Kể lại kỷ niệm đáng nhớ nhất - Tuyển tập 11 bài văn mẫu lớp 7
EduTOPS mang đến Bài văn mẫu lớp 7: Kể lại sự việc đáng nhớ, một tài liệu vô cùng giá trị dành cho học sinh.

Tài liệu bao gồm 11 bài văn mẫu lớp 7, được biên soạn chi tiết và hấp dẫn. Hãy khám phá ngay nội dung dưới đây.
Kể lại kỷ niệm đáng nhớ nhất trong cuộc đời em
Mẫu 1
Một trong những kỷ niệm đáng nhớ nhất của tuổi học trò chính là ngày khai giảng. Tôi vẫn còn nhớ như in những cảm xúc của ngày đầu tiên bước vào mái trường Trung học cơ sở.
Sáng hôm đó, tôi thức dậy từ rất sớm, vệ sinh cá nhân và ăn sáng nhanh chóng. Đúng 6 giờ 45 phút, mẹ đưa tôi đến trường. Trên đường đi, tôi vừa hồi hộp vừa háo hức. Ngôi trường hôm nay khác hẳn ngày thường. Sân trường sạch sẽ, không một cọng rác. Những hàng ghế nhựa được xếp ngay ngắn. Sân khấu được trang trí rực rỡ với cờ và hoa, cùng tấm băng rôn lớn in dòng chữ: 'Lễ khai giảng năm học 20.. - 20...'.
Đúng 7 giờ 30 phút, buổi lễ khai giảng bắt đầu. Mở đầu là phần diễu hành của học sinh khối sáu. Các lớp xếp thành hai hàng thẳng tắp, lần lượt đi qua sân khấu. Khi đến lượt lớp tôi, tôi cảm thấy tim đập nhanh nhưng cũng tràn đầy tự hào. Sau phần diễu hành, chúng tôi ngồi vào vị trí của lớp mình. Lễ chào cờ diễn ra trang nghiêm với bài quốc ca vang lên. Tiếp theo, cô tổng phụ trách tổng kết năm học cũ, khen thưởng các cá nhân và tập thể xuất sắc, đồng thời đề ra mục tiêu cho năm học mới. Sau đó là các tiết mục văn nghệ đặc sắc. Đặc biệt, vì đạt thành tích cao trong kỳ thi tuyển sinh, tôi được chọn đại diện học sinh khối sáu phát biểu cảm nghĩ. Lần đầu tiên đứng trước đám đông, tôi hồi hộp nhưng may mắn phần phát biểu diễn ra suôn sẻ. Cuối cùng, thầy hiệu trưởng phát biểu và đánh trống khai giảng năm học mới. Buổi lễ kết thúc trong niềm vui hân hoan của thầy và trò. Sau đó, chúng tôi vào lớp để bắt đầu buổi học đầu tiên.
Ngày khai giảng đầu tiên dưới mái trường Trung học cơ sở đã trở thành một kỷ niệm đẹp đẽ trong tôi. Tôi sẽ mãi trân trọng và giữ gìn kỷ niệm này suốt đời.
Mẫu 2
Trong cuộc đời, có những sự việc thoáng qua như gió, nhưng cũng có những kỷ niệm đọng lại mãi trong tâm trí, trở thành bài học quý giá. Tôi cũng có một kỷ niệm như thế.
Sự việc xảy ra trong tiết sinh hoạt tuần trước. Hôm đó, cô giáo bận việc nên giao cho lớp tự quản. Nhân cơ hội, tôi rủ Minh Long trốn tiết để ra ngoài cổng trường chơi điện tử. Quán điện tử nằm ngay gần trường. Chúng tôi trèo tường ra ngoài, vào quán và chọn một góc khuất. Đang chơi say sưa, bỗng một giọng nói quen thuộc vang lên:
- Hoàng và Long, sao các em lại ở đây?
Tôi quay lại và nhận ra cô Hà - giáo viên chủ nhiệm của lớp. Tôi lo lắng, kéo Long đứng dậy:
- Thưa cô, chúng em…
Cả hai đứng im, không nói được gì. Cô nghiêm giọng yêu cầu:
- Thôi, các em mau về lớp đi. Ngày mai cô sẽ nói chuyện với các em sau.
Chúng tôi quay lại lớp, lòng đầy lo lắng. Hôm sau, cô gọi chúng tôi ra nói chuyện riêng và thông báo sẽ liên lạc với phụ huynh vào buổi tối.
Ngày hôm đó, tôi bồn chồn không yên. Buổi tối, khi cả nhà đang xem tivi, chuông điện thoại reo. Tôi ngồi trong phòng, tim đập nhanh. Mẹ là người nghe máy. Tôi biết ngay cô giáo đã gọi đến. Sau cuộc điện thoại, mẹ nói chuyện với bố, nhưng tôi không nghe rõ. Lòng tôi đầy lo lắng. Mẹ gọi tôi xuống nhà. Tôi lén nhìn bố mẹ, thấy khuôn mặt họ đều buồn. Tôi cảm thấy vô cùng có lỗi:
- Mẹ gọi con xuống có việc gì ạ?
