Bài văn tả người hay nhất (327 mẫu) – Những bài văn đặc sắc dành cho học sinh lớp 5 giúp phát triển kỹ năng viết
TOP 327 Bài Văn Tả Người Hay Nhất: Cung cấp những bài mẫu đặc sắc giúp học sinh lớp 5 sáng tạo và hoàn thiện bài văn miêu tả người thân, bạn bè, thầy cô,... với những ý tưởng mới mẻ, phong phú và đầy cảm xúc.

Bài viết không chỉ giúp các em học sinh cải thiện kỹ năng miêu tả mà còn mở rộng vốn từ vựng, giúp các em biết cách khắc họa những nét đặc trưng, từ hình dáng, tính cách đến tình cảm, qua đó làm sâu sắc thêm các mối quan hệ tình cảm và sự hiểu biết về thế giới xung quanh.
Những Bài Văn Mẫu Tả Người Hay Nhất: Cung cấp các bài văn tả người lớp 5 với những ý tưởng sáng tạo và dễ dàng tiếp cận, giúp học sinh phát triển kỹ năng miêu tả qua các nhân vật gần gũi trong cuộc sống như gia đình, thầy cô, bạn bè và nhiều nhân vật khác.
- Tả một người mà em yêu quý nhất lớp 5
- Bài văn tả bố
- Bài văn tả mẹ
- Tả người hàng xóm lớp 5
- Tả ông của em
- Tả em trai của em
- Tả chị gái của em
- Tả anh trai thân yêu của em
- Tả em gái của em
- Tả cô giáo của em
- Tả người thầy của em
- Tả em bé đang tuổi tập đi tập nói
- Tả bà của em
- Tả một người bạn thân của em
- Tả một người thân của em đang làm việc
- Tả bác bảo vệ trường em
- Tả bác ngư dân
Sơ Đồ Tư Duy Bài Văn Tả Người: Cung cấp cái nhìn toàn diện về cách thức triển khai bài văn tả người, từ việc lựa chọn nhân vật đến việc miêu tả chi tiết từng đặc điểm ngoại hình, tính cách và tình cảm. Đây là công cụ hữu ích giúp học sinh lớp 5 phát triển kỹ năng viết miêu tả một cách sáng tạo và mạch lạc.

Tả Người Em Yêu Quý Nhất: Mẹ – Hình Mẫu Của Tình Thương Và Hi Sinh
“Lòng mẹ bao la như biển Thái Bình dạt dào...”, mỗi lần nghe câu hát ấy, em lại không khỏi xúc động. Mẹ là người đã sinh ra, chăm sóc và dạy bảo em trưởng thành, là người yêu quý nhất trong cuộc đời em. Tình mẹ bao la như biển, rộng lớn và không bến bờ, chứa đựng tất cả yêu thương và hy sinh.
Mẹ em năm nay đã 36 tuổi. Dù có chiều cao khiêm tốn và vẻ ngoài giản dị, nhưng trong mắt em, mẹ luôn là người đẹp nhất. Làn da mẹ đã ngả màu nâu sạm vì những năm tháng phải dãi nắng dầm sương để nuôi nấng chúng em. Mái tóc mẹ đen mượt mà, cắt ngang vai, ôm lấy khuôn mặt trái xoan thanh thoát. Đôi lông mày cong như hình cánh cung, đôi mắt to tròn với hàng mi dài, cong vút, luôn toát lên vẻ hiền hậu. Nụ cười mẹ lúc nào cũng tươi tắn, đôi môi hồng hào như đóa hoa nở, và chiếc mũi cao thanh tú là điểm nhấn trên khuôn mặt. Thân hình mẹ gầy đi theo năm tháng vất vả, đôi bàn tay chai sạn, gân guốc là minh chứng rõ rệt cho những hy sinh mẹ đã trải qua.
Mẹ sống rất giản dị, nhưng lại rất hòa đồng với mọi người. Ở nhà, mẹ luôn chọn những bộ quần áo đơn giản, nhưng mỗi khi ra ngoài lại chọn trang phục kín đáo, lịch sự. Mẹ quan tâm chu đáo tới từng thành viên trong gia đình. Sáng sớm, mẹ thức dậy trước tiên để chuẩn bị bữa ăn cho cả nhà, nấu những món ăn ngon để bố mang đi làm. Vào mùa đông, mẹ luôn nhắc nhở ba bố con giữ ấm, đeo khăn quàng cổ. Khi em sai sót, mẹ không bao giờ mắng mà chỉ nhẹ nhàng nhắc nhở, đưa ra những lời khuyên, giúp em phân biệt đúng sai. Mẹ không chỉ là người mẹ, mà còn là người thầy, người bạn thân thiết, luôn ở bên cạnh và dẫn dắt em.
Em rất yêu mẹ. Những năm đầu về làm dâu, mẹ phải trải qua không ít khó khăn vất vả, nhưng mẹ luôn chịu đựng và kiên nhẫn. Mẹ mang đến tình yêu thương ấm áp cho tất cả mọi người. Nhìn mẹ ngày một già đi theo thời gian, em cảm nhận rõ sự vất vả mà mẹ đã trải qua. Cảm xúc thương yêu trong lòng em càng lớn dần, em chỉ mong mẹ luôn khỏe mạnh, vui vẻ và hạnh phúc.
Công lao to lớn của mẹ không gì có thể đền đáp hết. Dù em có nói bao nhiêu lời yêu thương cũng không đủ. Em mong mẹ luôn mạnh khỏe và hạnh phúc, và em sẽ cố gắng học hành thật tốt để không phụ lòng mẹ, để mẹ luôn tự hào về em.
Bài Văn Tả Bố – Người Anh Hùng Trong Cuộc Đời Em
“Công cha như núi Thái Sơn” – câu ca dao ấy mãi mãi là chân lý. Mẹ mang đến cho em những yêu thương dịu dàng, nhưng cha lại như một ngọn núi vững chãi, là điểm tựa bền vững cho cuộc đời em. Cha không chỉ là người trụ cột trong gia đình, mà còn là tấm gương sáng về đạo đức, là người thầy dạy em bài học về sự nghiêm khắc và tình yêu vô bờ bến. Đối với em, cha là người anh hùng thực sự trong đời sống thường nhật, là nguồn cảm hứng để em vươn lên trong cuộc sống.
Cha em không cao, chỉ khoảng một mét sáu bảy, nhưng vóc dáng đầy đặn lại tạo nên một sức mạnh tiềm ẩn. Dù vậy, cha rất nhanh nhẹn trong công việc, thể hiện sự dẻo dai và năng động. Khuôn mặt cha vuông vắn, chữ điền, khiến mọi người xung quanh đều ngưỡng mộ và khen ngợi. Da cha trắng mịn màng đến mức ngay cả những người phụ nữ cũng phải ghen tị. Khi đi làm đồng cùng nhau, nhìn làn da ấy dưới ánh sáng của buổi chiều, ai cũng phải trầm trồ và ngưỡng mộ.
Mắt cha em to tròn, luôn ánh lên vẻ hiền từ, như những vì sao lấp lánh trên bầu trời đêm. Đôi môi của cha đẹp, và nụ cười ấy luôn thể hiện sự hiền hòa, chất phác của một người nông dân. Đặc biệt, hàm răng đều tăm tắp như những hạt ngô, làm vẻ đẹp của cha thêm phần ấm áp. Đôi bàn tay cha là hình ảnh không thể quên: đôi tay chăm sóc, đôi tay nâng niu, nhưng cũng là đôi tay đòn roi khi cần thiết. Bàn tay cha không mềm mại như của nhiều người khác, bởi cha gắn bó với đồng ruộng, nhưng chính đôi bàn tay ấy đã làm nên những ngôi nhà vững chãi, những đồ vật đẹp đẽ trong gia đình. Mặc dù bàn tay ấy đã chai sạn, khô cằn, nhưng vẫn chứa đựng bao yêu thương, làm nên những điều kỳ diệu.
