Bài văn mẫu lớp 6: Hóa thân thành Âu Cơ kể lại truyền thuyết Con Rồng cháu Tiên - Tuyển tập những bài văn mẫu lớp 6 đặc sắc và ý nghĩa nhất

Tài liệu này cung cấp 4 bài văn mẫu chất lượng, giúp các em nắm vững kỹ năng kể chuyện, trau dồi khả năng diễn đạt và phát triển ý tưởng một cách mạch lạc. Dưới đây là nội dung chi tiết, mời các em cùng khám phá và tham khảo.
Đóng vai Âu Cơ kể lại sự tích Con Rồng cháu Tiên - Mẫu 1
Ngày ấy, đất Lạc Việt còn hoang sơ, đầy rẫy yêu quái như Ngư Tinh, Hồ Tinh, Mộc Tinh thường xuyên quấy phá cuộc sống yên bình của dân lành.
Cha các con, Lạc Long Quân, vốn là con của thần Long Nữ, thuộc dòng dõi Rồng. Người sống dưới nước nhưng thỉnh thoảng lên cạn để diệt trừ yêu quái, giúp dân Lạc Việt được yên ổn làm ăn. Cha còn dạy dân cách trồng trọt, chăn nuôi và sinh sống. Khi xong việc, cha trở về thủy cung, chỉ lên cạn khi dân cần.
Mẹ đây là hậu duệ của dòng Thần Nông, sống ở vùng núi cao phương Bắc, thuộc về dòng Tiên. Một ngày nọ, nghe nói đất Lạc Việt có nhiều cảnh đẹp kỳ thú, mẹ liền đến thăm. Tại đây, mẹ gặp cha các con. Cảm phục tài năng và đức độ của người, mẹ đem lòng yêu mến rồi hai người kết thành vợ chồng, cùng sống ở cung điện Long Trang trên cạn.
Chẳng bao lâu, mẹ mang thai. Điều này khiến cha các con vô cùng vui mừng. Đến ngày sinh nở, mẹ sinh ra một bọc trăm trứng, nở thành trăm người con. Các con vừa chào đời đã khôi ngô, xinh đẹp lạ thường. Không cần bú mớm, các con lớn nhanh như thổi, trở thành trăm chàng trai khỏe mạnh, xứng đáng là dòng dõi Tiên Rồng.
Vì thuộc dòng Rồng, quen sống dưới nước, cha các con cảm thấy mệt mỏi khi ở cạn. Để hồi phục sức khỏe, cha quyết định trở về Long Cung. Từ đó, mẹ một mình nuôi dưỡng các con, lòng đầy nhớ thương và cô đơn.
Vào một đêm trăng sáng, mẹ ra biển gọi cha các con trở về. Cha đã trở lại, nhưng vì sự khác biệt giữa cõi trần và biển cả, cha mẹ không thể sống cùng nhau mãi mãi. Cha quyết định đưa năm mươi người con xuống biển, mẹ sẽ dẫn năm mươi người còn lại lên núi. Các con nghĩ sao về quyết định này?
Trong số trăm người con, cha mẹ chọn con cả làm vua Lạc Việt, lấy hiệu Hùng Vương. Từ nay, đất Lạc Việt sẽ mang tên mới là nước Văn Lang. Con hãy chọn đất Phong Châu làm kinh đô. Triều đình sẽ có tướng văn, tướng võ. Con trai của con sẽ gọi là Quan Lang, con gái là Mị Nương. Ngôi vua sẽ được truyền từ đời này sang đời khác.
Từ nay, gia đình ta sẽ không còn sum họp như xưa. Nhưng dù các con ở đâu, núi cao hay biển rộng, hãy luôn nhớ rằng các con đều sinh ra từ một bọc trứng của mẹ, cha là Rồng, mẹ là Tiên. Đến đời con cháu, trăm năm, ngàn năm sau, hãy nhắc nhau nhớ về tình anh em ruột thịt, luôn giúp đỡ nhau và cùng nhau xây dựng đất nước, làm rạng danh con Rồng cháu Tiên.
