Kể lại câu chuyện khiến bố mẹ buồn lòng - Tuyển tập 13 bài văn mẫu lớp 7
EduTOPS xin giới thiệu tài liệu tham khảo Bài văn mẫu lớp 7: Kể lại câu chuyện khiến bố mẹ buồn lòng, một nguồn tư liệu quý giá dành cho học sinh.

Tài liệu bao gồm 14 bài văn mẫu chọn lọc, được trình bày chi tiết và đầy đủ dưới đây, giúp học sinh lớp 7 nâng cao kỹ năng viết văn.
Kể lại câu chuyện khiến bố mẹ buồn lòng một cách ngắn gọn
Bố mẹ luôn dành cho chúng ta tình yêu thương vô bờ và sự bao dung vô điều kiện. Tuy nhiên, đôi lúc chúng ta vô tình mắc phải những sai lầm khiến bố mẹ phải phiền lòng. Tôi vẫn nhớ như in kỷ niệm năm tôi học lớp sáu, khi tôi còn ham chơi và lười biếng trong học tập. Có những lần tôi trốn học để đi chơi game với bạn bè. Một hôm, sau giờ tan học, nhóm bạn rủ tôi đi chơi. Vì mải mê vui đùa, tôi chẳng để ý thời gian cho đến khi trời đã tối mịt. Vội vàng đạp xe về nhà, tôi không may đâm phải một chiếc xe máy ở ngã rẽ. Tôi ngã xuống, cả người đau nhức. Người điều khiển xe máy là một thanh niên, anh ấy đã giúp tôi vào bệnh viện. May mắn thay, tôi chỉ bị thương nhẹ. Khi bố mẹ tới bệnh viện, nhìn thấy họ, lòng tôi tràn ngập sự hối hận. Tôi đã khiến bố mẹ lo lắng rất nhiều. Về nhà, tôi đã can đảm nói lời xin lỗi. Mẹ tôi mỉm cười, nói rằng chỉ cần tôi nhận ra lỗi lầm và sửa đổi là đủ. Bố tôi cũng nhẹ nhàng vỗ vai an ủi tôi. Khoảnh khắc ấy, tôi bật khóc, nhận ra mình đã làm bố mẹ buồn lòng. Từ đó, tôi luôn cố gắng học tập chăm chỉ và ngoan ngoãn hơn để không bao giờ khiến bố mẹ phiền lòng nữa.
Kể lại sự việc em đã làm khiến bố mẹ buồn lòng
Mẫu số 1
Đôi khi, chúng ta không tránh khỏi những sai lầm khiến bố mẹ buồn lòng. Nhưng điều quan trọng là cách chúng ta đối mặt với lỗi lầm và rút ra bài học quý giá từ đó.
Tôi cũng từng mắc phải lỗi lầm, và chính điều đó đã dạy tôi nhiều bài học sâu sắc. Trong tiết sinh hoạt tuần trước, cô giáo bận việc nên giao lớp tự quản. Nhân cơ hội, tôi và các bạn đã trốn tiết để ra ngoài cổng trường chơi điện tử. Quán điện tử cách trường không xa, và vì đó là tiết cuối buổi chiều, chúng tôi chẳng lo lắng gì. Thật không may, cô giáo tình cờ đi ngang qua và phát hiện ra. Cô yêu cầu chúng tôi trở lại lớp ngay lập tức. Hôm sau, cô nghiêm khắc phê bình chúng tôi trước cả lớp và thông báo sẽ gặp phụ huynh. Tôi cảm thấy vô cùng hối hận và lo lắng.
Cuối tuần, cô giáo đến nhà nói chuyện với mẹ tôi. Tôi ngồi trên phòng, lòng đầy bất an. Sau khi cô ra về, mẹ gọi tôi lại và nhắc nhở. Nghe lời mẹ, tôi bỗng cảm thấy bực bội và có thái độ không lễ phép. Tôi giận dỗi mẹ suốt mấy ngày. Mọi chuyện chỉ thay đổi khi tôi đọc được bức thư bố để lại trên bàn. Trong thư, bố nghiêm khắc phê bình thái độ của tôi và kể về mẹ. Bố nhắc lại khi tôi còn nhỏ, tôi rất nghịch ngợm. Một lần, tôi trèo cây hái quả và bị ngã. Lúc đó, bố đi công tác, chỉ có mẹ chăm sóc tôi từng li từng tí. Đọc xong thư, tôi xúc động vô cùng.
Chiều hôm đó, khi mẹ đi làm về, tôi chạy đến ôm lấy mẹ, xin lỗi mẹ trong nước mắt. Mẹ cũng khóc và an ủi tôi. Bố đi làm về, thấy hai mẹ con ôm nhau khóc, chỉ mỉm cười nhìn. Tôi thầm cảm ơn bức thư của bố đã giúp tôi nhận ra sai lầm. Từ đó, tôi học hành chăm chỉ hơn và biết giúp đỡ mẹ việc nhà. Bố mẹ rất vui trước sự thay đổi của tôi.
Lỗi lầm chúng ta mắc phải có thể mang đến những bài học ý nghĩa. Quan trọng là chúng ta biết nhận ra sai lầm, sửa chữa và sống tốt hơn mỗi ngày. Tôi mong rằng mình sẽ trở thành niềm tự hào của bố mẹ.
Mẫu số 2
Ai cũng có những kỉ niệm riêng, dù vui hay buồn, đều được khắc sâu trong trái tim. Tôi cũng vậy, có một kỉ niệm mà tôi sẽ mãi không bao giờ quên.
Sau những ngày học tập căng thẳng, chủ nhật là ngày tôi được nghỉ ngơi và thư giãn. Thấy nhà cửa hơi bừa bộn, tôi quyết định dọn dẹp. Trong lúc dọn, tôi vô tình làm vỡ chiếc lọ hoa mà mẹ yêu quý nhất. Đó là món quà sinh nhật từ người bạn thân của mẹ, người đã chuyển vào miền Nam sinh sống. Chiếc lọ hình bầu dục, màu xanh lam, in hình những cánh hoa sen tuyệt đẹp.
Khi mẹ đi chợ về, tôi đã dọn sạch những mảnh vỡ. Dù sợ hãi, tôi vẫn quyết định thú nhận với mẹ. Tôi lấy hết can đảm bước vào bếp và nói:
- Mẹ ơi, con có chuyện muốn nói với mẹ.
