Kể lại một kỷ niệm buồn đáng nhớ của em - Dàn ý chi tiết và 14 bài văn mẫu lớp 6
EduTOPS mang đến tài liệu Bài văn mẫu lớp 6: Kể lại một kỷ niệm buồn đáng nhớ của em, giúp học sinh nâng cao kỹ năng viết văn kể chuyện.

Tài liệu bao gồm dàn ý chi tiết cùng 14 bài văn mẫu lớp 6, kể lại một trải nghiệm buồn của em. Hãy khám phá ngay những bài viết đầy cảm xúc và sâu sắc dưới đây.
Dàn ý chi tiết viết bài văn kể lại một kỷ niệm buồn đáng nhớ của em

1. Mở bài
Giới thiệu khái quát về trải nghiệm buồn mà em muốn kể, tạo sự tò mò và thu hút người đọc.
2. Thân bài
a. Giới thiệu về trải nghiệm
- Địa điểm và thời gian xảy ra sự việc.
- Các nhân vật liên quan: người thân, bạn bè, thầy cô…
b. Kể lại diễn biến
- Bối cảnh dẫn đến trải nghiệm buồn.
- Diễn biến sự việc theo trình tự thời gian, chi tiết và sinh động.
- Bài học quý giá rút ra từ trải nghiệm.
- Cảm xúc và suy nghĩ của em sau sự việc: buồn bã, tiếc nuối, hoặc trưởng thành hơn.
3. Kết bài
Khẳng định ý nghĩa và giá trị của trải nghiệm đối với bản thân, đồng thời gửi gắm thông điệp sâu sắc đến người đọc.
Kể lại một kỷ niệm buồn đáng nhớ của em - Bài văn mẫu lớp 6
Mẫu số 1
Trong cuộc sống, ai cũng từng mắc phải những sai lầm, và chính những sai lầm ấy đã dạy cho chúng ta những bài học quý giá. Tôi cũng có một kỷ niệm buồn mà đến giờ vẫn không thể quên.
Câu chuyện xảy ra vào đầu năm lớp sáu. Hôm đó, lớp tôi có giờ kiểm tra môn Ngữ văn. Tối hôm trước, vì mải xem bộ phim yêu thích, tôi đã không học bài. Sáng hôm sau, tôi chỉ kịp lướt qua tài liệu ôn tập. Tôi liền quay sang hỏi Lan, bạn cùng bàn:
- Lan ơi, cậu đã học bài chưa?
Lan mỉm cười nhìn tôi và trả lời:
- Hôm qua, tớ đã ôn tập rất kỹ rồi!
Giọng nói của Lan đầy tự tin. Tôi liền nói với bạn:
- Chết rồi, mình quên mất chưa học bài. Lát cậu có thể giúp mình được không?
Lan vui vẻ đáp:
- Được thôi!
Đến giờ kiểm tra, cô giáo yêu cầu chúng tôi cất toàn bộ sách vở vào cặp. Khi đọc đề bài, tôi vô cùng lo lắng. Những câu hỏi mà tôi mới chỉ đọc qua, chưa kịp nhớ câu trả lời. Cô giáo bắt đầu tính thời gian làm bài. Lớp học lúc đó thật yên tĩnh. Các bạn xung quanh đều đang tập trung làm bài, còn cô giáo ngồi trên bàn làm việc.
Thấy vậy, tôi quay sang gọi nhỏ Lan để xin chép bài. Lan đặt bài gần về phía tôi. Tôi chép bài của bạn trong khi Lan tiếp tục làm. Một lúc sau, cô giáo đi xuống dưới lớp, và tôi không thể chép bài được nữa. Những câu hỏi tiếp theo, tôi đều phải tự làm. Khi tiết kiểm tra kết thúc, tôi thầm nghĩ chắc chắn mình sẽ bị điểm thấp.
Đúng như dự đoán, khi trả bài kiểm tra, tôi chỉ được ba điểm. Lúc đó, tôi cảm thấy rất buồn và ân hận. Cô giáo đã phê bình những bạn bị điểm kém. Cô nói rằng đề kiểm tra không khó, chỉ cần chịu khó ôn tập là có thể đạt điểm cao. Lời nói của cô khiến tôi nhận ra bản thân mình thật đáng trách. Tôi đã lười học và còn chép bài của bạn. Dù Lan cũng có lỗi khi đồng ý cho tôi chép bài, nhưng hành động gian lận của tôi mới thực sự đáng phê bình.
Sai lầm này đã dạy tôi một bài học lớn. Tôi nhận ra rằng mình cần chăm chỉ học tập và trung thực trong thi cử. Từ đó, tôi quyết tâm hoàn thiện bản thân hơn nữa.
Mẫu số 2
Cuộc sống không chỉ tràn ngập niềm vui mà còn ẩn chứa những nỗi buồn. Ai cũng từng có những kỷ niệm buồn khiến bản thân không thể quên.
Vào năm học lớp hai, tôi đã có một trải nghiệm đáng nhớ khi bị lạc trong siêu thị. Buổi chiều thứ bảy hôm đó, tôi cùng mẹ đến siêu thị. Tôi vô cùng háo hức vì nơi đây có rất nhiều đồ ăn vặt hấp dẫn.
Sau khi mẹ gửi xe, hai mẹ con cùng bước vào siêu thị. Buổi trưa, siêu thị đông đúc người qua lại. Mẹ đẩy xe hàng còn tôi đi bên cạnh. Mẹ dặn tôi phải theo sát để không bị lạc. Nhưng khi đến quầy đồ ăn vặt, tôi bị thu hút bởi những món ngon nên đã dừng lại xem. Một lúc sau, tôi ngẩng lên thì không thấy mẹ đâu. Ngay lúc đó, tôi cảm thấy sợ hãi và lo lắng vô cùng. Tôi cố gắng chạy đi tìm mẹ nhưng vẫn không thấy.