Mẹ nhẹ nhàng nói:
- Vừa nãy, cô giáo gọi điện trao đổi về tình hình học tập của con.
Tôi đứng im, chờ đợi những lời trách mắng. Nhưng thay vào đó, bố nhẹ nhàng nhắc nhở:
- Cô giáo nói con trốn học đi chơi game. Việc này khiến bố mẹ rất thất vọng.
Sau đó, bố kể cho tôi nghe về thời thơ ấu của mình, khi bố cũng từng ham chơi và trốn học. Ông bà nội đã nhẹ nhàng khuyên bảo, giúp bố nhận ra sai lầm. Bố còn kể về cuộc sống vất vả ngày xưa, nhưng ông bà vẫn cố gắng làm lụng để nuôi bố ăn học. Tôi lắng nghe từng lời, lòng tràn ngập sự ân hận về hành động của mình. Nghẹn ngào, tôi xin lỗi bố mẹ và hứa sẽ chăm chỉ học hành. Bố mẹ nhìn tôi mỉm cười, động viên tôi cố gắng.
Sự việc lần ấy đã dạy tôi nhiều bài học quý giá. Từ đó, tôi tự hứa với lòng mình sẽ ngoan ngoãn, chăm chỉ hơn để trở thành một đứa trẻ tốt, biết trân trọng công sức của bố mẹ.
Mẫu 3
Có những sự việc xảy ra để lại dấu ấn sâu sắc trong lòng chúng ta, qua đó, mỗi người đều rút ra được những bài học quý giá cho bản thân.
Năm lớp sáu, tôi bắt đầu học tại một ngôi trường mới, với thầy cô và bạn bè mới. Cô Thu - giáo viên chủ nhiệm của lớp - là một người tâm huyết và được cả lớp yêu quý. Vì vậy, ban cán sự lớp đã lên kế hoạch tổ chức một buổi sinh nhật bất ngờ cho cô. Mỗi tổ được phân công nhiệm vụ khác nhau: tổ một dọn dẹp và trang trí lớp, tổ hai chuẩn bị bánh kẹo và hoa quả, còn tổ ba phụ trách mua quà. Chiều chủ nhật, cả lớp hẹn nhau đi mua sắm để chuẩn bị.
Sáng hôm sau, cả lớp hẹn nhau đến trường từ 6 giờ để hoàn thành công việc. Tiết đầu tiên là sinh hoạt đầu tuần, cô Thu sẽ lên lớp. Vì vậy, chúng tôi tập trung cao độ để hoàn thành mọi thứ nhanh chóng. Chỉ sau một tiếng, mọi thứ đã sẵn sàng.
Khi tiếng trống vào tiết vang lên, cửa lớp được đóng lại, đèn tắt để tạo bất ngờ. Khi cô mở cửa bước vào, cả lớp đồng loạt đứng lên. Bạn lớp phó cầm chiếc bánh sinh nhật tiến về phía cô, trên bánh ghi dòng chữ: 'Chúc mừng sinh nhật mẹ Thu'. Chúng tôi cùng hát vang bài chúc mừng sinh nhật. Cô giáo xúc động đến nghẹn ngào. Cả lớp yêu cầu cô ước một điều ước và thổi nến.
Cô yêu cầu bật đèn và ổn định trật tự. Bạn lớp trưởng thay mặt cả lớp tặng cô món quà. Sau đó là phần cắt bánh và chụp ảnh kỷ niệm. Cuối buổi, cô bày tỏ lòng biết ơn và nói rằng đây là bữa tiệc sinh nhật ý nghĩa nhất của cô.
Buổi tiệc sinh nhật đã trở thành một kỷ niệm đẹp, giúp tình cảm cô trò thêm gắn bó. Đó sẽ mãi là một ký ức đẹp trong quãng đời học sinh của tôi.
Mẫu 4
Những kỷ niệm đẹp về tình bạn và gia đình luôn là những khoảnh khắc quý giá. Tuy nhiên, đối với tôi, ký ức sâu sắc nhất vẫn là những ngày tháng học tập dưới mái trường tiểu học.
Ngôi trường ấy đã mang đến cho tôi vô số kỷ niệm đáng nhớ. Hình ảnh cô giáo - người đã dạy tôi từng nét chữ cẩn thận, vẫn in đậm trong tâm trí. Đôi bàn tay ấm áp của cô nắm lấy tay tôi, hướng dẫn từng đường nét. Không chỉ vậy, cô còn dạy chúng tôi múa hát, tạo nên những giờ học đầy niềm vui. Kỷ niệm về những giờ ra chơi cũng không kém phần sôi động, khi chúng tôi cùng nhau chơi đuổi bắt, nhảy dây, hay đá cầu. Nhưng có lẽ, trò chơi bịt mắt bắt dê là kỷ niệm đáng nhớ nhất. Hôm đó, Lan rủ cả lớp cùng chơi. Sau khi oẳn tù tì, Nam là người được chọn làm người bắt. Lan dùng khăn quàng của mình bịt mắt Nam lại. Chúng tôi vừa hát vừa chạy quanh Nam. Khi bài hát kết thúc, mọi người đều đứng im. Nam chạm vào một bạn và đoán đó là Lan, nhưng khi mở khăn ra, hóa ra đó lại là một bạn lớp khác. Cả hai đều đỏ mặt, còn cả lớp thì cười vang.
