Bài viết số 1 lớp 7 đề 1: Kể cho bố mẹ nghe câu chuyện thú vị hoặc cảm động em đã trải qua ở trường - Dàn ý chi tiết & 12 bài mẫu hay nhất
Bài viết số 1 lớp 7 đề 1: Kể cho bố mẹ nghe câu chuyện thú vị hoặc cảm động em đã trải qua ở trường là nguồn tài liệu quý giá, mang tính hướng dẫn chi tiết và sâu sắc.

Hy vọng rằng với dàn ý chi tiết cùng 12 bài văn mẫu lớp 7, các em học sinh sẽ khơi nguồn cảm hứng và hoàn thiện bài viết của mình một cách xuất sắc.
Dàn ý kể cho bố mẹ nghe một câu chuyện thú vị hoặc cảm động
1. Mở bài
- Hoàn cảnh kể câu chuyện (trong bữa ăn, khi đang xem tivi…)
- Giới thiệu khái quát về câu chuyện (tính chất thú vị, cảm động…)
2. Thân bài
- Thời gian và địa điểm cụ thể nơi câu chuyện diễn ra.
- Các nhân vật trong câu chuyện và vai trò của người kể trong sự kiện.
- Diễn biến chính của câu chuyện.
- Kết thúc câu chuyện và bài học rút ra.
- Phản ứng và lời khuyên từ bố mẹ.
3. Kết bài
Cảm xúc và suy ngẫm của bản thân về câu chuyện vừa kể.
Kể cho bố mẹ nghe một câu chuyện thú vị và cảm động - Mẫu 1
Cuộc sống xung quanh ta luôn ẩn chứa những điều kỳ diệu và thú vị đáng để khám phá. Hôm nay, tôi đã may mắn được chứng kiến một hiện tượng thiên nhiên kỳ lạ. Tan học, tôi đạp xe thật nhanh về nhà để kể lại câu chuyện này cho bố mẹ nghe. Tôi tin rằng bố mẹ sẽ cảm thấy vô cùng hào hứng khi nghe về trải nghiệm của tôi.
Vừa bước vào cổng, tôi vội vã chạy vào phòng khách, nơi bố mẹ đang ngồi, và bắt đầu kể ngay câu chuyện của mình. Tôi hào hứng kể:
- Hôm nay ở trường, khi cả lớp đang học tiết thể dục ngoài sân, trời đang nắng to bỗng nhiên tối sầm lại như ban đêm. Con và các bạn đều rất bất ngờ, thậm chí có bạn còn cảm thấy sợ hãi. Lúc đầu, con nghĩ trời sắp mưa, nhưng không thấy mây đen hay gió lớn gì cả. Đây là lần đầu tiên con chứng kiến hiện tượng kỳ lạ như vậy.
Tôi không nói với bố mẹ, nhưng trong đầu tôi lúc ấy chợt nhớ đến bộ phim Tây Du Ký mà tôi từng xem khi còn nhỏ. Cảnh bầu trời đang sáng bỗng tối đen khi yêu quái xuất hiện. Ý nghĩ ấy thoáng qua rồi biến mất, và tôi tự cười mình vì suy nghĩ ngây thơ đó. Đây thực sự là một hiện tượng thiên nhiên kỳ lạ mà tôi chưa từng biết đến. Thấy bố mẹ chăm chú lắng nghe, tôi càng hào hứng kể tiếp:
- Kỳ lạ thay, chỉ khoảng mười phút sau, trời dần sáng trở lại. Một khối tròn màu đen từ từ di chuyển, và mặt trời dần lộ ra như được tái sinh. Con và các bạn đều reo hò vui sướng khi thấy trời sáng trở lại.
Nghe xong câu chuyện, bố mẹ tôi đều mỉm cười. Tôi nghĩ bố mẹ đang vui vì được nghe về hiện tượng thiên nhiên thú vị này. Đang lúc tự hào vì được chứng kiến hiện tượng lạ, bố tôi lên tiếng:
- Con ạ, hiện tượng con vừa kể gọi là nhật thực. Nó xảy ra khi mặt trăng đi qua giữa trái đất và mặt trời. Khối đen tròn che lấp mặt trời chính là mặt trăng đó.
Tôi trầm trồ khi nghe bố giải thích. Hóa ra đây là hiện tượng tự nhiên mà bố mẹ đều biết. Tôi cảm thấy vô cùng tò mò và thích thú. Tôi hỏi bố thêm nhiều câu hỏi về nhật thực, và bố vui vẻ giải đáp từng thắc mắc của tôi. Tôi nhận ra bố cũng rất đam mê thiên văn học.
Sau khi nghe bố mẹ giải thích, tôi bắt đầu nuôi dưỡng ước mơ trở thành nhà thiên văn học. Tôi quả quyết nói với bố mẹ rằng sau này mình sẽ theo đuổi con đường này. Bố mẹ tôi ôm tôi vào lòng, thể hiện sự ủng hộ và tôn trọng ước mơ của tôi. Dù sau này cuộc sống có nhiều thay đổi, tôi tin rằng niềm đam mê khám phá thiên nhiên sẽ luôn ở trong tôi. Hiện tượng nhật thực hôm nay sẽ mãi là kỷ niệm đáng nhớ, gắn liền với ước mơ đầu đời của tôi.
Câu chuyện kết thúc trong niềm vui, và cả nhà bắt đầu bữa cơm trưa ấm cúng. Trong bữa ăn, tôi vẫn không ngừng nghĩ về hiện tượng thiên nhiên kỳ lạ sáng nay. Tôi tự hỏi, thiên nhiên còn ẩn chứa bao nhiêu điều bí ẩn nữa? Liệu con người có thể khám phá hết được những điều kỳ diệu đó không?
