lòng chung thủy, sự bất biến trước mọi biến động của cuộc đời.
Xuân Quỳnh không chỉ mượn sóng để nói về tình yêu của người con gái mà còn dùng lối đối sánh giữa sóng và em để nhấn mạnh nỗi nhớ, khiến nỗi nhớ ấy càng thêm sâu sắc và mãnh liệt. Từ nỗi nhớ, một niềm tin mãnh liệt được khẳng định:
“Ở ngoài kia đại dương
Trăm ngàn con sóng đó
Con nào chẳng tới bờ
Dù muôn vời cách trở”.
Khổ thơ không chỉ khám phá quy luật tự nhiên của sóng: dù gió bão có dữ dội đến đâu, những con sóng đại dương xa xôi vẫn hướng về bờ, mà còn thể hiện hành trình vượt qua gian khó để tìm đến bến bờ hạnh phúc, luôn giữ vững lòng thủy chung. Người con gái khi yêu sẵn sàng vượt qua mọi trở ngại để tìm kiếm bến đỗ tình yêu và hạnh phúc đích thực.
Trong câu thơ chất chứa nhiều nỗi niềm và trăn trở, nhưng điều đọng lại là sự suy tư về “cuộc đời”, về “năm tháng”, và về vũ trụ bao la vô tận. Từ đó, tứ thơ bộc lộ nỗi lo âu của Xuân Quỳnh trước sự hữu hạn của kiếp người so với sự vô tận của thiên nhiên. Tuy nhiên, nhà thơ cũng nhận ra rằng: chỉ khi sống hết mình với tình yêu, con người mới có thể trở nên bất tử và vĩnh hằng.
Bài văn mẫu 4
Voltaire từng nói: “Thơ là âm nhạc của tâm hồn, nhất là tâm hồn cao cả, đa cảm”, khẳng định rằng mỗi câu thơ đều thấm đẫm điệu hồn của người viết. Qua bài thơ “Sóng” của Xuân Quỳnh, ta được gặp gỡ tâm hồn sâu lắng của người con gái trong tình yêu. Các khổ thơ năm, sáu, bảy là sự kết tinh tài năng của nhà thơ và tiếng lòng đa cảm ấy.
Sau chuyến đi thực tế đến biển Diêm Điền, nguồn cảm hứng dâng trào trong lòng Xuân Quỳnh khi bắt gặp hình ảnh con sóng giữa đại dương. Bài thơ được trích từ tập “Hoa dọc chiến hào” (1967). Trong bối cảnh cả nước đang hòa mình vào cuộc kháng chiến trường kỳ, nhiều nhà thơ thường lấy tình yêu đôi lứa làm cầu nối để hướng đến tình yêu tổ quốc. Nhưng thơ Xuân Quỳnh lại thuần túy nói về tình cảm lứa đôi, khiến “Sóng” trở thành một bông hoa lạ giữa vườn thơ nghệ thuật thời bấy giờ.
Mượn hình tượng con sóng xuyên suốt bài thơ để thể hiện tâm tư của người con gái khi yêu, Xuân Quỳnh không phải là người đầu tiên. Nguyễn Thị Hồng Ngát cũng từng gửi gắm tình yêu nồng nàn vào biển cả:
“Biển yêu đất đến điên cuồng rộng lượng
Muốn xô bờ nhưng lại sợ bờ đau
…
Anh biết không, biển chính là em đấy”
Tuy nhiên, Xuân Quỳnh đã tạo nên sự độc đáo khi sử dụng phép ẩn dụ không hoàn toàn giữa “em” và sóng, tạo nên sự hòa quyện giữa sóng biển và sóng lòng. Nếu những khổ thơ trước, con sóng tự nhận thức về tâm hồn mình và suy tư về nguồn cội tình yêu, thì đến khổ thơ năm, con sóng và nhân vật trữ tình nhận ra những đặc tính của tình yêu đôi lứa:
“Con sóng dưới lòng sâu
Con sóng trên mặt nước
Ôi, con sóng nhớ bờ
Ngày đêm không ngủ được
Lòng em nhớ đến anh
Cả trong mơ còn thức”
Biện pháp nhân hóa biến sóng thành chủ thể của nỗi nhớ thương da diết. Điệp từ “con sóng” gợi lên hình ảnh những con sóng nhớ thương trào dâng không ngừng, vừa thể hiện sự dạt dào, sôi nổi, vừa miên man, sâu lắng của nỗi nhớ. Nỗi nhớ trải dài qua không gian “lòng sâu, mặt nước” và thời gian “ngày đêm”, cho thấy sự vô biên trong tâm tưởng của cô gái. Nhà thơ không chỉ gửi gắm nỗi lòng vào sóng mà còn để “em” trực tiếp bộc bạch: “Lòng em nhớ đến anh”, mở rộng biên độ cảm xúc. Nỗi nhớ không chỉ khiến “em” thao thức mà còn chiếm trọn cả tiềm thức, vô thức, phá vỡ mọi giới hạn để đưa người đọc vào thế giới vô tận của tâm hồn.
