Văn mẫu lớp 6: Tả hình ảnh bố hoặc mẹ khi em phạm lỗi - Tuyển tập những bài văn hay nhất

Dàn ý miêu tả hình ảnh bố hoặc mẹ khi em phạm lỗi
1. Mở bài
- Giới thiệu về một lần em phạm lỗi đáng nhớ nhất, gây ấn tượng sâu sắc trong lòng.
2. Thân bài
- Khái quát về lần em phạm lỗi:
- Hoàn cảnh dẫn đến lỗi lầm của em là gì?
- Lỗi em mắc phải thuộc loại nào?
- Mức độ nghiêm trọng của lỗi lầm đó ra sao?
- Miêu tả hình ảnh của mẹ khi em phạm lỗi:
- Biểu cảm trên khuôn mặt và ánh mắt của mẹ.
- Thái độ của mẹ: buồn phiền, tức giận hay điềm tĩnh.
- Lời nói của mẹ: nghiêm khắc quát mắng hay nhẹ nhàng khuyên bảo.
- Hành động của mẹ: trách phạt hay ôm ấp, vỗ về an ủi.
- Cảm nhận của em về mẹ khi em phạm lỗi
- Nhận thức được lỗi lầm, cảm thấy hối hận vì đã làm mẹ phiền lòng.
- Xúc động trước sự bao dung và tình yêu thương vô bờ của mẹ.
3. Kết bài
- Bài học quý giá em rút ra từ lần phạm lỗi đó
Tả lại hình ảnh của bố hoặc mẹ khi em mắc lỗi - Mẫu 1
Trong cuộc đời, ai cũng từng một lần mắc lỗi, và tôi cũng không ngoại lệ. Đến tận bây giờ, ký ức về lần ấy vẫn in đậm trong tâm trí tôi, đặc biệt là hình ảnh mẹ lúc đó.
Đó là những ngày cuối năm lớp 5. Tôi bị bạn bè rủ rê, thường xuyên trốn học đi chơi. Hậu quả là kết quả học tập sa sút nghiêm trọng. Cô giáo chủ nhiệm đã quyết định trao đổi với bố mẹ tôi về tình hình này.
Trưa hôm đó, khi tôi đi học về, mẹ đã đợi sẵn ở nhà. Thường ngày, mẹ về muộn hơn tôi. Nhận thấy không khí khác lạ, tôi định lẩn tránh, nhưng mẹ đã gọi tôi lại. Mẹ hỏi về việc học của tôi, và tôi trả lời một cách qua loa. Khi mẹ yêu cầu xem sách vở, tôi bực bội nói: “Mẹ không có quyền xem đồ của con!”. Mẹ đứng sững, chiếc cặp rơi xuống đất, những bài kiểm tra điểm kém lộ ra. Tôi lặng người, không dám nói thêm lời nào. Mẹ im lặng bước vào phòng, để tôi đứng chôn chân giữa nhà.
Buổi trưa hôm đó trôi qua trong sự im lặng nặng nề. Bố đi công tác, chỉ còn tôi và mẹ trong căn nhà rộng. Mẹ lặng lẽ chuẩn bị bữa trưa, không cần tôi giúp đỡ như mọi khi. Tôi đứng nép ở cửa bếp, nhìn thấy rõ nỗi buồn trên gương mặt mẹ. Đôi mắt mẹ đờ đẫn, đôi tay làm việc nhưng tâm trí dường như ở nơi khác. Tôi chưa bao giờ thấy mẹ như vậy. Nước da mẹ sạm đi, những nếp nhăn và vết chân chim hiện rõ trên khuôn mặt. Tôi muốn khóc, nhưng không dám.
Suốt bữa cơm, mẹ im lặng. Thỉnh thoảng, mẹ gắp thức ăn cho tôi, nhưng tôi chẳng thể nuốt nổi. Tôi muốn nói lời xin lỗi, nhưng sự ngang bướng và nỗi sợ hãi đã kìm hãm tôi. Tôi chỉ biết ngồi đó, lòng đầy ân hận.
Sau bữa ăn, mẹ vội vã đi làm ca chiều, để tôi một mình với nỗi buồn và sự lo lắng. Những bài kiểm tra điểm kém nằm rải rác trên sàn nhà. Ánh mắt thất thần của mẹ cứ ám ảnh tôi. Tôi nhận ra mình đã làm mẹ đau lòng không chỉ vì kết quả học tập mà còn vì thái độ của mình. Nước mắt tôi trào ra, cảm giác cô đơn và hối hận bao trùm lấy tôi.
Tối hôm đó, mẹ đi ngủ sớm, quay mặt vào tường. Tôi lén bước vào phòng, nằm bên cạnh mẹ, giả vờ ngủ. Tôi thầm thì trong lòng: “Con xin lỗi mẹ!”. Nước mắt tôi rơi không ngừng. Tôi khao khát được mẹ ôm vào lòng, được mẹ vuốt ve mái tóc. Bỗng nhiên, tôi cảm nhận được hơi ấm của mẹ.
Bàn tay khô ráp của mẹ lau nước mắt trên má tôi. Mẹ ôm tôi vào lòng, thì thầm: “Con gái yêu của mẹ, con ngủ rồi à?”. Tôi nằm im, sợ rằng đó chỉ là giấc mơ. Mẹ đã tha thứ cho tôi rồi sao? Tôi cảm nhận được tình yêu thương vô bờ của mẹ, dù tôi đã làm mẹ buồn.