Đột nhiên, một giọng nói vang lên: “Cho tôi chơi với!”. Đó là Thành, cậu bạn nghịch ngợm nhất lớp. Thành chạy ra và xung phong làm người bắt. Lan dùng khăn bịt mắt Thành lại, và trò chơi tiếp tục. Thành đứng giữa sân, cố gắng lắng nghe tiếng bước chân của Hiền. Hiền nhanh chân chạy qua cột cờ và đứng nép vào một góc. Thành lao tới, nhưng không ngờ lại ôm trúng cột cờ. Cả lớp cười nghiêng ngả, Thành cũng bật cười, xóa tan không khí căng thẳng.
Tiếng trống trường vang lên báo hiệu giờ vào học. Giờ ra chơi kết thúc, chúng tôi trở vào lớp, dùng sách vở để quạt cho mát. Đó là một trong những kỷ niệm đẹp nhất của tôi dưới mái trường tiểu học.
Dù giờ đây tôi đã là học sinh cấp hai, những kỷ niệm trong sáng và hồn nhiên ấy vẫn luôn in đậm trong tâm trí. Nhớ lại để thấy rằng, thời tiểu học thật đẹp biết bao, và những kỷ niệm ấy sẽ mãi đồng hành cùng tôi trong suốt quãng đời học sinh.
Mẫu 5
Trong hành trình trưởng thành, mỗi chúng ta đều mang theo mình những kỷ niệm tuổi thơ đầy ắp niềm vui và nỗi buồn. Tôi vẫn nhớ như in những lần mải mê chơi đùa đến quên cả giờ về, hay những lần làm mất chìa khóa nhà vì ham vui. Nhưng có một kỷ niệm về người anh họ của tôi mà tôi không thể nào quên, dù thời gian có trôi qua bao lâu đi chăng nữa.
Mỗi dịp hè về, tôi thường được bố mẹ cho về quê. Tôi rất thích những chuyến đi này vì ở đó, tôi có một người anh họ rất thân thiết. Anh hơn tôi một tuổi và luôn dành cho tôi sự quan tâm đặc biệt. Mỗi lần về quê, anh thường dắt tôi đi khắp nơi, khám phá những điều thú vị. Anh đi trước, tôi chạy theo sau, tiếng cười giòn tan vang khắp xóm làng. Những lúc tôi mỏi chân, anh không ngần ngại cõng tôi trên lưng, chạy nhong nhong khiến tôi thích thú cười khanh khách.
Quê tôi có những bờ lau trắng xóa, mỗi lần gió thổi qua, từng đợt lau đung đưa như sóng biển. Có lần, đang chơi đuổi bắt, tôi không thấy anh đâu, liền khóc thét lên. Bỗng nhiên, anh xuất hiện từ đâu đó, rắc lên đầu tôi những cánh hoa lau trắng muốt, khiến tôi tròn mắt ngạc nhiên. Tôi cũng rất thích những buổi chiều cùng anh và bạn bè thả diều. Nhìn cánh diều bay lượn trên bầu trời cao lồng lộng, lòng tôi tràn ngập niềm vui. Thế nhưng, tính cách nhõng nhẽo của tôi đã gây ra một tai nạn mà đến giờ tôi vẫn còn ám ảnh.
Hôm đó, anh dắt tôi đến nhà một người bạn. Trên đường đi, tôi bỗng nhìn thấy một cây roi sai trĩu quả, những chùm roi chín mọng lấp ló trong tán lá xanh. Tôi dừng lại, chỉ tay lên cây và nằng nặc đòi ăn. Anh nhìn lên, lắc đầu: “Cây cao quá, anh không trèo được. Thôi, đi cùng anh ra chợ, anh sẽ mua cho em”. Nhưng tôi nhất quyết không nghe: “Không, em thích ăn cả chùm cơ! Ở chợ không có roi ngon như thế này”. Dù anh dỗ dành thế nào, tôi vẫn khăng khăng đòi bằng được. Cuối cùng, tôi ngồi bệt xuống đất, nước mắt chảy dài, tay chân đập loạn xạ. Anh đành nhượng bộ, kéo tôi đứng dậy, lau nước mắt và nói: “Em nín đi, anh sẽ hái cho em chùm quả đó”. Anh dắt tôi đến cổng nhà bác chủ cây roi, xin phép được hái một chùm. Bác đồng ý nhưng dặn anh phải cẩn thận vì cành roi rất giòn. Anh trèo lên cao, cố gắng hái đúng chùm roi tôi thích. Nhưng đúng lúc đó, anh trượt chân, ngã nhào từ trên cây xuống. Tôi hoảng hốt chạy đến hỏi: “Anh có đau không?”. Anh gượng cười, nói: “Anh không sao đâu. Em cứ yên tâm”. Nhưng sự thật là anh đã bị gãy chân…
Khi bố tôi về quê và biết chuyện, ông đã mắng tôi một trận. Nhưng anh lại bênh vực tôi: “Tất cả là tại cháu, chú đừng mắng em kẻo nó sợ”. Dù tôi có gây ra chuyện gì, anh cũng luôn đứng ra che chở cho tôi. Anh là người anh tuyệt vời nhất của tôi. Mỗi khi nhớ lại kỷ niệm đó, tôi lại thấy cay cay nơi sống mũi, lòng tràn đầy sự biết ơn và nỗi nhớ về người anh đáng kính.
