Cảm nhận sâu sắc về nhân vật Phương Định trong tác phẩm Những ngôi sao xa xôi (Kèm sơ đồ tư duy, 2 dàn ý & 13 bài văn mẫu xuất sắc)
Phương Định hiện lên như biểu tượng của lòng dũng cảm và sự kiên cường, đại diện cho thế hệ thanh niên xung phong thời kỳ kháng chiến. Với 13 bài cảm nhận sâu sắc về nhân vật này, các em học sinh sẽ được khám phá rõ nét hơn hình ảnh người lính trẻ Việt Nam trong cuộc kháng chiến chống Mỹ cứu nước.

Truyện ngắn Những ngôi sao xa xôi của nhà văn Lê Minh Khuê, được giảng dạy trong Bài 7, sách Ngữ văn 8 - Kết nối tri thức Tập 2. Vẻ đẹp tâm hồn của những cô gái mở đường tỏa sáng như những ngôi sao lấp lánh, mãi mãi khắc sâu trong tâm trí dân tộc Việt Nam. Dưới đây là bài viết chi tiết giúp các em hiểu rõ hơn về tác phẩm này:
Cảm nhận về nhân vật Phương Định trong tác phẩm Những ngôi sao xa xôi
- Sơ đồ tư duy Cảm nhận về nhân vật Phương Định (2 mẫu)
- Dàn ý Cảm nhận về nhân vật Phương Định (2 mẫu)
- Cảm nhận về nhân vật Phương Định ngắn gọn
- Cảm nhận về nhân vật Phương Định hay nhất (8 mẫu)
- Cảm nhận nhân vật Phương Định chi tiết nhất
- Cảm nhận vẻ đẹp nhân vật Phương Định
- Cảm nghĩ của em về nhân vật Phương Định
- Cảm nhận về vẻ đẹp của nhân vật Phương Định
Sơ đồ tư duy khám phá vẻ đẹp và chiều sâu nhân vật Phương Định
Mẫu 1

Mẫu 2

Dàn ý chi tiết cảm nhận về nhân vật Phương Định trong tác phẩm Những ngôi sao xa xôi
Dàn ý 1
1. Mở bài
- Giới thiệu về tác phẩm Những ngôi sao xa xôi.
- Giới thiệu nhân vật Phương Định.
2. Thân bài:
- Nguồn gốc, xuất thân:
- Phương Định là một cô gái trẻ trung, yêu đời.
- Rời xa Hà Nội để tham gia kháng chiến.
- Phương Định có tình yêu nước sâu sắc:
- Ra trận khi Tổ quốc cần.
- Cống hiến tuổi trẻ cho đất nước.
- Phương Định - một người lính dũng cảm, có tinh thần trách nhiệm cao với công việc:
- Nhiệm vụ: phá bom, đảm bảo an toàn cho con đường huyết mạch Bắc - Nam.
- Công việc đầy hiểm nguy, nhưng nhờ sự khéo léo, bản lĩnh và dũng cảm, Định luôn hoàn thành nhiệm vụ một cách xuất sắc.
- Không bao giờ than vãn hay bỏ cuộc, luôn giữ bình tĩnh trong mọi tình huống. (Thể hiện qua một lần phá bom).
- Phương Định là một người giàu tình cảm:
- Sống xa nhà, chỉ một cơn mưa đá thoáng qua cũng khiến cô nhớ về ba mẹ, về Hà Nội thân thương.
- Phương Định dành nhiều sự quan tâm cho đồng đội, xem chị Thao và em Nho như người thân trong gia đình.
- Cô lo lắng khi em Nho bị thương, chăm sóc Nho bằng tình cảm chân thành của một người đồng đội, một người chị.
- Cô dành sự quý mến và tôn trọng đặc biệt cho chị Thao.
- Phương Định - một cô gái trẻ yêu đời, lạc quan, tự tin:
- Trong chiến trường ác liệt, cô vẫn cất lên những lời hát trong trẻo sau mỗi nhiệm vụ.
- Niềm đam mê ca hát của Định được nuôi dưỡng từ nhỏ, và trong chiến trường, những lời hát là cách cô thể hiện tình yêu cuộc sống.
- Những câu hát ấy là biểu tượng của sự lạc quan, của tuổi trẻ nhiệt huyết, sẵn sàng cống hiến hết mình cho Tổ quốc.
- Qua cách giới thiệu về mình, Định thể hiện sự tự tin, kiêu hãnh của một cô gái Hà Nội xinh đẹp: "Nói một cách khiêm tốn...Có cái nhìn sao mà xa xăm."
3. Kết bài
- Khẳng định lại vẻ đẹp tâm hồn và phẩm chất cao quý của nhân vật Phương Định.
Dàn ý 2
I. Mở bài
- Giới thiệu sơ lược về tác giả và tác phẩm Những ngôi sao xa xôi.
- Giới thiệu nhân vật Phương Định, nêu cảm nhận chung về nhân vật.
II. Thân bài:
1. Giới thiệu tác phẩm Những ngôi sao xa xôi:
- Tác phẩm kể về ba cô gái thanh niên xung phong.
- Nhiệm vụ của họ là phá bom trong thời kỳ kháng chiến chống Mỹ.
- Dù công việc nguy hiểm, họ vẫn giữ tinh thần lạc quan và yêu đời.
- Họ thể hiện tình đồng đội và lòng yêu nước sâu sắc.
2. Nhân vật Phương Định trong truyện:
a. Trước khi đi làm nhiệm vụ:
- Cô là một cô gái thành phố, luôn mong muốn được mặc quân phục vì cho đó là bộ đồ đẹp nhất.
- Cô thuộc rất nhiều bài hát và thường xuyên hát.
- Cô có tính cách mơ mộng và hay nghĩ vẩn vơ.
b. Khi vào quân ngũ:
- Cô làm quen với cuộc sống quân ngũ và những căng thẳng hàng ngày.
- Cô coi mỗi ngày là một thử thách mới.
- Cô thực hiện công việc một cách thuần thục và nhanh chóng.
- Cô không quan tâm đến tính mạng của mình, chỉ tập trung vào việc gỡ bom.
c. Tình cảm của cô đối với đồng đội:
- Cô yêu thương và quan tâm đến Nho.
- Cô dành sự quý mến và tôn trọng đặc biệt cho chị Thao.
- Cô chăm sóc đồng đội một cách nhiệt tình và chu đáo.
- Cô thích mưa và trở nên hồn nhiên như trẻ con khi gặp mưa.
⇒ Một người sống giàu tình cảm
III. Kết bài: Nêu cảm nghĩ của em về nhân vật Phương Định
- Một cô gái lạc quan, yêu đời và giàu lòng yêu nước.
- Mang trong mình tâm hồn trong sáng, hồn nhiên và đầy mơ mộng.
