Viết văn biểu cảm về con người hoặc sự việc - Dàn ý chi tiết & 30 bài mẫu lớp 7
Nhằm hỗ trợ học sinh trong quá trình viết văn, EduTOPS mang đến tài liệu Bài văn mẫu lớp 7: Viết bài văn biểu cảm về con người hoặc sự việc.

Tài liệu bao gồm dàn ý chi tiết và 30 bài văn mẫu, dành riêng cho học sinh lớp 7. Hãy cùng khám phá ngay sau đây.
Dàn ý chi tiết bài văn biểu cảm về con người hoặc sự việc

1. Mở bài
- Giới thiệu khái quát về con người hoặc sự việc mà em muốn bày tỏ cảm xúc và suy nghĩ.
- Nêu lên ấn tượng ban đầu hoặc tình cảm đặc biệt của em đối với đối tượng được nhắc đến.
2. Thân bài
- Giới thiệu tổng quan:
- Đối tượng là ai? Sự việc đó diễn ra như thế nào?
- Những đặc điểm nổi bật nào khiến con người hoặc sự việc đó trở nên đáng nhớ?
- Kể lại một số chi tiết về con người hoặc diễn biến chính của sự việc.
- Bày tỏ cảm xúc, suy nghĩ sâu sắc về con người hoặc sự việc đó.
3. Kết bài
Khẳng định lại tình cảm và suy nghĩ của em về con người hoặc sự việc đã được đề cập.
Hướng dẫn tìm ý cho bài văn biểu cảm về con người hoặc sự việc

Hướng dẫn viết bài văn biểu cảm về con người một cách sâu sắc và chân thực
Bài văn mẫu số 1
Gia đình luôn là nơi bình yên và ấm áp nhất trong cuộc đời mỗi người. Đối với tôi, chị gái là người thân thiết và gắn bó nhất.
Chị tên là Nguyễn Lan Ngọc, năm nay mười chín tuổi. Hiện tại, chị đang là sinh viên trường Đại học Luật Hà Nội. Chị có một ngoại hình xinh đẹp với khuôn mặt trái xoan, làn da trắng hồng và đôi mắt sáng ngời. Chiếc mũi cao thẳng cùng nụ cười duyên dáng với hàm răng trắng đều và chiếc răng khểnh đáng yêu càng làm tôn lên vẻ đẹp của chị.
Chị không chỉ xinh đẹp mà còn rất tài năng. Thành tích học tập của chị luôn xuất sắc, năm nào cũng đạt danh hiệu học sinh giỏi. Năm vừa rồi, chị đã trở thành thủ khoa đại học với số điểm cao ngất ngưởng. Chị còn có giọng hát ngọt ngào và từng giành nhiều giải thưởng trong các cuộc thi văn nghệ. Ở nhà, chị là một đầu bếp tài ba, và món sườn xào chua ngọt của chị là món ăn tôi yêu thích nhất. Bạn bè ai cũng quý mến chị vì sự nhiệt tình và tốt bụng.
Chị và tôi có rất nhiều kỉ niệm đẹp bên nhau. Chị từng chia sẻ với tôi rằng ước mơ của chị là trở thành một luật sư để mang lại công bằng cho mọi người. Đối với tôi, chị không chỉ là người chị mà còn là điểm tựa tinh thần vững chắc.
Từ tận đáy lòng, tôi muốn gửi đến chị tình yêu thương và lòng biết ơn chân thành nhất. Tôi luôn mong chị sẽ luôn mạnh khỏe, hạnh phúc và đạt được mọi ước mơ trong cuộc sống.
Bài văn mẫu số 2
Bạn bè đóng một vai trò vô cùng quan trọng trong cuộc sống của mỗi người. Và tôi cũng may mắn có được một người bạn mà tôi vô cùng yêu quý.
Minh Anh là người bạn thân nhất của tôi. Cô ấy không chỉ xinh đẹp mà còn rất cá tính. Dáng người cao, mảnh khảnh với mái tóc ngắn gọn gàng. Khuôn mặt trái xoan cùng làn da rám nắng trông thật khỏe khoắn. Đôi mắt tinh nghịch và nụ cười luôn thường trực trên môi khiến ai cũng cảm thấy gần gũi. Trong lớp, Minh Anh là một người hòa đồng, luôn sẵn lòng giúp đỡ mọi người. Thành tích học tập của bạn cũng rất xuất sắc, khiến thầy cô và bạn bè đều yêu mến. Tôi luôn tự hào về người bạn tuyệt vời này.
Tôi và Minh Anh quen nhau từ đầu năm lớp 6. Khi đó, tôi bị một nhóm bạn nam bắt nạt, và Minh Anh đã không ngần ngại đứng ra bảo vệ tôi. Từ đó, chúng tôi trở thành bạn thân. Chúng tôi đã cùng nhau trải qua rất nhiều kỉ niệm đẹp, cùng nhau thi đua học tập và chia sẻ những ước mơ. Minh Anh ước mơ trở thành bác sĩ để cứu chữa mọi người, còn tôi lại mong muốn trở thành cảnh sát để bảo vệ cuộc sống bình yên cho người dân. Chúng tôi đã hứa sẽ cùng nhau cố gắng học tập để biến ước mơ thành hiện thực.
Bạn bè có ảnh hưởng rất lớn đến cuộc sống của chúng ta. Vì vậy, hãy trân trọng những người bạn tốt và tránh xa những người bạn xấu.
Bài văn mẫu số 3
Gia đình là nơi bình yên mà mỗi người luôn mong muốn trở về. Trong gia đình, người mà em vô cùng kính trọng và yêu quý chính là ông nội.
Ông nội của em năm nay đã ngoài bảy mươi tuổi, nhưng ông vẫn còn rất khỏe mạnh. Dáng người ông đầy đặn, lưng hơi còng xuống theo năm tháng. Khuôn mặt vuông chữ điền toát lên vẻ phúc hậu, với nụ cười hiền từ và ánh mắt ấm áp. Vầng trán rộng của ông thể hiện sự cương nghị và từng trải. Em đặc biệt yêu thích đôi bàn tay nhăn nheo, đầy vết chai sần của ông - dấu tích của một đời lao động vất vả.
Trước khi nghỉ hưu, ông từng là một cán bộ thôn được mọi người kính trọng. Ông luôn sẵn lòng giúp đỡ bà con trong làng, bất kể việc lớn nhỏ. Đối với con cháu, ông là người luôn quan tâm, lo lắng và dạy dỗ chúng em bằng những câu chuyện về cuộc đời mình. Em luôn coi ông là tấm gương sáng để học tập và noi theo. Mỗi lần về quê, em đều cảm thấy vui vẻ khi được ông dẫn ra cánh đồng, dạy cách câu cá, thả diều, và truyền đạt những bài học quý giá từ cuộc sống.
Ông nội còn có niềm đam mê đặc biệt với việc chăm sóc cây cối. Khu vườn của ông luôn xanh tốt quanh năm nhờ bàn tay khéo léo và tình yêu thiên nhiên của ông. Mỗi ngày, ông đều dành thời gian ra vườn, tỉ mỉ chăm sóc từng cây, từng lá. Em thường xuyên giúp ông tưới cây, nhổ cỏ, và được ông chỉ dạy cách chăm sóc từng loại cây. Những câu chuyện ông kể về cuộc sống, về thiên nhiên đã trở thành những bài học quý giá, giúp em trưởng thành hơn mỗi ngày.
Đối với em, ông nội là người vô cùng đáng kính và yêu thương. Em luôn mong ông sẽ luôn khỏe mạnh, sống vui vẻ bên con cháu và tiếp tục truyền dạy những giá trị tốt đẹp cho thế hệ sau.
Bài văn mẫu số 4
Tình yêu của người bố dành cho con cái thường được thể hiện một cách khác biệt so với người mẹ. Nếu mẹ dịu dàng, ân cần, thì bố lại nghiêm khắc và mạnh mẽ. Tuy nhiên, tình yêu thương của bố cũng sâu sắc và đong đầy không kém.