Bài văn kể lại sự việc làm em nhớ mãi
Mẫu 1
Tôi sinh ra trong một gia đình khá giả, được bố mẹ nuông chiều và học hành giỏi giang nên có rất nhiều bạn bè. Sự nổi bật của tôi khiến mọi người ngưỡng mộ. Tuy nhiên, đôi lúc tôi trở nên kiêu ngạo, chỉ chơi với những ai hợp gu, còn những bạn học kém hoặc ăn mặc giản dị thì tôi chẳng thèm để ý.
Một ngày nọ, cô giáo chủ nhiệm phát động phong trào “Đôi bạn cùng tiến” để giúp đỡ những bạn học yếu. Thật không may, tôi được phân công kèm cặp Hằng – một cô bạn mà tôi chưa từng nói chuyện. Hằng ít nói, học lực trung bình và thường xuyên nghỉ học không lý do. Cô giáo xếp chúng tôi ngồi cạnh nhau và yêu cầu tôi giúp Hằng tiến bộ. Trong khi tôi không giấu nổi sự thất vọng, Hằng lại tỏ ra vui mừng. Bạn ấy cười với tôi và nói nhỏ: “Cậu giúp tớ nhé!”. Tôi đành miễn cưỡng gật đầu, nhưng trong lòng cảm thấy bực bội vì bị mất tự do.
Dù không hài lòng, tôi vẫn tuân theo lời cô giáo. Tôi bắt đầu kèm Hằng học, vừa để giúp bạn ấy tiến bộ, vừa để chứng tỏ năng lực của mình. Mỗi chiều, tôi yêu cầu Hằng qua nhà tôi học bài. Ban đầu, Hằng có vẻ ngại ngùng, nhưng dần dần bạn ấy cũng quen. Qua quá trình kèm cặp, tôi nhận ra Hằng không phải là người kém cỏi, chỉ là bạn ấy chưa có thói quen ôn bài và làm bài tập đầy đủ. Vở bài tập của Hằng cũng thiếu sót nhiều, điều đó giải thích vì sao bạn ấy thường bị điểm kém.
Hằng rất nghe lời tôi, coi tôi như một người thầy. Mỗi khi được tôi khen, bạn ấy cười tươi rói, và tôi chợt nhận ra Hằng không xấu xí như tôi từng nghĩ. Bạn ấy có nét duyên ngầm, dù da ngăm đen. Tuy nhiên, tôi vẫn giữ thái độ bình thường, không nghĩ rằng mình sẽ coi Hằng là bạn thân. Cho đến một ngày định mệnh…
Hôm đó, tôi đạp xe đi dạo một mình. Mải mê ngắm nhìn và suy nghĩ vu vơ, tôi lạc vào một khu phố vắng vẻ. Giữa trưa nắng, tôi không biết đường về, cứ đạp xe loanh quanh mãi. Bỗng nhiên, một nhóm con trai hầm hố đi xe máy lao tới. Chúng trêu chọc tôi, thậm chí còn sờ vào má khiến tôi loạng choạng rồi ngã xuống đường. Chúng cười lớn rồi bỏ đi, để lại tôi đau đớn và tức giận. Tôi khóc nức nở, cho đến khi nghe một giọng nói quen thuộc:
- Ôi! Ngân Hà! Sao cậu lại ở đây?
Tôi ngẩng đầu lên và nhận ra Hằng. Bạn ấy mặc đồ ở nhà, tay cầm mớ rau, nhìn tôi đầy lo lắng. Tôi kể sơ qua tình hình và cố gắng đứng dậy, nhưng chân tôi bị chảy máu và đau nhức. Hằng nhanh chóng dựng xe, đỡ tôi lên và đèo tôi về nhà bạn ấy. Nhà Hằng là một ngôi nhà cấp bốn nhỏ bé, đồ đạc đơn sơ. Tôi được biết, nhà chỉ có hai mẹ con, mẹ Hằng làm công nhân vệ sinh môi trường, rất vất vả. Hằng thường xuyên phải giúp mẹ làm việc nhà và đi quét rác. Tôi chợt nhận ra mình đã quá vô tâm, không hề biết về hoàn cảnh khó khăn của bạn.
