Kể lại kỷ niệm đáng nhớ với người thân - nguồn động lực và điểm tựa tinh thần của em (17 mẫu văn lớp 6)
EduTOPS xin giới thiệu Bài văn mẫu lớp 6: Kể lại kỷ niệm sâu sắc với người thân - nguồn động lực và điểm tựa tinh thần của em, trích từ sách Chân trời sáng tạo, tập 2.

Tài liệu bao gồm 17 đoạn văn mẫu lớp 6, giúp học sinh tham khảo và phát triển ý tưởng cho bài viết của mình. Hãy cùng khám phá chi tiết ngay sau đây.
Kể lại kỷ niệm đáng nhớ với người thân yêu
Mẫu 1
Trường học giống như ngôi nhà thứ hai của mỗi học sinh. Kỉ niệm đáng nhớ nhất của tôi là ngày đầu tiên đi học. Tối hôm trước, mẹ đã chuẩn bị đầy đủ đồ dùng học tập cho tôi. Sáng hôm sau, tôi thức dậy từ sáu giờ, đánh răng rửa mặt, ăn sáng và mặc bộ đồng phục mới. Vì bố mẹ bận đi làm sớm, ông nội là người đưa tôi đến trường bằng chiếc xe đạp quen thuộc. Trên đường đi, tôi vừa háo hức, vừa lo lắng. Ngôi trường Tiểu học hiện ra trước mắt thật đẹp đẽ. Cổng trường rộng lớn với tấm bảng tên nổi bật phía trên. Trường được xây dựng theo hình chữ U, gồm ba dãy nhà ba tầng, sơn màu vàng và mái tôn đỏ. Ông nội dắt tay tôi vào lớp học. Tôi nép sau lưng ông, cảm giác vừa hồi hộp, vừa e dè. Cô giáo chủ nhiệm đứng ở cửa lớp, nở nụ cười thân thiện đón chúng tôi. Nhờ sự động viên của ông, tôi đã mạnh dạn bước vào lớp. Buổi học đầu tiên trôi qua thật vui vẻ và đáng nhớ. Chiều hôm đó, ông nội đón tôi về, và tôi háo hức kể cho ông nghe về ngày đầu đi học. Kỉ niệm ấy mãi là một kí ức đẹp đẽ, mang lại cho tôi cảm giác hạnh phúc mỗi khi nhớ lại.
Mẫu 2
Tết năm nay, tôi có dịp đi chợ hoa cùng bố. Chiều hai bảy Tết, chợ hoa nhộn nhịp với tiếng người mua kẻ bán rộn ràng: “Anh mua cây đào này đi”, “Cây quất kia có giá bao nhiêu?”... Không khí xuân tràn ngập khắp nơi. Hàng trăm loài hoa đua nhau khoe sắc, nhưng nổi bật nhất vẫn là hoa đào và hoa mai. Những cánh đào hồng thắm duyên dáng, những cánh mai vàng rực rỡ ấm áp. Hai bố con dạo quanh chợ, ngắm nhìn từng chậu hoa. Bố quyết định mua một chậu đào về chơi Tết. Sau một hồi lựa chọn, tôi gợi ý bố mua cây đào cao, trồng trong chậu màu trắng. Thân cây nhỏ nhưng cứng cáp, khoác lên mình màu nâu đậm. Cành lá tỏa ra uốn lượn độc đáo, điểm xuyết những nụ đào chúm chím. Sau đó, tôi đề nghị bố mua thêm một chậu quất để ngôi nhà thêm rực rỡ. Dạo quanh chợ hoa, tôi cảm nhận rõ không khí xuân đang về. Khi cây đào được mang về, ai cũng khen ngợi.
Dấu ngoặc kép: Tiếng người mua, người bán rộn ràng: “Anh mua cây đào này đi”, “Cây quất kia có giá bao nhiêu?”,...