Kể cho bố mẹ nghe một câu chuyện thú vị và cảm động - Mẫu 2
Vào những buổi tối cuối tuần, sau bữa cơm gia đình, chúng tôi thường quây quần bên nhau để chia sẻ những câu chuyện trong cuộc sống. Hôm nay, dù không phải cuối tuần nhưng là ngày 8 tháng 3, gia đình tôi tổ chức một bữa tiệc nhỏ để kỷ niệm ngày đặc biệt này dành cho mẹ. Trong không khí ấm cúng, tôi vui mừng kể cho bố mẹ nghe về sự kiện xảy ra trong buổi lễ mít tinh ở trường.
Hôm nay là ngày 8 tháng 3, trường tôi tổ chức hội thi cắm hoa. Tất cả học sinh đều hào hứng, ai nấy đều đến trường sớm để chuẩn bị. Năm nay, nhiệm vụ cắm hoa được giao cho các bạn nam trong lớp. Các bạn ấy nhận nhiệm vụ với sự tự tin và hứa với cô giáo cùng cả lớp sẽ mang về giải nhất. Mọi người đều tràn đầy hy vọng, nhưng cũng có chút buồn vì cô giáo chủ nhiệm bị ốm và không thể đến cổ vũ chúng tôi.
Hội thi bắt đầu, ba bạn nam lớp tôi bắt tay vào cắt hoa và cắm vào lẵng. Dù động tác còn vụng về, đôi khi làm gãy hoa, nhưng khuôn mặt các bạn đều nghiêm túc và đầy quyết tâm. Trong mắt họ, tôi thấy ánh lên niềm vui và hạnh phúc. Chẳng mấy chốc, lẵng hoa của lớp tôi đã hoàn thành. Dù không quá đẹp, nó chứa đựng tấm lòng chân thành của các bạn. Sau đó, chúng tôi đi xem các lớp khác. Dưới bàn tay khéo léo của các bạn nữ, lẵng hoa của họ đều rất đẹp và sáng tạo. Nhưng tôi vẫn tự hào về thành quả của lớp mình, vì trong mắt tôi, nó ấm áp và ý nghĩa nhất.
Khi công bố giải, ai nấy đều hồi hộp. Các giải khuyến khích, giải ba, rồi giải nhì lần lượt được trao, nhưng lớp tôi không được xướng tên. Giải nhất dường như là điều xa vời. Mọi người đều buồn, dù hiểu rằng thành phẩm của lớp không quá xuất sắc. Nhưng bất ngờ thay, sau khi giải nhất được trao, thầy phụ trách thông báo thêm một giải đặc biệt dành cho lớp có bài thuyết trình cảm động nhất. Và cái tên 7A2 đã vang lên. Cả lớp vỡ òa trong niềm vui sướng, các bạn nam hồ hởi lên nhận giải. Bài thuyết trình của chúng tôi là lời cảm ơn chân thành đến cô giáo chủ nhiệm, và có lẽ đã chạm đến trái tim ban giám khảo.
Ngay sau khi nhận giải, cả lớp mang lẵng hoa và phần thưởng đến nhà cô giáo để thăm cô và chia sẻ niềm vui. Cô đang ốm nên trông rất mệt mỏi, nhưng khi thấy chúng tôi, cô vui mừng khôn xiết. Nghe kể về giải thưởng và nghe lại bài thuyết trình, cô đã rơi nước mắt và cảm ơn chúng tôi. Cô giáo tôi là người nhân hậu, và món quà nhỏ này là tấm lòng chúng tôi dành tặng cô để bày tỏ lòng biết ơn.
Chúng tôi ra về với lòng tràn ngập niềm vui và xúc động. Không chỉ vì giải thưởng, mà còn vì đã làm cô giáo vui lòng. Có lẽ, cô vui không phải vì bó hoa hay giải thưởng, mà vì nhận thấy sự trưởng thành và tấm lòng chân thành của chúng tôi.
Qua hội thi này, tôi nhận ra rằng món quà ý nghĩa nhất là món quà xuất phát từ tấm lòng chân thành. Chúng tôi tự hứa sẽ cố gắng học tập thật tốt để đền đáp công ơn dạy dỗ của cô giáo.
Kể cho bố mẹ nghe một câu chuyện thú vị và cảm động - Mẫu 3
Câu chuyện cảm động mà tôi muốn kể cho bố mẹ xảy ra vào buổi học đầu tiên của năm lớp 7.
Tiết học đầu tiên là môn Văn. Cả lớp tôi đều mong rằng cô Tám sẽ tiếp tục dạy chúng tôi. Nhưng thay vào đó, một cô giáo lạ bước vào lớp. Cả lớp sững sờ, và một bạn ở cuối lớp hỏi: “Cô ơi! Cô giáo của chúng em đâu rồi ạ?” Cô trả lời: “Cô của em đã chuyển trường dạy học. Từ hôm nay, cô sẽ là giáo viên phụ trách môn Văn của các em.” Nghe xong, cả lớp đều cảm thấy buồn bã.
Tiết học hôm đó trôi qua trong sự im lặng và buồn bã, không còn sôi nổi như trước. Kết thúc tiết học, cả lớp cùng nhau nhớ về cô giáo cũ. Cô tên là Thu, một giáo viên trẻ và dịu dàng. Buổi học đầu tiên, cô mặc áo dài trông rất xinh đẹp. Đôi mắt cô hiền từ như bà tiên trong truyện cổ tích. Khi cô ngồi dưới gốc cây phượng, cô tâm sự với chúng tôi về chuyện học hành, bạn bè và gia đình. Khung cảnh càng trở nên đẹp hơn khi những chiếc lá phượng vàng rơi nhẹ nhàng xung quanh.