Đóng vai Âu Cơ kể lại sự tích Con Rồng cháu Tiên - Mẫu 2
Ngày ấy, tại vùng núi phía bắc, trong dòng họ Thần Nông, ta được biết đến là một thiếu nữ xinh đẹp tuyệt trần. Cha mẹ đã đặt tên ta là Âu Cơ.
Nhiều chàng trai tài giỏi trong vùng đã đến cầu hôn, nhưng chưa ai khiến ta rung động. Cha mẹ khuyên nhủ: 'Con đã đến tuổi lập gia đình, cha mẹ không ép buộc, nhưng hãy chọn một người trong số họ.' Vì thương cha mẹ, ta trằn trọc nhiều đêm, không biết nên chọn ai khi lòng mình chưa thực sự yêu thương. Cuộc sống trôi qua tẻ nhạt, ta nghe đồn vùng đất Lạc Việt có nhiều cảnh đẹp kỳ thú, bèn xin phép cha mẹ đến đó tham quan.
Một buổi sáng đẹp trời, ta dạo bước trên bờ biển trong lành, từng đợt sóng vỗ nhẹ vào bờ. Không chần chừ, ta chạy xuống biển đùa giỡn cùng sóng. Những làn gió mát và tiếng sóng vỗ đã xua tan mọi ưu phiền. Ta cùng các hầu nữ thỏa thích vui đùa, không ngờ sóng biển đưa chúng ta ra xa bờ. Khi mệt mỏi và không thể quay lại, chúng ta chỉ còn biết kêu cứu. Bỗng nhiên, một chàng trai thân hình rồng xuất hiện, dùng phép lạ đưa chúng ta vào bờ an toàn. Sau khi bình tĩnh lại, ta hỏi chàng: 'Chàng ơi, nhờ ơn chàng cứu giúp. Xin cho thiếp biết họ tên và quê quán của chàng.' Chàng mỉm cười đáp: 'Ta là Lạc Long Quân, con trai thần Long Nữ, thuộc dòng Rồng, sống dưới nước. Ta thường lên cạn diệt trừ yêu quái, dạy dân trồng trọt, chăn nuôi, rồi trở về thủy cung.'
Không lâu sau, chàng tìm đến cầu hôn ta. Ta vui mừng khôn xiết vì ước mơ đã thành hiện thực. Cha mẹ ta cũng hài lòng vì Lạc Long Quân là người tài giỏi, xứng đáng với ta. Họ chọn ngày lành tháng tốt tổ chức đám cưới linh đình. Sau đó, hai vợ chồng ta về sống tại cung điện Long Trang.
Ít lâu sau, ta mang thai. Đến ngày sinh, ta sinh ra một bọc trăm trứng, nở thành trăm người con khôi ngô, xinh đẹp lạ thường. Đàn con không cần bú mớm mà tự lớn nhanh như thổi, khỏe mạnh như thần.
Một ngày nọ, Lạc Long Quân, vốn quen sống dưới nước, cảm thấy không thể ở mãi trên cạn, đành từ biệt mẹ con ta để trở về thủy cung. Ta ở lại một mình nuôi dưỡng đàn con, lòng đầy nhớ thương. Ta gọi chàng lên và than thở:
'Sao chàng nỡ bỏ thiếp mà đi, không cùng thiếp nuôi các con?'
Chàng đáp:
'Ta vốn thuộc dòng Rồng, sống ở miền nước thẳm, còn nàng là dòng Tiên, ở chốn non cao. Kẻ ở cạn, người ở nước, tính tình và tập quán khác nhau, khó lòng sống cùng nhau lâu dài. Nay ta đưa năm mươi con xuống biển, nàng đưa năm mươi con lên núi, chia nhau cai quản các phương. Khi có việc, hãy giúp đỡ nhau, đừng quên lời hẹn.'