Tôi bật khóc nức nở. May mắn thay, một cô nhân viên tốt bụng đi ngang qua, thấy tôi đang khóc liền hỏi chuyện. Tôi kể lại sự việc cho cô nghe. Sau đó, cô đưa tôi đến chỗ chú bảo vệ. Chú đã dùng loa phát thanh thông báo để mẹ tôi có thể nghe thấy. Khoảng mười phút sau, mẹ xuất hiện. Tôi chạy đến ôm chầm lấy mẹ. Mẹ không hề tức giận mà chỉ xoa đầu tôi và nói: “Không sao con, mẹ đây rồi!”. Tôi nhìn thấy khuôn mặt mẹ đầy lo lắng và cảm thấy vô cùng hối hận.
Trải nghiệm này đã dạy tôi một bài học quý giá. Tôi tự nhủ phải cẩn thận hơn và luôn nghe lời mẹ để những chuyện như vậy không xảy ra nữa.
Mẫu số 3
Trải nghiệm đáng nhớ đã dạy tôi bài học quý giá về tình yêu thương của người thân và sự trưởng thành trong cuộc sống.
Trong cuộc đời, mỗi người đều có những trải nghiệm đáng quý, giúp ta nhận ra nhiều bài học ý nghĩa. Tôi cũng có một kỷ niệm như thế, in sâu trong tâm trí.
Vào đầu năm lớp 6, tôi chuyển đến học tại trường Trung học cơ sở Ánh Dương. Tôi kết bạn với nhiều người và thường xuyên nghịch ngợm. Một lần, tôi và Hùng rủ nhau trốn học đi chơi game. Hôm đó, chúng tôi có tiết của cô Thu Trang - giáo viên chủ nhiệm. Chúng tôi giả mạo giấy phép và chữ ký phụ huynh, nhờ bạn bè nộp lên bàn cô rồi lén đi chơi.
Nhưng cô giáo đã phát hiện ra. Trong giờ sinh hoạt cuối tuần, cô gọi chúng tôi lên nói chuyện. Tôi nhìn thấy khuôn mặt cô đầy buồn bã và ánh mắt thất vọng. Cô không trách mắng mà chỉ nhẹ nhàng khuyên nhủ. Những lời cô nói khiến tôi nhớ mãi. Sau buổi đó, tôi cảm thấy vô cùng ân hận về hành động của mình.
Tôi nhận ra lỗi lầm và tự hứa sẽ thay đổi, chăm chỉ học tập hơn, không nghịch ngợm hay trốn học nữa. Tôi và các bạn cùng nhau đến xin lỗi cô Trang.
Trải nghiệm này đã trở thành bài học quý giá, là hành trang giúp tôi tự nhắc nhở bản thân cố gắng trên con đường phía trước.
Mẫu số 4
Có người từng nói: “Từ trải nghiệm quá khứ, ta rút ra bài học dẫn lối tương lai”. Trong cuộc sống, mỗi người đều có những trải nghiệm quý giá, và tôi cũng không ngoại lệ. Nhờ đó, tôi đã học được nhiều điều ý nghĩa.
Trải nghiệm đáng nhớ của tôi xảy ra vào năm lớp bốn, khi tôi bị lạc trong siêu thị. Hôm đó, tôi cùng bà ngoại đi mua sắm. Tôi rất háo hức vì siêu thị có nhiều đồ ăn ngon và đồ chơi hấp dẫn.
Tôi và bà ngoại bắt xe buýt đến siêu thị. Khi vào trong, tôi đi sát bên bà. Bà đẩy xe hàng, còn tôi dạo quanh các quầy. Siêu thị đông đúc người mua sắm. Bà dặn tôi phải đi sát để tránh bị lạc. Khi đến quầy đồ chơi, tôi bị thu hút bởi một chiếc ô tô đồ chơi đẹp mắt. Tôi dừng lại xem, và chỉ một lát sau, tôi không thấy bà đâu nữa. Tôi hoảng hốt chạy đi tìm nhưng không thấy bà. Tôi bật khóc nức nở.
Mọi người xung quanh liền đến hỏi thăm. Tôi vừa khóc vừa kể lại sự việc. Một cô tốt bụng đề nghị đưa tôi đến chỗ bảo vệ. Chú bảo vệ thông báo qua loa phát thanh. Khoảng mười phút sau, bà ngoại xuất hiện. Tôi chạy đến ôm chặt lấy bà. Nhìn khuôn mặt lo lắng của bà, tôi cảm thấy vô cùng hối hận. Bà an ủi tôi, và tôi lại bật khóc.
Dù trải nghiệm này buồn, nhưng tôi sẽ nhớ mãi và trân trọng nó như một bài học quý giá để nhắc nhở bản thân.
Mẫu số 5
Trong cuộc sống, mỗi người đều có những trải nghiệm quý giá. Tôi cũng vậy, nhờ những trải nghiệm đó, tôi đã học được nhiều bài học ý nghĩa.
Khi còn nhỏ, tôi là một đứa trẻ nghịch ngợm. Tôi nhớ có lần học lớp ba, tôi đã bị lạc trong siêu thị. Hôm đó, tôi được tan học sớm. Mẹ đến đón tôi và trên đường về, mẹ ghé vào siêu thị mua đồ. Tôi rất háo hức vì siêu thị có nhiều đồ ăn ngon.
