Bài viết số 3 lớp 6 đề 6: Kể về thầy (cô) của em - Dàn ý chi tiết và 8 bài văn mẫu hay nhất

Tài liệu này bao gồm dàn ý chi tiết cùng 8 bài văn mẫu đặc sắc, được EduTOPS chọn lọc từ những bài làm xuất sắc của học sinh trên khắp cả nước. Qua đó, các em sẽ nắm vững cách xây dựng bài văn kể chuyện và tự tin hoàn thành bài viết số 3 lớp 6 một cách xuất sắc.
Đề bài: Bài viết số 3 lớp 6 đề 6: Kể về thầy cô giáo của em - Người luôn quan tâm, lo lắng và động viên em trong học tập
Dàn ý chi tiết kể về thầy cô giáo của em
I. Mở bài
- Vai trò quan trọng của thầy cô trong cuộc đời học sinh: Không chỉ truyền đạt kiến thức mà còn là người động viên, dìu dắt và dạy dỗ em trưởng thành.
- Giới thiệu về thầy (cô) giáo mà em muốn kể: Tên, môn học, lớp học và những ấn tượng ban đầu về thầy cô.
- Khái quát về sự quan tâm, yêu thương mà thầy cô dành cho em: Luôn tận tâm hướng dẫn, giúp em tiến bộ trong học tập và cuộc sống.
II. Thân bài
- Miêu tả ngoại hình nổi bật của thầy (cô): Dáng người, nụ cười, giọng nói ấm áp và những cử chỉ gần gũi với học trò.
- Phong cách sống và tác phong sư phạm của thầy cô: Mẫu mực, nghiêm túc nhưng luôn chan chứa tình yêu thương với học sinh.
- Những hành động cụ thể của thầy (cô) dành cho em: Luôn quan tâm, nhắc nhở và tạo động lực để em cố gắng trong học tập.
+ Sự động viên kịp thời: Những cuộc trò chuyện riêng tư, lời khuyên chân thành và sự hỗ trợ khi em gặp khó khăn.
+ Sự giúp đỡ về vật chất và tinh thần: Hướng dẫn phương pháp học tập hiệu quả, tặng sách vở và đồ dùng học tập khi cần thiết.
- Tình cảm của em dành cho thầy (cô): Từ sự ngưỡng mộ ban đầu đến tình yêu thương, kính trọng sâu sắc.
- Những bài học quý giá mà thầy cô đã dạy em: Không chỉ là kiến thức mà còn là cách sống, cách đối nhân xử thế.
III. Kết bài
- Khẳng định tình cảm yêu quý, biết ơn của em đối với thầy (cô) và mong muốn được noi gương thầy cô trong tương lai.
- Những suy ngẫm sâu sắc và ý nghĩa về mối quan hệ thầy trò, một tình cảm thiêng liêng và đáng trân trọng.
Kể về người cô giáo đáng kính của em
Kể về cô giáo của em - Mẫu 1
“Ăn quả nhớ kẻ trồng cây
Có danh có vọng nhớ thầy khi xưa”
Những câu thơ ấy đã khắc họa hình ảnh người thầy, người cô - những người lái đò thầm lặng trên dòng sông tri thức. Trong số những thầy cô đã dạy dỗ tôi, cô Kim Anh - cô giáo chủ nhiệm lớp tôi - là người để lại trong tôi nhiều ấn tượng sâu sắc nhất.
Cô có mái tóc dài mượt mà, đen nhánh, luôn thoảng hương thơm dịu nhẹ. Đôi mắt cô to tròn, ánh lên sự cương nghị nhưng cũng đầy dịu dàng. Mỗi khi chúng tôi đạt thành tích, ánh mắt cô ánh lên niềm tự hào. Nhưng khi chúng tôi mắc lỗi, đôi mắt ấy lại đượm buồn. Bàn tay cô thon dài, viết nên những dòng chữ mềm mại, truyền cảm hứng qua từng bài giảng. Giọng nói của cô lúc trầm ấm, lúc vui tươi, khiến chúng tôi say mê học tập mà quên cả thời gian. Cô hiền lành, chính trực, luôn nghiêm túc trong công việc. Dù vui đùa cùng chúng tôi, nhưng khi vào bài học, cô rất nghiêm khắc. Với cô, dạy học không chỉ là nghề mà còn là đam mê. Cô luôn chuẩn bị bài giảng kỹ lưỡng, sử dụng cả video sinh động để chúng tôi dễ hiểu. Dù đã là giáo viên, cô vẫn miệt mài học tập, thường thức đến khuya để soạn giáo án và nghiên cứu. “Học như con đò ngược dòng, các con ạ!” - lời cô khiến chúng tôi thấm thía.