Mẫu 3
Trong gia đình, mẹ là người em yêu quý nhất. Em có rất nhiều kỉ niệm đẹp bên mẹ, nhưng ngày đầu tiên đi học là kỉ niệm em nhớ mãi. Tối hôm trước, mẹ giúp em chuẩn bị sách vở, quần áo, còn em chỉ việc đi ngủ sớm. Sáng hôm sau, em thức dậy lúc sáu giờ ba mươi, đánh răng rửa mặt, ăn sáng và mặc bộ đồng phục mới. Đúng bảy giờ, mẹ đưa em đến trường bằng xe máy. Trên đường đi, em vừa háo hức vừa lo lắng. Ngôi trường Tiểu học hiện ra trước mắt thật đẹp. Mẹ dắt em vào lớp, nơi cô giáo đang đứng đón học sinh. Em nép sau lưng mẹ, nhưng mẹ nắm tay em, mỉm cười và nói: “Con hãy tự tin lên! Chỉ một lát nữa thôi, con sẽ bước vào một thế giới mới”. Nhờ lời động viên ấy, em đã can đảm bước vào lớp. Buổi chiều, mẹ đón em về, và em kể cho mẹ nghe về ngày đầu đi học. Mẹ khen em mạnh mẽ, giỏi giang, khiến em vô cùng tự hào và hạnh phúc.
Dấu ngoặc kép: “Con hãy tự tin lên! Chỉ một lát nữa thôi, con sẽ bước vào một thế giới mới!”
Mẫu 4
Bà ngoại là người tôi yêu quý nhất. Tôi có nhiều kỉ niệm đẹp bên bà, đặc biệt là kì nghỉ hè năm lớp một. Sáng chủ nhật, tôi và mẹ ra bến xe. Xe xuất phát lúc sáu giờ ba mươi và đến nơi gần trưa. Tôi và mẹ đi bộ trên con đường làng, hai hàng cây rung rinh trong gió như chào đón. Từ xa, tôi đã thấy bà đứng đợi ở cổng. Tôi chạy đến ôm bà và nói: “Cháu chào bà ạ!”. Bà mỉm cười, dắt tôi vào nhà, hỏi han chuyện học hành. Mẹ ở lại một hôm rồi về thành phố. Những ngày sau đó, tôi cùng bà ra đồng lúa buổi sáng, thưởng thức những món ngon bà nấu buổi trưa. Tối đến, hai bà cháu ngồi hóng mát ngoài sân. Bà kể tôi nghe những câu chuyện cổ tích quen thuộc nhưng qua giọng kể nhẹ nhàng, thoảng hương trầu của bà, chúng trở nên mới lạ và hấp dẫn. Tôi cảm thấy bà như một bà tiên trong truyện, khiến tôi càng thêm yêu mến và kính trọng.
Mẫu 5
Mỗi kỉ niệm đều để lại trong tôi những dấu ấn sâu sắc. Tôi vẫn nhớ như in lần tôi trốn học cùng nhóm bạn ra ngoài chơi điện tử. Hôm đó, trong giờ sinh hoạt, cô giáo chủ nhiệm yêu cầu cả lớp tự quản vì cô phải đi họp. Hùng rủ tôi trốn ra ngoài cổng trường chơi điện tử. Nhưng cô giáo đã phát hiện ra. Cô nhắc nhở chúng tôi trước cả lớp và nói sẽ gặp phụ huynh vào cuối tuần. Điều đó khiến tôi lo lắng vô cùng, vì bố tôi rất nghiêm khắc. Cuối tuần, cô đến nhà, nhưng chỉ có mẹ ở nhà, còn bố đi công tác. Cô trò chuyện với mẹ khoảng một tiếng rồi ra về. Tôi thở phào nhẹ nhõm vì bố không có nhà, nhưng vẫn cảm thấy bất an. Sau khi cô đi, mẹ gọi tôi lại trò chuyện. Trái với thái độ nhẹ nhàng của mẹ, tôi lại tỏ ra khó chịu và cãi lại. Mẹ im lặng, ánh mắt buồn bã. Mấy ngày sau, bố đi công tác về. Một hôm, tôi thấy một bức thư trên bàn. Tôi mở ra và đọc những dòng chữ quen thuộc của bố. Những lời bố viết khiến tôi xúc động, nhận ra sự hy sinh lớn lao của mẹ. Tôi cảm thấy ân hận vì những lời nói vô lễ của mình. Buổi tối hôm đó, sau bữa cơm, tôi đề nghị giúp mẹ rửa bát. Khi bố mẹ ngồi xem tivi, tôi đã nói lời xin lỗi. Bố mẹ ngạc nhiên, rồi xúc động nói: “Không sao đâu, con biết nhận lỗi là tốt rồi!”. Tôi ôm chầm lấy bố mẹ, nước mắt lăn dài. Gia đình luôn yêu thương ta vô điều kiện, bao dung và dạy ta những bài học quý giá. Kỉ niệm này mãi là một bài học ý nghĩa trong cuộc đời tôi.
Dấu ngoặc kép: Cả hai cùng nói: “Không sao đâu, con biết nhận lỗi là tốt rồi!”