Thời gian trôi qua, tôi dần trưởng thành. Nhưng hình ảnh mẹ trong lần tôi phạm lỗi ấy sẽ mãi in sâu trong tâm trí tôi, nhắc nhở tôi sống tốt hơn, sống đẹp hơn. Mẹ ơi, con hứa sẽ không làm mẹ buồn nữa!
Tả lại hình ảnh của bố hoặc mẹ khi em mắc lỗi - Mẫu 2
Là đứa con út trong gia đình, em luôn nhận được sự yêu thương và chiều chuộng từ bố mẹ và chị gái. Mọi người luôn dành cho em những điều tốt đẹp nhất, nhưng em phải thừa nhận rằng mình chưa thực sự là một đứa con ngoan. Em đã nhiều lần phạm lỗi, và lần đáng nhớ nhất là khi em làm mẹ phải khóc.
Hôm đó, em đi học thêm cùng các bạn. Đáng lẽ tan học em phải về nhà ngay, nhưng em lại theo bạn đi chơi xa đến một làng khác. Vì không nhớ đường, em đã bị lạc và chỉ về đến nhà lúc 8 giờ tối. Khi thấy em, mẹ vội chạy ra, nhìn em từ đầu đến chân để chắc chắn rằng em không sao. Sau khi nghe em kể lý do, mẹ chỉ nhìn em với ánh mắt buồn rười rượi. Mẹ bắt em úp mặt vào tường và nói: “Từ nay con muốn đi đâu phải xin phép bố mẹ trước.” Em sợ hãi khóc thút thít, và lúc đó mẹ ôm em vào lòng, cũng khóc theo.
Đối với em, mẹ là người tuyệt vời nhất. Em cảm thấy vô cùng ân hận vì đã làm mẹ lo lắng và sợ hãi. Em hứa với lòng mình sẽ không bao giờ tái phạm nữa.
Tả lại hình ảnh của bố hoặc mẹ khi em mắc lỗi - Mẫu 3
Trong suốt năm năm học, em luôn nhận được giấy khen và được mọi người khen ngợi là con ngoan trò giỏi. Tuy nhiên, em cũng đã từng phạm lỗi khiến mẹ phải buồn lòng.
Em nhớ nhất lần mắc lỗi khiến mẹ nổi giận và phiền muộn. Đó là lần em không làm bài tập về nhà và bị cô giáo phạt viết bản kiểm điểm. Vì mải xem hoạt hình và ham chơi, em đã quên hoàn thành bài tập. Ngày hôm sau, cô giáo kiểm tra và yêu cầu em viết bản kiểm điểm, đồng thời mời phụ huynh đến trao đổi. Khi biết chuyện, mẹ đã hỏi em xem có đúng như vậy không, điều đó cho thấy mẹ muốn em tự nhận lỗi của mình.
Mẹ gọi em ngồi xuống nói chuyện. Khuôn mặt mẹ trở nên nghiêm nghị, giọng nói trầm xuống, và ánh mắt mẹ nhìn thẳng vào em. Mẹ hiểu rằng em chỉ quên làm bài chứ không phải cố tình lười biếng. Mẹ nhẹ nhàng nhắc nhở em phải ghi chú lại những bài tập cần làm để không bỏ sót việc học.
Sau lần đó, em không chỉ cảm nhận được sự bao dung và dịu dàng của mẹ mà còn học được phương pháp học tập hiệu quả. Em tự hứa với bản thân sẽ không bao giờ quên làm bài tập về nhà nữa.
Tả lại hình ảnh của bố hoặc mẹ khi em mắc lỗi - Mẫu 4
Em là một cậu bé mười tuổi, tính tình nghịch ngợm, hiếu động và đặc biệt rất ham chơi. Chính vì sự ham chơi đó mà em đã nhiều lần phạm lỗi, và lần gần đây nhất là trốn học đi chơi, khiến mẹ buồn lòng.
Hôm đó, em có buổi học thêm tiếng Anh ở trường. Nhưng vì không thích học và bị bạn bè rủ đi câu cá, em đã trốn học. Khi về đến nhà, em gặp ngay ánh mắt giận dữ của mẹ. Em bước vào nhà với tâm trạng lo lắng, bồn chồn. Khuôn mặt mẹ trùng xuống, vừa buồn bã, thất vọng, vừa ẩn chứa sự tức giận. Mẹ hỏi em: “Hôm nay con đi đâu? Hãy nói thật với mẹ.” Em đã thành thật kể lại mọi chuyện. Nghe xong, khuôn mặt mẹ dịu lại, mẹ thở dài và nói: “Mẹ biết con sẽ không dối trá.”
Sau đó, mẹ nhẹ nhàng phân tích cho em hiểu rằng trốn học là một lỗi rất nghiêm trọng. Mẹ nói rằng đây là lần đầu nên mẹ chỉ nhắc nhở, nhưng mẹ mong rằng sẽ không có lần thứ hai.
Nghe những lời mẹ nói, em vừa cảm thấy có lỗi, vừa tự trách bản thân vì đã làm mẹ buồn. Em tự hứa với lòng mình sẽ cố gắng không để mẹ phải buồn thêm lần nào nữa.