Sóng và “em” cùng suy ngẫm về lòng thủy chung trong tình yêu:
“Dẫu xuôi về phương bắc
Dẫu ngược về phương nam
Nơi nào em cũng nghĩ
Hướng về anh một phương”
Biện pháp đối lập “ngược, xuôi” tái hiện hình ảnh người con gái lấy tình yêu làm điểm tựa trong hành trình cuộc sống. Điệp ngữ “dẫu” nhấn mạnh sự bất biến của trái tim yêu trước những biến động của đời sống. Nhà thơ đặt “phương anh” bên cạnh “phương bắc, nam”, tách biệt không gian địa lý và tình yêu. Trong khi địa lý có bốn phương tám hướng, tình yêu của “em” chỉ hướng về một phương duy nhất - “phương anh”, thể hiện bản chất thủy chung của tình yêu chân chính. Lòng thủy chung ấy giúp “em” vượt qua mọi trở ngại để tìm đến bến bờ hạnh phúc, như sóng luôn hướng về bờ.
Con sóng và “em” cũng cất lên niềm tin vào tương lai tình yêu trọn vẹn:
“Ở ngoài kia đại dương
Trăm nghìn con sóng đó
Con nào chẳng tới bờ
Dù muôn vời cách trở”
Hình ảnh “trăm nghìn con sóng” vượt qua mọi khoảng cách để tới bờ khơi dậy niềm tin vào tình yêu đôi lứa. Đó không chỉ là cảm xúc bồng bột mà là nhận thức sâu sắc về quy luật và chân lý của đời sống, mang vẻ đẹp trong sáng, trọn vẹn và cháy bỏng.
Tiếng thơ “Sóng” của Xuân Quỳnh vừa nhẹ nhàng, sâu lắng, vừa sục sôi, đầy suy tư. Cách xây dựng hình tượng tài tình, kết hợp ngôn từ sống động và thể thơ năm chữ linh hoạt, giúp người đọc cảm nhận được tâm hồn phức tạp của người con gái khi yêu, đồng thời ngợi ca những giá trị nhân văn sâu sắc.
Bài văn mẫu 5
Thơ Xuân Quỳnh mang một nét riêng biệt, khác biệt so với các nhà thơ nữ khác của Việt Nam, đó là sự chân thành và đam mê cháy bỏng. Trong thơ của chị, ta thấy hiện lên một thế giới lung linh - thế giới của tình yêu. Thơ Xuân Quỳnh là tiếng lòng khao khát hạnh phúc. Khi nhắc đến cảm xúc này trong thơ của chị, không thể không nhắc đến “Sóng”. Trong bài thơ này, nỗi nhớ thương của người đang yêu được Xuân Quỳnh diễn tả một cách cảm động và đầy nghệ thuật. Nỗi nhớ như bao trùm cả không gian rộng lớn, chiếm lĩnh mọi ngóc ngách trong tâm hồn, từ tầng sâu đến bề mặt, và được thể hiện một cách da diết, khắc khoải qua ba khổ thơ cuối (5, 6, 7) của bài thơ “Sóng”.
“Con sóng dưới lòng sâu
Con sóng trên mặt nước
Ôi con sóng nhớ bờ
Ngày đêm không ngủ được
Lòng em nhớ đến anh
Cả trong mơ còn thức”
“Con sóng dưới lòng sâu; con sóng trên mặt nước” là những cung bậc, những biểu hiện đa dạng của nỗi nhớ trong lòng “em”. “Sóng trên mặt nước” là biểu hiện của nỗi nhớ khi yêu thương, còn “sóng dưới lòng sâu” là nỗi nhớ âm thầm, lắng đọng trong sâu thẳm tâm hồn, ngay cả khi “em” giận “anh” thì lòng vẫn nhớ. Nỗi nhớ ấy thật khắc khoải, bồn chồn, thổn thức đến tận cùng! Hai câu thơ “Lòng em nhớ đến anh; Cả trong mơ còn thức” đã diễn tả một cách chân thực và xúc động tâm trạng của người phụ nữ đang yêu với một tình yêu trong sáng và mãnh liệt. “Em” nhớ “anh” từ cõi thực đến cõi mơ. Cái “thức” trong giấc mơ mới là tình cảm chân thật nhất, sâu sắc nhất của trái tim. Dù chân người có thể “xuôi về phương Bắc” hay “ngược về phương Nam”, trái tim vẫn chỉ “hướng về anh một phương” như hoa hướng dương hướng về mặt trời. Ở đây, Xuân Quỳnh đã sử dụng kết cấu trùng điệp để nhấn mạnh nỗi nhớ trong lòng mình. Với người phụ nữ ấy, không phải phương Bắc hay phương Nam, mà chỉ có một phương duy nhất - “phương anh”. Sự chân thành và đam mê ấy thật da diết, thật cháy bỏng! Dù có phần táo bạo, nhưng sự đắm say trong khát vọng tình yêu đã trở thành điểm tựa để thơ Xuân Quỳnh cất cánh. Đoạn thơ trên vừa là tiếng lòng tha thiết của trái tim người phụ nữ, vừa thể hiện tài năng nghệ thuật của một thi sĩ tài hoa. Nỗi nhớ không chỉ được thể hiện qua hình tượng gián tiếp mà còn được bộc lộ trực tiếp, như trái tim không thể kìm nén, tự thốt thành lời:
“Lòng em nhớ đến anh
Cả trong mơ còn thức”
Để nhấn mạnh sự đa dạng của nỗi nhớ, tác giả đã sử dụng thủ pháp điệp từ “con sóng” (ba lần), nhân cách hóa “con sóng nhớ bờ”, và biện pháp đối lập “dưới lòng sâu” - “trên mặt nước”. Nỗi nhớ ở đây đã trở thành tình cảm thường trực trong “trái tim bé nhỏ mà không bến bờ” của thi sĩ, cứ trào dâng, cứ tầng tầng lớp lớp, tưởng chừng như đạt đến tột độ, liên tục hối thúc trong tâm hồn. Đã có nhiều câu ca dao, nhiều bài thơ viết rất hay về nỗi nhớ của người phụ nữ trong tình yêu:
“Em nhớ anh không chỉ trong giấc ngủ
Em nhớ anh không chỉ lúc dạo chơi
Em nhớ anh không chỉ khi trăng tỏ
Em nhớ anh không chỉ lúc mưa rơi
Ôi! Cái nhớ sao mà kì diệu
Ôi! Cái thương sao khéo mặn mà
Có phải lúc xa nhau ta mới hiểu
Hết lòng người trong mỗi phút giây qua”
(Hoàng Thị Minh Khanh)
Trong bài thơ này, Xuân Quỳnh đã mang đến một tiếng nói mới mẻ về tình cảm ấy qua những vần thơ giản dị mà sâu sắc, không kém phần độc đáo.
Tình yêu chân chính là như vậy: vừa sôi nổi, thiết tha, mãnh liệt, vừa trong sáng và thủy chung. Tình yêu mà thi sĩ nhắc đến không phải là thứ tình cảm phiêu diêu, huyền ảo, mà là tình yêu trần thế, gắn liền với đời sống thường nhật. Đời sống ấy không phải lúc nào cũng bình yên, phẳng lặng; trái lại, đôi khi đầy giông tố, bão bùng. Vì thế, trong tình yêu, cần có sự thủy chung, ý chí, nghị lực và sức mạnh của tình cảm để vượt qua mọi không gian, thời gian, mọi trắc trở, để tìm đến bến bờ hạnh phúc lứa đôi:
“Ở ngoài kia đại dương
Trăm ngàn con sóng đó
Con nào chẳng tới bờ
Dù muôn vời cách trở”
Hãy quan sát hiện tượng gần như trở thành quy luật của đại dương: dù gió từ bờ thổi ra, sóng ngoài khơi vẫn hướng vào bờ. “Em” cũng vậy, dù gặp bao trở ngại, “em” cũng sẽ vượt qua tất cả để đến với “anh”, đến với mái ấm hạnh phúc gia đình… (như Chế Lan Viên đã viết):
“Cây nối đầu cây chạy đến em
Đếm cây hoài lại mọc cây thêm
Tình anh làm cái cây sau chót
Về tới quê em mọc tận thềm”
Khi yêu thực lòng, dù muôn vàn cách trở, chúng ta vẫn sẽ đến được với nhau. Ca dao xưa đã từng viết:
“Yêu nhau tam tứ núi cũng trèo
Ngũ lục sông cũng lội, thất bát đèo cũng qua”
Tình yêu luôn gắn liền với niềm tin - tin vào cuộc đời, tin vào người mình yêu, và tin vào chính sức mạnh của tình yêu. Dù trải qua bao năm tháng sống trong cảnh đạn bom tàn phá những gì quý giá do chính mình xây dựng, tâm hồn người con gái nhỏ bé ấy vẫn giữ nguyên tình yêu và niềm tin mãnh liệt vào cuộc sống. Như trong “Mảnh trăng cuối rừng”, sợi chỉ xanh óng ánh của tình yêu dù bao bom đạn cũng không thể đứt, không thể hủy hoại. Bài thơ “Sóng” thoáng chút khắc khoải, lo âu về sự chảy trôi của thời gian, sự ngắn ngủi của đời người và tình yêu. Giữa lúc trái tim đang yêu say đắm, vẫn thấp thoáng một dự cảm day dứt rất chính đáng:
“Cuộc đời tuy dài thế
Năm tháng vẫn đi qua
Như biển kia dẫu rộng
Mây vẫn bay về xa”
Dù biển có rộng lớn đến đâu, nó vẫn có bờ, có giới hạn. Những đám mây không thể mãi mãi dừng lại trên biển mà tiếp tục hành trình trên bầu trời, hướng về cõi xa xăm vô tận. Cuộc đời con người dù dài nhưng không phải vĩnh hằng, và năm tháng vẫn lặng lẽ trôi qua theo quy luật khắc nghiệt của thời gian. Không gian và thời gian là vô hạn. Ở một nơi khác, Xuân Quỳnh cũng từng viết: “Thời gian như là gió/Mùa đi theo tháng năm/Tuổi theo mùa đi mãi”.