Mẫu 6
Những kỉ niệm với người thân luôn là điều quý giá. Đến giờ, tôi vẫn nhớ như in ngày đầu tiên đi học. Hôm đó, mẹ là người đưa tôi đến trường. Buổi sáng, tôi thức dậy sớm, mọi thứ từ quần áo đến đồ dùng học tập đều được mẹ chuẩn bị chu đáo. Sau bữa sáng, mẹ đưa tôi đến trường. Trên đường đi, tôi vừa háo hức, vừa hồi hộp. Khoảng mười lăm phút sau, chúng tôi đến nơi. Trước mắt tôi là ngôi trường Tiểu học thân yêu, đúng như lời mẹ kể. Ngôi trường tuy đã xây dựng lâu nhưng vẫn khang trang. Cổng trường sơn màu đỏ tươi, phía trên là tấm biển ghi: “Trường Tiểu học Ban Mai”. Bên trong có ba dãy nhà ba tầng, sơn màu vàng. Các phòng học được trang bị đầy đủ bàn ghế, quạt trần và bảng đen. Phía sau dãy nhà hiệu bộ là sân bóng và nhà thể chất. Mẹ gửi xe ở nhà xe rồi dắt tôi vào trường. Sân trường nhộn nhịp học sinh và phụ huynh. Mẹ đưa tôi đến phòng học số 10, nơi cô giáo đứng đón với nụ cười dịu dàng. Tôi nép sau lưng mẹ, nhưng mẹ đã động viên tôi bằng ánh mắt trìu mến và giọng nói nhẹ nhàng: “Mạnh mẽ lên bé con!”. Ngày hôm đó, tôi làm quen với cô giáo và nhiều bạn mới. Kỉ niệm ngày đầu đến trường thật đẹp, và tôi luôn biết ơn mẹ vì điều đó.
Dấu ngoặc kép: Em vẫn còn nhớ ánh mắt trìu mến và giọng nói dịu dàng của mẹ: “Mạnh mẽ lên bé con!”.
Kể lại kỷ niệm đáng nhớ với người thân yêu
Mẫu 1
Trong gia đình, anh trai là người tôi thân thiết nhất. Tôi nhớ như in lần bị các bạn trong xóm bắt nạt, tôi chỉ biết chạy về nhà ngồi khóc. Anh trai liền đến hỏi han và giúp tôi “trả thù” nhóm bạn. Từ đó, anh trở thành điểm tựa vững chắc của tôi. Tuổi thơ tôi thật hạnh phúc khi được sống cùng anh. Những lúc rảnh rỗi, anh đưa tôi ra đồng thả diều, câu cá, bắt ếch… Anh còn dạy tôi học võ, bảo rằng con gái phải biết tự bảo vệ mình. Những kỉ niệm ấy như vừa mới xảy ra. Những năm anh học đại học, xa nhà thường xuyên, tôi nhớ anh da diết. Tôi nhớ những lần anh nấu cơm dỗ tôi ăn khi tôi ốm, những lần anh giảng bài cho tôi khi tôi gặp bài toán khó… Những kỉ niệm ấy thật đẹp và đáng trân trọng. Tôi yêu quý anh trai của mình vô cùng.
Dấu ngoặc kép: Anh trai liền đến hỏi han, còn giúp tôi “trả thù” nhóm bạn. Từ đó, anh đã trở thành một điểm tựa vững chắc của tôi.
Mẫu 2
Tôi có nhiều kỉ niệm đẹp với mẹ, nhưng đáng nhớ nhất là dịp 20 - 10 năm nay. Tôi và bố đã cùng nhau chuẩn bị một món quà bất ngờ cho mẹ. Hôm đó, dù là thứ bảy, mẹ vẫn phải đi dạy. Tôi và bố dậy sớm đi chợ, rồi về nhà nấu những món mẹ thích. Sau hơn một tiếng bận rộn trong bếp, chúng tôi hoàn thành các món: sườn xào chua ngọt, canh cá nấu chua, măng kho tương… Bàn ăn được bày biện đẹp mắt, ở giữa là lọ hoa do tôi tự cắm. Tuy không đẹp bằng mẹ, nhưng tôi tin mẹ sẽ hạnh phúc khi biết đó là tấm lòng của cô con gái. Khi mẹ về, bố đứng ở cửa tặng hoa. Mẹ xúc động khi nhận bó hoa và càng ngạc nhiên hơn khi thấy bàn ăn thịnh soạn. Khi biết bố con tôi đã chuẩn bị cả buổi sáng, mẹ nói rằng mẹ rất hạnh phúc. Chúng tôi cùng nhau ăn cơm vui vẻ, mẹ khen các món ăn ngon. Ngày hôm đó thật ý nghĩa với cả gia đình tôi.