Tôi còn nhớ những lúc cô giảng bài, giọng nói ấm áp và dịu dàng của cô khiến bài học dễ dàng đi vào lòng người. Sau mỗi tiết học, cô thường kể cho chúng tôi nghe những câu chuyện cổ tích, chuyện vui, hoặc chuyện đời thường của cô. Nhưng giờ đây, chúng tôi sẽ không còn được nghe giọng nói ấm áp ấy nữa. Cả lớp đều tiếc nuối vì không kịp nói lời tạm biệt cô.
Dù vậy, lời dặn dò của cô về việc cố gắng học tập vẫn còn vang vọng trong tâm trí chúng tôi. Điều đó thôi thúc chúng tôi tự nhủ phải nỗ lực hơn trong học tập để không phụ lòng cô.
Kể cho bố mẹ nghe một chuyện lí thú, cảm động - Mẫu 4
Chiều qua, khi tiếng trống báo hiệu giờ tan học vang lên, tôi vội vã rời khỏi lớp và hướng thẳng về phía nhà xe. Trên con đường quen thuộc, tôi đạp xe với một năng lượng mạnh mẽ hơn bình thường. Trong lòng tôi tràn ngập cảm xúc, vừa xúc động lại vừa hân hoan. Tôi mong muốn được kể ngay cho gia đình nghe về câu chuyện đầy cảm xúc mà tôi vừa chứng kiến tại trường.
Tuần tới, trường tôi sẽ đón một đoàn ca nhạc đặc biệt đến biểu diễn. Điều đáng chú ý là các nghệ sĩ trong đoàn đều là những người phải chịu đựng hậu quả từ chất độc màu da cam. Mỗi người trong số họ mang trên mình những khiếm khuyết khác nhau, từ việc mất đi đôi chân đến việc không còn đôi mắt. Thậm chí, có người chỉ còn lại một vài bộ phận trên cơ thể. Tuy nhiên, họ đã trở thành nguồn cảm hứng mạnh mẽ cho chúng tôi, thể hiện ý chí phi thường và quyết tâm vượt qua nghịch cảnh.
Ban đầu, chúng tôi háo hức và tò mò theo dõi buổi biểu diễn. Nhưng khi màn trình diễn kết thúc, mỗi chúng tôi đều cảm thấy một nỗi xúc động sâu sắc. Buổi diễn bắt đầu với phần giới thiệu đầy chân thành và lay động từ trưởng đoàn. Những lời nói của ông như một bài diễn văn được chuẩn bị kỹ lưỡng. Tuy nhiên, khi chính những con người từng trải qua đau khổ lên tiếng, không ai có thể kìm được nước mắt. Những câu chuyện về quê hương, cuộc đời và lý do đằng sau mỗi người đều bắt nguồn từ những ước mơ và khát khao hòa bình. Chiến tranh đã cướp đi tất cả, thậm chí cả những ước mơ nhỏ bé nhất. Mỗi nghệ sĩ trên sân khấu là một câu chuyện đau thương khác nhau, nhưng tất cả đều mang trong mình một thông điệp về sự đồng cảm và chia sẻ.
Trái ngược với phần giới thiệu đầy xúc động, buổi biểu diễn lại tràn ngập niềm vui và hy vọng. Nhiều bài hát được trình bày bởi các giọng ca khác nhau, nhưng tất cả đều ca ngợi ước mơ, lòng nhân ái và công lý. Những giai điệu ấy không chỉ dành cho người đang sống mà còn vang vọng đến cả những người đã khuất. Chương trình đã thu hút mọi khán giả, và nhiều bạn học, kể cả tôi, đã lên sân khấu để tặng hoa và hát cùng các nghệ sĩ.
Buổi diễn đã vượt qua mọi sự mong đợi của chúng tôi. Sau khi nghe câu chuyện này, bố tôi đã nhẹ nhàng nhắc nhở: 'Các con đã hiểu được giá trị của sự đồng cảm là rất đáng quý. Nhưng những gì các con làm vẫn chưa đủ lớn. Hãy tiếp tục làm nhiều việc tốt hơn nữa để đền đáp công ơn của những người đã hy sinh vì hạnh phúc của chúng ta.'
Kể cho bố mẹ nghe một chuyện lí thú, cảm động - Mẫu 5
“Tùng! Tùng! Tùng!” – Tiếng trống báo hiệu giờ tan học vừa dứt, tôi vội vã chạy về nhà, trên tay cầm một hộp quà nhỏ. Ôi, con đường hôm nay sao mà dài thế, tôi đi mãi mới về đến nơi.
Tôi nhẹ nhàng bước vào phòng khách, thấy mẹ đang chăm chú đọc báo. Nhìn thấy tôi, mẹ ngạc nhiên hỏi:
“Ơ, sao hôm nay con về muộn thế? Còn cầm theo quà gì đó à?”
“Mẹ ơi, hôm nay cô giáo đã tạo cho chúng con một bất ngờ đầy cảm xúc trong tiết sinh hoạt lớp đấy ạ! Để con kể cho mẹ nghe nhé!”
“Ừ, con kể đi!”
Mẹ tôi vui vẻ đáp lời.
“Dạ, hôm nay vào tiết tư, chúng con đang học thực hành môn Tin ở phòng máy thì bỗng có vài bạn xin thầy cho về lớp trước. Mọi người còn đang ngơ ngác thì tiết học kết thúc. Tất cả chạy ùa vào lớp. Lớp học được trang trí rất đẹp: những quả bóng bay nhỏ xinh được treo khắp cửa sổ, cùng những dải kim tuyến lấp lánh. Trên bảng là dòng chữ: “Chúc mừng sinh nhật” được viết bằng phấn màu rực rỡ. Con vô cùng ngạc nhiên vì không biết các bạn tổ chức sinh nhật cho ai, trong khi tháng Mười này lại có ngày sinh nhật của con.”