Gia đình tôi có bốn thành viên: bố, mẹ, anh Tùng và tôi. Bố năm nay bốn mươi lăm tuổi, dáng người cao nhưng hơi gầy. Khuôn mặt vuông chữ điền với mái tóc ngắn đã điểm vài sợi bạc, làn da ngăm đen vì những năm tháng làm việc vất vả. Vầng trán cao của bố toát lên vẻ cương nghị và đầy trải nghiệm. Đôi bàn tay to lớn, chai sần nhưng luôn ấm áp là thứ tôi yêu thích nhất ở bố.
Theo lời mẹ, bố là người khó tính, nguyên tắc và cẩn thận. Nhưng bên cạnh đó, bố cũng rất lãng mạn và tâm lý. Là một bác sĩ, công việc của bố luôn bận rộn, nhưng bố vẫn luôn dành thời gian cho gia đình. Bố sẵn sàng chia sẻ việc nhà với mẹ và luôn là người hướng dẫn tôi mỗi khi gặp bài tập khó. Những lúc rảnh rỗi, bố thường đưa cả nhà đi chơi và thể hiện tài nấu nướng của mình. Món sườn xào chua ngọt của bố là món ăn tôi yêu thích nhất. Từ nhỏ, bố đã dạy cho anh Tùng và tôi nhiều bài học quý giá, giúp chúng tôi trở thành những đứa trẻ ngoan ngoãn và tự lập.
Thời gian trôi qua, bố ngày càng có tuổi. Đôi khi đi làm về, tôi cảm nhận được sự mệt mỏi trên gương mặt bố. Nhưng bố chưa bao giờ than vãn, mà luôn là điểm tựa vững chắc cho cả gia đình.
Tình yêu của người bố dành cho con cái thật đặc biệt và sâu sắc. Vì vậy, chúng ta cần luôn biết ơn, yêu thương và kính trọng họ.
Bài văn mẫu số 5
“Cơm cha, áo mẹ, chữ thầy
Gắng công mà học có ngày thành danh”
Thầy cô giáo tựa như những người lái đò thầm lặng, đưa bao thế hệ học trò cập bến tri thức.
Cô Nguyễn Phương là người giáo viên mà em vô cùng yêu quý. Cô là giáo viên chủ nhiệm lớp 6 của em. Năm nay cô khoảng ba mươi lăm tuổi, dáng người nhỏ nhắn, thanh mảnh. Mái tóc đen dài luôn được buộc gọn gàng, khuôn mặt trái xoan với làn da trắng hồng rạng rỡ. Đôi mắt cô sáng long lanh, toát lên vẻ dịu dàng và ấm áp. Mỗi khi nhìn vào ánh mắt ấy, em cảm nhận được tình yêu thương mà cô dành cho học trò. Giọng nói của cô nhẹ nhàng, ấm áp, khiến mỗi tiết học trở nên cuốn hút và đầy cảm xúc.
Cô là một giáo viên đầy nhiệt huyết. Trong mỗi giờ học, cô luôn khuyến khích chúng em chú ý lắng nghe và tương tác. Cô tạo ra một bầu không khí học tập sôi nổi, vui vẻ nhưng vẫn đảm bảo hiệu quả. Khi có bạn học sinh chưa hiểu bài, cô kiên nhẫn giảng lại từng chi tiết. Ngoài giờ học, cô cũng luôn quan tâm đến đời sống và tâm tư của học trò. Chính vì vậy, chúng em luôn dành cho cô sự yêu mến và kính trọng.
Những kỉ niệm về cô luôn in đậm trong tâm trí em. Dù bây giờ không còn được học cô nữa, em vẫn luôn nhớ đến cô với lòng biết ơn sâu sắc và tình cảm trân quý.
Có thể thấy, thầy cô là những người đáng kính, đáng yêu. Vì vậy, chúng ta hãy luôn dành cho họ sự tôn trọng, yêu mến và biết ơn.
Bài văn mẫu số 6
Thầy cô - những người lái đò thầm lặng, đã dìu dắt chúng ta trưởng thành. Vì vậy, em luôn dành cho họ sự yêu mến và kính trọng sâu sắc.
Người giáo viên mà em yêu quý nhất là thầy Cường. Thầy là giáo viên chủ nhiệm và cũng là người dạy môn Toán của lớp em năm lớp 6. Thầy đã gần năm mươi tuổi, dáng người cao nhưng hơi gầy. Mái tóc thầy đã điểm những sợi bạc, đôi mắt hiền từ và giọng nói trầm ấm, nhẹ nhàng.
Thầy Cường là một giáo viên đầy nhiệt huyết. Trong công việc, thầy luôn nghiêm túc và chỉn chu. Mỗi bài giảng của thầy đều được chuẩn bị kỹ lưỡng, mang đến cho chúng em nhiều kiến thức bổ ích. Sau những giờ học căng thẳng, thầy thường trò chuyện với chúng em, tạo không khí vui vẻ và thoải mái. Thầy cũng rất quan tâm đến học sinh, luôn động viên chúng em cố gắng học tập và tham gia các phong trào của lớp. Chính vì vậy, chúng em luôn dành cho thầy sự yêu mến và kính trọng.
Không chỉ dạy chúng em kiến thức Toán học, thầy còn truyền đạt nhiều bài học quý giá về cách làm người. Em vẫn nhớ những ngày đầu bỡ ngỡ bước vào trường Trung học cơ sở, thầy đã chia sẻ nhiều điều bổ ích giúp chúng em hòa nhập với môi trường mới. Khi học trò mắc lỗi, thầy nhẹ nhàng nhắc nhở; khi chúng em đạt thành tích tốt, thầy lại động viên và khen ngợi. Mỗi kỉ niệm về thầy đều là những khoảnh khắc đáng trân trọng.
Thầy cô là những người đáng kính, đáng yêu. Từ tận đáy lòng, em muốn gửi đến thầy Cường - người giáo viên nhiệt huyết - lời tri ân sâu sắc. Em sẽ luôn nhớ về thầy với lòng biết ơn và kính trọng.
Bài văn mẫu số 7
“Biết trẻ con khao khát
Chuyện ngày xưa, ngày sau
Không hiểu là từ đâu
Mà bà về ở đó
Kể cho bao chuyện cổ
Chuyện con cóc, nàng tiên
Chuyện cô Tấm ở hiền
Thằng Lý Thông ở ác…
Mái tóc bà thì bạc
Con mắt bà thì vui
Bà kể đến suốt đời
Cũng không sao hết chuyện”
(Chuyện cổ tích về loài người, Xuân Quỳnh)
Tuổi thơ của mỗi đứa trẻ đều gắn liền với hình ảnh người bà. Chúng ta lớn lên nhờ những câu chuyện kể và lời răn dạy của bà. Với tôi, bà nội chính là điểm tựa tinh thần vững chắc, là người tôi yêu quý nhất.
Bà tôi năm nay đã gần bảy mươi tuổi, nhưng sức khỏe vẫn rất tốt. Trước đây, bà là một giáo viên tiểu học. Bà có dáng người đầy đặn, khuôn mặt phúc hậu với làn da in hằn dấu vết thời gian. Mái tóc bà đã điểm nhiều sợi bạc, đôi mắt không còn tinh tường như xưa nhưng luôn ánh lên tình yêu thương. Đôi bàn tay nhăn nheo, chai sần của bà là minh chứng cho một đời vất vả. Bà rất nhân hậu và hiền từ, luôn quan tâm, lo lắng cho con cháu. Mọi người trong gia đình đều yêu mến và kính trọng bà.