Dấu ngoặc kép: Tôi và bố đã “hợp tác” để chuẩn bị cho mẹ một món quà thật bất ngờ.
Đoạn văn kể về kỉ niệm với một người thân - Mẫu 8
Trong gia đình, người gắn bó nhất với tôi là ông nội. Ông rất yêu thích trồng cây, nên khu vườn nhà lúc nào cũng xanh tốt, trĩu quả. Những cây ăn quả đã cho trái ngọt qua bao mùa. Sau khi hoàn thành công việc nhà, ông thường ra vườn chăm sóc cây cối. Tôi luôn chạy theo, đòi giúp ông tưới cây. Ông dạy tôi phải nâng niu, cẩn thận với từng gốc cây, để mùa đến, cây sẽ ra hoa kết trái, mang lại hoa thơm quả ngọt. Nhờ ông, tôi đã trở thành “người làm vườn tài ba”. Không chỉ vậy, tôi còn được nghe ông kể nhiều câu chuyện ý nghĩa về cuộc sống, những bài học giúp tôi trưởng thành hơn mỗi ngày. Với tôi, ông nội là người tuyệt vời nhất.
Dấu ngoặc kép: Có thể nói, nhờ có ông mà tôi đã trở thành “người làm vườn tài ba”.
Mẫu 3
Mẹ là người tôi yêu thương nhất trong gia đình. Tôi có nhiều kỉ niệm đẹp về mẹ, nhưng nhớ nhất là ngày đầu tiên đi học. Tối hôm trước, mẹ giúp tôi chuẩn bị quần áo, sách vở. Sáng hôm sau, mẹ đánh thức tôi dậy sớm và chuẩn bị bữa sáng ngon lành. Đúng bảy giờ, mẹ đưa tôi đến trường. Cảnh vật hai bên đường quen thuộc mà hôm nay sao thật khác lạ. Khi đến trường, mẹ dắt tôi vào lớp. Tôi lo lắng nép sau lưng mẹ, nhưng mẹ đã động viên tôi bằng lời nói nhẹ nhàng: “Mạnh mẽ lên bé con!”. Chiều về, mẹ đón tôi sớm. Trên đường, tôi ríu rít kể cho mẹ nghe về buổi học đầu tiên. Kỉ niệm ngày khai trường ấy thật đẹp, là hành trang giúp tôi vững bước trên con đường phía trước. Với tôi, mẹ chính là điểm tựa tinh thần vững chắc.
Dấu ngoặc kép: Chính mẹ đã động viên để tôi đã tự tin bước vào lớp học. Tôi vẫn còn nhớ mãi lời mẹ nói: “Mạnh mẽ lên bé con!”.
Mẫu 4
Tết năm nay, tôi cùng bố đi chợ hoa xuân. Đây là lần đầu tiên tôi được trải nghiệm không khí chợ hoa cuối năm. Bố kể rằng từ hai mươi lăm đến ba mươi Tết, đường phố ngập tràn các hàng hoa. Chợ hoa nhộn nhịp không kém các khu chợ ẩm thực Tết. Hoa hồng, hoa cúc, hoa vi-ô-lét, hoa lan, hoa dơn, hoa thược dược… đủ loại được bày bán rực rỡ. Người bán hàng hồ hởi mời chào: “Chị ơi, mua hoa đào đi!”, “Anh ơi, mua cây quất về chơi Tết này!”... Người mua vừa chiêm ngưỡng những đóa hoa đẹp nhất, vừa đắn đo lựa chọn. Bố đã chọn được một cây quất và một cây đào đẹp để chơi Tết. Bố còn mua cho tôi một chậu hoa đồng tiền, loài hoa tôi yêu thích nhất. Hai bố con ra về với niềm vui và sự háo hức tràn đầy.
Dấu ngoặc kép: Người bán hồ hởi mời chào khách mua hoa: “Chị ơi, mua hoa đào đi!”, “Anh ơi, mua cây quất về chơi Tết này!”...