Đứng trước biển, con người càng cảm nhận rõ sự nhỏ bé, hữu hạn của kiếp người trước sự vĩnh hằng của vũ trụ. Vì thế, con người luôn khát khao được sống trọn vẹn trong tình yêu, được gắn bó mãi mãi với cuộc sống, hòa nhập vào dòng chảy vĩnh hằng của đời sống bằng tình yêu của mình. Niềm khát khao ấy được Xuân Quỳnh gửi gắm vào hình tượng “sóng”: những con sóng tan ra không phải để biến mất mà để hóa thân, tồn tại vĩnh viễn trong vô tận những con sóng khác. Cũng như vậy, con người sẽ ra đi, nhưng tình yêu sẽ ở lại, bất tử như sóng giữa đại dương. Đó là khát vọng rất con người:
“Làm sao được tan ra
Thành trăm con sóng nhỏ
Giữa biển lớn tình yêu
Để ngàn năm còn vỗ”
Tình yêu của mỗi người tuy hữu hạn trong đời, nhưng để nó trở thành vĩnh hằng, chỉ còn cách hòa tan tình yêu ấy vào biển cả tình yêu của nhân loại. Để ngàn vạn năm sau, con sóng ấy vẫn “hát mãi bên ghềnh/Một tình chung không hết” (Xuân Diệu). Ở đây, tình yêu dường như đã vượt lên trên cả bản thân, vượt qua cả cuộc đời. Trong bài thơ “Tự hát”, Xuân Quỳnh cũng từng khẳng định:
“Em trở về đúng nghĩa trái tim em
Là máu thịt đời thường ai chẳng có
Vẫn ngừng đập khi cuộc đời không còn nữa
Nhưng biết yêu anh cả khi chết đi rồi”
Như vậy, bằng trái tim phụ nữ đằm thắm, thiết tha, cùng bút pháp thơ giản dị mà hàm súc, hồn nhiên mà đầy nghệ thuật, Xuân Quỳnh qua bài thơ “Sóng” đã làm nổi bật vẻ đẹp và sức sống của tâm hồn người phụ nữ trong tình yêu - một tình yêu giàu nữ tính, vừa truyền thống, vừa hiện đại.
Phân tích Sóng khổ 5, 6, 7
Trong bài thơ 'Sóng' của Xuân Quỳnh, khổ thơ thứ 5, 6, và 7 là những đoạn thơ đặc sắc, thể hiện rõ nét tâm trạng và cảm xúc của nhân vật trữ tình. Khổ 5 mở ra với hình ảnh sóng vỗ vào bờ, tượng trưng cho sự nhớ nhung da diết. Khổ 6 tiếp tục khắc họa sự bồi hồi, lo lắng trong tình yêu, khi sóng không ngừng tìm kiếm bến bờ. Đến khổ 7, tác giả đã nâng tầm cảm xúc lên một mức cao hơn, khi sóng trở thành biểu tượng của sự hy vọng và niềm tin vào tình yêu vĩnh cửu. Qua những khổ thơ này, Xuân Quỳnh đã khéo léo sử dụng hình ảnh sóng để diễn tả những cung bậc cảm xúc phức tạp trong tình yêu, từ nhớ nhung, lo lắng đến hy vọng và tin tưởng.
Bài văn mẫu 1
Tình yêu luôn là đề tài bất tận, khơi nguồn cảm hứng cho biết bao thi nhân. Chúng ta từng say đắm với thơ tình Xuân Diệu, nồng nàn và mãnh liệt, hay e ấp, dịu dàng trong thơ Anh Thơ. Dù mang sắc thái nào, tình yêu vẫn luôn đẹp đẽ và chân thành. Xuân Quỳnh, nữ thi sĩ tài hoa, đã khắc họa tâm hồn người phụ nữ với khát khao yêu và được yêu. Tình yêu trong “Thuyền và biển” thiêng liêng, sâu lắng, còn trong “Sóng”, nỗi nhớ và tình yêu được thể hiện mạnh mẽ, rõ ràng hơn bao giờ hết, đặc biệt qua ba khổ thơ 5, 6, 7.
“Sóng” được viết trong chuyến đi thực tế của Xuân Quỳnh tại vùng biển Diêm Điền năm 1967, in trong tập “Hoa dọc chiến hào”. Bài thơ là tiếng lòng của nhà thơ, cũng là tiếng nói từ trái tim người phụ nữ đang yêu. Nó là sự hòa quyện của mọi cung bậc cảm xúc: yêu thương, nhớ nhung, từ nhẹ nhàng đến mãnh liệt, da diết.
“Con sóng dưới lòng sâu
…
Dù muôn vàn cách trở”
Xuân Quỳnh đã khéo léo sử dụng hình ảnh con sóng để tượng trưng cho tâm hồn người phụ nữ. Sóng “dữ dội và dịu êm” phản ánh những cung bậc cảm xúc khi yêu: lúc dịu dàng, lãng mạn, lúc lại mãnh liệt, cuồng nhiệt.