Và giờ đây, khi thời gian đã khắc sâu vào mái tóc cha những dấu vết của sự mệt mỏi, em nhìn thấy những sợi tóc đã chuyển sang màu khói, không phải trắng, cũng không phải đen, mà là màu của sương sớm, của ánh nắng oi ả trên cánh đồng. Đó là màu tóc của bao vất vả, khó khăn. Những vết nhăn trên mặt cha như minh chứng cho những năm tháng lao động và hy sinh. Mỗi lần cha cười, những vết nhăn ấy lại hiện rõ, đôi khi em nhận thấy chúng xuất hiện khi cha đang chìm đắm trong suy tư. Dù thời gian có tước đi tuổi xuân của cha, nhưng cha vẫn luôn là người bảo vệ, là điểm tựa vững chắc của em, luôn nâng đỡ em mỗi khi em gặp khó khăn.
Em vô cùng yêu mến cha. Nếu có thể ước một điều, em chỉ mong cha luôn khỏe mạnh để mãi mãi ở bên em. Mẹ giống như thiên thần trong mắt em, nhưng cha lại như một vị anh hùng, một ông tiên hiền từ, không chỉ mang đến phép màu cho cuộc sống, mà còn mang đến tình phụ tử thiêng liêng, che chở em suốt cuộc đời. Cha là hình mẫu lý tưởng, là người anh hùng trong cuộc sống của em.
Bài Văn Tả Mẹ: Người Mẹ Tuyệt Vời Trong Cuộc Đời Em
Trong gia đình em, người mà em luôn yêu thương, kính trọng và ngưỡng mộ nhất chính là mẹ. Mẹ không chỉ là người nuôi dưỡng, chăm sóc, mà còn là người bạn đồng hành vững chãi, luôn ở bên em trong những lúc vui buồn, sẻ chia và dạy dỗ em từng bước đi trong cuộc sống.
Mẹ năm nay đã 36 tuổi, nhưng sắc vóc mẹ vẫn duyên dáng và tràn đầy sức sống. Dáng mẹ thon thả như đoá hoa trong nắng mai, tóc dài óng ả, mượt mà như dòng suối trong vắt. Khuôn mặt trái xoan của mẹ luôn toát lên vẻ hiền dịu, ánh mắt mẹ sáng như ngọn đuốc, luôn dõi theo từng bước đi của em, mang theo sự lo lắng, yêu thương. Đôi môi mẹ đỏ tươi, nở nụ cười rạng rỡ, khiến em luôn cảm nhận được sự ấm áp và an lành. Làn da mẹ trắng mịn màng, tựa như được chăm sóc bởi bàn tay của thời gian. Mẹ không chỉ là người mẹ hiền hậu, mà còn là một người phụ nữ giản dị nhưng rất sang trọng trong từng cử chỉ. Dù công việc giảng dạy ở trường rất bận rộn, mẹ vẫn dành thời gian chăm sóc gia đình, đảm bảo cho mọi thành viên được ấm no, hạnh phúc. Những buổi tối, khi em cần học thêm, mẹ sẵn sàng ngồi xuống, giảng bài tận tình, giúp em vượt qua những bài học khó khăn. Những lúc em ốm, làn tay mẹ ân cần chăm sóc giúp em mau chóng hồi phục để tiếp tục đến trường. Mẹ thức dậy sớm mỗi ngày, chuẩn bị bữa sáng cho cả gia đình, nhưng mẹ luôn vui vẻ, lạc quan. Mẹ không chỉ là người mẹ mẫu mực, đảm đang, mà còn là người chị, người bạn tâm giao, luôn lắng nghe, chia sẻ và động viên em trong mọi hoàn cảnh. Em luôn cảm thấy ấm lòng khi có mẹ bên cạnh. Mẹ xứng đáng với danh hiệu “Giỏi việc trường, đảm việc nhà” mà nhà trường đã trao tặng, bởi sự tận tâm trong công việc và chăm lo cho gia đình.
Em yêu mẹ rất nhiều và luôn cảm thấy biết ơn vì những hy sinh mẹ dành cho em và gia đình. Em sẽ cố gắng học giỏi, trở thành người có ích cho xã hội, để không phụ công mẹ đã vất vả nuôi dưỡng, dạy dỗ. Mẹ là nguồn động lực lớn trong cuộc đời em, và em sẽ luôn nỗ lực hết mình để mẹ cảm thấy tự hào về em.
Tả Người Hàng Xóm Lớp 5
Người hàng xóm gần gũi nhất của gia đình tôi là một chị gái dịu dàng và đầy tình cảm, người mà tôi rất quý mến. Chị tên là Nghiên, một người phụ nữ trẻ với mái tóc cắt ngắn ngang vai, nhuộm màu nâu nổi bật, luôn toả sáng mỗi khi xuất hiện. Đôi mắt chị to và tròn, ánh lên màu nâu nhẹ nhàng, tạo nên sự hài hòa tuyệt vời với màu tóc. Tôi thường ngắm nhìn chị với niềm ao ước, và đang xin phép bố mẹ để nhuộm tóc màu nâu giống chị khi mùa hè đến.
Mỗi sáng, khi tôi chuẩn bị đến trường cũng là lúc chị ấy rời nhà để đến cơ quan. Chị có dáng người cao, hơi gầy, nhưng luôn biết cách chọn trang phục sao cho thật phù hợp và phong cách. Chị làm việc tại một công ty thời trang, vì vậy, phong cách ăn mặc của chị luôn khiến người khác phải ngưỡng mộ. Không chỉ vậy, chị còn vui vẻ chia sẻ cho tôi những bí quyết kết hợp trang phục thật hợp lý. Mỗi lần gặp tôi hay bố mẹ, chị luôn nở nụ cười ấm áp, kèm theo lời chào hỏi thân thiện, thể hiện sự tử tế và tinh tế của một người trưởng thành. Mẹ tôi thường khuyên tôi nên học hỏi ở chị về cách cư xử với mọi người, và tôi luôn ghi nhớ lời dạy ấy. Chị rất yêu thích việc trồng hoa ở sân trước, và vào dịp sinh nhật tôi, chị tặng tôi một chậu hoa nhỏ xinh xắn, món quà mà tôi rất trân trọng. Không chỉ vậy, chị còn là một người nấu ăn rất giỏi, và thường xuyên mang đồ ăn ngon qua tặng gia đình tôi. Chúng tôi cũng thường xuyên trao đổi đồ ăn, giống như những bức thư không lời, mà mẹ tôi gọi là những món quà tình cảm. Đặc biệt, trong tháng sau, chị sẽ kết hôn và có thể sẽ dọn ra khỏi khu phố này.
Dù biết rằng sự thay đổi này là không thể tránh khỏi, tôi cảm thấy rất buồn khi mất đi một người hàng xóm thân thiết như chị. Tuy vậy, chị đã hứa sẽ luôn ghé thăm tôi, và tôi tin rằng tình cảm giữa chúng tôi sẽ không phai mờ theo thời gian. Đối với tôi, chị không chỉ là người hàng xóm, mà còn là người chị gái mà tôi luôn yêu quý và ngưỡng mộ.
Tả Ông Của Em
Mỗi dịp hè đến, gia đình tôi lại đưa tôi về quê, nơi tôi luôn cảm nhận được sự ấm áp và yêu thương vô bờ từ ông. Vừa bước vào ngưỡng cửa nhà, tiếng nói trầm ấm của ông vang lên, cùng với cái xoa đầu thân thuộc: “Ôi, đứa cháu yêu của ông đã về rồi, năm nay kết quả học tập của cháu thế nào? Có tốt không?”. Đó là giọng nói đầy tình cảm của ông, người mà tôi luôn yêu quý nhất trong gia đình.
Năm nay, ông đã ngoài tám mươi tuổi, nhưng trí óc của ông vẫn minh mẫn, sáng suốt. Tuy vậy, cơ thể ông đã không còn khỏe mạnh như thuở trước nữa, gầy đi nhiều. Gương mặt ông in đậm những nếp nhăn, dấu vết của bao thăng trầm, vất vả của cuộc đời. Đôi mắt của ông đã mờ đục, không còn sắc bén như trước, mỗi khi đọc báo, ông phải đeo kính, nhưng đôi mắt ấy vẫn ánh lên vẻ trìu mến, hiền từ mỗi khi nhìn tôi. Mái tóc của ông bạc trắng, tựa như những sợi cước, khiến ông trông giống như một ông bụt hiền hậu trong những câu chuyện cổ tích. Đôi bàn tay ông gầy gò, xương xẩu, đã sạm đen dưới nắng, luôn run rẩy mỗi khi làm việc. Răng của ông đã rụng nhiều, nhưng nhờ chiếc hàm răng giả, nụ cười của ông vẫn luôn tươi tắn. Ông ăn mặc rất giản dị, với những bộ quần áo vải thô, màu sắc trầm, đôi dép cao su màu nâu của bộ đội giản dị mà chắc chắn.