Hằng đưa tôi về nhà, lấy cồn rửa vết thương và băng bó cẩn thận. Nhìn Hằng làm mọi thứ thành thạo, tôi cảm thấy khâm phục bạn ấy. Tôi vốn sợ máu, nhưng Hằng lại bình tĩnh xử lý mọi thứ. Sau đó, bạn ấy đưa tôi về tận nhà. Từ nhà Hằng đến nhà tôi khá xa, vậy mà hôm nào bạn ấy cũng đi bộ qua để học bài. Tôi thực sự cảm thấy ân hận và thương Hằng vô cùng.
Mấy ngày sau, vì chân đau, tôi nghỉ học. Hằng ngày nào cũng đến thăm tôi, cùng tôi học bài và chép bài giúp tôi. Lúc này, người được kèm cặp lại chính là tôi chứ không phải Hằng.
Khi tôi khỏi chân, chúng tôi trở thành đôi bạn thân thiết. Hằng ngày, tôi qua nhà đón Hằng đi học, hai đứa thay nhau đèo xe, vừa đi vừa ôn bài và trò chuyện rôm rả. Tôi kể cho bố mẹ nghe về hoàn cảnh của Hằng, và bố tôi đã giúp mẹ Hằng xin việc bán hàng ở cửa hàng gạo, đỡ vất vả hơn.
Hai mẹ con Hằng vui mừng khôn xiết, liên tục cảm ơn gia đình tôi. Còn tôi, tôi cảm thấy hạnh phúc vì đã tìm được một người bạn giàu nghị lực, ít nói nhưng vô cùng sâu sắc và tốt bụng.
Từ đó đến nay, tôi và Hằng luôn là đôi bạn thân thiết. Học lực của Hằng cũng tiến bộ rõ rệt, bạn ấy đạt danh hiệu “Học sinh tiên tiến”. Dù có chuyện gì vui buồn, chúng tôi đều chia sẻ và giúp đỡ nhau. Có một người bạn như Hằng, tôi cảm thấy mình trưởng thành hơn rất nhiều.
Mẫu 2
Trong cuộc đời mỗi người, ai cũng có những kỷ niệm đặc biệt gắn liền với những sự kiện đáng nhớ. Những khoảnh khắc ấy không chỉ để lại dấu ấn sâu sắc mà còn khơi gợi nhiều cảm xúc, tâm trạng khác nhau. Mỗi lần nhớ lại, ta như được sống lại trong những ký ức xưa cũ. Đối với em, những kỷ niệm đáng nhớ không phải là điều gì quá lớn lao, mà chỉ là những câu chuyện nhỏ nhưng vô cùng ý nghĩa trong cuộc sống.
Một trong những kỷ niệm khiến em nhớ mãi là lần đầu tiên em thực sự có cảm hứng học tập. Cảm hứng ấy đến một cách tự nhiên và mang lại kết quả bất ngờ, khiến em không thể nào quên. Đó là một khoảnh khắc ngẫu nhiên, xảy ra vào thời điểm em không ngờ tới, nhưng lại trở thành bước ngoặt trong cách em tiếp cận việc học.
Em vẫn nhớ rõ, đó là vào năm học cấp hai. Dù không thích môn Ngữ văn, nhưng một buổi sáng sau cơn mưa, khi nhìn cảnh vật tươi mới, em bỗng nhớ đến những hình ảnh trong bài thơ đã học. Những câu chữ trong đầu em kết hợp lại một cách nhanh chóng và chính xác đến mức em không thể tin nổi. Bài thơ mà em chỉ đọc qua một lần trên lớp, không hề ôn lại, bỗng nhiên được em đọc thuộc lòng. Cảm giác lúc ấy vừa ngỡ ngàng, vừa hạnh phúc, như thể em vừa hoàn thành một điều gì đó thật lớn lao.
Em luôn yêu thích các môn khoa học tự nhiên như Toán, nhưng lại cảm thấy khó khăn với môn Ngữ văn. Trong suy nghĩ của em lúc đó, Ngữ văn là một môn học nhiều lý thuyết, thiếu tính thực tế và không hấp dẫn. Dù cô giáo giảng bài rất nhiệt tình, em vẫn không thể tìm thấy niềm vui trong từng tiết học.
Việc học Ngữ văn của em chỉ mang tính chất đối phó, miễn sao qua môn là được. Trước mỗi bài kiểm tra, em thường học thuộc lòng như một cái máy, nhưng chỉ vài ngày sau, những câu thơ, đoạn văn đã rơi rụng dần trong trí nhớ. Những bài thơ em thuộc lòng thực sự rất ít. Nhưng mọi thứ đã thay đổi vào một buổi chiều đặc biệt, khi em bắt gặp một khung cảnh tuyệt đẹp trên đường đến trường.