Với tôi, bà là cả một khoảng trời ký ức đẹp đẽ. Tuổi thơ tôi gắn bó với bà hơn ai hết. Khi bố mẹ bận rộn công việc, bà là người chăm sóc tôi từ bữa ăn đến giấc ngủ. Những lời ru ngọt ngào của bà đã đưa tôi vào giấc ngủ say. Đến bây giờ, tôi vẫn nhớ như in âm thanh ấm áp ấy. Khi lớn hơn, tôi thích nằm nghe bà kể chuyện. Những câu chuyện cổ tích về Thạch Sanh, Tấm Cám hay cậu bé thông minh được bà kể lại thật hấp dẫn. Bà còn dạy tôi những bài học về lòng nhân ái, sự chia sẻ và yêu thương. Nhờ bà, tôi đã trở thành một đứa trẻ ngoan ngoãn và biết sống đẹp hơn mỗi ngày.
Bà luôn là tấm gương sáng để cả gia đình noi theo. Khi con cháu mắc lỗi, bà nhẹ nhàng răn dạy và đưa ra những lời khuyên đúng đắn. Mỗi khi buồn phiền, bà là nơi để chúng tôi tìm đến chia sẻ. Những lời động viên của bà giúp chúng tôi thêm tự tin và mạnh mẽ. Tôi càng thêm trân trọng và yêu quý bà nhiều hơn. Tôi luôn mong bà sống khỏe mạnh, vui vẻ bên con cháu.
Người bà giống như người mẹ thứ hai, mang đến cho chúng ta tình yêu thương ngọt ngào và ấm áp. Vì vậy, mỗi người hãy biết trân trọng và yêu thương bà của mình nhiều hơn.
Bài văn mẫu số 8
Maksim Gorky từng viết:
“Trời không ánh sáng hoa nào nở
Dạ vắng yêu thương cảnh những sầu
Đời thiếu mẹ hiền không phụ nữ
Anh hùng thi sĩ hỏi còn đâu.”
Quả thật, người mẹ đóng vai trò vô cùng quan trọng trong cuộc đời mỗi người. Vì vậy, chúng ta cần dành cho mẹ sự kính trọng và yêu thương chân thành.
Với em, mẹ là người quan trọng nhất trong cuộc đời. Năm nay mẹ đã bốn mươi tuổi nhưng trông mẹ vẫn rất trẻ trung. Khuôn mặt mẹ phúc hậu với nụ cười dịu dàng, làn da trắng hồng và đôi bàn tay thon dài, in hằn những vết chai do nhiều năm cầm bút, cầm phấn. Giọng nói của mẹ trong trẻo, mềm mại, còn mái tóc dài đen nhánh và mềm mượt.
Mẹ em là một y tá, công việc của mẹ rất bận rộn. Nhưng mẹ luôn dành thời gian cho gia đình. Buổi tối, mẹ thường về sớm để nấu cơm cho cả nhà. Với mẹ, bữa tối là khoảng thời gian quý giá khi cả gia đình quây quần bên nhau. Mẹ cũng rất chăm lo cho em từ việc ăn mặc đến học tập. Khi còn nhỏ, mẹ dạy em cách sống tự lập. Khi lớn lên, mẹ dạy em cách ăn nói, ứng xử. Mẹ không chỉ là người mẹ mà còn là người bạn lớn mà em có thể tâm sự, chia sẻ mọi điều.
Càng trưởng thành, em càng cảm nhận rõ hơn tình yêu thương và sự hy sinh của mẹ. Từ khi còn trong bụng mẹ, em đã được mẹ bao bọc, chở che. Khi chào đời, mẹ là người chăm sóc, nuôi dưỡng em từng ngày. Nhờ dòng sữa ngọt ngào của mẹ, em đã lớn lên khỏe mạnh. Những bước đi đầu tiên của em cũng được mẹ dìu dắt, nâng đỡ. Vì vậy, em tự hứa sẽ cố gắng học tập thật tốt, luôn ngoan ngoãn để mẹ luôn vui lòng và tự hào về em.
Người mẹ là điểm tựa tinh thần vững chắc trong hành trình đầy gian khó của mỗi người. Từ tận đáy lòng, em muốn gửi đến mẹ tất cả những lời yêu thương và lòng biết ơn sâu sắc nhất.
Bài văn mẫu số 9
“Sống trong đời sống cần có một tấm lòng…” - Câu hát trong bài “Để gió cuốn đi” của cố nhạc sĩ Trịnh Công Sơn đã gợi nhắc trong tôi bài học về tình yêu thương và lòng nhân ái trong cuộc sống.
Tôi đã được nghe và biết đến nhiều tấm gương về lòng nhân hậu, nhưng ấn tượng nhất với tôi là anh Trần Phước Hòa - chủ quán cơm chay Thiên Phước 5.000 đồng trên đường Nguyễn Chí Thanh, Quận 11, Thành phố Hồ Chí Minh.
Khoảng hai mươi năm trước, anh Hòa cũng như bao người lao động nghèo khác, phải bôn ba khắp nơi để kiếm sống. Anh đã dừng chân tại Sài Gòn, nơi nhộn nhịp và tấp nập, để bắt đầu cuộc sống mới. Anh từng làm nhiều nghề lao động chân tay, trải qua nhiều khó khăn để gây dựng cơ nghiệp. Sau nhiều năm nỗ lực, hiện tại anh là chủ một cơ sở kinh doanh chuối chiên nổi tiếng với thu nhập ổn định. Với tấm lòng nhân hậu, anh đã quyết định mở quán cơm chay Thiên Phước để giúp đỡ những người có hoàn cảnh khó khăn.
Quán cơm chay từ thiện đầu tiên được mở vào năm 2013 và vẫn hoạt động đến ngày nay. Anh Hòa chia sẻ rằng ở Sài Gòn, ai cũng có cơ hội, chỉ cần cho họ một chút hy vọng. Vì vậy, quán cơm của anh có dòng chữ: “San sẻ bữa trưa hàng ngày với người có thu nhập chưa cao”. Ban đầu, anh dự định không thu tiền khách, nhưng sau đó nhận ra rằng cần một khoản nhỏ để duy trì quán. Anh cũng hiểu rằng những người lao động sẽ cảm thấy không thoải mái nếu nhận cơm miễn phí quá lâu, vì họ là những người có lòng tự trọng, muốn được đối xử công bằng chứ không muốn “ăn nhờ” mãi.
Nhiều người lao động trở thành khách quen của quán, thường xuyên quyên góp thực phẩm như gạo, dầu ăn, hay nước mắm. Những đóng góp nhỏ bé này thể hiện tấm lòng tương thân tương ái của mọi người.
Tấm gương của anh Trần Phước Hòa khiến tôi vô cùng khâm phục và tin tưởng hơn vào những điều tốt đẹp trong cuộc sống.
Bài văn mẫu số 10
Công lao của đấng sinh thành là vô cùng to lớn, không thể nào đong đếm được. Vì vậy, chúng ta cần biết yêu thương và trân trọng họ. Với tôi, mẹ là người quan trọng nhất trong cuộc đời.
Mẹ tôi tên là Nguyễn Thị Hồng Hạnh. Năm nay mẹ bốn mươi tuổi, nhưng trông mẹ vẫn rất trẻ trung và xinh đẹp. Dáng người mẹ thanh mảnh, khuôn mặt trái xoan với làn da hồng hào, mịn màng. Mái tóc dài đen nhánh của mẹ luôn được buộc gọn gàng. Nhưng điều tôi yêu thích nhất là đôi bàn tay của mẹ - đôi tay luôn chăm sóc và yêu thương tôi.
Mẹ tôi là một bác sĩ, công việc của mẹ rất bận rộn. Đôi khi mẹ phải ở lại bệnh viện trực đêm, nhưng mẹ vẫn luôn dành thời gian cho gia đình. Điều này khiến tôi vô cùng khâm phục mẹ. Mẹ vừa dịu dàng, tâm lý nhưng cũng rất nghiêm khắc. Khi còn nhỏ, tôi rất nghịch ngợm và nhiều lần gây ra lỗi lầm khiến mẹ buồn lòng. Những lúc như vậy, mẹ luôn nhẹ nhàng khuyên bảo và chỉ dạy tôi.