Cảm nhận về nhân vật Phương Định ngắn gọn
“Cô gái miền quê ra đi cứu nước
Mái tóc xanh xanh tuổi trăng tròn
Bàn tay em phá đá mở đường gian khó phải lùi nhường em tiến bước
Em có nghe tiếng súng nơi tiền phương giục lòng
Miền nam hoa thiết gọi cả nước ta lên đường”
Mỗi lần nghe những lời hát ấy, tôi lại nhớ về hình ảnh nhân vật Phương Định trong Những ngôi sao xa xôi của Lê Minh Khuê. Một cô gái trẻ với tâm hồn trong sáng, lạc quan, với tinh thần chiến đấu dũng cảm, hết mình vì đất nước. Bước ra từ những trang văn của Lê Minh Khuê, Phương Định chính là đại diện tiêu biểu cho bao thế hệ thanh niên tham gia vào cuộc kháng chiến chống Mỹ lúc bấy giờ.
Trước hết, Phương Định là một cô gái Hà Nội, rời xa giảng đường, cô xung phong vào chiến trường tham gia chống giặc. Ở cái tuổi trẻ với nhiều mơ ước và khát khao cháy bỏng, Định đã chọn cho mình một lối đi trên con đường cứu nước. Công việc của Phương Định là cùng hai người đồng đội - chị Thao và em Nho phá bom mìn trên cao điểm ở tuyến đường Trường Sơn. Đó là một công việc vô cùng vất vả và vô cùng hiểm nguy, họ phải đối mặt với thần Chết bất cứ khi nào. Sự gian khổ của công việc và cuộc sống một lần nữa cho thấy hiện thực chiến tranh đầy nghiệt ngã, đồng thời sáng ngời lên tinh thần yêu nước, quả cảm của những cô gái xung phong nói chung và nhân vật Phương Định nói riêng.
Không chỉ dũng cảm và yêu nước, Định còn là một cô gái có tinh thần trách nhiệm cao trong công việc của mình. Tinh thần đó được thể hiện rõ nét qua một lần cô nhận nhiệm vụ phá bom trên cao điểm. Sau đợt thả bom liên tiếp của quân thù, Định chạy lên cao điểm để làm nhiệm vụ, sau khi đo khối lượng đất đá, họ phát hiện nhiều quả bom chưa nổ. Lúc ấy, không gian vắng lặng, yên tĩnh đến đáng sợ nhưng cô vẫn quyết tiến đến gần quả bom mà không hề tỏ ra sợ hãi. Cô cẩn thận, tỉ mỉ trong từng hành động “dùng xẻng nhỏ đào đất dưới quả bom”, thỉnh thoảng cô lại nghe những tiếng động đáng sợ khi lưỡi xẻng vô tình chạm vào quả bom. Một dấu hiệu chẳng lành dần xuất hiện khi vỏ bom dần nóng lên nhưng Định vẫn bình tĩnh để đối mặt với kẻ thù vô tri ấy, dù có đôi lúc cô chợt nghĩ về một cái chết nhưng đó là một cái chết mờ nhạt, cái mà Định quan tâm nhất lúc này chính là “liệu mìn có nổ không, bom có nổ không?”. Có thể nói, dù trong bất cứ hoàn cảnh nào, cô gái xung phong ấy vẫn đặt nhiệm vụ của mình lên hàng đầu, dẫu có thể phải hi sinh chính mạng sống của mình. Bằng tinh thần và sự quả cảm ấy, Định đã một lần nữa hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ, cả Nho, Thao cùng tất cả những người chiến sĩ đều tự hào về cô gái trẻ đầy nhiệt huyết và trách nhiệm.
Ấn tượng tiếp theo về nhân vật Phương Định mà Lê Minh Khuê gợi lên cho người đọc là vẻ đẹp đầy trẻ trung, vừa đầy sức sống lại vừa mang nét đằm thắm, kiêu kì của người con Hà Nội. Vẻ đẹp ấy được thể hiện qua lời giới thiệu đầy tự tin của Phương Định: “Tôi là con gái Hà Nội. Nói một cách khiêm tốn, tôi là một cô gái khá. Hai bím tóc dày, tương đối mềm, một cái cổ cao, kiêu hãnh như cái đài hoa loa kèn. Còn mắt tôi thì các anh lái xe bảo: “Cô có cái nhìn sao mà xa xăm!”. Cảm nhận được sự xinh xắn và thú vị từ Định mà những chiến sĩ dù ngày ngày có thể chào hỏi vẫn nguyện “viết những thư dài gửi đường dây” cho cô. Phương Định cũng cảm thấy vui và tự hào vì điều ấy, dù rất khâm phục những chàng trai mang quân phục có ngôi sao trên mũ nhưng cô cũng không hề “săn sóc, vồn vã”. Định cũng có những sở thích đầy nữ tính như bao cô gái khác, thích ngắm mình trong gương, thích làm điệu một cách duyên dáng và đầy kiêu hãnh.
Vào chiến trường, Định mang theo cho mình cả một trái tim quả cảm và một tâm hồn mơ mộng, lạc quan. Cô mê hát, say mê hát với những bài dân ca trữ tình, quan họ Bắc Ninh, cô thích Ca-chiu-sa của Hồng quân Liên Xô nữa. Và thỉnh thoảng, Định lại tự bịa ra những lời để hát. Tiếng hát của Định cũng khiến chị Thao cảm thấy thú vị, tiếng hát ấy còn mang cả những khát khao, ước mơ của tuổi trẻ, làm vơi đi những mệt mỏi, áp lực của cuộc sống nơi chiến trường lửa đạn.
Phương Định cũng là một cô gái sống tình cảm, cô quan tâm đến chị Thao, em Nho và xem họ như người thân mình vậy. Định lo lắng, chăm sóc cho em Nho khi Nho bị thương, hát cho chị Thao nghe, và dành sự trân trọng, tin yêu cho người đồng đội chỉnh chu, bản lĩnh của mình. Sau trận mưa đá bất ngờ, Định nhớ về gia đình với những kỉ niệm mát lành của quê hương, sau vẻ bản lĩnh can trường của cô gái trẻ là một trái tim nhạy cảm và tha thiết yêu thương.
Qua nhân vật Phương Định, ta thấy được vẻ đẹp của cô gái tuổi đôi mươi với sức trẻ căng tràn và lòng yêu nước mãnh liệt. Trong chiến trường bom đạn, cô gái nhỏ bé ấy như những vì sao xa xôi, lấp lánh, tỏa sáng, vun đắp cho cuộc đời thêm ý nghĩa. Cô mãi là gương sáng cho bao thế hệ học tập, noi theo.