Mẹ gửi xe rồi dắt tôi vào siêu thị. Lúc này, siêu thị rất đông người. Các gian hàng đều tấp nập người mua sắm. Mẹ dặn tôi phải đi sát bên cạnh để tránh bị lạc. Hai mẹ con đi đến gian hàng đồ ăn. Những chiếc bánh, kẹo bày bán khiến tôi thích thú. Vì mải ngắm nhìn, tôi không để ý tiếng gọi của mẹ. Chỉ một lát sau, tôi nhận ra mình đã lạc mất mẹ. Tôi hoảng hốt nhìn quanh nhưng không thấy mẹ đâu. Tôi chạy khắp nơi tìm mẹ nhưng vô vọng. Cuối cùng, tôi bật khóc.
Thấy tôi khóc, mọi người xung quanh liền đến hỏi thăm. Tôi vừa khóc vừa kể lại sự việc. Một cô tốt bụng đề nghị đưa tôi đến chỗ bảo vệ. Tôi đi theo cô và nín khóc. Ở đó, họ thông báo qua loa phát thanh. Khoảng mười lăm phút sau, mẹ xuất hiện. Khuôn mặt mẹ đầy lo lắng. Mẹ chạy đến ôm chặt lấy tôi. Tôi bật khóc nức nở, còn mẹ vừa lau nước mắt vừa xin lỗi tôi. Lúc đó, tôi cảm thấy vô cùng hối hận.
Trên đường về nhà, tôi đã xin lỗi mẹ. Lời nhắc nhở của mẹ khiến tôi nhận ra bài học quý giá. Trải nghiệm này giúp tôi hiểu hơn tình yêu thương của mẹ và nhắc nhở bản thân phải ngoan ngoãn hơn.
Mẫu số 6
Có người từng nói: “Dù bạn đang ở đâu trong hành trình cuộc đời, tôi mong bạn sẽ tiếp tục đối mặt với thử thách. Thật may mắn khi vượt qua chúng, bước từng bước vững chắc để leo lên ngọn núi của cuộc sống, biết rằng đỉnh cao vẫn còn phía trước. Mỗi trải nghiệm đều là một người thầy đáng giá.” Mỗi trải nghiệm mang đến cho chúng ta nhiều bài học quý báu, và tôi cũng có một kỷ niệm như thế.
Kỳ nghỉ hè năm nay, tôi về quê ngoại chơi. Mỗi lần về quê, tôi đều có những trải nghiệm thú vị tại nơi đây - một làng quê yên bình khác hẳn với thành phố nhộn nhịp. Sáng chủ nhật hôm đó, tôi dậy sớm cùng mẹ ra bến xe về nhà ông bà ngoại. Đúng 6 giờ 30, xe bắt đầu chuyển bánh. Gần trưa, chúng tôi mới đến nơi. Từ xa, tôi đã thấy ông bà ra đón ở cổng. Tôi háo hức chạy đến chào ông bà. Buổi trưa, cả nhà quây quần bên mâm cơm với những món ăn đặc sản quê hương mà tôi chưa từng được thưởng thức. Món nào cũng ngon và hấp dẫn. Mẹ chỉ ở lại một ngày rồi về thành phố đi làm, còn tôi được ở lại với ông bà trọn một tháng.
Những ngày sau đó thật tuyệt vời. Mỗi sáng, tôi dậy sớm đi dạo cùng ông nội. Không khí trong lành, dễ chịu. Tiếng gà gáy báo sáng vang vọng từ xa. Những hạt sương đọng trên lá cây dần tan biến. Làn gió nhẹ lướt qua khiến cành lá rung rinh. Bầu trời trong xanh, không một gợn mây. Vài chú chim nhỏ cất tiếng hót chào ngày mới.
Sau khi tập thể dục, hai ông cháu trở về nhà ăn sáng. Rồi tôi cùng các bạn trong xóm ra cánh đồng chơi. Chúng tôi chơi ô ăn quan, cướp cờ, thả diều,… Những trò chơi dân gian mà ở thành phố tôi chưa từng được trải nghiệm.
Khi mặt trời lên cao, cả nhóm trở về nhà. Tôi được thưởng thức những món ăn thôn quê do bà ngoại nấu. Chiều xuống, nắng chói chang dần dịu đi. Cơn gió mát rượi xua tan cái oi bức của ngày hè. Tôi lại theo ông ngoại ra vườn. Khu vườn của ông rộng lớn, trồng nhiều loại cây ăn quả. Tôi giúp ông tưới nước rồi được ông hái cho nhiều trái ngon.
Tối hôm đó, tôi ngồi ngoài sân nghe bà kể chuyện. Những câu chuyện cổ tích tôi đã đọc nhiều lần trong sách, nhưng khi nghe bà kể lại thấy thật thú vị và mới lạ. Chuyện về cô Tấm ở hiền gặp lành, chàng Thạch Sanh dũng cảm, hay cậu bé thông minh giúp nhà vua. Giọng kể của bà nhẹ nhàng, thoảng hương trầu. Lúc đó, tôi cảm thấy yêu bà vô cùng.
Nhưng có lẽ, trải nghiệm khiến tôi nhớ nhất là lần đầu tiên được bơi dưới sông. Dù là một kỷ niệm buồn, nhưng nó đã dạy tôi nhiều bài học ý nghĩa. Ở thành phố, tôi chỉ được bơi trong bể bơi, nên tôi rất háo hức khi được hòa mình vào dòng nước mênh mông, mát mẻ. Hôm đó, chúng tôi còn tổ chức một cuộc thi bơi. Với năm năm học bơi, tôi rất tự tin vào khả năng của mình.