Nghe lời chàng, ta cùng các con nghe theo. Thế rồi chúng ta chia tay nhau, mỗi người một ngả.
Người con trưởng theo ta được tôn làm vua, lấy hiệu Hùng Vương, đóng đô ở Phong Châu, đặt tên nước là Văn Lang. Triều đình có tướng văn, tướng võ, con trai vua gọi là Quan Lang, con gái vua gọi là Mị Nương. Ngôi vua được truyền từ đời này sang đời khác, đều lấy hiệu Hùng Vương. Từ đó, người Việt Nam ta - con cháu Vua Hùng - khi nhắc đến nguồn gốc, thường tự hào xưng là Con Rồng Cháu Tiên.
Đóng vai Âu Cơ kể lại sự tích Con Rồng cháu Tiên - Mẫu 3
Ngày xửa ngày xưa, cách đây khoảng bốn nghìn năm, Trái Đất còn hoang sơ lắm. Trên cạn, muông thú chạy nhảy tự do, chim chóc ca hát ríu rít. Dưới nước, cá từng đàn bơi lội thong dong.
Ta là Âu Cơ, con gái út của Thần Nông - vị thần phụ trách việc trồng trọt trên thiên đình và coi sóc nông nghiệp dưới trần gian. Được cha mẹ yêu thương, ta thường cùng các tiên nữ xuống trần gian du ngoạn, ngắm cảnh đẹp khắp nơi.
Một lần, đang vui đùa bên bờ suối mát, ta bỗng thấy một chàng trai tuấn tú. Chàng mang vòng ngọc trai lấp lánh, răng trắng như ngà, thân hình dẻo dai như cá mập đang bơi. Giọng chàng vang như tiếng chuông, đôi mắt sâu thẳm như biển cả. Ta bối rối, định trốn sau lưng bạn bè, nhưng chàng đã tiến đến bắt chuyện. Chàng là Lạc Long Quân, con trai Thần Long Nữ, chúa tể của biển khơi.
Hôm sau, chàng quay lại, mang theo nhiều ngọc trai làm quà. Các tiên nữ biến mất, để ta lại một mình. Muốn chạy trốn nhưng chân không thể bước. Chúng ta kết hôn và sống hạnh phúc tại cung điện Long Trang.
Chẳng bao lâu, ta mang thai. Chàng vui mừng khôn xiết. Khi sinh, ta sinh ra một bọc trăm trứng. Một hôm, chúng ta ra ngoài, về đến nhà thì nghe tiếng trẻ con cười đùa. Hóa ra, bọc trăm trứng đã nở thành trăm đứa trẻ. Niềm vui của ta nhân lên gấp trăm lần.
Những đứa trẻ lớn nhanh như thổi, chẳng mấy chốc đã trở thành những chàng trai khỏe mạnh, dũng cảm.
Cuộc sống hạnh phúc của ta bắt đầu có nỗi buồn khi chồng ta nhớ biển, rồi trở về thủy cung, để ta một mình nuôi dạy đàn con. Ta nhắn chàng đến và hỏi:
'Tại sao chàng không ở lại cùng thiếp nuôi dạy các con?'
Chàng giải thích rằng chúng ta, kẻ thuộc dòng Rồng, người thuộc dòng Tiên, tập quán khác nhau, không thể sống chung mãi. Chàng sẽ đưa năm mươi con xuống biển, ta đưa năm mươi con lên núi. Dù xa cách, nhưng khi cần, chúng ta sẽ giúp đỡ nhau. Ta nghe thấy hợp lý.
Cuộc chia tay đầy lưu luyến. Ta nhìn theo cha con chàng đi xa, lòng tràn ngập yêu thương.