Mỗi buổi sáng, khi mặt trời vừa ló dạng sau dãy núi, và màn sương sớm vẫn còn vương vấn trong không gian, ông đã thức dậy từ rất sớm, là người đầu tiên tỉnh giấc trong gia đình. Ra sân, ông hít một hơi thật sâu, tận hưởng không khí trong lành của buổi sớm. Mặc dù đã bước vào tuổi xế chiều, ông vẫn duy trì thói quen dậy sớm để tập thể dục. Động tác xoay người, cúi xuống của ông rất dẻo dai, nhanh nhẹn, khiến tôi nhớ đến hình ảnh ông thời trẻ - một người vô cùng năng động và khỏe khoắn. Sau khi tập thể dục, ông thường lo liệu bữa sáng cho cả gia đình.
Mặc dù đã ở tuổi cao, ông vẫn không ngừng chăm chỉ và hăng hái tham gia các hoạt động xã hội, các chương trình do nhà văn hóa địa phương tổ chức. Có lần, ông chia sẻ với tôi: “Từ bé, ông đã yêu thiên nhiên vô cùng.” Chính vì vậy, ông rất thích trồng cây, chăm sóc vườn tược. Những chú sâu nhỏ quấy phá khu vườn của ông luôn bị ông bắt ngay, rồi lại chăm chút tưới nước cho cây. Mỗi khi rảnh rỗi, ông sẽ ngồi vót tre hoặc cho gà ăn, một công việc nhẹ nhàng nhưng đầy đam mê. Vào những buổi trưa hè oi ả, ông sẽ mang chiếc võng ra dưới bóng mát, pha một chút gió mát từ chiếc quạt nan và nghe đài phát thanh. Những đêm trăng, ông sẽ ngồi trên chiếc ghế mây ngoài hiên, kể cho tôi và các đứa trẻ trong làng nghe những câu chuyện cổ tích, những câu chuyện không chỉ mang tính giải trí mà còn chứa đựng nhiều bài học quý giá. Khi con cháu trong nhà làm điều gì sai trái, ông không hề quát mắng mà luôn nhẹ nhàng, ôn tồn giảng giải, khuyên bảo. Ông là người rất nhiệt tình giúp đỡ hàng xóm, nên ai cũng kính trọng và yêu quý ông.
Mọi người trong làng đều chúc ông sống thọ, nhưng riêng tôi, tôi sẽ luôn cố gắng học hành chăm chỉ, ngoan ngoãn để làm ông vui lòng. Tôi hy vọng mình sẽ là niềm tự hào của ông, và sẽ làm cho ông vui mừng khi nhìn thấy tôi trưởng thành. Tôi rất yêu quý và kính trọng người ông của mình, và mong rằng ông sẽ sống lâu trăm tuổi.
Tả Em Trai Của Em
Gia đình tôi gồm bốn thành viên: bố, mẹ, tôi và một cậu em trai dễ thương, ngoan ngoãn. Em trai tôi tên là Vũ, và tôi luôn yêu quý em ấy nhất trong gia đình. Vũ là người mà tôi luôn cảm thấy gần gũi, thân thiết, là người bạn đồng hành trong mỗi khoảnh khắc vui buồn của cuộc sống gia đình.
Năm nay, em Vũ mới chỉ 5 tuổi, nhưng từ khi sinh ra, em đã là niềm tự hào của cả gia đình. Em rất ngoan, luôn lắng nghe lời chỉ bảo của bố mẹ và biết cách cư xử lễ phép, điều này khiến ai nấy đều yêu quý em. Là con trai, đôi khi em cũng nghịch ngợm, nhưng khi được nhắc nhở, em đều ngoan ngoãn nghe theo ngay. Mái tóc của Vũ mềm mại, thưa thớt, trông thật dễ thương. Ở trường, em được cô giáo rất yêu mến, bạn bè của em cũng luôn thích chơi cùng. Mỗi khi em đi chơi nhà bạn gần nhà, em đều xin phép bố mẹ một cách cẩn thận trước khi đi. Khi tôi học bài, Vũ cũng chăm chú theo dõi, và lạ lùng thay, em đã thuộc được những chữ cái đầu tiên mà cô giáo dạy ở trường mầm non. Em Vũ có trí nhớ cực kỳ tốt, chỉ cần học vài ba lần là em đã nhớ được những câu thơ ngắn. Thỉnh thoảng, em còn đứng lên kể lại những câu chuyện cổ tích cho cả nhà nghe, mặc dù câu chuyện còn thiếu sót, lộn xộn, và đôi khi em quên mất chi tiết khiến cả gia đình không nhịn được cười.
Vũ có thân hình nhỏ nhắn nhưng vô cùng nhanh nhẹn, và ở lớp, chẳng ai có thể chạy nhanh bằng em. Ai cũng yêu thích nói chuyện với Vũ vì em rất hài hước, luôn mang lại tiếng cười cho mọi người. Tôi rất quý em và tự hứa sẽ nỗ lực học tập chăm chỉ để làm gương cho em noi theo.
Tả Chị Gái Của Em
Mỗi người trong chúng ta đều mong muốn có một gia đình tràn đầy yêu thương, nơi mỗi lần vấp ngã đều có một bàn tay nâng đỡ. Ngoài tình cảm của bố mẹ, tôi luôn cảm thấy tự hào và may mắn vì có một người chị vô cùng đáng mến. Chị tôi không chỉ là niềm tự hào trong gia đình mà còn là nguồn động viên lớn lao trong cuộc sống của tôi.
Chị tôi còn rất trẻ, mới chỉ 16 tuổi, độ tuổi tươi đẹp nhất của đời người. Chị có vóc dáng cao ráo, thanh thoát, với gương mặt trái xoan duyên dáng và làn da trắng hồng rạng rỡ. Đôi mắt đen láy của chị luôn nhìn tôi với ánh nhìn đầy yêu thương và trìu mến. Mỗi lần chị cười, hai hàm răng trắng đều tăm tắp như những hạt bắp, cộng với má lúm đồng tiền khiến chị càng thêm duyên dáng và cuốn hút. Mái tóc dài, đen mượt của chị lúc nào cũng được buộc gọn gàng, càng làm tôn lên vẻ đẹp thanh thoát của chị.
Chị tôi không chỉ học giỏi mà còn là một người cán bộ lớp xuất sắc, luôn gương mẫu và hết lòng giúp đỡ bạn bè. Dù tài năng, chị không hề tỏ ra kiêu căng, mà luôn khiêm tốn và chan hòa với mọi người. Chị là người rất trưởng thành, luôn dạy tôi những bài học quý giá từ cuộc sống. Chị không chỉ là người bạn đồng hành mà còn là người thầy tận tâm, mỗi khi tôi gặp khó khăn trong học tập, chị luôn kiên nhẫn giảng bài cho tôi từng li từng tí, giúp tôi tiếp thu bài nhanh chóng. Nhờ chị, tôi đã tiến bộ rất nhiều trong học tập. Bên cạnh đó, chị còn rất chăm chỉ, thay bố mẹ lo toan công việc nhà mỗi khi có dịp. Chị khéo tay vô cùng, những món ăn chị làm luôn thơm ngon và hấp dẫn, đặc biệt là món sườn xào chua ngọt mà tôi yêu thích. Mỗi miếng sườn vàng ươm, thơm lừng không chỉ ngon mà còn rất bổ dưỡng. Không chỉ giỏi nấu ăn, chị còn biết cách trang trí phòng của mình một cách đẹp mắt và tinh tế, với những chậu cây xanh tươi bên khung cửa sổ, tạo nên một không gian sống rất thoải mái và dễ chịu.
Chị tôi là một người chị tuyệt vời, luôn yêu thương, chăm sóc và bảo ban tôi mỗi ngày. Chị không chỉ là người chị mà còn là người bạn, người thầy tận tụy, luôn đồng hành cùng tôi trong mọi bước đường đời. Tôi sẽ luôn cố gắng học tập thật tốt để không phụ lòng mong mỏi của chị và để xứng đáng là đứa em gái của chị.