“Chà, thú vị thật đấy, con kể tiếp đi!” – Mẹ tôi háo hức nói.
“Vâng ạ. Rồi cô giáo bước vào lớp và bắt nhịp cho cả lớp hát bài “Happy birthday”. Cô và các bạn cùng hát và vỗ tay rất nhịp nhàng. Sau đó, cô thay mặt cả lớp phát biểu: “Các con ạ, tháng Mười này lớp ta có sinh nhật của các bạn Uyên Phương, Bảo Khánh và Như Ngọc. Cô và ban cán sự lớp đã bí mật tổ chức sinh nhật cho các bạn. Cô chúc các con có một bữa tiệc thật vui vẻ bên tập thể lớp, ngày càng chăm ngoan, học giỏi để ba mẹ và thầy cô vui lòng nhé! Cả lớp cho các bạn một tràng vỗ tay nào!”. “Hoan hô cô giáo! Hoan hô cô giáo!”. Tiếng vỗ tay vang lên không ngớt. Cô cho chúng con lên bảng nhận quà sinh nhật từ lớp. Rồi cả lớp cùng thưởng thức những tiết mục văn nghệ đặc sắc của các bạn. Chúng con xúc động vô cùng. Con được đại diện cho các bạn lên phát biểu. Mọi thứ diễn ra quá bất ngờ khiến con lúng túng, phải mất mấy phút con mới nói được lời cảm ơn cô và các bạn: “Chúng con xin cảm ơn cô giáo và các bạn trong lớp đã tổ chức sinh nhật cho chúng con. Đây là bữa tiệc sinh nhật ý nghĩa nhất mà chúng con sẽ không bao giờ quên. Chúng con hứa sẽ cố gắng chăm ngoan, học giỏi để không phụ lòng cô giáo và các bạn.”. Cả lớp vỗ tay rào rào khiến con vui sướng khôn tả. Thật là một ngày đáng nhớ phải không mẹ?”
“Ừ, từ nay con phải chăm ngoan, học thật tốt để xứng đáng với tình yêu thương mà cô và các bạn đã dành cho con đấy!”
“Vâng ạ! Con xin hứa! Sau bữa tiệc sinh nhật đó, cô trò chúng tôi đã gắn bó với nhau hơn rất nhiều. Tập thể lớp 7/3 chúng tôi nhất định sẽ luôn đoàn kết, yêu thương và giúp đỡ lẫn nhau. Cảm ơn cô giáo và các bạn đã cho chúng tôi một bữa sinh nhật tuyệt vời và ý nghĩa.”
Kể cho bố mẹ nghe một chuyện lí thú, cảm động - Mẫu 6
Sau bữa cơm tối, cả gia đình tôi quây quần trong phòng khách. Tôi chợt nhớ đến câu chuyện xảy ra sáng nay và muốn kể ngay cho bố mẹ nghe.
Tôi liền nói:
- Bố mẹ ơi, lớp con có chuyện này vui lắm. Con kể cho bố mẹ nghe nhé.
Bố mẹ tôi mỉm cười gật đầu, tôi hào hứng bắt đầu:
- Hôm nay, cô giáo đã kể cho chúng con nghe một câu chuyện vừa vui vừa cảm động. Chuyện xảy ra vào ngày Chủ nhật, 20-11. Ba của bạn Nga trong lớp con là bác sĩ và cũng là hội trưởng hội phụ huynh. Chiều thứ Bảy, ngày 19-11, ba bạn Nga đến thăm cô và tặng cô một chục cam sành. Cô giáo con cảm ơn nhưng lại mang túi cam tặng lại cho thím Tư, một người nghèo sống cô đơn ở đầu hẻm. Ai ngờ, thím Tư thấy cam quá nhiều, không ăn hết, nên mang tặng lại cho một người bà con nghèo khó hơn. Cả cô giáo, thím Tư và người bà con đều không phát hiện ra tấm thiệp nhỏ Nga gửi kèm trong túi cam, trên đó ghi lời chúc mừng cô thật tình cảm.
Tôi dừng lại, nghiêng mặt nhìn bố mẹ, cười lém lỉnh:
- Bố mẹ đoán xem chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo?
Chưa đợi bố mẹ trả lời, tôi tiếp tục:
- Bố mẹ chịu rồi phải không? Để con kể tiếp nhé! Túi cam lại tiếp tục hành trình của nó. Người bà con của thím Tư hóa ra lại là bệnh nhân của ba bạn Nga. Bà ấy rất biết ơn ông đã chữa bệnh cho mình nhưng vì nhà nghèo, con đông, chưa có điều kiện mua quà cảm ơn. May thay, thím Tư lại mang đến chục cam sành to. Thế là sáng 20-11, bà ấy mang túi cam đến tặng lại cho ông bác sĩ.
Cả nhà tôi vỗ tay tán thưởng. Hành trình của túi cam thật thú vị, nhưng điều đáng quý nhất là nó chứa đựng biết bao tình cảm và sự chia sẻ.
Kể cho bố mẹ nghe một chuyện lí thú, cảm động - Mẫu 7
Câu chuyện bắt đầu vào một buổi trưa nắng gắt. Sau bữa cơm trưa, thầy hiệu trưởng ở lại trường để chờ cuộc họp lãnh đạo vào buổi chiều. Trời nắng như đổ lửa, cái nắng Sài Gòn chói chang thiêu đốt mọi thứ. Cây cối đứng im lìm, như đang chịu đựng cơn khát dưới cái nắng oi ả. Khuôn viên trường vắng lặng, không một bóng học sinh.