“Con sóng dưới lòng sâu
Con sóng trên mặt đất
Ôi con sóng nhớ bờ
Ngày đêm không ngủ được”
Giữa đại dương bao la, những con sóng dù lớn nhỏ, dù trên mặt nước hay dưới lòng sâu, đều mang chung một nỗi nhớ da diết hướng về bờ. Sóng vỗ không ngừng, không nghỉ, như nỗi nhớ thường trực trong trái tim người phụ nữ. Sóng nhớ bờ cũng như em nhớ anh, một nỗi nhớ không thể nguôi ngoai, luôn thôi thúc và cháy bỏng.
“Lòng em nhớ đến anh
Cả trong mơ còn thức”
Nỗi nhớ ấy không chỉ hiện hữu trong ý thức mà còn len lỏi vào cả giấc mơ. Dù ngày hay đêm, dù thức hay ngủ, hình bóng anh vẫn luôn hiện diện trong tâm trí em. Em nhớ anh đến mức không thể ngủ yên, trái tim luôn thổn thức vì những cảm xúc không thể kìm nén.
“Dẫu xuôi về phương bắc
Dẫu ngược về phương nam
Nơi nào em cũng nghĩ
Hướng về anh một phương”
Dù em đi đâu, dù phương trời nào, trái tim em vẫn luôn hướng về anh. Như những con sóng dù trôi dạt đến đâu cũng tìm về bờ, tình yêu em dành cho anh cũng vậy, luôn kiên định và bền chặt.
“Ở ngoài kia đại dương
Trăm ngàn con sóng đó
Con nào chẳng nhớ bờ
Dù muôn vàn cách trở”
Giữa đại dương mênh mông, những con sóng dù gặp bao trở ngại vẫn không ngừng hướng về bờ. Tình yêu của em cũng thế, dù khó khăn, thử thách, em vẫn sẽ vượt qua tất cả để đến bên anh. Khổ thơ như một lời khẳng định về sức mạnh của tình yêu, một niềm tin mãnh liệt vào tình cảm thiêng liêng ấy.
Với ngôn từ chân thực, giàu cảm xúc, ba khổ thơ giữa của “Sóng” đã khắc họa rõ nét tâm trạng người phụ nữ trong tình yêu. Tình yêu ấy, dù nhẹ nhàng hay mãnh liệt, vẫn luôn là thứ tình cảm đẹp đẽ, đáng trân trọng.
Bài văn mẫu 2
Xuân Quỳnh là một trong những nhà thơ tiêu biểu của thời kỳ chống Mỹ cứu nước. Thơ của bà là tiếng lòng của một người phụ nữ giàu tình cảm, vừa hồn nhiên, tươi tắn, vừa chân thành, đằm thắm, và luôn khao khát mãnh liệt trong tình yêu. Đồng thời, thơ bà cũng chất chứa những nỗi lo âu về sự phai nhạt, đổ vỡ và những dự cảm bất trắc. “Sóng” là bài thơ tiêu biểu cho phong cách thơ Xuân Quỳnh, minh chứng cho câu nói của M.Gorki: “Thơ chính là tâm hồn”.
“Sóng” được sáng tác năm 1967 trong chuyến đi thực tế tại biển Diêm Điền. Khi ấy, Xuân Quỳnh đã trải qua cả ngọt ngào và cay đắng trong tình yêu, đã từng vun đắp và cũng từng chứng kiến sự tan vỡ. Tuy nhiên, tình yêu trong sáng ấy vẫn tràn đầy khao khát và khát vọng. Bài thơ được trích từ tập “Hoa dọc chiến hào” và được coi là một trong những tác phẩm tươi xanh viết về thời kỳ lửa đạn của cuộc chiến tranh cách mạng. Đọc “Sóng”, có lẽ ấn tượng nhất với độc giả là ba khổ thơ về những sắc thái của sóng, cũng chính là những cung bậc cảm xúc đa dạng của tâm hồn người con gái trong tình yêu.
Tương tư là căn bệnh muôn thuở của những đôi lứa yêu nhau. “Một trái tim đang nhớ là trái tim đang yêu”. Trong ca dao xưa, nỗi nhớ giữa chàng và nàng được diễn tả một cách tha thiết:
“Nhớ ai bổi hổi bồi hồi
Như đứng đống lửa, như ngồi đống than
Nhớ ai ra ngẩn vào ngơ
Nhớ ai, ai nhớ, bây giờ nhớ ai?”
Thơ ca hấp dẫn bởi những nét riêng biệt. Nỗi nhớ da diết của người con gái trong tình yêu cũng trở nên đặc biệt nhờ cách diễn đạt độc đáo của Xuân Quỳnh:
“Con sóng dưới lòng sâu
Con sóng trên mặt nước
Ôi con sóng nhớ bờ
Ngày đêm không ngủ được
Lòng em nhớ đến anh
Cả trong mơ còn thức”
Thể thơ năm chữ với nhịp điệu nhanh tạo nên âm hưởng dạt dào, tựa như tiếng sóng vỗ. Xuân Quỳnh khéo léo sử dụng phép nhân hóa để biến những con sóng thành chủ thể của một trái tim yêu nồng nàn. Điệp từ “sóng” xuất hiện liên tiếp trong ba dòng thơ, vừa gợi hình ảnh những con sóng nhớ thương dâng trào, vừa thể hiện sự miên man, sâu lắng của nỗi nhớ. Nỗi nhớ ấy hiện diện trong sự tương phản của không gian “lòng sâu - mặt nước” và thời gian “ngày - đêm”, trở thành nỗi nhớ thăm thẳm, mênh mang và dằng dặc.