Vào cuối tuần, khi được nghỉ ngơi, mẹ thường nấu những món ăn ngon cho tôi. Thỉnh thoảng, mẹ còn đưa tôi đi chơi, và những khoảnh khắc đó luôn khiến tôi cảm thấy hạnh phúc. Tôi đã có rất nhiều kỉ niệm đẹp bên mẹ. Không chỉ vậy, mẹ còn dạy tôi nhiều kỹ năng sống, giúp tôi trở nên tự lập hơn. Mẹ cũng là điểm tựa tinh thần vững chắc của tôi. Hai mẹ con thường ngồi tâm sự, chia sẻ với nhau, và mẹ luôn lắng nghe, động viên tôi. Mẹ không chỉ là mẹ mà còn là người bạn thân thiết của tôi.
Từ tận đáy lòng, tôi luôn yêu thương và kính trọng mẹ. Tôi mong mẹ luôn khỏe mạnh và vui vẻ. Tôi tự hứa sẽ cố gắng học tập và sống tốt để mẹ luôn tự hào về tôi.
Bài văn mẫu số 11
Có người từng nói rằng: “Trong cuộc sống, có được một người bạn tri kỷ còn quý hơn vàng bạc, châu báu”. Tình bạn chân chính là điều vô cùng đáng trân trọng. Và tôi cũng may mắn có được một người bạn như thế.
Vào năm học mới, lớp tôi đón một bạn mới chuyển đến tên là Hoàng Hải. Cô giáo xếp chúng tôi ngồi cùng bàn, và trong giờ ra chơi, Hải đã chủ động bắt chuyện với tôi. Chúng tôi trò chuyện rất vui vẻ, và ấn tượng ban đầu của tôi về Hải rất tốt. Cậu ấy cao ráo, đẹp trai với mái tóc ngắn gọn gàng, khuôn mặt điển trai và làn da ngăm đen khỏe khoắn. Vầng trán cao rộng cùng đôi mắt sáng, đầy nghị lực. Dù là con trai, tôi cũng phải thừa nhận rằng Hải rất ấn tượng.
Sau một thời gian học cùng nhau, tôi nhận ra Hải không chỉ ngoại hình ưa nhìn mà còn rất tốt bụng. Chúng tôi ngồi cùng bàn nên dần trở nên thân thiết. Hải luôn sẵn lòng giúp đỡ bạn bè và có thành tích học tập xuất sắc. Điểm số các môn của cậu luôn cao, khiến tôi vô cùng ngưỡng mộ. Thỉnh thoảng, tôi còn nhờ Hải giảng bài, và cách giảng của cậu rất dễ hiểu.
Ngoài giờ học, Hải thường rủ tôi đi đá bóng. Chúng tôi thường chơi cùng một đội, với Hải ở vị trí tiền đạo và tôi là thủ môn. Chúng tôi còn cùng tham gia câu lạc bộ bóng đá của trường. Hải từng tâm sự với tôi rằng ước mơ của cậu là trở thành một cầu thủ chuyên nghiệp. Tôi tin rằng cậu sẽ đạt được ước mơ đó và luôn động viên Hải cố gắng tập luyện. Ngoài đá bóng, chúng tôi còn có chung sở thích chơi game. Cuối tuần, tôi thường sang nhà Hải chơi, vừa chơi game vừa trò chuyện vui vẻ. Đôi khi, tôi còn mang sách vở sang nhà cậu để học cùng. Bố mẹ Hải rất quý tôi và thỉnh thoảng tôi còn được mời ở lại ăn cơm.
Tôi và Hải mới học cùng nhau một thời gian ngắn nhưng đã trở thành bạn thân như đã quen biết từ lâu. Tôi rất trân trọng Hải và tình bạn của chúng tôi. Tôi hy vọng rằng chúng tôi sẽ mãi giữ được tình cảm quý giá này.
Có thể khẳng định rằng, tình bạn chân chính mang lại những điều tốt đẹp cho cuộc sống. Vì vậy, chúng ta cần biết trân trọng và gìn giữ tình bạn của mình. Với tôi, Hải là người bạn tuyệt vời mà tôi luôn yêu quý và trân trọng.
Bài văn mẫu số 12
Gia đình là điểm tựa vững chắc của mỗi người, nơi chúng ta có những người thân yêu luôn bên cạnh. Với tôi, bố là người đáng kính trọng và yêu thương nhất.
Năm nay, bố tôi bốn mươi sáu tuổi. Dáng người cao nhưng hơi gầy, khuôn mặt vuông chữ điền với mái tóc ngắn đã điểm vài sợi bạc. Làn da ngăm đen của bố là minh chứng cho những năm tháng vất vả làm việc. Tôi yêu nhất là đôi bàn tay của bố - đôi tay to lớn, chai sần nhưng luôn ấm áp. Đó là đôi tay đã làm việc không ngừng để mang lại cuộc sống đầy đủ cho gia đình.
Bố tôi là một kỹ sư, công việc của bố rất vất vả. Hằng ngày, bố phải đi giám sát công trình, dù mưa hay nắng. Bố khá nghiêm khắc nhưng cũng rất tâm lý. Bố đã dạy tôi nhiều bài học quý giá. Khi tôi mắc lỗi, bố luôn nghiêm túc nhắc nhở nhưng chưa bao giờ đánh mắng. Những lúc rảnh rỗi, bố thường đưa hai mẹ con đi chơi. Bố còn là một đầu bếp tài ba, với món sườn xào chua ngọt là món ăn yêu thích của tôi. Nhờ sự dạy dỗ của bố, tôi đã trở nên tự lập và ngoan ngoãn hơn.
Tình yêu thương của bố không phô trương nhưng luôn sâu sắc. Một lần, khi mẹ đi công tác xa, tôi bị sốt cao. Bố đã chăm sóc tôi rất chu đáo, từ nấu cháo đến giúp tôi uống thuốc. Đến khi mẹ về, tôi đã khỏe hẳn. Thời gian trôi qua, bố ngày càng có tuổi, và tôi nhận thấy bố mệt mỏi hơn mỗi khi đi làm về. Tôi thương bố và mong bố luôn khỏe mạnh. Với tôi, bố là người cha tuyệt vời và đáng tự hào.
Người bố luôn dành cho con tình yêu thương đặc biệt. Vì vậy, chúng ta cần biết trân trọng và yêu thương bố nhiều hơn. Và tôi cũng luôn dành cho bố sự kính trọng và yêu thương vô bờ.
Bài văn mẫu số 13
Tuổi thơ của tôi là những năm tháng gắn bó bên ông nội. Đối với tôi, ông là người thân yêu và đáng kính trọng nhất trong cuộc đời.
Ông nội tôi năm nay đã bảy mươi tư tuổi, nhưng ông vẫn còn minh mẫn và khỏe mạnh. Khuôn mặt ông phúc hậu, hiền từ với chòm râu dài bạc phơ. Đôi mắt ông sáng như những vì sao trên bầu trời, và đôi bàn tay đã in hằn dấu vết thời gian.
Trước khi nghỉ hưu, ông là một cán bộ nhà nước. Ông rất yêu thương con cháu nhưng cũng nghiêm khắc khi chúng tôi mắc lỗi. Dù tuổi đã cao, ông vẫn rất khỏe mạnh và được mọi người yêu quý, kính trọng.
Khi còn nhỏ, bố mẹ tôi thường bận rộn với công việc, và ông nội là người chăm sóc tôi. Ngày đầu tiên đi học, ông là người đưa tôi đến trường. Những món quà bánh ngon, ông luôn dành phần cho tôi. Tình yêu thương của ông dành cho tôi thật lớn lao và ấm áp.
Những kỉ niệm về ông nội luôn đáng trân trọng. Hồi nhỏ, tôi thường được ông chở đi chơi trên chiếc xe đạp cũ. Thỉnh thoảng, ông kể cho tôi nghe những câu chuyện ngày xưa. Tôi còn nhớ những lần theo ông vào vườn chăm sóc cây cối. Ông đã dạy tôi cách chăm sóc cây tỉ mỉ, và nhờ đó, tôi học được cách yêu thương thiên nhiên và mọi vật xung quanh.