Tả Anh Trai Thân Yêu Của Em
Em may mắn có một người anh trai tuyệt vời, người không chỉ là tấm gương sáng cho em noi theo, mà còn là động lực thúc đẩy em vươn lên trong học tập. Anh luôn là hình mẫu về sự chăm chỉ và tận tâm. Mỗi ngày, sau khi ăn cơm xong, anh lại tự giác ngồi vào bàn học, chăm chú với sách vở, không bao giờ lơ là nhiệm vụ của mình.
Anh trai em lớn hơn em bốn tuổi và hiện đang học lớp 9. Dù học hành rất vất vả, nhất là khi áp lực kỳ thi vào trường cấp ba đang đến gần, anh luôn dành mọi thời gian rảnh để học. Nhìn anh học, em thấy dáng người anh nhỏ nhắn, nhưng rất kiên cường. Cái đầu anh hơi cúi xuống, mắt luôn dán vào sách, đôi tay thoăn thoắt lật giở trang vở. Mái tóc anh hơi rối, nhưng làn da trắng hồng của anh tỏa sáng dưới ánh đèn học, càng làm tôn lên sự tập trung đầy say mê.
Đôi mắt đen láy của anh lướt nhẹ qua từng dòng chữ, miệng lẩm nhẩm theo bài học. Em không thể nghe rõ những gì anh nói, nhưng ánh mắt không chớp của anh cho em biết rằng anh đang tập trung hết mình để nắm vững bài học. Đôi khi, anh nhíu mày, như đang vướng vào một bài toán khó, nhưng chỉ một lát sau, em lại thấy anh mỉm cười, chắc hẳn đã tìm ra cách giải. Anh ngồi thẳng người, tay phải cầm bút, tay trái giữ cuốn vở ngay ngắn. Những nét chữ của anh đẹp, tròn trịa và sạch sẽ, thể hiện rõ sự tỉ mỉ và cẩn thận. Chỉ trong giây lát, anh đã hoàn thành xong bài tập, cuốn vở được gấp lại cẩn thận để chuẩn bị cho môn học tiếp theo.
Anh trai em là một người rất cẩn thận, không bao giờ làm qua loa, dù là bài học đơn giản hay phức tạp. Anh luôn dành thời gian để nắm chắc nội dung bài học, từ đó mới chuyển sang môn học khác. Chính sự tỉ mỉ này đã giúp anh duy trì danh hiệu học sinh giỏi suốt 9 năm qua. Mỗi khi em chuẩn bị đi ngủ, anh vẫn ngồi chăm chú học, đôi mắt không rời khỏi quyển sách, tay viết không ngừng. Thỉnh thoảng, anh chỉ đứng lên vươn vai, vận động cơ thể một chút rồi lại tiếp tục ngồi vào bàn học. Em luôn khâm phục sự kiên nhẫn và tập trung tuyệt vời của anh.
Anh trai em là tấm gương sáng để em noi theo trong học tập và cuộc sống. Em tự hứa sẽ cố gắng học thật tốt để xứng đáng là một đứa em gái ngoan, tiếp bước theo những thành công của anh, trở thành một học sinh giỏi và một người có trách nhiệm, giống như anh trai em, người không chỉ giỏi học mà còn là người anh mẫu mực, luôn yêu thương và bảo ban em từng ngày.
Tả Em Gái Của Em
Giống như bao đứa trẻ khác, tôi được sinh ra trong một gia đình nhỏ đong đầy yêu thương. Gia đình tôi gồm bốn thành viên: bố, mẹ, tôi và em gái Min. Dù tình cảm dành cho từng người trong gia đình đều sâu sắc, nhưng người tôi yêu quý nhất chính là em gái Min, người đã mang lại cho tôi biết bao niềm vui và hạnh phúc không thể kể xiết.
Min, năm nay đã 6 tuổi, là một cô bé xinh xắn và ngoan ngoãn. Em luôn biết lắng nghe và học hỏi từ người lớn, vì vậy ai cũng yêu mến em ngay từ cái nhìn đầu tiên. Em sở hữu vẻ đẹp thiên thần, với làn da trắng hồng, mịn màng như sương mai. Cái má bầu bĩnh ửng đỏ như những đóa hoa tươi, đôi mắt to tròn như hai viên ngọc sáng, làn môi trái tim đỏ hồng luôn chúm chím nở nụ cười. Mũi em cao và nhỏ, khiến gương mặt thêm phần thanh tú. Mái tóc dài được buộc bím màu hồng, nhẹ nhàng bay theo từng cử động, tạo nên vẻ ngoài dịu dàng, xinh xắn. Thân hình mũm mĩm của em, với đôi bàn tay nhỏ nhắn trắng ngần, luôn khiến mọi người yêu thương. Min cũng rất điệu đà, thích những chiếc nơ xinh xắn và đồ vật có màu hồng. Em từ một bé sơ sinh chập chững bước đi, nay đã là cô bé lớp một đầy lém lỉnh. Min không chỉ biết tự chăm sóc bản thân mà còn giúp đỡ bố mẹ những công việc vặt trong nhà. Dù đôi lúc nghịch ngợm quậy phá, tôi hiểu rằng tình yêu của em dành cho tôi là vô cùng lớn. Hai chị em chúng tôi luôn quấn quýt bên nhau, không thể tách rời. Min cũng rất thông minh, luôn tò mò và thích tìm hiểu thế giới xung quanh qua những câu hỏi tại sao. Mỗi khi ngồi vào bàn học, em rất chăm chú, nét chữ của em tròn trịa, đẹp như chính bản thân em vậy. Không chỉ viết chữ đẹp, em còn có tài năng hội họa, với những bức tranh do chính tay em vẽ treo khắp phòng. Năm ngoái, em đạt giải Nhì trong cuộc thi vẽ tranh thành phố. Min cũng rất gọn gàng, lúc nào cũng sạch sẽ, tóc tai, quần áo luôn thơm tho. Sách vở, đồ dùng học tập của em đều được sắp xếp ngăn nắp. Tính cách thân thiện của Min giúp em được bạn bè yêu mến. Mặc dù chỉ học lớp một, nhưng Min đã rất ý thức được tầm quan trọng của việc học để thực hiện ước mơ trở thành cô giáo trong tương lai, điều này càng khiến tôi khâm phục em hơn.
Tình cảm của tôi dành cho Min không thể nào diễn tả hết bằng lời. Em đã mang lại vô vàn niềm vui, tiếng cười và sự ấm áp cho gia đình chúng tôi. Tôi hy vọng tình chị em của chúng tôi sẽ mãi mãi bền chặt, như những sợi dây vô hình nối kết chúng tôi với nhau, dù cho thời gian có trôi qua, dù cho cuộc sống có thay đổi thế nào.
Tả Cô Giáo Của Em
Trong suốt quãng đời học sinh, tôi đã có cơ hội học hỏi từ nhiều thầy cô, nhưng người mà tôi nhớ mãi và để lại ấn tượng sâu sắc nhất trong lòng tôi chính là cô Oanh, cô giáo chủ nhiệm của tôi khi tôi học lớp 4. Cô không chỉ là người thầy đáng kính mà còn là hình mẫu lý tưởng về sự tận tụy và đam mê trong nghề giáo.
Cô Oanh là người phụ nữ rất giản dị, nhưng vẻ đẹp của cô lại toát ra từ chính sự thanh thoát trong phong cách ăn mặc. Hằng ngày, cô thường chọn cho mình chiếc áo sơ mi trắng tinh khôi và chiếc quần âu đen, tạo nên một sự kết hợp thanh nhã, giản dị nhưng đầy quyến rũ. Mái tóc dài, mượt mà, đen nhánh của cô luôn tỏa ra một hương thơm dịu nhẹ. Cô có thể buộc tóc cao, tết hai bên hay búi gọn gàng trên đỉnh đầu, nhưng dù theo kiểu tóc nào, cô vẫn luôn giữ được vẻ duyên dáng và trẻ trung. Đôi mắt cô to tròn, đen láy, ánh nhìn vừa mạnh mẽ vừa dịu dàng, như luôn thấu hiểu mọi điều chúng tôi trải qua. Khi chúng tôi mắc lỗi, ánh mắt của cô không chỉ là sự nghiêm khắc mà còn đầy sự cảm thông. Đôi tay thon dài của cô thường xuyên lướt nhẹ trên trang giấy, viết những dòng chữ mượt mà, chuyển tải những bài học sâu sắc. Giọng nói của cô luôn ấm áp và truyền cảm, khi thì dịu dàng như cơn gió mùa thu, khi lại vui tươi, dí dỏm, khiến chúng tôi luôn cảm thấy yêu thích mỗi giờ học. Mặc dù cô luôn tạo ra không khí học tập vui vẻ, cô cũng không ngại nghiêm khắc khi cần thiết. Dạy học không phải là nghề đối với cô, mà là một niềm đam mê mãnh liệt. Cô luôn chuẩn bị bài giảng một cách tỉ mỉ, thậm chí sử dụng cả những đoạn video sinh động để giúp chúng tôi tiếp thu bài nhanh chóng và dễ dàng. Cô không ngừng học hỏi và trau dồi kiến thức, và luôn soạn bài giảng rất chu đáo, khiến mỗi tiết học trở thành một trải nghiệm đầy thú vị đối với tất cả chúng tôi.