Cảm nhận sâu sắc về nhân vật Phương Định trong tác phẩm Những ngôi sao xa xôi
Cảm nhận về nhân vật Phương Định - Mẫu 1
“Xẻ dọc Trường Sơn đi cứu nước
mà lòng phơi phới dậy tương lai”
Trong thời kỳ cả nước hăng hái bước vào cuộc kháng chiến chống Mỹ cứu nước, hình ảnh những cô gái thanh niên xung phong trên tuyến lửa Trường Sơn đã trở thành nguồn cảm hứng bất tận cho văn học. Những người lính lái xe trong “Bài thơ tiểu đội xe không kính” của Phạm Tiến Duật hay những cô gái mở đường trong “Khoảng trời hố bom” của Lâm Thị Mỹ Dạ đều mang trong mình tâm hồn trong sáng, giàu mơ mộng và ý chí chiến đấu kiên cường. Đặc biệt, tác phẩm “Những ngôi sao xa xôi” của Lê Minh Khuê đã khắc họa chân thực hình ảnh những nữ thanh niên xung phong vừa mang vẻ đẹp dịu dàng của tuổi trẻ, vừa toát lên sự gan dạ, dũng cảm giữa chiến trường khốc liệt.
Lê Minh Khuê, một nhà văn từng trải qua những năm tháng tuổi trẻ trên tuyến đường Trường Sơn đầy bom đạn, đã viết nên những trang văn chân thực và xúc động về cuộc sống và chiến đấu của thanh niên xung phong. Truyện ngắn “Những ngôi sao xa xôi”, được viết năm 1971, là một bức tranh sinh động về cuộc kháng chiến, nơi những cô gái trinh sát mặt đường trở thành những ngôi sao sáng ngời lý tưởng cách mạng. Họ là hình ảnh tiêu biểu của thế hệ trẻ Việt Nam, sẵn sàng hy sinh tuổi thanh xuân vì đất nước.
Truyện ngắn “Những ngôi sao xa xôi” kể về ba cô gái thanh niên xung phong: Thao, Nho và Phương Định. Họ làm nhiệm vụ trinh sát mặt đường tại một cao điểm nguy hiểm trên tuyến đường Trường Sơn. Công việc của họ đầy rẫy hiểm nguy, phải đối mặt với bom đạn và cái chết hàng ngày. Nhưng với họ, điều đó đã trở thành quen thuộc. Họ sống trong sự căng thẳng thần kinh, luôn phải đối mặt với nguy hiểm, nhưng vẫn giữ được sự bình tĩnh và dũng cảm.
Ba cô gái đều xuất thân từ Hà Nội, mỗi người mang một cá tính riêng nhưng đều chung lý tưởng và tinh thần chiến đấu. Họ không ngại hy sinh, luôn đặt nhiệm vụ lên trên tính mạng của mình. Họ xung phong ra chiến trường, phá bom, nối liền mạch giao thông để bộ đội ta tiếp tế lương thực, đạn dược. Dù còn trẻ, họ luôn phải đối mặt với cái chết, nhưng ý chí chiến đấu vì đất nước luôn chiến thắng nỗi sợ hãi.
Ơi này anh xung phong
Ơi này o du kích
Có nghe thấy gì không
Chuyện chi mà rúc rích.
Tinh thần lạc quan và kiên cường của họ khiến chúng ta cảm phục. Dù đã từng bị thương, họ vẫn nhẹ nhàng nói về cái chết và sau mỗi trận bom, họ lại hát vang những bài ca tươi vui. Tình đồng đội giữa họ cũng thật đáng quý. Họ hiểu nhau, chăm sóc nhau như người thân. Phương Định lo lắng khi chờ đợi Thao và Nho trở về, và khi Nho bị thương, cô đã chăm sóc bạn mình với tình cảm chân thành.
Những cô gái ấy không chỉ dũng cảm mà còn mang trong mình nét đẹp lãng mạn của tuổi trẻ. Thao thích chép bài hát, Nho thích thêu thùa, còn Phương Định thích ngắm mình trong gương và mơ mộng về những kỷ niệm xưa. Họ sống giữa chiến trường khốc liệt nhưng vẫn giữ được sự hồn nhiên, yêu đời.
“Trong một góc vườn cháy khét lửa napan
Em sửng sốt gặp một nhành hoa cúc
Và em gọi đó là hạnh phúc.”
(Bài thơ về hạnh phúc)
Mỗi cô gái trong truyện đều có cá tính riêng. Thao là người chị cả, dũng cảm và quyết đoán, nhưng lại sợ máu và vắt. Nho là cô gái trẻ nhất, thích mút kẹo nhưng không vì thế mà kém phần dũng cảm. Phương Định, nhân vật chính, là cô gái Hà Nội với tâm hồn nhạy cảm và giàu mơ mộng. Cô luôn nhớ về những kỷ niệm tuổi thơ, về gia đình và thành phố yên bình. Những ký ức ấy là nguồn động lực giúp cô vượt qua khó khăn nơi chiến trường.
Đêm đêm tâm hồn em tỏa sáng
Những vì sao ngời chói lung linh.
Lê Minh Khuê đã thành công trong việc khắc họa không khí căng thẳng và khốc liệt của chiến trường Trường Sơn. Bằng cách để Phương Định kể chuyện, tác giả đã thể hiện tâm lý nhân vật một cách tự nhiên và tinh tế. Chiến tranh đã rèn giũa họ trở nên cứng cỏi, nhưng không thể làm mất đi sự hồn nhiên, lãng mạn của tuổi trẻ.
“Những ngôi sao xa xôi” đã làm nổi bật chủ nghĩa anh hùng và vẻ đẹp tâm hồn của thế hệ trẻ Việt Nam trong chiến tranh. Hình ảnh ba cô gái phá bom với những cống hiến thầm lặng đã đi vào lòng người đọc. Chiến tranh đã qua đi, nhưng hình ảnh những nữ thanh niên xung phong vẫn mãi là niềm tự hào của thế hệ trẻ hôm nay.
Yêu biết mấy, những con người đi tới
Hai cánh tay như hai cánh bay lên
Ngực dám đón những phong ba dữ dội
Chân đạp bùn không sợ các loài sên!
Cảm nhận về nhân vật Phương Định - Mẫu 2
Lê Minh Khuê, một nhà văn trưởng thành trong thời kỳ kháng chiến chống Mỹ, đã khắc họa thành công hình ảnh những người trẻ dũng cảm qua tác phẩm “Những ngôi sao xa xôi”. Nhân vật Phương Định hiện lên như một biểu tượng của tuổi trẻ Việt Nam: gan dạ, kiên cường, nhưng cũng đầy mộng mơ và nhạy cảm. Cô là hiện thân của vẻ đẹp tâm hồn và ý chí bất khuất trong cuộc chiến đấu vì độc lập dân tộc.
Phương Định sở hữu ngoại hình trẻ trung, xinh đẹp, mang đậm nét duyên dáng của một cô gái Hà Nội. Cô tự hào về vẻ ngoài của mình, đặc biệt là mái tóc dày mềm mại và ánh mắt xa xăm khiến bao chàng trai phải ngẩn ngơ. Dù vậy, cô vẫn giữ được sự khiêm tốn và chưa dành tình cảm cho ai. Những ký ức về Hà Nội yên bình, nơi cô từng sống bên mẹ, luôn là nguồn động lực giúp cô vượt qua những khó khăn nơi chiến trường. Dù đã ba năm sống giữa bom đạn, Phương Định vẫn giữ nguyên vẹn nét hồn nhiên, nhạy cảm và những ước mơ tươi đẹp của tuổi trẻ.