Đó là một buổi chiều thứ sáu, em nhớ rất rõ vì hôm ấy có hai tiết Ngữ văn. Em vốn không thích học văn nên cảm thấy rất áp lực. Buổi trưa hôm ấy, trời đổ mưa lớn, bầu trời đen kịt, gió thổi mạnh khiến cây cối nghiêng ngả. Em thầm hy vọng mưa sẽ kéo dài để em có cớ nghỉ học, đặc biệt là tránh được hai tiết Ngữ văn. Nhưng chỉ một giờ sau, mưa tạnh, trời quang đãng trở lại, và em đành phải đến trường với tâm trạng chán nản.
Trên đường đi, em lo lắng vì chưa học bài. Nhưng khung cảnh sau cơn mưa thật đẹp: trời trong xanh, gió nhẹ thổi, mặt đường lấp lánh ánh nước. Dòng nước trên những con rạch chảy êm đềm, tạo nên một khung cảnh yên bình. Trong đầu em bỗng hiện lên những câu thơ rời rạc, và rồi em tự nhiên đọc thuộc được một đoạn thơ mà em chưa từng nghĩ mình có thể nhớ nổi.
“Trời xanh đây là của chúng ta
Núi rừng đây là của chúng ta
Những cánh đồng thơm mát
Những ngả đường bát ngát
Những dòng sông đỏ nặng phù sa”
Thật kỳ lạ, khung cảnh tươi đẹp sau cơn mưa đã giúp em nhớ lại và đọc thuộc những câu thơ mà em từng cho là khó nhằn. Kết quả, trong buổi kiểm tra hôm ấy, em đã đọc trọn vẹn khổ thơ này. Cô giáo khen ngợi em trước cả lớp và cho em điểm chín. Em cảm thấy vô cùng vui sướng và nhận ra rằng môn Ngữ văn cũng có những điều thú vị mà em chưa từng khám phá.
Mẫu 3
Tuần trước, trường em phát động phong trào học tập và làm theo “Năm điều Bác Hồ dạy”. Em đã có cơ hội thực hiện một việc tốt: nhặt được của rơi và trả lại cho người đánh mất.
Vào trưa thứ năm, trên đường đi học về, khi đi qua một đoạn đường vắng, em nhìn thấy một chiếc túi xách nhỏ màu đen nằm giữa đường. Em nhặt lên và vừa đi chậm rãi, vừa đưa mắt tìm kiếm xem ai là chủ nhân của nó.
Một lúc lâu sau, vẫn không thấy ai tìm kiếm. Em đoán người đánh rơi có lẽ đã đi xa hoặc không biết mình đã làm mất túi. Nếu biết, chắc họ đang loay hoay tìm kiếm trên những đoạn đường đã qua. Em tự hỏi: người đánh rơi là ai? Một bác cán bộ, một chú công nhân, hay một anh bộ đội? Trong túi có những gì? Có lẽ nào lại không có giấy tờ, tài liệu hay tiền bạc? Những câu hỏi cứ dồn dập hiện lên trong đầu em. Em đưa mắt nhìn quanh lần nữa. Những người đi đường trên xe máy hay xe đạp không ai để ý đến em, đang đứng lúng túng với chiếc cặp trên vai và chiếc túi lạ trên tay.
Em phân vân mãi: nên trả lại hay không? Nếu mình không trả, ai biết được mà trách? Có tiền, mình sẽ mua truyện tranh, quần áo mới, và những món đồ chơi mà mình hằng ao ước. Nghĩ đến đó, em thấy lòng phấn khích, bước chân như nhanh hơn, nhẹ nhàng hơn. Bỗng nhiên, tiếng thầy Hiệu trưởng trong buổi lễ phát động vang lên trong đầu em: "Các em hãy ghi nhớ Năm điều Bác Hồ dạy, cố gắng học tập tốt, tu dưỡng tốt để trở thành con ngoan, trò giỏi...".
Không! Không nên tham của người khác! Phải trả lại thôi!
Chủ nhân chiếc túi xách này sẽ vui biết bao nếu tìm lại được nó. Nhưng làm sao biết ai là người đánh rơi mà trả? Tốt nhất là đem nộp cho các chú công an.
Giữa trưa, trụ sở công an phường vắng vẻ, chỉ có một chú trực ban. Thấy em ngập ngừng ở cửa, chú vồn vã hỏi:
- Có chuyện gì thế cháu?
- Dạ thưa chú... cháu nhặt được chiếc túi xách này. Cháu đem nộp, nhờ chú trả lại cho người bị mất ạ!
Chú đỡ lấy chiếc túi từ tay em, tươi cười xoa đầu em rồi nói:
- Cháu ngoan lắm, không tham của rơi! Chú cháu mình xem trong này có những gì để còn ghi vào biên bản.
Chú lấy ra một xấp giấy tờ chủ quyền nhà, chủ quyền xe và hơn hai triệu tiền mặt. Chú ghi rõ từng thứ vào biên bản rồi yêu cầu em ghi tên và địa chỉ xuống phía dưới. Với tên tuổi và địa chỉ của người đánh mất, các chú công an sẽ dễ dàng trả lại chiếc túi.