Tôi nhớ mãi chuyến tham quan cùng cô. Hôm ấy, nét mặt cô đầy lo lắng. Sau này, chúng tôi mới biết cô đã bỏ lỡ buổi thi môn triết học để đi cùng lớp, vì cô sợ chúng tôi gặp chuyện không hay. Sự hy sinh thầm lặng ấy khiến tôi càng thêm kính trọng cô.
Một kỷ niệm khác là khi tôi nghỉ học hè hai tuần. Tôi lo lắng khi quay lại lớp, nhưng cô đã giảng lại bài cho tôi, nhờ bạn cho tôi mượn vở chép bài. Sự quan tâm ấy khiến tôi cảm động và tự hứa sẽ cố gắng hơn.
Nghề giáo thật cao quý, như người lái đò đưa học trò qua sông tri thức. Đó cũng là nghề tôi mơ ước khi trưởng thành. Nhân ngày 20-11, tôi muốn gửi đến cô lời chúc: “Con chúc cô luôn mạnh khỏe và hạnh phúc! Con yêu cô nhiều lắm!”
Kể về cô giáo của em - Mẫu 2
Trường Trung học cơ sở Nam Trung Yên là nơi nuôi dưỡng tình thương và kỷ luật. Ở đây, học sinh luôn yêu quý thầy cô, và ngược lại, thầy cô cũng luôn dành sự quan tâm đặc biệt cho học trò. Riêng tôi, người tôi kính trọng nhất là cô Trang - giáo viên dạy Toán, người đã giúp tôi thay đổi một cách kỳ diệu.
Cô Trang có dáng người cao gầy, mái tóc đen cắt ngắn gọn gàng. Hiện tại, cô đang mang thai bé trai được khoảng năm, sáu tháng. Cô rất hiền lành và nhân hậu, nụ cười luôn nở trên môi khiến cô càng thêm rạng rỡ. Trong các tiết học Toán, cô luôn mong muốn trên bảng lớp xuất hiện dòng chữ: “Tổ một: Đủ; tổ hai: Đủ; tổ ba: Đủ; tổ bốn: Đủ”.
Nhiều người thắc mắc tại sao tôi lại yêu quý cô Trang đến vậy, dù cô chủ nhiệm của tôi là cô giáo dạy Văn - cũng rất hiền và xinh đẹp. Lý do là vì hồi cấp I, tôi luôn coi môn Toán là vô dụng. Những bài toán như “Một người phụ nữ mua sáu mươi quả dưa hấu…” khiến tôi tự hỏi: “Bà ấy mua để làm gì và mang về bằng cách nào?”. Tôi nghĩ Toán chỉ là một môn học khô khan, không có giá trị thực tế.
Mọi chuyện thay đổi khi tôi bước vào cấp II. Trong những ngày hè đầu tiên, tôi đã định ngủ trong hai tiết Toán. Khi cô Trang bước vào lớp, dáng đi khoan thai của cô khiến tôi chú ý. Cô nhẹ nhàng chào cả lớp: “Cô chào các con, mời các con ngồi xuống”. Tôi ngồi xuống bàn, mặt gục xuống bàn như bị hút vào đó. Cô đến gần, hỏi tôi: “Con có mệt không? Cần xuống y tế không?”. Tôi trả lời một cách chán nản: “Con không sao ạ”. Cô mỉm cười, xoa đầu tôi: “Mệt thì nói với cô nhé!”. Lúc đó, tôi nghĩ đó chỉ là lời xã giao. Nhưng khi cô bắt đầu giảng bài, giọng nói nhẹ nhàng, truyền cảm của cô đã khiến tôi thay đổi hoàn toàn suy nghĩ về môn Toán. Tôi nhận ra: “Thù không phải không là bạn”. Từ đó, tôi quyết tâm học Toán và đạt được nhiều điểm cao. Điểm số của tôi dần cải thiện từ sáu, bảy lên chín, mười. Đặc biệt, trong bài kiểm tra giữa kỳ I, tôi đã đạt tám rưỡi - nhờ sự dạy dỗ tận tình của cô Trang.
Tôi vô cùng biết ơn cô Trang. Cô là người đã dẫn lối cho tôi trước khi quá muộn, trước khi suy nghĩ của tôi về Toán bị đóng khuôn mãi mãi. Nhân ngày 20-11, tôi đã tặng cô một tấm thiệp với lời cảm ơn gián tiếp. Tôi chưa đủ can đảm để nói trực tiếp với cô, nhưng tôi hứa sẽ cố gắng, và một ngày nào đó, tôi sẽ tự mình nói lên hai chữ “cảm ơn” với cô.