Tả lại hình ảnh của bố hoặc mẹ khi em mắc lỗi - Mẫu 5
Không ai sinh ra đã hoàn hảo. Trên con đường trưởng thành, dù vô tình hay cố ý, chúng ta đều có lúc mắc sai lầm. Những sai lầm đó đôi khi làm tổn thương người thân yêu. Em cũng từng như vậy. Đến tận bây giờ, hình ảnh mẹ khi em mắc lỗi vẫn khắc sâu trong tâm trí.
Em may mắn được lớn lên trong tình yêu thương của cha mẹ. Cha thường xuyên công tác xa nhà, nên mẹ là người luôn ở bên chăm sóc em. Từ ngày đầu tiên cắp sách đến trường, em luôn nỗ lực đạt danh hiệu học sinh giỏi. Cha mẹ luôn tự hào và tạo mọi điều kiện tốt nhất cho em. Mẹ đặt trọn niềm tin vào em, thậm chí không quá khắt khe về thời gian học tập.
Năm lớp 5, một sự việc đã xảy ra. Em mải chơi, lơ là việc học. Kết quả, bài kiểm tra cuối kỳ 1 của em điểm thấp. Trên trang giấy trắng, con số ba và dòng chữ “Lười học bài, kiến thức mơ hồ” hiện lên đỏ chói. Nỗi thất vọng và lo lắng bao trùm lấy em. Em ngồi lại trong lớp dù trống đã điểm tan trường. Con đường về nhà bỗng trở nên dài và đáng sợ. Cuối cùng, em quyết định giấu bài kiểm tra này, hy vọng mẹ sẽ không biết.
Cánh cổng nhà hiện ra trước mắt. Giọng mẹ ấm áp vang lên hỏi thăm em. Mẹ pha cho em cốc nước mát, nụ cười hiền hậu trên môi: “Bài kiểm tra cuối kỳ con làm tốt chứ? Có áp lực quá không?” Em giật mình, không dám nhìn thẳng vào mắt mẹ, khẽ đáp: “Dạ, cũng ổn ạ” rồi vội vào phòng làm bài tập. Em giấu bài kiểm tra trong nhật ký, cất trên tầng cao nhất của giá sách.
Nhưng “cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra”. Một tuần sau, mẹ phát hiện ra. Em đi học về, không thấy mẹ ở phòng khách. Bước vào phòng, em chợt dừng lại. Giá sách đổ, sách vở ngổn ngang, và bài kiểm tra nằm dưới chân mẹ. Mẹ cầm nó lên, khuôn mặt ngạc nhiên rồi buồn bã. Hàng mi mẹ cụp xuống, đôi mắt ươn ướt. Đôi tay gầy guộc run nhẹ. Em khẽ gọi: “Mẹ”. Mẹ quay lại, vội lau nước mắt, giọng nghẹn ngào: “Con về rồi à. Rửa tay rồi ăn cơm thôi.” Mẹ nhanh tay gấp bài kiểm tra, xếp lại sách. Em đứng lặng, lòng tràn ngập ân hận. Mẹ không mắng mỏ, chỉ im lặng, nỗi buồn hiện rõ.
Bữa cơm trôi qua trong im lặng. Em cúi đầu, liếc nhìn vành mắt đỏ hoe của mẹ. Suốt ngày hôm đó, mẹ không nói thêm lời nào. Cuối cùng, em quyết định xin lỗi. Em đứng bên giường khi mẹ nghỉ ngơi, lí nhí: “Con xin lỗi mẹ, con không nên học hành sa sút rồi giấu mẹ. Con hứa sẽ không tái phạm nữa, mẹ đừng buồn nhé.” Em òa khóc. Mẹ ôm chặt em, giọng nghẹn ngào: “Con biết lỗi là tốt rồi. Đừng giấu mẹ, con phải tin tưởng cha mẹ. Dù điểm kém, con nói ra mẹ mới biết để cùng con cố gắng. Con dù thế nào cũng là con của mẹ.” Giọng mẹ vỗ về trái tim em, truyền thêm sức mạnh. Hai mẹ con ôm nhau, lòng em nhẹ nhõm hẳn.
Thời gian trôi qua, em đã sửa chữa lỗi lầm. Nhưng hình ảnh mẹ ngày đó vẫn in đậm trong tâm trí, nhắc nhở em sống tốt hơn. Mẹ là niềm hạnh phúc, là ánh sáng dẫn lối cuộc đời em. Người mẹ nào cũng vĩ đại, hãy trân trọng và yêu thương mẹ của mình.
Tả lại hình ảnh của bố hoặc mẹ khi em mắc lỗi - Mẫu 6
“Từ khi bập bẹ trong nôi
Lời đầu tiên nói trong đời: Mẹ ơi!
Mẹ như ánh sáng mặt trời
Ngời trong máu chảy nồng hơi thở này”
“Mẹ!” - tiếng gọi thiêng liêng và ngọt ngào. Trong cuộc đời, ai cũng từng có lúc mắc lỗi khiến cha mẹ buồn lòng. Tôi cũng vậy, tôi đã khiến người mẹ yêu quý của mình phải lo lắng và phiền muộn.