Bên cạnh vẻ đẹp dịu dàng, Phương Định còn là một cô gái dũng cảm và bình tĩnh trước mọi hiểm nguy. Cô là thành viên của tổ trinh sát mặt đường, làm nhiệm vụ tại một cao điểm trọng yếu trên tuyến đường Trường Sơn. Công việc của cô và đồng đội là đối mặt với bom đạn, đo đạc hố bom, đếm và phá những quả bom chưa nổ. Đây là công việc đầy rẫy nguy hiểm, luôn đặt tính mạng của họ vào ranh giới mong manh giữa sự sống và cái chết. Thế nhưng, Phương Định luôn giữ được sự bình tĩnh và ung dung, thể hiện tinh thần thép của một người lính trẻ.
Dù dũng cảm là thế, Phương Định vẫn mang trong mình nét yếu mềm của một cô gái trẻ. Mỗi lần phá bom, cô đều cảm thấy căng thẳng tột độ, nhưng lòng tự trọng và ý thức trách nhiệm đã giúp cô vượt qua nỗi sợ hãi. Cảm giác khi lưỡi xẻng chạm vào quả bom, tiếng động sắc lạnh cứa vào da thịt, hay vỏ bom nóng rát, tất cả đều khiến cô phải đối mặt với sự sống và cái chết trong từng khoảnh khắc. Những giây phút ấy đã tôi luyện cô trở nên cứng cỏi hơn, nhưng không làm mất đi sự nhạy cảm vốn có.
Phương Định còn là một người giàu tình cảm, luôn yêu thương và gắn bó với đồng đội. Cô cảm phục những người lính mà cô gặp trên chiến trường, lo lắng khi đồng đội chưa trở về sau nhiệm vụ. Tình cảm của cô dành cho Nho và chị Thao cũng thật chân thành và sâu sắc. Cô nhận ra vẻ đẹp dịu dàng của Nho, hiểu được sở thích và tâm trạng của chị Thao. Chính tình đồng đội ấy đã trở thành điểm tựa tinh thần, giúp họ vượt qua mọi khó khăn nơi chiến trường.
Hình ảnh Phương Định trên tuyến đường Trường Sơn là biểu tượng của thế hệ trẻ Việt Nam sẵn sàng hy sinh tuổi thanh xuân vì Tổ quốc. Họ không ngại gian khổ, hiểm nguy, luôn đặt nhiệm vụ lên trên tính mạng của mình. Qua nhân vật Phương Định, chúng ta thêm yêu mến và cảm phục những con người đã góp phần viết nên trang sử hào hùng của dân tộc. Họ mãi là tấm gương sáng để thế hệ trẻ hôm nay noi theo.
Qua “Những ngôi sao xa xôi”, Lê Minh Khuê đã khắc họa thành công thế giới nội tâm phong phú của Phương Định. Cô không chỉ là một người lính dũng cảm mà còn là một cô gái trẻ đầy mộng mơ và nhạy cảm. Hình ảnh của cô đã đánh thức tình yêu quê hương, đất nước trong lòng người đọc, đồng thời khẳng định vẻ đẹp tâm hồn của thế hệ trẻ Việt Nam trong thời kỳ kháng chiến.
.....
Cảm nhận nhân vật Phương Định chi tiết nhất
“Xẻ dọc Trường Sơn đi cứu nước
Mà lòng phơi phới dậy tương lai”.
Đó là tinh thần của một thời đại oanh liệt chống Mỹ. Hình ảnh những người lính, những cô thanh niên xung phong trên tuyến đường Trường Sơn đã trở thành nguồn cảm hứng bất tận cho văn học. Từ những người lính lái xe trong “Bài thơ về tiểu đội xe không kính” của Phạm Tiến Duật, đến những cô gái mở đường trong “Khoảng trời hố bom” của Lâm Thị Mỹ Dạ, tất cả đều mang trong mình vẻ đẹp của tuổi trẻ dũng cảm, giàu mơ mộng. Trong số đó, truyện ngắn “Những ngôi sao xa xôi” của Lê Minh Khuê đã khắc họa chân thực hình ảnh những nữ thanh niên xung phong, mà nổi bật nhất là nhân vật Phương Định – một cô gái vừa dịu dàng, vừa gan dạ giữa chiến trường khốc liệt.
Lê Minh Khuê, một nhà văn từng trải qua những năm tháng tuổi trẻ trên tuyến đường Trường Sơn đầy bom đạn, đã viết nên những trang văn chân thực và xúc động về cuộc sống và chiến đấu của thanh niên xung phong. Trong “Những ngôi sao xa xôi”, bà đã tái hiện sinh động hình ảnh những cô gái trẻ với cuộc sống đầy gian khổ nhưng vẫn ngời sáng lý tưởng cách mạng. Phương Định, nhân vật chính của truyện, là hiện thân của vẻ đẹp tâm hồn và ý chí kiên cường của thế hệ trẻ Việt Nam thời chống Mỹ.
Ấn tượng sâu sắc nhất mà Lê Minh Khuê để lại trong lòng người đọc qua “Những ngôi sao xa xôi” là hình ảnh những con người dũng cảm, giàu tinh thần trách nhiệm, và có tình đồng đội sâu nặng. Tất cả những phẩm chất ấy được thể hiện rõ nét qua nhân vật Phương Định, đặc biệt là qua thế giới nội tâm phong phú của cô.
Phương Định và đồng đội sống trong một cái hang dưới chân cao điểm, nơi bom đạn luôn rình rập. Công việc của họ là đo đạc hố bom, đếm và phá những quả bom chưa nổ – một nhiệm vụ đầy nguy hiểm, luôn đặt tính mạng của họ vào ranh giới mong manh giữa sự sống và cái chết. Khung cảnh chiến trường được miêu tả chân thực: “Đường bị đánh lở loét, màu đất đỏ, trắng lẫn lộn. Hai bên đường không có lá xanh. Chỉ có những thân cây bị tước khô cháy…”. Đó là hiện thực khốc liệt của chiến tranh, nơi sự sống và cái chết chỉ cách nhau một sợi tóc.
Dù sống giữa chiến trường đầy hiểm nguy, Phương Định vẫn giữ được sự hồn nhiên, trong sáng của tuổi trẻ. Cô là hiện thân của tinh thần dũng cảm, lạc quan và tình đồng đội gắn bó. Vẻ đẹp của cô không chỉ nằm ở ngoại hình xinh đẹp mà còn ở tâm hồn giàu mơ mộng và ý chí kiên cường. Phương Định là biểu tượng của thế hệ trẻ Việt Nam thời chống Mỹ, sẵn sàng hy sinh tuổi thanh xuân vì Tổ quốc.