Ngoài giờ học, cô luôn dành thời gian để giúp đỡ những học sinh gặp khó khăn trong học tập. Cô thường xuyên ghé thăm nhà những bạn học yếu để động viên, giúp đỡ, và truyền cho họ niềm hy vọng. Cô Oanh đặc biệt quan tâm đến bạn Nam, học sinh có hoàn cảnh khó khăn nhất lớp. Nhờ sự tận tình của cô và những món quà nhỏ mà cô dành tặng từ đồng lương ít ỏi của mình, bạn Nam đã vượt qua khó khăn, vươn lên trở thành học sinh giỏi của lớp. Những cử chỉ ân cần của cô không chỉ giúp bạn Nam cải thiện học lực, mà còn giúp bạn ấy tìm thấy động lực để thay đổi cuộc đời mình.
Tôi sẽ mãi không quên một lần khi tôi bị ốm và phải nghỉ học một tuần. Khi quay lại lớp, tôi cảm thấy lo lắng vì không thể theo kịp các bạn. Tuy nhiên, chỉ một ánh mắt dịu dàng và sự quan tâm chu đáo của cô đã khiến tôi cảm thấy an tâm hơn. Cuối buổi học, cô đã gọi tôi lại và giảng lại bài cho tôi một cách cẩn thận. Cô còn dặn bạn bên cạnh cho tôi mượn vở để tôi có thể chép lại bài học và căn dặn tôi nếu có chỗ nào chưa hiểu thì cứ hỏi cô để được giảng lại. Tôi vô cùng xúc động trước sự tận tình của cô và quyết tâm học tập chăm chỉ hơn. Chính nhờ sự hỗ trợ nhiệt tình ấy, tôi đã trở thành học sinh xuất sắc của lớp vào cuối năm học.
Mặc dù bây giờ cô không còn là cô giáo chủ nhiệm của tôi nữa, nhưng hình ảnh về cô – người giáo viên tận tâm, đầy tình yêu thương và hết lòng vì học trò – sẽ mãi khắc sâu trong tâm trí tôi. Tôi sẽ mãi ghi nhớ hình ảnh cô trong trái tim mình và không ngừng cố gắng học tập thật tốt, để xứng đáng với những gì cô đã dành cho tôi và các bạn trong lớp.
Tả Người Thầy Của Em
Nếu có ai hỏi tôi: “Người thầy mà em yêu quý nhất trong suốt năm năm học tiểu học là ai?”, câu trả lời không chút ngần ngại của tôi sẽ là: “Đó là thầy Nha”. Thầy không chỉ là người thầy dạy tôi năm lớp một mà còn là người cha thứ hai, người đã dìu dắt tôi trên con đường học vấn từ những bước đầu tiên.
Dù thời gian đã trôi qua và thầy trò đã phải xa nhau, nhưng những kỷ niệm sâu sắc về năm lớp 1C dưới sự dẫn dắt của thầy vẫn luôn khắc sâu trong trái tim tôi. Lúc đó, tôi là học sinh duy nhất trong lớp viết bằng tay trái, và thầy thường phải kiên nhẫn cầm tay tôi, dìu dắt từng nét chữ. Mặc dù thầy tận tâm hướng dẫn, các ngón tay của tôi lại không chịu nghe lời, khiến cho những chữ cái a, ă, â… luôn méo mó như thể bị ai đó đánh bằng cây gậy. Tuy nhiên, một điều kỳ lạ là bàn tay trái, dù không được thầy dạy bảo, lại viết đẹp hơn rất nhiều, khiến thầy không khỏi ngạc nhiên và thốt lên: “Thật là ngược đời!”
Có một lần, trong giờ tập viết, khi thầy ra ngoài lớp nghe điện thoại, tôi đã tranh thủ thời gian đổi sang viết bằng tay trái. Cuối giờ, thầy yêu cầu cả lớp đưa vở lên để chấm bài. Tim tôi đập thình thịch khi nhìn thầy, và bỗng nhiên thầy đứng dậy, xoa đầu tôi và nói: "Hôm nay Thăng giỏi quá! Viết đẹp ghê ta! Có sự tiến bộ vượt bậc đấy!". Thầy không quên quay xuống lớp và kêu to: "Để mừng sự tiến bộ của bạn, các em cho một tràng pháo tay nào!"
Sự mừng rỡ trong ánh mắt thầy khiến tôi cảm thấy hổ thẹn vô cùng. Tối hôm đó, tôi không thể ngủ vì lo lắng. Sáng hôm sau, tôi quyết định sẽ nói hết sự thật với thầy, nhưng khi ngồi trong lớp, tôi không đủ can đảm để nói ra. Mãi đến lúc tan học, khi thầy chuẩn bị ra về, tôi mới dũng cảm tiến lại gần thầy và nói: "Thầy ơi, em có chuyện muốn nói."
Thầy nhìn tôi và hỏi: "Thăng em, em có chuyện gì thế?" Tôi đã chuẩn bị tâm lý để đối diện với thầy, nhưng lúc đó vẫn không giấu được sự chột dạ. Tôi ấp úng mãi rồi mới thốt lên được: "Thưa thầy, chuyện ngày hôm qua em...". Thầy nhìn tôi, nét mặt đầy lo lắng: "Chuyện ngày hôm qua nó làm sao?". Bất ngờ, tôi bật khóc và nói: "Thưa thầy, hôm qua em đã nói dối thầy. Bài tập viết đó không phải do em dùng tay phải như thầy đã dạy, mà là do em viết bằng tay trái."
Khuôn mặt thầy lúc đó lộ vẻ buồn phiền và hơi giận dữ, nhưng chỉ một lát sau, nét mặt ấy trở lại với sự hiền từ vốn có. Thầy lấy tay gạt nước mắt của tôi, ân cần nói: "Nín đi, con trai mà khóc thì xấu lắm đấy. Chuyện lầm lỗi ai chẳng có một lần mắc phải. Nhưng quan trọng là người đó có biết nhận lỗi như em hay không? Thôi, em về đi, chuyện lần này thầy có thể bỏ qua, nhưng lần sau không được phạm phải nữa đâu nhé!". Em mừng rỡ cảm ơn thầy, ôm cặp và nhanh chóng bước về nhà, thầm hứa sẽ học hành chăm chỉ hơn, không làm thầy thất vọng.
Tả Em Bé Đang Tuổi Tập Đi, Tập Nói
Gia đình tôi thật hạnh phúc khi có Kẹo, một nàng công chúa nhỏ đáng yêu, đã tròn 24 tháng tuổi. Bé mũm mĩm, bụ bẫm, giống như một chú gấu bông dễ thương mà ai nhìn vào cũng phải mỉm cười. Mái tóc tơ của Kẹo nhẹ nhàng bay trong gió, như những ngọn cỏ non vươn mình trong mùa xuân. Gương mặt bé bầu bĩnh, với làn da mịn màng, hồng hào, tựa như một thiên thần nhỏ vừa bước ra từ trong câu chuyện cổ tích. Đôi mắt Kẹo sáng lấp lánh, đen láy, to tròn dưới hàng mi cong vút, ánh lên vẻ thông minh, nhanh nhẹn, như một cái nhìn thấu hiểu sự sống. Mũi bé hơi tẹt, nhưng lại toát lên sự ngây thơ, dễ thương không gì sánh bằng. Những má lúm đồng tiền hồng hào phính ra hai bên, như hai quả cà chua nhỏ, khiến người đối diện chỉ muốn bẹo vào. Đôi môi đỏ thắm của Kẹo luôn chúm chím, nở nụ cười tươi tắn như hoa mai vừa nở. Và khi nụ cười ấy bung nở, bé lại để lộ những chiếc răng trắng nõn nà, trông thật đáng yêu. Đôi bàn tay bé nhỏ, mũm mĩm như chồi măng, luôn nắm chặt vào nhau, ngọ nguậy như những con sâu đo. Mỗi khi Kẹo giơ tay lên, chiếc lắc bạc óng ánh mẹ đeo trên tay càng thêm tỏa sáng. Cái móng tay, móng chân của bé nhỏ xinh như những nụ hồng chúm chím, dễ thương vô cùng. Trong căn nhà, miệng Kẹo bi bô suốt cả ngày, chẳng bao giờ ngừng nghỉ, làm không khí gia đình thêm phần ấm áp.