Thời gian trôi qua, sức khỏe của ông ngày càng yếu đi. Vì vậy, ông cần sự quan tâm và chăm sóc của con cháu nhiều hơn. Mỗi khi có thời gian rảnh, tôi thường trò chuyện với ông, cùng ông chơi cờ hoặc đi câu cá. Những khoảnh khắc đó luôn khiến tôi cảm thấy hạnh phúc và ấm áp.
Ông nội là điểm tựa tinh thần vững chắc của cả gia đình. Tôi luôn dành cho ông sự kính trọng và yêu thương. Tôi mong ông sẽ luôn khỏe mạnh để sống thật lâu bên con cháu.
Hướng dẫn viết bài văn biểu cảm về sự việc một cách sâu sắc và chân thực
Bài văn mẫu số 1
Đất nước Việt Nam với nền văn hóa lâu đời, nổi bật là những dịp lễ Tết cổ truyền đậm đà bản sắc dân tộc. Hằng năm, tôi luôn háo hức chờ đón Tết Nguyên Đán - dịp lễ quan trọng nhất trong năm.
Khi mùa xuân về, tiết trời trở nên ấm áp, quê hương như khoác lên mình tấm áo mới. Những con đường sạch sẽ, tấp nập người qua lại. Làng xóm được trang hoàng rực rỡ với cờ đỏ sao vàng. Chợ Tết nhộn nhịp với đủ loại hàng hóa như thịt cá, rau củ, bánh kẹo, mứt Tết… Tiếng cười nói rộn ràng, khuôn mặt ai cũng rạng rỡ, háo hức đón chào năm mới.
Đẹp nhất phải kể đến những khu chợ hoa rực rỡ sắc màu. Nào là lan, cúc, thược dược… và không thể thiếu hoa đào, hoa mai, cây quất. Ai nấy đều mong chọn được cây đẹp nhất để trang trí nhà cửa. Ngắm nhìn trăm hoa đua nở, lòng tôi cảm thấy rộn ràng, xao xuyến.
Những ngày giáp Tết, cả gia đình tôi cùng nhau dọn dẹp nhà cửa. Mỗi người một việc, tuy mệt nhưng ai cũng vui vẻ. Người lớn bận rộn mua sắm, còn trẻ con háo hức với quần áo mới. Tôi thích nhất là được ngồi xem ông bà, bố mẹ gói bánh chưng. Chiều ba mươi Tết, cả nhà quây quần bên mâm cơm Tất niên ấm cúng, cùng nhau ôn lại những kỷ niệm trong năm qua. Không khí thật ấm áp và đầy tình thân.
Đêm giao thừa, cả nhà tôi quây quần bên chiếc tivi nhỏ để xem chương trình Táo Quân. Tôi thích nhất là được thức đến mười hai giờ đêm, đón khoảnh khắc giao thừa và ngắm pháo hoa. Sau đó, tôi chúc Tết ông bà, bố mẹ và nhận những phong bao lì xì đỏ thắm. Sáng mùng một Tết, tôi cùng bố mẹ đi chúc Tết họ hàng. Đường phố vắng vẻ, ai nấy đều diện những bộ quần áo đẹp nhất. Những lời chúc tốt đẹp mang lại niềm vui và hy vọng cho năm mới.
Không khí Tết thật ấm cúng và ý nghĩa. Tết không chỉ là dịp sum họp gia đình mà còn là cơ hội để gìn giữ những giá trị văn hóa truyền thống. Chúng ta hãy cùng nhau trân trọng và bảo tồn nét đẹp Tết cổ truyền của dân tộc.
Bài văn mẫu số 2
Những sự việc trong cuộc sống đều mang đến bài học quý giá. Và tôi cũng có một kỷ niệm đáng nhớ, một sự việc đã để lại ấn tượng sâu sắc trong tôi.
Đầu năm lớp bảy, gia đình tôi chuyển vào Nam sinh sống. Tôi phải học ở một ngôi trường mới. Vốn tính nhút nhát, tôi chưa thể làm quen với nhiều bạn trong lớp. Tôi vẫn nhớ như in ngày hôm đó, lớp tôi có giờ kiểm tra môn Ngữ Văn. Khi tôi đang tập trung ôn bài, bỗng nghe tiếng ai đó gọi tên mình:
- Thúy Hạnh ơi, cậu có bút bi màu đen không? Cho tớ mượn một chiếc với. Lát nữa có giờ kiểm tra mà bút của tớ hết mực rồi. Chẳng có ai mang bút bi đen cả.
Tôi quay lại và nhận ra đó là Hà Phương - cô bạn ngồi phía sau tôi. Trước đó, chúng tôi chỉ chào hỏi qua loa khi tôi mới chuyển vào lớp. Dù vậy, tôi vẫn vui vẻ mở hộp bút và đưa cho bạn chiếc bút còn lại của mình.
- Mình có! Cho bạn mượn này!
Hà Phương mỉm cười và hỏi tôi:
- Mình cảm ơn bạn nhé!
Tôi trả lời:
- Không có gì đâu!
Sau giờ kiểm tra, vào giờ ra chơi, Hà Phương trả bút cho tôi. Bạn còn chủ động bắt chuyện, và chúng tôi đã trò chuyện rất vui vẻ. Tôi nhận ra mình và Phương có nhiều điểm chung. Kể từ đó, chúng tôi trở thành những người bạn thân thiết.
Sự việc đó đã giúp tôi có thêm một người bạn mới. Tôi rất trân trọng tình bạn với Hà Phương và mong rằng chúng tôi sẽ mãi là những người bạn tốt của nhau.
Bài văn mẫu số 3
Tết Nguyên Đán là một trong những dịp lễ quan trọng nhất của người dân Việt Nam. Mỗi khi Tết đến xuân về, lòng tôi lại tràn ngập niềm vui và háo hức.
Những ngày giáp Tết, khắp nơi đều được trang hoàng rực rỡ. Các con đường được quét dọn sạch sẽ, người qua lại tấp nập. Không khí vui tươi, rộn ràng lan tỏa khắp thôn xóm, khu phố. Đặc biệt, các khu chợ Tết luôn đông đúc người mua kẻ bán. Những mặt hàng như bánh kẹo, mứt Tết, hoa quả… được bày bán khắp nơi.
Trước Tết, mọi nhà đều dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ để đón năm mới. Gia đình tôi cũng vậy. Mỗi người một việc, tuy bận rộn nhưng ai cũng vui vẻ. Tôi cũng phụ giúp bố mẹ quét sân, lau nhà và tưới cây. Sau đó, cả nhà cùng nhau đi chợ hoa. Bố tôi mua được một chậu đào và một chậu quất rất đẹp. Mẹ tôi cũng mua nhiều loại hoa về trang trí. Tôi thích nhất là được ngồi xem ông bà, bố mẹ gói bánh chưng. Tôi còn tự tay gói một chiếc bánh dưới sự hướng dẫn của ông nội. Bánh chưng là món ăn không thể thiếu trong dịp Tết cổ truyền.
Chiều ba mươi Tết, cả gia đình quây quần bên mâm cơm Tất niên, vừa ăn uống vừa trò chuyện về những chuyện đã qua trong năm. Tối đến, mọi người cùng xem chương trình “Táo Quân”. Đúng mười hai giờ, tôi và chị gái lên tầng thượng xem pháo hoa, còn ông nội thắp hương cúng Giao thừa.
Sáng mùng một Tết, tôi và chị gái thức dậy, mặc quần áo đẹp và xuống nhà chúc Tết ông bà, bố mẹ. Chúng tôi nhận được những phong bao lì xì đỏ thắm cùng lời chúc ý nghĩa. Sau đó, cả gia đình cùng đi chúc Tết họ hàng.