Mẹ ngạc nhiên nhìn tôi và hỏi:
- Có chuyện gì vậy con?
Tôi ấp úng trả lời:
- Con đã làm vỡ chiếc lọ hoa của mẹ ạ... Lúc dọn dẹp, con đã vô tình làm vỡ nó.
Tôi chờ đợi những lời trách mắng, nhưng mẹ chỉ nhẹ nhàng xoa đầu tôi và nói:
- Mẹ hơi buồn vì con không cẩn thận, nhưng mẹ rất vui vì con đã dám thú nhận lỗi lầm của mình.
Tôi chạy lại ôm chầm lấy mẹ và nói:
- Con xin lỗi mẹ! Lần sau, con sẽ cẩn thận hơn.
Dù mẹ không trách mắng, tôi biết mẹ đã buồn lòng. Điều này khiến tôi càng thấy hối hận và tự nhủ sẽ cẩn thận hơn trong tương lai.
Kỉ niệm đó đã dạy tôi một bài học quý giá về sự trung thực và tình yêu thương bao dung của mẹ.
Mẫu số 3
Gia đình là nơi quan trọng nhất trong cuộc đời mỗi người, nơi có những người thân yêu luôn bao dung và yêu thương ta. Tuy nhiên, đôi khi chúng ta lại mắc phải những sai lầm khiến họ phải buồn lòng.
Chiều hôm qua, cô giáo chủ nhiệm của lớp tôi nghỉ ốm, nên cả lớp phải tự học. Đức rủ tôi trốn học để đi chơi game. Trong quán, chúng tôi hào hứng chọn một góc ngồi và nhanh chóng bị cuốn vào trò chơi. Đến khi bác chủ quán nhắc nhở, chúng tôi mới nhận ra trời đã khuya:
- Hai cháu ơi, về nhà đi. Bác sắp đóng cửa rồi.
Lúc đó đã là mười một giờ đêm. Tôi và Đức vội vàng trả tiền rồi ra về. Trên đường, tôi lo lắng nghĩ về việc sẽ bị bố mẹ mắng. Tôi cố nghĩ ra một lí do hợp lí để giải thích.
Về đến nhà, tôi thấy bố mẹ đang ngồi trong phòng khách. Tôi chào bố mẹ nhưng không nhận được câu trả lời. Một nỗi sợ hãi bao trùm lấy tôi. Tôi lén nhìn mẹ, khuôn mặt mẹ đầy buồn bã. Bỗng bố lên tiếng:
- Chiều nay, cô giáo chủ nhiệm đã gọi điện cho mẹ. Bố mẹ rất buồn khi biết con trốn học.
Tôi cảm thấy vô cùng sợ hãi, giọng nói ấp úng:
- Con… con…
Tôi quên hết những lời giải thích đã chuẩn bị. Tôi đứng im, chờ đợi lời trách mắng. Nhưng thay vào đó, bố nhẹ nhàng bảo tôi ngồi xuống và kể về tuổi thơ của mình. Bố cũng từng mắc lỗi, nhưng nhờ sự bao dung của ông bà nội, bố đã nhận ra và sửa chữa để trưởng thành hơn.
Tôi lắng nghe câu chuyện của bố, lòng tràn đầy hối hận. Tôi liền nói:
- Con xin lỗi bố mẹ. Con đã nhận ra lỗi lầm của mình. Từ nay, con sẽ chăm chỉ học tập, không ham chơi hay trốn học nữa ạ.
Nhờ lỗi lầm này, tôi đã học được một bài học quý giá và trưởng thành hơn, sống có trách nhiệm hơn.
Mẫu số 4
Mỗi đứa trẻ đều có lúc phạm sai lầm khiến cha mẹ buồn lòng. Tôi cũng không ngoại lệ, nhưng từ đó tôi đã rút ra được một bài học quý giá.
Tôi vốn là một cậu bé hiếu động, đặc biệt đam mê trò chơi điện tử. Vì nhà không có máy tính, nên cuối tuần tôi thường cùng bạn bè ra quán chơi. Một khi đã ngồi trước màn hình, chúng tôi dường như quên hết thế giới xung quanh.
Tối hôm đó là thứ hai đầu tuần. Trong lúc học bài, tôi không ngừng nghĩ về trận đấu ngày hôm qua với Hùng - cậu bạn thân cùng lớp, cũng đam mê trò chơi điện tử. Càng nghĩ, tôi càng cảm thấy không phục vì mình chơi giỏi hơn. Tôi quyết định phải luyện tập để chiến thắng và “dằn mặt” Hùng. Trong đầu tôi chợt nảy ra một ý định. Tôi đứng dậy, gấp sách lại và nói với mẹ:
- Mẹ ơi! Bài Toán này khó quá! Mẹ cho con sang nhà Hùng hỏi bài nhé!
Mẹ đồng ý và dặn tôi về sớm. Tôi vội vã chạy đi. Nhà Hùng ở cuối phố, cách nhà tôi chỉ vài trăm mét. Đi qua mấy quán điện tử, chỗ nào cũng đông nghịt người. Lén nhìn xung quanh, không thấy ai quen, tôi vội rẽ vào quán. Ngồi vào bàn, tôi cảm thấy phấn khích lạ thường, mải mê chơi đến quên cả thời gian. Bỗng một bàn tay vỗ nhẹ lên vai khiến tôi giật mình:
- Nghỉ thôi cháu! Muộn quá rồi!
Bác chủ quán nhắc nhở rồi chỉ lên đồng hồ. Đã hơn 11 giờ đêm. Tôi hoảng hốt đứng dậy, trả tiền rồi vội vã ra về.
Lòng đầy lo lắng, tôi vừa đi vừa nghĩ cách đối phó nhưng chẳng biết phải làm sao. Đột nhiên, một chiếc xe máy dừng ngay bên cạnh, và giọng bố tôi vang lên nghiêm nghị:
- Tuấn, lên xe mau!
Hai đầu gối tôi bủn rủn, đứng như trời trồng, miệng lắp bắp:
- Bố… bố… đi tìm con ạ?
- Đúng vậy! Mẹ nói con sang nhà Hùng hỏi bài, nhưng muộn quá không thấy con về nên nhờ bố đi đón.