Chỉ có ánh nắng chói chang nhảy nhót trên sân trường. Cái nóng bức khiến thầy hiệu trưởng phải mở toang cửa sổ tầng hai, hy vọng đón chút gió mát. Thầy nhìn xuống sân trường và bất ngờ thấy một cậu học trò nhỏ đang đi đi lại lại dưới nắng. Qua cặp kính dày, thầy không nhìn rõ, nên quyết định xuống tầng trệt gọi cậu bé vào. Đó là một cậu bé da ngăm đen, đôi mắt sáng ngời nghị lực, mặc chiếc áo cũ nhưng sạch sẽ và chiếc quần xanh đã bạc màu.
Thầy nhẹ nhàng hỏi cậu học trò:
- Sao buổi trưa con không về nhà mà lại đi lại giữa trời nắng thế này? Nhà con ở đâu? Con tên gì, học lớp nào?
Cậu bé lí nhí trả lời:
- Thưa thầy, nhà con ở quận 4. Từ trường về nhà xa quá nên con ở lại trường đến chiều mới về. Con tên Trần Phú Tài, học lớp 7A7 ạ.
Thầy lại hỏi:
- Tại sao con không đăng ký học bán trú như các bạn khác cho tiện việc đi lại?
Cậu học trò trả lời:
- Thưa thầy, bố mẹ con đều là công nhân, làm việc vất vả từ sáng đến tối. Gia đình con khó khăn nên không đủ tiền đóng học bán trú ạ.
- Thế con ăn trưa ở đâu? Con có người quen ở đây không?
- Thưa thầy, không ạ. Sáng nào bố mẹ cũng đưa con đến trường và cho con năm nghìn đồng. Một nghìn con dùng để mua xôi ăn sáng, còn lại bốn nghìn con dành để ăn cơm trưa.
Nghe Tài kể, thầy hiệu trưởng không khỏi xúc động, hình dung bữa cơm trưa đạm bạc của cậu học trò nghèo, có lẽ chỉ có rau và cá vụn. Thầy xoa đầu Tài và nói:
- Hoàn cảnh khó khăn mà con vẫn cố gắng đến trường là rất đáng quý. Chắc con học rất giỏi. Thầy rất tự hào khi có một học trò như con. Cứ tiếp tục phấn đấu nhé. Nhưng này, con làm gì mà đi lại giữa trưa nắng thế kia?
Tài cười nói:
- Thưa thầy, ăn trưa xong con không biết làm gì nên đi nhặt rác để trường mình sạch và đẹp hơn.
Nói rồi, Tài khoanh tay cúi chào thầy và chạy ra sân trường, tiếp tục nhặt từng chiếc túi ni lông, từng chiếc lá rơi trên sân. Ánh nắng sân trường dường như dịu đi, nhường chỗ cho sự mát mẻ. Thầy hiệu trưởng trở lại phòng làm việc với nhiều suy nghĩ, nhưng niềm vui vẫn rạng rỡ trên khuôn mặt thầy suốt cả ngày hôm đó.
Trong buổi sinh hoạt dưới cờ tuần sau, thầy hiệu trưởng đã khen ngợi và tuyên dương tấm gương vượt khó của Tài, đồng thời trao cho cậu học bổng của trường. Thầy còn quyết định cho Tài được học bán trú miễn phí.
Kể cho bố mẹ nghe một chuyện lí thú, cảm động - Mẫu 8
Mỗi ngày đến trường là một ngày vui. Em không chỉ được gặp bạn bè, thầy cô mà còn được chứng kiến nhiều câu chuyện ý nghĩa, từ đó rút ra những bài học quý giá. Hôm trước, em đã chứng kiến một câu chuyện vô cùng cảm động và mong muốn được kể lại ngay cho bố mẹ nghe.
Trong bữa cơm tối hôm đó, em đã kể cho bố mẹ nghe về Chiến - cậu bạn cùng lớp với em.
- Bố mẹ ạ, Chiến là một cậu bé gầy gò, nhỏ con hơn hẳn so với các bạn trai khác trong lớp. Dù đã học cùng nhau hơn hai năm, nhưng bạn ấy vẫn là một người rất bí ẩn. Trong lớp, Chiến không thân thiết với ai, và không ai biết nhà bạn ấy ở đâu. Ban đầu, bọn con không thích bạn ấy lắm.
- Vì sao thế con? - Bố em hỏi.
- Vì bạn ấy không hòa đồng với lớp bố ạ - Em đáp rồi tiếp tục câu chuyện. - Nhưng mấy hôm trước, Chiến đột nhiên nghỉ học hơn một tuần. Lúc đầu bọn con không để ý, nhưng gần một tuần vẫn không thấy bạn ấy đi học nên bọn con liền hỏi cô giáo xem có chuyện gì. Dù không thích, nhưng chúng con cũng là bạn cùng lớp mà.
- Ừ, con làm đúng đấy con gái - Mẹ tôi mỉm cười hài lòng và kiên nhẫn lắng nghe.
- Cô giáo nghe bọn con hỏi về Chiến cũng rất vui. Cô bảo Chiến bị ốm, chưa khỏe nên chưa đi học được. Thế là bọn con xin cô địa chỉ nhà bạn ấy để đến thăm. Lúc đầu cô còn ngần ngại, nhưng vì bọn con năn nỉ nhiều quá nên cuối cùng cô cũng đồng ý.