Nhà thơ mượn hình ảnh sóng để nói lên tình yêu, nhưng sóng vẫn không đủ để diễn tả hết chiều sâu và sự mãnh liệt của nỗi nhớ. Vì thế, nhân vật trữ tình đã trực tiếp bày tỏ lòng mình:
“Lòng em nhớ đến anh
Cả trong mơ còn thức”
“Thức” ở đây không chỉ là thao thức, mà còn là sự hiện diện của nỗi nhớ trong tiềm thức, vượt qua cả cõi thực và mộng. Nỗi nhớ không chỉ tồn tại trong ý thức mà còn ăn sâu vào tiềm thức, hiện lên trong từng giấc mơ. Sự dào dạt, da diết của nỗi nhớ đã khiến cảm xúc tràn bờ, làm tăng dung lượng từ bốn lên sáu dòng thơ, khắc họa rõ nét cái tận cùng của nỗi nhớ. Với những dòng thơ này, Xuân Quỳnh đã phá vỡ mọi giới hạn, đưa độc giả vào thế giới vô biên của tâm hồn người đang yêu.
Tình yêu luôn phải đối mặt với những thử thách, trong đó có sự cách trở về thời gian và không gian. Ngày xưa, lứa đôi với sức mạnh của tình yêu đã thề nguyền “trăm năm một chữ đồng đến xương”, quyết tâm vượt qua mọi thử thách để được hạnh phúc bên nhau. Còn trong thơ Xuân Quỳnh, nhân vật “em” đã khẳng định:
“Dẫu xuôi về phương Bắc
Dẫu ngược về phương Nam
Nơi nào em cũng nghĩ
Hướng về anh - một phương”
Nhà thơ đã đặt khái niệm “phương anh” bên cạnh “phương Bắc” và “phương Nam” để phân biệt giữa không gian địa lý và không gian tình yêu. Nếu địa lý có bốn phương tám hướng, thì trong tình yêu của “em”, chỉ có một phương duy nhất là “phương anh”. Phép đối lập “ngược - xuôi” vừa gợi lên sự tất bật, lo toan, vừa thể hiện một tình yêu bền vững, vượt qua mọi thử thách. Đâu đó, ta thấy bóng dáng người phụ nữ lấy tình yêu làm điểm tựa để vượt qua mọi hành trình của cuộc đời. Xuân Quỳnh đã viết nên những vần thơ ngũ ngôn với nhạc điệu tha thiết, hình tượng “sóng” và “em” đẹp đẽ, cùng những ẩn dụ đầy tính nhân văn. Cấu trúc song hành kết hợp với điệp ngữ tạo nên âm điệu triền miên, như tiếng sóng vỗ xôn xao trong lòng “em”.
Một nét độc đáo của bài thơ “Sóng” là sự song hành giữa hình tượng “sóng” và “em”. Sự song hành này tạo nên sự cộng hưởng, ngân vang, làm nổi bật tâm hồn người phụ nữ trong tình yêu.
“Ở ngoài kia đại dương
Trăm ngàn con sóng đó
Con nào chẳng tới bờ
Dù muôn vàn cách trở”
Dù ở bất cứ nơi đâu, dù khoảng cách có xa xôi đến mấy, dù cuộc đời có đảo điên thế nào, trái tim em vẫn chỉ hướng về một phương duy nhất - phương anh. Sóng, dù gặp bao trở ngại, vẫn tìm về bờ như một quy luật tự nhiên. Cũng như em, dù trải qua bao khó khăn, vẫn luôn hướng về anh như lẽ sống của mình. Những từ ngữ như “trăm ngàn”, “chẳng”, “dù” cùng với cấu trúc tương phản giữa điều kiện và kết quả, Xuân Quỳnh đã khéo léo thể hiện niềm tin mãnh liệt vào tình yêu đích thực, vào hạnh phúc sau những thử thách. Sóng về bờ, tìm sự bình yên. Em về bên anh, tìm thấy hạnh phúc ngọt ngào. Dù đã từng nếm trải nỗi đau trong tình yêu, trái tim Xuân Quỳnh vẫn luôn cháy bỏng niềm tin vào tình yêu chân chính.
Nỗi nhớ, sự thủy chung và niềm tin vững chắc của người con gái trong tình yêu đã làm nổi bật cá tính mạnh mẽ của Xuân Quỳnh, cả trong thơ và trong cuộc sống. Bà luôn sống thật với chính mình, dám thể hiện bản thân một cách chân thành và táo bạo. Chính vì thế, tình yêu trong “Sóng” không chỉ là tiếng lòng của riêng Xuân Quỳnh mà còn trở thành tiếng nói chung của con người thời đại, mang đậm tính nhân văn.