Kể về cô giáo của em - Mẫu 3
Nhà sách! Một ý tưởng bất chợt xuất hiện trong tâm trí em. Em đang tìm kiếm một nơi yên tĩnh để thư giãn, một không gian thoải mái để tận hưởng những khoảnh khắc nghỉ ngơi sau những tiết học cuối cùng. Đang say sưa đọc sách, bỗng một bóng người va vào em làm rơi vài cuốn sách xuống sàn. Cả hai vội vàng nhặt chúng lên, và khi ngẩng đầu lên, em nhận ra đó chính là cô, người đã dạy dỗ em từ nhiều năm trước.
Cô giờ đây sao khác xưa nhiều quá! Cô gầy đi, trông có vẻ mệt mỏi hơn nhưng vẫn toát lên vẻ đẹp thanh tao và giản dị. Đó là nét đẹp mà cô luôn có và không bao giờ mất đi. Em vui mừng như chú chim non đón mẹ về. Em chào cô, hỏi thăm sức khỏe cô, và ôm cô. Những kỷ niệm xưa tưởng chừng đã trôi vào quên lãng bỗng chốc ùa về. Gặp lại cô, lòng em bỗng dâng lên cảm xúc bồi hồi, xao xuyến. Em hỏi cô rất nhiều câu hỏi. Cô rất vui khi gặp lại đứa học trò nghịch ngợm của mình. Ánh mắt cô tràn đầy tình thương và dịu dàng hơn bao giờ hết:
- Dạo này em học hành thế nào rồi?
Giọng cô vẫn ấm áp như ngày nào. Giọng nói ấy gợi nhớ trong em biết bao kỷ niệm... Nhớ ngày xưa, cô luôn nhẹ nhàng khuyên bảo mỗi khi em mắc lỗi hay nghịch ngợm.
Em cười ngượng ngùng rồi trả lời cô:
- Em học cũng tạm ổn, thưa cô! Nhưng em luôn cố gắng để không phụ lòng cô. Cô ơi, sao dạo này cô có vẻ mệt mỏi vậy? Cô mỉm cười nhẹ nhàng và nói:
- Sao em vẫn không thay đổi gì cả. Em luôn hỏi cô những câu hỏi mà không ai dám hỏi...
- Cô ơi, sao cô cười mà không thật sự vui vậy? Cô đang giận em chuyện gì phải không?
Cô trả lời:
- Em lại thế nữa rồi! Cô không sao cả, cô không có vấn đề gì đâu, em đừng lo lắng.
Em vừa nghe vừa chăm chú nhìn cô, và khi em nhận ra một vết sẹo nhỏ nằm chếch ở mắt trái của cô, dòng kỷ niệm lại ùa về. Em vén tóc cô và nhìn lại vết sẹo mà chính em đã gây ra. Em hỏi cô:
- Cô ơi, cô có nhớ vết sẹo này không?
- Làm sao cô quên được, hở em?
Ngày ấy, cô có nhớ không? Đó là một buổi tối cô dạy thêm cho những học sinh yếu trong lớp, một buổi tối đầy trăng sao. Cô có việc phải ra ngoài. Bọn em giả ma để hù nhau và còn dùng đá ném nhau. Không ngờ em đã vô tình ném đá trúng vào đầu cô. Cô ôm đầu và ngã xuống. Máu chảy ra thấm đẫm tay cô, và cô được đưa vào bệnh viện. Nhìn mọi người đưa cô đi, lòng em như nặng trĩu. Nước mắt em tuôn rơi không ngừng. Em hối hận vô cùng. Cả một khoảng trời như sụp đổ trước mặt em. Em sợ hãi, sợ sẽ mất cô, sợ cô không còn dạy chúng em nữa. Nỗi sợ ấy như ăn mòn trái tim em...
- Cô ơi... ngày đó cô... giận em lắm phải không cô?
Em hỏi cô với giọng rụt rè, đầy lo lắng, nhưng cô lại đáp lại bằng một giọng nhẹ nhàng và đầy yêu thương:
Không, cô không hề giận em! Cô chỉ không hiểu tại sao ngày xưa em lại nghịch ngợm đến thế. Những trò đùa của em lúc đó có hơi quá đà, nhưng cô tin em không hề có ác ý, phải không? Em luôn là người mang lại tiếng cười cho lớp, xua tan bầu không khí căng thẳng trong những giờ học. Có đôi lúc, cô thầm nghĩ em thật phù hợp với tính cách của một cậu con trai hơn...