Đó là một buổi chiều mùa đông lạnh lẽo, tôi theo mấy đứa bạn trong xóm đi chơi xa. Với lũ trẻ chúng tôi, niềm vui khiến thời gian trôi nhanh. Mải mê vui đùa, tôi quên khuấy lời dặn của mẹ. Khi về, trời đã nhá nhem tối, không thấy mẹ đâu, tôi biết mẹ đang lo lắng đi tìm tôi khắp nơi. Một lát sau, mẹ hớt hải chạy về, áo quần ướt sũng, khuôn mặt xanh xao vì lạnh, mái tóc lòa xòa bên đôi má. Mẹ vừa mừng vừa giận. Mừng vì tôi đã về nhà an toàn, giận vì tôi đi chơi xa mà không xin phép, lại về nhà khi trời tối. Mẹ không nói gì, nhưng đôi mắt thâm quầng và sâu thẳm của mẹ lộ rõ vẻ bực bội. Rồi mẹ nghiêm nghị bảo:
- Con xem lại việc làm của mình đi nhé!
Giọng mẹ khàn đi vì cơn mưa rào. Mẹ húng hắng ho rồi xuống bếp chuẩn bị bữa tối. Tôi cũng theo xuống, rụt rè phụ mẹ. Vừa làm, tôi vừa nghĩ về hình ảnh mẹ trong cơn mưa chiều nay và lời mẹ vừa nói. Dù ngắn gọn, nhưng lời ấy đã thấm sâu vào tâm trí tôi. Lúc ấy, tôi như người tỉnh giấc từ giấc ngủ dài, được mẹ dẫn ra ánh sáng ấm áp. Biết mẹ giận, tôi lễ phép thưa:
- Con xin lỗi mẹ ạ! Từ nay, con sẽ nhớ lời mẹ dạy. Con sẽ không làm mẹ lo lắng nữa!
Mẹ nhìn tôi, cơn giận dường như đã nguôi ngoai. Mẹ bảo tôi đi tắm.
Mẹ ơi! Tấm lòng mẹ thật bao la và nhân hậu. Đôi bàn tay gầy guộc của mẹ đã nuôi tôi khôn lớn, và cũng chính đôi tay ấy đang nấu nước tắm cho tôi. Nước ấm áp, như tình yêu thương mẹ dành cho tôi. Vừa tắm, tôi vừa hình dung hình ảnh mẹ lặn lội dưới mưa. Tôi nhớ lại ánh mắt dịu dàng của mẹ khi tôi mắc lỗi. Ôi! Tình mẹ thật bao la và vĩ đại! Mẹ luôn ở bên tôi, chăm sóc, dạy dỗ, và tiếp thêm sức mạnh để tôi vượt qua mọi khó khăn. Thế mà tôi đã làm mẹ đau lòng!
Giờ đây, tôi đã lớn khôn và hiểu được nỗi nhọc nhằn của mẹ. Mỗi khi trời mưa và cái lạnh cắt da, hình ảnh mẹ lại hiện về trong ký ức tôi.
Tả lại hình ảnh của bố hoặc mẹ khi em mắc lỗi - Mẫu 7
Ai cũng có lúc mắc sai lầm, và tôi cũng không ngoại lệ. Lỗi lầm ấy đã trở thành một kỷ niệm khó quên trong cuộc đời tôi.
Những ngày đó, bố tôi đi công tác xa, chỉ còn mẹ và tôi ở nhà. Một hôm, mẹ dẫn tôi đi chợ mua quần áo mới. Khi đi ngang qua một quầy đồ chơi, tôi bị thu hút bởi một chú gấu bông đáng yêu. Tôi muốn xin tiền mẹ mua nhưng lại ngại ngùng. Về nhà, hình ảnh chú gấu cứ ám ảnh tôi. Tôi mơ thấy mình đang chơi đùa, vuốt ve chú gấu. Hai ngày sau, tôi quyết định lấy trộm tiền của mẹ để mua chú gấu. Khi mẹ đang bận nấu ăn, tôi lén lấy một trăm ngàn và chạy ra chợ mua gấu. Lúc ấy, tôi vui sướng vô cùng! Tôi cất gấu vào tủ quần áo và hằng ngày chơi đùa với nó. Một hôm, khi đi học về, tôi mở tủ và không thấy gấu đâu. Tôi hoảng hốt tìm kiếm khắp nơi, và khi vào bếp, tôi thấy chú gấu trong tay mẹ. Tôi lo lắng: "Mẹ đã phát hiện rồi, làm sao đây?" Mẹ hỏi tôi:
- Con gấu bông này ở đâu ra vậy con? Bạn con cho con hả? Hay con lấy trộm của ai?
Tôi lúng túng trả lời:
- Dạ... dạ... vâng ạ! Bạn... bạn Lan cho con đó mẹ! Bạn ấy tốt quá nhỉ!