Được viết bằng những cảm xúc chân thật nhất từ trái tim Xuân Quỳnh, “Sóng” đã trở thành nơi để người trẻ tìm thấy tiếng nói đồng điệu, nơi họ có thể gửi gắm tâm sự. Hơn nửa thế kỷ đã trôi qua, nhưng bài thơ “Sóng” cùng những giá trị nhân văn sâu sắc của nó vẫn in đậm trong lòng độc giả, để lại dấu ấn khó phai mờ.
Bài văn mẫu 3
Xuân Quỳnh, một nhà thơ trẻ trưởng thành trong thời kỳ kháng chiến chống Mỹ, nổi tiếng với những bài thơ tình đầy cảm xúc. Trong số đó, bài thơ 'Sóng' được nhiều người yêu thích, đặc biệt là các khổ thơ năm, sáu và bảy, nơi mà nét truyền thống của người phụ nữ trong tình yêu được thể hiện rõ nét.
“Con sóng dưới lòng sâu
Con sóng trên mặt nước
Ôi con sóng nhớ bờ
Ngày đêm không ngủ được
Lòng em nhớ đến anh
Cả trong mơ còn thức”
“Dẫu xuôi về phương bắc
Dẫu ngược về phương nam
Nơi nào em cũng nghĩ
Hướng về anh - một phương”
“Ở ngoài kia đại dương
Trăm nghìn con sóng đó
Con nào chẳng tới bờ
Dù muôn vời cách trở”
Tình yêu luôn đi kèm với nỗi nhớ. Dù là 'dưới lòng sâu' hay 'trên mặt nước', dù là ngày hay đêm, con sóng vẫn nhớ đến bờ, thao thức không yên. Xuân Quỳnh đã sử dụng không gian và thời gian để đo lường nỗi nhớ trong tình yêu, một nỗi nhớ không thể đong đếm. Nếu sóng nhớ bờ, thì em cũng nhớ anh, một nỗi nhớ thường trực trong tâm trí, thậm chí trong giấc mơ.
“Nhớ ai bổi hổi bồi hồi,
Như đứng đống lửa như ngồi đống than?”
Như trong bài thơ 'Tương tư' của Nguyễn Bính:
“Thôn Đoài ngồi nhớ thôn Đông
Một người chín nhớ mười mong một người
Gió mưa là bệnh của trời
Tương tư là bệnh của tôi yêu nàng”
Nỗi nhớ trong tình yêu không phải là điều mới lạ, nhưng cách diễn đạt của Xuân Quỳnh thật sự độc đáo.
Xuân Quỳnh không chỉ mang đến những quan niệm mới mẻ trong tình yêu mà còn giữ được vẻ đẹp truyền thống, đó là sự thủy chung của người phụ nữ. Hình ảnh thơ đối lập giữa 'xuôi' và 'ngược', 'phương Bắc' và 'phương Nam' được sử dụng một cách nghệ thuật, thể hiện sự kiên định trong tình yêu dù cuộc sống có nhiều biến động.
Xuân Quỳnh còn thể hiện niềm tin mãnh liệt vào tình yêu. Dù đại dương có hàng ngàn con sóng, mỗi con sóng đều tìm được bến bờ của mình. Cũng như 'em' và 'anh', dù phải trải qua nhiều thử thách, cuối cùng sẽ gặp lại nhau và tình yêu sẽ mãi mãi tồn tại.
“Em trở về đúng nghĩa trái tim em
Là máu thịt đời thường ai chẳng có
Cũng ngừng đập khi cuộc đời không còn nữa
Nhưng biết yêu anh ngay cả khi chết đi rồi”
Khổ thơ thứ bảy không chỉ là lời khẳng định niềm tin vào tình yêu mà còn là lời động viên cho những ai đang yêu, hãy vượt qua mọi khó khăn để tìm đến hạnh phúc.
Đọc 'Sóng' của Xuân Quỳnh, ta càng thêm trân trọng tình yêu. Dù người phụ nữ trong thơ có mạnh mẽ đến đâu, họ vẫn giữ được vẻ đẹp truyền thống của người phụ nữ Việt Nam.
Bài văn mẫu 4
Thơ Xuân Quỳnh là tiếng lòng của những khát khao hạnh phúc giản dị trong cuộc sống. Điều này được thể hiện rõ nét qua bài thơ “Sóng”, đặc biệt là ở các khổ thơ năm, sáu và bảy.