Kẹo không chỉ là một cô bé dễ thương, mà còn vô cùng ngộ nghĩnh. Mỗi khi không vừa lòng điều gì hoặc bị trêu, bé lại giả vờ khóc, úp mặt xuống gối, rồi chờ đợi cho đến khi mọi người đi qua, mới ngẩng đầu lên, trông thật buồn cười. Những hành động này, tuy nghịch ngợm, lại khiến chúng tôi không thể nhịn cười. Kẹo là một nguồn vui vô tận, làm sáng bừng không gian gia đình mỗi ngày.
Khi Kẹo bắt đầu tập đi, những bước chân đầu tiên của bé thật sự đáng yêu và thú vị. Mẹ và bà phải luôn đứng bên cạnh đỡ bé, nếu không, Kẹo sẽ ngã. Cô bé chập chững bước đi, rồi lại thỉnh thoảng ngoái lại bò, như thể chưa sẵn sàng với những bước đi lớn hơn. Sự ngây thơ và những bước đi vụng về của Kẹo khiến tôi cảm thấy bao nhiêu điều mới mẻ trong từng khoảnh khắc.
Một trong những thói quen đáng yêu của Kẹo chính là khi ăn. Mỗi lần, Kẹo tự xúc cháo bằng thìa, nhưng khi đang ăn, bé lại bỏ thìa xuống và bò đi chơi nơi khác. Bé nhai chóp chép, trông thật ngộ nghĩnh. Những lúc như vậy, Kẹo sẽ dang rộng đôi chân và ôm chặt cái mâm, như thể không muốn rời xa món ăn của mình. Hành động ấy thật đáng yêu và tạo nên một không khí vui vẻ mỗi khi đến bữa ăn.
Kẹo rất thích vẽ, mặc dù những nét vẽ của bé đôi khi còn nguệch ngoạc và không giống ai. Những lúc ấy, tôi không thể nhịn cười. Tuy nhiên, Kẹo lại nghĩ rằng tôi đang chê bai và lập tức lăn ra ăn vạ, đòi mẹ an ủi. Đôi mắt Kẹo húp lại trông thật đáng yêu trong những lúc như vậy. Cô bé cũng rất mê xem phim hoạt hình, và mỗi khi được xem, Kẹo reo hò sung sướng như thể mình đang tham gia vào một cuộc phiêu lưu đầy thú vị.
Kẹo là niềm vui và hạnh phúc trong gia đình tôi. Cô công chúa nhỏ này không chỉ là một thiên thần trong gia đình mà còn là nguồn động viên lớn lao. Mỗi ngày bên Kẹo đều tràn ngập tiếng cười và tình yêu thương, khiến cho cuộc sống của tôi trở nên trọn vẹn và ý nghĩa hơn bao giờ hết.
Tình yêu dành cho Kẹo là vô bờ bến. Bé không chỉ là niềm vui trong gia đình, mà còn là nguồn cảm hứng, sự tươi mới trong mỗi khoảnh khắc. Kẹo mang đến ánh sáng và niềm vui trong ngôi nhà của tôi, khiến mỗi ngày thêm phần ngọt ngào và đáng yêu. Cô bé là món quà vô giá mà cuộc sống đã ban tặng cho chúng tôi.
Tả Bà Của Em
Có một câu thơ mà em rất yêu: 'Bà hiền như suối trong'. Những lời thơ giản dị ấy như khắc sâu tình cảm mà em dành cho bà. Từ khi em lọt lòng, bà đã là người chăm sóc, yêu thương và ru em ngủ bằng những câu hát ru êm ái, ngọt ngào, như vỗ về từng giấc mơ trong trẻo của tuổi thơ. Bà là nguồn động viên vững chắc, là bóng cây che mát trong suốt những năm tháng lớn lên của em.
Bà em là một người phụ nữ tần tảo, nghị lực và đầy kiên cường. Dù đã lớn tuổi, bà phải chịu đựng cơn đau lưng còng, đôi mắt đã mờ dần, mái tóc bạc phơ, nhưng bà vẫn luôn nở nụ cười hiền hậu. Khuôn mặt bà, dù đã in dấu thời gian với những nếp nhăn, vẫn giữ được nét đẹp ngày xưa. Vẻ đẹp ấy hiện diện trong đôi mắt sáng và chiếc mũi cao thẳng, cùng nụ cười hiền hòa. Mặc dù chân bà đi chậm, lưng bà còng, nhưng bà chưa bao giờ chịu ngồi yên. Mỗi buổi sáng, bà thức dậy từ sớm để chăm sóc vườn tược, nuôi gà, nấu cơm, quét sân, dọn dẹp nhà cửa. Sau khi mọi công việc trong nhà xong xuôi, bà lại ra vườn, lặng lẽ chăm sóc cây cối, xới đất, tưới cây, bón phân, như thể bà luôn tìm thấy niềm vui trong mỗi công việc dù là nhỏ nhất.
Bà không chỉ là người yêu thương gia đình mà còn rất tốt bụng, bao dung với mọi người. Với con cháu, bà luôn dành tình cảm vô bờ bến. Mỗi khi em về thăm bà, luôn có những món bánh, kẹo bà đã chuẩn bị sẵn, có thể là kẹo lộc bà mua trong chuyến đi lễ chùa, hay những chiếc bánh do các bác hàng xóm biếu tặng. Đặc biệt, bà luôn dành thời gian hỏi han về việc học hành của em và công việc của bố mẹ em, lo lắng dặn dò em phải chăm chỉ học hành. Bà cũng không quên nhắc nhở em về cách đối xử với mọi người xung quanh, luôn phải tôn trọng và yêu thương họ. Không chỉ với gia đình, bà còn là người luôn quan tâm, giúp đỡ hàng xóm láng giềng, thăm hỏi, chia sẻ khi họ ốm đau, hay hỗ trợ những gia đình gặp khó khăn, thiếu thốn.
Em luôn kính trọng bà và mong bà sống lâu để luôn được bên cạnh em. Em hiểu rằng tình yêu thương mà bà dành cho em là vô tận, là nguồn động lực lớn lao giúp em vững bước trong cuộc sống. Mỗi lần nhìn thấy bà, em lại cảm thấy cuộc sống thật sự may mắn và đầy ơn nghĩa. Bà chính là ngọn lửa ấm áp soi đường cho em trên hành trình trưởng thành.
Tả Một Người Bạn Thân Của Em
Giữa vô vàn những người bạn thân thiết, Hà Anh là người em yêu quý nhất. Cô bạn này nổi bật không chỉ bởi vẻ ngoài duyên dáng mà còn vì tài năng nổi trội trong môn nhảy dây, đến nỗi mọi người gọi bạn là 'nhà vô địch nhảy dây'.