Em uống một ngụm nước rồi kể tiếp:
- Bố mẹ biết không? Khi đến nhà bạn ấy, bọn con ai cũng bất ngờ. Nhà Chiến ở ngay gần nhà mình thôi. Đó là một ngôi nhà đất cũ kỹ, tối tăm. Tường gạch bên ngoài phủ đầy rêu, chứng tỏ nó đã xuống cấp từ lâu. Bọn con ngơ ngác nhìn nhau, không biết có nhầm nhà không. Nhưng không, bố mẹ ạ, đó chính là nhà Chiến. Bọn con bước vào, thấy Chiến đang nằm co quắp trên chiếc giường cũ. Khi nghe tiếng bọn con, Chiến tỉnh dậy. Đôi mắt bạn ấy mơ màng, khuôn mặt đỏ bừng vì sốt. Thấy bọn con, Chiến rất bất ngờ. Bạn ấy định ngồi dậy nhưng vì chóng mặt nên không thể, nên bọn con ngồi bên giường nói chuyện với bạn ấy. Hoàn cảnh nhà Chiến đáng thương lắm bố mẹ ạ.
- Nhà bạn ấy thế nào hả con? - Bố mẹ em hỏi, ánh mắt đầy tò mò.
- Chiến kể, bố bạn ấy mất sớm, nhà chỉ còn hai mẹ con. Mẹ bạn ấy cũng ốm yếu, làm việc bữa được bữa không. Chiến sinh non nên người yếu, lại không được chăm sóc cẩn thận nên sức khỏe không tốt. Bạn ấy vừa đi học, vừa phụ giúp mẹ bán hàng. Mấy hôm trước, bạn ấy đi về muộn, dính mưa nên bị ốm. Mẹ bạn ấy phải đi làm, không thể chăm sóc được. Chiến kể nhiều lắm bố mẹ ạ. Bạn ấy phải làm mọi việc để đỡ đần mẹ, tự lo cho bản thân, và vẫn đảm bảo việc học. Thế mà bạn ấy vẫn học rất giỏi.
- Thằng bé đáng thương quá - Mẹ tôi thốt lên.
- Bọn con muốn giúp đỡ bạn ấy - Em băn khoăn nói. - Thế có được không bố mẹ? Con thấy cuộc sống của mình tốt hơn bạn ấy nhiều, con muốn chia sẻ với bạn ấy một chút.
Bố mẹ cười tươi, xoa đầu em và khen em đã lớn thật rồi. Không chỉ biết lắng nghe, mà còn biết quan tâm và chia sẻ với người khác. Bố mẹ nói sẽ giúp em thực hiện kế hoạch này. Em cảm thấy rất vui. Dù sự giúp đỡ của em chỉ là nhỏ bé, nhưng em hy vọng nó sẽ mang lại niềm vui và sự ấm áp cho Chiến.
Qua câu chuyện của Chiến, em nhận ra rằng không nên đánh giá một người chỉ qua vẻ bề ngoài mà cần phải tìm hiểu kỹ lưỡng trước khi đưa ra nhận xét. Em cũng thấm thía rằng mình thật may mắn khi được sống trong vòng tay yêu thương của cả bố và mẹ, chứ không phải tự mình gánh vác mọi thứ như Chiến. Em sẽ cố gắng học tập thật tốt để làm bố mẹ tự hào và hạnh phúc.
Kể cho bố mẹ nghe một chuyện lí thú, cảm động - Mẫu 9
Trường học của con luôn tràn ngập những câu chuyện, từ chuyện vui đến chuyện buồn, từ những điều thú vị đến những khoảnh khắc giữa thầy cô và học trò. Nhưng có một kỷ niệm mà con không thể nào quên, đó là buổi chia tay thầy Nam - hiệu trưởng trường con.
Buổi chia tay ấy đầy xúc động, khiến cả trường chìm trong nước mắt của học sinh và cả giáo viên. Mỗi người có cách thể hiện cảm xúc khác nhau, nhưng trong lòng họ đều chung một nỗi buồn khi phải chia tay người thầy hiệu trưởng gương mẫu. Thầy Nam chỉ gắn bó với trường được ba năm, một khoảng thời gian ngắn ngủi so với nhiều hiệu trưởng khác, nhưng đối với thầy, đó là cả một hành trình dài để biến ngôi trường trở nên tốt đẹp hơn. Ba năm trước, trường học này còn chưa có phòng sinh hoạt chuyên môn, và những học sinh nhuộm tóc xanh đỏ như người nước ngoài không phải là hiếm.
Nhưng giờ đây, nhờ sự nỗ lực của thầy, phòng sinh hoạt chuyên môn đã trở nên quen thuộc, và những mái tóc nhuộm màu lòe loẹt không còn xuất hiện nữa. Thầy Nam như một người cha, dìu dắt ngôi trường trong suốt ba năm qua. Những lời của cô Phương - cô tổng phụ trách, đã thấm sâu vào tâm trí mỗi học sinh. Tất cả chúng tôi bắt đầu rơi lệ khi những món quà từ các anh chị lớp 8A được trao tặng thầy. Bài hát chia tay, những vần thơ xúc động viết về thầy khiến chúng tôi không thể kìm được nước mắt. Nhưng có lẽ, những người buồn nhất là các anh chị lớp 9. Họ hiểu rõ cảm giác bỡ ngỡ khi thầy mới về trường, và giờ đây là nỗi lưu luyến khi thầy ra đi. Bốn mươi lăm phút ngắn ngủi ấy đã giúp chúng tôi hiểu hơn về con người thầy Nam, được bày tỏ cảm xúc và đặc biệt là nói lời cảm ơn sâu sắc đến người thầy đã dìu dắt chúng tôi trở thành những học sinh giỏi, đưa ngôi trường tiến lên hiện đại.