Vẻ đẹp của Phương Định được thể hiện qua lý tưởng sống cao đẹp và tinh thần dũng cảm không sợ gian khổ, hi sinh. Cô xung phong ra chiến trường với tinh thần “Xẻ dọc Trường Sơn đi cứu nước/Mà lòng phơi phới dậy tương lai”. Cô sẵn sàng hy sinh tuổi trẻ của mình vì độc lập, tự do của Tổ quốc, như lời thơ:
“Ôi Tổ quốc! Nếu cần, ta chết
Cho mỗi ngôi nhà, ngọn núi, con sông…”.
Phương Định và đồng đội của cô thực sự là những anh hùng. Cô kể về công việc phá bom với giọng điệu bình thản, pha chút hóm hỉnh: “Quen rồi. Một ngày chúng tôi phá bom đến năm lần. Ngày nào ít: ba lần”. Cách nói ấy thể hiện tinh thần lạc quan và sự dũng cảm vượt lên trên hiểm nguy. Dù phải đối mặt với cái chết hàng ngày, cô vẫn giữ được sự bình tĩnh và ung dung, coi nhẹ những hi sinh của bản thân: “Tôi bây giờ vẫn còn một vết thương chưa lành miệng ở đùi. Tất nhiên tôi không vào viện quân y”.
Trong một lần phá bom, tâm lý của Phương Định được miêu tả rất tinh tế. Cô cảm nhận rõ sự căng thẳng khi đối mặt với cái chết: “Thỉnh thoảng lưỡi xẻng chạm vào quả bom. Một tiếng động sắc đến gai người, cứa vào da thịt tôi. Tôi rùng mình và bỗng thấy tại sao mình làm quá chậm. Nhanh lên một tí! Vỏ quả bom nóng. Một dấu hiệu chẳng lành”. Dù vậy, cô vẫn giữ được sự bình tĩnh và quyết tâm hoàn thành nhiệm vụ. Đó là biểu hiện của lòng dũng cảm vô song, khiến Phương Định trở thành một hình tượng anh hùng đáng ngưỡng mộ.
Phương Định là một cô gái Hà Nội thanh lịch, mang trong mình những ký ức đẹp về thời học sinh hồn nhiên, vô tư. Những kỷ niệm ấy luôn sống trong cô, trở thành nguồn động lực giúp cô vượt qua những khó khăn nơi chiến trường. Sau những giờ phút căng thẳng, cô tìm thấy niềm vui trong âm nhạc, trong những bài hát yêu thích. Cô mê hát và thích nhiều bài hát, từ những bài hành khúc bộ đội đến những bản dân ca dịu dàng. Tiếng hát của cô không chỉ là niềm vui mà còn là khát vọng về một cuộc sống thanh bình.
Phương Định còn là một cô gái trẻ với nét đẹp dịu dàng và sự nhạy cảm của tuổi mới lớn. Cô thích ngắm mình trong gương, tự hào về vẻ đẹp của mình nhưng không khoe khoang. Cô biết mình được các anh pháo thủ và lái xe để ý, nhưng cô giữ kín tình cảm của mình, chỉ thể hiện một cách kín đáo. Nét tâm lý kiêu ngầm ấy khiến Phương Định trở nên gần gũi, chân thực và đáng yêu hơn trong mắt người đọc.
Qua nhân vật Phương Định, Lê Minh Khuê đã khắc họa thành công hình ảnh thế hệ trẻ Việt Nam thời chống Mỹ – những con người vừa dũng cảm, kiên cường, vừa giàu mơ mộng và nhạy cảm. Phương Định không chỉ là một người lính dũng cảm mà còn là một cô gái trẻ với tâm hồn phong phú, luôn khao khát hòa bình và hạnh phúc. Hình ảnh của cô mãi là niềm tự hào của dân tộc, là tấm gương sáng cho thế hệ trẻ hôm nay noi theo.
.....
Vẻ đẹp tâm hồn Phương Định tỏa sáng rực rỡ nhất khi cơn mưa đá bất ngờ ập xuống. Chỉ một trận mưa đá thoáng qua cũng đủ xua tan đi sự ngột ngạt, căng thẳng và hiểm nguy của chiến trường, để lộ ra niềm vui trẻ thơ trong cô: “Mưa đá! Cha mẹ ơi! Mưa đá!”. Cơn mưa ấy không chỉ mang lại niềm vui mà còn khơi dậy trong cô biết bao kỷ niệm và nỗi nhớ da diết về thành phố, quê hương, gia đình và tuổi thơ thanh bình. Những hình ảnh về người mẹ, cửa sổ ngôi nhà, những ngôi sao to trên bầu trời thành phố, cây cối, vòm trời nhà hát, bà bán kem và đám trẻ háo hức vây quanh… tất cả hiện lên vừa rõ ràng, vừa mờ ảo trong tâm trí cô. Những ký ức ấy như một dòng suối mát lành, xoa dịu cơn khát cháy lòng và thắp lên trong cô niềm hy vọng xa xôi. Chúng trở thành hành trang tâm hồn, tiếp thêm sức mạnh và niềm tin để cô tiếp tục chiến đấu, tỏa sáng như những ngôi sao xa xôi giữa bầu trời Trường Sơn.
Tình đồng đội thắm thiết là một nét đẹp nổi bật trong tâm hồn Phương Định. Cô luôn dành tình yêu thương và sự quan tâm sâu sắc cho đồng đội. Khi chị Thao và Nho lên cao điểm chưa về, cô lo lắng đến mức “nói như gắt vào máy” khi đại đội trưởng hỏi thăm. Cô hiểu rõ từng người bạn của mình như hiểu chính những người thân trong gia đình. Chị Thao, dù sợ máu và vắt, nhưng trong chiến đấu lại vô cùng dũng cảm và quyết đoán. Còn Nho, cô em út của tổ trinh sát, trong mắt Phương Định, “nhẹ nhàng, mát mẻ như một que kem trắng”. Khi Nho bị thương, Phương Định chăm sóc cô với tất cả tình yêu thương của một người chị: “moi đất, bế Nho đặt lên đùi”, “rửa vết thương bằng nước đun sôi”, “tiêm thuốc” và “pha sữa trong chiếc ca sắt”. Đặc biệt, cô dành sự ngưỡng mộ và tình yêu cho tất cả những người lính mà cô gặp trên con đường ra mặt trận. Với cô, “những người đẹp nhất, thông minh, can đảm và cao thượng nhất là những người mặc quân phục có ngôi sao trên mũ”.
Lê Minh Khuê đã rất thành công khi xây dựng nhân vật Phương Định qua cách kể chuyện tự nhiên, chân thực. Bằng việc để nhân vật tự kể về mình, tác giả đã khắc họa tâm lý nhân vật một cách tinh tế và sâu sắc. Ngôn ngữ trần thuật gần gũi với khẩu ngữ, trẻ trung và đậm chất nữ tính. Nhịp kể nhanh khi miêu tả chiến trường, chậm lại khi hồi tưởng về ký ức tuổi thơ, tạo nên một Phương Định vừa chân thực, vừa đậm chất Hà Nội.