Nhóm thi đấu gồm năm người. Trọng tài là Tuấn - người bạn hàng xóm thân thiết của tôi. Sau tiếng còi bắt đầu, hai tuyển thủ nhanh chóng lao vào cuộc đua. Tiếng cổ vũ vang dội khắp sông. Các đối thủ ngang sức, không ai chịu kém ai. Vòng loại kết thúc, tôi và Đức là hai người chiến thắng, bước vào trận chung kết.
Trận chung kết quyết định người thắng cuộc. Tôi tự nhủ sẽ đánh bại Đức. Sau tiếng còi, chúng tôi vào vị trí. Tiếng cổ vũ vang lên khắp sông. Cả hai bơi song song, không ai chịu kém ai. Tôi rất tự tin sẽ giành chiến thắng. Khi gần về đích, tôi cảm thấy mệt. Nhìn thấy Đức sắp vượt qua, tôi quyết tăng tốc. Bỗng nhiên, chân tôi bị chuột rút, không cử động được. Tôi dần tụt lại phía sau, chỉ còn biết vùng vẫy, uống phải không biết bao nhiêu nước. Trong đầu tôi chỉ còn sợ hãi và lo lắng. Có tiếng ai đó hoảng hốt kêu lên:
- Hình như thằng Cường bị chuột rút rồi!
Tôi vùng vẫy trong nước, không thể bơi tiếp. Không biết đã uống bao nhiêu nước. Trong lúc mê man, tôi nghe thấy giọng nói quen thuộc:
- Cường ơi, cậu có sao không? Tỉnh lại đi!
Khi tỉnh táo, tôi thấy Đức trước mặt. Khuôn mặt cậu đầy lo lắng. Đức chính là người đã cứu tôi thoát chết trong gang tấc.
Tôi dần tỉnh lại. Mọi người xung quanh thở phào nhẹ nhõm. Có tiếng nói cất lên:
Đức tài thật, ở khoảng cách xa như vậy mà đã cứu được Cường một cách thần kỳ!”.
Có tiếng hưởng ứng:
- Đúng vậy!”, “Đúng vậy!”
Tôi dần tỉnh hơn, đứng dậy nói với Đức:
- Cảm ơn cậu nhiều lắm!
Cuộc thi kết thúc với màn cứu người đầy ngoạn mục của Đức. Ai cũng ngưỡng mộ tinh thần nghĩa hiệp của cậu ấy. Mọi người tin rằng, nếu theo đuổi đam mê, Đức sẽ trở thành một vận động viên bơi lội tài năng.
Nhờ trải nghiệm đó, tình bạn giữa tôi và Đức càng thêm khăng khít. Chúng tôi trở thành những người bạn thân thiết. Đó là một kỷ niệm đáng nhớ, giúp tôi học được bài học quý giá và có thêm một người bạn tri kỷ.
Sau này, mỗi lần về quê, tôi và Đức lại cùng nhau tập luyện bơi lội. Cả hai đều mong muốn trở thành vận động viên chuyên nghiệp. Chúng tôi hứa sẽ cùng nhau thực hiện ước mơ đó. Tôi tin rằng cả hai sẽ thành công.
Những trải nghiệm luôn mang đến bài học quý giá trong cuộc sống. Dù buồn hay vui, chúng đều đáng để ghi nhớ. Vì thế, tôi luôn trân trọng từng trải nghiệm của bản thân, coi đó là hành trang quan trọng trên đường đời.
Mẫu số 7
Khi còn nhỏ, tôi là một đứa trẻ hiếu động, khiến bố mẹ lo lắng rất nhiều. Đến giờ, tôi vẫn nhớ như in trải nghiệm bị lạc trong siêu thị - một kỷ niệm đáng nhớ.
Lúc đó, tôi đang học lớp một. Buổi chiều thứ bảy, tôi có tiết học thêm. Bố đến đón tôi sớm và trên đường về, bố nói sẽ ghé siêu thị mua đồ cho mẹ. Tôi rất háo hức vì siêu thị có nhiều đồ ăn vặt ngon. Tôi định thuyết phục bố mua cho mình vài món.
Bố gửi xe rồi dắt tôi vào siêu thị. Lúc này, siêu thị rất đông người. Bố đẩy xe hàng nên không thể dắt tay tôi. Bố dặn tôi phải theo sát, và tôi hứa sẽ làm theo. Khi đến quầy bánh kẹo, tôi xin bố mua loại bánh và kẹo tôi thích. Bố vui vẻ đồng ý, bỏ chúng vào xe.
Hai bố con đi qua quầy đồ chơi. Nhiều bạn nhỏ đang đòi bố mẹ mua đồ chơi. Bỗng tôi thấy một con búp bê rất đẹp. Tôi mải ngắm nhìn mà quên mất phải theo sát bố. Thế là tôi bị lạc. Tôi hoảng hốt, chạy khắp nơi tìm bố nhưng không thấy. Tôi òa khóc. Một cô nhân viên tốt bụng thấy vậy liền hỏi chuyện. Tôi kể lại sự việc, và cô đưa tôi đến chỗ bảo vệ. Chú bảo vệ thông báo qua loa. Khoảng mười phút sau, bố đến đón tôi. Tôi chạy đến ôm chặt lấy bố, bật khóc. Bố nhẹ nhàng nói: “Không sao con, bố đây rồi!”. Sau đó, bố cảm ơn chú bảo vệ và cô nhân viên.