Một kỷ niệm như thế thật đáng nhớ phải không mẹ? Dù buồn, nhưng con sẽ mãi khắc ghi trong tim, không bao giờ quên hình ảnh người thầy hiệu trưởng - người cha đã dẫn dắt chúng con đến ngày hôm nay.
Kể cho bố mẹ nghe một chuyện lí thú, cảm động - Mẫu 10
Trường học là nơi dạy chúng ta biết bao điều thú vị. Tôi có thói quen kể lại những chuyện xảy ra ở trường cho bố mẹ nghe. Dù không trực tiếp chứng kiến, nhưng qua lời kể của tôi, bố mẹ có thể hình dung ra những bài học và câu chuyện ý nghĩa mà tôi đã trải qua. Câu chuyện hôm nay tôi kể đã khiến bố mẹ không khỏi xúc động.
Hôm nay, tôi kể cho bố mẹ nghe về tiết toán đáng nhớ. Hoàng là một học sinh cá biệt trong lớp tôi. Cậu ấy rất nghịch ngợm và ham chơi, vì thế kết quả học tập của Hoàng luôn ở mức thấp nhất lớp. Dù thầy cô đã nhiều lần khuyên nhủ và kèm cặp, Hoàng vẫn không tiến bộ. Thế nhưng, hôm nay, khi thầy trả bài kiểm tra, cả lớp đã vô cùng bất ngờ khi Hoàng được điểm mười. Điều này khiến thầy và cả lớp không thể tin nổi. Thầy bước xuống chỗ Hoàng, nghiêm giọng hỏi:
- Hoàng! Em nói thật với thầy đi, bài kiểm tra này là sao?
Hoàng cầm bài kiểm tra điểm mười của mình, lặng lẽ không nói gì. Cậu ấy cúi mặt xuống, tay nắm chặt tờ giấy. Thầy nhìn Hoàng, tiếp tục nói:
- Hoàng, thầy hy vọng em sẽ là một học trò trung thực, cố gắng tiến bộ chứ không phải là người nói dối như thế.
Nói rồi, thầy lắc đầu, ánh mắt đầy thất vọng. Cả lớp im lặng, thỉnh thoảng vang lên vài tiếng xì xào.
- Hoàng mải chơi, học hành chểnh mảng, làm sao có thể làm hết bài kiểm tra này được?
- Thật không thể tin được Hoàng lại gian lận như vậy.
Thầy bước lên bục giảng, yêu cầu Hoàng ngồi xuống và tiếp tục bài giảng. Tiết học trôi qua trong không khí nặng nề.
- Thế Hoàng không nói gì với thầy sao con? - Mẹ tôi hỏi.
- Không mẹ ạ - Tôi đáp.
Nhưng mẹ biết không, giờ ra chơi hôm nay, khi con lên văn phòng nộp sổ sao đỏ, con đã tình cờ nghe được cuộc trò chuyện giữa Hoàng và thầy. Con thấy Hoàng đứng lấp ló ở cửa, tay cầm chặt quyển vở. Hoàng bước vào văn phòng, xin nói chuyện với thầy. Con thấy cậu ấy đưa cho thầy quyển vở và nói:
- Thầy ơi, em không phải là đứa học trò như thế! Ba mẹ em ly thân, họ đều có cuộc sống riêng. Em sống với bà nội. Bà em đang ốm nặng, em thương bà lắm. Bà luôn mong em chăm chỉ học hành. Em đã cố gắng rất nhiều để mang điểm mười về khoe với bà, để bà biết em đã nỗ lực như thế nào. Em đã ở lại lớp làm hết bài tập và ôn thêm nhiều dạng bài để cải thiện kết quả học tập. Em không hề gian lận.
Hoàng đã bật khóc, mẹ ạ. Con thấy thầy mở quyển vở, ánh mắt đầy kinh ngạc. Thầy xoa đầu Hoàng, mỉm cười và nói:
- Em đã rất cố gắng. Thầy xin lỗi vì đã hiểu lầm em. Em làm tốt lắm, cứ tiếp tục học tập chăm chỉ như thế này nhé. Thầy tin rằng khi nhìn thấy sự nỗ lực của em, bà em sẽ mau chóng bình phục thôi. Ngày mai, thầy sẽ giải thích với cả lớp để các bạn không còn hiểu lầm em nữa và sẽ cùng các bạn đến thăm gia đình em. Thầy rất tự hào về em, Hoàng ạ.
Mọi chuyện là như vậy mẹ ạ. Con rất khâm phục Hoàng. Bạn ấy thật sự là một người cháu hiếu thảo và có sự nỗ lực đáng ngưỡng mộ mà con cần phải học hỏi nhiều.
Kể cho bố mẹ nghe một chuyện lí thú, cảm động - Mẫu 11
Sáng thứ Sáu tuần qua, tại lớp 7C trường Trung học cơ sở Hoàng Hoa Thám, quận Tân Bình, đã xảy ra một câu chuyện vô cùng cảm động.
Chúng em vừa bắt đầu tiết Văn của cô chủ nhiệm được khoảng hơn mười phút thì thầy giám thị bảo bạn Thúy ra cổng trường vì có người cần gặp. Một lát sau, Thúy trở vào với gương mặt tái nhợt và đôi mắt đỏ hoe. Cô Thanh gặng hỏi, Thúy cắn chặt môi để kìm nén tiếng khóc rồi cho biết rằng vừa nhận được tin cha bị tai nạn giao thông.