Con trai cả ở lại cùng ta, được phong làm vua, xưng là Hùng Vương, đóng đô ở Phong Châu. Ngôi vua được truyền từ đời này sang đời khác, trải qua mười tám đời Hùng Vương.
Những đứa con sau khi chia tay cha mẹ, đi khắp nơi lập nghiệp, hình thành các bộ tộc với ngôn ngữ và phong tục khác nhau. Dù ít khi gặp mặt, chúng vẫn nhớ mình là anh em một nhà. Mỗi khi giặc ngoại xâm đến, chúng lại đoàn kết đánh đuổi kẻ thù.
Vì thế, đất nước Việt Nam ngày nay có hơn năm mươi dân tộc, nhưng tất cả đều là anh em một nhà, đều là con cháu của ta.
Đóng vai Âu Cơ kể lại sự tích Con Rồng cháu Tiên - Mẫu 4
Thời gian trôi nhanh quá, các cháu ạ! Chỉ thoáng chốc mà đã 4000 năm rồi. Ngày ấy, nhà ta ở vùng núi cao, nơi có hoa thơm nở quanh năm, suối chảy róc rách. Cha mẹ đặt tên ta là Âu Cơ. Khi ta mười sáu tuổi, xinh đẹp như trăng rằm, ta thường cùng bạn bè rong ruổi khắp núi rừng tìm hoa thơm, cỏ lạ.
Một hôm, ta mải mê tìm hoa đẹp mà lạc mất đường về. Đang lo lắng, ta gặp một chàng trai cao lớn, tuấn tú. Chàng ân cần hỏi han và vui vẻ dẫn ta ra khỏi rừng.
Sau nhiều lần gặp gỡ, ta biết chàng là Lạc Long Quân, thuộc dòng Rồng, thường sống dưới nước, thỉnh thoảng lên cạn. Chàng rất khỏe mạnh, thường giúp dân làng diệt trừ yêu tinh và dạy họ cách trồng trọt.
Cảm phục tài đức của chàng, chẳng bao lâu, ta và Lạc Long Quân kết thành vợ chồng. Cuộc sống của chúng ta vô cùng hạnh phúc, ngày ngày cùng nhau dạo chơi khắp nơi, từ rừng núi đến biển cả.
Một thời gian sau, ta mang thai, cả hai gia đình đều vui mừng chờ đợi đứa cháu đầu lòng. Lạc Long Quân cũng hạnh phúc mong ngày ta sinh nở. Vào một buổi sáng đẹp trời, ta trở dạ. Mọi người hồi hộp chờ đợi, nhưng thật kỳ lạ, ta sinh ra một bọc trăm trứng. Không lâu sau, bọc nở thành trăm người con trai khôi ngô, đẹp đẽ lạ thường.
Hàng ngày, vợ chồng con cái ta cùng nhau lên rừng ngắm hoa, tìm cỏ. Cuộc sống tưởng như mãi bình yên, cho đến khi ta nhận ra nét mặt buồn bã của Lạc Long Quân. Thỉnh thoảng, chàng đứng trên núi cao, mắt dõi về phía biển, nơi gia đình chàng đang chờ đợi. Rồi một ngày, chàng quyết định trở về thủy cung, để lại ta một mình với đàn con. Ta ngày đêm mong ngóng, còn lũ trẻ không ngừng hỏi:
'Cha đâu rồi hả mẹ? Bao giờ cha về với chúng con?'
Ta không biết trả lời thế nào vì chàng đi mà không hẹn ngày trở về. Hàng ngày, mẹ con ta ra bờ biển ngóng chờ, nhưng càng đợi càng thấy xa vời. Cuối cùng, ta quyết định gọi chàng về và than thở:
'Chàng định bỏ thiếp và các con mà đi thật sao? Chàng có biết mẹ con thiếp ngày đêm mong đợi chàng không?'