Mẹ đưa gấu lại cho tôi rồi bảo tôi về phòng. Từ hôm đó, mắt mẹ lúc nào cũng đỏ hoe. Một đêm, tôi giật mình thức giấc khi nghe tiếng khóc. Tôi nhìn ra cửa sổ và thấy mẹ vừa khóc vừa nói: "Mình ơi, em có lỗi với mình quá! Khi mình đi vắng, em đã dạy con không tốt. Cái Vân nó đã nói dối em, mình ơi!". Lúc ấy, tôi mới biết mẹ đã biết hết mọi chuyện. Tôi thấy đau lòng vì mẹ không trách mắng tôi mà âm thầm chịu đựng. Mẹ có biết rằng khi nhìn mẹ khóc, tôi đau xót lắm không?
Hôm sau, tan học về, tôi chạy vào bếp ôm chầm lấy mẹ. Tôi khóc nức nở và nói:
- Con xin lỗi mẹ. Con thật có lỗi với mẹ. Con không nên lấy trộm tiền mẹ để mua gấu bông. Con xin lỗi mẹ. Mẹ tha thứ cho con nhé!
Mẹ gật đầu. Hai mẹ con ôm nhau mà khóc.
Tôi rất yêu quý và biết ơn mẹ. Tôi sẽ không bao giờ lấy trộm tiền của mẹ nữa và sẽ cố gắng học thật giỏi để mẹ vui lòng. Trong tim tôi, tình yêu mẹ dành cho tôi là vô bờ bến và thiêng liêng.
Tả lại hình ảnh của bố hoặc mẹ khi em mắc lỗi - Mẫu 8
Trong suốt 6 năm học, em luôn đạt danh hiệu con ngoan trò giỏi, cháu ngoan Bác Hồ. Những thành tích ấy là nhờ công lao dạy dỗ của thầy cô và sự nỗ lực của bản thân sau một lần mắc lỗi. Hình ảnh và lời nói buồn bã của mẹ ngày ấy vẫn in đậm trong tâm trí em, khiến em luôn tự nhắc nhở mình phải cố gắng. Dù chuyện đã xảy ra lâu, nhưng mỗi khi nhớ lại, em vẫn thấy như mới hôm qua.
Năm lớp 4, vì đã lớn hơn, em tự đi học khi bố mẹ bận công việc. Sự tự do ấy khiến em dễ dàng bị bạn bè rủ rê, dẫn đến việc trốn học để chơi điện tử. Lúc đầu, em chỉ thử cho biết, nhưng dần dần, trò chơi ấy cuốn hút em đến mức không thể dừng lại. Em biết đó là sai trái, nhưng không thể cưỡng lại được. Em bớt tiền ăn sáng, thậm chí nhịn ăn để có tiền chơi. Vốn là đứa con ngoan, nghe lời bố mẹ, nên mẹ em rất tin tưởng, không hề nghi ngờ.
Cho đến một ngày, mẹ em biết được sự thật, có lẽ là từ cô giáo. Chiều hôm ấy, khi em đi học về, em ngoan ngoãn cất cặp, thay quần áo và hỏi mẹ có việc gì cần giúp không. Mẹ bảo em ngồi xuống và kể về việc học hành thời gian qua. Em tưởng mẹ thương em vất vả nên kể ra những khó khăn để được mẹ an ủi. Nhưng không, mẹ chỉ lắc đầu nhẹ nhàng và nói: “Mẹ thật thất vọng về con.” Giọng mẹ lạc đi, như thể mẹ đang khóc. Mẹ đứng dậy, đi xuống bếp, đánh rơi tờ giấy báo kết quả học tập của em. Em tái mặt, sợ hãi chính bản thân mình.
Buổi tối hôm ấy trôi qua thật nặng nề. Bố trực đêm, em Tí ở nhà ông bà, chỉ còn hai mẹ con trong căn nhà nhỏ. Em muốn mẹ đánh mắng để vơi đi nỗi buồn, nhưng mẹ chỉ im lặng. Mẹ lo bữa tối mà không cần em giúp đỡ. Em lén nhìn mẹ, thấy mẹ buồn đến mức không chịu nổi. Mẹ thỉnh thoảng dừng lại, nhìn vào khoảng không rồi lắc đầu, nước mắt chảy dài. Em muốn nói: “Mẹ hãy đánh con đi, con là đứa con hư đốn!” nhưng không thể thốt thành lời.
Bữa cơm tối trôi qua trong im lặng. Mẹ vẫn gắp thức ăn cho em, nhưng em không thể ăn nổi. Tối hôm ấy, mẹ đi ngủ sớm. Em ngồi học mà nước mắt cứ chảy dài. Em nghe tiếng thở dài và những tiếng trở mình của mẹ, biết mẹ đang rất buồn. Em lén vào nằm bên mẹ, nhắm mắt vờ ngủ nhưng nghe rõ tiếng thở khẽ của mẹ. Nước mắt em chảy dài trên gối, em cố nén nhưng tiếng nấc ngày càng to. Mẹ quay lại, lau nước mắt cho em và khẽ nói: “Con phải biết điều gì nên làm và không nên làm để trở thành người tốt, người có ích.”
Từ đó, em luôn nhắc nhở bản thân phải cố gắng học tập và sống tốt hơn. Hình ảnh mẹ buồn bã ngày ấy là động lực để em không bao giờ tái phạm. Em hiểu rằng, tình yêu thương và sự hy sinh của mẹ là vô bờ bến, và em sẽ luôn cố gắng để không làm mẹ thất vọng lần nữa.