Giọng bố rất bình thản, nhưng tôi biết bố đang kìm nén cơn giận. Một nỗi sợ hãi khủng khiếp khiến tôi choáng váng. Như một cái máy, tôi leo lên xe để bố chở về nhà. Về đến nơi, tôi thấy mẹ vẫn chưa đi ngủ mà đang ngồi đợi. Chắc hẳn mẹ đã rất lo lắng. Tôi cảm thấy vô cùng có lỗi. Bước vào nhà, tôi liền xin lỗi bố mẹ và thành thật kể lại mọi chuyện. Bố nhẹ nhàng nói với tôi:
- Tuổi trẻ thường hiếu thắng, thích hơn thua với bạn bè. Điều đó không sai. Nhưng việc con nói dối mẹ để đi chơi là không đúng. Bố mẹ không phản đối việc con chơi game, nhưng nếu chơi quá nhiều sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe và học tập. Bố hy vọng con sẽ nhận ra điều đó!
Sau khi lắng nghe, tôi chợt nhận ra lỗi lầm của bản thân. Tôi liền hứa với bố mẹ sẽ không tái phạm và nỗ lực học tập chăm chỉ hơn. Đây thực sự là một bài học quý giá mà tôi sẽ mãi khắc ghi.
Mẫu số 5
Trong cuộc đời, ai cũng từng mắc phải những sai lầm khiến cha mẹ buồn lòng, và tôi cũng không ngoại lệ. Nhưng chính từ những lỗi lầm ấy, tôi đã rút ra được bài học quý giá, giúp tôi trưởng thành hơn.
Hồi đó, dù là con gái nhưng tôi lại rất hiếu động và nghịch ngợm. Năm lớp năm, tôi thường xuyên tham gia cùng các bạn nam vào những trò chơi phá phách. Một lần, chúng tôi rủ nhau trốn tiết thể dục để ra ngoài cổng trường mua quà vặt. Không may, cả nhóm bị cô giáo bắt gặp. Cô yêu cầu chúng tôi trở lại lớp ngay lập tức. Đến cuối buổi, trong giờ sinh hoạt, cô đã nghiêm khắc phê bình chúng tôi trước cả lớp và thông báo sẽ gặp phụ huynh để trao đổi. Lúc ấy, vì còn nhỏ, tôi chỉ cảm thấy sợ hãi mà chưa nhận ra lỗi lầm của mình.
Hôm sau, khi cô giáo đến nhà nói chuyện với mẹ xong và ra về, mẹ gọi tôi lại để nhắc nhở. Lúc đó, tôi đã có thái độ và lời nói thiếu lễ phép với mẹ. Sau đó, tôi nhận được một lá thư từ bố. Trong thư, bố nghiêm khắc phê bình thái độ của tôi và kể lại những kỷ niệm khi tôi còn nhỏ, nhất là lúc mẹ thức trắng đêm chăm sóc tôi khi tôi bị ốm nặng. Lá thư ấy khiến tôi vô cùng xúc động và nhận ra lỗi lầm của mình. Chiều hôm đó, khi mẹ đi làm về, tôi ngập ngừng chạy đến ôm lấy mẹ, xin lỗi mẹ trong nước mắt. Mẹ cũng khóc và an ủi tôi. Bố vừa đi làm về, thấy hai mẹ con ôm nhau khóc, liền chạy đến ôm lấy chúng tôi.
Sau kỷ niệm đó, tôi dường như trưởng thành hơn. Tôi bắt đầu biết giúp đỡ bố mẹ những việc nhỏ trong nhà, trở nên ngoan ngoãn và chăm chỉ học tập hơn. Tôi cũng hiểu ra rằng, dù thế nào đi nữa, bố mẹ luôn bao dung và yêu thương tôi vô điều kiện. Dù lỗi lầm có lớn đến đâu, bố mẹ vẫn luôn sẵn sàng tha thứ.
Mẫu số 6
Gia đình đóng một vai trò vô cùng quan trọng trong cuộc sống của mỗi người. Đôi khi, chúng ta không tránh khỏi những sai lầm khiến cha mẹ buồn lòng. Nhưng trên hết, chúng ta luôn nhận được sự bao dung và tình yêu thương vô bờ từ những người thân yêu nhất.
Tôi lớn lên trong một gia đình thiếu vắng tình yêu thương trọn vẹn. Bố mẹ chia tay khi tôi còn rất nhỏ, và mọi gánh nặng gia đình đều đổ lên đôi vai của mẹ. Mẹ vừa là cha, vừa là mẹ, vừa là người bạn đồng hành của tôi. Thế nhưng, tôi lại là một đứa trẻ nghịch ngợm, thường xuyên khiến mẹ phải lo lắng và phiền lòng.
Chiều thứ sáu hàng tuần, tôi thường có tiết học thêm Toán ở trường. Nhưng hôm đó, tôi đã trốn học để đến nhà Lan chơi. Lan vừa được mẹ mua cho một chiếc máy tính mới, và cả hai chúng tôi say sưa chơi đến quên cả thời gian.
Trên đường về nhà, tôi tình cờ gặp Hùng - bạn cùng lớp. Cậu ấy cho tôi biết rằng hôm nay cô giáo đã điểm danh và phát hiện ra tôi cùng Lan trốn học. Cô đã gọi điện thông báo cho phụ huynh của cả hai. Nghe xong, lòng tôi đầy lo lắng, vội vàng đạp xe thật nhanh về nhà. Khi về đến nơi, tôi gọi mẹ nhưng không nghe thấy tiếng trả lời. Bước vào bếp, tôi thấy một mâm cơm đã được đậy kín cẩn thận. Sau khi tắm rửa và ăn cơm xong, tôi vẫn không thấy mẹ đâu. Tôi lén vào phòng mẹ và thấy mẹ đang nằm trên giường. Tôi khẽ gọi: “Mẹ ơi!” nhưng không nhận được phản hồi. Lo lắng, tôi chạy đến bên giường, chạm vào người mẹ thì thấy nóng bừng. Chợt nhớ ra chiều nay trời đổ cơn mưa lớn, có lẽ mẹ đã bị ngấm nước mưa khi về nhà.