Trải nghiệm đó dạy tôi bài học quý giá về tình yêu thương của người thân. Tôi hiểu rằng, dù ở đâu, bố mẹ luôn lo lắng và yêu thương mình.
Mẫu số 8
Cuộc sống không chỉ có niềm vui mà còn cả nỗi buồn. Ai cũng từng trải qua những kỷ niệm buồn, và tôi cũng không ngoại lệ.
Khi đó, tôi đang học lớp một. Buổi chiều thứ bảy, tôi có tiết học thêm. Bố đến đón tôi sớm và trên đường về, bố nói sẽ ghé siêu thị mua đồ cho mẹ. Tôi rất háo hức vì siêu thị có nhiều đồ ăn vặt ngon. Tôi định thuyết phục bố mua cho mình vài món.
Bố gửi xe rồi dắt tôi vào siêu thị. Lúc này, siêu thị rất đông người. Bố đẩy xe hàng nên không thể dắt tay tôi. Bố dặn tôi phải theo sát, và tôi hứa sẽ làm theo. Khi đến quầy bánh kẹo, tôi xin bố mua loại bánh và kẹo tôi thích. Bố vui vẻ đồng ý, bỏ chúng vào xe.
Hai bố con đi qua quầy đồ chơi. Nhiều bạn nhỏ đang đòi bố mẹ mua đồ chơi. Bỗng tôi thấy một con búp bê rất đẹp. Tôi mải ngắm nhìn mà quên mất phải theo sát bố. Thế là tôi bị lạc. Tôi hoảng hốt, chạy khắp nơi tìm bố nhưng không thấy. Tôi òa khóc. Một cô nhân viên tốt bụng thấy vậy liền hỏi chuyện. Tôi kể lại sự việc, và cô đưa tôi đến chỗ bảo vệ. Chú bảo vệ thông báo qua loa. Khoảng mười phút sau, bố đến đón tôi. Tôi chạy đến ôm chặt lấy bố, bật khóc. Bố nhẹ nhàng nói: “Không sao con, bố đây rồi!”. Sau đó, bố cảm ơn chú bảo vệ và cô nhân viên.
Trải nghiệm đó dạy tôi bài học quý giá về tình yêu thương của người thân. Tôi hiểu rằng, dù ở đâu, bố mẹ luôn lo lắng và yêu thương mình.
Kể lại một kỷ niệm buồn đáng nhớ của em - Bài văn mẫu lớp 6
Mẫu số 1
Trong cuộc đời, mỗi người đều có những trải nghiệm đáng quý, mang lại nhiều bài học ý nghĩa trong cuộc sống.
Gia đình tôi không hạnh phúc, bố mẹ thường xuyên cãi nhau. Điều đó khiến tôi buồn, nhưng nhờ có anh trai, tôi luôn cảm thấy được yêu thương và bảo vệ. Anh cũng dạy tôi nhiều điều thú vị.
Tôi nhớ một buổi chiều mùa hè, anh trai rủ tôi ra đồng câu cá. Tôi háo hức đồng ý ngay. Hai anh em, đứa xách giỏ, đứa cầm cần câu, vừa đi vừa trò chuyện vui vẻ. Cánh đồng làng nằm cạnh con sông. Anh dạy tôi cách làm mồi câu và câu cá - một công việc đòi hỏi sự kiên nhẫn. Chỉ một lúc sau, tôi đã bắt đầu không yên.
Thấy vậy, anh trai mỉm cười hỏi:
- Bây giờ em thích gì để anh làm cho?
Tôi liền nói:
- Anh ơi, em rất thích có một con thuyền lớn.
Anh dắt tôi đi hái lá tre to để gấp thuyền lá thả trôi sông. Anh chọn chiếc lá to nhất, gấp một con thuyền đẹp tặng tôi. Tôi đòi anh dạy cách làm thuyền lá. Nhờ anh chỉ dạy, tôi cũng làm được một chiếc. Tôi thả thuyền xuống sông, nó trôi theo dòng nước đi xa. Hai anh em cùng nhìn theo.
Tôi nói với anh:
- Anh ơi, em ước có thể đi xa như con thuyền này. Em buồn vì chuyện của bố mẹ.
Anh lắc đầu, nói:
- Không, em sẽ giống chiếc thuyền này, nhưng là cách nó mạnh mẽ tiến về phía trước. Chúng ta sẽ giúp bố mẹ hiểu nhau hơn, và gia đình sẽ lại hạnh phúc như xưa.
Tôi mỉm cười nhìn anh:
- Em cảm ơn anh nhiều lắm!
Trải nghiệm đó thật vui vẻ và quý giá, giúp tôi trở nên mạnh mẽ hơn. Tôi mong rằng tôi và anh trai sẽ luôn được bên nhau.
Mẫu số 2
Tôi là một đứa trẻ ham chơi và đã từng gây ra nhiều lỗi lầm. Câu chuyện xảy ra khi tôi học lớp 5, nhưng đến giờ tôi vẫn nhớ như in.
Vì là con trai, tôi rất mê chơi game. Hôm đó là buổi tối thứ năm. Tôi đang ngồi học bài nhưng lại nghĩ về trận đấu chiều nay. Càng nghĩ, tôi càng không phục vì đã thua Hoàng - cậu bạn cùng lớp mới chơi game nhưng lại đánh thắng tôi. Tôi quyết tâm luyện tập để phục thù. Nghĩ vậy, tôi thu dọn sách vở rồi xuống nhà. Thấy mẹ đang ở trong bếp, tôi nói:
- Mẹ ơi, con có bài tập khó quá không làm được. Con mang sang nhà Tuấn nhờ bạn giải giúp nhé?