Tả lại hình ảnh của bố hoặc mẹ khi em mắc lỗi - Mẫu 9
Hai tiết Ngữ văn cuối cùng, lớp 6A chúng em được nghỉ vì cô giáo ốm. Thay vì về nhà ngay, em lại nghe theo lời rủ rê của bạn Tùng, ghé vào một điểm giải trí ven đường.
Đám con trai chúng em ai cũng mê chơi điện tử vì sự hấp dẫn khó cưỡng. Thời gian trôi qua nhanh chóng, đến khi bụng đói cồn cào, em mới chợt nhớ ra. Nhìn lên đồng hồ treo tường, đã hơn mười hai giờ, em và Tùng vội vàng trả tiền rồi hối hả chạy về nhà.
Thấy em mồ hôi nhễ nhại, bố ngạc nhiên hỏi:
- Con làm sao thế?
Em trả lời qua loa:
- Không có gì đâu ạ! Con với bạn Tùng chạy thi xem ai nhanh hơn thôi!
Bố em nghi ngờ:
- Giữa trưa nắng gắt thế này mà chạy thi thì mệt lả người. Sao con lại dại thế?
Em không đáp, cúi đầu bước vào phòng thay quần áo. Trong lòng lo lắng: "Bố mẹ biết mình nói dối thì chết! ".
- Thành ơi! Ra ăn cơm đi con!
Tiếng mẹ gọi vang lên. Suốt bữa, em cúi gằm mặt, chẳng dám nhìn ai. Dù cơm canh ngon lành, em chẳng thiết tha. Em gái Mai thì thầm với mẹ:
- Mẹ ơi! Anh Thành hôm nay sao ý mẹ ạ! Mọi khi anh ấy hay kể chuyện vui lắm! - Em cố tỏ ra bình thường nhưng trong lòng vẫn bồn chồn.
- Thành ơi! Ra tớ bảo cái này!
Nhận ra giọng Dung, bạn cùng tổ và hàng xóm, em giật mình. Thôi chết! Dung sang đây làm gì thế? Em chạy ra định ngăn nhưng Dung vẫn vô tư cười nói như mọi khi.
- Cháu chào hai bác! Hai bác ăn cơm chưa ạ? Cháu sang rủ Thành chiều nay đi thăm cô Lan, cô dạy Văn. Không biết cô ốm thế nào mà hôm nay phải nghỉ dạy tiết bốn và tiết năm ở lớp cháu.
Em thầm nghĩ: "Dung ơi! Bạn làm tôi khốn đốn rồi! Tôi phải giải thích thế nào với bố mẹ đây? Trời ơi! ". Dù không dám ngẩng mặt, em vẫn cảm nhận ánh mắt nghiêm khắc của bố đang dõi theo. Không khí trở nên ngột ngạt, khiến em khó thở. Em căng thẳng chờ đợi cơn giận dữ từ bố.
Bố em lên tiếng nghiêm nghị:
- Mấy tiếng đồng hồ vừa rồi, con đi đâu vậy Thành? Hãy nói thật cho bố mẹ nghe! Bố biết con không quen nói dối.
Bối rối và xấu hổ, em không thể thốt nên lời. May mắn thay, Dung đã lên tiếng giúp:
- Cháu xin hai bác đừng giận! Thành à! Bạn hãy nhận lỗi với bố mẹ đi!
Em kể lại mọi chuyện và xin bố mẹ tha thứ. Bố không nổi giận mà nhẹ nhàng khuyên bảo:
- Con biết nhận lỗi như vậy là tốt. Bố mong con bớt ham chơi và chăm học hơn. Con là con trai lớn trong nhà, bố mẹ đặt nhiều kỳ vọng vào con. Con có hiểu điều đó không?
Từng lời bố nói nhẹ nhàng nhưng thấm thía. Cách xử sự nghiêm khắc mà bao dung của bố khiến em hết sợ hãi. Em hứa với bố mẹ từ nay sẽ không bao giờ tái phạm.
Tả lại hình ảnh của bố hoặc mẹ khi em mắc lỗi - Mẫu 10
Tôi vốn là một đứa trẻ hiếu động, luôn tò mò và thích khám phá những điều mới lạ, đôi khi là cả những trò mạo hiểm. Chính vì tính cách này mà tôi đã nhiều lần khiến bố mẹ lo lắng và buồn lòng.
Nhà tôi nằm ở vùng ven sông, nơi dòng nước êm đềm chảy qua tạo nên khung cảnh yên bình. Chiều chiều, lũ trẻ chúng tôi thường rủ nhau ra tắm ở những khúc sông nông, coi đó như một thiên đường tuổi thơ. Tuy nhiên, mùa lũ về, dòng sông hiền hòa bỗng trở nên hung dữ và nguy hiểm. Bố mẹ luôn nhắc nhở tôi tránh xa sông vào mùa này, vì sợ tôi không kịp phản ứng khi nước lũ ập đến.
Hôm đó, tôi đã không nghe lời bố mẹ. Tôi hào hứng theo lời rủ rê của mấy đứa bạn ra bờ sông chơi. Thấy nước lũ dâng cao, chúng tôi chỉ dám đứng ven bờ té nước vào nhau. Sau đó, cả bọn kéo nhau sang nhà một cậu bạn ở xóm bên chơi đá bóng. Mải vui đến nỗi trời tối mịt chúng tôi mới chịu về.