Mẫu 5
Trong gia đình, mẹ là người tôi yêu thương nhất. Tôi có nhiều kỉ niệm đẹp với mẹ, nhưng nhớ nhất là ngày đầu tiên đi học. Tối hôm trước, mẹ giúp tôi chuẩn bị sách vở, quần áo, còn tôi chỉ việc đi ngủ sớm. Sáng hôm sau, tôi thức dậy lúc sáu giờ ba mươi, đánh răng rửa mặt, ăn sáng và mặc bộ đồng phục mới. Đúng bảy giờ, mẹ đưa tôi đến trường bằng xe máy. Trên đường đi, tôi vừa háo hức, vừa lo lắng. Ngôi trường Tiểu học hiện ra trước mắt thật đẹp. Mẹ dắt tôi vào lớp, nơi cô giáo đang đứng đón học sinh. Tôi nép sau lưng mẹ, nhưng mẹ nắm tay tôi, mỉm cười và nói: “Mạnh mẽ lên bé con của mẹ. Chỉ một lát nữa thôi, con sẽ bước vào một thế giới mới”. Nhờ lời động viên ấy, tôi đã can đảm bước vào lớp. Với tôi, mẹ chính là điểm tựa tinh thần vững chắc.
Dấu ngoặc kép: Em còn nhớ như in câu nói của mẹ: “Mạnh mẽ lên bé con của mẹ. Chỉ một lát nữa thôi, con sẽ bước vào một thế giới mới”.
Mẫu 6
Bà ngoại là người tôi yêu mến và kính trọng nhất. Năm nay, bà đã sáu mươi tư tuổi. Dáng người thanh mảnh, khuôn mặt trái xoan in hằn dấu vết thời gian. Mái tóc dài của bà giờ điểm những sợi bạc, nhưng với tôi, bà vẫn xinh đẹp lắm. Tôi nhớ mãi những kỉ niệm với bà. Khi còn nhỏ, bố mẹ tôi bận công việc, bà ngoại là người chăm sóc tôi từ bữa ăn đến giấc ngủ. Tối đến, tôi thường nằm ngủ cùng bà, được nghe bà kể chuyện. Giọng kể của bà dịu dàng, hấp dẫn. Những câu chuyện cổ tích về cô Tấm hiền lành, chàng Thạch Sanh dũng cảm hay cậu bé thông minh, tôi vẫn nhớ mãi. Cả lời hát ru ngọt ngào của bà đã đưa tôi vào giấc ngủ: “Con cò mà đi ăn đêm/Đậu phải cành mềm lộn cổ xuống ao…”. Nhờ bà, tuổi thơ tôi thật hạnh phúc. Tôi yêu mến và kính trọng bà ngoại vô cùng.
Dấu ngoặc kép: Cả lời hát ru thật ngọt ngào của bà đã đưa em vào giấc ngủ: “Con cò mà đi ăn đêm/Đậu phải cành mềm lộn cổ xuống ao…”.
Mẫu 7
Kỉ niệm đáng nhớ nhất của tôi là ngày đầu tiên đi học. Tối hôm trước, mẹ giúp tôi chuẩn bị mọi thứ chu đáo, còn tôi chỉ việc đi ngủ sớm. Sáng hôm sau, tôi thức dậy lúc sáu giờ, đánh răng rửa mặt, ăn sáng và mặc bộ đồng phục mới. Đúng bảy giờ, mẹ đưa tôi đến trường bằng chiếc xe máy cũ. Trên đường đi, tôi vừa háo hức, vừa lo lắng. Chẳng bao lâu, ngôi trường Tiểu học hiện ra trước mắt. Cổng trường rộng lớn với tấm biển tên nổi bật. Sân trường rộng rãi, được đổ bê tông phẳng lì. Mẹ dắt tôi đến phòng học, nơi cô giáo đang đứng đón. Tôi nép sau lưng mẹ, nhưng mẹ đã động viên tôi bằng giọng nói nhẹ nhàng và ánh mắt trìu mến: “Đi đi con, một chân trời mới đang chờ con ở phía trước”. Lời nói ấy tiếp thêm cho tôi động lực. Tôi bước vào lớp cùng cô giáo. Buổi học đầu tiên thật vui vẻ, tôi quen được nhiều bạn mới. Chiều về, tôi kể cho mẹ nghe về buổi học. Tôi cảm thấy hạnh phúc vì có mẹ bên cạnh trong ngày đặc biệt ấy.
Dấu ngoặc kép: Đến bây giờ, em vẫn còn nhớ lời mẹ nói: “Đi đi con, một chân trời mới đang chờ con ở phía trước”.