Những ngày Tết, tôi có thật nhiều kỷ niệm đẹp bên gia đình. Tôi càng thêm trân trọng dịp Tết cổ truyền của dân tộc.
Bài văn mẫu số 4
“Thời gian trôi qua mau chỉ còn lại những kỷ niệm. Kỷ niệm thân yêu ơi, sẽ còn nhớ mãi tiếng thầy cô. Bạn bè mến thương ơi, sẽ còn nhớ những lúc giận hờn. Để rồi mai chia xa lòng chợt dâng niềm thiết tha. Nhớ bạn bè, nhớ mái trường xưa…”. Những câu hát trong bài “Mong ước kỷ niệm xưa” đã gợi nhắc tôi nhớ về ngày khai trường dưới mái trường Trung học cơ sở.
Sự việc xảy ra vào một buổi sáng mùa thu đẹp trời. Thời tiết mát mẻ, dễ chịu. Tôi thức dậy sớm, chuẩn bị sách vở đầy đủ và mặc bộ đồng phục mới tinh. Đúng bảy giờ, tôi đạp xe đến trường. Trên đường đi, tôi vừa háo hức vừa lo lắng. Hôm nay, tôi chính thức trở thành học sinh Trung học cơ sở. Thật tự hào biết bao!
Con đường đến trường vốn đã quen thuộc. Trường Tiểu học của tôi cũng nằm gần đây. Trước đây, tôi thường được mẹ đèo đi học. Nhưng hôm nay, tôi đã lớn và tự đạp xe đến trường. Chỉ khoảng mười lăm phút, tôi đã đến nơi. Trước cổng trường đông đúc học sinh và phụ huynh. Khuôn mặt ai cũng rạng rỡ. Ngôi trường hôm nay thật đẹp. Sân trường sạch sẽ, hàng ghế xếp ngay ngắn. Trên sân khấu treo tấm băng rôn xanh với dòng chữ trắng: “LỄ KHAI GIẢNG” và tên trường “THCS…”. Hai bên sân khấu treo cờ đỏ thắm. Chiếc trống được trang trí bằng nơ đỏ rực rỡ.
Buổi lễ khai giảng bắt đầu lúc bảy giờ ba mươi phút. Hồi trống giòn giã vang lên, yêu cầu học sinh ổn định chỗ ngồi. Các tiết mục văn nghệ do học sinh trình bày mở đầu buổi lễ. Tiếp theo là phần tổng kết năm học cũ và mục tiêu năm học mới của cô Hoa - tổng phụ trách. Sau đó, tôi đại diện học sinh khối sáu phát biểu cảm nghĩ. Tôi hồi hộp vì đây là lần đầu đứng trước đông người. Nhờ sự động viên của cô giáo, tôi đã tự tin hơn. Phần trình bày của tôi trôi chảy và nhận được tràng pháo tay. Đây là niềm vinh dự lớn của tôi.
Bài văn mẫu số 5
Tết Nguyên Đán là một dịp lễ quan trọng bậc nhất trong năm của người Việt Nam. Vì thế, mỗi khi Tết đến, lòng tôi lại tràn ngập niềm háo hức và mong chờ.
Mùa xuân lại về, mang theo không khí Tết cổ truyền. Trong lòng mỗi người đều dâng trào cảm xúc hân hoan. Quê hương tôi như được khoác lên một tấm áo mới tinh khôi. Những con đường được quét dọn sạch sẽ, làng xóm rực rỡ sắc đỏ của cờ hoa. Nhà cửa hai bên đường được trang hoàng lộng lẫy. Dòng người và phương tiện qua lại tấp nập. Các khu chợ trở nên nhộn nhịp với người mua kẻ bán, tạo nên một bức tranh sinh động.
Gia đình tôi bắt đầu chuẩn bị đón Tết từ sớm. Ngày hai mươi bảy Tết, công việc dọn dẹp nhà cửa chính thức bắt đầu. Dù bận rộn, nhưng ai nấy đều cảm thấy vui vẻ. Hôm sau, tôi cùng bố mẹ đi chợ hoa. Bố đã chọn được một chậu hoa đào và một chậu quất to, tô điểm thêm cho ngôi nhà.
Đặc biệt nhất là chiều ba mươi Tết, cả gia đình quây quần bên mâm cơm Tất niên. Trước bữa ăn, ông nội thay mặt gia đình tổng kết lại một năm đã qua. Sau đó, mọi người cùng nâng ly chúc mừng năm mới. Đến mười hai giờ đêm, tôi và chị gái thức để ngắm pháo hoa. Sáng mùng một Tết, ai nấy đều diện những bộ quần áo đẹp nhất để đi chúc Tết. Khuôn mặt mọi người rạng rỡ, không khí vui tươi lan tỏa khắp nơi.
Tết cổ truyền mang đến cho con người nhiều điều thú vị. Đây là dịp để các gia đình sum họp, cùng nhau ôn lại những kỷ niệm của năm cũ và chào đón những điều tốt đẹp trong năm mới. Thật là một dịp lễ ý nghĩa và đáng nhớ!
Bài văn mẫu số 6
Trong cuộc sống, có những sự việc dù đã qua lâu nhưng vẫn in đậm trong tâm trí chúng ta. Tôi cũng có một kỷ niệm như thế, một kỷ niệm mà tôi sẽ không bao giờ quên.
Hồi nhỏ, dù là con gái nhưng tôi lại rất nghịch ngợm. Năm lớp năm, tôi thường xuyên tham gia cùng các bạn nam vào những trò chơi táo bạo. Một lần, chúng tôi rủ nhau trốn tiết thể dục để ra cổng trường mua quà vặt. Không may, cả nhóm bị cô giáo bắt gặp. Cô yêu cầu chúng tôi trở lại lớp ngay lập tức. Cuối buổi học, trong giờ sinh hoạt, cô đã nghiêm khắc phê bình chúng tôi trước cả lớp và thông báo sẽ gặp phụ huynh. Lúc đó, vì còn nhỏ, tôi chỉ cảm thấy sợ hãi mà không hề nhận ra lỗi lầm của mình.
Ngày hôm sau, khi cô giáo đến nhà nói chuyện với mẹ xong và ra về, mẹ gọi tôi lại để nhắc nhở. Trong lúc đó, tôi đã có thái độ và lời nói không lễ phép với mẹ. Sau đó, tôi nhận được một lá thư từ bố. Bố viết về thái độ của tôi và kể lại những kỷ niệm khi tôi còn nhỏ, đặc biệt là những đêm mẹ thức trắng chăm sóc tôi khi tôi ốm. Lá thư của bố khiến tôi vô cùng xúc động và nhận ra lỗi lầm của mình. Chiều hôm đó, khi mẹ đi làm về, tôi chạy đến ôm lấy mẹ, xin lỗi mẹ trong nước mắt. Mẹ cũng khóc và an ủi tôi. Bố vừa đi làm về, thấy hai mẹ con ôm nhau khóc, liền chạy đến ôm lấy chúng tôi.
Từ đó, tôi dường như trưởng thành hơn. Tôi bắt đầu biết giúp đỡ bố mẹ những công việc nhỏ trong nhà, trở nên ngoan ngoãn và chăm chỉ học tập hơn. Tôi cũng hiểu rằng, dù thế nào đi nữa, bố mẹ luôn bao dung và yêu thương tôi vô điều kiện.
Sự việc đó đã để lại cho tôi một bài học quý giá. Tôi sẽ cố gắng hoàn thiện bản thân hơn nữa để bố mẹ luôn cảm thấy tự hào về tôi.
Bài văn mẫu số 7
Tết đến là khoảng thời gian gia đình sum họp, quây quần bên nhau. Đối với em, đây là dịp đặc biệt nhất trong năm, mang đến niềm vui và sự háo hức khó tả.
Những ngày giáp Tết, đường phố trở nên nhộn nhịp và tấp nập hơn bao giờ hết. Các khu chợ ngập tràn tiếng nói cười của người mua kẻ bán. Chợ hoa Tết rực rỡ với sắc màu của trăm loài hoa khoe sắc. Những cây đào, cây mai, cây quất trở thành biểu tượng không thể thiếu của Tết cổ truyền, mang theo hương vị của mùa xuân.