Mẹ đồng ý và dặn tôi về sớm vì bố sắp đi làm về. Tôi chỉ vâng dạ rồi nhảy lên xe đạp đi ngay. Nhưng tôi không đến nhà Tuấn mà đến quán điện tử gần trường. Ngồi vào bàn, tôi cảm thấy phấn chấn, mải chơi đến quên cả thời gian. Bỗng có một bàn tay đập vào vai tôi:
- Muộn quá rồi, về cho bác còn đóng cửa!
Bác chủ quán nhắc nhở rồi chỉ lên đồng hồ. Mười một giờ ba mươi phút. Tôi nhanh chóng trả tiền rồi dắt xe ra về. Vừa đạp xe, tôi vừa nghĩ cách giải thích với bố mẹ. Chắc chắn bố mẹ sẽ rất tức giận. Bỗng tôi nghe tiếng xe máy quen thuộc đang tới gần, một giọng nói nghiêm nghị vang lên:
- Đức, con đã đi đâu mà giờ mới về nhà?
Hai đầu gối bủn rủn, tôi đứng như trời trồng, miệng lắp bắp:
- Bố… bố… đi tìm con ạ?
- Đúng vậy! Mẹ nói con đến nhà Tuấn nhờ bạn giảng bài, nhưng bố sang nhà bạn thì không thấy con ở đó nên đã đi tìm.
- Con… con…
- Thôi, muộn rồi, mau về nhà đi con!
Tôi đi bên cạnh bố mà lòng cảm thấy thật có lỗi. Khi bước vào nhà, tôi thấy mẹ vẫn đang ngồi chờ ở phòng khách. Tôi chỉ biết im lặng chờ đợi những lời mắng của bố. Nhưng không, tôi chỉ nghe thấy mẹ hỏi:
- Đức, con đi đâu mà giờ này mới về? Đã ăn cơm chưa?
Khi nghe mẹ nói vậy, tôi òa khóc. Tôi liền xin lỗi bố mẹ và thành thật kể lại mọi chuyện. Bố nhìn tôi, nói:
- Tuổi trẻ thường hiếu thắng, thích hơn thua với bạn bè. Đó không phải là điều sai trái. Nhưng việc con nói dối mẹ để đi chơi là không đúng. Bố mẹ không phản đối việc con chơi game, nhưng nếu chơi quá nhiều sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe và việc học. Bố mong con ý thức được điều đó.
Tôi nhìn bố, ánh mắt nghiêm nghị của bố khiến tôi nhận ra sai lầm của mình. Tôi hứa với bố mẹ sẽ không tái phạm và cố gắng học hành chăm chỉ hơn. Trải nghiệm này giúp tôi hiểu được tình yêu thương lớn lao mà bố mẹ dành cho mình.
Mẫu số 3
Gia đình có vai trò vô cùng quan trọng, và đối với tôi cũng vậy. Trong gia đình, người tôi yêu thương nhất chính là mẹ.
Mẹ tôi là một người phụ nữ giản dị nhưng đã dành cho tôi những hy sinh phi thường. Bố mẹ chia tay khi tôi còn nhỏ, và tôi sống cùng mẹ. Mẹ vừa làm mẹ, vừa làm bố, dùng tình yêu thương vô bờ để lấp đầy khoảng trống tình cảm của bố.
Tôi nhớ năm lớp tám, tôi đến nhà Hồng - cô bạn thân cùng lớp chơi. Vì mải chơi, khi về đến nhà thì trời đã tối. Tôi nghĩ thầm rằng mẹ sẽ mắng mình. Nhưng khi bước vào nhà, tôi thấy yên tĩnh, chỉ có cơm canh nóng hổi trên bàn, còn mẹ thì không thấy đâu. Tôi ăn cơm xong mà lòng đầy lo âu. Tôi lén vào phòng mẹ, thấy mẹ đang nằm trên giường. Tôi khẽ gọi: “Mẹ ơi!” nhưng không thấy tiếng trả lời. Lo lắng, tôi chạy đến bên giường, chạm vào người mẹ thì thấy nóng bừng. Mẹ đã bị sốt.
Tôi cảm thấy sợ hãi và ân hận. Tôi tự trách mình mải chơi, trong khi mẹ vất vả làm việc, bị ốm mà vẫn cố nấu cơm cho tôi. Tôi nhanh chóng lấy khăn lạnh đắp lên trán mẹ, nấu cháo và mua thuốc. Một lúc sau, mẹ tỉnh dậy. Tôi thuyết phục mẹ ăn cháo và uống thuốc. Mẹ vừa ăn vừa mỉm cười nhìn tôi. Xong xuôi, tôi ôm mẹ và bật khóc: “Con xin lỗi mẹ ạ!”. Mẹ ôm tôi vào lòng, nhẹ nhàng nói: “Không sao đâu! Nín đi con!”.
Sáng hôm sau, mẹ đã khỏe hẳn và đi làm bình thường. Nhờ trải nghiệm hôm qua, tôi hiểu được sự vất vả của mẹ. Tôi thầm nhắc nhở bản thân phải học tập chăm chỉ hơn, giúp đỡ mẹ nhiều hơn để mẹ đỡ lo lắng và vất vả.