Em cười ngượng ngùng, lòng thầm nghĩ sao cô lại luôn dịu dàng và bao dung với em đến vậy. Cô như một người mẹ thứ hai, luôn dạy dỗ và an ủi em mỗi khi em gặp khó khăn hay thiếu thốn...
Trời đã về chiều. Em cùng cô bước ra khỏi nhà sách, chuẩn bị chia tay. Phía chân trời xa, hoàng hôn đang nhuộm một màu vàng cam rực rỡ. Ánh hoàng hôn như hòa quyện cùng cô và em, tạo nên một khung cảnh đẹp đến nao lòng. Khi giã biệt cô và trên đường về nhà, lòng em tràn ngập cảm xúc lâng lâng, hồi tưởng lại cuộc gặp gỡ đầy ý nghĩa hôm nay.
Kể về cô giáo của em - Mẫu 4
Tôi sắp bước sang tuổi 12, cũng là từng ấy năm sống trong tình yêu thương, sự quan tâm và lo lắng của cha mẹ, ông bà và thầy cô. Tôi vô cùng biết ơn vì điều đó, đặc biệt là người đã giúp tôi vượt qua những khó khăn bằng cả tấm lòng yêu thương. Người ấy chính là cô Đang, cô giáo dạy lớp ba của tôi khi tôi còn học tại ngôi trường làng ở quê ngoại.
Nhà tôi ở một thị trấn lớn, nhưng vì bố bận công tác, mẹ phải chăm sóc em nhỏ và buôn bán nên tôi được gửi về sống cùng bà ngoại ở một xóm nhỏ hẻo lánh. Dù đường xá ở quê không rộng rãi, trải nhựa đẹp như ở thị trấn, nhưng lại ít xe cộ và rất an toàn. Nhà tôi cách trường tiểu học chỉ khoảng 500m, qua ba ngôi nhà, nên sau khi quen trường, tôi tự đi bộ đến lớp cùng các bạn. Ngôi trường nhỏ bé của tôi chỉ có vỏn vẹn ba phòng học, và chúng tôi chia nhau học hai buổi sáng và chiều.
Ngày đầu tiên bước vào lớp, tôi thực sự bỡ ngỡ trước căn phòng nhỏ bé, bàn ghế cũ kỹ và không có cả một cánh quạt trong những ngày nóng nực. Những đứa bạn học thì đầu trần, chân đất, có đứa áo quần lấm lem, chẳng giống chút nào với hình ảnh học sinh mà tôi từng biết. Tôi bắt đầu cảm thấy thất vọng, cộng thêm việc ba mẹ ít về thăm và cuộc sống buồn tẻ ở quê khiến tôi chán nản. Tôi sẽ chẳng bao giờ nhớ nổi hình ảnh cô giáo của mình nếu không có lần tôi nghỉ học suốt 10 ngày. Tôi cảm thấy không thể hòa nhập với các bạn, nhớ nhà, nhớ ba mẹ, và oán trách ba mẹ vì đã có em bé mà không còn thương tôi nữa. Tôi lo sợ bị bỏ rơi nên muốn làm điều gì đó để thu hút sự chú ý của mẹ. Tôi quyết định trốn học. Trong những ngày đó, tôi vẫn ra khỏi nhà như mọi ngày nhưng lại trốn sang nhà thằng Thanh, một đứa bạn nghịch ngợm và lười học. Hai đứa chúng tôi ra đồng chơi đủ trò, và tôi cảm thấy chơi với nó vui hơn nhiều so với việc đi học. Đến ngày thứ 11, cô giáo đến nhà tìm bà tôi, và mọi chuyện vỡ lở. Bà tôi khóc rất nhiều vì đứa cháu hư hỏng. Tôi chỉ biết cúi gằm mặt, chờ đợi hình phạt từ bà và cô. Bà lau nước mắt và nói: “Bà không giận cháu, chỉ là bà cảm thấy có lỗi với ba mẹ cháu vì đã không chăm sóc cháu tốt hơn.” Rồi bà quay sang cô: “Cảm ơn cô đã cho tôi biết, tôi già rồi nên chẳng biết quản cháu thế nào cho phải, mong cô giúp đỡ.”