Ngay lúc đó, tôi cảm thấy sợ hãi và vô cùng ân hận. Tôi tự trách mình vì mải chơi, trong khi mẹ phải làm việc vất vả, bị ốm mà vẫn cố gắng nấu cơm cho tôi. Tôi nhanh chóng lấy khăn lạnh đắp lên trán mẹ, nấu một ít cháo ăn liền, và chạy ra hiệu thuốc mua thuốc cho mẹ. Một lúc sau, mẹ tỉnh lại. Tôi thuyết phục mẹ ăn cháo và uống thuốc. Mẹ vừa ăn vừa mỉm cười nhìn tôi. Xong xuôi, tôi ôm chặt lấy mẹ và bật khóc: “Con xin lỗi mẹ ạ!”. Mẹ nhẹ nhàng ôm tôi và nói: “Không sao đâu con! Mẹ chỉ mong con nhận ra lỗi lầm của mình và không tái phạm nữa”.
Thật may mắn, sáng hôm sau mẹ đã khỏe lại và có thể đi làm bình thường. Kỷ niệm lần này đã giúp tôi nhận ra tình yêu thương và sự bao dung vô bờ của mẹ. Tôi tự nhủ với bản thân sẽ cố gắng học tập chăm chỉ và ngoan ngoãn hơn nữa.
Mẫu số 7
Trong cuộc sống, ai cũng từng mắc phải những sai lầm. Tôi cũng không ngoại lệ, đã có lần khiến bố mẹ phải phiền lòng vì những hành động thiếu suy nghĩ của mình.
Đó là năm tôi học lớp sáu. Tôi vốn là một đứa trẻ ham chơi, không chịu tập trung vào việc học. Kết quả cuối học kỳ một của tôi rất thấp, và cô giáo đã đến nhà để trao đổi với bố mẹ. Chiều hôm đó, tôi về nhà với tâm trạng đầy lo lắng. Bước vào phòng khách, tôi thấy bố mẹ đang ngồi chờ. Tôi chào hỏi và chuẩn bị tinh thần đón nhận những lời trách mắng. Nhưng thay vào đó, bố mẹ chỉ nhẹ nhàng trò chuyện với tôi.
Bố kể rằng cô giáo đã đến trao đổi về tình hình học tập của tôi. Cô nhận xét tôi là một học sinh thông minh nhưng chưa chăm chỉ, dẫn đến kết quả không như mong đợi. Bố cũng chia sẻ về thời học sinh của mình, rằng bố từng ham chơi và trốn học, khiến ông bà buồn lòng. Mẹ thì kể về tuổi thơ nghèo khó của mình, khi mẹ chỉ được học đến cấp hai rồi phải nghỉ để phụ giúp gia đình. Mẹ luôn mong ước được tiếp tục đi học nhưng không có cơ hội. Những câu chuyện ấy khiến tôi nghẹn ngào, nhận ra sự vô tâm của mình.
Lần đầu tiên, tôi được nghe những lời chia sẻ chân thành từ bố mẹ. Buổi trưa hôm ấy trôi qua trong sự ấm áp. Sau cuộc trò chuyện, cả nhà cùng nhau dùng bữa. Những món ăn mẹ nấu đều là món tôi yêu thích. Tôi lén nhìn mẹ, thấy khuôn mặt mẹ đã in hằn những nếp nhăn vì lo toan. Dù thất vọng về tôi, bố mẹ vẫn luôn yêu thương và quan tâm đến tôi. Tôi nhận ra mình cần phải cố gắng học tập nhiều hơn, vì bố mẹ đã vất vả làm việc để cho tôi có cơ hội được đi học.
Gia đình là điều quý giá nhất trong cuộc đời mỗi người. Ở đó, chúng ta luôn nhận được tình yêu thương và sự bao dung vô điều kiện. Từ tận đáy lòng, tôi muốn gửi đến bố mẹ những lời yêu thương và biết ơn sâu sắc nhất.
Kể lại câu chuyện khi em làm bố mẹ buồn lòng
Mẫu số 1
Từ trước đến nay, bố mẹ luôn hài lòng về những gì em làm. Nhưng có một lần, em đã khiến bố mẹ buồn lòng và lo lắng. Mỗi khi nhớ lại, em cảm thấy xấu hổ và tự nhủ sẽ không bao giờ để bố mẹ phải phiền muộn vì mình nữa.
Hôm đó, vào một buổi trưa hè oi ả, cái nắng miền Trung như thiêu đốt khiến ai nấy đều mệt mỏi. Bố mẹ và em gái đều đi nghỉ trưa, còn em được giao nhiệm vụ trông chừng em gái, vì bé mới ba tuổi và cần người chăm sóc.
Trưa hôm ấy, thằng Tý ở lớp rủ em đi bắn chim. Em quên khuấy nhiệm vụ được giao và vui vẻ nhận lời. Lúc đó, em chẳng nghĩ gì đến lời dặn của bố mẹ. Có lẽ, một đứa trẻ lớp sáu như em lúc ấy chỉ biết mải chơi mà quên đi trách nhiệm.
Em ngồi sau xe đạp của thằng Tý sang làng bên cạnh, nơi có một ngọn đồi lớn với nhiều cây cối và chim chóc. Em bị cuốn hút bởi khung cảnh nơi đây và say sưa với trò bắn chim cùng bạn. Hai đứa hì hục rượt đuổi nhau trên đồi, và dù bắn trượt vài phát, em cũng hạ được vài con chim. Thằng Tý bảo chim nướng với lá bưởi sẽ rất ngon. Chỉ nghĩ đến món chim nướng do bố làm, em đã thấy thèm thuồng.
Nhớ đến bố, em chợt nhớ ra nhiệm vụ trông em gái. Em vội vàng nói với thằng Tý, và hai đứa hối hả đạp xe về nhà. Về đến nơi đã 3 giờ chiều. Em thấy bố mẹ đang ngồi ở cửa, gương mặt đầy lo lắng và giận dữ. Khi thấy em và thằng Tý, mẹ liền lớn tiếng: “Đi đâu mà giờ mới về, không nhớ lời bố mẹ dặn sao?”. Bố thì im lặng, và em sợ nhất những lúc bố im lặng như thế.