Qua dòng suy nghĩ và tâm trạng của Phương Định, cuộc sống chiến đấu của những nữ thanh niên xung phong được tái hiện một cách chân thực và sống động. Họ không chỉ là những người lính dũng cảm mà còn là những cô gái trẻ với tâm hồn trong sáng, giàu mơ mộng. Lê Minh Khuê, với những sáng tạo riêng, đã làm nổi bật vẻ đẹp tâm hồn và sự hy sinh thầm lặng của họ. Họ là hình ảnh tiêu biểu của thế hệ trẻ Việt Nam, sẵn sàng hiến dâng tuổi thanh xuân vì Tổ quốc:
“Có biết bao người con gái, con trai
Trong bốn ngàn lớp người giống ta lứa tuổi
Họ đã sống và chết
Giản dị và bình tâm
Không ai nhớ mặt đặt tên
Nhưng họ đã làm ra Đất Nước”.
("Đất nước” – Nguyễn Khoa Điềm).
Đọc “Những ngôi sao xa xôi”, ta không khỏi yêu mến và tự hào về những cô thanh niên xung phong như Phương Định, Nho, chị Thao, và mười cô gái ngã ba Đồng Lộc. Họ đã dùng “xẻng tay mà viết nên trang sử hồng” (Tố Hữu). Vẻ đẹp của họ mãi mãi tỏa sáng như những vì sao lấp lánh trên bầu trời, trong sự ngưỡng mộ và lòng biết ơn của cả dân tộc:
“Đêm đêm tâm hồn em tỏa sáng
Những vì sao ngời chói lung linh”
(“Khoảng trời hố bom” – Lâm Thị Mĩ Dạ).
Cảm nhận vẻ đẹp nhân vật Phương Định
Con đường Trường Sơn trong kháng chiến chống Mỹ là biểu tượng anh hùng của cuộc đấu tranh giành độc lập tự do. Nhà văn Lê Minh Khuê, từng là thanh niên xung phong trên tuyến đường Trường Sơn đầy máu lửa, đã viết nên những tác phẩm chân thực về cuộc sống chiến đấu của bộ đội và thanh niên xung phong. Trong đó, truyện ngắn “Những ngôi sao xa xôi” là một tác phẩm tiêu biểu, thu hút sự chú ý của độc giả.
Truyện kể về ba cô gái trong tổ trinh sát mặt đường, làm nhiệm vụ phá bom trên tuyến đường Trường Sơn đầy bom đạn. Phương Định, nhân vật kể chuyện và cũng là nhân vật chính, để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng người đọc bởi vẻ đẹp tâm hồn và sự dũng cảm của cô.
Phương Định là một cô gái hồn nhiên, ngây thơ và tinh nghịch. Cô vốn là nữ sinh Hà Nội, bước vào chiến trường với tâm hồn trong sáng và giàu mơ mộng. Những kỷ niệm về thời học sinh áo trắng luôn sống trong cô, ngay cả giữa chiến trường khốc liệt.
Cơn mưa đá bất ngờ xuất hiện cuối truyện đã đánh thức trong cô bao kỷ niệm và nỗi nhớ về thành phố, gia đình, và tuổi thơ thanh bình. Những hình ảnh về mẹ, cửa sổ ngôi nhà, những ngôi sao trên bầu trời thành phố… hiện lên trong tâm trí cô, vừa rõ ràng, vừa mờ ảo. Chúng trở thành nguồn động lực, xoa dịu tâm hồn cô giữa chiến trường đầy khốc liệt.
Dù sống giữa hiểm nguy, Phương Định vẫn giữ được sự hồn nhiên, trong sáng và những ước mơ về tương lai. Cô là một cô gái nhạy cảm, thích hát và mơ mộng. Cô mang cả niềm đam mê ca hát vào chiến trường Trường Sơn. Cô thích hát những bài hành khúc bộ đội, dân ca quan họ, và cả những bài hát nước ngoài. Giọng hát của cô hay đến mức chị Thao thường yêu cầu cô hát, và cô còn có tài bịa lời bài hát.
Phương Định là một cô gái xinh đẹp và nhạy cảm. Cô biết mình đẹp và được nhiều người để ý, nhưng cô không kiêu ngạo. Cô tự hào về vẻ ngoài của mình, đặc biệt là đôi mắt “xa xăm” mà các anh lái xe thường khen ngợi. Điều đó khiến cô vui và tự tin hơn.
Cô luôn yêu thương đồng đội và dành sự ngưỡng mộ cho những người lính trên tuyến đường Trường Sơn. Dù biết mình được nhiều người để ý, cô không tỏ ra săn sóc hay vồn vã. Cô giữ một vẻ kiêu kỳ đáng yêu, đặc trưng của những cô gái Hà Nội, như chính cô thừa nhận: “chẳng qua là tôi điệu đấy thôi”.
Phương Định còn là một chiến sĩ gan dạ, dũng cảm đến phi thường. Mỗi lần phá bom, cô đối mặt với cái chết một cách bình tĩnh và quyết đoán. Khi đến gần quả bom, cô cảm thấy ánh mắt của đồng đội dõi theo, và lòng dũng cảm của cô được kích thích bởi sự tự trọng. Cô không đi khom lưng, mà bước tới một cách đàng hoàng.
Khi đứng bên quả bom, cô cảm nhận rõ sự nguy hiểm: “Thỉnh thoảng lưỡi xẻng chạm vào quả bom. Một tiếng động sắc đến gai người cứa vào da thịt tôi. Tôi rùng mình và bỗng thấy tại sao mình làm quá chậm. Nhanh lên một tí! Vỏ quả bom nóng. Một dấu hiệu chẳng lành”. Cô phải nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ, vượt lên sự chờ đợi đáng sợ của thần chết.
Công việc phá bom đầy nguy hiểm, nhưng Phương Định luôn giữ được sự bình tĩnh. Cô cẩn thận đặt thuốc nổ, châm ngòi, rồi chạy về chỗ ẩn nấp, chờ đợi tiếng nổ. Mỗi lần như vậy, cô đều phải đối mặt với nguy cơ bom nổ bất cứ lúc nào. Nhưng cô không run sợ, mà tiếp tục công việc với sự quyết tâm cao độ.
Khi quả bom nổ, tiếng nổ kinh hoàng làm cô choáng váng. Mùi thuốc bom khiến cô buồn nôn, nhưng cô vẫn kiên cường. Dù đồng đội bị thương, cô không khóc, mà giữ vững tinh thần để tiếp tục chiến đấu. Sự cứng cỏi ấy khiến cô trở thành một hình tượng anh hùng đáng ngưỡng mộ.