Cô bước về phía tôi với những bước chân nhẹ nhàng. Lúc này, tôi mới cảm nhận được rằng sao chân cô lại giống mẹ tôi đến lạ lùng. Giọng nói của cô cũng vậy, nhỏ nhẹ nhưng trầm ấm: “Em không thích ngôi trường và các bạn sao?” Tôi ấp úng không thể trả lời. Tôi ngước mắt lên nhìn cô. Đôi mắt cô thật đẹp, sâu thẳm và đen láy, tôi có thể nhìn thấy bóng mình trong đó. Tôi ngỡ ngàng vì trước giờ tôi chưa từng nhận ra cô giáo của mình lại xinh đẹp và hiền lành như cô tiên trong truyện cổ tích. Gương mặt cô tròn trịa, da ngăm nhưng rất sáng. Tóc cô dài, luôn buộc cao để lộ vầng trán rộng. Khuôn miệng cô khi cười càng thêm duyên dáng với hai lúm đồng tiền ở khóe miệng, khiến nụ cười của cô trở nên thu hút lạ thường. Cô nắm lấy bàn tay bé nhỏ của tôi và nói: “Nhà con ở thị trấn đúng không? Cô trước đây cũng từng ở đó. Lúc đầu về đây dạy, cô cũng bỡ ngỡ như con, nhưng dần dần cô đã yêu nơi này và không nỡ rời xa.” Tôi như tìm được người thấu hiểu mình, và đã mở lòng tâm sự với cô. Hôm đó, tôi kể cho cô nghe tất cả những gì trong lòng mình, và cô ngồi bên tôi, lắng nghe chăm chú. Tôi cảm thấy mình được tin tưởng, được quan tâm. Trước khi ra về, cô và tôi đã có một lời hứa: tôi sẽ trở lại trường và chăm chỉ học tập trong 10 ngày tới. Nếu không thể hòa nhập được, cô sẽ giúp tôi nói chuyện với ba mẹ để chuyển tôi về thị trấn.
Thế là tôi lại đến trường như lời hứa, lần này tôi cố gắng hòa nhập với các bạn. Có lẽ biết tôi chưa quen với môi trường mới, nên các bạn đều nhiệt tình giúp đỡ. Họ rủ tôi chơi đùa, có trái ổi, trái khế cũng mang cho tôi. Tan trường, chúng tôi cùng nhau đi câu cá, bắt cua đồng, bẫy chim, và tôi thấy thích thú vì những trò chơi này không có ở thị trấn. Cô Đang dành nhiều thời gian cho tôi, ngoài giờ dạy, cô đến nhà tôi để giúp tôi học, bài nào chưa hiểu cô đều hướng dẫn tận tình. Cô còn nhờ các bạn đến nhà tôi thường xuyên để học cùng. Chưa đến ngày thứ 10, tôi đã không còn muốn về thị trấn nữa vì tôi đã yêu mến nơi này, yêu mến các bạn, yêu mến trường lớp và đặc biệt là yêu mến cô giáo Đang. Cô bên cạnh tôi, tâm sự và giải thích cho tôi hiểu rằng ba mẹ không phải không thương tôi mà gửi tôi về quê, cô giúp tôi nhận ra mình vẫn rất quan trọng và được yêu thương. Bà ngoại tôi rất vui vì tôi đã trở nên phấn chấn và chăm ngoan hơn. Ba mẹ cũng về thăm tôi thường xuyên hơn, mang cả em bé về chơi cùng tôi.
Đã ba năm trôi qua, giờ đây tôi là học sinh lớp 6, đã lên thị trấn học và sống cùng ba mẹ. Thế nhưng, hình ảnh cô giáo Đang, người đã tận tâm giúp tôi vượt qua những ngày tháng khó khăn, vẫn mãi in đậm trong lòng tôi. Tôi thầm cảm ơn cô vì đã mang đến cho tôi những điều tốt đẹp và hứa sẽ chăm ngoan hơn nữa để không phụ lòng mong mỏi của cô.
Kể về cô giáo của em - Mẫu 5
Trong những năm tháng học tập dưới mái trường thân yêu, người mà em kính trọng và yêu quý nhất chính là cô Thanh. Cô là người đã mang đến cho em tình cảm ấm áp và sự dìu dắt tận tâm của một người giáo viên dành cho học trò.
Em vẫn nhớ như in ngày đầu tiên cô Thanh bước vào lớp khi em học lớp hai. Cô có dáng người thanh mảnh, nhỏ nhắn và vô cùng hiền hậu. Cô còn rất trẻ, nhưng luôn toát lên vẻ dịu dàng và đầy tình thương. Dù trời nắng hay mưa, cô chưa bao giờ đi trễ hay nghỉ dạy. Cô luôn nhẹ nhàng với học sinh nhưng rất nghiêm khắc trong việc giảng dạy. Những giờ ra chơi, nếu có bạn nào chưa hiểu bài, cô kiên nhẫn ở lại lớp để giảng giải từng chi tiết. Với những bạn nam nghịch ngợm, cô nhẹ nhàng nhắc nhở và thường kể những câu chuyện ý nghĩa để giáo dục chúng em. Cô không bao giờ la mắng mà chỉ khuyên răn, và luôn quan tâm đặc biệt đến những bạn học yếu để giúp các bạn tiến bộ. Vì vậy, chúng em ai cũng yêu quý cô, xem cô như người mẹ thứ hai của mình.