Vừa bước đến cổng nhà, tôi thấy mẹ đang khóc, xung quanh là những người hàng xóm đang an ủi. Tôi rón rén bước vào, lặng lẽ chào mọi người. Nghe tiếng tôi, mẹ ngẩng đầu lên, khuôn mặt đẫm nước mắt, đôi mắt đỏ ngầu. Mẹ chạy đến ôm chặt lấy tôi, khiến tôi gần như nghẹt thở. Lúc ấy, tôi mới nhận ra mình đã gây ra chuyện gì. Nghe kể, mẹ tưởng chúng tôi bị lũ cuốn trôi nên đã đi tìm suốt cả buổi. Mẹ gần như suy sụp. Một lúc sau, mẹ mới bình tĩnh hỏi tôi mọi chuyện, tay vẫn nắm chặt tay tôi. Rồi bố về, quần áo lấm lem bùn đất. Thấy tôi đứng đó, bố không nói gì, chỉ lặng lẽ ngồi xuống ghế, khuôn mặt ướt đẫm mồ hôi, ánh mắt nhìn xa xăm. Tôi biết bố vừa mừng vừa thất vọng. Tôi đã khiến cả nhà lo lắng vô cùng.
Sau khi mọi người ra về, tôi ngồi đối diện với bố mẹ, nghiêm túc nhận lỗi. Bố tiến lại ôm lấy tôi. Tôi hiểu rằng vì sự ham chơi và không nghe lời của mình, tôi đã khiến bố mẹ buồn lòng nhiều đến thế.
Tôi không thể quên khuôn mặt đẫm nước mắt của mẹ và ánh mắt mệt mỏi của bố ngày hôm đó. Tôi nhận ra bố mẹ cần tôi biết bao. Từ đó, tôi tự hứa sẽ không bao giờ để bố mẹ phải phiền lòng vì mình nữa.
Tả lại hình ảnh của bố hoặc mẹ khi em mắc lỗi - Mẫu 11
“Vì con là con ba, con của ba rất ngoan
Vì con là con mẹ, con của mẹ rất hiền…”
Tôi thuộc bài hát này từ thuở còn học mẫu giáo. Nhưng tôi chưa hẳn là đứa con ngoan hiền như lời bài hát. Tính hiếu động và nghịch ngợm của tôi đã nhiều lần khiến mẹ buồn lòng. Có một lần, dù đã hơn một năm trôi qua, hình ảnh mẹ lúc ấy vẫn in đậm trong tâm trí tôi.
Lần đó, tôi bị điểm 4 môn toán. Hình như cô giáo đã trao đổi với mẹ. Vừa đi học về, tôi thấy mẹ đợi sẵn ở nhà với vẻ mặt buồn bã và giận dữ. Biết có chuyện, tôi định lẻn lên gác, nhưng mẹ gọi lại. Tôi sợ hãi, nghĩ mẹ sẽ quát mắng và đánh đòn. Nhưng không, mẹ chỉ nhẹ nhàng hỏi về việc học của tôi. Tôi thở phào, nghĩ mẹ chưa biết chuyện, nên nói dối trơn tru. Khi mẹ hỏi về bài kiểm tra, tôi đáp: “Mẹ hỏi làm gì? Con làm được hết. Cô giáo chưa trả bài đâu!” (Thực ra, bài kiểm tra điểm 4 đang nằm trong cặp sách). Mẹ sững lại, ánh mắt thoáng ngỡ ngàng, bực bội, thất vọng và đau đớn. Chiếc cặp rơi xuống, bài kiểm tra lộ ra. Tôi đứng hình, không thể chối cãi. Mẹ nhìn tôi nghiêm khắc, như muốn nói: “Lâm! Con hư quá, học kém lại còn nói dối?” Rồi mẹ buồn bã bước vào bếp.
Buổi trưa hôm ấy trôi qua nặng nề. Bố đi làm, anh trai công tác xa, chỉ còn tôi và mẹ trong căn nhà rộng. Mẹ lặng lẽ chuẩn bị bữa trưa, không nhờ tôi giúp như mọi khi. Đứng ở cửa bếp, tôi thấy rõ nỗi buồn trên gương mặt mẹ. Đôi tay mẹ làm việc, nhưng ánh mắt nhìn xa xăm. Thường ngày mẹ hay cười và trò chuyện, nhưng hôm nay mẹ im lặng. Mẹ thở dài, những nếp nhăn nơi khóe mắt in hằn rõ hơn. Có phải vì tôi mà mẹ già đi?
Dù buồn, mẹ vẫn chăm sóc tôi chu đáo. Mẹ giục tôi ăn cơm, nhắc tôi ngủ trưa để có sức học chiều. Mẹ càng quan tâm, tôi càng thấy ân hận. Mẹ vội vã đến trường làm việc, chẳng kịp nghỉ ngơi. Ánh nắng vàng nhảy nhót ngoài sân, nhưng tôi chẳng thấy vui. Ánh mắt thất vọng và giọng nói buồn rầu của mẹ ám ảnh tôi. Tôi biết, mẹ buồn vì sự sa sút trong học tập của tôi, nhưng đau đớn hơn vì thái độ ngang ngạnh và nói dối của tôi. Tôi thấy mình thật hư hỏng, chỉ muốn khóc để vơi đi nỗi ân hận đang giày vò trong lòng.