Một buổi sáng nọ, trong giờ ra chơi, chúng em đã tổ chức một cuộc thi nhảy dây. Lần lượt các bạn thi tài, đến lượt Hà Anh, bạn nhẹ nhàng nắm lấy chiếc dây, chuẩn bị cho màn trình diễn. “Một… hai… ba… bắt đầu!” – tiếng hiệu lệnh vang lên từ trọng tài Huyền. Đôi chân thon thả của Hà Anh nhảy lên, rồi lại nhẹ nhàng đáp xuống, theo nhịp điệu đều đặn của vòng quay chiếc dây. Những làn gió thoảng qua, mái tóc dài đen mượt của bạn bay nhẹ, thêm phần duyên dáng. Cặp mắt bồ câu của Hà Anh dõi theo từng vòng quay của dây, không chút phân tâm. Dù trên khuôn mặt bầu bĩnh của bạn đã xuất hiện vài giọt mồ hôi, nhưng bạn vẫn kiên trì nhảy. Mặc dù cuối cùng Hà Anh phải dừng lại vì bị vấp dây, với con số 456, mọi người đều hiểu rằng không ai có thể vượt qua được kỷ lục đó. Cuộc thi kết thúc, trọng tài Huyền tuyên bố Hà Anh là người chiến thắng. Mọi người vỗ tay chúc mừng, Hà Anh mỉm cười, đôi môi đỏ hồng càng thêm phần duyên dáng. Ngoài khả năng nhảy dây, bạn còn rất giỏi học hành, hát hay và vẽ đẹp. Hà Anh thật sự là một cô bạn tài năng và ngoan ngoãn.
Hà Anh không chỉ là một người bạn thân yêu mà còn là hình mẫu mà mọi người đều quý mến. Từ thầy cô cho đến bạn bè, ai cũng yêu quý và ngưỡng mộ bạn. Em luôn cảm thấy tự hào vì có một người bạn như Hà Anh, và em mong rằng tình bạn của chúng em sẽ mãi bền chặt như câu thành ngữ 'bạn bè con chấy cắn đôi', không gì có thể chia cắt được.
Miêu Tả Người Thân Của Em Đang Làm Việc Ở Nhà, Bao Gồm Trồng Cây, Chăm Sóc Cây, Nấu Ăn, Giặt Giũ Và Các Công Việc Sinh Hoạt Khác
Tả Mẹ Đang Làm Việc Ở Nhà - Công Việc Nội Trợ, Nấu Ăn, Chăm Sóc Gia Đình Và Những Tình Cảm Thiêng Liêng
Nếu như ai đó hỏi em, ai là người em yêu quý nhất, em sẽ không ngần ngại trả lời: 'Mẹ'. Mẹ là người đã nuôi dưỡng, chăm sóc em từng ngày, dạy cho em cách ăn uống, cách ăn mặc và luôn dạy em cách đối xử với mọi người sao cho lễ phép, chân thành. Hôm nay là một ngày chủ nhật, gia đình em lại có dịp quây quần bên nhau thưởng thức món ăn mà mẹ tự tay chuẩn bị. Bữa tối sắp bắt đầu, và để công việc bếp núc nhanh chóng hơn, em cũng tranh thủ giúp mẹ một số việc vặt.
Mẹ em năm nay đã bốn mươi tuổi, nhưng vẫn giữ được vẻ ngoài trẻ trung, rạng rỡ. Dù có chiều cao khiêm tốn, nhưng vóc dáng của mẹ luôn cân đối và khỏe khoắn. Mẹ thường chọn những bộ quần áo vừa thời trang, vừa thanh lịch khi đi làm. Còn khi ở nhà, mẹ thích mặc những bộ đồ thun thoải mái để dễ dàng thực hiện công việc nhà. Dù vậy, dù ở bất cứ đâu, mẹ luôn chọn những màu sắc nổi bật, như những sắc đỏ, cam giúp tôn lên làn da trắng hồng mịn màng của mẹ. Hôm nay, sau khi đi chợ về, khuôn mặt trái xoan của mẹ ửng hồng, những giọt mồ hôi nhỏ lấm tấm làm gương mặt mẹ càng thêm đẹp. Đôi mắt đen nhánh của mẹ vẫn sáng ngời, tuy không còn trong trẻo như xưa, có chút quầng thâm, nhưng trong đó là tình yêu thương, là sự mạnh mẽ của một người mẹ, người vợ dành cả cuộc đời để chăm lo cho gia đình. Dù rất mệt, mẹ vẫn nở một nụ cười tươi tắn, với đôi môi đỏ hồng ấm áp. Chính đôi môi ấy đã dạy cho em những bài học quý giá về đạo lý, về những câu chuyện cổ tích hay những lời ru êm đềm đưa em vào giấc ngủ. Mẹ bước vào nhà với giỏ đầy thức ăn, chia ra từng phần rồi rửa sạch sẽ. Mẹ nhờ em vo gạo thật kỹ và cho vào nồi cắm điện. Cùng lúc đó, mẹ nhẹ nhàng cắt từng lát thịt và chuẩn bị rau. Em phụ mẹ lặt rau, loại bỏ những lá úa và sâu. Từng động tác của mẹ thật nhanh nhẹn, đầy khéo léo, như những bàn tay đã quen làm mọi việc khó khăn trong gia đình. Khi cơm đã chín, mẹ dùng đũa đảo đều, làm cơm tơi ra. Mặc dù khuôn mặt mẹ đỏ bừng vì nóng, nhưng nụ cười trên môi mẹ vẫn không phai nhạt. Mẹ bắt đầu chiên thịt, xào rau, nấu canh, và mùi thơm từ các món ăn nhanh chóng lan tỏa khắp căn bếp. Bữa tối đã sẵn sàng. Em phụ mẹ dọn bát, đũa lên bàn, rồi cả gia đình quây quần bên nhau thưởng thức. Mọi người đều khen ngợi món ăn mẹ làm thật ngon, không có gì để chê. Và lúc ấy, em nhìn thấy trên khuôn mặt mẹ một nụ cười hạnh phúc, dù vất vả nhưng đầy ý nghĩa.
Tấm lòng yêu thương của mẹ đối với gia đình thật bao la, vô bờ bến. Giờ đây, em mới cảm nhận được hết sự hy sinh, tình yêu thương vô điều kiện mà mẹ dành cho chúng em. Em sẽ cố gắng học tập chăm chỉ, vâng lời thầy cô và ba mẹ để đền đáp công ơn nuôi dưỡng, chăm sóc của mẹ. Ôi! Người mẹ hiền yêu dấu của em, con sẽ luôn yêu mẹ mãi mãi.
Mô Tả Bác Thợ Rèn - Người Thợ Sắt Hùng Dũng Với Đôi Tay Tài Hoa Và Sức Mạnh Phi Thường
Bác thợ rèn là người đàn ông cao lớn, cao lớn nhất trong vùng. Vai bác cuộn lên từng khối cơ bắp vạm vỡ, cánh tay rắn chắc như những thanh sắt, đen nhánh vì khói lò và bụi búa. Đôi mắt bác, ẩn sau hàng lông mày rậm và mái tóc dày, toát lên một sức mạnh kiên cường. Đôi mắt ấy có màu xanh thẳm, sáng trong như thép mới rèn, lấp lánh ánh sáng kiên trì và bền bỉ. Khuôn mặt vuông vức của bác, với quai hàm bạnh mạnh mẽ, thường rung lên mỗi khi bác cười lớn. Tiếng cười ấy vang vọng như những tiếng thở nặng nhọc của chiếc bễ thổi lửa, mạnh mẽ và đầy năng lượng. Lần đầu tôi được nhìn thấy bác thợ rèn vào một buổi chiều thu, khi bác đang làm việc miệt mài, rèn một lưỡi cày. Áo sơ-mi bác mở rộng, để lộ bộ ngực vạm vỡ, mỗi nhịp thở lại khiến cơ bắp trên ngực căng lên, như một tấm thép rắn chắc. Bác ngửa người ra sau, lấy đà, rồi giáng búa xuống mạnh mẽ, không ngừng nghỉ. Thân hình bác rung lên theo từng nhịp đập của búa, đầy sức mạnh nhưng cũng rất uyển chuyển, như những vòng xoay của bánh xe công nghiệp. Những tia lửa văng ra từ từng cú đập mạnh mẽ của bác, ánh sáng chớp lên như những ngôi sao nhỏ bừng sáng trong màn đêm. Cạnh bác, anh thanh niên hai mươi tuổi, con trai bác, cũng đứng đập búa, tay cầm những thỏi sắt đỏ rực. Những tiếng búa đập vang lên đều đặn: tốc, tốc, tốc... như tiếng mẹ khẽ vỗ về đứa con trong những bước đi chập chững. Những vảy vàng tung ra từ chiếc búa, lấp lánh trên chiếc áo và in dấu lên bề mặt của lưỡi cày đang được rèn dở. Cả một bầu không khí đầy khói và lửa, ánh sáng đỏ rực phản chiếu lên khuôn mặt và thân hình của hai người thợ rèn, trong khi bóng hình của họ dần trở nên mờ ảo, in dài trên mặt đất. Tất cả tạo nên một bức tranh sống động, mạnh mẽ và đầy khát vọng.