Thằng Tý thấy không khí căng thẳng nên vội bỏ lại mấy con chim và đạp xe về nhà. Em đứng trơ ra đó, rồi chậm rãi bước vào nhà. Bố vẫn giữ vẻ mặt nghiêm nghị. Một lúc sau, bố mới lên tiếng, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy sức nặng: “Lần sau bố mẹ dặn gì thì nhớ lấy, con đi thế lỡ có chuyện gì thì làm sao? Con cũng lớn rồi, đừng để bố mẹ lo lắng như thế nữa”.
Nghe lời bố, em chỉ biết cúi mặt, nước mắt lăn dài trên má. Mẹ bảo em nín đi, bố cũng nhẹ nhàng an ủi. Lần sau, đừng làm bố mẹ phiền lòng và lo lắng như vậy nữa.
Em biết bố mẹ đã không còn giận, nhưng em vẫn cảm thấy xấu hổ và tự trách mình suốt buổi tối hôm đó. Em hứa từ nay sẽ không mải chơi, không để bố mẹ phải phiền lòng như thế nữa. Vì em yêu bố mẹ nhiều lắm.
Mẫu số 2
Ai cũng từng mắc lỗi, nhưng có những lỗi lầm khó quên. Tôi đã có một lần như thế, mắc lỗi với mẹ, và dù đã lâu, tôi vẫn không thể nào quên được.
Chuyện xảy ra vào một mùa hè cách đây khoảng hai năm. Lúc đó, mẹ tôi là bác sĩ quân y, luôn bận rộn với công việc cơ quan và gia đình. Hôm ấy, thấy mẹ đi làm về, tôi chạy ra chào rồi vội vã vào góc học tập để đọc nốt cuốn truyện tranh Conan. Một lát sau, tôi nghe tiếng mẹ gọi từ dưới nhà:
- Trang ơi, xuống quét nhà hộ mẹ đi con.
- Con đang bận mẹ ơi. – Tôi đáp, mắt vẫn dán vào cuốn truyện.
Mẹ đột ngột bước vào phòng, khuôn mặt đầy mệt mỏi:
- Sao con không quét nhà hộ mẹ mà vẫn ngồi đây đọc truyện?
Tôi phụng phịu cất cuốn truyện vào ngăn bàn, lê bước xuống nhà, cầm chổi quét qua loa cho xong. Đồ đạc rơi xuống đất tôi cũng chẳng thèm nhặt. Mặt tôi cau có, giận dữ. Căn phòng khách gọn gàng, đẹp đẽ của mẹ dưới tay tôi trở nên bừa bộn như một bãi chiến trường. Mẹ nhẹ nhàng nhắc:
- Con nhẹ tay thôi, không đồ đạc hư hết bây giờ.
Sự bực bội trong tôi bùng lên. Tôi ném chổi xuống đất, hét vào mặt mẹ:
- Thế con phải làm thế nào? Nếu mẹ không vừa ý thì mẹ tự dọn lấy đi.
Mẹ sững sờ nhìn tôi, vì đây là lần đầu tiên tôi cãi lại mẹ. Sau đó, mẹ buồn rầu nói:
- Nếu con không muốn làm thì thôi, từ giờ mẹ sẽ không nhờ con nữa.
Dù biết mình có lỗi, tôi vẫn chạy lên phòng, khóa cửa lại, ngồi vào bàn. Tôi lấy sách vở ra nhưng không thể tập trung làm bài. Hình ảnh mẹ với đôi mắt ngấn nước cứ hiện lên trong đầu. Tôi đã hỗn láo với mẹ.
Trong bữa cơm tối, bố hỏi tại sao tôi lại hỗn láo với mẹ. Tôi không trả lời được. Sự hối hận khiến tôi bật khóc. Lỗi lầm của tôi với mẹ là không thể chấp nhận được. Tôi muốn xin lỗi mẹ nhưng không đủ can đảm.
Đêm hôm ấy, mẹ tôi phải nhập viện cấp cứu. Bác sĩ chẩn đoán mẹ bị cảm nặng và kiệt sức. Nhìn mẹ nằm xanh xao trên giường bệnh, lòng tôi tràn ngập hối hận. Phải chăng nếu lúc đó tôi chịu giúp mẹ việc nhà, mẹ đã không phải chịu đựng như thế này? Tôi nắm lấy bàn tay gầy guộc, xương xẩu của mẹ, nghẹn ngào nói trong nước mắt: "Mẹ ơi, con có lỗi với mẹ, mẹ hãy tha thứ cho con nhé!".
Đã hai năm trôi qua, nhưng tôi vẫn không thể quên được ngày hôm ấy. Giờ đây, tôi đã là một nữ sinh lớp sáu, trưởng thành hơn và biết giúp đỡ mẹ nhiều việc nhà. Tôi tự nhủ với lòng mình sẽ không bao giờ lặp lại lỗi lầm đó nữa. Bởi vì, bạn biết không, nếu chúng ta đối xử không tốt với những người thân yêu của mình, chúng ta sẽ cảm thấy day dứt và tội lỗi suốt đời.
Mẫu số 3
Nhà tôi có hai chị em, tôi là chị, còn em trai kém tôi ba tuổi. Bố mẹ rất chiều em trai tôi, và nhiều lần thiên vị em mà trách mắng tôi. Chính vì điều đó, tôi đâm ra đố kỵ và thường xuyên tranh giành với em. Có lần, tôi đã khiến bố mẹ đau lòng vì chuyện của hai chị em.
Hàng ngày, nếu hai chị em tôi ở nhà cùng nhau, chắc chắn sẽ xảy ra tranh cãi. Mỗi khi chúng tôi tranh giành thứ gì đó, mẹ thường bảo:
- Con là con gái, lại là chị, phải biết nhường nhịn em chứ. Em nó còn bé, tính trẻ con hay trêu chọc, con đừng chấp nhặt.
Những lời mẹ nói khiến tôi càng thêm bực bội. Lúc đó, tôi chỉ nghĩ rằng mẹ quá thiên vị em, không yêu thương tôi bằng. Rồi một ngày, chuyện xảy ra khiến tôi nhớ mãi. Sáng hôm ấy, tôi lấy 10.000 đồng từ con lợn tiết kiệm, định chiều sẽ khao bạn bè vì tôi vừa đạt điểm cao trong kỳ thi tám tuần. Tôi cẩn thận cất tiền vào một chỗ rồi vội vã đi học. Đến trưa, trước khi nấu cơm, tôi kiểm lại tiền để chuẩn bị đi chợ mua đồ mang đến lớp. Nhưng tiền tôi để trong bao kiểm tra đã biến mất. Tôi hoảng hốt, lục tung cặp sách, tìm khắp nơi nhưng vẫn không thấy. Rõ ràng tôi đã bỏ tiền vào cặp, vậy mà giờ đây nó đã không cánh mà bay. Hay là… em tôi đã lấy? Đúng rồi, nhà chỉ có hai chị em, nó học ở gác xép, nơi tôi để cặp, còn tôi học ở dưới nhà. Vậy không nó thì còn ai vào đây?