Nghe ta nói, Lạc Long Quân buồn rầu đáp:
'Ta vốn thuộc dòng Rồng, sống ở miền nước thẳm, còn nàng là dòng Tiên ở chốn non cao. Kẻ ở cạn, người ở nước, tính tình và tập quán khác nhau, khó lòng sống chung mãi được. Nay ta đưa năm mươi con xuống biển, nàng đưa năm mươi con lên núi, chia nhau cai quản các phương.'
Nghe chàng nói, ta giật mình phản đối:
'Không! Thiếp không muốn gia đình ta chia lìa. Thiếp không muốn xa các con, xa chàng.'
Lạc Long Quân lại nói:
- Chúng ta đã từng sống hạnh phúc, yêu thương và gắn bó với nhau. Vì thế, ta tin rằng khoảng cách không thể nào chia lìa được chúng ta. Dù sau này có khó khăn, hoạn nạn, chỉ cần cùng nhau chia sẻ và giúp đỡ là đủ.
Nghe lời khuyên của Lạc Long Quân, ta thấy cũng có lý nên đành nghe theo. Ngày chia tay, nhìn chàng và năm mươi đứa con dần khuất xa, lòng ta buồn vô hạn. Từ nay, ta phải xa chúng thật rồi, biết bao giờ mới được gặp lại.
Người con trai cả của ta được tôn lên làm vua, lấy hiệu Hùng Vương, đóng đô ở Phong Châu, đặt tên nước là Văn Lang. Ta chia cho mỗi con một vùng đất để tự lập châu huyện, hình thành các dân tộc như Tày, Nùng, H'Mông, Thái, Mèo, Dao,... với những phong tục tập quán riêng biệt, vô cùng đa dạng.
Từ đó, vợ chồng con cái chúng ta xa nhau, nhưng ta và Lạc Long Quân vẫn không quên tình xưa. Các con của ta, dù không ở gần nhau, vẫn gắn bó keo sơn. Mỗi khi gặp khó khăn, chúng lại đoàn kết giúp đỡ nhau vượt qua.
Các cháu biết không, chúng ta đều là anh em một nhà, có chung nguồn gốc con Lạc cháu Hồng. Vì thế, các cháu cần đoàn kết, giúp đỡ lẫn nhau, các cháu nhé!
Đóng vai Âu Cơ kể lại sự tích Con Rồng cháu Tiên - Mẫu 5
Ta là Âu Cơ, thuộc dòng Tiên, con gái của Thần Nông - vị thần được Ngọc Hoàng giao trọng trách trồng trọt trong trời đất. Hôm nay, ta rất vui được gặp các cháu sau hơn 4000 năm kể từ ngày khai sinh nước Việt. Chắc hẳn các cháu từng thắc mắc khi nghe thầy cô nhắc nhở: 'Con cháu người Việt đều thuộc dòng giống Rồng Tiên.' Từ miền núi đến đồng bằng, từ Nam chí Bắc, tất cả đều là anh em một nhà. Giờ ta sẽ kể cho các cháu nghe câu chuyện này.
Thuở ấy, đất nước ta còn hoang sơ, dân cư thưa thớt. Con người sống hòa hợp với thiên nhiên. Khi ấy, ta mới độ 18 tuổi, thích ngắm hoa thơm, cỏ lạ. Nghe nói vùng Lạc Việt có nhiều cảnh đẹp, ta cùng các tiên nữ giáng trần. Một hôm, đang hái hoa bên suối, ta bất ngờ gặp một chàng trai. Vóc dáng và cốt cách của chàng khiến ta nghi ngờ chàng không phải người thường. Vẻ khôi ngô tuấn tú của chàng khiến ta và các tiên nữ không khỏi ngượng ngùng. Từ buổi đầu gặp gỡ, ta đã cảm mến chàng nhưng chẳng dám làm quen.
Hôm sau, ta lại ra suối hái hoa và may mắn gặp lại chàng trai ấy. Qua trò chuyện, ta biết chàng là Lạc Long Quân, thuộc dòng Rồng, con của Long Vương.