Mẫu 8
Tôi rất yêu thương và kính trọng bố. Năm nay, bố bốn mươi tư tuổi, làm hướng dẫn viên du lịch. Vì công việc, bố thường xuyên đi công tác xa nhà. Sau mỗi chuyến đi, bố đều mang về cho tôi những món quà từ những miền đất bố đã qua. Bố còn kể cho tôi nghe nhiều câu chuyện thú vị từ những chuyến đi của mình. Qua mỗi câu chuyện, bố dạy tôi những bài học ý nghĩa, trở thành hành trang quý giá trong cuộc sống. Tôi mong một ngày có thể trở thành hướng dẫn viên du lịch như bố, được đi nhiều nơi. Dù bận rộn, nhưng khi ở nhà, bố luôn giúp mẹ việc nhà. Tôi thường đùa rằng bố là “siêu nhân” của riêng mẹ. Với tôi, bố là điểm tựa tinh thần vững chắc. Tôi yêu thương và kính trọng bố vô cùng.
Dấu ngoặc kép: Em thường nói đùa rằng bố chính là “siêu nhân” của riêng mẹ.
Mẫu 9
Nghỉ hè năm nay, tôi được về quê ngoại chơi. Tôi đã có nhiều kỉ niệm đẹp bên bà ngoại - người tôi yêu mến nhất. Đúng sáu giờ ba mươi, xe xuất phát. Gần trưa, xe đến nơi. Tôi xuống xe, đi bộ trên con đường làng về nhà bà. Từ xa, tôi đã thấy bà đứng đón ở cổng. Tôi chạy đến ôm lấy bà. Hai bà cháu vừa đi vừa trò chuyện vui vẻ. Bà hỏi han chuyện học hành của tôi. Buổi trưa, tôi được thưởng thức những món ngon do bà nấu. Tối hôm đó, hai bà cháu ra sân hóng mát. Tôi được nghe bà kể chuyện. Những truyện cổ tích tôi đã đọc nhiều lần, nhưng qua giọng kể của bà, chúng trở nên thú vị và mới lạ. Chuyện về cô Tấm ở hiền gặp lành, chàng Thạch Sanh dũng cảm, hay cậu bé thông minh giúp nhà vua. Giọng kể của bà nhẹ nhàng, thoảng hương trầu. Hình ảnh bà lúc ấy giống như “bà tiên” trong truyện cổ tích. Tôi cảm thấy yêu bà vô cùng.
Dấu ngoặc kép: Hình ảnh bà lúc này giống như “bà tiên” trong các truyện cổ tích vậy.
Mẫu 10
Trong gia đình, chị gái là người gắn bó và thân thiết nhất với tôi. Chúng tôi có nhiều kỉ niệm đẹp bên nhau. Chủ nhật tuần trước, tôi và chị Thu đã có chuyến tham quan Bảo tàng Dân tộc học Việt Nam. Hai chị em bắt xe buýt mất khoảng một tiếng để đến bảo tàng. Khi bước qua cổng, tôi nhìn thấy một khối nhà mái vòm lớn, phía trên có dòng chữ đá nổi bật: “Bảo tàng Dân tộc học Việt Nam”. Chị Thu mua vé, rồi chúng tôi đi tham quan theo sơ đồ hướng dẫn. Ở mỗi điểm tham quan, chị kể cho tôi nghe nhiều câu chuyện thú vị. Tôi thầm ngưỡng mộ chị như “một cuốn sách”, am hiểu nhiều kiến thức trong cuộc sống. Chúng tôi còn chụp nhiều bức ảnh đẹp. Chuyến đi giúp tôi và chị Thu thêm gắn bó và thân thiết hơn.
Dấu ngoặc kép: Em thầm ngưỡng mộ chị giống như “một cuốn sách”, am hiểu nhiều kiến thức trong cuộc sống.
- Soạn bài Tự đánh giá: Những điều bố yêu - Ngữ văn lớp 6 trang 47 sách Cánh Diều tập 1
- Soạn bài Kể lại một trải nghiệm đáng nhớ - Ngữ văn lớp 6 trang 45 sách Cánh Diều tập 1: Hướng dẫn chi tiết và sáng tạo
- Hướng dẫn Soạn bài Thực hành tiếng Việt trang 41 - Ngữ văn lớp 6 Cánh Diều tập 1 chi tiết và dễ hiểu
- Kể lại truyền thuyết Thánh Gióng qua lời kể sinh động của em (23 bài văn mẫu) - Văn lớp 6
- Hướng dẫn Soạn bài Thực hành tiếng Việt trang 24 - Sách Cánh Diều 6 Tập 1