Nghĩ vậy, tôi vội chạy lên gác, tức giận quát:
- Hùng! Em lấy tiền của chị phải không?
- Không… em… em…
- Mày nói dối. Gớm, ở trường thì tỏ vẻ gương mẫu, về nhà lại thế này. Xấu hổ quá đi. Tao tưởng bố mẹ chiều mày vì mày ngoan, học giỏi. Ngoan mà lại đi lấy trộm tiền của người khác.
Tôi mắng em không ngừng, trút hết sự bực tức và ghen tị bấy lâu nay. Còn em, em cúi đầu bật khóc, mắt đỏ hoe. Tôi mặc kệ, lòng thầm nghĩ: “Nước mắt cá sấu ấy mà”.
- Tiền đâu, đưa đây cho tao!
Trưa hôm ấy, khi bố về, tôi ấm ức kể hết mọi chuyện: Nào là em lấy tiền của tôi, tôi bảo em còn chối và không chịu trả lại. Bố nghe xong chắc giận lắm, vì bố vốn nghiêm khắc với những khuyết điểm. Bố gọi em xuống và hỏi với vẻ giận dữ:
- Hùng! Tại sao con lại lấy tiền của chị?
- Con không lấy… không lấy mà bố – Em lấm lét nhìn bố, giọng đầy oan ức.
- Không lấy thì ai vào đấy?
Đứng trong bếp, tôi cũng thấy thương em một chút, nhưng vì sự ghen tức bấy lâu nên tôi vẫn cảm thấy hả hê. Đúng lúc đó, mẹ tôi đi làm về, nhẹ nhàng hỏi:
- Có chuyện gì mà bố con trông không vui vậy?
- Dạ, tại em Hùng lấy tiền của con, bố giận nên đánh em một trận. – Vậy à?
Mẹ vội vã dựa xe ngoài sân rồi bước vào nhà. Mẹ đột nhiên gọi tôi:
- Thanh ơi, có phải tiền của con đây không? Tờ 10.000 đồng mới cứng rơi ở ngoài sân này. Mẹ vừa về thì nhìn thấy.
Tôi giật mình, chợt nhớ lại: “Ừ nhỉ! Lúc đó mình kẹp tiền vào quyển vở rồi ra sân học bài, có lẽ đã đánh rơi. Thế mà mình cứ nghĩ tiền ở trong bao kiểm tra”. Tôi nhớ lại cách mình đã nói với em, cảm giác hả hê khi em bị đánh. Một nỗi hối hận trào dâng. Tôi vội chạy lên, nhìn đứa em trai bé bỏng của mình và nói lời xin lỗi. Em tôi không những không trách mắng mà còn chạy lại ôm lấy tôi. Tôi cảm thấy vô cùng ăn năn và xấu hổ.
Từ lần đó, tôi đã thay đổi thái độ với em. Hai chị em chúng tôi yêu thương nhau hơn, thường nô đùa một lúc rồi mỗi đứa lại ngồi vào bàn học. Cũng từ đó, tôi nhận ra em trai mình tuy nhỏ nhưng có tấm lòng cao thượng. Tôi càng thêm xấu hổ và quyết tâm trở thành một người chị gương mẫu, yêu thương em hơn.
Mẫu số 4
Gia đình tôi có bốn chị em, tôi là chị cả nên luôn nhận được sự quan tâm và chỉ bảo nhiều hơn từ bố mẹ. Tôi ý thức rõ rằng mình cần phải làm gương cho các em, vì vậy tôi luôn cố gắng hoàn thành tốt mọi việc để không làm bố mẹ thất vọng. Tuy nhiên, có một kỷ niệm mà đến tận bây giờ tôi vẫn không thể quên. Đó là lần tôi đã làm một việc khiến bố mẹ vô cùng buồn lòng và thất vọng.
Tôi còn nhớ rõ, đó là năm tôi học lớp bốn. Hôm đó có bài kiểm tra môn Toán, nhưng tối hôm trước vì mải xem ti vi nên tôi đã không ôn bài. Kết quả là tôi không làm được bài và nhận điểm kém. Tôi lo lắng vô cùng, sợ rằng bố mẹ sẽ mắng mỏ, thất vọng và thậm chí đánh đòn. Trong lúc hoảng loạn, tôi đã xé bài kiểm tra và giấu nó vào cặp. Chiều hôm đó, khi đi học về, tôi lo lắng quan sát nét mặt bố mẹ xem có gì khác thường không. Nhưng bố mẹ chỉ hỏi thăm tôi có mệt không và điểm kiểm tra hôm nay thế nào. Tôi trả lời rằng mình được mười điểm. Bố mẹ vui vẻ thưởng cho tôi một chiếc bánh và cho phép tôi đi chơi cả buổi chiều với cô bạn Yến. Chúng tôi đã rủ thêm vài người bạn ra đầu xóm chơi nhảy dây và ô ăn quan. Tôi quên bẵng đi bài kiểm tra điểm kém của mình. Chúng tôi chơi đùa thỏa thích mà không để ý đến thời gian. Đến bữa tối, mẹ phải ra gọi chúng tôi mới chịu về. Sau khi tắm rửa, tôi cùng gia đình ăn tối và xem ti vi. Thấy tôi đạt điểm cao, bố mẹ không bắt tôi học bài ngay mà để tôi thoải mái xem phim.