Cả gia đình em cùng nhau chuẩn bị đón Tết. Người lớn bận rộn mua sắm đồ Tết, còn trẻ con háo hức đếm từng ngày để được nghỉ học. Các khu chợ trở nên đông đúc hơn bao giờ hết, với đủ loại mặt hàng từ đồ ăn, thức uống đến quần áo, giày dép. Màu đỏ, màu của may mắn, bao trùm khắp nơi. Đêm ba mươi Tết, cả nhà quây quần bên mâm cơm giao thừa, cùng nhau chia sẻ những câu chuyện trong năm vừa qua. Sau đó, cả gia đình cùng xem chương trình “Táo Quân” và đón chờ khoảnh khắc giao thừa. Đúng mười hai giờ, em và chị gái lên tầng thượng để ngắm pháo hoa. Màn pháo hoa rực rỡ khiến lòng người xao xuyến, đánh dấu sự chuyển giao giữa năm cũ và năm mới.
Sáng mùng một Tết, cả nhà em cùng nhau đi chúc Tết họ hàng. Ai nấy đều diện những bộ quần áo đẹp nhất, trao nhau những lời chúc năm mới an khang, thịnh vượng. Em cũng như bao đứa trẻ khác, vui sướng khi nhận được những phong bao lì xì đỏ thắm, mang theo niềm hy vọng về một năm mới tốt lành.
Em yêu ngày Tết quê em, bởi đó là dịp để mọi người gần gũi nhau hơn, cùng nhau tạo nên những kỷ niệm đẹp. Tết cổ truyền không chỉ là ngày lễ mà còn là nét văn hóa đặc sắc của dân tộc. Mỗi người con đất Việt hãy biết trân trọng và gìn giữ những giá trị truyền thống này.
Bài văn mẫu số 8
Khi Tết đến xuân về, lòng tôi tràn ngập niềm vui và sự háo hức. Khắp nơi, không khí rộn ràng và hân hoan lan tỏa, báo hiệu một mùa xuân mới đang về.
Quê hương tôi như được khoác lên một tấm áo mới tinh khôi. Những con đường được quét dọn sạch sẽ, rực rỡ sắc màu của cờ hoa. Các khu phố trang trí lộng lẫy, tạo nên khung cảnh tươi vui. Khu chợ Tết nhộn nhịp hơn bao giờ hết, với đủ loại mặt hàng từ rau củ, thịt cá đến bánh kẹo, đồ uống. Ai nấy đều tất bật chuẩn bị cho ngày Tết. Chợ hoa cũng không kém phần sôi động, với hàng trăm loài hoa khoe sắc, từ lan, cúc đến thược dược. Nhưng nổi bật nhất vẫn là hoa đào và cây quất, những biểu tượng không thể thiếu của Tết cổ truyền.
Những ngày giáp Tết, cả gia đình tôi cùng nhau dọn dẹp nhà cửa. Dù công việc bận rộn, nhưng không khí lúc nào cũng vui vẻ và ấm áp. Tôi thích nhất là được ngồi xem ông bà, bố mẹ gói bánh chưng, một truyền thống không thể thiếu trong dịp Tết. Chiều ba mươi Tết, cả nhà quây quần bên mâm cơm Tất niên, cùng nhau chia sẻ những câu chuyện và kỷ niệm trong năm vừa qua.
Buổi tối, tôi cùng gia đình xem chương trình Táo Quân, một thói quen không thể thiếu mỗi dịp Tết. Đến mười hai giờ đêm, cả nhà cùng đón chờ khoảnh khắc giao thừa thiêng liêng và ngắm pháo hoa rực rỡ. Sáng mùng một Tết, tôi thức dậy thật sớm, mặc bộ quần áo mới và xuống chúc Tết ông bà, bố mẹ. Những phong bao lì xì đỏ thắm mang theo lời chúc may mắn. Chiều hôm đó, tôi cùng bố mẹ đi chúc Tết họ hàng. Trên đường, tôi thấy mọi người đều diện những bộ quần áo đẹp nhất, tạo nên không khí Tết thật rực rỡ và vui tươi.
Tết cổ truyền là dịp quan trọng và ý nghĩa nhất của dân tộc Việt Nam. Tôi cảm thấy vô cùng hạnh phúc và tự hào về những giá trị văn hóa này. Tôi sẽ luôn gìn giữ và phát huy những nét đẹp truyền thống của Tết cổ truyền, để nó mãi là một phần không thể thiếu trong cuộc sống của mỗi người con đất Việt.
Bài văn mẫu số 9
Ai cũng từng mắc sai lầm trong đời, và tôi cũng không ngoại lệ. Nhưng chính những sai lầm ấy đã dạy tôi những bài học quý giá, giúp tôi trưởng thành hơn.
Sự việc khiến tôi vô cùng hối hận xảy ra vào thứ sáu tuần trước. Trong tiết sinh hoạt cuối tuần, cô giáo bận việc nên yêu cầu cả lớp tự quản. Nhân cơ hội, tôi rủ bạn Quân trốn học để đi chơi điện tử. Quán điện tử nằm ngay gần cổng trường. Chúng tôi trèo tường ra ngoài và vào quán, chọn một góc khuất để chơi. Đang say sưa với trò chơi, bỗng một giọng nói quen thuộc vang lên khiến tôi giật mình:
- Tùng và Quân, sao các em lại ở đây?
Tôi quay lại và nhận ra đó là cô Hà, giáo viên chủ nhiệm của lớp. Lúc đó, tôi vô cùng lo lắng, mặt đỏ bừng. Tôi kéo Quân đứng dậy và ấp úng trả lời:
- Thưa cô, chúng em… chúng em…
Chúng tôi không thể nói thành lời. Thấy vậy, cô giáo xua tay và yêu cầu chúng tôi trở lại lớp ngay:
- Thôi, các em mau về lớp đi. Ngày mai cô sẽ nói chuyện với các em sau.
Tôi và Quân trở về lớp trong tâm trạng lo lắng. Sau giờ học, cô gọi chúng tôi ra nói chuyện riêng và thông báo sẽ gọi điện cho phụ huynh vào buổi tối.
Cả ngày hôm đó, tôi cảm thấy bồn chồn không yên. Buổi tối, khi cả nhà đang xem tivi, chuông điện thoại reo. Tôi ngồi trong phòng, tim đập thình thịch. Mẹ là người nghe máy. Từ giọng nói của mẹ, tôi biết cô giáo đã gọi đến. Sau cuộc điện thoại, mẹ nói chuyện với bố, nhưng tôi không nghe rõ. Tôi cảm thấy vô cùng lo lắng. Mẹ gọi tôi xuống nhà. Tôi lén nhìn bố mẹ, thấy khuôn mặt cả hai đều buồn bã. Trong lòng tôi trào lên cảm giác có lỗi:
- Mẹ gọi con xuống có việc gì vậy ạ?
Mẹ nhẹ nhàng nói:
- Vừa nãy, cô giáo gọi điện trao đổi về tình hình học tập của con.
Tôi đứng im, chờ đợi những lời trách mắng. Nhưng thay vào đó, bố nhẹ nhàng nhắc nhở:
- Cô giáo nói con trốn học để đi chơi game. Việc này khiến bố mẹ rất thất vọng.
Sau đó, bố kể cho tôi nghe về thời thơ ấu của mình, khi bố cũng từng ham chơi và trốn học. Ông bà nội đã nhẹ nhàng khuyên bảo, giúp bố nhận ra sai lầm và thay đổi. Bố cũng chia sẻ về cuộc sống vất vả ngày xưa, nhưng ông bà vẫn cố gắng làm lụng để nuôi bố ăn học. Tôi lắng nghe từng lời bố kể, lòng tràn ngập sự ân hận về hành động của mình. Tôi nghẹn ngào xin lỗi bố mẹ và hứa sẽ chăm chỉ học hành, không phụ lòng mong mỏi của gia đình.