“Sóng” được viết vào năm 1967, trong một chuyến đi thực tế tại vùng biển Diêm Điền. Bài thơ khắc họa vẻ đẹp tâm hồn người phụ nữ khi yêu: vừa hiện đại, vừa mang nét truyền thống. Trong tình yêu, nỗi nhớ chính là gia vị không thể thiếu:
“Con sóng dưới lòng sâu
Con sóng trên mặt nước
Ôi con sóng nhớ bờ
Ngày đêm không ngủ được
Lòng em nhớ đến anh
Cả trong mơ còn thức”
Giống như nhiều nhà thơ khác, Xuân Quỳnh cũng viết về nỗi nhớ nhưng với phong cách riêng biệt. Hình ảnh “sóng” được đặt trong sự tương phản giữa không gian “dưới lòng sâu” và “trên mặt nước”, cùng thời gian “ngày” và “đêm”. Dù ở đâu hay lúc nào, con sóng vẫn da diết nhớ bờ. Em cũng thế, nhớ “anh” đến nỗi “cả trong mơ còn thức” – một cảm giác kỳ lạ khi giấc mơ vẫn không thể xóa nhòa hình bóng người yêu. Nỗi nhớ ấy xâm chiếm tâm hồn, khiến ngay cả trong giấc ngủ, hình ảnh người thương vẫn hiện hữu. Điều này gợi nhớ đến lời thơ của Xuân Diệu:
“Anh nhớ tiếng. Anh nhớ hình. Anh nhớ ảnh.
Anh nhớ em, anh nhớ lắm! Em ơi!
Anh nhớ anh của ngày tháng xa khơi,
Nhớ đôi môi đang cười ở phương trời.
Nhớ đôi mắt đang nhìn anh đăm đắm!”
Hay như trong ca dao xưa, nỗi nhớ cũng được diễn tả một cách tha thiết:
“Nhớ ai nhớ mãi thế này,
Nhớ đêm quên ngủ, nhớ ngày quên ăn.
Nhớ ai em những khóc thầm,
Hai hàng nước mắt đầm đầm như mưa
Nhớ ai ra ngẩn vào ngơ,
Nhớ ai, ai nhớ bây giờ nhớ ai?
Nhớ ai bổi hổi bồi hồi,
Như đứng đống lửa như ngồi đống than?”
(Ca dao)
Người phụ nữ trong tình yêu luôn giữ được sự thủy chung son sắt. Hồ Xuân Hương từng khẳng định điều này qua bài thơ “Bánh trôi nước”:
“Thân em vừa trắng lại vừa tròn
Bảy nổi ba chìm với nước non
Rắn nát mặc dầu tay kẻ nạn
Mà em vẫn giữ tấm lòng son”
Xuân Quỳnh cũng thể hiện điều tương tự. Giống như những con sóng, dù xa xôi cách trở, cuối cùng vẫn tìm được bến bờ. Tấm lòng em cũng vậy:
“Dẫu xuôi về phương Bắc
Dẫu ngược về phương Nam
Nơi nào em cũng nghĩ
Hướng về anh - một phương”
Cuộc đời luôn chứa đựng những biến động khó lường, nhưng dù “xuôi Bắc” hay “ngược Nam”, tấm lòng em vẫn không đổi. Thông thường, người ta nói “xuôi Nam, ngược Bắc”, nhưng Xuân Quỳnh đã đảo ngược cách diễn đạt để nhấn mạnh rằng tình yêu không tuân theo quy luật tự nhiên. Dù vậy, ở bất cứ đâu, em vẫn hướng về một phương duy nhất – “phương anh”. Trái tim thủy chung của em chỉ dành cho một người – anh.
Chính sự thủy chung ấy đã giúp người phụ nữ có được niềm tin mãnh liệt vào tình yêu:
“Ở ngoài kia đại dương
Trăm nghìn con sóng đó
Con nào chẳng tới bờ
Dù muôn vời cách trở”
Giữa đại dương bao la, hàng ngàn con sóng vỗ không ngừng. Dù gặp muôn vàn trở ngại – dù biển động hay trời giông bão – cuối cùng, con sóng vẫn kiên trì vượt qua để tìm đến bến bờ bình yên. Tình yêu của “em” và “anh” cũng vậy. Cuộc sống luôn biến đổi không ngừng, như Xuân Quỳnh từng viết: “Hôm nay yêu, mai có thể xa rồi” (Nói cùng anh). Nhưng dù thế nào, “em” vẫn giữ vững niềm tin vào tình yêu. Đó là nguồn sức mạnh giúp em vượt qua mọi thử thách để đến bên anh, tìm về hạnh phúc.
Tóm lại, qua những khổ thơ trên, “Sóng” của Xuân Quỳnh đã khắc họa rõ nét vẻ đẹp của người phụ nữ trong tình yêu. Những phẩm chất ấy thật đáng trân trọng và ngợi ca.
- Tập làm văn lớp 4: Tả một cây có bóng mát (46 mẫu) - Những bài văn tả cây cối lớp 4 đặc sắc và ấn tượng
- Chia sẻ cùng bạn về nhạc cụ yêu thích - Soạn Tiếng Việt lớp 4 Kết nối tri thức tập 1 Bài 6
- Văn Mẫu Lớp 10: Tóm Tắt Tác Phẩm Dưới Bóng Hoàng Lan Của Thạch Lam - Tuyển Tập Những Bài Văn Hay Đặc Sắc
- Soạn bài Củng cố, mở rộng trang 22 - Kết nối tri thức 7: Hướng dẫn chi tiết Ngữ văn lớp 7 tập 2
- Hướng dẫn Soạn bài Chuyện cơm hến - Ngữ văn lớp 7 trang 111 sách Kết nối tri thức tập 1: Chi tiết và sâu sắc