Ngày qua ngày, tôi quên mất tội lỗi mình đã gây ra. Cho đến một hôm, em gái thứ hai của tôi, bé Phượng, lục cặp tìm bút chì và phát hiện ra mảnh giấy bị xé. Em gái tôi liền mang cặp ra mách mẹ. Mẹ mở cặp và tìm thấy bài kiểm tra ngày hôm đó. Lúc đó, tôi vừa đi chơi về và thấy ánh mắt buồn bã của mẹ, nhưng tôi không dám hỏi. Bữa cơm tối hôm đó thật nặng nề, không khí im lặng bao trùm. Tôi không hề biết rằng bố mẹ đã phát hiện ra việc tôi xé bài kiểm tra và nói dối. Sau bữa tối, mẹ gọi tôi vào phòng. Mẹ kể cho tôi nghe câu chuyện về cậu bé chăn cừu hay nói dối. Cậu bé thường đùa cợt dân làng bằng cách hô hoán sói đến ăn thịt cừu, khiến mọi người hoảng loạn bỏ công việc chạy đến cứu. Nhưng khi sói thật sự đến, không ai tin lời cậu nữa, và cả đàn cừu bị sói ăn thịt. Mẹ giải thích rằng lòng tin là thứ khó xây dựng nhất, một khi đã mất đi thì khó lấy lại được. Mẹ nhấn mạnh rằng nếu tôi tiếp tục nói dối, dù là việc nhỏ, thì sau này tôi sẽ dễ dàng nói dối hơn, và dần dần đánh mất lòng tin của mọi người. Mẹ khuyên tôi luôn phải thành thật, dù là chuyện nhỏ hay lớn, để bố mẹ có thể giúp đỡ và hướng dẫn tôi. Nhìn ánh mắt buồn bã và thất vọng của mẹ, tôi hối hận vô cùng, ôm chầm lấy mẹ và khóc nức nở.
Từ đó trở đi, tôi tự hứa với lòng mình và cũng hứa với mẹ rằng dù có chuyện gì xảy ra, tôi sẽ luôn thành thật với bố mẹ. Tôi không muốn làm bố mẹ buồn lòng, cũng không muốn trở thành một người chị không làm gương tốt cho các em. Dù bây giờ tôi đã là học sinh lớp sáu, nhưng kỷ niệm đó vẫn luôn nhắc nhở tôi phải sống trung thực và có trách nhiệm.
Mẫu số 5
Bố mẹ và gia đình luôn là những người tôi yêu quý và kính trọng nhất trên đời. Họ là những người luôn yêu thương, chăm sóc và quan tâm tôi vô điều kiện, dù tôi có mắc lỗi lầm gì cũng không bao giờ từ bỏ tôi. Chính vì thế, tôi luôn cảm thấy hối hận mỗi khi vô tình làm bố mẹ buồn lòng. Khi còn nhỏ, tôi rất bướng bỉnh, chỉ biết làm theo ý mình mà không nghĩ đến hậu quả. Sự ngang ngạnh đó đã nhiều lần khiến tôi gây ra những chuyện đáng trách, làm bố mẹ phải lo lắng vô cùng. Một trong những kỷ niệm khiến tôi nhớ mãi là vào năm lớp ba, tôi đã không nghe lời bố mẹ, tự ý chạy đi chơi khiến cả nhà phải đi tìm khắp nơi.
Trẻ con ai cũng nghịch ngợm, thích quậy phá và thường không lường trước được hậu quả của những hành động bột phát. Nhưng có lẽ tôi còn đặc biệt hơn những đứa trẻ khác vì sự bướng bỉnh của mình. Dù là con gái, tôi lại nghịch ngợm chẳng kém gì các cậu con trai. Tôi chỉ làm theo những gì mình thích, khiến bố mẹ và người thân nhiều lần phải đau đầu vì tôi. Vì bố mẹ yêu thương tôi, ít khi trách mắng mà chỉ nhẹ nhàng nhắc nhở, nên tôi lúc ấy dường như chẳng biết sợ ai hay sợ điều gì.
Nhưng có một lần, hành động của tôi đã khiến cả nhà náo loạn. Mẹ tôi vì quá lo lắng mà khi tìm thấy tôi đã bật khóc nức nở. Đó là lần đầu tiên tôi thấy mẹ khóc như vậy. Nhận ra hậu quả mình gây ra, tôi vô cùng hối hận và tự kiểm điểm bản thân. Tôi hiểu rằng, dù có mắc lỗi lớn đến đâu, bố mẹ cũng không bao giờ bỏ rơi tôi mà luôn yêu thương và che chở. Khi được thức tỉnh bằng tình yêu thương, ngoài cảm giác hối hận, tôi còn cảm thấy vô cùng xúc động và biết ơn.
Tôi vẫn nhớ rất rõ, đó là vào kỳ nghỉ hè năm lớp ba, khi cả nhà tôi bận rộn thu hoạch lúa. Bố mẹ giao cho tôi nhiệm vụ ở nhà trông thóc, vốn là thóc đã thu hoạch những ngày trước, chỉ cần phơi khô rồi đóng bao cất vào kho. Thực chất, bố mẹ chỉ muốn tôi ở nhà trông nhà, lúc rảnh thì học bài và ngoan ngoãn chờ bố mẹ về. Vì còn nhỏ, dù trời có mưa tôi cũng không thể tự đóng thóc được. Để bố mẹ yên tâm, tôi đã vâng dạ rất ngoan ngoãn.
Tôi mang sách vở ra bàn nhưng chẳng có chút hứng thú nào để học. Tôi tự nhủ: “Ngày nào cũng học rồi, hè phải chơi chứ, học thì để lên lớp mới học cũng kịp”. Thế là tôi gấp sách vở lại, chạy ra phòng khách xem ti vi. Lúc đầu, tôi say mê xem phim hoạt hình “Thủy thủ mặt trăng”, nhưng khi phim kết thúc, các chương trình khác đều nhàm chán. Tôi nằm bò ra ghế, chán nản. Đúng lúc đó, mấy người bạn cùng xóm sang rủ tôi đi chơi. Không chần chừ, tôi đồng ý ngay, nghĩ rằng chỉ cần về sớm một chút thì bố mẹ sẽ không phát hiện.
Chúng tôi chạy ra bờ sông chơi, dùng vợt làm bằng tre buộc túi bóng để bắt châu chấu. Trò chơi này khiến chúng tôi say mê đến mức vứt dép trên bờ sông mà chạy nhảy khắp nơi. Nhưng chẳng bao lâu sau, trời đột nhiên nổi gió, mây đen kéo đến, mưa như trút nước. Không còn cách nào khác, chúng tôi chạy vào trú nhờ trong lều nhỏ của Bác Ba, người làm nghề đánh cá ven sông. Lúc đó, cả nhà tôi đã về, không thấy tôi đâu nên lo lắng chia nhau đi tìm. Khi chạy đến bờ sông và thấy những đôi dép của chúng tôi, mọi người tưởng chúng tôi gặp nạn. Mẹ tôi hoảng loạn đến mức ngã quỵ xuống đất.