Đối với tôi, mẹ chính là nguồn ánh sáng diệu kỳ. Tôi thấu hiểu thêm công ơn của mẹ và nhận ra rằng:
“Con dù lớn vẫn là con của mẹ
Đi suốt đời, lòng mẹ vẫn theo con”
(Con cò, Chế Lan Viên)
Mẫu số 4
Trong cuộc sống, mỗi người đều có những trải nghiệm đáng quý, giúp ta nhận ra nhiều bài học ý nghĩa. Tôi cũng có một kỷ niệm như thế.
Tôi đã thi đỗ vào một trường cấp 2 chuyên của huyện. Điều đó khiến gia đình rất tự hào, và tôi cũng vui sướng khi nhận được lời khen. Nhưng chính vì vậy, tôi trở nên chủ quan, chểnh mảng trong học tập.
Trong lớp học mới, tôi quen nhiều bạn bè. Chúng tôi thường xuyên nghịch ngợm, cho rằng mình cần nghỉ ngơi sau những tháng ôn thi vất vả và năm học đầu cấp nhẹ nhàng. Tôi cũng nghĩ mình thông minh, chỉ cần xem lại bài là nắm được kiến thức. Một lần, tôi bỏ học theo nhóm bạn đi chơi. Hôm đó, chúng tôi có tiết của cô giáo chủ nhiệm. Chúng tôi viết giấy phép giả, ngụy tạo chữ ký phụ huynh rồi đi ra suối chơi. Nhưng cô giáo đã phát hiện và nói sẽ gọi điện trao đổi với phụ huynh.
Ngày hôm đó, tôi ngồi trong lớp với lòng đầy lo lắng. Tôi bắt đầu ân hận về hành động của mình. Những lời cô giáo nói khiến tôi nhớ mãi. Chiều về nhà, tôi thấy mẹ không quát mắng mà chỉ hỏi han. Điều đó khiến tôi ngạc nhiên. Sau bữa tối, tôi lên phòng học bài. Bỗng mẹ gõ cửa bước vào, trò chuyện với tôi. Mẹ nói đã nhận được cuộc gọi từ cô giáo. Tôi lo lắng chờ lời trách mắng, nhưng mẹ chỉ nhẹ nhàng nói: “Mỗi đứa trẻ đều từng mắc sai lầm. Khi bằng tuổi con, mẹ cũng nghịch ngợm, khiến bà ngoại phiền lòng. Nhưng nhờ sự bao dung của bà, mẹ đã thay đổi...”.
Nghe mẹ nói xong, tôi cảm thấy vô cùng hối hận. Tôi nhận ra lỗi lầm của mình. Trải nghiệm này đã dạy tôi bài học quý giá. Từ đó, tôi cố gắng học tập chăm chỉ hơn.
Mẫu số 5
Mỗi chúng ta đều có những trải nghiệm quý giá trong cuộc đời, giúp ta rút ra những bài học ý nghĩa.
Người bạn thân nhất của tôi là Minh Hà. Chúng tôi vừa là hàng xóm, vừa là bạn cùng lớp. Tình bạn của chúng tôi rất gắn kết. Minh Hà hiền lành và ít nói, còn tôi năng động và hướng ngoại. Chúng tôi thường giúp đỡ nhau trong học tập và trở thành đôi bạn cùng tiến.
Tôi nhớ một lần, tôi mải xem phim nên quên học bài. Buổi học hôm sau, cô giáo yêu cầu cả lớp làm bài kiểm tra mười lăm phút. Tôi loay hoay mà không làm được câu nào. Thấy vậy, Minh Hà đã lén đập vào tay tôi, muốn tôi chép bài của bạn. Tôi không nghĩ ngợi, chép luôn bài của Hà.
Tiết học sau đó, khi nhận xét bài kiểm tra, cô giáo nói:
- Cô cảm thấy rất buồn vì trong lớp vẫn còn hiện tượng chép bài. Minh Hà và Thu Trang, hai em có điều gì muốn nói với cô không?
Tôi và Hà nghe cô giáo nhắc đến tên mình thì lo lắng vô cùng. Cả lớp bắt đầu bàn tán xôn xao. Cô giáo tiếp tục:
- Cô vẫn thường dạy các em phải trung thực trong thi cử. Nếu bài kiểm tra không tốt, cô có thể cho các em gỡ điểm. Nhưng nếu gian lận, cô tuyệt đối không tha thứ.
Nghe cô giáo nói vậy, tôi biết mình có lỗi. Tôi đứng lên nói:
- Thưa cô… em là người đã chép bài của bạn Minh Hà ạ!
- Không… cô ơi, là em đã để bạn Thu Trang chép bài của mình ạ!
Cô giáo liền nói:
- Thu Trang đã biết nhận lỗi, điều đó rất tốt. Nhưng việc Minh Hà để bạn chép bài cũng là sai. Lần này, cô sẽ cho hai em làm lại bài kiểm tra khác. Nếu có lần sau, cô sẽ phạt nặng nhé?
Cả hai chúng tôi đều thở phào nhẹ nhõm:
- Vâng ạ.
Đó là một trải nghiệm đáng nhớ, giúp tôi chăm chỉ học tập hơn và gắn kết tình bạn với Minh Hà.
Mẫu số 6
Đối với mỗi người, những trải nghiệm đều mang đến nhiều bài học quý giá. Chắc hẳn trong cuộc đời, ai cũng từng có những trải nghiệm buồn.
Nghỉ hè năm nay, tôi được về quê ngoại chơi. Tôi đã có nhiều trải nghiệm thú vị. Buổi sáng, tôi ra đồng gặt lúa cùng bác Sáu. Đến chiều, tôi đi câu cá cùng ông ngoại. Tôi cảm thấy rất thích thú.