Em còn nhớ một kỷ niệm sâu sắc. Hôm đó, sau tiết học cuối, em đột nhiên bị sốt cao, người nóng ran. Cô không ngại đường xa, chở em về nhà và thông báo cho mẹ em biết tình hình. Em phải nghỉ học vài ngày vì sốt siêu vi. Dù vậy, ngày nào cô cũng đến thăm em và nhờ các bạn chép bài giúp. Những chỗ em không hiểu, cô đều giảng lại cặn kẽ. Cô còn giúp đỡ những bạn có hoàn cảnh khó khăn, thậm chí đóng học phí giúp một bạn mồ côi sống với bà ngoại. Cả lớp ai cũng quý mến cô. Nhân ngày Nhà giáo Việt Nam, chúng em tặng quà, cô chỉ mỉm cười và nói: “Món quà quý nhất với cô chính là thành tích học tập tốt của các em!” Ngoài việc dạy kiến thức, cô còn dạy chúng em múa hát, tạo nên những giờ học vui vẻ và đầy hứng khởi.
Giờ đây, dù đã xa cô, em vẫn luôn nhớ mãi nụ cười, ánh mắt và giọng nói dịu dàng của cô. Cô đã truyền cho em tấm lòng nhân hậu, dạy em biết yêu thương và quan tâm đến mọi người, tin tưởng vào cuộc sống. Em tự hứa sẽ học thật giỏi để làm cô vui lòng, trở thành con ngoan, trò giỏi và một người có ích cho xã hội. Cô mãi là tấm gương sáng để chúng em noi theo.
Kể về cô giáo của em - Mẫu 6
"Khi thầy viết bảng
Bụi phấn rơi rơi
Có hạt bụi nào
Rơi trên bục giảng
Có hạt bụi nào
Rơi trên tóc thầy"
Những giai điệu ngân nga, tha thiết ấy bỗng khiến tôi nhớ về cô Trâm – cô giáo dạy lớp 5 của tôi. Cô đã luôn đồng hành, dìu dắt và dạy dỗ tôi, mang đến những bài học quý giá, giúp tôi trưởng thành. Cô là người mà tôi yêu quý và kính trọng nhất.
Bốn năm đầu tiểu học, tôi học tại trường Xuân Quang, nhưng do mẹ chuyển công tác về thành phố, tôi buộc phải chuyển đến một ngôi trường mới. Điều này thực sự là thử thách lớn đối với tôi. Bạn bè mới, môi trường mới khiến tôi lo lắng và bỡ ngỡ.
Ngày đầu tiên đến lớp, tôi ngồi nép vào một góc, không dám bắt chuyện với ai. Trong lòng tôi chỉ mong được trở về ngôi trường cũ, nơi có bạn bè và thầy cô thân quen. Mắt tôi nhòe lệ, suýt khóc. Đúng lúc ấy, tiếng trống vang lên, và cô giáo chủ nhiệm bước vào lớp. Tôi ngước mắt nhìn cô. Cô có dáng người cao ráo, thanh mảnh, mặc chiếc áo dài tím dịu dàng. Khuôn mặt cô trái xoan, đôi môi hồng nhẹ nhàng, làn da trắng hồng. Đôi mắt cô to tròn, hiền từ như mắt chim bồ câu. Cô nhìn quanh lớp rồi dừng ánh mắt dịu dàng ấy tại chỗ tôi ngồi. Tôi bất giác cúi đầu. Tôi nghe rõ tiếng cô bước xuống, nhẹ nhàng gọi:
- Cô chào con. Rất vui khi con trở thành thành viên của lớp chúng ta. Linh có thể đứng dậy chào cô và các bạn được không?
Giọng cô ấm áp, dịu dàng như lời mẹ ru. Cô chạm nhẹ vào vai tôi, như tiếp thêm sự can đảm. Tôi ngẩng đầu nhìn cô và khẽ mỉm cười. Tôi đứng dậy chào cả lớp và cô giáo. Nhờ cô, khởi đầu mới của tôi đã bớt phần khó khăn.
Những buổi học sau đó, tôi càng thêm yêu quý cô. Cô là giáo viên tận tụy, hết lòng vì học sinh. Với những bạn học kém, cô dành thời gian sau giờ học để kèm cặp. Với những bạn lười biếng, cô nghiêm khắc nhưng luôn chỉ rõ lỗi sai để các bạn sửa chữa. Những bạn học tốt luôn được cô khen thưởng, khi là tập vở, khi là hộp bút.