Mọi người hô hào gọi tên chúng tôi. Khi đang định xuống sông tìm, chúng tôi nghe tiếng gọi liền chạy ra. Lúc đó, mẹ tôi ôm chặt lấy tôi rồi ngất lịm. Lần đầu tiên trong đời, tôi cảm thấy sợ hãi đến vậy. Tôi sợ mẹ có chuyện gì, chỉ vì hành động ích kỷ của mình mà khiến cả nhà lo lắng. Khi tỉnh lại, mẹ dùng roi đánh tôi hai cái, vừa đánh vừa khóc. Tôi cũng khóc, không phải vì đau mà vì hối hận, vì đã làm mẹ buồn đến thế.
Sau khi đánh tôi, mẹ lại cẩn thận bôi thuốc cho tôi, vừa làm vừa khóc. Vì tôi mà mẹ đã khóc rất nhiều. Tôi ôm chầm lấy mẹ, vừa khóc vừa xin lỗi mẹ và hứa với cả nhà sẽ không bao giờ làm mọi người lo lắng như vậy nữa.
Mẫu số 6
Trong hành trình cuộc sống, con người không tránh khỏi những lỗi lầm. Những sai sót ấy đôi khi khiến người thân, đặc biệt là bố mẹ, cảm thấy buồn lòng. Tuy nhiên, chính những lỗi lầm đó lại trở thành bài học quý giá, giúp ta trưởng thành hơn.
Tôi cũng từng phạm phải một sai lầm khiến bố mẹ phiền lòng. Sự việc xảy ra vào tiết sinh hoạt tuần trước. Hôm đó, cô giáo bận việc nên giao lớp tự quản. Nhân cơ hội, tôi rủ Hùng trốn tiết để ra ngoài cổng trường chơi điện tử. Quán điện tử nằm ngay gần trường. Tôi và Hùng trèo tường ra ngoài, vào quán và chọn một góc khuất. Đang chơi say sưa, bỗng một giọng nói quen thuộc vang lên:
- Tùng và Hùng, sao các em lại ở đây?
Tôi quay lại và nhận ra đó là cô Lan, giáo viên chủ nhiệm lớp tôi. Tim tôi đập loạn nhịp, tôi vội kéo Hùng đứng dậy:
- Thưa cô, chúng em…
Cả hai đều ấp úng, không nói nên lời. Cô Lan vẫy tay, yêu cầu chúng tôi trở lại lớp ngay lập tức:
- Thôi, các em mau về lớp đi. Ngày mai cô sẽ nói chuyện với các em sau.
Chúng tôi vội vã quay lại lớp. Hôm sau, tôi đến trường với tâm trạng đầy lo lắng. Sau giờ học, cô gọi chúng tôi ra nói chuyện riêng và thông báo sẽ liên lạc với phụ huynh vào buổi tối.
Cả ngày hôm đó, tôi không thể tập trung vào việc gì. Buổi tối, khi cả nhà đang xem tivi, chuông điện thoại reo. Tôi ngồi trong phòng, tim đập thình thịch. Mẹ là người nghe máy. Tôi biết ngay đó là cô giáo. Sau cuộc gọi, mẹ nói chuyện với bố, nhưng tôi không nghe rõ. Mẹ gọi tôi xuống nhà. Tôi lén nhìn bố mẹ, khuôn mặt cả hai đều đượm buồn. Trong lòng tôi trào lên cảm giác tội lỗi:
- Mẹ gọi con xuống có việc gì ạ?
Mẹ nhẹ nhàng nói:
- Cô giáo vừa gọi điện trao đổi về tình hình học tập của con.
Tôi đứng im, chờ đợi những lời trách mắng. Nhưng thay vào đó, bố chỉ nhẹ nhàng nhắc nhở:
- Cô giáo đã kể về việc con trốn học đi chơi game. Điều này khiến bố mẹ rất thất vọng.
Sau đó, bố kể cho tôi nghe về thời thơ ấu của mình, khi bố cũng từng ham chơi và trốn học. Ông bà nội đã nhẹ nhàng khuyên bảo, giúp bố nhận ra sai lầm và thay đổi. Bố cũng chia sẻ về cuộc sống vất vả ngày xưa, nhưng ông bà vẫn kiên trì làm lụng để nuôi bố ăn học. Tôi lắng nghe từng lời bố kể, lòng tràn đầy sự ân hận về hành động của mình. Nghẹn ngào, tôi nói lời xin lỗi bố mẹ và hứa sẽ chăm chỉ học hành. Bố mẹ nhìn tôi với ánh mắt trìu mến, mỉm cười và động viên tôi.
Sau sự việc ấy, tôi đã thấu hiểu hơn tấm lòng bao la của bố mẹ. Họ là những người vị tha, luôn sẵn sàng tha thứ và yêu thương con cái vô điều kiện. Mỗi người hãy sống sao để không làm bố mẹ phải buồn lòng, vì tình yêu thương của họ là điều quý giá nhất trong cuộc đời này.
- Kể lại cho người thân câu chuyện về Bác Hồ theo nội dung đọc mở rộng trang 137 - Tiếng Việt 4 KNTT
- Hướng dẫn chi tiết các bước làm đồ chơi yêu thích dành cho học sinh lớp 4 (6 mẫu sáng tạo)
- Bộ 45 Đề Thi Tuyển Sinh Vào Lớp 10 Môn Ngữ Văn Năm 2023 - 2024 Từ Các Sở GD&ĐT Trên Toàn Quốc
- Viết 3 - 4 câu về tình cảm của em với người thân hoặc bạn bè (3 mẫu) - Hướng dẫn sử dụng động từ thể hiện cảm xúc trong Tiếng Việt lớp 4 KNTT
- Tập làm văn lớp 4: Dàn ý chi tiết tả cây bưởi (4 mẫu) - Hướng dẫn lập dàn ý miêu tả cây bưởi trong vườn nhà em