Tả lại hình ảnh của bố hoặc mẹ khi em mắc lỗi - Mẫu 12
Gia đình - hai tiếng gọi đầy ấm áp và yêu thương. Đó là nơi mà mỗi người con đều nhận được sự chăm sóc, dạy dỗ từ cha mẹ. Trên hành trình trưởng thành, không ít lần chúng ta vấp ngã và phạm phải những sai lầm khiến bố mẹ buồn lòng.
Tôi vốn là một cậu bé hiếu động, đặc biệt yêu thích trò chơi điện tử. Vì nhà không có máy tính, nên mỗi cuối tuần, tôi thường rủ bạn bè ra quán chơi. Mỗi lần ngồi trước màn hình, tôi như lạc vào thế giới riêng, quên hết mọi thứ xung quanh.
Tối hôm đó là thứ hai đầu tuần. Trong lúc học bài, tâm trí tôi cứ vẩn vơ nghĩ về trận đấu điện tử với Tuấn - người bạn thân cùng lớp. Tôi cảm thấy bứt rứt vì nghĩ mình chơi giỏi hơn nhưng lại thua. Tôi quyết tâm phải luyện tập để lần sau giành chiến thắng. Chợt một ý nghĩ lóe lên, tôi đứng dậy, gấp sách lại và nói với mẹ:
- Mẹ ơi! Bài hôm nay khó quá, con sang nhà Tuấn nhờ bạn giảng giúp nhé!
Mẹ gật đầu đồng ý và dặn tôi về sớm. Tôi vội vã bước ra khỏi nhà. Nhà Tuấn cách nhà tôi không xa, chỉ vài trăm mét. Đi ngang qua mấy quán điện tử, tôi thấy đâu đâu cũng đông nghịt người. Liếc nhìn xung quanh, không thấy ai quen, tôi nhanh chóng bước vào một quán. Ngồi vào bàn, tôi cảm thấy hào hứng lạ thường, mải mê chơi đến quên cả thời gian. Bỗng một bàn tay vỗ nhẹ lên vai khiến tôi giật mình:
- Cháu ơi, về thôi! Muộn rồi, quán sắp đóng cửa rồi.
Tôi hoảng hốt nhìn lên đồng hồ, đã hơn 11 giờ đêm. Vội vàng trả tiền, tôi bước ra ngoài với tâm trạng lo lắng. Trên đường về, tôi cố nghĩ cách đối phó nhưng chẳng biết phải làm sao. Đột nhiên, tiếng xe máy dừng lại bên cạnh và giọng nói nghiêm nghị của bố vang lên:
- Lâm, lên xe đi con!
Tôi đứng như trời trồng, đầu gối bủn rủn, miệng lắp bắp:
- Bố… bố đi tìm con ạ?
- Ừ, mẹ bảo con sang nhà Hùng nhờ giảng bài, nhưng đã muộn quá nên bố đi đón con.
Giọng bố bình thản nhưng tôi biết bố đang nén giận. Nỗi sợ hãi tràn ngập khiến tôi choáng váng. Tôi leo lên xe, để bố chở về nhà. Về đến nơi, tôi thấy mẹ vẫn ngồi đợi. Ánh mắt mẹ đầy lo lắng. Tôi cảm thấy vô cùng hối hận. Bước vào nhà, tôi thấy mẹ đứng trước cửa, khuôn mặt in hằn nỗi âu lo. Lúc này, tôi mới có dịp nhìn kỹ mẹ - một người phụ nữ xinh đẹp nhưng cuộc đời nhiều vất vả. Đôi bàn tay mẹ chai sần vì công việc. Tôi thành thật kể lại mọi chuyện. Bố nhẹ nhàng nói:
- Tuổi trẻ thường hiếu thắng, thích hơn thua với bạn bè. Điều đó không sai. Nhưng việc con nói dối mẹ để đi chơi là không đúng. Bố mẹ không phản đối việc con chơi game, nhưng nếu quá đà sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe và học tập. Bố hy vọng con sẽ nhận ra điều đó.
Sau khi nghe bố nói, tôi nhận ra sai lầm của mình. Tôi hứa với bố mẹ sẽ không tái phạm và cố gắng học tập chăm chỉ hơn.
- Hướng dẫn Soạn bài Lượm - Ngữ văn lớp 6 trang 32 sách Cánh Diều tập 2: Phân tích chi tiết và sâu sắc tác phẩm
- Tập làm văn lớp 4: Miêu tả cây hoa yêu thích - Dàn ý chi tiết & 38 bài văn mẫu tả cây hoa đạt điểm cao
- Văn mẫu lớp 12: Phân tích sức sống tiềm tàng của Mị trong tác phẩm Vợ chồng A Phủ | 4 Dàn ý & 19 bài văn mẫu chi tiết
- Phân tích nhân vật Lão Hạc trong truyện ngắn Lão Hạc: Dàn ý chi tiết và 8 bài văn mẫu xuất sắc kèm sơ đồ tư duy
- Hướng dẫn Soạn bài Ôn tập trang 79 - Chân trời sáng tạo lớp 10: Tài liệu chi tiết và đầy đủ cho học sinh