Cả lớp lặng đi vì xúc động và thương cảm cho Thúy. Nhà Thúy rất nghèo. Cha mẹ bạn ấy rời quê hương Quảng Ngãi vào đây lập nghiệp mới được vài năm. Mẹ Thúy đi bán xôi dạo, còn ba bạn ấy làm nghề đạp xích lô để nuôi các con ăn học. Thúy là chị lớn trong nhà, vừa lo học, vừa phụ giúp gia đình. Trong khi chúng em đi học bằng xe đạp, Thúy phải đi bộ. Em để ý thấy Thúy chỉ có hai bộ quần áo để thay đổi hàng ngày. Dù vậy, tinh thần vượt khó và thành tích học tập của Thúy thật đáng khâm phục!
Tai nạn đột ngột của ba Thúy quả là một tai họa lớn đối với gia đình bạn ấy. Từ nay, mấy mẹ con Thúy biết nương tựa vào đâu?
Trong lúc Thúy thu xếp sách vở, cô Thanh nhanh chóng họp với ban cán bộ lớp. Cô cử bạn Quốc - lớp trưởng chở Thúy đến bệnh viện, cùng bạn Liên - tổ trưởng tổ hai đi kèm để hỗ trợ. Sau khi các bạn rời đi, cô khuyên chúng em quyên góp tiền để giúp đỡ gia đình Thúy. Cả lớp nhiệt liệt hưởng ứng. Bạn nào có nhiều góp nhiều, bạn nào có ít góp ít, còn bạn nào chưa có thì hẹn đến ngày mai.
Số tiền tuy không lớn, nhưng đó là tấm lòng chân thành của chúng em, thể hiện sự sẻ chia với người bạn bất hạnh. Hơn bao giờ hết, chúng em càng thương Thúy và mong bạn ấy vượt qua được thử thách khắc nghiệt này. Em thấm thía lời dạy của ông cha: "Thương người như thể thương thân" và muốn nhắn nhủ với Thúy rằng: "Thúy ơi! Hãy đứng vững! Bên cạnh bạn đã có chúng tôi!".
Kể cho bố mẹ nghe một chuyện lí thú, cảm động - Mẫu 12
Cuộc sống luôn cần tình yêu thương và sự sẻ chia giữa con người. Ngày hôm qua, con đã chứng kiến một câu chuyện vô cùng cảm động xảy ra tại trường học.
Hôm nay là ngày sinh nhật của cô Thu - giáo viên chủ nhiệm lớp con. Ban cán sự lớp đã lên kế hoạch tổ chức một buổi sinh nhật bất ngờ cho cô. Mỗi tổ được phân công nhiệm vụ khác nhau: tổ một phụ trách trang trí lớp, tổ hai chuẩn bị bánh kẹo và hoa quả, còn tổ ba lo việc chuẩn bị quà. Mỗi thành viên đều hăng hái thực hiện phần việc của mình.
Buổi sinh nhật được tổ chức vào tiết sinh hoạt chiều hôm đó. Cả lớp chỉ có bốn mươi lăm phút - khoảng thời gian cô Thu đi họp - để chuẩn bị. Mọi người tập trung cao độ để hoàn thành công việc nhanh chóng. Nhóm văn nghệ cũng sẵn sàng với những tiết mục đặc sắc dành tặng cô. Mọi thứ diễn ra một cách chu đáo và ý nghĩa.
Khi tiếng trống báo hiệu tiết học, cô Thu chuẩn bị bước vào lớp. Bạn lớp trưởng, người đi họp cùng cô, đã thông báo để cả lớp sẵn sàng. Khi cô bước vào, tất cả đứng lên chào. Phương Anh - bí thư lớp - cầm chiếc bánh sinh nhật tiến về phía cô. Trên bánh ghi dòng chữ: “Chúc mừng sinh nhật mẹ Thu”. Cô giáo vô cùng xúc động. Cả lớp yêu cầu cô ước một điều ước và thổi nến. Bố mẹ biết không, cô đã ước cho tất cả học sinh trong lớp luôn học tốt và hạnh phúc.
Chúng con còn hát tặng cô bài “Cô giáo như mẹ hiền”. Những tiết mục văn nghệ được trình diễn một cách trọn vẹn. Bạn lớp trưởng thay mặt cả lớp trao tặng cô món quà ý nghĩa. Cuối cùng là phần cắt bánh và liên hoan. Kết thúc buổi tiệc, cô cảm ơn cả lớp vì đã dành cho cô một bất ngờ tuyệt vời. Cô nói rằng đây là buổi sinh nhật ý nghĩa nhất mà cô từng có, và cô rất xúc động trước tình cảm của học trò.
Buổi tiệc sinh nhật thật sự ý nghĩa, giúp tình cảm cô trò thêm gắn bó. Con cũng cảm nhận sâu sắc hơn tình yêu thương và sự quan tâm mà cô giáo dành cho học sinh. Qua câu chuyện này, con học được rằng sự chu đáo và tình cảm chân thành có thể tạo nên những khoảnh khắc đáng nhớ trong cuộc sống.
- Văn mẫu lớp 12: Đoạn văn nghị luận sâu sắc về tình bạn (Dàn ý chi tiết + 29 bài mẫu) - Suy ngẫm về giá trị của tình bạn
- Viết đoạn văn nêu ý kiến - Hướng dẫn chi tiết Tiếng Việt 4 Kết nối tri thức, Tập 1, Bài 4
- Bài đọc: Công chúa và người dẫn chuyện - Sách Tiếng Việt 4 Tập 1 Kết nối tri thức, Bài 4
- Viết: Khám phá đoạn văn và câu chủ đề - Tiếng Việt 4 Kết nối tri thức, Tập 1, Bài 1
- Văn mẫu lớp 7: Dàn ý giải thích câu Học, học nữa, học mãi - Tổng hợp 3 bài văn mẫu đặc sắc dành cho học sinh