Tôi nhớ mãi, những ngày đầu ở trường mới, môn tiếng Anh là nỗi sợ của tôi, vì ở trường làng tôi chưa từng học. Mỗi khi đến giờ, tôi như phát ốm và không thể tiếp thu được gì. Thấy điểm tiếng Anh của tôi thấp, cô Trâm đã gọi tôi nói chuyện riêng. Biết được nỗi lo của tôi, cô dành thời gian sau giờ học để kèm riêng cho tôi. Nhờ sự chỉ dạy tận tình của cô, điểm tiếng Anh của tôi dần được cải thiện. Tôi thầm cảm ơn và biết ơn cô rất nhiều. Cô đã giúp tôi vượt qua trở ngại trong học tập và tâm lý, giúp tôi hòa nhập với môi trường mới.
Dù giờ đã rời xa mái trường thân yêu, không còn được nghe lời giảng dạy của cô, nhưng tôi sẽ mãi nhớ về cô. Một người giáo viên tận tâm, chu đáo, luôn hết lòng vì học sinh. Cô là người mẹ thứ hai của tôi, người đã giúp tôi khôn lớn và trưởng thành.
Kể về người thầy đáng kính của em - Người truyền cảm hứng và tri thức
Kể về thầy giáo của em - Mẫu 1
Năm lớp 5, tôi may mắn được học thầy Phong. Đến giờ, những kỷ niệm về thầy vẫn in đậm trong tâm trí tôi.
Thầy Phong có dáng người cao lớn, hơn mét bảy, gần mét tám. Ở tuổi thầy, chiều cao như vậy thật hiếm thấy. Tóc thầy điểm hoa râm, xoăn tự nhiên, tạo nên nét độc đáo. Đôi mắt thầy to, sáng, ánh nhìn nghiêm nghị nhưng ẩn chứa sự hiền từ mỗi khi thầy cười.
Thầy Phong dạy Toán rất hay. Khi giảng bài, thầy luôn say sưa, giọng nói chậm rãi nhưng đôi tay thoăn thoắt viết những công thức lên bảng. Thầy không thích ngồi yên một chỗ, thường đi quanh lớp quan sát chúng tôi làm bài. Thầy rất vui khi chúng tôi tìm ra cách giải mới, độc đáo và khác biệt so với cách của thầy.
Đầu năm học, cả lớp đều sợ thầy. Mỗi khi thầy bước vào, lớp im phăng phắc, không ai dám nói chuyện. Thầy luôn chỉn chu với mái tóc xoăn gọn gàng, áo sơ mi trắng và quần âu phẳng phiu. Thầy ít khi đùa giỡn, và nếu phát hiện ai làm việc riêng, thầy chỉ cần nhìn thẳng bằng ánh mắt nghiêm nghị, người đó lập tức đứng dậy xin lỗi. Thầy không la mắng, chỉ im lặng rồi tiếp tục giảng bài như chưa có chuyện gì xảy ra. Vì thế, chúng tôi ít khi dám trò chuyện với thầy ngoài giờ học.
Mãi đến ngày 20/11, ngày Hiến chương Nhà giáo Việt Nam, chúng tôi mới hiểu hết về con người thầy. Thầy là người rất tình cảm. Thầy rơi nước mắt khi nhận những bài hát và lời chúc chân thành từ chúng tôi. Đáp lại, thầy cất giọng hát trầm ấm, hay không kém ca sĩ Trọng Tấn. Hôm đó, thầy cười tươi và nói nhiều hơn bao giờ hết. Thầy kể về thời trẻ, khi thầy và bạn bè học trong lớp học tạm bợ, vừa học vừa nghe tiếng báo động. Những ngày mưa, lớp dột, cả thầy và trò phải ngồi co ro một góc. Thời ấy tuy khổ nhưng vui lắm, ai cũng chăm chỉ và ngoan ngoãn.
Khi gần gũi hơn, chúng tôi khám phá thêm nhiều điều về thầy. Thầy là nhà giáo tâm huyết, thường dành hàng giờ, thậm chí cả ngày thứ bảy, chủ nhật để kèm cặp những bạn học yếu mà không đòi hỏi gì. Thầy kiên nhẫn, giảng bài chậm rãi, kỹ lưỡng, chỉ khi chúng tôi hiểu rõ thầy mới chuyển sang bài mới.