Công việc phá bom không chỉ diễn ra một lần, mà là hàng ngày. Phương Định kể: “Quen rồi. Một ngày tôi phá bom đến năm lần. Ngày nào ít: ba lần”. Cô có nghĩ đến cái chết, nhưng đó chỉ là “một cái chết mờ nhạt, không cụ thể”. Sự dũng cảm và lạc quan của cô truyền cảm hứng mạnh mẽ đến người đọc.
Phương Định là hình ảnh tiêu biểu của tuổi trẻ Việt Nam anh hùng. Cô xung phong ra chiến trường, cùng thế hệ của mình “xẻ dọc Trường Sơn đi cứu nước mà lòng phơi phới dậy tương lai”. Cô không tiếc tuổi thanh xuân, sẵn sàng hy sinh vì độc lập tự do của Tổ quốc. Cô kể về cuộc sống và công việc của mình một cách giản dị, nhưng đầy kiêu hãnh.
Cô sống trong một cái hang dưới chân cao điểm, nơi con đường bị bom đạn tàn phá. Công việc của cô là phá bom, đo đạc hố bom, và đếm bom chưa nổ. Cô coi đó là “cái thú riêng”, dù phải đối mặt với cái chết hàng ngày. Sự dũng cảm và lạc quan của cô khiến cô trở thành một biểu tượng anh hùng, xứng đáng được khắc ghi trong lịch sử Trường Sơn.
Chúng ta luôn tự hào về những chiến sĩ, những thanh niên xung phong như Phương Định và đồng đội của cô. Lịch sử những cuộc kháng chiến và chiến thắng hào hùng của dân tộc không thể thiếu những tấm gương như cô và thế hệ những người đã đổ máu cho nền độc lập của Tổ Quốc. Chúng ta càng yêu mến tự hào về cô, càng biết ơn và học tập tinh thần của những người như cô trong công cuộc xây dựng đất nước hôm nay.
Cảm nghĩ của em về nhân vật Phương Định
Trong truyện, nhân vật Phương Định – nhân vật chính và cũng là người kể chuyện – tượng trưng cho vẻ đẹp giản dị, tinh thần kiên cường và phẩm chất anh hùng của tuổi trẻ Việt Nam, đặc biệt là thế hệ thanh niên xung phong trong kháng chiến chống Mỹ cứu nước.
Phương Định vốn là một cô gái Hà Nội mộng mơ, trong sáng, bước vào chiến trường từ năm 18 tuổi. Ba năm sống giữa vùng trọng điểm đầy bom đạn trên tuyến đường Trường Sơn đã tôi luyện cô trở nên cứng cỏi, nhưng vẫn giữ nguyên vẹn nét hồn nhiên, tươi trẻ của tuổi thanh xuân.
Lê Minh Khuê đã khéo léo để Phương Định tự nhận xét về mình: “Nói một cách khiêm tốn, tôi là một cô gái khá. Hai bím tóc dày, tương đối mềm, một cái cổ cao, kiêu hãnh như đài hoa loa kèn”. Đôi mắt cô dài, nâu, “có cái nhìn sao mà xa xăm”, nheo lại như chói nắng, toát lên vẻ đẹp dịu dàng mà đầy cá tính.
Phương Định là một cô gái đa cảm, thích ngắm mình trong gương, thích ngồi bó gối mơ màng. Cô yêu âm nhạc, từ những bài hành khúc bộ đội đến dân ca quan họ dịu dàng, hay những bản nhạc nước ngoài như “Ca-chiu-sa” của Nga. Cô còn có tài bịa lời bài hát, khiến chị Thao phải ghi chép lại. Đối với đồng đội, cô luôn yêu thương và cảm phục, đặc biệt là những người lính mặc quân phục, có ngôi sao trên mũ.
Khi Nho bị thương, Phương Định đã nhanh chóng bế Nho lên, băng bó vết thương và pha sữa cho cô uống. Cô là một cô gái Hà Nội trẻ trung, xinh đẹp, luôn quan tâm và chăm sóc đồng đội như người thân. Tâm hồn cô mơ mộng, nhạy cảm, nhưng cũng đầy nữ tính và duyên dáng.
Trong một lần phá bom, tính cách của Phương Định được khắc họa rõ nét. Khi đến gần quả bom, cô cũng sợ hãi, nhưng cảm giác có ánh mắt đồng đội dõi theo đã kích thích lòng tự trọng, khiến cô bước tới một cách đàng hoàng, không hề khom lưng.
Khi lưỡi xẻng chạm vào quả bom, tiếng động sắc lạnh khiến cô rùng mình. Cô nhanh chóng thực hiện các động tác phá bom với sự cẩn trọng và bình tĩnh. Xong nhiệm vụ, cô chạy về chỗ ẩn nấp, tim đập thình thịch, thần kinh căng thẳng chờ đợi tiếng nổ. Cô nghĩ đến cái chết, nhưng chỉ thoáng qua, điều cô lo lắng nhất là bom có nổ hay không.
Công việc phá bom đầy nguy hiểm diễn ra hàng ngày, nhưng Phương Định không hề nao núng. Cô chỉ sợ không hoàn thành nhiệm vụ, sợ con đường không thông. Sự dũng cảm và tinh thần trách nhiệm của cô khiến người đọc cảm phục.
Khi bom nổ, tiếng nổ kinh hoàng khiến cô choáng váng, ngực nhói đau, mắt cay xè. Nhưng cô vẫn bình tĩnh, phủ áo và chạy xuống ngay nơi bom nổ. Đoạn văn miêu tả tâm lý nhân vật vô cùng chi tiết, cho thấy sự khốc liệt của chiến trường đã tôi luyện tâm hồn nhạy cảm của cô gái Hà Nội thành bản lĩnh kiên cường.
Trận mưa đá bất ngờ cuối truyện đã làm nổi bật thêm nét tính cách độc đáo của Phương Định. Cô vui thích cuống cuồng, chạy ra nhặt đá, niềm vui trẻ thơ òa vỡ. Sau cơn mưa, ký ức về gia đình và thành phố thân yêu ùa về, xoáy mạnh trong tâm trí cô, vừa là niềm khao khát, vừa xoa dịu tâm hồn cô giữa chiến trường đầy khói lửa.
Giọng kể chậm lại, nhịp điệu câu văn như giãn ra, phù hợp với dòng hồi tưởng. Giữa chiến trường khốc liệt, tâm hồn Phương Định vẫn tỏa sáng lạc quan, mộng mơ. Đó chính là nét đáng yêu của tuổi trẻ Hà Nội, đặc biệt là những sinh viên xung phong vào chiến trường.
Lê Minh Khuê đã thành công khi chọn ngôi kể thứ nhất, giúp làm nổi bật thế giới nội tâm của Phương Định. Ngôn ngữ trần thuật tự nhiên, trẻ trung, sinh động, với nhiều câu ngắn, câu rút gọn, phù hợp với không khí căng thẳng của chiến trường. Nghệ thuật miêu tả tâm lý nhân vật tinh tế, khắc họa rõ nét hình ảnh một cô gái vừa mơ mộng, vừa kiên cường.