Mô Tả Bác Bảo Vệ Trường Em
Bác Lâm, năm nay ngoài bốn mươi tuổi, nhưng sức khỏe bác vẫn như thuở nào, luôn tràn đầy lạc quan và yêu đời. Bác có dáng người cao dong dỏng, thân hình gầy guộc, luôn quen thuộc với bộ đồng phục bảo vệ màu xanh lam. Mái tóc bác, dù không còn đen như xưa, đã điểm thêm vài sợi bạc, dấu vết của những suy tư và thăng trầm trong cuộc sống. Trán bác rộng, những nếp nhăn hiện lên rõ rệt, là kết quả của những năm tháng lao động vất vả. Đôi mắt bác, có lúc nghiêm nghị, đầy uy quyền của một người bảo vệ, nhưng cũng không thiếu những cái nhìn trìu mến, ấm áp, thể hiện sự yêu thương của một người bác tận tâm chăm sóc cho con cháu.
Bác Lâm là người nghiêm khắc, nhưng mỗi khi chúng em mắc lỗi, bác chỉ phê bình nhẹ nhàng chứ không bao giờ quát mắng. Hằng ngày, bác thực hiện những công việc tưởng chừng như đơn giản nhưng lại vô cùng quan trọng: đánh trống báo giờ, mở cổng, khóa cổng, canh cổng và kiểm tra lớp học sau giờ tan học. Những công việc này không hề nhàm chán mà đòi hỏi sự chính xác tuyệt đối và tinh thần trách nhiệm cao. Bác đã gắn bó với công việc này suốt gần mười năm, luôn tận tụy và chăm chỉ. Mỗi khi chúng em đến thăm bác, bác thường kể cho chúng em nghe những câu chuyện về những năm tháng đầu tiên bác về trường và về các thế hệ học sinh mà bác đã chứng kiến trưởng thành.
Bác Lâm đã cống hiến cho trường bao nhiêu năm tháng, ngày ngày đều thực hiện những công việc quen thuộc: từ việc đánh trống báo giờ, mở cổng, đóng cổng, đến kiểm tra các lớp học sau giờ học. Có những ngày nghỉ, bác vẫn luôn ở lại trường, canh gác suốt ngày đêm để đảm bảo sự an toàn cho trường và chúng em. Mặc dù công việc của bác không nổi bật, nhưng đó là một công việc thầm lặng và vô cùng quan trọng. Thầy cô và học sinh ai cũng yêu quý bác. Mỗi khi học sinh đến thăm bác, bác không ngần ngại chia sẻ bánh kẹo, gọt hoa quả cho chúng em, hoặc động viên chúng em trước mỗi kỳ thi. Bác coi chúng em như những đứa con, đứa cháu của mình, luôn ân cần chăm sóc và khích lệ.
Em yêu quý bác Lâm, và xem bác như người bác ruột của mình. Dù sau này khi mỗi chúng em đều phải đi xa, em nhất định sẽ trở về thăm bác. Em sẽ luôn nhớ về bác – người bảo vệ tận tụy, luôn lặng lẽ bên chúng em, chăm sóc và yêu thương, một người bác tuyệt vời mà em mãi mãi trân trọng.
Mô Tả Bác Ngư Dân
"Biển cho ta cá như lòng mẹ, Nuôi lớn đời ta tự buổi nào"
Em đã may mắn được chứng kiến bác ngư dân vất vả lao động dưới ánh sáng của biển cả. Hình ảnh đó đã khắc sâu vào tâm trí em, như một dấu ấn không thể phai mờ. Ngày hôm ấy, biển thật đẹp và nên thơ, bầu trời xanh ngắt hòa cùng làn nước biển trong vắt, sóng vỗ nhẹ nhàng vào bờ, dường như cũng muốn nhường chỗ cho những con thuyền chở đầy hy vọng của ngư dân ra khơi. Lúc ấy, bầu không khí tĩnh lặng của biển như một bức tranh đầy chất thơ, chờ đợi những phút giây sắp đến.
Bác ngư dân, với thân hình cao lớn và làn da rám nắng, có thể nói là hình mẫu của một người lao động vất vả dưới ánh mặt trời. Khuôn mặt bác tuy hiền hậu nhưng cũng đậm nét chất phác của người phải chịu đựng nhiều gian truân, nắng mưa. Bác mặc bộ đồ lao động đơn giản, phù hợp với công việc của mình. Khi ra khơi, bác làm việc hết sức chăm chỉ, quăng lưới xuống biển, chờ đợi những con cá mắc vào. Vẻ mặt bác lúc ấy căng thẳng, hồi hộp, nhưng cũng đầy quyết tâm. Khi thấy chiếc lưới đã đầy cá, bác dùng đôi tay lực lưỡng để kéo mẻ lưới lên. Nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt bác khi thấy thành quả, bác lẩm bẩm: "Thế là được ăn no rồi", rồi bác tiếp tục đem cá vào bờ. Mỗi mẻ cá bác mang về không chỉ là kết quả của lao động mà còn là niềm vui, niềm tự hào. Bác vui vẻ trò chuyện với những người bán hàng trong chợ cá, nét mặt bác không giấu được niềm vui sướng khi nhìn thấy thành quả lao động của mình.
Cuộc sống của bác ngư dân thật gian nan, nhưng cũng không thiếu những khoảnh khắc hạnh phúc và tự hào. Dẫu biết rằng công việc của bác đòi hỏi sức lực lớn lao và sự kiên trì bền bỉ, nhưng trong ánh mắt bác, em cảm nhận được niềm vui từ những thành quả đạt được. Em ước mong cuộc sống của bác sẽ luôn vui vẻ, ấm no, và biển cả sẽ luôn ưu ái, nhẹ nhàng với những người ngư dân vất vả như bác, để họ có thể tiếp tục công việc đầy gian truân này mà không quá cực nhọc.
Lời khuyên cho các bạn học sinh khi tiếp cận chủ đề về những người lao động như bác ngư dân là hãy luôn biết trân trọng công sức của họ. Hãy tưởng tượng cuộc sống của họ mỗi ngày, để cảm nhận được sự vất vả mà họ phải chịu đựng. Học cách nhìn nhận sự lao động không chỉ qua kết quả, mà còn qua quá trình kiên trì và nỗ lực không ngừng. Ngoài ra, hãy áp dụng những bài học về sức mạnh của sự kiên trì và chăm chỉ vào chính cuộc sống và học tập của mình. Công việc dù khó khăn, nhưng nếu chúng ta làm việc với tâm huyết, kết quả sẽ luôn xứng đáng.
Các câu hỏi thường gặp
Làm thế nào để miêu tả nhân vật trong bài văn miêu tả người?
Các bước quan trọng khi viết bài văn tả người lớp 5 là gì?
Bài văn tả mẹ lớp 5 cần chú ý những gì?
Cách viết bài văn tả bố với những chi tiết sinh động?
Những yếu tố cần có trong bài văn tả người bạn thân là gì?
Làm thế nào để mô tả tình cảm giữa các nhân vật trong bài văn tả người?
Bài văn miêu tả người hàng xóm cần lưu ý điều gì?
Bài văn miêu tả ông bà có sự khác biệt gì so với miêu tả bố mẹ?
- Viết bài văn thuật lại một sự việc thể hiện sâu sắc truyền thống Uống nước nhớ nguồn, gắn liền với lòng biết ơn và sự kính trọng đối với những thế hệ đi trước - Tiếng Việt lớp 4, KNTT
- Phân tích truyện ngắn Làng của Kim Lân: Sơ đồ tư duy, dàn ý chi tiết & 20 bài văn mẫu lớp 9 hay nhất
- 150 Đoạn văn nghị luận xã hội 200 chữ xuất sắc nhất: Những bài văn đầy cảm hứng, lập luận chặt chẽ và nội dung sâu sắc
- Tập làm văn lớp 5: 143 bài văn tả cảnh đặc sắc, giúp học sinh nâng cao khả năng miêu tả và sáng tạo
- Hướng dẫn chi tiết cách viết bài văn phân tích tác phẩm truyện: Dàn ý và 10 mẫu bài văn mẫu lớp 8