Năm học cuối cấp trôi qua nhanh chóng. Ngày chúng tôi ra trường cũng là ngày thầy về hưu. Thầy buồn khi phải xa chúng tôi, xa lớp học trò cuối cùng, và xa nghề dạy học mà thầy yêu quý. Tôi vẫn nhớ mãi bài thơ thầy đọc trong buổi lễ chia tay:
"Hãy nhìn đi em - con đường phía trước
Còn rất dài, cũng thật nhiều chông gai.
Thầy cô sẽ không dắt em đi suốt con đường dài
Chỉ mong sao
Mỗi bước em đi trên chặng đường mới.
Em vững vàng, vấp ngã - biết đứng dậy,
Chẳng bao giờ đánh mất niềm tin”.
Kể về thầy giáo của em - Mẫu 2
Năm đó, khi tôi bắt đầu hành trình vào lớp một, tôi đã có những kỷ niệm đẹp về người thầy chủ nhiệm của mình. Đó là bước ngoặt đầu tiên trong cuộc đời học sinh, nơi tôi gặp gỡ nhiều bạn bè mới và thầy cô mới.
Ngày khai giảng năm ấy là một ngày trọng đại mà tôi không bao giờ quên. Sau buổi lễ, tất cả học sinh bước vào lớp học đầu tiên của mình, nơi chúng tôi gặp gỡ thầy cô giáo chủ nhiệm, người sẽ đồng hành cùng tôi suốt những năm tiểu học.
Khi thầy bước vào lớp, dáng người thầy nhanh nhẹn và thầy chào chúng tôi bằng giọng nói ấm áp. Thầy có mái tóc điểm bạc, khuôn mặt gầy và đôi tay đầy vết nhăn, dấu hiệu của nhiều năm gắn bó với nghề giáo. Thầy lên bục giảng và nói: "Chào các con, thầy tên là Hồ Viết Cảnh, thầy sẽ là người dẫn dắt các con trong suốt thời gian học tiểu học." Giọng thầy nhẹ nhàng, xóa tan mọi lo lắng trong tôi về một người thầy nghiêm khắc.
Sau khi giới thiệu, thầy bắt đầu dạy chúng tôi những bài học đầu tiên, những bài học làm người. Tôi nhìn thấy bàn tay thầy run run khi viết trên bảng, sau này tôi mới biết đó là hậu quả của những năm tháng tham gia chiến tranh. Thầy luôn quan tâm đến từng học sinh, đến tận nơi để giúp đỡ những bạn gặp khó khăn. Buổi học đầu tiên kết thúc trong niềm vui và sự ngưỡng mộ của tôi dành cho thầy.
Những ngày tiếp theo, thầy nghiêm khắc với những bạn lười học nhưng cũng không quên khen ngợi những bạn chăm chỉ. Giờ ra chơi, thầy tham gia các trò chơi dân gian cùng chúng tôi, khuôn mặt thầy lúc đó thật đáng yêu. Một lần, tôi nhìn thầy và nhớ đến ông nội đã khuất của mình, tôi bật khóc và được thầy an ủi. Từ đó, tôi cảm nhận được sự quan tâm đặc biệt của thầy.
Một ngày nọ, tôi bị điểm kém vì không học bài và bị thầy mắng. Tôi cảm thấy tức giận và chạy về chỗ ngồi. Nhưng trong giờ ra chơi, thầy đã đến bên tôi, xin lỗi vì đã quá nặng lời và giảng lại bài cho tôi. Tôi cảm thấy hối hận và tự hứa sẽ cố gắng hơn.
Thầy đã để lại trong tôi những kỷ niệm không thể phai mờ về một người thầy giản dị mà đầy tình thương. Tôi hứa sẽ học tập chăm chỉ để trở thành người có ích, đền đáp công ơn của thầy.
"Ngọc không mài không sáng, người không học không tài."
- Văn mẫu lớp 8: Cảm nhận sâu sắc về bài thơ Đập đá ở Côn Lôn của Phan Châu Trinh - Dàn ý chi tiết & 5 bài văn mẫu xuất sắc
- Ôn tập giữa kỳ 2 Tiết 1 môn Tiếng Việt lớp 4 sách Chân trời sáng tạo Tập 2 trang 72, 73
- Hướng dẫn Soạn bài Củng cố, mở rộng trang 127 - Sách Kết nối tri thức 6, Ngữ văn lớp 6, Tập 1
- Ôn tập giữa kỳ 2 Tiết 3 môn Tiếng Việt lớp 4 sách Chân trời sáng tạo Tập 2 trang 74, 75
- Đọc hiểu: Dòng sông mặc áo - Bài 3, Tiếng Việt 4 Tập 2 Chân trời sáng tạo