Cảm nhận về vẻ đẹp của nhân vật Phương Định
Truyện ngắn “Những ngôi sao xa xôi” là một trong những tác phẩm đầu tay của Lê Minh Khuê, được viết năm 1971, khi cuộc kháng chiến chống Mỹ đang diễn ra ác liệt. Tác phẩm khắc họa tâm hồn trong sáng, sự dũng cảm, hồn nhiên và cuộc sống chiến đấu đầy gian khổ, hi sinh nhưng vẫn lạc quan của các nữ thanh niên xung phong. Đặc biệt, nhân vật Phương Định được miêu tả chân thực, sinh động qua nhiều thủ pháp nghệ thuật độc đáo.
“Những ngôi sao xa xôi” kể về một tổ nữ thanh niên xung phong làm nhiệm vụ trinh sát mặt đường tại một trọng điểm trên tuyến đường Trường Sơn, gồm ba cô gái: Phương Định, Nho và tổ trưởng Thao. Nhiệm vụ của họ là quan sát địch ném bom, đo khối lượng đất đá cần san lấp, đánh dấu vị trí bom chưa nổ và phá bom, thậm chí nhiều lần trong một ngày.
Dù sống giữa chiến trường khắc nghiệt và nguy hiểm, họ vẫn giữ được niềm vui hồn nhiên của tuổi trẻ, những giây phút thanh thản, mơ mộng và tình đồng đội gắn bó, yêu thương. Phần cuối truyện tập trung miêu tả hành động và tâm trạng của Phương Định trong một lần phá bom, khi Nho bị thương và sự lo lắng, chăm sóc của hai đồng đội.
Phương Định, dù đã ba năm sống giữa chiến trường, đối mặt với cái chết hàng ngày, vẫn giữ được sự hồn nhiên, trong sáng và những ước mơ về tương lai. Cô là một cô gái nhạy cảm, mơ mộng và đam mê ca hát. Cô lạc quan, yêu đời đến cuồng nhiệt, như khi cô vui thích cuống cuồng dưới cơn mưa đá, tận hưởng niềm vui trẻ thơ giữa tiếng bom rơi đạn nổ.
Phương Định yêu thương và gắn bó với đồng đội trong tổ, cũng như cảm phục những người chiến sĩ mà cô gặp hàng đêm trên tuyến đường Trường Sơn. Tình đồng đội và lòng ngưỡng mộ ấy là động lực giúp cô vượt qua mọi khó khăn.
Phương Định là một cô gái xinh đẹp, với hai bím tóc dày, cổ cao kiêu hãnh như đài hoa loa kèn. Các anh lái xe thường khen cô có “cái nhìn xa xăm”. Cô biết mình được nhiều người để ý, điều đó khiến cô vui và tự hào, nhưng cô chưa dành tình cảm riêng cho ai.
Dù nhạy cảm, Phương Định lại khá kín đáo, không hay biểu lộ tình cảm của mình. Cô có tinh thần trách nhiệm cao, dũng cảm, bình tĩnh và tự trọng. Khi phá bom, ban đầu cô cũng căng thẳng, nhưng cảm giác có ánh mắt đồng đội dõi theo đã tiếp thêm sức mạnh, giúp cô vượt qua nỗi sợ hãi.
Trong đoạn hồi tưởng, Phương Định hiện lên với nét tính cách hồn nhiên, vô tư và mơ mộng của một thiếu nữ. Chỉ một trận mưa đá thoáng qua cũng đủ khơi dậy trong cô biết bao kỷ niệm và nỗi nhớ về thành phố quê hương, gia đình và tuổi thơ thanh bình.
Tâm lý của Phương Định trong một lần phá bom được miêu tả tinh tế đến từng chi tiết. Dù đã quen với công việc nguy hiểm, mỗi lần phá bom vẫn là một thử thách lớn. Khi lưỡi xẻng chạm vào quả bom, tiếng động sắc lạnh khiến cô rùng mình. Cô nhanh chóng thực hiện các động tác, chờ đợi tiếng nổ trong sự căng thẳng tột độ.
Tóm lại, Lê Minh Khuê đã khắc họa thành công tâm lý nhân vật, làm nổi bật vẻ đẹp tâm hồn trong sáng, cao thượng của Phương Định. Qua nhân vật này, tác giả đã ngợi ca vẻ đẹp của tuổi trẻ và chủ nghĩa anh hùng cách mạng Việt Nam, khẳng định rằng chiến tranh không thể hủy diệt được vẻ đẹp tâm hồn con người.
Ngôn ngữ trần thuật phù hợp với nhân vật kể chuyện – một cô gái thanh niên xung phong người Hà Nội – tạo nên giọng văn tự nhiên, thoải mái, trẻ trung và đậm chất nữ tính. Những câu ngắn, nhịp nhanh tạo không khí khẩn trương, trong khi những đoạn hồi tưởng lại chậm rãi, gợi nhớ kỷ niệm tuổi thơ hồn nhiên.
Truyện kể theo ngôi thứ nhất giúp tái hiện chân thực hiện thực chiến tranh khốc liệt, đồng thời khắc họa sâu sắc thế giới nội tâm, cảm xúc và suy nghĩ của nhân vật. Qua đó, vẻ đẹp của con người trong chiến tranh được làm nổi bật một cách tự nhiên và thuyết phục.
Truyện viết về chiến tranh, nhưng chủ yếu hướng vào thế giới nội tâm, làm nổi bật vẻ đẹp tâm hồn của con người. Chiến tranh dù đau thương, nhưng không thể hủy diệt được vẻ đẹp tươi xanh của tuổi trẻ và tinh thần lạc quan, kiên cường.
“Những ngôi sao xa xôi” khắc họa cuộc sống và chiến đấu của những cô gái thanh niên xung phong trên tuyến đường Trường Sơn trong kháng chiến chống Mỹ. Tác phẩm làm nổi bật tâm hồn trong sáng, giàu mơ mộng, tinh thần dũng cảm và lạc quan của họ, trở thành hình ảnh tiêu biểu của thế hệ trẻ Việt Nam thời kỳ kháng chiến.
...
- Phân tích chi tiết đặc sắc nhất trong cảnh Héc-to từ biệt Ăng-đrô-mác (4 mẫu văn độc đáo)
- Kể về một anh hùng hoặc tài năng nhỏ tuổi mà em biết - Bài học Nói và Nghe trong sách Tiếng Việt 4 Chân trời sáng tạo
- Văn mẫu lớp 10: Tóm tắt đoạn trích Ra-ma buộc tội (11 Mẫu) - Trích từ Sử thi Ra-ma-ya-na nổi tiếng
- Tập làm văn lớp 4: Kể lại câu chuyện về lòng dũng cảm (8 mẫu) - Kể chuyện được chứng kiến hoặc tham gia
- Soạn bài Thực hành tiếng Việt trang 116 - Kết nối tri thức 7: Hướng dẫn chi tiết Ngữ văn lớp 7 tập 1