Sự việc này đã dạy tôi một bài học quý giá về trách nhiệm và lòng biết ơn. Tôi càng thêm yêu thương và trân trọng bố mẹ, đồng thời cũng thêm kính trọng cô giáo của mình. Đây là một kỷ niệm đáng nhớ trong quãng đời học sinh của tôi, giúp tôi trưởng thành hơn mỗi ngày.
Bài văn mẫu số 10
Một trong những kỷ niệm đáng nhớ nhất của tuổi học trò chính là ngày khai trường. Tôi vẫn còn nhớ như in những cảm xúc của ngày khai giảng đầu tiên dưới mái trường Trung học cơ sở.
Buổi sáng hôm đó, tôi thức dậy từ rất sớm, vệ sinh cá nhân và ăn sáng thật nhanh. Đúng bảy giờ kém mười lăm, mẹ đưa tôi đến trường. Trên đường đi, tôi vừa hồi hộp vừa háo hức. Ngôi trường hôm nay khác hẳn mọi ngày. Sân trường sạch sẽ, không một chút rác. Những hàng ghế nhựa được xếp ngay ngắn trên sân. Sân khấu được trang trí rực rỡ với cờ và hoa. Ở giữa là tấm băng rôn in dòng chữ “Lễ khai giảng năm học 20.. - 20…”.
Đúng bảy giờ ba mươi, lễ khai giảng chính thức bắt đầu. Mở đầu là phần diễu hành của học sinh khối sáu. Các lớp xếp thành hai hàng ngay ngắn, lần lượt đi từ phía cánh gà bên trái qua sân khấu. Đến lượt lớp tôi, tôi cảm thấy tim đập nhanh nhưng vẫn tràn đầy tự hào. Sau phần diễu hành, chúng tôi ngồi vào hàng ghế của lớp mình. Lễ chào cờ diễn ra trang nghiêm, tất cả cùng hát vang bài quốc ca. Tiếp theo, cô tổng phụ trách tổng kết năm học cũ, khen thưởng các cá nhân và tập thể xuất sắc, đồng thời đề ra mục tiêu cho năm học mới. Sau đó là các tiết mục văn nghệ đặc sắc. Đặc biệt, vì đạt thành tích cao trong kỳ thi tuyển sinh, tôi được chọn đại diện học sinh khối sáu phát biểu cảm nghĩ. Lần đầu tiên đứng trước đông người, tôi không khỏi hồi hộp. May mắn thay, phần phát biểu của tôi diễn ra suôn sẻ. Cuối cùng, thầy hiệu trưởng phát biểu tuyên bố năm học mới chính thức bắt đầu và đánh trống khai trường. Buổi lễ kết thúc trong niềm hân hoan của thầy và trò. Sau lễ khai giảng, chúng tôi vào lớp để bắt đầu buổi học đầu tiên.
Ngày khai trường đầu tiên dưới mái trường Trung học cơ sở đã trở thành một kỷ niệm đẹp đẽ trong tôi. Tôi sẽ mãi trân trọng và giữ gìn kỷ niệm này như một phần không thể thiếu của tuổi học trò.
Bài văn mẫu số 11
Ai cũng từng mắc sai lầm trong đời, và tôi cũng không ngoại lệ. Nhưng chính những sai lầm ấy đã dạy tôi những bài học quý giá, giúp tôi trưởng thành hơn.
Sự việc khiến tôi vô cùng hối hận xảy ra vào thứ sáu tuần trước. Trong tiết sinh hoạt cuối tuần, cô giáo bận việc nên yêu cầu cả lớp tự quản. Nhân cơ hội, tôi rủ bạn Quân trốn học để đi chơi điện tử. Quán điện tử nằm ngay gần cổng trường. Chúng tôi trèo tường ra ngoài và vào quán, chọn một góc khuất để chơi. Đang say sưa với trò chơi, bỗng một giọng nói quen thuộc vang lên khiến tôi giật mình:
- Tùng và Quân, sao các em lại ở đây?
Tôi quay lại và nhận ra đó là cô Hà, giáo viên chủ nhiệm của lớp. Lúc đó, tôi vô cùng lo lắng, mặt đỏ bừng. Tôi kéo Quân đứng dậy và ấp úng trả lời:
- Thưa cô, chúng em… chúng em…
Chúng tôi không thể nói thành lời. Thấy vậy, cô giáo xua tay và yêu cầu chúng tôi trở lại lớp ngay:
- Thôi, các em mau về lớp đi. Ngày mai cô sẽ nói chuyện với các em sau.
Tôi và Quân trở về lớp trong tâm trạng lo lắng. Sau giờ học, cô gọi chúng tôi ra nói chuyện riêng và thông báo sẽ gọi điện cho phụ huynh vào buổi tối.
Cả ngày hôm đó, tôi cảm thấy bồn chồn không yên. Buổi tối, khi cả nhà đang xem tivi, chuông điện thoại reo. Tôi ngồi trong phòng, tim đập thình thịch. Mẹ là người nghe máy. Từ giọng nói của mẹ, tôi biết cô giáo đã gọi đến. Sau cuộc điện thoại, mẹ nói chuyện với bố, nhưng tôi không nghe rõ. Tôi cảm thấy vô cùng lo lắng. Mẹ gọi tôi xuống nhà. Tôi lén nhìn bố mẹ, thấy khuôn mặt cả hai đều buồn bã. Trong lòng tôi trào lên cảm giác có lỗi:
- Mẹ gọi con xuống có việc gì vậy ạ?
Mẹ nhẹ nhàng nói:
- Vừa nãy, cô giáo gọi điện trao đổi về tình hình học tập của con.
Tôi đứng im, chờ đợi những lời trách mắng. Nhưng thay vào đó, bố nhẹ nhàng nhắc nhở:
- Cô giáo nói con trốn học để đi chơi game. Việc này khiến bố mẹ rất thất vọng.
Sau đó, bố kể cho tôi nghe về thời thơ ấu của mình, khi bố cũng từng ham chơi và trốn học. Ông bà nội đã nhẹ nhàng khuyên bảo, giúp bố nhận ra sai lầm và thay đổi. Bố cũng chia sẻ về cuộc sống vất vả ngày xưa, nhưng ông bà vẫn cố gắng làm lụng để nuôi bố ăn học. Tôi lắng nghe từng lời bố kể, lòng tràn ngập sự ân hận về hành động của mình. Tôi nghẹn ngào xin lỗi bố mẹ và hứa sẽ chăm chỉ học hành, không phụ lòng mong mỏi của gia đình.
Sự việc này đã dạy tôi một bài học quý giá về trách nhiệm và lòng biết ơn. Tôi càng thêm yêu thương và trân trọng bố mẹ, đồng thời cũng thêm kính trọng cô giáo của mình. Đây là một kỷ niệm đáng nhớ trong quãng đời học sinh của tôi, giúp tôi trưởng thành hơn mỗi ngày.
.......Tham khảo chi tiết tại file tải........
- Văn mẫu lớp 10: Phân tích Chùm thơ hai-cư Nhật Bản (Dàn ý + 3 Bài Mẫu) - Tuyển tập những bài văn hay và sâu sắc dành cho học sinh lớp 10
- Tuyển tập 16 bài văn mẫu lớp 6 hay nhất: Tả người thân yêu và gần gũi nhất với em (ông, bà, cha, mẹ...)
- Kể lại câu chuyện Chiếc tẩu - Bài văn mẫu kể chuyện lớp 4 bộ sách Cánh diều đầy cảm xúc và sáng tạo
- Hướng dẫn chi tiết lập dàn ý bài văn kể lại việc tốt của em hoặc người thân - Tiếng Việt 4 CTST
- Soạn bài 'Nắng mới, áo đỏ và nét cười đen nhánh' - Ngữ văn lớp 8 trang 91 sách Cánh diều tập 2