Sau vài lần trò chuyện, chàng cũng tỏ ra có cảm tình. Ta và Lạc Long Quân yêu thương nhau rồi kết thành vợ chồng. Cha mẹ ta ở thiên đình biết chuyện, thấy đôi trẻ hạnh phúc nên đồng ý cho ta sống tại cung điện Long Trang.
Sống cùng Lạc Long Quân một thời gian, ta mang thai. Vợ chồng vui mừng khôn xiết, hồi hộp chờ ngày đứa bé chào đời. Nhưng thật kỳ lạ, ta sinh ra một bọc trăm trứng. Hàng ngày ôm bọc trứng, lòng ta buồn rười rượi. May mắn thay, một hôm, bọc trứng nở ra trăm người con, đứa nào cũng khôi ngô, đẹp đẽ lạ thường. Lạc Long Quân vui mừng, hai vợ chồng suốt ngày quấn quýt bên đàn con. Một hôm, thấy chàng buồn rầu, ta liền hỏi:
'Chàng có chuyện gì phiền muộn, xin nói cho thiếp nghe để cùng chia sẻ.'
Lặng im một lúc, chàng trả lời: 'Ta vốn định sống cùng nàng và các con ở Long Trang, nhưng phụ vương ngày càng già yếu. Công việc ở Long Cung ngoài ta ra không còn ai đảm đương. Hơn nữa, ta và nàng, kẻ ở cạn, người ở nước, có nhiều khác biệt. Ta định đưa năm mươi con xuống biển, nàng đưa năm mươi con lên núi. Vợ chồng ta tính kế dài lâu. Nàng thấy thế nào?'
Nghe chàng nói, ta buồn lòng nhưng ngẫm lại cũng thấy hợp lý nên đành nghe theo.
Ta đưa năm mươi con lên núi, cho con cả làm vua, đóng đô ở Phong Châu, đời đời kế nghiệp đều lấy hiệu Hùng Vương. Còn lại, ta chia cho mỗi con một vùng đất để lập châu huyện, hình thành các dân tộc như Tày, Nùng, H'Mông, Thái, Mèo, Dao... với phong tục tập quán riêng, vô cùng phong phú.
Dù ít gặp nhau, ta và Lạc Long Quân vẫn không quên tình xưa. Điều ta vui nhất là trăm con luôn nhớ tình anh em. Mỗi khi có giặc ngoại xâm, chúng lại hợp sức đánh đuổi kẻ thù.
Các cháu ạ! Nguồn gốc tổ tiên của các cháu là như vậy đấy! Người Việt ta không bao giờ quên dòng giống và tình đồng bào, như một nhà thơ sau này đã viết:
Những ai đã khuất
Những ai bây giờ
Yêu nhau và sinh con đẻ cái
Gánh vác phần người đi trước để lại
Dặn dò con cháu chuyện mai sau
Hàng năm đâu làm đâu
Cùng biết cúi đầu nhớ ngày giỗ Tổ.
- Kế hoạch tích hợp giáo dục Quốc phòng và An ninh vào chương trình học lớp 6, tập trung lồng ghép hiệu quả các nội dung liên quan vào môn học.
- Văn mẫu lớp 7: Đoạn văn cảm nhận về hình ảnh người mẹ trong tác phẩm Cổng trường mở ra - 5 đoạn văn mẫu hay và sâu sắc
- Văn mẫu lớp 8: Phân tích sâu sắc bài thơ Trong lời mẹ hát của Trương Nam Hương - Dàn ý chi tiết & 4 bài văn mẫu đặc sắc
- Bài đọc: Nếu chúng mình có phép lạ - Sách Tiếng Việt 4 Kết nối tri thức, Tập 1, Bài 31
- Bài đọc: Món ngon mùa nước nổi - Sách Tiếng Việt 4 Chân trời sáng tạo, Tập 2, Bài 6