Sáng thứ hai tuần sau, em được thầy Hiệu trưởng và cô Tổng phụ trách tuyên dương trong tiết chào cờ. Tiếng vỗ tay nồng nhiệt của toàn trường khiến em vô cùng xúc động. Buổi tối, gia đình em tiếp một người khách lạ. Đó chính là chủ nhân của chiếc túi. Bác cảm ơn em mãi và tặng em một trăm ngàn để mua sách vở hoặc đồ chơi, nhưng em kiên quyết từ chối.
Ba mẹ em rất vui vì em biết làm điều tốt. Lời khen chân thành của mọi người là phần thưởng quý giá nhất đối với em. Nhớ lại chuyện ấy, giờ đây em vẫn cảm thấy vui vẻ và hạnh phúc.
Mẫu 4
Trong cuộc đời, ai cũng có lúc mắc sai lầm. Điều quan trọng là chúng ta biết nhận ra, sửa chữa và làm nhiều việc tốt để bù đắp. Gần đây, tôi đã trải qua một sự việc đáng nhớ, để lại trong tôi bài học sâu sắc về sự trung thực và lòng dũng cảm.
Cuối buổi học, cô giáo phát phiếu thu học phí cho cả lớp. Về nhà, tôi đưa phiếu cho mẹ, và mẹ chuẩn bị tiền cho tôi mang đi nộp. Sáng hôm sau, tôi để tiền trong cặp và đến lớp. Khi tổ trưởng truy bài, tôi phát hiện mình quên cuốn bài tập Toán. Tôi lục tung cặp sách nhưng không tìm thấy, mà không biết rằng mình đã vô tình làm rơi phong bì đựng tiền xuống gầm bàn. Cô giáo thu tiền, tôi cuống cuồng tìm kiếm nhưng không thấy. Cuối cùng, cô cho phép tôi nộp tiền vào ngày hôm sau. Tôi lo lắng không biết phải giải thích thế nào với mẹ, sợ rằng mẹ sẽ mắng mình.
Trên đường về, tôi vừa đi vừa nghĩ cách nói với mẹ. Bỗng nhiên, tôi nhìn thấy một chiếc ví tiền rơi ra từ túi của một anh sinh viên. Tôi không biết tên anh, nhưng nhớ rõ mặt vì anh thường đi cùng chuyến xe buýt với tôi. Tôi nhanh tay nhặt chiếc ví và bỏ vào túi, trong lòng thầm nghĩ: “Thế là mình có tiền để đóng học phí rồi!”.
Tối đó, khi lên giường ngủ, cảm giác hí hửng ban đầu dần tan biến. Tôi bắt đầu nghĩ về anh sinh viên kia, chắc hẳn anh cũng đang lo lắng và buồn bã như tôi khi đánh rơi tiền. Dù cố gắng lờ đi, nhưng suy nghĩ đó cứ ám ảnh tôi mãi. May mắn thay, cơn buồn ngủ đã kéo tôi vào giấc ngủ sâu.
Sáng hôm sau, tôi nộp số tiền nhặt được cho cô giáo. Cô nhìn tôi và hỏi: “Con có chuyện gì không?”. Cuối buổi học, tôi kể lại toàn bộ câu chuyện cho cô. Cô khuyên tôi nên nói thật với mẹ và tìm cách trả lại tiền. Cô nói: “Giấu diếm sai lầm và lấy đồ của người khác là không trung thực. Con cần dũng cảm nhận lỗi và sửa chữa. Cô tin mọi người sẽ tha thứ cho con khi con biết nhận ra lỗi lầm của mình”. Về nhà, tôi kể lại sự việc với mẹ. Mẹ không mắng mắng tôi mà chỉ nhẹ nhàng khuyên bảo và cho tôi tiền để trả lại anh sinh viên.
Hôm sau, trên chuyến xe buýt về nhà, tôi thấy anh sinh viên đó. Tôi rụt rè đến gần, giải thích mọi chuyện và đưa tiền trả lại cho anh. Anh không trách mắng mà chỉ nhẹ nhàng khuyên nhủ tôi. Lòng tôi chợt nhẹ nhõm và thanh thản hơn rất nhiều.
Ngày hôm sau, khi đến lớp, Thùy Dương – bạn ngồi gần tôi – chạy lại hỏi: “Có phải hôm trước cậu đánh rơi phong bì màu xanh không? Tớ nhặt được cái phong bì đề tên cậu. Hôm qua tớ nghỉ học nên chưa trả lại được”. Tôi mừng rỡ nhảy cẫng lên và cảm ơn bạn. Cuối cùng, tôi đã trả lại được của rơi cho người đánh mất và cũng tìm lại được đồ của mình.
Qua câu chuyện này, tôi nhận ra rằng nếu chúng ta làm việc tốt, những điều tốt đẹp sẽ đến với chúng ta. Mong rằng mỗi bạn học sinh đều biết trung thực, dám nhìn nhận khuyết điểm và sửa chữa sai lầm của mình.
Mẫu 5
Có lẽ ai cũng có những kỷ niệm riêng, dù vui hay buồn, chúng đều được lưu giữ trong trái tim. Tôi cũng vậy, tôi có một kỷ niệm mà tôi sẽ mãi không bao giờ quên.