Nhưng có lẽ, trải nghiệm khiến tôi nhớ nhất là lần đầu tiên được bơi dưới sông. Ở thành phố, tôi chỉ được bơi trong bể bơi. Tôi rất háo hức khi được hòa mình vào dòng nước mênh mông, mát mẻ. Hôm đó, chúng tôi còn tổ chức một cuộc thi bơi. Với năm năm học bơi, tôi đã đánh bại mọi đối thủ, trừ Đức - một đối thủ ngang tài ngang sức.
Trận chung kết quyết định người chiến thắng. Bạn Tùng làm trọng tài. Tôi tự nhủ sẽ đánh bại Đức. Sau tiếng còi, chúng tôi vào vị trí. Tiếng cổ vũ vang dội khắp sông. Cả hai bơi song song, không ai chịu kém ai. Tôi rất tự tin sẽ giành chiến thắng. Khi gần về đích, tôi cảm thấy mệt. Nhìn thấy Đức sắp vượt qua, tôi quyết tăng tốc. Bỗng nhiên, chân tôi bị chuột rút, không cử động được. Tôi dần tụt lại phía sau, chỉ còn biết vùng vẫy, uống phải không biết bao nhiêu nước. Trong đầu tôi chỉ còn sợ hãi và lo lắng. Có tiếng ai đó hoảng hốt kêu lên: “Hình như thằng Cường bị chuột rút rồi!”. Nhanh như cắt, Đức bơi đến cứu tôi lên bờ. Một phen thoát chết ngoạn mục. Khi đã an toàn, tôi cảm thấy buồn bã và hối hận vô cùng.
Đó là một trải nghiệm đáng nhớ, giúp tôi học được bài học quý giá. Không chỉ vậy, tôi còn có thêm một người bạn thân thiết.
Mẫu số 7
Cuộc sống không chỉ có niềm vui mà còn cả nỗi buồn. Đôi khi, chúng ta phải trải qua những điều đó để nhận ra bài học quý giá cho bản thân.
Tôi cũng đã từng có một trải nghiệm buồn. Hôm đó là chủ nhật, tôi đến nhà Minh Phương để cùng ôn tập cho bài kiểm tra học kì. Đến nơi, tôi thấy bạn đang tưới cây trong vườn giúp ông nội. Tôi lên phòng của Phương ngồi đợi. Tôi ngồi vào bàn học, đặt cặp sách xuống rồi tìm trên giá sách một cuốn truyện để đọc. Bỗng nhiên, tôi thấy một cuốn sổ tay đặt trên bàn, liền tò mò lấy ra xem. Thì ra đó là nhật kí của Minh Phương. Tranh thủ lúc bạn chưa lên, tôi lén mở cuốn nhật ký ra đọc.
Bỗng nhiên, tôi nghe tiếng nói của Phương vang lên:
- Sao cậu lại đọc trộm nhật ký của tớ? Cậu thật là quá đáng!
Tôi vội vàng gấp quyển nhật ký lại, đặt xuống bàn. Khi quay lại, tôi thấy khuôn mặt Phương đang rất tức giận. Tôi ấp úng:
- Tớ… xin… lỗi…
Chưa kịp nói hết câu, Phương đã đi xuống nhà. Tôi cảm thấy vô cùng hối hận. Tôi rất muốn xin lỗi, nhưng khi xuống dưới nhà thì không thấy Phương đâu. Tôi đành chào bố mẹ của Phương rồi ra về.
Về đến nhà, tôi suy nghĩ rất lâu. Sau đó, tôi gọi điện cho Phương. Nhưng mẹ của bạn nói Phương không muốn nghe máy. Lúc này, tôi cảm thấy buồn bã và hối hận vô cùng. Tôi tự nhủ rằng ngày mai sẽ đến xin lỗi bạn. Sáng hôm sau, tôi đến thật sớm. Khi nhìn thấy bạn, tôi chạy đến:
- Minh Phương ơi, cho tớ xin lỗi cậu nhé!
- Thu này, tớ cũng xin lỗi vì hôm qua đã quát bạn nhé!
- Không đâu, tớ mới là người có lỗi. Tớ đã đọc trộm nhật ký của cậu. Ai cũng có quyền tức giận khi gặp phải tình huống này. Tớ mong cậu sẽ tha thứ cho tớ và chúng ta vẫn sẽ là bạn tốt của nhau.
Phương mỉm cười nhìn tôi:
- Ừ, vậy chúng mình làm hòa nhé?
Tôi và Minh Phương bắt tay nhau làm hòa. Từ đó trở đi, chúng tôi càng trở nên thân thiết hơn.
Một trải nghiệm buồn nhưng đã dạy tôi bài học quý giá, đồng thời giúp tình bạn của tôi thêm gắn bó và khăng khít.
- Khám phá thế giới phát minh và sáng chế qua sách báo - Bài 18, Tiếng Việt lớp 4, Cánh Diều tập 2
- Góc sáng tạo: Khám phá những trang sử vàng trong sách Tiếng Việt lớp 4 Cánh diều tập 2 - Bài 14
- Luyện từ và câu: Khám phá và mở rộng vốn từ về Sáng chế, Phát minh - Bài 18 Tiếng Việt lớp 4 Tập 2 Cánh Diều
- Viết: Hướng dẫn viết bài văn miêu tả cây cối - Tiếng Việt 4 Chân trời sáng tạo, Tập 2, Bài 7
- Nói và Nghe: Hướng Dẫn Chi Tiết Làm Sản Phẩm - Bài 18 Tiếng Việt 4 Tập 2 Bộ Sách Cánh Diều