Sau những ngày học tập căng thẳng, chủ nhật là ngày tôi được nghỉ ngơi và thư giãn. Thấy nhà cửa hơi bừa bộn, tôi quyết định dọn dẹp. Trong lúc dọn, tôi vô tình chạm vào chiếc lọ hoa mà mẹ rất quý và làm vỡ nó. Chiếc lọ này là món quà sinh nhật từ người bạn thân của mẹ, người đã chuyển vào miền Nam sinh sống. Lọ hoa có hình bầu dục, màu xanh lam, in hình những cánh hoa sen rất đẹp.
Khi mẹ đi chợ về, tôi đã thu dọn hết những mảnh vỡ. Dù rất sợ, tôi vẫn quyết định thú nhận với mẹ. Tôi lấy hết can đảm chạy vào bếp và nói:
- Mẹ ơi, con có chuyện muốn nói với mẹ.
Mẹ ngạc nhiên nhìn tôi và hỏi:
- Có chuyện gì vậy con?
Tôi ấp úng:
- Con đã đánh vỡ… chiếc lọ hoa của mẹ ạ... Lúc dọn dẹp, con đã vô tình làm vỡ nó.
Nói xong, tôi chờ đợi lời quát mắng hay trách phạt. Nhưng mẹ không làm thế. Mẹ chỉ nhẹ nhàng xoa đầu tôi và nói:
- Mẹ hơi buồn vì con không cẩn thận. Nhưng việc con dám thú nhận lỗi lầm khiến mẹ rất vui.
Tôi liền chạy lại ôm chầm lấy mẹ:
- Con xin lỗi mẹ! Lần sau, con sẽ cẩn thận hơn.
Kỷ niệm đó đã dạy tôi một bài học quý giá. Tôi cũng hiểu thêm về tình yêu thương và sự bao dung của mẹ.
Mẫu 6
Trong cuộc đời, mỗi người đều trải qua nhiều sự việc, từ đó rút ra những bài học quý giá. Những trải nghiệm này giúp chúng ta trưởng thành và hiểu sâu sắc hơn về cuộc sống.
Sự việc xảy ra khi em mới bước vào cấp hai. Lúc đó, em vẫn chưa quen hết các bạn trong lớp. Vốn tính nhút nhát, em ngại chủ động làm quen. Em nhớ rõ hôm đó, lớp em có giờ kiểm tra môn Ngữ Văn. Đang ôn bài, em nghe thấy ai đó gọi tên mình:
- Minh Hà ơi, cậu có bút bi màu đen không? Cho tớ mượn một chiếc với. Lát nữa có giờ kiểm tra mà bút của tớ hết mực rồi. Các bạn trong lớp toàn viết bút bi màu xanh thôi.
Em quay lại và nhận ra đó là Minh Anh, bạn ngồi phía sau. Dù chưa thân thiết lắm, em vẫn mở hộp bút và đưa bạn chiếc bút còn lại của mình.
- Mình có!
Minh Anh mỉm cười và hỏi:
- Bạn vẫn còn một chiếc bút khác phải không?
Em trả lời:
- Bạn yên tâm, mình vẫn còn một chiếc bút nữa đây. Bạn cứ dùng bút của mình đi!
Em vừa nói vừa giơ chiếc bút bi của mình lên. Minh Anh mỉm cười và nói:
- Mình cảm ơn bạn nhiều nhé.
Sau giờ kiểm tra, Minh Anh định trả lại bút, nhưng em khuyên bạn cứ giữ lại vì bạn vẫn cần dùng. Từ đó, chúng em bắt đầu trò chuyện nhiều hơn.
Cuối buổi học hôm đó, Minh Anh chạy đến nói chuyện với em. Chúng em phát hiện ra cả hai có nhiều điểm chung. Kể từ đó, em và Minh Anh trở thành những người bạn thân thiết.
Sự việc đó đã giúp em có thêm một người bạn mới. Em rất trân trọng tình bạn này và mong rằng chúng em sẽ luôn là bạn tốt của nhau.
- Kể lại câu chuyện Nhà phát minh và bà cụ - Bài văn mẫu lớp 4 sách Kết nối tri thức (Tuần 12)
- Viết 2 - 3 câu miêu tả cơn mưa với những tính từ tả tiếng mưa (5 ví dụ) - Trích từ 'Bức tường có nhiều phép lạ', Tiếng Việt 4 KNTT
- Viết đoạn văn miêu tả hoạt động hoặc đặc điểm ngoại hình của con vật yêu thích - Luyện tập kỹ năng viết văn miêu tả con vật trong chương trình Tiếng Việt 4 KNTT
- Bài thơ Sông núi nước Nam - Nam quốc sơn hà: Biểu tượng của tinh thần độc lập và chủ quyền dân tộc
- Nguyên nhân Chí Phèo khiến dân làng Vũ Đại kinh hãi khi vừa trở về từ nhà tù? Soạn bài Chí Phèo KNTT